Đốt Cháy
-
Chương 84
Cô đang ngủ say, cả cơ thể và đôi môi đều trở nên mềm mại theo bản năng hơi đáp lại anh, Đàm Vũ Trình thì không khách khí chút nào tiếp tục hôn thật sâu. Khi nhìn thấy cánh môi đỏ thắm của cô hơi hé mở có dính vệt nước, nhịp tim của Đàm Vũ Trình rất nhanh ôm chặt eo vùi vào hõm cổ cô. Anh cực kỳ thích mùi hương, làn da và mọi thứ trên cơ thể cô. Tình yêu về mặt s1nh lý đã gần đạt tới đỉnh, tình yêu về mặt tâm lý cũng vậy. Anh phải bình tĩnh rất lâu mới có thể kìm nén được sự rung động trong lòng.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, một lúc sau anh mới ngẩng đầu lên, một bên chân dài bước xuống sô pha cúi người bế cô lên. Ôm vào phòng ngủ chính bên trong đặt cô lên giường, chiếc váy ngủ mềm mại trượt qua, đôi chân dài trắng nõn nổi bật trên ga giường màu sáng. Mọi khoảnh khắc trên ga chiếc giường đều rất đẹp. Đàm Vũ Trình kéo chăn đắp cho cô, vuốt mái tóc dài rồi chỉnh ngọn đèn trên bàn cạnh giường ngủ.
Sau đó anh đứng dậy rời khỏi phòng ngủ chính, cởi áo sơ mi và bước vào phòng tắm. Tắm một lần nữa để giảm bớt kích động.
Hai mươi phút sau ra ngoài, anh mặc áo che đi những giọt nước đang chảy xuống cơ bụng. Thu dọn phòng khách một chút, tắt đèn phòng khách rồi mới quay lại phòng ngủ lên giường. Sau khi nằm xuống anh kéo cô vào lòng, Quý Thính vô thức tiến lại gần trán chạm vào cằm người đàn ông, Đàm Vũ Trình ôm chặt cô trong ngực, cô vùi mình vào giấc ngủ sâu hơn. Anh giơ tay lên tắt đèn căn phòng trở nên tối tăm, hơi thở cũng đều đều.
Thẳng đến nửa đêm Quý Thính bị đau mà tỉnh dậy, ngái ngủ nhìn anh dụi dụi vào vòng tay anh. Đàm Vũ Trình đang ngủ say ôm cô vào lòng, vuốt v e sau lưng. Quý Thính hừ hừ vài tiếng, có chút nũng nịu.
Trong giấc ngủ, giọng nói Đàm Vũ Trình trầm thấp lười biếng: “Em hừ cái gì?”
Quý Thính hít sâu một hơi, lại r3n rỉ mấy tiếng gọi anh: “Đàm Vũ Trình.”
Cô gọi anh như vậy trong đêm khuya, yết hầu của anh chuyển động. Anh mở mắt thuận thế kéo chăn lại cho cô, nhẹ nhàng hỏi: “Sao? Đau quá à? Em có muốn uống thuốc không?”
Quý Thính lắc đầu.
Đàm Vũ Trình lại hỏi: “Muốn uống nước không?”
Quý Thính ậm ừ hai tiếng.
Đàm Vũ Trình giơ tay lên lấy bình giữ nhiệt trên tủ cạnh giường, mở ra đưa ống hút cho cô. Quý Thính chống người ngồi dậy, đặt tay lên giường cúi đầu ngậm ống hút uống. Đàm Vũ Trình nhìn cô trong bóng tối, lại một nhịp tim đập mạnh. Uống xong nước, Quý Thính tựa vào trong ngực anh.
Đàm Vũ Trình đặt lại bình giữ nhiệt lên tủ cạnh giường, quay người lại ôm cô: “Ngủ nhé?”
“Ừm.”
Quý Thính nhẹ nhàng trả lời. Cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn vào nửa sau của đêm. Khi tỉnh dậy vào lúc bình minh, cơ thể của Quý Thính vẫn đang được ủ ấm. Cô ngước mắt lên, thấy yết hầu của anh ngẩng đầu hôn lên đó một cái. Đàm Vũ Trình bỗng nhiên nắm chặt eo cô, giọng khàn khàn: “Quý Thính”
Quý Thính cười nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Anh đáp.
Yết hầu của anh khẽ động, thấp giọng nói: “Chào buổi sáng, vợ.”
Quý Thính nghe xong thì hoàn toàn tỉnh táo, nhìn khuôn mặt của anh. Đàm Vũ Trình cũng mở mắt ra nhìn cô, dùng lòng bàn tay xoa xoa eo cô: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”
Quý Thính suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn ăn bánh quẩy và sữa đậu nành.”
“Lần sau uống sữa đậu nành đi.” Đàm Vũ Trình nói: “Uống sữa tươi tốt hơn.”
Quý Thính nói: “Được.”
Sữa đậu nành ở tầng dưới thường là nguội, không thích hợp để uống vào lúc này. Đàm Vũ Trình chống vai lên, hôn lên trán cô nói: “Anh đi lấy, em cứ nghỉ ngơi thêm một lát.”
“Ừm.”
Quý Thính còn có chút lười biếng, Đàm Vũ Trình nhấc chăn ra khỏi giường, Quý Thính kéo chăn lại ôm gối tìm hơi ấm bên trong.
Từ khi hai người ở bên nhau, cơn đau trong kỳ kinh của cô không còn đến mức quá khó chịu nữa. Trước đây đau quá hay phải thức dậy giữa đêm và ngâm chân trong nước nóng, nhưng bây giờ thì không cần nữa. Dù sao thì anh cũng ở đây.
Trên thực tế, năm ngoái có tháng bà dì đã khiến cô vô cùng đau đớn. Sau khi biết chuyện anh đã đến căn hộ cô, ở trên ghế sô pha tại phòng khách bên ngoài chăm cho cô cả một đêm. Chỉ là lúc ấy mối quan hệ của họ là bạn thân, rất nhiều lần cô đau nhưng đều cố chịu một mình, không dám nói với anh. Chỉ thỉnh thoảng, khi phát hiện ra anh mới đến bên chăm cô.
Quý Thính nán lại một lúc mới đứng dậy, cơn đau đã tan biến. Cô ra khỏi giường, mặc áo khoác mỏng bước ra ngoài, đồ ăn sáng vừa giao tới, Đàm Vũ Trình ngồi xuống ghế sô pha mở đồ cho cô. Quý Thính đi vào phòng tắm, rửa mặt xong mới đi ra ngồi xuống cạnh anh, uống sữa nóng trước.
Đàm Vũ Trình uống cà phê mở xem email trên điện thoại, nhìn cô: “Buổi sáng em có muốn nghỉ ngơi không?”
Quý Thính cầm bánh quẩy lên ăn rồi nói: “Không cần, em không sao.”
Đàm Vũ Trình ừ một tiếng.
Những chiếc bánh quẩy ở quán dưới lầu rất to, Quý Thính chỉ ăn hết một nửa, còn thừa cô ăn không nổi nữa nên đưa cho anh. Đàm Vũ Trình nhìn một cái, cúi đầu ăn nốt nửa cái bánh quẩy kia. Quý Thính lau miệng, cầm sữa nóng lên tiếp tục uống.
Đàm Vũ Trình thu dọn mấy chiếc túi trên bàn ném vào thùng rác, vào bếp rửa tay rồi đi ra. Anh chỉnh lại tay áo nói: “Anh đi đây”.
Quý Thính ngước mắt lên, gật gật đầu.
Đàm Vũ Trình lấy cà vạt trên tay ghế sô pha thắt lại, cầm áo khoác khoác lên cánh tay, cúi người hôn lên môi cô rồi mới đứng thẳng đi ra ngoài.
Phanh.
Cánh cửa đóng lại.
Quý Thính uống sữa xong vươn vai một cái, thay quần áo rồi xuống lầu đi đến cửa tiệm.
Mùa hè món đá bào kiểu Mỹ trong tiệm rất được ưa chuộng. Khách hàng đã gọi món tại quầy từ sáng sớm và tất cả đều là đá bào kiểu Mỹ. Máy làm đá phải hoạt động nhiều hơn.
Máy làm đá ở chi nhánh bị hỏng vào lúc ăn trưa, Quý Thính dẫn nhân viên bảo trì đến xem xét, nhân tiện sắp xếp dữ liệu từ bản kiểm kê cuối cùng. Lúc đó đã hơn ba giờ chiều, nắng khá gắt. Ánh mặt trời chiếu lên tấm kính tiệm Hoàng Hôn.
Quý Thính quay lại tiệm, đẩy cửa vào nhìn thấy có bốn người đang ngồi bên cửa sổ. Họ đều là nhân viên của Diên Tục, Đàm Vũ Trình cũng đang ở đó, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng có cổ hơi mở. Chiếc cà vạt thắt lúc sáng đã bị anh cởi xuống. Lúc này còn có một chiếc máy tính trên bàn, anh đang bàn chuyện với Trần Phi và những người khác.
Có một cậu sinh viên ngồi bên cạnh Trần Phi, là một gương mặt mới. Ngồi ở bàn phía đối diện anh là một người quen, Chu Hùng, cánh tay đang tựa vào lưng ghế. Thật hiếm khi thấy họ đến cửa hàng để bàn chuyện.
Quý Thính vừa bước một chân vào, Trần Phi liếc mắt nhìn ra, lập tức giơ tay lên chào: “Chị Thính.”
Quý Thính khẽ mỉm cười nói: “Chào buổi chiều.”
Ánh mắt Đàm Vũ Trình quét qua nơi này một vòng, giao nhau với ánh mắt Quý Thính, hai người nhìn nhau một giây, sau đó anh quay lại tiếp tục nói chuyện với đám người Trần Phi. Bây giờ không giống lúc trước, chỉ một chút tương tác đó cũng khiến Quý Thính nóng bừng cả tai. Cô bước vào phòng nghỉ, Trần Phi cùng Chu Hùng nhìn Quý Thính một cái, quay đầu lại mỉm cười mờ ám. Cậu nhân viên mới cũng biết Quý Thính là bạn gái của Anh Đàm. Nhìn thoáng qua đã thấy, không hổ là anh Đàm, khiếu thẩm mỹ rất tốt.
Quý Thính đặt sổ sách vào trong phòng nghỉ, sau đó bước ra quầy rửa tay. Hôm nay, cả Tiểu Chu và Tiểu Uyển đều xin nghỉ, chỉ có Trương Dương, người học việc và một nhân viên bán thời gian ở trong cửa tiệm. Người nhân viên bán thời gian nhìn thấy Quý Thính đến liền nhường đường, cô đi vào phía sau quầy.
Bàn phía trước vẫn tiếp tục trò chuyện. Đàm Vũ Trình thỉnh thoảng bắt chéo chân, có khi dang rộng hai chân ra, nghe Trần Phi nói. Họ nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
Quý Thính ở bên này đang xử lý đơn hàng mang đi, nhân viên bán thời gian đi vào nhà vệ sinh, lúc này chỉ có một mình cô ở quầy. Trần Phi cầm cà phê lên uống một ngụm, mắt thấy có một hình xăm trên cổ áo của Đàm Vũ Trình cố ý nói lớn: “Anh Đàm, trước đây hình như anh không có hình xăm.”
Chu Hùng nghe vậy, lập tức trả lời: “Đúng đúng đúng, lúc anh Phó Diên xăm hình, anh Đàm còn khinh thường một thời gian dài mà.”
“Cũng không hẳn, lúc đó coi như là chán ghét.”
“Bây giờ bản thân lại đi xăm à, anh Đàm.”
Quý Thính đang xem đơn đặt hàng. Khi nghe thấy điều này, liền biết họ đang cố tình nói với mình. Cô cau mày cũng không nhìn đi chỗ khác. Đàm Vũ Trình bình tĩnh uống cà phê, cũng lười để ý tới việc bọn họ đang cố ý khiêu khích.
Khoảng sáu giờ chiều.
Sau khi bàn chuyện xong, Trần Phi, Chu Hùng và cậu nhân viên mới trở lại công ty. Đàm Vũ Trình đang ở bên ngoài nghe điện thoại đợi Quý Thính. Quý Thính giao cửa tiệm lại cho Trương Dương, vào phòng nghỉ cầm lấy túi xách nhỏ đi về phía anh. Đàm Vũ Trình đưa tay nắm tay cô, cúp điện thoại hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Quý Thính đi theo anh đến con phố thương mại bên kia, nói: “Sao cũng được.”
“Hay là đến nhà hàng riêng?” Anh nghiêng đầu hỏi.
Quý Thính gật đầu, nắm lấy cánh tay anh cười hỏi: “Trần Phi nói có đúng không? Anh từng rất khinh thường hình xăm à?”
Đàm Vũ Trình cười nhẹ một tiếng, không đáp lại cô. Quý Thính cũng cười.
Anh dẫn cô về phía thang máy bên kia. Đến khúc ngoặt, sau lưng cách đó không xa có một hàng dài xe cưới chạy qua trên đường, cực kỳ xa hoa trong khung cảnh mặt trời đang lặn ở đường chân trời. Nó phản chiếu trên thang máy, có thể nhìn thấy mờ mờ.
Sau khi biết Khâu Đan đã mủi lòng, Tiếu Hi ban đầu dự định sau đó trở lại Nam An, nhưng sau đó không quay về nữa. Đàm Huy cũng ở lại giải quyết các vấn đề ở chi nhánh Lê Thành, dù sao thì ông cũng có thể đưa ra chỉ đạo từ trụ sở chính là được. Vì vậy, Tiếu Hi ở đây thường xuyên tới cùng Khâu Đan và Quý Lâm Đông đi ăn tối, thậm chí còn đến siêu thị để giúp đỡ. Mối quan hệ thân thiết giữa họ đã lên một tầm cao mới, mỗi ngày Tiếu Hi đều cười không ngớt. Bà còn thường cho Khâu Đan xem những thứ món quà mà bà mua cho Quý Thính. Khâu Đan bảo bà đừng lãng phí. Tiếu Hi ngoài miệng thì đồng ý, nhưng hành động vẫn xa hoa.
Quý Thính và Đàm Vũ Trình ít khi về ăn cơm, thỉnh thoảng chỉ một đến hai lần. Diên Tục có một hạng mục vừa mới khởi động, Đàm Vũ Trình lại bận rộn hơn một chút, thường tăng ca đến tận đêm. Quý Thính cũng không về nhà sớm vào buổi tối.
Chớp mắt một cái, thời gian đã đến cuối tháng chín. Thời tiết ở Lê Thành lúc này vẫn hơi nóng.
Tối đó tình cờ là thứ sáu, Vu Hy gửi tin nhắn nói muốn mời cô đi ăn đồ nướng và uống rượu. Quý Thính dựa vào quầy trả lời được, vừa đặt điện thoại di động xuống đã thấy Vu Hy đi giày cao gót, mặc quần tây, mở cửa bước vào mỉm cười vẫy tay: “Bảo bối Quý Thính, tớ tới rồi.”
Quý Thính bất đắc dĩ cười hỏi: “Cậu đến cũng nhanh quá đấy?”
“He he, tớ đoán là cậu sẽ không từ chối. Chẳng phải gần đây anh chàng của cậu vẫn luôn tăng ca sao? Vậy là tớ có thể hẹn gặp cậu rồi.” Vu Hy mỉm cười, còn nắm tay cả Tiểu Uyển và Tiểu Chu, giống như một nữ minh tinh vậy.
Quý Thính nhún nhún vai, hỏi: “Đi ăn ở đâu?”
“Theo tớ.” Vu Hy tiến tới nắm lấy cánh tay Quý Thính, cô ấy cúi đầu nhìn chiếc váy màu xanh nhạt của cô nói: “Không được, cậu phải thay bộ khác đi. Làm sao có thể mặc đồng phục đi làm ra ngoài ăn tối được chứ?”
Quý Thính bất đắc dĩ nói: “Ở phòng nghỉ tớ có.”
“Vậy thì đổi cái khác đẹp hơn đi.” Vu Hy chớp mắt.
Quý Thính cười đi vào phòng nghỉ. Mở tủ thay một chiếc váy mỏng màu hoa mai, buộc tóc lại, đổi một đôi giày cao gót rồi cầm túi bước ra ngoài.
Vu Hy dựa vào quầy nói chuyện với Tiểu Uyển và Tiểu Chu, nhìn thấy cô đi ra, cười nói: “Thật xinh đẹp.”
Sau đó lại tiến lên nắm lấy cánh tay Quý Thính, Quý Thính sắp xếp một ít công việc cho nhóm Tiểu Uyển. Vu Hy tươi cười kéo cô ra khỏi cửa tiệm. Lúc này, ánh đèn neon bên ngoài đã loé lên. Quý Thính đi giày cao gót, cũng lười lái xe nên cô cùng Vu Hy gọi taxi trực tuyến.
Đàm Vũ Trình tăng ca vào ban đêm. Cô nhắn tin cho anh, nói mình đi ăn đồ nướng với Vu Hy. Có lẽ đầu dây bên kia anh đang bận nên không trả lời. Quý Thính không để ý, cất điện thoại vào túi.
Vu Hy nắm tay Quý Thính nói: “Thời gian trôi nhanh quá, chúng ta đều đã đến tuổi lập gia đình, sắp qua mốc ba mươi rồi.”
Quý Thính hỏi: “Mẹ cậu vẫn sắp xếp cho cậu đi xem mắt à?”
Vu Hy: “Năm nay ít hơn rồi. Lúc gọi điện thoại hình như cũng không có gì để nói, bởi vì bà ấy có nói tớ cũng không muốn nghe, những gì tớ nghĩ bà ấy cũng không hiểu.”
Quý Thính nhìn cô ấy một cái rồi nói: “Không nghiêm trọng đến thế chứ?”
Vu Hy nhún nhún vai, cười nói: “Có lẽ làm phù dâu một lần cũng tốt.”
Quý Thính cười: “Vậy cũng được.”
Vu Hy nhìn cô rồi lại mỉm cười.
Chiếc taxi trực tuyến dừng lại trước một cửa hàng, tên cửa tiệm là Encounter, dùng tên tiếng Anh.
Quý Thính nhìn Vu Hy, có chút bối rối. Vu Hy kéo tay cô nói: “Quán BBQ Encounter, không phải rất đặc biệt sao?”
Quý Thính cười nói: “Đúng vậy.”
“Cửa tiệm này rất đặc biệt, khi bước vào cậu sẽ biết. Chỉ cần nhắm mắt lại một lát thôi.”
Quý Thính nhướng mày: “Còn phải nhắm mắt sao?”
“Đương nhiên.”
Vu Hy đưa cô tới cửa.
Quý Thính thấy khá buồn cười, nhắm hai mắt lại. Vu Hy còn sợ cô lén nhìn trộm nên giơ tay che mắt cô. Cánh cửa được mở từ bên trong, Quý Thính ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng trong không khí. Nó không phải mùi rượu hay thịt nướng.
Vừa định nói bàn tay che mắt cô đã thay đổi, phía sau truyền đến mùi hương gỗ mun thoang thoảng. Cô cũng kinh ngạc trong giây lát, đưa tay chạm vào ngón tay và cổ tay anh. Tất cả đều quen thuộc với cô.
Đàm Vũ Trình dẫn cô lên bậc thang, thấp giọng nói: “Quý Thính.”
Trái tim Quý Thính run lên khi nghe thấy giọng nói của anh, cô ừ một tiếng.
Đàm Vũ Trình nhẹ nhàng hỏi: “Em bằng lòng gả cho anh chứ?”
Tim Quý Thính đập nhanh hơn. Cô bị che mắt lại, được đưa vào vị trí giống như đang ở trên sân khấu, trước mắt đều đen kịt chỉ có xúc cảm từ sự đụng chạm của anh là quen thuộc.
“Em có bằng lòng không?”
Giọng nói Đàm Vũ Trình lại vang lên.
Tim Quý Thính đập nhanh hơn, lúc này ngón tay cô được anh đeo vào một chiếc nhẫn, Đàm Vũ Trình trầm giọng nói: “Đây là lần đầu tiên, nếu em không gật đầu, anh sẽ đeo lại.”
Lòng bàn tay Quý Thính chạm vào chiếc nhẫn. Cô mím môi, muốn nhìn thấy anh.
Anh cúi đầu hỏi: “Em có bằng lòng không? Kết hôn với anh, chúng ta sẽ ở bên nhau đến hết cuộc đời.”
Đôi mắt Quý Thính có chút ươn ướt, cô mở miệng. Đàm Vũ Trình đặt một cái khác vào giữa các ngón tay của cô.
Quý Thính dừng lại, hỏi: “Anh đã chuẩn bị bao nhiêu rồi?”
“Em muốn bao nhiêu?”
Anh hỏi lại một cách khoa trương.
“Em muốn bao nhiêu tùy thích, anh đều có thể chuẩn bị.”
Khóe môi Quý Thính hơi nhếch lên: “Anh thật sự nhiều tiền đấy.”
“Vì em tất cả đều xứng đáng.”
Lại một cái khác đặt vào đầu ngón tay cô.
Chiếc nhẫn anh đeo vào mang theo chút ấm áp, giống như khi anh ở bên cạnh cô. Trong những ngày tháng bên nhau, những ký ức quá khứ đã được nhổ bỏ và hình thành mối liên kết mới với hiện tại.
Quý Thính ngẩng đầu, ngước mắt lên nói: “Em đồng ý.”
Âm thanh này phát ra, những người dưới khán đài ồ lên và vỗ tay tán thưởng.
Đàm Vũ Trình rời mắt khỏi cô, Quý Thính nhìn thấy đôi mắt tươi cười của anh, họ nhìn nhau vài giây. Đàm Vũ Trình xúc động ôm chặt lấy eo kéo cô vào lòng, thấp giọng nói: “Anh yêu em.”
Quý Thính ôm lấy cổ anh, nói khẽ: “Em cũng vậy.”
Bốp bốp bốp – tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên từ phía khán giả.
Dưới ánh đèn dịu nhẹ, một lúc sau anh mới ngẩng đầu lên, một bên chân dài bước xuống sô pha cúi người bế cô lên. Ôm vào phòng ngủ chính bên trong đặt cô lên giường, chiếc váy ngủ mềm mại trượt qua, đôi chân dài trắng nõn nổi bật trên ga giường màu sáng. Mọi khoảnh khắc trên ga chiếc giường đều rất đẹp. Đàm Vũ Trình kéo chăn đắp cho cô, vuốt mái tóc dài rồi chỉnh ngọn đèn trên bàn cạnh giường ngủ.
Sau đó anh đứng dậy rời khỏi phòng ngủ chính, cởi áo sơ mi và bước vào phòng tắm. Tắm một lần nữa để giảm bớt kích động.
Hai mươi phút sau ra ngoài, anh mặc áo che đi những giọt nước đang chảy xuống cơ bụng. Thu dọn phòng khách một chút, tắt đèn phòng khách rồi mới quay lại phòng ngủ lên giường. Sau khi nằm xuống anh kéo cô vào lòng, Quý Thính vô thức tiến lại gần trán chạm vào cằm người đàn ông, Đàm Vũ Trình ôm chặt cô trong ngực, cô vùi mình vào giấc ngủ sâu hơn. Anh giơ tay lên tắt đèn căn phòng trở nên tối tăm, hơi thở cũng đều đều.
Thẳng đến nửa đêm Quý Thính bị đau mà tỉnh dậy, ngái ngủ nhìn anh dụi dụi vào vòng tay anh. Đàm Vũ Trình đang ngủ say ôm cô vào lòng, vuốt v e sau lưng. Quý Thính hừ hừ vài tiếng, có chút nũng nịu.
Trong giấc ngủ, giọng nói Đàm Vũ Trình trầm thấp lười biếng: “Em hừ cái gì?”
Quý Thính hít sâu một hơi, lại r3n rỉ mấy tiếng gọi anh: “Đàm Vũ Trình.”
Cô gọi anh như vậy trong đêm khuya, yết hầu của anh chuyển động. Anh mở mắt thuận thế kéo chăn lại cho cô, nhẹ nhàng hỏi: “Sao? Đau quá à? Em có muốn uống thuốc không?”
Quý Thính lắc đầu.
Đàm Vũ Trình lại hỏi: “Muốn uống nước không?”
Quý Thính ậm ừ hai tiếng.
Đàm Vũ Trình giơ tay lên lấy bình giữ nhiệt trên tủ cạnh giường, mở ra đưa ống hút cho cô. Quý Thính chống người ngồi dậy, đặt tay lên giường cúi đầu ngậm ống hút uống. Đàm Vũ Trình nhìn cô trong bóng tối, lại một nhịp tim đập mạnh. Uống xong nước, Quý Thính tựa vào trong ngực anh.
Đàm Vũ Trình đặt lại bình giữ nhiệt lên tủ cạnh giường, quay người lại ôm cô: “Ngủ nhé?”
“Ừm.”
Quý Thính nhẹ nhàng trả lời. Cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn vào nửa sau của đêm. Khi tỉnh dậy vào lúc bình minh, cơ thể của Quý Thính vẫn đang được ủ ấm. Cô ngước mắt lên, thấy yết hầu của anh ngẩng đầu hôn lên đó một cái. Đàm Vũ Trình bỗng nhiên nắm chặt eo cô, giọng khàn khàn: “Quý Thính”
Quý Thính cười nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Anh đáp.
Yết hầu của anh khẽ động, thấp giọng nói: “Chào buổi sáng, vợ.”
Quý Thính nghe xong thì hoàn toàn tỉnh táo, nhìn khuôn mặt của anh. Đàm Vũ Trình cũng mở mắt ra nhìn cô, dùng lòng bàn tay xoa xoa eo cô: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”
Quý Thính suy nghĩ một chút rồi nói: “Em muốn ăn bánh quẩy và sữa đậu nành.”
“Lần sau uống sữa đậu nành đi.” Đàm Vũ Trình nói: “Uống sữa tươi tốt hơn.”
Quý Thính nói: “Được.”
Sữa đậu nành ở tầng dưới thường là nguội, không thích hợp để uống vào lúc này. Đàm Vũ Trình chống vai lên, hôn lên trán cô nói: “Anh đi lấy, em cứ nghỉ ngơi thêm một lát.”
“Ừm.”
Quý Thính còn có chút lười biếng, Đàm Vũ Trình nhấc chăn ra khỏi giường, Quý Thính kéo chăn lại ôm gối tìm hơi ấm bên trong.
Từ khi hai người ở bên nhau, cơn đau trong kỳ kinh của cô không còn đến mức quá khó chịu nữa. Trước đây đau quá hay phải thức dậy giữa đêm và ngâm chân trong nước nóng, nhưng bây giờ thì không cần nữa. Dù sao thì anh cũng ở đây.
Trên thực tế, năm ngoái có tháng bà dì đã khiến cô vô cùng đau đớn. Sau khi biết chuyện anh đã đến căn hộ cô, ở trên ghế sô pha tại phòng khách bên ngoài chăm cho cô cả một đêm. Chỉ là lúc ấy mối quan hệ của họ là bạn thân, rất nhiều lần cô đau nhưng đều cố chịu một mình, không dám nói với anh. Chỉ thỉnh thoảng, khi phát hiện ra anh mới đến bên chăm cô.
Quý Thính nán lại một lúc mới đứng dậy, cơn đau đã tan biến. Cô ra khỏi giường, mặc áo khoác mỏng bước ra ngoài, đồ ăn sáng vừa giao tới, Đàm Vũ Trình ngồi xuống ghế sô pha mở đồ cho cô. Quý Thính đi vào phòng tắm, rửa mặt xong mới đi ra ngồi xuống cạnh anh, uống sữa nóng trước.
Đàm Vũ Trình uống cà phê mở xem email trên điện thoại, nhìn cô: “Buổi sáng em có muốn nghỉ ngơi không?”
Quý Thính cầm bánh quẩy lên ăn rồi nói: “Không cần, em không sao.”
Đàm Vũ Trình ừ một tiếng.
Những chiếc bánh quẩy ở quán dưới lầu rất to, Quý Thính chỉ ăn hết một nửa, còn thừa cô ăn không nổi nữa nên đưa cho anh. Đàm Vũ Trình nhìn một cái, cúi đầu ăn nốt nửa cái bánh quẩy kia. Quý Thính lau miệng, cầm sữa nóng lên tiếp tục uống.
Đàm Vũ Trình thu dọn mấy chiếc túi trên bàn ném vào thùng rác, vào bếp rửa tay rồi đi ra. Anh chỉnh lại tay áo nói: “Anh đi đây”.
Quý Thính ngước mắt lên, gật gật đầu.
Đàm Vũ Trình lấy cà vạt trên tay ghế sô pha thắt lại, cầm áo khoác khoác lên cánh tay, cúi người hôn lên môi cô rồi mới đứng thẳng đi ra ngoài.
Phanh.
Cánh cửa đóng lại.
Quý Thính uống sữa xong vươn vai một cái, thay quần áo rồi xuống lầu đi đến cửa tiệm.
Mùa hè món đá bào kiểu Mỹ trong tiệm rất được ưa chuộng. Khách hàng đã gọi món tại quầy từ sáng sớm và tất cả đều là đá bào kiểu Mỹ. Máy làm đá phải hoạt động nhiều hơn.
Máy làm đá ở chi nhánh bị hỏng vào lúc ăn trưa, Quý Thính dẫn nhân viên bảo trì đến xem xét, nhân tiện sắp xếp dữ liệu từ bản kiểm kê cuối cùng. Lúc đó đã hơn ba giờ chiều, nắng khá gắt. Ánh mặt trời chiếu lên tấm kính tiệm Hoàng Hôn.
Quý Thính quay lại tiệm, đẩy cửa vào nhìn thấy có bốn người đang ngồi bên cửa sổ. Họ đều là nhân viên của Diên Tục, Đàm Vũ Trình cũng đang ở đó, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng có cổ hơi mở. Chiếc cà vạt thắt lúc sáng đã bị anh cởi xuống. Lúc này còn có một chiếc máy tính trên bàn, anh đang bàn chuyện với Trần Phi và những người khác.
Có một cậu sinh viên ngồi bên cạnh Trần Phi, là một gương mặt mới. Ngồi ở bàn phía đối diện anh là một người quen, Chu Hùng, cánh tay đang tựa vào lưng ghế. Thật hiếm khi thấy họ đến cửa hàng để bàn chuyện.
Quý Thính vừa bước một chân vào, Trần Phi liếc mắt nhìn ra, lập tức giơ tay lên chào: “Chị Thính.”
Quý Thính khẽ mỉm cười nói: “Chào buổi chiều.”
Ánh mắt Đàm Vũ Trình quét qua nơi này một vòng, giao nhau với ánh mắt Quý Thính, hai người nhìn nhau một giây, sau đó anh quay lại tiếp tục nói chuyện với đám người Trần Phi. Bây giờ không giống lúc trước, chỉ một chút tương tác đó cũng khiến Quý Thính nóng bừng cả tai. Cô bước vào phòng nghỉ, Trần Phi cùng Chu Hùng nhìn Quý Thính một cái, quay đầu lại mỉm cười mờ ám. Cậu nhân viên mới cũng biết Quý Thính là bạn gái của Anh Đàm. Nhìn thoáng qua đã thấy, không hổ là anh Đàm, khiếu thẩm mỹ rất tốt.
Quý Thính đặt sổ sách vào trong phòng nghỉ, sau đó bước ra quầy rửa tay. Hôm nay, cả Tiểu Chu và Tiểu Uyển đều xin nghỉ, chỉ có Trương Dương, người học việc và một nhân viên bán thời gian ở trong cửa tiệm. Người nhân viên bán thời gian nhìn thấy Quý Thính đến liền nhường đường, cô đi vào phía sau quầy.
Bàn phía trước vẫn tiếp tục trò chuyện. Đàm Vũ Trình thỉnh thoảng bắt chéo chân, có khi dang rộng hai chân ra, nghe Trần Phi nói. Họ nghỉ ngơi một thời gian ngắn.
Quý Thính ở bên này đang xử lý đơn hàng mang đi, nhân viên bán thời gian đi vào nhà vệ sinh, lúc này chỉ có một mình cô ở quầy. Trần Phi cầm cà phê lên uống một ngụm, mắt thấy có một hình xăm trên cổ áo của Đàm Vũ Trình cố ý nói lớn: “Anh Đàm, trước đây hình như anh không có hình xăm.”
Chu Hùng nghe vậy, lập tức trả lời: “Đúng đúng đúng, lúc anh Phó Diên xăm hình, anh Đàm còn khinh thường một thời gian dài mà.”
“Cũng không hẳn, lúc đó coi như là chán ghét.”
“Bây giờ bản thân lại đi xăm à, anh Đàm.”
Quý Thính đang xem đơn đặt hàng. Khi nghe thấy điều này, liền biết họ đang cố tình nói với mình. Cô cau mày cũng không nhìn đi chỗ khác. Đàm Vũ Trình bình tĩnh uống cà phê, cũng lười để ý tới việc bọn họ đang cố ý khiêu khích.
Khoảng sáu giờ chiều.
Sau khi bàn chuyện xong, Trần Phi, Chu Hùng và cậu nhân viên mới trở lại công ty. Đàm Vũ Trình đang ở bên ngoài nghe điện thoại đợi Quý Thính. Quý Thính giao cửa tiệm lại cho Trương Dương, vào phòng nghỉ cầm lấy túi xách nhỏ đi về phía anh. Đàm Vũ Trình đưa tay nắm tay cô, cúp điện thoại hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Quý Thính đi theo anh đến con phố thương mại bên kia, nói: “Sao cũng được.”
“Hay là đến nhà hàng riêng?” Anh nghiêng đầu hỏi.
Quý Thính gật đầu, nắm lấy cánh tay anh cười hỏi: “Trần Phi nói có đúng không? Anh từng rất khinh thường hình xăm à?”
Đàm Vũ Trình cười nhẹ một tiếng, không đáp lại cô. Quý Thính cũng cười.
Anh dẫn cô về phía thang máy bên kia. Đến khúc ngoặt, sau lưng cách đó không xa có một hàng dài xe cưới chạy qua trên đường, cực kỳ xa hoa trong khung cảnh mặt trời đang lặn ở đường chân trời. Nó phản chiếu trên thang máy, có thể nhìn thấy mờ mờ.
Sau khi biết Khâu Đan đã mủi lòng, Tiếu Hi ban đầu dự định sau đó trở lại Nam An, nhưng sau đó không quay về nữa. Đàm Huy cũng ở lại giải quyết các vấn đề ở chi nhánh Lê Thành, dù sao thì ông cũng có thể đưa ra chỉ đạo từ trụ sở chính là được. Vì vậy, Tiếu Hi ở đây thường xuyên tới cùng Khâu Đan và Quý Lâm Đông đi ăn tối, thậm chí còn đến siêu thị để giúp đỡ. Mối quan hệ thân thiết giữa họ đã lên một tầm cao mới, mỗi ngày Tiếu Hi đều cười không ngớt. Bà còn thường cho Khâu Đan xem những thứ món quà mà bà mua cho Quý Thính. Khâu Đan bảo bà đừng lãng phí. Tiếu Hi ngoài miệng thì đồng ý, nhưng hành động vẫn xa hoa.
Quý Thính và Đàm Vũ Trình ít khi về ăn cơm, thỉnh thoảng chỉ một đến hai lần. Diên Tục có một hạng mục vừa mới khởi động, Đàm Vũ Trình lại bận rộn hơn một chút, thường tăng ca đến tận đêm. Quý Thính cũng không về nhà sớm vào buổi tối.
Chớp mắt một cái, thời gian đã đến cuối tháng chín. Thời tiết ở Lê Thành lúc này vẫn hơi nóng.
Tối đó tình cờ là thứ sáu, Vu Hy gửi tin nhắn nói muốn mời cô đi ăn đồ nướng và uống rượu. Quý Thính dựa vào quầy trả lời được, vừa đặt điện thoại di động xuống đã thấy Vu Hy đi giày cao gót, mặc quần tây, mở cửa bước vào mỉm cười vẫy tay: “Bảo bối Quý Thính, tớ tới rồi.”
Quý Thính bất đắc dĩ cười hỏi: “Cậu đến cũng nhanh quá đấy?”
“He he, tớ đoán là cậu sẽ không từ chối. Chẳng phải gần đây anh chàng của cậu vẫn luôn tăng ca sao? Vậy là tớ có thể hẹn gặp cậu rồi.” Vu Hy mỉm cười, còn nắm tay cả Tiểu Uyển và Tiểu Chu, giống như một nữ minh tinh vậy.
Quý Thính nhún nhún vai, hỏi: “Đi ăn ở đâu?”
“Theo tớ.” Vu Hy tiến tới nắm lấy cánh tay Quý Thính, cô ấy cúi đầu nhìn chiếc váy màu xanh nhạt của cô nói: “Không được, cậu phải thay bộ khác đi. Làm sao có thể mặc đồng phục đi làm ra ngoài ăn tối được chứ?”
Quý Thính bất đắc dĩ nói: “Ở phòng nghỉ tớ có.”
“Vậy thì đổi cái khác đẹp hơn đi.” Vu Hy chớp mắt.
Quý Thính cười đi vào phòng nghỉ. Mở tủ thay một chiếc váy mỏng màu hoa mai, buộc tóc lại, đổi một đôi giày cao gót rồi cầm túi bước ra ngoài.
Vu Hy dựa vào quầy nói chuyện với Tiểu Uyển và Tiểu Chu, nhìn thấy cô đi ra, cười nói: “Thật xinh đẹp.”
Sau đó lại tiến lên nắm lấy cánh tay Quý Thính, Quý Thính sắp xếp một ít công việc cho nhóm Tiểu Uyển. Vu Hy tươi cười kéo cô ra khỏi cửa tiệm. Lúc này, ánh đèn neon bên ngoài đã loé lên. Quý Thính đi giày cao gót, cũng lười lái xe nên cô cùng Vu Hy gọi taxi trực tuyến.
Đàm Vũ Trình tăng ca vào ban đêm. Cô nhắn tin cho anh, nói mình đi ăn đồ nướng với Vu Hy. Có lẽ đầu dây bên kia anh đang bận nên không trả lời. Quý Thính không để ý, cất điện thoại vào túi.
Vu Hy nắm tay Quý Thính nói: “Thời gian trôi nhanh quá, chúng ta đều đã đến tuổi lập gia đình, sắp qua mốc ba mươi rồi.”
Quý Thính hỏi: “Mẹ cậu vẫn sắp xếp cho cậu đi xem mắt à?”
Vu Hy: “Năm nay ít hơn rồi. Lúc gọi điện thoại hình như cũng không có gì để nói, bởi vì bà ấy có nói tớ cũng không muốn nghe, những gì tớ nghĩ bà ấy cũng không hiểu.”
Quý Thính nhìn cô ấy một cái rồi nói: “Không nghiêm trọng đến thế chứ?”
Vu Hy nhún nhún vai, cười nói: “Có lẽ làm phù dâu một lần cũng tốt.”
Quý Thính cười: “Vậy cũng được.”
Vu Hy nhìn cô rồi lại mỉm cười.
Chiếc taxi trực tuyến dừng lại trước một cửa hàng, tên cửa tiệm là Encounter, dùng tên tiếng Anh.
Quý Thính nhìn Vu Hy, có chút bối rối. Vu Hy kéo tay cô nói: “Quán BBQ Encounter, không phải rất đặc biệt sao?”
Quý Thính cười nói: “Đúng vậy.”
“Cửa tiệm này rất đặc biệt, khi bước vào cậu sẽ biết. Chỉ cần nhắm mắt lại một lát thôi.”
Quý Thính nhướng mày: “Còn phải nhắm mắt sao?”
“Đương nhiên.”
Vu Hy đưa cô tới cửa.
Quý Thính thấy khá buồn cười, nhắm hai mắt lại. Vu Hy còn sợ cô lén nhìn trộm nên giơ tay che mắt cô. Cánh cửa được mở từ bên trong, Quý Thính ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng trong không khí. Nó không phải mùi rượu hay thịt nướng.
Vừa định nói bàn tay che mắt cô đã thay đổi, phía sau truyền đến mùi hương gỗ mun thoang thoảng. Cô cũng kinh ngạc trong giây lát, đưa tay chạm vào ngón tay và cổ tay anh. Tất cả đều quen thuộc với cô.
Đàm Vũ Trình dẫn cô lên bậc thang, thấp giọng nói: “Quý Thính.”
Trái tim Quý Thính run lên khi nghe thấy giọng nói của anh, cô ừ một tiếng.
Đàm Vũ Trình nhẹ nhàng hỏi: “Em bằng lòng gả cho anh chứ?”
Tim Quý Thính đập nhanh hơn. Cô bị che mắt lại, được đưa vào vị trí giống như đang ở trên sân khấu, trước mắt đều đen kịt chỉ có xúc cảm từ sự đụng chạm của anh là quen thuộc.
“Em có bằng lòng không?”
Giọng nói Đàm Vũ Trình lại vang lên.
Tim Quý Thính đập nhanh hơn, lúc này ngón tay cô được anh đeo vào một chiếc nhẫn, Đàm Vũ Trình trầm giọng nói: “Đây là lần đầu tiên, nếu em không gật đầu, anh sẽ đeo lại.”
Lòng bàn tay Quý Thính chạm vào chiếc nhẫn. Cô mím môi, muốn nhìn thấy anh.
Anh cúi đầu hỏi: “Em có bằng lòng không? Kết hôn với anh, chúng ta sẽ ở bên nhau đến hết cuộc đời.”
Đôi mắt Quý Thính có chút ươn ướt, cô mở miệng. Đàm Vũ Trình đặt một cái khác vào giữa các ngón tay của cô.
Quý Thính dừng lại, hỏi: “Anh đã chuẩn bị bao nhiêu rồi?”
“Em muốn bao nhiêu?”
Anh hỏi lại một cách khoa trương.
“Em muốn bao nhiêu tùy thích, anh đều có thể chuẩn bị.”
Khóe môi Quý Thính hơi nhếch lên: “Anh thật sự nhiều tiền đấy.”
“Vì em tất cả đều xứng đáng.”
Lại một cái khác đặt vào đầu ngón tay cô.
Chiếc nhẫn anh đeo vào mang theo chút ấm áp, giống như khi anh ở bên cạnh cô. Trong những ngày tháng bên nhau, những ký ức quá khứ đã được nhổ bỏ và hình thành mối liên kết mới với hiện tại.
Quý Thính ngẩng đầu, ngước mắt lên nói: “Em đồng ý.”
Âm thanh này phát ra, những người dưới khán đài ồ lên và vỗ tay tán thưởng.
Đàm Vũ Trình rời mắt khỏi cô, Quý Thính nhìn thấy đôi mắt tươi cười của anh, họ nhìn nhau vài giây. Đàm Vũ Trình xúc động ôm chặt lấy eo kéo cô vào lòng, thấp giọng nói: “Anh yêu em.”
Quý Thính ôm lấy cổ anh, nói khẽ: “Em cũng vậy.”
Bốp bốp bốp – tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên từ phía khán giả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook