Đột Kích Trái Tim Thiếu Nữ
Chương 64: Viên đường thứ nhất (1): Đây là đêm chỉ thuộc về hai chúng ta

=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=

Chuyện Tô Mộ Mộc với Lâm Trăn ôm hôn nhau giữa khu thi đấu ở Colombe Đức nhanh chóng được truyền về nước qua màn hình livestream.

Thời gian diễn ra giải đấu PUBG là xế chiều bên Đức và còn ở Trung Quốc thì thời gian đang trôi về đêm, đó cũng là khoảng thời gian mạng xã hội đông vui nhất.

Vì thế, chẳng được mấy chốc ảnh hai người ôm hôn nhau đã lên hotsearch của Weibo và lên top đầu của các trang web lớn, Weibo riêng của cả hai chìm trong biển bình luận.

Nhưng khi mở lên mới biết cảm xúc của fans hai nhà đều vô cùng ổn định.

Fan only* rất bình tĩnh bày tỏ rằng mình sẽ tôn trọng quyết định của idol, thậm chí họ còn rất vui vì idol nhà mình đã chọn được người yêu tốt.

(*) Fan only: Chỉ thích một người

Fan người qua đường cùng với quần chúng ăn dưa cũng rất ủng hộ, có nhiều người còn chẳng thấy bất ngờ gì với tin công khai của cả hai.

Netizen A: Tôi có thể nói là tôi chẳng thấy gì bất ngờ không?

Netizen B: Biết ngay kiểu gì ngày này cũng đến mà. Đúng là Thụ Ca, công khai cũng phải làm cho to thật to.

Netizen C: Chắc thành viên 4W đang khóc thét ư ư ư, cứ tưởng trở thành quán quân là sẽ nổi lên nhưng tất cả đã bị Thụ Ca giật mất.

Netizen D: Tôi thì lại muốn biết số màu son cơ, sáng da phết, chị Mộc Mộc ơi cho em biết đi!

Netizen E: Lầu trên nên biết là do Mộc Ca da trắng chứ không phải là màu son tôn da.

Vui vẻ nhất chính là fan CP Cây Cối bên đây, bọn họ nhanh chóng vùng lên bày tỏ rằng bây giờ mình có thể hoành hành ngang dọc rồi.

Đoàn quân Cây Cối 1: Ha ha ha ha, cuối cùng tên của group CP cũng có cơ hội đổi từ chờ hai người ở bên nhau thành cuối cùng hai người cũng đến với nhau rồi!

Đoàn quân Cây Cối 2: CP chúng ta ship công khai rồi, cuối cùng cũng được ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng ha ha ha!

Xylitol lượn lờ thuyền Cây Cối: Xylitol gửi quà chúc mừng nà!

Mộc Chanh đáng yêu nhất quả đất: Mộc Chanh gửi quà chúc mừng nà!

Quần chúng hóng hớt nhấn vào xem muốn nói đây chính là hiện trường của các fan CP trao đổi với nhau hòa bình nhất họ từng thấy.

Về phần Quan Hi quản lý của Tô Mộ Mộc thì anh cũng rất bình tĩnh, thân là một người ăn thức ăn chó hơn nửa năm nay, anh biết hai người đã mất hết kiên nhẫn từ lâu rồi.

Trước đó, Lâm Trăn lo thân phận nghệ sĩ của Tô Mộ Mộc nên đã nhắn trước với Quan Hi đồng thời mong anh giữ bí mật vì cậu muốn tạo bất ngờ cho cô.

Hôn nhau tại khoảnh khắc giành được quán quân quả là một bất ngờ đầy ý nghĩa! Thanh niên lãng mạn vậy đó, làm quả tim già của anh phải hâm mộ mãi không thôi.

Tin tức vừa mới được đăng lên thì Quan Hi đã theo dõi mức độ bàn tán của cư dân mạng, thấy mọi thứ đã được lên men tới một mức độ nhất định lập tức đăng bài thông báo lên, đại khái là chúc mừng cho tình cảm của Tô Mộ Mộc với Lâm Trăn đồng thời cảm ơn sự ủng hộ từ phía người hâm mộ và mong rằng trên con đường tương lai ấy hai người sẽ luôn sánh bước bên nhau.

Công ty của Tô Mộ Mộc đăng thông báo lên và nó lập tức trở thành tin xác thực tình cảm của hai người.

Trong nước đang cực kì náo nhiệt nhưng hai người trong cuộc ở bên Đức là Tô Mộ Mộc với Lâm Trăn thì đang sống trong thế giới của hai người, đắm chìm trong bầu trời riêng chỉ thuộc về họ.

Họ ở tại một khách sạn bên bờ sông Rhine, từ cửa sổ nhìn ra ngoài sẽ thấy được cả thành phố về đêm.

Đèn bên bờ sông đang sáng lên màu cam ấm áp như chiếc thắt lưng uốn lượn về phía xa xa, bên cạnh cầu lớn là tòa giáo đường lấp lánh ánh đèn bàn bạc kiểu với kiến trúc Gothic đứng sừng sững giữa muôn vàn sắc cam đẹp không sao tả xiết.

Đang là mùa đông nhưng màu sắc ấm áp của ngọn đèn ấy lại khiến con người ta co cảm giác ấm áp.

Tô Mộ Mộc đứng bên cửa sổ, thủy tinh phản chiếu bóng hình xinh đẹp của cô.

Lâm Trăn ra khỏi phòng tắm, trên người cậu vẫn còn hơi nóng hầm hập ôm lấy cô từ phía sau, cằm lún phún râu thân thiết kề vào cổ cô cọ như chó nhỏ.

Tô Mộ Mộc vỗ nhẹ lên cánh tay đang vòng quanh eo mình, rồi các đầu ngón tay men theo cơ bắp săn chắc lướt về phía trước và cuối cùng là phủ lên tay Lâm Trăn.

Các ngón tay thon dài nhẹ nhàng tách ra đan vào những ngón tay mềm mại trắng noãn ấy.

Đôi tay nắm chặt lấy nhau hệt như nút thắt đồng tâm.

Tô Mộ Mộc xoa mi tâm: “Chị hơi lo lắng tình hình ở trong nước.”

Không chỉ công ty mà còn cả phản ứng của người thân, bạn bè và fans nữa, Tô Mộ Mộc quan tâm hết tất cả mọi người.

Nhưng sau trận đấu ngày hôm nay, Lâm Trăn ngang ngược tùy hứng đã tắt luôn điện thoại của hai người, nói cái gì mà ngoài vùng phủ sóng không muốn bị người ta làm phiền.

“Em đã nói trước với anh Quan rồi nên chị không cần phải lo lắng đâu.”

Kèm theo chất giọng khàn khàn ấy là hơi thở ấm áp phả vào vành tai và cổ khiến cô run rẩy.

“Hơn nữa vào những lúc thế này thì chúng ta không nên lo nghĩ nhiều như thế, cứ thoải mái hưởng thụ thế giới hai người của chúng ta thôi được không?” Lâm Trăn cười khẽ hôn lên vành tai hồng hồng mềm mại đáng yêu.

Hởi thở nóng rực len lỏi từ tai sang sau ót trắng mịn đến lạ thường.

Đôi tay mảnh khảnh chống trước ngực Lâm Trăn, cảm giác săn chắc và mạnh mẽ chạm vào tay khiến tim cô như nai con nhảy loạn.

Cô ngước mắt lên nhìn Lâm Trăn, đôi mắt trong suốt đầy chân thành tha thiết và gương mặt đỏ rực như ráng chiều.

Cậu cũng nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng và sáng ngời chất chứa ham muốn không cách nào che lấp đi, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn hẳn.

Bên ngoài là tiếng gió đêm lướt qua mặt sông Rhine, trên cửa sổ là hình ảnh phản chiếu của những ngôi sao và ngọn đèn lấp lánh cùng với—— Bóng cô gái và chàng trai ôm lấy nhau.

Dưới ánh đèn nhàn nhạt dịu êm, hai người trên chiếc đệm giường trắng muốt quấn quít, lấy nhau, hai cơ thể như hòa vào làm một.

Hôm sau, điện thoại ở đầu giường reo lên, màn hình hiển thị ảnh đại diện của ba mẹ Tô Mộ Mộc.

Cánh tay trắng như tuyết vươn ra khỏi tấm chăn mềm mại mò tứ lung tung trên tủ mãi mới chạm tới thứ phát ra âm thanh.

Tô Mộ Mộc miễn cưỡng mở mắt ra, sau khi thấy rõ người trên màn hình thì tỉnh hẳn, vội vã ném điện thoại xuống giường rồi hoảng sợ bật dậy.

Tấm chăn trắng che trước ngực làm bật lên vết hôn trên cần cổ và hõm vai khiến nó trở nên rõ hơn bao giờ hết.

Lâm Trăn bên cạnh xoa mắt, lười biếng ngồi dậy. Đầu tiên là trao cho Tô Mộ Mộc một nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào, sau đó là chỉnh lại mái tóc mất trật tự trên đầu cô.

Đoạn, cậu ngái ngủ hỏi khẽ: “Gì thế chị, mới rạng sáng mà ai gọi đây?”

Giọng nghe chiều rất ghét bỏ, bản thân cậu cũng không ưa cái người gọi lúc sớm tinh mơ quấy rầy đến mộng đẹp của hai người.

“Cha mẹ chị.”

“…” Vẻ mặt Lâm Trăn lập tức trở nên căng thẳng và dè dặt: “Bác trai bác gái ạ? Sao họ lại gọi đến sớm thế này, có chuyện gì quan trọng lắm hả?”

“Bây giờ trong nước cũng đang là buổi sáng.” Tô Mộ Mộc tính múi giờ, nói: “Chắc là họ trông thấy tin tức nên nóng ruột nóng gan không ngủ được, nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng mới quyết định gọi video call để hỏi thăm tình hình.”

Lâm Trăn chợt hiểu ra, hồi hộp đến nỗi bắt đầu cà lăm: “Em… Em phải phối hợp với chị thế nào?”

Nghĩ đến chuyện gặp ba mẹ vợ là Lâm Trăn lại bối rối và dè dặt lên.

“Em có nên đi đánh răng rửa mặt, chỉnh lại tóc trước không? Em có cần xông hương gì gì đó không?”

“Chị gái nhỏ, chị thấy em mặc đồ gì đẹp? Mặc vest hay là quần áo bình thường đây? May mà lần này đến Colombe đã bị quản lý nhét cho một bộ vest vào hành lý, để em đi lấy ra!”

Nhìn Lâm Trăn nhảy tưng tưng như kiến bò trên chảo nóng, cô chợt thấy không nỡ làm cậu bị tổn thương.

Cô có nên nói hay không đây.

“Cây Nhỏ.”

“Chị nghĩ em có nên đặt cúp quán quân bên cạnh để làm cảnh không? Nhưng làm thế thì trông có vẻ hơi cố ý, liệu nó có khoe khoang quá không?” Lâm Trăn bức bối vò tóc.

“Cây Nhỏ…”

Lâm Trăn không nghe thấy tiếng cô gọi, cậu vẫn cuống quýt đảo quanh: “Lát nữa em nên mở lời chào hỏi bác trai bác gái thế nào đây? Em nên nghiêm chỉnh hay là hoạt bát hơn tí? Bác trai bác gái thích dạng con trai nào đây?”

“Cây Nhỏ!” Tô Mộ Mộc cao giọng.

“Em đây!” Lâm Trăn hoàn hồn, mím môi lo lắng nhìn Tô Mộ Mộc.

“Em đừng lo quá, hôm nay em không cần phải gặp mặt cha mẹ chị đâu.”

“Gì cơ?!” Mặt Lâm Trăn có vẻ giật mình và cực kì ấm ức, đôi mắt trách móc nhìn về phía cô.

Tô Mộ Mộc biết ai đó lại tự bổ não mấy cái tình tiết đau khổ trong phim nên chọt mặt cậu, nói: “Chị nghĩ hôm nay không phải là thời cơ tốt để gặp cha mẹ chị. Đợi đến khi về nước chúng ta cùng đến gặp họ thì sẽ trang trọng hơn.”

Lâm Trăn nghĩ lại thấy cũng khá đúng.

Nếu lần đầu tiên gặp cha mẹ vợ mà lại ở trên mạng thì chẳng nghiêm túc tí nào.

Đã vậy còn đang sớm tinh mơ mà cậu lại ở trong phòng khách sạn của con gái người ta, kiểu nào cũng thấy ngứa đòn lắm.

“Được, vậy em ra phòng khách chờ.” Lâm Trăn đứng dậy để lộ cơ thể cường tráng.

“…”

Tuy hai người đã thân thiết da thịt nhưng cảnh xuân đập vào mắt thế này vẫn khiến mặt Tô Mộ Mộc đỏ lên, nhất là trên người cậu vẫn còn in mấy vết cào rải rác, khỏi phải bàn đến độ mãnh liệt tối qua.

Nhìn hai má đỏ hây hây của Tô Mộ Mộc, Lâm Trăn chẳng e dè đi tí nào, cậu mặc quần vào xong lại cố tình để lộ nửa người để triển lãm tình hình chiến đấu đêm qua rồi đi tới đi lui trước mặt Tô Mộ Mộc.

Tô Mộ Mộc không thể nhịn được nữa, cô nhặt quần áo dưới đất lên ném vào người cậu: “Biết dáng em đẹp rồi, mau mặc vào đi.”

Lâm Trăn lười biếng khoác áo lên, vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội lượn ra phòng khách.

Bóng lưng vừa khuất thì cậu lại đột ngột quay trở về đứng cạnh cửa, thò đầu vào nhìn Tô Mộ Mộc cười xấu xa nói: “Dáng người chị gái nhỏ mới là đẹp í.”

Đắc ý lộ liễu trong từng giọng điệu và câu chữ.

Sắc đỏ lan ra đến tai, cô giơ gối đầu lên định đánh cậu.

Lâm Trăn thông minh vội vã trốn đi, sau đó, Tô Mộ Mộc nghe thấy tiếng huýt sáo vui vẻ vang đến từ ngoài kia.

Cô hít sâu, bất đắc dĩ lắc đầu, thằng nhóc này bị ngứa vỏ cây.

Tô Mộ Mộc đuổi Lâm Trăn đi rồi chỉnh trang lại bản thân tiện thể kiểm tra mình trong gương trang điểm, sau khi chắc chắn không còn vấn đề gì mới ngồi lên sô pha, lấy cảnh thành phố sau lưng làm nền rồi mới nhấn gọi video cho ba mẹ.

— Hết viên đường thứ nhất (1) —

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương