Đốt Cháy
Chương 79

Cuối bữa Tiếu Hi ngồi nói chuyện cùng Khâu Đan. Quý Thính cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Đàm Vũ Trình, cũng không nhiều, thỉnh thoảng mới có một tin. Kết thúc cũng đã muộn nhưng Tiếu Hi vẫn đầy tinh thần, kéo Khâu Đan ngồi xuống sô pha xem ảnh.

Dì bảo mẫu thu dọn bàn ăn.

Căn nhà trên tầng cao vốn đã yên tĩnh, ánh đèn dịu dàng trông thật ấm áp. Quý Thính ngồi lên tay vịn ghế sô pha, nhìn Tiếu Hy mở những tấm ảnh đã từng xem qua từ lâu ra.

Bà và Đàm Huy quen nhau, rồi hai người có Đàm Vũ Trình. Ảnh hồi Đàm Vũ Trình còn nhỏ, lên cấp hai, rồi cấp ba. Từ mầm non trông anh đã rất ngầu. Thời cấp hai Quý Thính đã gặp anh vài lần, hai người khác lớp nhưng cách không xa lắm, có lần dọn dẹp vệ sinh, thùng rác dưới lầu lớp Quý Thính bị mất cô xách túi rác qua phía lớp A bỏ, lúc xuống cầu thang nhìn thấy có vài nam sinh đang đứng đó nói chuyện, trong đó có anh. Quý Thính xuống lầu, đi qua họ đến thùng rác đặt trước cửa cầu thang, ném vào. Rất dễ để nhận ra anh. Chủ yếu là do anh và Phó Diên là hai người luôn chiếm đóng vị trí đầu trên bảng thành tích, tất nhiên một phần cũng là do ngoại hình.

Quý Thính ngáp một cái, dựa vào Tiếu Hi nói, “Dì Tiếu, mẹ, con đi ngủ trước đây.”

Tiếu Hi đang xem ảnh hào hứng, nghe vậy lập tức vỗ mu bàn tay cô, “Con đi đi, đồ ngủ với đồ dưỡng da vẫn để trong phòng ngủ chính cho con.”

Quý Thính gật đầu, cầm điện thoại xoay người đi về phòng.

Khâu Đan uống không ít rượu nhưng không đến nỗi say, còn khá tỉnh táo, chỉ là phản ứng có hơi chậm một chút. Đột nhiên nhớ đến chuyện Đàm Vũ Trình đã có bạn gái, bà kéo tay Tiếu Hi theo phản xạ nói, “Để Quý Thính ngủ ở phòng ngủ phụ, sao lần nào cũng ngủ ở phòng ngủ chính được?”

Tiếu Hi lườm bà một cái, “Vũ Trình đang ở phòng ngủ phụ, cậu bảo con bé vào ở?”

Khâu Đan khựng lại.

Tiếu Hi lại nói, “Hơn nữa trong phòng ngủ chính đều là đồ của Quý Thính, lúc này bảo con bé dọn ra có ổn không?”

Khâu Đan mím môi trong lòng thầm nghĩ sáng mai sẽ sắp xếp lại. Bà nắm tay Tiếu Hi quay đầu hỏi, “Vũ Trình đã nói với cậu chuyện thằng bé có bạn gái chưa?”

Tiếu Hi ngây người, trái tim khẽ đập thầm nghĩ bị phát hiện rồi sao? Bà lập tức đáp, “Không có, thằng bé nói với cậu à?”

Khâu Đan thuật lại lời Quý Lâm Đông nói. Tiếu Hi lập tức hiểu ra lý do tại sao Đàm Vũ Trình lại nói vậy, chỉ là anh không biết làm như vậy còn gây ra phản ứng ngược.

Tiếu Hi kéo tay Khâu Đan, “Cậu có từng nghĩ là Vũ Trình chỉ nói trước như vậy mà thôi, thực ra thằng bé vẫn chưa chắc chắn nhưng thái độ kiên quyết, thằng bé là người chung tình.”

Khâu Đan nghĩ một lát, nếu như trước kia anh như vậy thì Tiếu Hi đã không lo lắng rồi. Quả thực cũng cảm thấy Đàm Vũ Trình không phải là người sẽ trêu đùa phụ nữ, hoặc có thể vốn tính anh là vậy, bởi vì người anh muốn là sẽ có được quá dễ dàng.

Bà gật đầu, “Tớ tin Vũ Trình.”

“Vậy không phải là được rồi sao?” Tiếu Hi uống một ngụm nước. Cầm máy tính bảng qua kéo tay Khâu Đan, “Ngoại hình cũng chẳng thể thay đổi được, đẹp trai như thế có nhiều cô gái vây quanh cũng dễ hiểu. Không phải ông Quý với ông Đàm cũng vậy sao? Chẳng lẽ cậu tính cho ông Quý một nhát dao vào mặt à?”

Khâu Đan nghe vậy, “Tớ cũng muốn vậy, nếu được đã làm rồi.”

“Tớ thì không, nói thẳng ra thì tớ cũng thích ngoại hình của chồng, mặc dù giờ cũng già rồi.” Tiếu Hi cười nói.

Khâu Đan nhìn Tiếu Hi da mặt được bảo dưỡng rất đẹp, “Cậu không già, đừng nói vậy ở trước mặt tớ.”

Tiếu Hi cười haha, “Không phải cậu cũng vậy sao.”

Khâu Đan cũng bật cười.

Tiếu Hy mở máy tính bảng lên, có không ít ảnh. Ảnh trong đó đa phần được chụp lại khi hai nhà tụ tập, Tiếu Hi đều giữ lại hết. Có lúc nướng thịt, Quý Thính đi lấy thịt, Đàm Vũ Trình đưa qua cho cô. Cũng có lúc Quý Thính đứng trên đỉnh tảng đá lớn không xuống được, Đàm Vũ Trình đưa tay cho cô bám xuống. Cũng có lúc Quý Thính ở bãi biển khẽ xách tà váy đi chân trần, Đàm Vũ Trình ngồi trên ghế nằm uống rượu hoa quả nhìn về cảnh biển phía trước, tất nhiên cũng nhìn thấy Quý Thính. Mỗi tấm Tiếu Hi đều chọn lựa thật cẩn thận.

Bà vừa xem ảnh vừa nói, “Mấy năm nay hai đứa thật thân thiết.”

“Như cậu nói vậy, giống anh trai và em gái.”

Bà nhìn sang Khâu Đan.

Khâu Đan nhìn ảnh cũng nhớ lại không ít chuyện, bất giác nhận ra giữa hai đứa trẻ có sợi dây gắn kết. Tiếu Hi nhìn ánh mắt Khâu Đan cười nói, “Cậu nói xem sau này nếu như hai đứa đều có gia đình riêng, Vũ Trình còn có thể làm anh trai được như vậy không?”

Khâu Đan không lên tiếng. Uống rượu xong dòng suy nghĩ miên man, cũng khá nhạy cảm.

Tiếu Hi thở dài một tiếng, “Dù sao thì hai đứa cũng không phải là anh em ruột, sớm muộn cũng có một ngày có gia đình riêng, dần sẽ xa cách hơn.”

Khâu Đan cầm ly nước lên uống khẽ nói, “Đây cũng là việc không thể tránh được.”

Tiếu Hi cười gật đầu, tiếp tục xem ảnh, “Nếu như hai đứa có gia đình rồi hai đứa mình không biết sẽ thế nào, chắc chỉ còn bốn ông bà già tụ tập.”

Khâu Đan nhìn Tiếu Hi một cái, “Cậu lại nghĩ nhiều rồi.”

Tiếu Hi cũng nhìn bà, “Quả thực là vậy, tớ rất thích Thính Thính, không muốn để con bé làm dâu nhà khác chút nào.”

Khâu Đan nghe thấy lời này lòng khẽ run lên, có lẽ là do lúc này Tiếu Hi nói vô cùng nghiêm túc, cầm máy tính bảng lên, “Thay vì nghĩ nhiều như vậy chi bằng cậu hỏi Vũ Trình xem bạn gái thằng bé là ai, sao lại không nói cho cậu chứ.”

Tiếu Hi nói, “Không phải Thính Thính, tớ cũng lười không muốn biết.”

Khâu Đan để máy tính bảng lên bàn nhìn Tiếu Hi, “Không phải trước đây cậu cũng cố gắng giới thiệu bạn gái cho Vũ Trình sao?”

Tiếu Hi bất đắc dĩ nói, “Nhưng cũng là vô ích, thằng bé không thích thì có giới thiệu thế nào cũng không có tác dụng.”

Khâu Đan ngẫm nghĩ, “Cũng đúng.”

“Thôi, mình đi ngủ thôi.” Tiếu Hi đứng dậy, gọi Khâu Đan đi nghỉ ngơi.

Khâu Đan bám lấy Tiếu Hi đứng dậy, hai người về phòng mình. Lúc tắm Khâu Đan cảm thấy hôm nay lời Tiếu Hi nói có ý gì đó, nhưng nghĩ đến việc hai đứa trẻ đều từng nói không có khả năng, bà lại cảm thấy là do bản thân nghĩ nhiều.

Ngày hôm sau.

Quý Thính ngủ rất ngon nên dậy khá sớm, hai mẹ còn dậy sớm hơn đã ăn sáng xong đi dạo rồi. Quý Thính vội vàng ăn sáng sau đó lấy xe lái đến tiệm.

Còn Khâu Đan, bà đi cùng xe của Tiếu Hi tới siêu thị. Tiếu Hi không có việc gì làm, đến siêu thị còn giúp Khâu Đan thu ngân, bà đứng đó với khi chất ngời ngời giống như bà chủ vậy.



Một ngày sau.

Sáng sớm, Quý Thính không đến Trác Duyệt, hai mẹ cũng không đi dạo. Tối qua Quý Lâm Đông có đến Thiên Vực, mấy người cùng ăn sáng rồi ngồi trong phòng khách nhỏ mở tivi lên. Quý Thính còn bưng một bát salad.

Hôm nay ban lãnh đạo cấp cao công ty Đàm Huy sắp xếp phát sóng trực tiếp buổi ra mắt thị trường của công ty Kiến trúc Huy Tín. Hiếm khi Đàm Huy đeo kính khí chất nho nhã, còn Đàm Vũ Trình không lọt vào ống kính. Đàm Huy đi lên bục khẽ đẩy kính, gõ búa.

Tiếng gõ búa vang lên Kiến trúc Huy Tín chính thức ra mắt thị trường (IPO) ở Hongkong.

Tiếu Hi thở phào một hơi, thả lỏng tinh thần.

Khâu Đan cười nói, “Chúc mừng cậu, thành công ra mắt thị trường rồi.”

Tiếu Hi cười ôm Khâu Đan, “Cảm ơn cậu.”

Quý Thính cười quay sang nói lời chúc mừng. Tiếu Hi càng nhìn Quý Thính càng thấy yêu thích cũng quay sang ôm cô. Quý Thính bị Tiếu Hi ôm chặt, cười ôm lại bà. Quý Lâm Đông cũng vô cùng vui vẻ, cầm điện thoại lên chụp lại hình ảnh ấy, đăng lên vòng bạn bè khoe một phen. Công ty của bạn thân ra mắt thị trường là chuyện vui lớn.

Quý Thính cười, ngồi trên sô pha cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Đàm Vũ Trình.

Quý Thính: Chúc mừng anh.

Đàm: Ừm, hửm.

Quý Thính: Không thấy anh đâu?

Đàm: Anh ở phía dưới.

Quý Thính: Chú vui lắm đúng không?

Đàm: Đúng vậy.

Đàm: Chiều nay anh về.

Quý Thính: Ừm.



Tiếu Hi vô cùng vui vẻ, cầm điện thoại nói chiều nay họ sẽ về, tối nay phải liên hoan một buổi. Sau đó kéo Quý Thính và Khâu Đan đi mua đồ ăn. Lúc này Quý Lâm Đông là người đàn ông duy nhất ở đây bị cho ra rìa, đành lái xe đến siêu thị bận việc tiện thể lấy vài chai rượu ngon đem qua. Khoảng ba giờ chiều Quý Lâm Đông mới quay lại. Mà trước đó Quý Thính đi mua đồ ăn với hai mẹ cũng mua không ít đồ. 

Buổi chiều hai mẹ tự mình ở bếp chuẩn bị nguyên liệu. Quý Thính đứng ở cửa bếp không có chỗ chen tay, đành quay ra phòng khách nhỏ xử lý số liệu của hai cửa tiệm. Khâu Đan và Tiếu Hy làm món nộm dưa chuột, đem ra cho Quý Thính ăn.

Cửa đột nhiên mở ra.

Quý Thính và Khâu Đan cùng Tiếu Hi nhìn qua phía huyền quang. Đàm Vũ Trình mặc sơ mi trắng, tay xách túi máy tính đi vào, nhìn vào mắt Quý Thính. Đã mấy ngày không gặp, Quý Thính nhìn anh có hơi thất thần.

Giọng anh rất trầm, “Hửm?”

Quý Thính bình tĩnh lại. Sau đó Đàm Huy cũng đi vào, Quý Thính lập tức chào ông. Tiếu Hi khẽ ‘ôi chao’ một tiếng rồi đi qua, Khâu Đan cười nói, “Về đúng lúc lắm, vừa làm xong nộm dưa chuột.”

Đàm Huy cười nhận lấy đũa trên tay Tiếu Hi ăn thử, ông nhìn Quý Thính cười nói, “Thính Thính ăn thử rồi chứ?”

Quý Thính gật đầu cười, “Vâng, con thử rồi ạ.”

Cô nhìn qua anh. Đàm Vũ Trình để túi máy tính xuống, nhận lấy một phần bảo mẫu đưa cho ăn thử. Lúc anh gắp dưa chuột lên ăn, Quý Thính nhìn thấy có dấu vết mờ mờ trên cổ anh giống như là hình xăm. Nhưng lại không chắc lắm, trái tim cô đập càng nhanh hơn. Sau khi nhìn anh một cái còn định đi qua phòng khách nhỏ, đúng lúc đi qua trước mặt anh Đàm Vũ Trình ngẩng lên nhìn cô chằm chằm. Khẽ đi qua chặn đường cô.

Bảo mẫu thấy vậy hơi ngây người, sau đó mỉm cười cầm đ ĩa dưa chuột rời đi.

Đàm Vũ Trình rũ mắt nhìn cô, “Không hỏi gì anh à?”

Quý Thính ngẩng đầu, “Hỏi gì chứ?”

“Em nói xem?”

Vành tai Quý Thính nóng lên, mặc kệ anh.

Giọng Đàm Vũ Trình rất thấp, “Anh vào phòng ngủ chính rửa tay cái.”

Nói xong, anh xoay người đi vào.

Quý Thính đứng tại chỗ chớp mắt. Nhìn bố mẹ đang ở phòng khách phía sau lưng đang nói chuyện, khẽ mím môi đi qua dọn máy tính để trong phòng khách nhỏ. Sau đó đem vào phòng ngủ chính, lúc đi qua hành lang trái tim cô đập thình thịch, mở cửa đi vào. Đàm Vũ Trình đã rửa tay xong khoanh tay dựa vào tủ trong phòng, nhìn cô đi vào. Cô đóng cửa lại đặt máy tính lên tủ bên cạnh, sau đó đi về phía anh.

Vừa đến gần, Đàm Vũ Trình đã đưa tay ôm eo cúi đầu vùi vào cổ cô, kéo vào lòng, “Cho anh ôm chút.”

Quý Thính khựng lại, đưa tay ôm cổ cũng ngả vào vai anh, mắt nhìn thấy hình xăm trên cổ anh.

Thấy một chữ “Ting” rất rõ ràng.

Cô đưa tay lên sờ vào hình xăm, “Anh xăm gì vậy?”

“Em nói xem?”

Đàm Vũ Trình ôm chặt cô, hỏi ngược lại.

Trái tim Quý Thính càng đập nhanh hơn. Hôm nay cô mặc váy dài đến gối, chất vải mềm mại, chiếc váy khá tôn dáng. Đàm Vũ Trình cúi đầu hôn lên cổ cô, Quý Thính khẽ run ngẩng đầu lên, anh hút mạnh làn da trắng nõn trên cổ rồi cắn cởi cúc váy. Quý Thính bám lên áo anh theo phản xạ. Cô ngẩng đầu lên, Đàm Vũ Trình chặn lấy môi đầu lưỡi len vào trêu chọc.

Quý Thính bị anh đẩy vào cửa cả người run lên. Đàm Vũ Trình hôn mạnh lên môi, nắm lấy đùi cô, nghiêng đầu nói, “Lúc xăm anh đã muốn rồi.”

Quý Thính lập tức đẩy anh theo bản năng, giọng cô rất thấp, “Đang ở nhà!”

Cô nhắc anh, nhưng Đàm Vũ Trình lại đưa tay khóa trái cửa lại. Cạch một tiếng, lại cúi đầu hôn lên môi cô. Sau đó trong phòng ngủ rộng rãi, gió khẽ thổi bay rèm, bóng hình dựa trên cánh cửa nhấp nhô, đôi chân Quý Thính trắng và dài thỉnh thoảng lắc qua.

Mơ mơ màng màng.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, không quá lớn nhưng đủ để khiến Quý Thính căng thẳng. Cô tỉnh táo hơn một chút, mắt ươn ướt nhìn anh. Đàm Vũ Trình hít một hơi, khẽ cắn môi cô thấp giọng nói, “Dì Khâu đang hỏi em, em trả lời đi.”

Quý Thính không dám tin.

Khâu Đan lại lên tiếng, “Thính Thính? Con đang nghỉ ngơi à?”

Quý Thính cắn răng, nghiêng đầu quay ra cửa, “Mẹ, con đang xử lí chút công việc…ở tiệm.”

Anh ở phía sau cũng mặc kệ việc cô vẫn còn đang nói chuyện. Lời nói khẽ ngắt quãng, cô cắn chặt răng để không phát ra tiếng.

Khâu Đan nghe đến đây, “Ừm, bận xong ra ngoài nhé, hình như Vũ Trình cũng đang nghỉ ngơi.”

Quý Thính đáp “Vâng.”

Đàm Vũ Trình vùi đầu vào cổ cô, khẽ cười ra tiếng. Quý Thính cắn răng đẩy anh nhưng anh chẳng hề nhúc nhích. Sau khi Khâu Đan rời đi, anh lại phóng túng.



Khâu Đan đi ra phòng khách đúng lúc Quý Lâm Đông cũng đi đến, Khâu Đan khoanh tay đứng đó một lát. Tiếu Hi đi đến ôm vai bà, “Sao vậy?”

Khâu Đan nhìn sang Tiếu Hi, “Cũng không biết Quý Thính đang làm gì, mới đó đã vào phòng bận việc, ở phòng khách không được sao?”

Tiếu Hi nhướng mày, nhìn qua phía hành lang nói, “Từ chiều Thính Thính đã bận kiểm kê, hai cửa hàng tất nhiên có nhiều việc phải làm rồi. Hơn nữa cũng chưa đến giờ ăn, bốn người chúng ta đang nói chuyện, con bé tạo không gian riêng cho người lớn mà.”

Khâu Đan nghe vậy thấy cũng đúng. Bà gật đầu nói, “Vũ Trình ở bên đó thế nào, nhìn khá mệt.”

Đàm Huy đẩy gọng kính, nói, “Đương nhiên là mệt rồi. Ở HongKong vài hôm Vũ Trình phải xử lý rất nhiều công việc, lãnh đạo công ty bên đó đều báo cáo với thằng bé.”

Quý Lâm Đông nhìn ông, “Vậy ông thì sao?”

Đàm Huy bất đắc dĩ, “Hôm đầu tiên đến tôi đã cảm rồi.”

Tiếu Hi nghe vậy lập tức sờ trán chồng, “Đỡ hơn chưa?”

“Đỡ rồi, ban đầu tính rằng nếu không được thì để Vũ Trình thay mặt anh.”

Tiếu Hi cười một tiếng, “Anh biết hành hạ con trai thật, anh biết năm ngoái thằng bé bận đến mức nào không?”

“Con trai anh mà cũng gọi là hành hạ sao? Sau này không phải là của thằng bé hết sao?” Đàm Huy phản bác.

Tiếu Hi lườm ông.

Khâu Đan lập tức ngăn lại, “Được rồi, đừng cãi nhau nữa.”

Quý Lâm Đông cũng tiếp lời, “Đúng vậy. Vậy để hai đứa nghỉ ngơi một lát, chúng ta nói chuyện trước, ăn muộn chút cũng được.”

Khâu Đan gật đầu.

“Vậy tôi đi hầm canh trước.” Bà đi vào phòng bếp.



Hơi nước trong phòng tắm ở phòng ngủ chính phả lên. Ngay cả bồn rửa tay cũng có hơi loạn, Quý Thính mặc váy ngủ bị anh ôm đến bên giường. Cô rời khỏi lòng anh, đứng trước mặt anh đưa tay lên chạm vào hình xăm. Đàm Vũ Trình chỉ mặc quần dài, hai tay chống bên giường nhướng mi nhìn cô.

Quý Thính khẽ hỏi, “Sao anh lại muốn xăm vậy?”

Đàm Vũ Trình đưa tay ôm eo cô kéo lại gần, Quý Thính quỳ lên giường cúi đầu nhìn anh. Giọng Đàm Vũ Trình có hơi lười, “Thấy Phó Diên xăm trông cũng được.”

Quý Thính bật cười, hai tay ôm mặt anh hôn lên môi. 

Cổ Đàm Vũ Trình rất thích hợp xăm hình, chỉ là không ngờ anh lại xăm tên cô.

Ting – Thính.

Giống như một dấu vết khó phai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương