Đốt Cháy
-
Chương 75: Ngoại truyện
Vu Hy cũng góp vui trong vòng bạn bè, bình luận dưới bình luận của Asan ở bài viết của Đàm Vũ Trình.
Vu Hy: Kết hôn sớm chút, kết hôn sớm chút.
Long Không cười lớn khi nhìn thấy bài đăng của cô. Các tin nhắn trong vòng kết nối bạn bè của anh ta cũng bắt đầu trở nên giống với các bài đăng trên diễn đàn hồi đại học. Họ có rất nhiều bạn bè và bạn học chung nên càng có nhiều bình luận hơn.
Số lượt thích cũng ngày càng tăng. Sự công khai này như một bữa tiệc lớn, giống như lần trước Long Không đăng trên vòng bạn bè nói rằng Đàm Vũ Trình đã phải lòng Quý Thính, thu hút khá nhiều bạn học. So với điềm báo trước từ chỗ Long Không, thông báo công khai này càng có vẻ hợp lý.
Trong những bình luận này, Quý Thính thấy có nhiều bạn cùng lớp đã lâu không tương tác. Những ảnh đại diện cùng tên người dùng hiện lên, giống như một cơn gió mùa hè khiến Quý Thính mơ hồ nhớ lại nhiều cảnh tượng thời còn đi học, từng người mà cô đã tiếp xúc, từng chi tiết nhỏ.
Cô nhìn những bình luận của họ ở trên vòng bạn bè, có trêu chọc, có chúc phúc và cũng có kinh ngạc. Nhìn thấy những lời bình luận của họ cô dường như lại nhớ đến dáng vẻ của họ khi nói chuyện. Lúc đó còn khoác trên người bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, những biểu cảm và lời nói vẫn còn sống động trong tâm trí. Nhưng lúc này không có một ai nhắc tới Thư Tiêu, dù chỉ là một chút.
Tên và hình đại diện của mọi người dường như vẫn giữ nguyên, nhưng những lời họ nói như đã du hành xuyên thời gian và không gian đến một thời đại mới, bởi vì thời trung học đó đã cách đây rất lâu đối với họ rồi. Những phần quan trọng nhất của cuộc sống đã được tháo ra và sắp xếp lại từng phần thành những tổ hợp mới.
Quý Thính vô thức ngước mắt lên nhìn Đàm Vũ Trình ở bên cạnh.
Anh dang rộng đôi chân dài, chống tay lên đầu gối, bóc đậu phộng cho cô, thỉnh thoảng nhấp một ngụm bia. Đăng xong anh không hề nhìn vào điện thoại, không giống như những người khác vẫn đang chăm chú lướt màn hình.
Đàm Vũ Trình chú ý đến ánh mắt của cô ngước mắt lên, nhét một hạt đậu phộng vào miệng cô lười biếng hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”
Quý Thính nhai đậu phộng, đôi mắt lóe lên tia sáng. Mấy giây sau nhích gần anh như muốn nói gì đó, Đàm Vũ Trình hơi cúi đầu xuống định lắng nghe, nhưng Quý Thính lại hôn lên một bên mặt anh. Yết hầu của Đàm Vũ Trình khẽ động, anh ngước mắt lên. Gió đêm chầm chậm thổi qua, nơi này có rất nhiều người, ánh mắt của anh như mực, hai má Quý Thính hơi nóng lên. Đàm Vũ Trình nhìn cô vài giây, sau đó nghiêng đầu thấp giọng nói gì đó bên tai gò má Quý Thính càng nóng hơn.
Đồng thời lúc này Mộng Gia cũng đang suy nghĩ, cô ấy dựa vào lưng ghế bắt chéo đôi chân dài, bấm vào tài khoản WeChat của Thư Tiêu, chụp màn hình gửi cho cô ta một bức ảnh. Đó là tấm ảnh hai người Quý Thính và Đàm Vũ Trình đang công khai trên vòng bạn bè. Sau khi gửi đi, Mộng Gia gõ chữ.
Mộng Gia: Tôi không thấy cô chúc phúc thì phải?
Mộng Gia: Đừng hẹp hòi như vậy chứ, thời trung học cô cũng không ít lần làm phiền đến Quý Thính, bây giờ chỉ một lời chúc phúc cũng không quá phận đâu?
Thư Tiêu ở bên kia vẫn không trả lời.
Mộng Gia cười khẩy, tiếp tục gõ chữ: Nhìn các bạn học trong lớp đi, còn ai nhớ đến cô không? Thư Tiêu.
Tin nhắn này vừa gửi Mộng Gia liền bị chặn, cô ấy mỉm cười ném điện thoại lên bàn, tâm tình cảm thấy rất sảng khoái. Dù trong trận chiến này cô không phải là người giành chiến thắng nhưng vẫn hài lòng với kết quả này. Cô vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy Quý Thính đang nói chuyện với Đàm Vũ Trình, anh thì cụp mắt lắng nghe còn nắm lấy tay của Quý Thính.
Mộng Gia nhướng mày. Nhìn thấy cảnh này, tựa hồ cũng an tâm rất nhiều. Cả cô và Quý Thính đều từng thích có cảm tình với người đàn ông này, nhưng hiện tại Quý Thính đã tu thành chính quả nên cũng coi như đã viên mãn. Có thể uống rượu mừng.
Quý Thính hỏi Đàm Vũ Trình: “Ảnh của em anh chụp từ đâu vậy?”
Đàm Vũ Trình nghịch nghịch ly rượu, hỏi ngược lại: “Vậy tấm kia của em thì sao?”
Nhịp tim Quý Thính đập nhanh hơn, mím môi đáp: “Tiểu Uyển chụp lén.”
Thực ra là cô đã lén chụp ảnh. Ngày hôm đó, anh ở phòng trà trên lầu gặp khách hàng và tiễn họ ra xe. Ở ven đường trước cửa tiệm Hoàng Hôn, ánh nắng lúc này tràn ngập bầu trời, tiễn khách xong anh tháo cà vạt đứng đó châm thuốc đúng lúc nhận điện thoại, khuôn mặt hơi nghiêng, bờ vai rộng và đôi chân dài, khuôn mặt anh vô cùng đẹp trai. Anh lọt vào ống kính của cô. Hoàng hôn đặc biệt dịu dàng, mọi thứ đều lãng mạn.
Đàm Vũ Trình liếc nhìn cô, không hài lòng với câu trả lời này.
Quý Thính xích lại gần anh: “Ảnh chụp em thì sao?”
Góc ảnh anh chụp rất đặc biệt, như thể được chụp từ trên cao. Đàm Vũ Trình trầm giọng nói: “Anh chụp.”
Quý Thính hơi bất ngờ, ngước mắt lên nhìn anh.
Đàm Vũ Trình nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc của cô, nói: “Lúc ấy em đọc chăm chú như vậy, lúc anh bước vào còn chưa kịp định thần lại nên đã chụp ảnh.”
Quý Thính ồ một tiếng, nói khẽ: “Chụp rất đẹp.”
Đàm Vũ Trình giận dữ bật cười, nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích.
Đúng lúc này điện thoại của Quý Thính reo lên, cô nhấc máy thì thấy tin nhắn là của Khâu Đan. Khi mở ra thì thấy bà gửi tin nhắn bảo cô buổi tối về nhà ăn tôm.
Khâu Đan: Hôm nay có một mẻ tôm được nhập đến siêu thị, rất tươi. Lúc nào cửa tiệm đóng thì về nhà một chuyến, mẹ nấu cho con.
Quý Thính dừng lại, đưa điện thoại lên trước mắt Đàm Vũ Trình.
Đàm Vũ Trình ngước mắt lên, nhìn cô hỏi: “Muốn đi không?”
Quý Thính đã lâu không ăn tôm càng do mẹ làm, nó siêu ngon không phải loại có thể mua ở bên ngoài. Nhưng tối nay mọi người hiếm khi có dịp tụ tập cùng nhau, khẳng định sẽ uống không ít.
Quý Thính bấm điện thoại trả lời Khâu Đan: Mẹ, để tối mai nhé, tối nay con có việc ở bên ngoài.
Khâu Đan: Tối mai hả?
Khâu Đan: Hơn 20 cân (khoảng 10kg), để tối mai sẽ không tươi nữa.
Khâu Đan: [thở dài]
Khâu Đan: Bố con và mẹ không ăn hết được. Xe của con vẫn đậu ở nhà phải không? Con không lái xe hả? Gần đây con ra ngoài thế nào?
Khâu Đan hiếm khi gửi biểu tượng cảm xúc, đột nhiên gửi tới lại thấy khá thú vị. Tuy nhiên, Khâu Đan hiếm khi kiên trì muốn Quý Thính làm gì đó. Bà rất tôn trọng mong muốn của con gái.
Quý Thính nghĩ tới đây, ngẩng đầu nhìn Đàm Vũ Trình, tim đập thình thịch: “Anh cho rằng mẹ em có thể…”
Biết về chuyện của chúng ta?
Đôi mắt Đàm Vũ Trình hơi nheo lại, anh nói: “Đến đó một chuyến đi.”
Quý Thính trả lời Khâu Đan trong thấp thỏm.
Quý Thính: Mẹ, con đi cùng Đàm Vũ Trình và mấy người khác.
Mấy người. Cùng nhau. Có nghĩa là không chỉ có mình hai đứa.
Khâu Đan đương nhiên hiểu được, bà sửng sốt một chút đáp: Được rồi, để Vũ Trình qua một chuyến, cũng lâu rồi thằng bé chưa ăn món tôm này.
Quý Thính chạm vào cánh tay của Đàm Vũ Trình, trả lời bà: Được ạ.
Còn nửa thùng bia, khi màn đêm buông xuống người đến Thị Tỉnh càng ngày càng nhiều, Long Không và Vu Hy đang uống rượu và ngân nga, dùng chai làm micro. Mộng Gia cũng uống khá nhiều, ghi âm lại lời bọn họ hát. Quý Thính bị Vu Hy kéo đi hát song ca thì thấy hơi xấu hổ, do dự lùi về phía sau thì bị Đàm Vũ Trình tranh thủ ôm lấy, cho ngồi lên đùi anh. Vu Hy nhìn thấy thế cũng không đến gần kéo nữa.
Mộng Gia muốn theo Vu Hy bước tới, nhưng Quý Thính uống rất nhiều vẫn không thấy say. Cô cầm ly rượu lên nói với Mộng Gia: “Đến đây, uống.”
“Không hát, uống.”
Mộng Gia mỉm cười, cầm ly rượu cúi xuống chạm vào ly rượu của cô, Quý Thính ngẩng đầu uống một ngụm. Đàm Vũ Trình ôm eo cô, liếc nhìn cách uống rượu của cô rồi liếc nhìn Mộng Gia. Mộng Gia đương nhiên biết dừng lại, sau khi đặt ly xuống cô trở về chỗ ngồi. Cũng may tất cả đều là bia, cùng lắm cũng chỉ là đi vệ sinh nhiều hơn một chút.
Vì Quý Thính và Đàm Vũ Trình phải về nhà Quý Thính một chuyến nên bữa tiệc tối nay kết thúc vào khoảng 9h30. Xe bảo mẫu của Mộng Gia đã tới. Đôi giày cao gót quá cao nên cô ấy đã cởi giày ra đi xuống dốc, tay xách đôi giày cao gót và chiếc túi nhỏ chứa điện thoại di động rồi lên xe của mình. Quý Thính và Đàm Vũ Trình đưa Long Không và Vu Hy lên xe. Họ đã gọi tài xế.
Hai chiếc xe phóng đi, Thị Tỉnh phía sau vẫn rất sôi động.
Đàm Vũ Trình đưa chìa khóa xe cho tài xế lái thay rồi nắm tay Quý Thính đi đến chiếc xe màu đen. Quý Thính khoác tay anh, đêm nay cô không có say.
Hôm nay có thể nhìn thấy mặt trăng.
Hai người ngồi vào ghế sau, tài xế khởi động xe. Khoảng nửa tiếng sau, chiếc ô tô màu đen đậu ở tầng dưới nhà Quý Thính, Khâu Đan hiển nhiên đã trở về. Ban công sáng đèn, Quý Thính xuống xe nhìn Đàm Vũ Trình trả tiền cho tài xế. Anh ngước mắt lên bước tới nắm lấy tay cô, tim Quý Thính đập thình thịch. Đi lên lầu cùng anh.
Nhà Quý Thính ở một khu dân cư kiểu cũ nên về cơ bản đều đi bằng cầu thang. Ánh sáng giữa các bậc thang mờ mờ, mỗi bước đi giống như đang chờ phán xét, nhưng bố mẹ họ đã quen rồi. Đến trước cửa nhà, Quý Thính vô thức muốn buông tay Đàm Vũ Trình ra.
Đàm Vũ Trình nhướng mày, nhưng lại nghe theo cô nhét tay lại vào túi quần. Quý Thính lấy chìa khóa mở cửa, trong nhà sáng đèn Khâu Đan đang đứng ở bàn rót Coca, lúc quay lại nhìn thấy họ mỉm cười nói: “Vào đi, vừa kịp lúc.”
Quý Thính bước vào lập tức ngửi thấy mùi thơm, cô bước đến cạnh bàn tay không cầm một miếng tôm vừa cắn vừa hỏi: “Bố con đâu ạ?”
“Bố con chưa về. Ông ấy đang ở siêu thị.”
Quý Thính ồ một tiếng: “Chỉ có ba chúng ta thôi ạ?”
“Ừ, ngon không?” Khâu Đan nhìn cô.
Đàm Vũ Trình xắn tay áo lên, rửa tay rồi bước tới gọi: “Dì Khâu.”
“Ừ, Vũ Trình, mùi có thơm không?” Khâu Đan cười hỏi.
Đàm Vũ Trình mỉm cười, ngồi xuống bàn đối diện với Quý Thính, anh cầm chiếc bát nhỏ lên bóc vỏ tôm rồi đáp: “Thơm lắm dì, nhớ quá.”
Khâu Đan rất hài lòng, ngồi xuống bên cạnh anh.
Quý Thính cắn vỏ bằng răng. Đàm Vũ Trình lột vỏ rồi cho thịt tôm vào bát, anh nhìn ra hiệu cho cô ăn, Quý Thính lấy một con ăn rồi bóc con tôm của mình. Khâu Đan cũng bóc tôm cho con gái kêu cô đừng dùng miệng cắn, những suy nghĩ hỗn loạn của Quý Thính lúc đầu bị mùi tôm ép lùi lại. Ngoài ra Khâu Đan cũng không nói gì, bà vừa ăn vừa lột vỏ tôm, vừa nói chuyện phiếm. Đàm Vũ Trình thay găng tay trên cánh tay hiện lên những đường gân rõ ràng, anh vừa bóc tôm cho vào bát, vừa uống Coca.
Khâu Đan nhìn bọn họ hỏi: “Các con đi uống rượu à?”
Quý Thính ngước mắt lên nói: “Vâng, mấy bạn cùng lớp cùng tụ tập.”
Khâu Đan gật đầu nói: “Uống ít một chút.”
Đàm Vũ Trình đáp: “Dạ.”
Khâu Đan gần như đã lột vỏ xong, bà cởi găng tay ra lấy khăn giấy ướt lau đầu ngón tay nhìn anh hỏi: “Vũ Trình, con đã nói với mẹ chuyện con có bạn gái chưa?”
Quý Thính ở bên kia nghe được cũng bất ngờ.
Đàm Vũ Trình ngước mắt lên, chậm rãi lau đầu ngón tay. Anh nhìn vào mắt cô, bình tĩnh trả lời: “Con chưa nói gì, con đợi họ đến Lê Thành mới thông báo.”
“Ừ, con phải nghiêm túc đấy.”
Quý Thính đá Đàm Vũ Trình dưới gầm bàn, trong mắt anh có ý cười.
Khâu Đan lại lau tay, cầm điện thoại di động bên cạnh lên bấm vào một bức ảnh, trực tiếp đưa cho Quý Thính ở bên kia nói: “Vũ Trình cũng có bạn gái rồi, con đừng để bị tụt lại phía sau quá xa, con xem thử chàng trai này đi tướng mạo không tồi.”
Quý Thính sững sờ. Trong ảnh cô nhìn thấy một người đàn ông ưu tú, dáng dấp cũng khá được, lại rất đẹp trai.
Ý cười trong mắt Đàm Vũ Trình nhạt đi một chút, anh dựa lưng vào ghế.
Vu Hy: Kết hôn sớm chút, kết hôn sớm chút.
Long Không cười lớn khi nhìn thấy bài đăng của cô. Các tin nhắn trong vòng kết nối bạn bè của anh ta cũng bắt đầu trở nên giống với các bài đăng trên diễn đàn hồi đại học. Họ có rất nhiều bạn bè và bạn học chung nên càng có nhiều bình luận hơn.
Số lượt thích cũng ngày càng tăng. Sự công khai này như một bữa tiệc lớn, giống như lần trước Long Không đăng trên vòng bạn bè nói rằng Đàm Vũ Trình đã phải lòng Quý Thính, thu hút khá nhiều bạn học. So với điềm báo trước từ chỗ Long Không, thông báo công khai này càng có vẻ hợp lý.
Trong những bình luận này, Quý Thính thấy có nhiều bạn cùng lớp đã lâu không tương tác. Những ảnh đại diện cùng tên người dùng hiện lên, giống như một cơn gió mùa hè khiến Quý Thính mơ hồ nhớ lại nhiều cảnh tượng thời còn đi học, từng người mà cô đã tiếp xúc, từng chi tiết nhỏ.
Cô nhìn những bình luận của họ ở trên vòng bạn bè, có trêu chọc, có chúc phúc và cũng có kinh ngạc. Nhìn thấy những lời bình luận của họ cô dường như lại nhớ đến dáng vẻ của họ khi nói chuyện. Lúc đó còn khoác trên người bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, những biểu cảm và lời nói vẫn còn sống động trong tâm trí. Nhưng lúc này không có một ai nhắc tới Thư Tiêu, dù chỉ là một chút.
Tên và hình đại diện của mọi người dường như vẫn giữ nguyên, nhưng những lời họ nói như đã du hành xuyên thời gian và không gian đến một thời đại mới, bởi vì thời trung học đó đã cách đây rất lâu đối với họ rồi. Những phần quan trọng nhất của cuộc sống đã được tháo ra và sắp xếp lại từng phần thành những tổ hợp mới.
Quý Thính vô thức ngước mắt lên nhìn Đàm Vũ Trình ở bên cạnh.
Anh dang rộng đôi chân dài, chống tay lên đầu gối, bóc đậu phộng cho cô, thỉnh thoảng nhấp một ngụm bia. Đăng xong anh không hề nhìn vào điện thoại, không giống như những người khác vẫn đang chăm chú lướt màn hình.
Đàm Vũ Trình chú ý đến ánh mắt của cô ngước mắt lên, nhét một hạt đậu phộng vào miệng cô lười biếng hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”
Quý Thính nhai đậu phộng, đôi mắt lóe lên tia sáng. Mấy giây sau nhích gần anh như muốn nói gì đó, Đàm Vũ Trình hơi cúi đầu xuống định lắng nghe, nhưng Quý Thính lại hôn lên một bên mặt anh. Yết hầu của Đàm Vũ Trình khẽ động, anh ngước mắt lên. Gió đêm chầm chậm thổi qua, nơi này có rất nhiều người, ánh mắt của anh như mực, hai má Quý Thính hơi nóng lên. Đàm Vũ Trình nhìn cô vài giây, sau đó nghiêng đầu thấp giọng nói gì đó bên tai gò má Quý Thính càng nóng hơn.
Đồng thời lúc này Mộng Gia cũng đang suy nghĩ, cô ấy dựa vào lưng ghế bắt chéo đôi chân dài, bấm vào tài khoản WeChat của Thư Tiêu, chụp màn hình gửi cho cô ta một bức ảnh. Đó là tấm ảnh hai người Quý Thính và Đàm Vũ Trình đang công khai trên vòng bạn bè. Sau khi gửi đi, Mộng Gia gõ chữ.
Mộng Gia: Tôi không thấy cô chúc phúc thì phải?
Mộng Gia: Đừng hẹp hòi như vậy chứ, thời trung học cô cũng không ít lần làm phiền đến Quý Thính, bây giờ chỉ một lời chúc phúc cũng không quá phận đâu?
Thư Tiêu ở bên kia vẫn không trả lời.
Mộng Gia cười khẩy, tiếp tục gõ chữ: Nhìn các bạn học trong lớp đi, còn ai nhớ đến cô không? Thư Tiêu.
Tin nhắn này vừa gửi Mộng Gia liền bị chặn, cô ấy mỉm cười ném điện thoại lên bàn, tâm tình cảm thấy rất sảng khoái. Dù trong trận chiến này cô không phải là người giành chiến thắng nhưng vẫn hài lòng với kết quả này. Cô vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy Quý Thính đang nói chuyện với Đàm Vũ Trình, anh thì cụp mắt lắng nghe còn nắm lấy tay của Quý Thính.
Mộng Gia nhướng mày. Nhìn thấy cảnh này, tựa hồ cũng an tâm rất nhiều. Cả cô và Quý Thính đều từng thích có cảm tình với người đàn ông này, nhưng hiện tại Quý Thính đã tu thành chính quả nên cũng coi như đã viên mãn. Có thể uống rượu mừng.
Quý Thính hỏi Đàm Vũ Trình: “Ảnh của em anh chụp từ đâu vậy?”
Đàm Vũ Trình nghịch nghịch ly rượu, hỏi ngược lại: “Vậy tấm kia của em thì sao?”
Nhịp tim Quý Thính đập nhanh hơn, mím môi đáp: “Tiểu Uyển chụp lén.”
Thực ra là cô đã lén chụp ảnh. Ngày hôm đó, anh ở phòng trà trên lầu gặp khách hàng và tiễn họ ra xe. Ở ven đường trước cửa tiệm Hoàng Hôn, ánh nắng lúc này tràn ngập bầu trời, tiễn khách xong anh tháo cà vạt đứng đó châm thuốc đúng lúc nhận điện thoại, khuôn mặt hơi nghiêng, bờ vai rộng và đôi chân dài, khuôn mặt anh vô cùng đẹp trai. Anh lọt vào ống kính của cô. Hoàng hôn đặc biệt dịu dàng, mọi thứ đều lãng mạn.
Đàm Vũ Trình liếc nhìn cô, không hài lòng với câu trả lời này.
Quý Thính xích lại gần anh: “Ảnh chụp em thì sao?”
Góc ảnh anh chụp rất đặc biệt, như thể được chụp từ trên cao. Đàm Vũ Trình trầm giọng nói: “Anh chụp.”
Quý Thính hơi bất ngờ, ngước mắt lên nhìn anh.
Đàm Vũ Trình nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc của cô, nói: “Lúc ấy em đọc chăm chú như vậy, lúc anh bước vào còn chưa kịp định thần lại nên đã chụp ảnh.”
Quý Thính ồ một tiếng, nói khẽ: “Chụp rất đẹp.”
Đàm Vũ Trình giận dữ bật cười, nhìn chằm chằm cô không nhúc nhích.
Đúng lúc này điện thoại của Quý Thính reo lên, cô nhấc máy thì thấy tin nhắn là của Khâu Đan. Khi mở ra thì thấy bà gửi tin nhắn bảo cô buổi tối về nhà ăn tôm.
Khâu Đan: Hôm nay có một mẻ tôm được nhập đến siêu thị, rất tươi. Lúc nào cửa tiệm đóng thì về nhà một chuyến, mẹ nấu cho con.
Quý Thính dừng lại, đưa điện thoại lên trước mắt Đàm Vũ Trình.
Đàm Vũ Trình ngước mắt lên, nhìn cô hỏi: “Muốn đi không?”
Quý Thính đã lâu không ăn tôm càng do mẹ làm, nó siêu ngon không phải loại có thể mua ở bên ngoài. Nhưng tối nay mọi người hiếm khi có dịp tụ tập cùng nhau, khẳng định sẽ uống không ít.
Quý Thính bấm điện thoại trả lời Khâu Đan: Mẹ, để tối mai nhé, tối nay con có việc ở bên ngoài.
Khâu Đan: Tối mai hả?
Khâu Đan: Hơn 20 cân (khoảng 10kg), để tối mai sẽ không tươi nữa.
Khâu Đan: [thở dài]
Khâu Đan: Bố con và mẹ không ăn hết được. Xe của con vẫn đậu ở nhà phải không? Con không lái xe hả? Gần đây con ra ngoài thế nào?
Khâu Đan hiếm khi gửi biểu tượng cảm xúc, đột nhiên gửi tới lại thấy khá thú vị. Tuy nhiên, Khâu Đan hiếm khi kiên trì muốn Quý Thính làm gì đó. Bà rất tôn trọng mong muốn của con gái.
Quý Thính nghĩ tới đây, ngẩng đầu nhìn Đàm Vũ Trình, tim đập thình thịch: “Anh cho rằng mẹ em có thể…”
Biết về chuyện của chúng ta?
Đôi mắt Đàm Vũ Trình hơi nheo lại, anh nói: “Đến đó một chuyến đi.”
Quý Thính trả lời Khâu Đan trong thấp thỏm.
Quý Thính: Mẹ, con đi cùng Đàm Vũ Trình và mấy người khác.
Mấy người. Cùng nhau. Có nghĩa là không chỉ có mình hai đứa.
Khâu Đan đương nhiên hiểu được, bà sửng sốt một chút đáp: Được rồi, để Vũ Trình qua một chuyến, cũng lâu rồi thằng bé chưa ăn món tôm này.
Quý Thính chạm vào cánh tay của Đàm Vũ Trình, trả lời bà: Được ạ.
Còn nửa thùng bia, khi màn đêm buông xuống người đến Thị Tỉnh càng ngày càng nhiều, Long Không và Vu Hy đang uống rượu và ngân nga, dùng chai làm micro. Mộng Gia cũng uống khá nhiều, ghi âm lại lời bọn họ hát. Quý Thính bị Vu Hy kéo đi hát song ca thì thấy hơi xấu hổ, do dự lùi về phía sau thì bị Đàm Vũ Trình tranh thủ ôm lấy, cho ngồi lên đùi anh. Vu Hy nhìn thấy thế cũng không đến gần kéo nữa.
Mộng Gia muốn theo Vu Hy bước tới, nhưng Quý Thính uống rất nhiều vẫn không thấy say. Cô cầm ly rượu lên nói với Mộng Gia: “Đến đây, uống.”
“Không hát, uống.”
Mộng Gia mỉm cười, cầm ly rượu cúi xuống chạm vào ly rượu của cô, Quý Thính ngẩng đầu uống một ngụm. Đàm Vũ Trình ôm eo cô, liếc nhìn cách uống rượu của cô rồi liếc nhìn Mộng Gia. Mộng Gia đương nhiên biết dừng lại, sau khi đặt ly xuống cô trở về chỗ ngồi. Cũng may tất cả đều là bia, cùng lắm cũng chỉ là đi vệ sinh nhiều hơn một chút.
Vì Quý Thính và Đàm Vũ Trình phải về nhà Quý Thính một chuyến nên bữa tiệc tối nay kết thúc vào khoảng 9h30. Xe bảo mẫu của Mộng Gia đã tới. Đôi giày cao gót quá cao nên cô ấy đã cởi giày ra đi xuống dốc, tay xách đôi giày cao gót và chiếc túi nhỏ chứa điện thoại di động rồi lên xe của mình. Quý Thính và Đàm Vũ Trình đưa Long Không và Vu Hy lên xe. Họ đã gọi tài xế.
Hai chiếc xe phóng đi, Thị Tỉnh phía sau vẫn rất sôi động.
Đàm Vũ Trình đưa chìa khóa xe cho tài xế lái thay rồi nắm tay Quý Thính đi đến chiếc xe màu đen. Quý Thính khoác tay anh, đêm nay cô không có say.
Hôm nay có thể nhìn thấy mặt trăng.
Hai người ngồi vào ghế sau, tài xế khởi động xe. Khoảng nửa tiếng sau, chiếc ô tô màu đen đậu ở tầng dưới nhà Quý Thính, Khâu Đan hiển nhiên đã trở về. Ban công sáng đèn, Quý Thính xuống xe nhìn Đàm Vũ Trình trả tiền cho tài xế. Anh ngước mắt lên bước tới nắm lấy tay cô, tim Quý Thính đập thình thịch. Đi lên lầu cùng anh.
Nhà Quý Thính ở một khu dân cư kiểu cũ nên về cơ bản đều đi bằng cầu thang. Ánh sáng giữa các bậc thang mờ mờ, mỗi bước đi giống như đang chờ phán xét, nhưng bố mẹ họ đã quen rồi. Đến trước cửa nhà, Quý Thính vô thức muốn buông tay Đàm Vũ Trình ra.
Đàm Vũ Trình nhướng mày, nhưng lại nghe theo cô nhét tay lại vào túi quần. Quý Thính lấy chìa khóa mở cửa, trong nhà sáng đèn Khâu Đan đang đứng ở bàn rót Coca, lúc quay lại nhìn thấy họ mỉm cười nói: “Vào đi, vừa kịp lúc.”
Quý Thính bước vào lập tức ngửi thấy mùi thơm, cô bước đến cạnh bàn tay không cầm một miếng tôm vừa cắn vừa hỏi: “Bố con đâu ạ?”
“Bố con chưa về. Ông ấy đang ở siêu thị.”
Quý Thính ồ một tiếng: “Chỉ có ba chúng ta thôi ạ?”
“Ừ, ngon không?” Khâu Đan nhìn cô.
Đàm Vũ Trình xắn tay áo lên, rửa tay rồi bước tới gọi: “Dì Khâu.”
“Ừ, Vũ Trình, mùi có thơm không?” Khâu Đan cười hỏi.
Đàm Vũ Trình mỉm cười, ngồi xuống bàn đối diện với Quý Thính, anh cầm chiếc bát nhỏ lên bóc vỏ tôm rồi đáp: “Thơm lắm dì, nhớ quá.”
Khâu Đan rất hài lòng, ngồi xuống bên cạnh anh.
Quý Thính cắn vỏ bằng răng. Đàm Vũ Trình lột vỏ rồi cho thịt tôm vào bát, anh nhìn ra hiệu cho cô ăn, Quý Thính lấy một con ăn rồi bóc con tôm của mình. Khâu Đan cũng bóc tôm cho con gái kêu cô đừng dùng miệng cắn, những suy nghĩ hỗn loạn của Quý Thính lúc đầu bị mùi tôm ép lùi lại. Ngoài ra Khâu Đan cũng không nói gì, bà vừa ăn vừa lột vỏ tôm, vừa nói chuyện phiếm. Đàm Vũ Trình thay găng tay trên cánh tay hiện lên những đường gân rõ ràng, anh vừa bóc tôm cho vào bát, vừa uống Coca.
Khâu Đan nhìn bọn họ hỏi: “Các con đi uống rượu à?”
Quý Thính ngước mắt lên nói: “Vâng, mấy bạn cùng lớp cùng tụ tập.”
Khâu Đan gật đầu nói: “Uống ít một chút.”
Đàm Vũ Trình đáp: “Dạ.”
Khâu Đan gần như đã lột vỏ xong, bà cởi găng tay ra lấy khăn giấy ướt lau đầu ngón tay nhìn anh hỏi: “Vũ Trình, con đã nói với mẹ chuyện con có bạn gái chưa?”
Quý Thính ở bên kia nghe được cũng bất ngờ.
Đàm Vũ Trình ngước mắt lên, chậm rãi lau đầu ngón tay. Anh nhìn vào mắt cô, bình tĩnh trả lời: “Con chưa nói gì, con đợi họ đến Lê Thành mới thông báo.”
“Ừ, con phải nghiêm túc đấy.”
Quý Thính đá Đàm Vũ Trình dưới gầm bàn, trong mắt anh có ý cười.
Khâu Đan lại lau tay, cầm điện thoại di động bên cạnh lên bấm vào một bức ảnh, trực tiếp đưa cho Quý Thính ở bên kia nói: “Vũ Trình cũng có bạn gái rồi, con đừng để bị tụt lại phía sau quá xa, con xem thử chàng trai này đi tướng mạo không tồi.”
Quý Thính sững sờ. Trong ảnh cô nhìn thấy một người đàn ông ưu tú, dáng dấp cũng khá được, lại rất đẹp trai.
Ý cười trong mắt Đàm Vũ Trình nhạt đi một chút, anh dựa lưng vào ghế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook