Đốt Xương Cuối Cùng (Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu)
-
Chương 102: Chân tướng (07)
Chương 102: Chân tướng (07)
"Sợ. Có lẽ điều bác băn khoăn rất đúng, nếu như Tiểu Mạc nhớ lại chuyện này, cô ấy sẽ không oán hận cháu, nhưng sẽ oán hận chính mình. Sợ rằng cô ấy sẽ rơi vào mâu thuẫn, không có cách nào kiềm chế được. Nỗi lo của cháu bây giờ có lẽ bác trai đã sớm đoán được rồi, cho nên bác trai mời Hi Lương đến nơi này chỉ vì muốn kể cho Hi Lương chân tướng của mười năm trước sao? Hay là, bác trai vẫn hi vọng cháu và Tiểu Mạc có thể tách ra, và đây mới chính là mục đích lần này bác mời cháu đến đây?"
Mộc Hi Lương không phải đứa ngu, cho dù vừa mới biết được chuyện của mười năm trước, cho dù nàng sợ Giản Mạc sẽ vì chuyện này mà buông tay nàng. Nhưng nàng vẫn tỉnh táo đối mặt tất cả mọi chuyện. Thầy giáo của nàng đã dạy cho nàng một cách xử lí hữu dụng nhất, cho nên ngay từ ban đầu, khi nghe được chữ "sợ" này, Mộc Hi Lương đã có thể bình tĩnh phân tích mục đích mà Giản Dực Long nói ra chuyện cũ, ông làm vậy là vì cái gì?
Trong đầu thoáng hiện lên nhiều giả thiết, chỉ là không có cái nào nàng có thể xác định hay hỏi rõ được.
"Không, không, không. Trước đó tôi đã nói qua, chỉ cần lập trường của cháu kiên định, chỉ cần có quyết tâm ở chung với Mạc nhi thì tôi sẽ không phản đối nữa. Như vậy bây giờ có thể nói cho tôi biết lựa chọn của cháu được chưa? Là rời đi hay ở lại?"
"Cháu sẽ không rời khỏi Tiểu Mạc, mặc kệ thái độ của bác thế nào, thì đây cũng là câu trả lời của cháu. Tình cảm kiên trì mười năm, bác trai cho rằng cháu sẽ dễ dàng buông tha như vậy sao? Đúng, bây giờ cháu biết trong lòng Tiểu Mạc có băn khoăn và mộng cảnh của cô ấy, nhưng mà những chuyện này, một ngày nào đó Tiểu Mạc cũng sẽ hiểu rõ, sẽ suy nghĩ thấu triệt. Mặc kệ cô ấy cần bao nhiêu thời gian, thì cháu cũng chờ được. Mười năm qua, cháu cho là Tiểu Mạc đã bị hại, thế nhưng cháu vẫn một mực kiên trì tin tưởng cô ấy sẽ không rời khỏi cháu, bởi vì trái tim của cháu đập vì cô ấy, chỉ cần nó vẫn còn đập, thì cháu tin Tiểu Mạc vẫn còn sống. Mười năm sau, cháu tìm được cô ấy, mặc dù cô ấy mất trí nhớ, nhưng cháu không thèm để ý, cháu sẽ khiến cô ấy yêu cháu lần nữa, và hơn hết cháu đã làm được. Mười năm giữ vững cũng chỉ vì một người là cô ấy, cho nên bác trai cảm thấy cháu sẽ vì chuyện này mà buông tay là chuyện căn bản không có khả năng. Cháu sẽ cho cô ấy thời gian, cháu chờ được. Mười năm còn có thể chờ, thì sợ gì thêm một cái mười năm nữa?"
Mộc Hi Lương kiên định, ngoan cường cho thấy lập trường của nàng. Giản Mạc, nàng sẽ không buông tay người này!
"Bộp bộp bộp", trong đại sảnh an tĩnh vang lên tiếng vỗ tay, Mộc Hi Lương lạnh nhạt nhìn Giản Dực Long đang vỗ tay.
"Tôi quả nhiên không nhìn nhầm cháu, Hi Lương thật sự có thể cho Mạc nhi hạnh phúc. Haizz.... Tôi già rồi, hai đứa còn trẻ, mười năm này cháu trải qua như thế nào, trong lòng tôi đều biết, đừng tưởng tôi già rồi thì không quản chuyện gì nữa. Mười năm cố gắng của cháu tôi đều nhìn rõ, bao gồm cả chuyện cháu bắt đầu tiếp cận Mạc nhi vào mười năm sau. Chỉ là tôi luôn lo lắng tâm khảm của Mạc nhi, tôi sợ con bé sẽ không mở được nút thắt đó, haizz..."
Thái độ lật ngược 180 độ của Giản Dực Long khiến cho Mộc Hi Lương có chút không kịp thích ứng, nhưng sau khi nghe rõ ý nghĩa trong lời ông nói, Mộc Hi Lương mới biết lo lắng thực sự của ông, cũng biết mục đích ông làm như vậy.
Ông yêu Giản Mạc, ông muốn Giản Mạc có được hạnh phúc, thế nhưng từ đầu đến cuối Giản Mạc không thể vượt qua chướng ngại trong lòng, cho dù bây giờ không nhớ lại thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày xảy ra chuyện, Giản Dực Long là muốn Giản Mạc mau chóng gỡ bỏ được chướng ngại đó.
"Đây cũng là mục đích bác trai mời cháu đến chỗ này đi." Mộc Hi Lương khẳng định.
"Nếu cháu muốn nghĩ như vậy, thì tôi cũng không phủ nhận." Giản Dực Long cười cười một tiếng mặc kệ với Mộc Hi Lương.
"Bác là người cha tốt." Từ cuộc điện thoại lần trước, Mộc Hi Lương đã chuẩn bị xong tinh thần đối với với những khó khăn mà Giản Dực Long đưa ra, nhưng mà không ngờ mục đích khiến ông làm như vậy lại là vì Giản Mạc.
Mà tất cả những gì nàng làm cũng là vì Giản Mạc, mặc dù hai điểm xuất phát không giống nhau, nhưng đích đến lại như nhau.
"Trong mắt Mạc nhi, tôi lại không tốt như vậy." Nhớ đến thái độ của Giản Mạc, trong lòng Giản Dực Long không nhịn được mà chua xót.
"Cháu nghĩ bác trai đã làm một vài chuyện khiến Tiểu Mạc hiểu lầm nên mới có chuyện như vậy, nếu Tiểu Mạc biết được rồi thì cháu nghĩ nhất định cô ấy sẽ cảm thông cho bác trai."
"Cũng chưa chắc." Tính cách của Giản Mạc, người làm cha như Giản Dực Long hiểu rõ nhất.
"Cháu nghĩ sẽ như vậy."
"Aiz.... Sao cháu lại an tâm như vậy, có lẽ Mạc nhi sẽ nhanh chóng tìm ra nơi này, đây là nơi mà mẹ của con bé thích nhất. Có lẽ cháu sẽ không được nghỉ ngơi ở đây lâu nữa đâu, cháu nên thừa dịp rảnh rỗi mà thích ứng chỗ này một chút, biết đâu sẽ phát hiện những thứ không thể ngờ được đấy." Nói xong, Giản Dực Long có vẻ hơi thâm ý nhìn Mộc Hi Lương một cái, sau đó liền rời đi.
Đúng vậy, chờ Giản Mạc khôi phục trí nhớ, đối mặt với chuyện cô vẫn luôn trốn tránh, không biết cô sẽ đưa ra quyết định như thế nào.
Ba ngày, Tiểu Mạc, mình chỉ cho cậu ba ngày, nếu như ba ngày sau cậu còn chưa tìm đến mình, thì xem thử lúc đó mình sẽ xử lí cậu thế nào!
Những thứ không thể ngờ đến? Ánh mắt thâm ý kia, ngược lại khiến cho Mộc Hi Lương rất hứng thú.
Bên này đoạn đối thoại của Mộc Hi Lương và Giản Dực Long chấm dứt, thì bên kia Giản Mạc, Mã Thanh Lam và Cố Ngôn Sương thế nào rồi?
"Giản Mạc, tôi quyết định trước khi tôi thí nghiệm cho cô thì cô phải giúp tôi một chuyện!" Một đường ủ rũ cúi đầu đi đến phòng làm việc lấy dụng cụ, sau đó mang vẻ mặt đưa đám quay về, khi nhìn thấy Giản Mạc, trong đầu lóe lên một cái, Mã Thanh Lam liền muốn lợi dụng Giản Mạc. Dù sao cô và Cố Ngôn Sương cãi nhau cũng là vì Giản Mạc, bây giờ nếu Giản Mạc không giúp cô thì cô nhất định sẽ không giúp cô ấy khôi phục trí nhớ!
"Nếu là chuyện của cô và Cố tiểu thư thì tôi thật sự không có cách gì." Giống như đã đoán được tâm tư của Mã Thanh Lam, Giản Mạc lập tức bày tỏ lập trường.
"Cô là thanh tra cấp cao, không phải có rất nhiều chủ ý sao, đề xuất một cái thì có là gì." Mã Thanh Lam có thể được coi là cố vấn tình cảm của Mộc Hi Lương, nhưng mà nếu đặt cô lên chuyện của mình và Cố Ngôn Sương thì cô liền ngu si đi.
"Tôi là thanh tra cấp cao, thế nhưng tôi không phải là chuyên gia tình cảm cấp cao a." Vả lại, cô gái nhà cô ấy căn bản là cố ý làm vậy, thì sao cô có thể nghĩ ra biện pháp tốt được chứ, Giản Mạc nhún nhún vai bất đắc dĩ.
"Có phải là thật sự không định giúp tôi không?!" Mã Thanh Lam nhịn lửa giận, hỏi.
"Thật sự không phải không muốn giúp mà là tôi không có cách nào hết a, huống chi cô nhìn tôi giống như người có chỉ số EQ cao lắm sao?"
"Mẹ nó! Giản Mạc cô là đồ không có lương tâm, cô nhìn thử cô một chút đi! Đồ đáng chết không có lương tâm! Lúc trước vì giúp Hi Lương theo đuổi cô mà tôi đưa ra biết bao chủ ý. Nếu không có tôi thì bây giờ hai người có thể ở chung một chỗ sao? Nếu không có tôi thì cô sẽ có người yêu tốt như Hi Lương sao? Tôi cãi nhau với Ngôn Ngôn không phải là vì hai cái người không khiến người ta bớt lo là các người sao, bây giờ bảo cô cho tôi chủ ý thì cô lại đối đãi với tôi như vậy sao!" Không khống chế nổi lửa giận trong lòng, Mã Thanh Lam há miệng to tiếng chỉ trích Giản Mạc.
"Nếu hôm nay cô không hiến kế cho tôi thì chuyện trí nhớ của cô coi như xong, đừng quên cô còn phải dựa vào tôi! Hừ!" Sau khi tức giận thì liền tỉnh táo lại, Mã Thanh Lam ngạo kiều nói.
"Dùng chuyện này để uy hiếp người khác, tiến sĩ Mã không cảm thấy xấu hổ sao?" Trong lòng Giản Mạc buồn cười, nhưng mặt mày lại cau có, biểu tình khó chịu.
"Nếu như làm ra chuyện đáng xấu hổ mà có thể đạt được mục đích của tôi thì tôi nguyện ý. Có Tiểu Hi ở đây thì tôi không uy hiếp được cô, cũng sợ uy hiếp cô rồi thì cái mạng nhỏ của tôi sẽ không còn, nhưng tiếc là bây giờ chỉ có hai chúng ta. Vả lại mà nói, chúng ta đôi bên cùng có lợi mà. Tôi giúp cô khôi phục trí nhớ, cô giúp tôi nghĩ kế hòa hảo với Ngôn Ngôn, là chuyện lưỡng toàn kì mỹ, cô nói xem có đúng hay không?"
Mã Thanh Lam cảm thấy căn cứ theo nguyên tắc hai bên cùng có lợi thì có thế nào đi nữa Giản Mạc cũng sẽ giúp cô.
"Này cũng có lý, chẳng qua tiến sĩ Mã có chỉ số EQ cao như vậy, vậy thì cô cho rằng người có chỉ số EQ thấp như tôi có thể có ý kiến gì hay?"
Không thể không nói, Giản Mạc là nói thật lòng, nếu so về chỉ số EQ thì Giản Mạc không thể bằng Mã Thanh Lam, huống chi trong mắt Mộc Hi Lương, Giản Mạc có thể coi là một đứa ngốc, giờ bảo cô nghĩ ra một cái kế hay thì sác xuất thành công là rất thấp. Nhưng mà nói đi thì cũng nói lại, cũng chỉ có những người như vậy mới có thể cho người ta câu trả lời thực tế nhất.
Vả lại, thái độ của Cố Ngôn Sương rõ ràng là cố ý, là muốn Mã Thanh Lam tự mình đi giải thích mà thôi.
Người trong cuộc mơ hồ, hình như là bệnh chung của những kẻ đang đắm chìm trong tình yêu nhỉ.
Mã Thanh Lam giờ cũng không quản lời Giản Mạc nói có lý hay không, dù sao cô đã quyết tâm muốn Giản Mạc nghĩ kế cho mình rồi, cho nên bây giờ đôi mắt to tròn sắc bén đang nhìn chằm chằm Giản Mạc, tỏ ý chính là Giản Mạc phải có câu trả lời thì cô mới bỏ qua.
Giản Mạc là người phương nào, ngày thường đối mặt với không ít tội phạm, cũng có rất nhiều tội phạm có ánh mắt sắc bén, cho nên làm sao cô có thể đặt ánh mắt này của Mã Thanh Lam trong lòng được.
Một người bất động thanh sắc ngồi trên sofa, một người mang theo đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm người kia, ánh mắt hung ác đến nỗi muốn chặt Giản Mạc thành mấy khúc.
"Tôi nói này tiến sĩ Mã, bây giờ chuyện tôi khôi phục trí nhớ rồi đim tìm Hi Lương quan trọng, hay là cô đứng trừng mắt với tôi là quan trọng?"
Mặc dù Giản Mạc tin rằng bây giờ Mộc Hi Lương rất an toàn nhưng chỉ cần không nhìn thấy sự tồn tại của nàng ở bên cạnh thì cô liền lo lắng không thôi.
Giản Dực Long là dạng người gì, Giản Mạc hiểu rất rõ, bề ngoài là một thương nhân thành công, nhưng lại ngấm ngầm trông coi sự vụ của hắc bang. Thủ đoạn xử lý mọi chuyện rất cương quyết, bây giờ Mộc Hi Lương đang ở trên tay ông, cũng không biết ông sẽ dùng phương thức gì để chia rẽ hai người.
Giản Mạc một chút cũng không lo lắng tình cảm Mộc Hi Lương dành cho mình, cũng tin cho dù cha của cô dùng phương pháp gì thì Mộc Hi Lương nhất định sẽ không đồng ý. Nhất là sau khi biết rõ đau khổ mà nàng đã chịu suốt mười năm qua, Giản Mạc thật chỉ muốn hung hăng đem cô gái kia về trói ở bên người để cưng chiều thật tốt mới được!
"Chuyện trừng cô không quan trọng tí nào, mà quan trọng là cô phải nghĩ kế cho tôi, đây mới là chuyện quan trọng nhất." Mã Thanh Lam mới sẽ không dễ dàng bị Giản Mạc lấn át, dù sao bây giờ cô chỉ muốn cầu xin sự tha thứ của Cố Ngôn Sương.
Tiểu Hi à, đừng trách mình trọng sắc khinh bạn, mình biết Giản Mạc nhất định sẽ mang cậu an toàn quay về, chỉ là không biết thời gian sẽ mau hay chậm mà thôi.
Nhưng mà Ngôn Ngôn thì không như vậy a, lỡ như em ấy không để ý đến mình nữa, đến lúc đó mình không thể cứ ngồi nhìn hai người ân ân ái ái được! Cho nên mới nói Ngôn Ngôn là quan trọng nhất!
"Tôi vẫn cho rằng cô là người thông minh, không ngờ tới a~, nhìn như là có EQ cao, thật ra thì cũng thấp tẹt đi, trước đây hiến kế cho Hi Lương thế nào, bây giờ sao lại không suy nghĩ được gì hết vậy? Nếu bây giờ tôi và Hi Lương rơi vào tình huống như vậy, cô sẽ cho Hi Lương chủ ý gì?"
"Tôi đương nhiên sẽ bảo Hi Lương dùng sắc để dụ dỗ cô." Trả lời rất nhanh.
"Cho nên, còn cần tôi phải nghĩ kế sao?"
Vỗ đầu một cái, đúng nha~, phương pháp sắc dụ này luôn bách phát bách trúng mà.
---------------
Up sớm rồi đi ngủ thôi =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook