Drahar Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế
-
C53: Bí mật trong thung lũng godric
Author: Avadale
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: iamaanh
Phía bên kia khi đi khỏi nghĩa trang là một con đường nhỏ yên tĩnh, lá cây xào xạc trên đỉnh đầu, Harry liên tục nhìn quanh khu phố, rồi bỗng nhiên nói, "Mình biết nơi này."
Draco nhìn về cùng hướng, nhíu mày. Hắn không nghĩ một đứa bé một tuổi có thể có ấn tượng gì với con phố nơi nó sống, nhưng Harry đã có cơ hội được nhìn thấy nơi đây, gần đây...
Ron và Hermione nắm tay nhau từ xa chạy đến: "Harry, tụi mình đã tìm thấy ngôi nhà của gia đình bồ, nó đã được giữ nguyên trạng."
"Ngay bên kia, quẹo phải, lại đi thẳng theo con đường này."
— Quẹo phải sẽ tới nhà của cậu. Harry hít một hơi thật sâu, lắc đầu quả quyết: "Không, chúng ta đi nơi này. Mình nhớ cái hòm thư màu đỏ này, ngày đó Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy chính là từ con đường này đi tới, sau đó sẽ có một căn nhà cũ, chính là cái nơi được cho là Dumbledore giết chết Bathilda."
Draco đột nhiên giữ chặt ống tay áo cậu, nhỏ giọng nói: "Chờ một chút, trước giải quyết hai người ở góc đường kia."
Đúng thật, có hai người đàn ông cao gầy đang nói chuyện với nhau ở góc đường, nhìn sơ thì trông như cư dân địa phương, nhưng Hermione cũng phát hiện vấn đề: "Vừa rồi bọn mình cũng gặp bọn họ ở bên kia đường."
Ron chần chờ nói: "Ờm, nhưng họ không có phản ứng gì với việc ai đó đến gần nhà Harry, đúng không?"
"Có lẽ là bởi vì chúng ta uống thuốc đa dịch, bọn họ không thể phán đoán, nhưng vẫn đang quan sát."
Draco nói: "Không cần bàn nữa, bọn họ là Tử thần Thực tử, tôi biết diện mạo của bọn họ."
"Rất tốt." Harry để đũa phép giấu trong ống tay áo trượt vào lòng bàn tay, đi về phía góc đường. Cha sứ Anderson, một người đã ở lại Thung lũng Godric trong nhiều ngày, đã rất thành công trong việc hạ thấp sự cảnh giác của hai Tử thần Thực tử, thậm chí chúng còn đang nhìn chằm chằm vào Hermione và Ron khi Harry giơ đũa phép lên —
"Stupefy."
Giải quyết xong kẻ theo dõi, Harry quay lại con đường của mình. Đường lát đá, hàng rào đổ nát một nửa, khu vườn hoang vắng, sau đó tất cả bọn họ đều nhìn thấy ngôi nhà cũ được bao quanh bởi những hàng cây khô, chính xác như những gì tờ Nhật báo Tiên tri đã đăng khi tố cáo cụ Dumbledore về tội giết người.
Khoá cửa đã bị phá hỏng, lúc đẩy cửa đi vào, một mùi khó chịu ngay lập tức xộc vào xoang mũi mọi người. Ngoại trừ mùi gỗ mục nát tản mát ra, còn có một loại mùi tanh làm người ta buồn nôn xen lẫn trong không khí, có lẽ là máu, nhưng lại không giống máu.
Có rất ít đồ nội thất trong nhà, bụi dày tích tụ trong phòng khách tối tăm, một lon đồ hộp quá hạn được đặt trên bàn ăn, có vẻ như không có ai ở đây hơn một tháng. Harry tìm thấy một vài khung ảnh quen thuộc trên tủ năm ngăn, loại mà cụ Dumbledore đã cầm trong tay ngày hôm đó. (Harry nhớ lại về một khung hình như vậy rơi xuống đất, bên cạnh chính là thi thể nằm sấp của Bathilda Bagshot.)
Cậu cầm lấy một khung ảnh cẩn thận quan sát, ở bên cạnh phát hiện dấu vết đã từng lắp ảnh chụp vào. Hiển nhiên, đã có người lấy bức ảnh ra trước rồi, có lẽ là phóng viên Skeeter, ả tuyên bố đã phỏng vấn Bathilda, sau đó đăng lên báo một bức ảnh chụp cụ Dumbledore và Grindelwald khi còn trẻ... Harry nhớ lại hai thiếu niên trong bức ảnh và bức thư làm người ta giật mình đó: Chân tướng về quá khứ là gì, đến nỗi cụ Dumbledore thà chịu rủi ro bị nghi ngờ khi bị phơi bày cũng không muốn chủ động nói rõ? Cụ đến thăm Bathilda lúc đó để làm gì?
"Harry, lại đây xem cái này."
Harry đi qua, thấy trong khe hở khung cửa sổ có một ít vảy nhỏ mắc kẹt, không nhìn kỹ rất dễ dàng bị coi là vết mốc.
"Là vảy rắn." Hermione khẳng định nói, "Loại gần bụng, mình có những cuốn sách có thể đối chiếu ở đây. Mình đoán là do con rắn lớn của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy để lại, hắn thường mang theo nó bên mình."
Ron nói: "Mình nhớ con rắn này cũng là một Trường Sinh Linh Giá đúng không?"
"Cụ Dumbledore cho rằng là vậy." Harry kiểm tra dấu vết hoạt động của con rắn, mặc dù chỉ có một chút dấu vết sau khi rời khỏi bệ cửa sổ, có vẻ như nó thực sự chỉ đi theo Voldemort đến đây tản bộ... Nhưng Harry luôn cảm thấy không hẳn là như vậy. Hiển nhiên, Voldemort biết cụ Dumbledore ở chỗ này, hắn không sợ Nagini bị giết trong trận chiến của họ sao?
Draco đột nhiên hét một tiếng: "Chết rồi!"
Harry xoay người, thấy Draco vội vàng chạy lên lầu hai, cùng lúc đó thân thể hắn đang không ngừng nâng cao, quần áo của đứa bé rất nhanh đã bị kéo căng, rồi rách toác ra, khi bóng dáng hắn biến mất ở đầu cầu thang, Harry còn có thể thấy rõ tấm lưng trần trụi của cậu Slytherin kia.
"Hạn của thuốc Đa dịch hết rồi sao?" Ron nhìn những quả bóng Bludge của nó đầy hy vọng, rồi buồn bã thấy chúng không có dấu hiệu biến mất.
Nhưng mà cơ bắp của Hermione cũng bắt đầu biến mất, tóc cũng dần dần biến trở về chiều dài ban đầu, mà vấn đề của Harry bên kia còn cấp bách hơn: thị lực của cậu bắt đầu quay trở lại!
"Malfoy, mắt kính của em!" Harry một bên la một bên chạy lên lầu hai, một tảng bụi lớn bị bước chân cậu mang theo, sàn gỗ phát ra một tiếng cọt kẹt.
Draco đã mặc quần dài vào, đang cau mày cài nút áo sơ mi, Harry không thể không tự mình mò mẫm kính mắt của mình trong cặp sách bên cạnh hắn: "Bộ không có bùa chú nào có thể trị cận thị sao."
Draco nói: "Có."
"Vậy mà thật sự có!"
"Nhưng hiệu quả không xác định." Draco suy nghĩ một chút, "Có lẽ em có thể quay về thị lực bình thường, nhưng có nhiều khả năng em sẽ biến bị viễn hay bị lòa. Tất nhiên bùa chú này có thể được sử dụng nhiều lần, chỉ cần cách nhau một năm — nghe nói rằng lão Flint đã mất ba mươi năm để sống một cuộc sống mà không cần kính nữa, tôi tin rằng em sẽ may mắn hơn lão, Potter."
Harry nhanh chóng nói: "Em rất hài lòng với cặp kính của mình, cảm ơn."
Tầm nhìn của cậu lại trở nên rõ ràng, giấy dán tường phai màu ở tầng hai nhảy vào tầm nhìn của cậu. Cái áo choàng linh mục kia đối với bản thân cậu mà nói có hơi lớn, nhưng chưa đến mức ảnh hưởng hành động, Harry cũng không có ý định thay đổi, cứ như vậy thăm dò ở lầu hai.
Căn phòng đó... Lúc ấy căn phòng mà cụ Dumbledore đứng ngay trên phòng khách, có lẽ là phòng ngủ chính của căn nhà này, giường đệm chỉnh tề đều tích một tầng tro bụi, trên sàn nhà có một khối vết bẩn màu nâu sậm, khung ảnh trống kia còn rơi ở phía dưới ghế cách đó không xa.
Chính là nơi này. Harry nhặt lên khung ảnh kia, cố tìm vị trí cụ Dumbledore đứng lúc ấy, bắt chước cùng một tư thế: Quay lưng về phía cửa sổ, nhìn vào khung ảnh trống rỗng trong tay... Lúc đó thầy đang làm gì? Xem ai đã giết Bathilda sao? Nhưng tiềm thức của Harry luôn sửa sai cho cậu, không, cụ Dumbledore trông giống như đang đợi ai đó hơn — sau đó Voldemort tới, Dumbledore quay lại nhìn hắn, cái khung ảnh trống không kia rơi xuống đất.
Loảng xoảng.
Harry lấy lại tinh thần, phát hiện khung ảnh trong tay mình cũng rơi xuống gần cái ghế kia. Draco nửa quỳ trên mặt đất, kiểm tra vết máu khô kia, có chút chần chừ nói: "Potter, tôi cứ cảm thấy..."
"Cái gì?"
"Cứ cảm thấy những vết máu này cho tôi cảm giác không tốt." Draco ngừng một chút, nhưng vẫn nói ra, "Dấu hiệu trên cánh tay của tôi đã phản ứng với nó. Nó đau một chút, nhưng tôi không rõ nó đại diện cho cái gì."
Sự bất thường của Dấu hiệu Hắc Ám. Voldemort đau đớn chống trán xuống đất, phẫn nộ gào thét tên Dumbledore. Hắn không rảnh lo tới Harry bên này, mà lựa chọn đi kiểm tra cái mề đay của hắn có còn nguyên vẹn hay không (mặc dù từ nhiều năm trước Regulus đã đổi cái Trường Sinh Linh Giá thật). Vảy rắn trên khung cửa sổ.
(Dumbledore nói với Harry: "Thầy nghĩ thầy biết cái Trường Sinh Linh Giá thứ sáu là gì.")
"Đó là Nagini." Một nỗi kinh hoàng sắp nổ tung tràn ngập đầu óc Harry, nhưng những lời cậu nói ra lại vô cùng bình tĩnh, "Dumbledore quả thật đã giết chết một cái gì đó ở đây, nhưng không phải bất kỳ phù thủy vô tội nào, mà là Nagini, Trường Sinh Linh Giá của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy."
Ngón tay Draco đang chạm vào vết máu kia rung động chút: "Ý em là..."
"Đúng vậy. Em đoán bà Bagshot thật đã bị giết sau khi Skeeter đến thăm, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy để cho Nagini giả dạng thành bà, có lẽ là để đối phó với em? Nhưng cụ Dumbledore đã tới đây sớm một bước, giết chết nó." Harry đi tới bên cạnh ghế, nhặt lại khung ảnh kia, "Cái chết của Nagini làm cho hắn vô cùng tức giận, nhưng hắn không chắc đây là trùng hợp ngẫu nhiên, hay là cụ Dumbledore thật sự đã biết bí mật Trường Sinh Linh Giá, cho nên hắn mới phải đi kiểm tra xem cái mề đay giấu trong hang có còn hay không. May mắn thay, ngày đó chúng ta không động vào cái chậu đá kia, cho nên hắn yên tâm."
Hermione và Ron cũng lên lầu, khôi phục vẻ ngoài ban đầu của bọn họ. Mặt Hermione đỏ bừng, đã thay cái áo quá rộng, nhưng Ron vẫn giữ chặt cái váy của phụ nữ.
Draco nhướng mày, nói một cách thâm sâu: "Sở thích rất đặc biệt đó, Weasley."
Ron liếc Harry một cái: "Cậu cũng không kém đâu. Áo choàng cha xứ?"
Hermione không vui hỏi: "Chúng ta có cần phải quan tâm đến trang phục như vậy không?"
Draco nói: "Trong khi các cậu đang suy nghĩ về trang phục, cha xứ Potter và tôi đã đi đến kết luận, người mà cụ Dumbledore đã giết ở đây ngày hôm đó là Nagini. Con rắn đó được Chúa tể Hắc ám ngụy trang thành Bathilda."
Hermione sửng sốt: "Chờ đã, trước đây có nói nó là một trong những Trường Sinh Linh Giá."
"Đúng vậy, Dumbledore thay chúng ta giải quyết một cái Trường Sinh Linh Giá."
Harry lẩm bẩm: "Hơn nữa còn để lại thông điệp cho chúng ta."
Cậu vẫn đứng bên cạnh ghế, tay cầm cái khung ảnh kia — nó đã không còn là khung ảnh trống nữa, một tấm ảnh xuất hiện ở vị trí ban đầu trống rỗng, có thể nhìn thấy một thiếu niên tóc vàng đang cười không chút để ý bên trong, không tốn chút công sức nào, Harry ngay lập tức nhận ra hắn là ai: Grindelwald xuất hiện trong vụ bê bối của cụ Dumbledore. Đương nhiên cũng xuất hiện trong một phần lịch sử pháp thuật thuộc về Dumbledore.
"Đây nhất định là cụ Dumbledore để lại cho chúng ta." Harry có chút bối rối đối mặt với Grindelwald trẻ tuổi trong bức ảnh, "Thầy đã cầm khung ảnh này khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy bước vào, nhưng lúc đó tấm ảnh đã biến mất... Chắc chắn cụ Dumbledore đã dùng cách này để che giấu khỏi bọn Tử thần Thực tử và để lại cho chúng ta thông điệp."
Draco hiển nhiên cũng đọc những tờ báo kia rất nhiều lần, một loại thần sắc phức tạp xuất hiện ở trên mặt hắn: "Ờm, thông điệp Dumbledore cho chúng ta để lại trên ảnh chụp Grindelwald?"
Ron kêu to: "Đây là Grindelwald?! Tại sao ở đây lại có ảnh của ông ấy?"
Hermione nói: "Grindelwald là cháu trai của Bathilda — từ tờ Nhật báo Tiên tri. Đương nhiên bồ cũng có thể chọn không tin."
"Ờ, mình không thích đọc những cái đó."
Harry đã rút tấm ảnh ra khỏi khung hình, Grindelwald trẻ tuổi nhếch khóe miệng, chữ viết tay của Dumbledore hiện lên mặt sau tấm ảnh:
"Gửi Harry. Thầy lấy thân phận hiệu trưởng Hogwarts, tặng Thanh kiếm Gryffindor cho học sinh quý giá của thầy. Albus Dumbledore."
"Thanh kiếm Gryffindor?" Ron một lần nữa đánh giá bốn phía, "Chẳng lẽ cụ Dumbledore giấu nó ở đây à?"
Hermione không cho rằng như vậy: "Nếu thật sự như vậy, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sẽ phát hiện ra nó trước chúng ta."
"Vậy thì cụ Dumbledore viết đưa nó cho chúng ta để làm gì?"
Ngón tay Harry ngừng lại trên chữ ký đó. Albus. Cụ Dumbledore lại viết chữ A giống như ký hiệu Bảo bối Tử thần, chữ mà thầy chưa bao giờ ký khi còn ở trường.
Đột nhiên, Draco giữ chặt chiếc túi đeo trên khuỷu tay, cau mày nói: "... Nó giống như đang chuyển động."
"Cái gì?"
"Cái mề đay. Rõ ràng đã được cất giữ trong hộp sắt chuyên dụng cho vật phẩm phép thuật hắc ám, nhưng vừa rồi cảm giác được nó đang đập."
Một cảm giác kỳ lạ lướt qua lưng xông thẳng lên đỉnh đầu Harry, tất cả đồ đạc như lặng lẽ mọc ra mắt, lặng lẽ nhìn họ. Sắc trời đang tối dần, cành cây khô lay động trong gió, Harry cất kĩ tấm ảnh kia: "Chúng ta đi thôi, đáp án cần tìm đã tìm được rồi."
Vẻ mặt cậu trở nên nghiêm túc hơn khi đi xuống cầu thang, những dự cảm bất an nảy sinh trong tâm trí cậu mà không có lý do gì, khiến bước chân cậu ngày càng nhanh hơn, như thể ai đó đang cảnh báo cậu phải rời khỏi căn nhà này ngay lập tức.
Ngay khi Harry đẩy cánh cửa ra, tất cả các cửa sổ kính của cả ngôi nhà nổ tung thành từng mảnh nhỏ, cỏ dại trong vườn được bao phủ bởi sương mù, Harry ngẩng đầu, thấy người kia đang đứng ở giữa không trung nhìn mình.
Không có chổi, không có bất luận dụng cụ bay nào, Voldemort cứ như vậy đứng ở giữa không trung nhìn cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook