Drahar Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế
-
4: Xin Lỗi
Author: Avadale
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: CitrusAurantifolia - iamaanh
"Địa Tinh?!"
"Ừ, Địa Tinh.", Hagrid gật đầu khẳng định, "Mấy tháng nay bùa xua đuổi chẳng có tác dụng gì cả, vườn rau suốt ngày bị nó phá be bét, chắc là chúng nó khoái phòng ấm nên mới đến đấy."
Harry chỉ vào cánh tay bị thương của Dean: "Cháu thấy Địa Tinh rồi, nó không thể làm cho một cánh tay đang lành lặn thành như này trong chớp mắt được!"
Dean căng thẳng nói: "Thật ra cũng không phải là trong chớp mắt..."
Hermione chỉ ra vấn đề: "Địa Tinh trong những tình huống nhất định cũng sẽ tấn công con người, bồ xem, vết thương cũng không quá nghiêm trọng."
Ron lầm bầm: "Mình cũng từng bị nó cắn rất nhiều lần..."
Harry tìm người ủng hộ mình: "Ginny? Em thấy nó mà, em bảo nó là quái vật; nếu nó là Địa Tinh thì em phải nhận ra rồi chứ."
Ginny ngập ngừng: "Lúc ấy tối quá, em chỉ thấy một cái bóng màu đen thôi, cũng có thể là Địa Tinh thật."
Harry kiên trì: "Em cố nhớ lại xem.
Hai người có gặp người nào không, Malfoy chẳng hạn? Dean, Ginny nhắm mắt thì không nói, bồ cũng không thấy được gì hơn à?"
Dean lắp bắp: "Mình...!Mình cũng nhắm mắt lại."
"Sao cả hai người đều...", Harry dừng lại, bỗng nhận ra từ đầu năm học mình đã không để ý: Dean và Ginny thân thiết đến như thế từ bao giờ? Có lẽ, bọn họ cũng không phải chỉ cùng đi dạo ở vườn rau.
Harry chán nản: "Được rồi, hai người đều nhắm mắt."
Ron ngờ nghệch: "Thế là do hai người đều nhắm mắt mới làm cho Địa Tinh tức giận?"
Hermione chán nản lườm Ron một cái.
Giáo sư McGonagall kết luận: "Được rồi các trò, ta sẽ nói chuyện này cho giáo sư Sprout để bà ấy kiểm tra bùa xua đuổi Địa Tinh thường xuyên hơn.", bà liếc Dean và Ginny: "Trường không can thiệp đến vấn đề của các trò, nhưng ta hi vọng học sinh của mình luôn giữ cảnh giác trong mọi tình huống."
Dean và Ginny cùng cúi đầu.
Sau khi viện trưởng rời đi, Hagrid an ủi hai học sinh bị tấn công: "Cũng không thể trách các trò, trong kỳ sinh sản Địa Tinh khá nóng nảy, đặc biệt là khi nó bị quấy rầy."
Harry lầm bầm: "Quấy rầy, rồi cắn, thế là hòa."
Hermione nói: "Harry, sự thật đã chứng minh đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, bồ có thể thôi đổ tội cho Malfoy có được không?"
"Chỉ là chuyện này thôi.
Mà cũng chưa chắc nó không liên quan tới Malfoy, bùa xua đuổi thường xuyên mất tác dụng, các bồ không thấy rất khả nghi sao?"
Hermione nhấn mạnh: "Nếu đây đúng là trò đùa dai của Malfoy thì đã sao? Hơn nữa mình thật sự không hiểu làm thế có ích lời gì cho nó, nó không thích trong trường có vườn rau à?"
Harry lẩm bẩm: "Mình cũng không hiểu.
Malfoy rốt cuộc có mục đích gì?"
Ron đột nhiên kêu lên: "Từ từ, cái gì mà Hai người đều nhắm mắt? Dean, cậu và em gái mình lúc trời tối tự nhiên lại chạy tới vườn rau cùng nhau nhắm mắt làm cái gì?"
Hermione tức giận nói: "Rõ ràng rồi còn gì, bọn họ quấy rầy Địa Tinh."
Ron quay lại nhìn cô: "Hermione! Không thể tin được bồ lại chậm hiểu như thế, rõ ràng bọn họ đã, đã..."
"Ronald, bồ nói lại xem ai chậm hiểu!"
"Đúng, chúng em hôn nhau.", Ginny huỵch toẹt, "Thì làm sao? Kể cả anh là anh của em thì cũng không có quyền cấm em hẹn hò."
*
Thừa dịp mọi người còn đang cãi vã về vấn đề tình cảm của Ginny, Harry lén lút rời khỏi Bệnh xá.
Trong lòng cậu vẫn tràn ngập nghi ngờ, cậu quyết định đi một chuyến tới vườn rau.
Từ nghỉ hè Ron và Hermione đã cho là cậu cứ chuyện bé xé ra to, Harry càng cố chứng minh cho hai người thấy Malfoy đáng nghi thì bọn họ lại càng thấy cậu quá chú ý đến hắn ta.
Được thôi, Harry cũng chẳng cần bọn họ giúp đỡ, một mình cậu cũng có thể lật mặt Malfoy.
Vườn rau tối đen, Harry hơi do dự, cậu âm thầm siết chặt đũa phép, cố gắng nhẹ nhàng đi đến cạnh đất trồng rau.
Ginny và Dean có lẽ sẽ đi ra xa hơn một chút nếu cả hai muốn tìm nơi vắng vẻ để hẹn hò...!Đất hơi ướt, Harry phải rất cẩn thận mới không để phát ra tiếng động...!Vẻ mặt tối tăm của Malfoy hiện lên trong đầu cậu, không thể hiểu nổi Ron và Hermione nghĩ gì mới cho là Malfoy vẫn bình thường...!Nhưng Hermione nói không sai, phá vườn rau thì có ích lợi gì cho Malfoy đâu? Địa Tinh chắc chắn không chui vào phòng ấm được, sẽ không thể phá lớp Thảo dược được.
Đám mây dày che khuất mặt trăng, ở một góc xa xa, có cái gì đó đang động đậy...
Harry dừng lại.
Cậu chắc chắn mình vừa nhìn thấy thứ gì đó chuyển động chứ không phải ảo giác, nhưng cho dù cậu có cố gắng nhìn kỹ lại chỗ đó đến thế nào cũng không thấy gì nữa.
Ánh trăng lại hòa nhã chiếu xuống mặt đất, đám cây cỏ duỗi thân khoe lá, có bụi cây nghịch ngợm móc vào quần Harry, khiến cậu không thể không lùi lại mấy bước.
"Huuuu...!", âm thanh kỳ quái như tiếng còi hỏng truyền tới từ một nơi xa, dây thần kinh của Harry căng lên, trực giác cho cậu biết đây chính là thứ cậu muốn tìm, không phải ở vườn rau, ở chỗ xa hơn kia...!Có gì đấy động đậy trong màn đêm, Harry ngừng thở.
Tiếng còi kỳ quái lại vang lên, ngắn mà dồn dập, cậu căng tai nghe xác định phương hướng.
Bỗng Harry nhìn thấy một động vật có lông xám xuất hiện bên cạnh vườn rau trong chớp mắt lại biến mất.
Tuy vậy, như thế đã đủ để xác định đó là một con quái vật, chắc chắn không phải Địa Tinh.
Nó cũng đang đi tìm tiếng còi.
Harry định đi theo (lúc nào cậu cũng mang theo Áo choàng Tàng hình), bỗng nhiên cảm giác tê mỏi truyền từ hai chân khuếch tán lên đỉnh đầu, thân thể cậu cứng đờ đổ ụp xuống.
Có người dùng bùa Hóa đá không tiếng động! Malfoy! Chắc chắn là Malfoy!
Một cánh tay cực kỳ thô bạo đụng vào Harry.
Tư thế của Harry thay đổi, cậu thoát khỏi cái tương lai đen tối ngã ụp mặt trên đất, đổi thành đổ xuống xong có người đỡ được.
Malfoy mím môi, vừa ôm vừa kéo Harry đang không thể động đậy đến bên cạnh phòng ấm trốn sau một cái giá hình tam giác, không nói lấy một lời chăm chú nhìn phương hướng Harry định đi.
Harry cảm thấy hơi quẫn bách.
Cậu không biết Malfoy có phát hiện ra cậu vẫn đang ở trong một tư thế cực kỳ khó chịu hay không.
Cũng có thể Malfoy đã để ý tới nhưng vẫn cố tình để như vậy chăng? Nửa người cậu bị tay Malfoy giữ chặt, áp sát vào lồng ngực hắn, đầu không thể không gác lên vai hắn; chân bị bùa Hóa đá khóa cứng không thể động đậy, cũng chẳng chạm được tới đất, lơ lửng trên không.
Có Merlin mới biết Malfoy lớn lên cao như thế để làm gì.
Tiếng còi lại vang lên, nhưng ngày càng nhỏ đi, vườn rau cũng không có gì.
Thân thể Malfoy vì thế mới dần buông lỏng xuống.
Hắn giống như bất đắc dĩ thở dài, nói: "Potter, coi như tôi xin cậu, bây giờ nhanh chóng trở về tháp Gryffindor của cậu đi, đừng chạy loạn khắp nơi có được không? Nếu không, tôi sẽ giao cậu cho Filch."
Harry dùng ánh mắt kịch liệt khiển trách hắn.
"Được rồi, tôi cũng không thích Filch.
Nhưng cậu phải quay về.", đũa phép của Malfoy hơi động, cảm giác tê mỏi rút đi, đầu tiên là đầu có thể động đậy, hai chân cũng nghe theo suy nghĩ mà duỗi ra...!Thật tốt, vừa đẹp giẫm lên giày da của Malfoy.
Harry theo phản xạ nhảy lùi lại, lưng đập thẳng vào cửa kính, phòng ấm bị ảnh hưởng, tất cả cửa kính đều rung lên ầm ầm.
Mặt Malfoy trắng nhợt, kéo Harry lại: "Cậu có thể đừng làm loạn được không?"
Harry nhìn hắn: "Cậu thì sao, sao cậu lại ở đây? Tại sao lại cản tôi đuổi theo thứ kia? Cậu biết nó, đúng không?"
Malfoy nói: "Tôi không biết."
Harry nhìn thẳng vào hắn: "Nó liên quan tới bí mật của cậu?"
Malfoy gằn từng chữ: "Tôi chỉ là đúng lúc đi ngang qua, thấy chúa cứu thế vĩ đại đang cả gan làm loạn quy định là đi vào Rừng Cấm.
Thân là một Huynh trưởng, tôi nên ngăn cản cậu ta, đúng chứ?"
"Malfoy, đừng hòng lừa tôi!"
"Kể cả cậu có đổ Chân dược vào miệng tôi, tôi cũng chỉ có thể nói cho cậu là: tôi nhìn thấy một Potter đang định phá luật chạy loạn, không thể không ngăn cản."
"Ngăn cản tôi phát hiện cậu nuôi quái vật trong trường học sao?"
Malfoy sắc bén: "Đấy chỉ có thể là việc người bạn khổng lồ của cậu làm thôi."
"Không, là cậu."
"Cậu có chứng cứ không?"
Harry không có.
Nhưng cậu có thể đi tìm bây giờ, Malfoy vẫn luôn ở cùng cậu, cũng có nghĩa là hắn không có thời gian để che giấu chứng cứ.
"Được thôi, tôi đi xem người bạn khổng lồ của mình.", Harry nhún vai, xoay người đi về hướng vườn rau, "Nhớ kỹ, trong mắt Filch không có quyền của Huynh trưởng các thứ đâu, nếu cậu muốn bị nhốt với tôi, cứ việc."
Từ phía sau truyền đến tiếng mắng, ngay sau đó, một bùa Hóa đá lại phóng tới.
Nhưng một người đâu thể mắc cùng một lỗi hai lần, Harry sớm đã có phòng bị ngăn cản nó.
Năm bước nữa, năm bước nữa là cậu lại tiến vào vườn rau, Malfoy được ăn cả ngã về không nhào tới, chặn đường đi của Harry.
"Cậu cần gì phải cố chấp đến thế!" phù thủy tóc vàng tức giận nói, "Tôi không biết đấy là cái gì, nhưng tôi biết nếu cậu đuổi theo nó sẽ gặp nguy hiểm!"
"Sao cậu biết?"
Malfoy nhìn cậu.
Đôi mắt xanh lá sáng rực nhìn lại hắn, nhưng không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Hắn khó khăn mở miệng: "Biết là biết, thế thôi."
— "Biết cái gì thế, hai trò?"
Phòng ấm vụt sáng, cửa sổ bên cạnh bọn họ bật mở, giáo sư McGonagall đứng ở trong phòng nhìn ra: "Phải duy trì cảnh giác ở bất cứ đâu, còn nhớ rõ không?"
Gió đêm thổi qua, đám lá cây xào xạc nghiêng ngả như vui sướng mà cổ vũ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook