Tác giả: 奶油香菜饼
Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả vui lòng không reup
05
Tiếng chuông vang lên báo hiệu tiết học kết thúc, có người hoan hỉ có người sầu.

Trương Gia Nguyên Lâm Mặc vừa nghe thấy tiếng chuông liền nhanh như chớp chạy về, còn không quên nói:
"Hai người ở chung cho tốt, đừng đánh nhau nhé!"
Lưu Vũ cảm thấy mình nhất định là do hôm nay bị chọc giận rồi, đầu có chút choáng, phía sau gáy có chút nóng, nhưng cậu cũng không để ý là mấy.

Lưu Vũ hiện tại chỉ muốn nhanh chóng giải quyết bài tập cho Châu Kha Vũ sau đó về nhà đánh một giấc hoàn mỹ.

Lưu Vũ ngồi xuống bên cạnh Châu Kha Vũ.

Còn chưa kịp để Châu Kha Vũ lấy sách bài tập ra đã có nữ sinh bước đến hỏi bài.

"Kha Vũ, cậu cứ làm bài tập hôm nay trước đi, tôi chỉ cho bạn ấy câu này."
Châu Kha Vũ cũng không vội, bắt đầu làm bài tập của ngày hôm nay.

Nhưng hắn rất nhanh đã viết không nổi nữa, câu hỏi dạng thông hiểu đều làm xong rồi.

Hắn quay đầu nhìn sang Lưu Vũ chỉ bài người khác.

Vài nữ sinh dường như cảm thấy được ánh mắt của hắn, lực chú ý đều nhảy từ đề bài của Lưu Vũ lên mặt Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ cười cười, dùng khẩu hình nói: "chuyên tâm một chút."

Đám nữ sinh lập tức xấu hổ nhìn về đề bài.

Lưu Vũ làm sao không thấy được động tác nhỏ này của bọn họ chứ.

"Bạn học Kha Vũ, mời câu chuyên tâm vào làm bài tập."
Châu Kha Vũ chỉ đành vô vị quay người nhìn về đề toán tựa như hoạ quỷ trong sách.

Sao Lưu Vũ đối xử với người khác đều ôn nhu, còn với hắn lại hung dữ vậy chứ? Cứ giống như bình xăng nhỏ vậy, cả ngày phát nổ.

Khi an tĩnh quả thực cũng khá đáng yêu, cũng không phải ý nói khi không an tĩnh không đáng yêu nhé.

Chính là hắn khá thích an tĩnh, không phải, cậu ấy hoạt bát cũng khá tốt.

Nam sinh cấp ba rơi vào suy nghĩ vô tri.

Mà một bên Lưu Vũ đã chỉ xong đề.

Cậu dùng bút cắt đi Châu Kha Vũ đang hồ tư loạn ý.

"Chỗ nào không hiểu?"
Châu Kha Vũ cầm lấy quyển bài tập, khoanh tròn những câu hỏi không hiểu.

Lưu Vũ giảng rất nghiêm túc, Châu Kha Vũ nghe cũng rất nghiêm túc.

Nhưng lực chú ý của nam sinh cấp ba nọ chưa được bao lâu, hắn nghe được một lúc liền cảm thấy nghe chẳng hiểu nữa, nhưng cũng không hỏi, bắt đầu không nghe nữa, lực chú ý đều dán lên người Lưu Vũ.

Lưu Vũ cùng hắn ngồi rất gần, khoảng cách giữa họ có lẽ chỉ cách một nắm tay hơn kém.

Châu Kha Vũ cảm thấy người Lưu Vũ thật sự rất nhỏ, chỉ cần hắn đưa tay vòng qua ghế liền có thể đem cả người khoá vào trong lòng.

Khuôn mặt nhỏ nhỏ lại trắng, cảm giác như có thể đàn hồi lại vậy, giống như là pudding.

Trên người còn có mùi thơm.

Hửm? Gì vậy, sao lại có luồng vị pudding chứ??
Lưu Vũ hỏi Châu Kha Vũ hiểu chưa, kết quả nửa ngày hắn vẫn chưa có phản ứng.

Lại không nghiêm túc nghe!
Châu Kha Vũ hỏi: "cậu có ngửi thấy mùi vị pudding không?"
"Gì mà mùi vị pudding? Tôi thấy cậu đây là không nghiêm túc nghe!!"
Châu Kha Vũ chột dạ, hắn quả thực không nghiêm túc nghe.

Vì để lớp phó học tập không tức giận cực độ hắn chỉ đành giả bộ ấm ức.

"Khó quá đi mất huhu, cậu một lúc giảng nhiều câu như vậy tôi nào có thể ghi nhớ nổi."

Nói quả thực có lý, Lưu Vũ chỉ đành bỏ qua.

Cậu cảm thấy bản thân mình mệt một cách kỳ lạ, đầu cũng rất choáng, muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.

"Vậy hôm nay giảng tới đây thôi vậy."
Hôm sau, Lưu Vũ cảm thấy mình bị nóng làm tỉnh.

Cậu ngủ một giấc, đầu không choáng nữa, nhưng vẫn cảm thấy nóng, vẫn may tâm trạng của cậu không tệ.

Hôm nay là chủ nhật, Lưu Vũ tính tới trường đua xe chạy vài vòng.

Bản thân cậu rất lâu chưa đi rồi, vừa hay đi vài vòng tản nhiệt.

Thời gian diễn ra trận đấu sau còn một khoảng thời gian, khi không cần chuẩn bị cho thi đấu về cơ bản trường đua xe đều không có mấy người.

Nhưng rất trùng hợp là Châu Kha Vũ cũng ở đây.

Tại trường đua nhìn thấy Châu Kha Vũ, tính hiếu chiến của Lưu Vũ liền lập tức nổi lên.

"Đấu trận không?"
"Tới."
Lưu Vũ cảm thấy trạng thái bây giờ của cậu có thể dùng tràn đầy nhiệt huyết tới hình dung, cậu cảm thấy mình toàn thân trên dưới đều rất nóng, đầu lại bắt đầu có chút choáng, nhưng cậu không để ý, cậu hiện giờ chỉ muốn thắng Châu Kha Vũ.

Lưu Vũ rất phấn khích, tâm trạng hiện tại rất tốt, lái vừa nhanh vừa vững.

Châu Kha Vũ cũng không kém cạnh, cùng cậu ngang bằng tốc độ.

Vòng cuối cùng Lưu Vũ gia nhanh tốc độ như là tên bắn cách 0.1 giây thắng được Châu Kha Vũ.

Lưu Vũ rất vui, vừa định xuống xe, khoảnh khắc vừa đứng dậy hai chân bỗng mềm nhũn, cả người đổ xuống.

Châu Kha Vũ thấy vậy liền nhanh chóng cởi bỏ mũ bảo hiểm chạy tới đỡ lấy Lưu Vũ.


Lưu Vũ cả người như không xương vậy gục vào lòng Châu Kha Vũ, hắn giúp Lưu Vũ tháo mũ xuống, phát hiện mặt cậu ửng đỏ, nhiệt độ cơ thể cao bất thường.

"Khó chịu....thật nóng, thật choáng."
Sự tình cấp bách, Châu Kha Vũ cũng không nghĩ nhiều.

Trực tiếp một lực ôm lấy Lưu Vũ, bước về phòng thay đồ.

Hắn đặt Lưu Vũ ngồi trên ghế, tự mình thay xong quần áo, giúp Lưu Vũ cũng thay rồi.

"Lưu Vũ Lưu Vũ, có phải cậu bị sốt rồi không? Tôi bây giờ đưa cậu đi bệnh viện."
Lưu Vũ hưng hưng hai tiếng khó chịu nhắm mắt.

Hắn ôm lấy mất lực Lưu Vũ, vừa chuẩn bị đi.

Giây tiếp theo, phòng thay đồ liền bị mùi caramel pudding ngập mãn.

Lưu Vũ đem mặt cúi vào hõm cổ Châu Kha Vũ, nhịn không nổi hít lấy tin tức tố dư lại gần tuyến thể.

Châu Kha Vũ bị tin tức tố của Lưu Vũ kích thích có chút mất khống chế, hắn cố chống lại.

"Cậu là Omega?"
Lưu Vũ dùng lấy tia lý trí cuối cùng.

"Tới bệnh viện...".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương