Đốt Cháy
-
Chương 69
Móng chân của Quý Thính cũng được sơn màu sáng, khi đi dép lê tối màu trông rất đẹp. Cô bước xuống sàn, Đàm Vũ Trình tiện tay tắt đèn ngủ ở đầu giường, cùng bước ra khỏi phòng ngủ. Ban công của nhà anh ở phía bên trái, lúc này gió nhẹ thổi vào khá mát mẻ, cô còn hơi buồn ngủ che miệng ngáp một cái, ngồi xuống ghế sô pha.
Đàm Vũ Trình rót cho cô một ly nước ấm, sau đó anh đi rửa mặt trước. Anh mặc áo sơ mi đen và quần tây, sau khi rửa mặt trên tóc còn dính chút nước, ánh mắt Quý Thính có chút lơ đãng khi nhìn thấy anh như vậy vào buổi sáng sớm. Cô đặt ly nước xuống đi vào rửa mặt.
Bồn rửa mặt hơi ẩm nhưng không có vệt nước dư thừa nào, anh đã bóp sẵn cho cô kem đánh răng trên bàn chải rồi đặt lên chiếc ly trong suốt có viền bạc. Quý Thính hơi giật mình, vài giây sau cô mới cầm bàn chải đánh răng lên, mỉm cười đánh răng. Sau đó cô rửa mặt, ở chỗ anh có sẵn khăn lau mặt mới là dì Tiếu Hi đã dặn bảo mẫu chuẩn bị cũng rất tiện lợi. Quý Thính giặt sạch khăn, lau khô cổ, trên đó có một vài dấu hôn. Không quá rõ ràng nhưng loáng thoáng có thể thấy. Cô vắt chiếc khăn, bước ra khỏi phòng tắm.
Trong bếp có tiếng động, Quý Thính đi tới nhìn xem. Đàm Vũ Trình đang sử dụng nồi hấp, dáng người cao và có vẻ hơi bất cẩn. Quý Thính đi đến bên cạnh nghiêng đầu nhìn nồi hấp: “Anh đang hấp gì vậy?”
Hiếm khi anh nấu ăn, chắc chắn là đồ đã được làm sẵn.
Đàm Vũ Trình quay đầu nhìn cô, thấp giọng nói: “Xôi gà hấp lá sen mẹ anh gửi.”
Quý Thính a lên một tiếng, nhớ ra rồi nói: “Món xôi gà hấp lá sen do dì Tiếu làm rất ngon.”
Đàm Vũ Trình ừ một tiếng.
Anh vươn tay ôm cô vào lòng, sau đó bắt đầu làm công việc của mình. Anh cắt mở hộp sữa bò rót vào ly, chuẩn bị đưa sữa nóng cho Quý Thính đang ở trong lòng mình, anh ôm cô. Đôi tay anh lúc làm việc thật sự rất đẹp. Đàm Vũ Trình lấy xôi gà lá sen ra dùng kẹp gắp đặt lên đ ĩa, giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Đàn anh của em, tốt nghiệp xong ở lại Kinh Thị à?”
Quý Thính đang thất thần nhìn anh làm việc, đột nhiên nghe anh nói cô sững sờ trong giây lát, khi nhận ra anh đang hỏi về Chu Hối cô đáp: “Đúng vậy, được giáo viên của tụi em gợi ý, giữ anh ấy ở lại tập đoàn Khống Chế.”
Quý Thính học chuyên ngành tài chính tại trường đại học, cô gặp Chu Hối ngay khi nhập học. Anh học cùng chuyên ngành với cô và là sinh viên năm hai đại học, vì họ cùng tham gia làm hạng mục tiếp xúc rồi trở nên quen biết.
Đàm Vũ Trình nghe xong liền hỏi: “Vậy sao? Tại sao anh ta không theo em về Lê Thành? Sẵn sàng cách xa em sao?”
Giọng điệu này, âm dương quái khí lại đến rồi.
Quý Thính quay đầu lại nhìn anh. Đôi mắt của Đàm Vũ Trình tối sầm, anh cũng nhìn vào mắt cô. Quý Thính trừng mắt nhìn anh, “Anh lại phát điên cái gì nữa vậy?”
Đàm Vũ Trình nhướng mày.
Quý Thính vô thức muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng Đàm Vũ Trình lại dùng một tay ôm cô lại, giọng điệu trầm thấp lười biếng có chút lạnh lùng: “Nếu không có quan hệ gì thì tại sao em lại trốn.”
Quý Thính bị ôm chặt lấy eo, đành phải xoay người đối mặt với anh.
Đàm Vũ Trình thuận tay tắt nồi hấp rồi nhìn cô. Ánh mắt họ giao nhau, anh hỏi: “Anh chỉ có một câu hỏi, anh ta có phải là người em từng thích không?”
Quý Thính đang giằng co với anh, nghe được lời này thì rơi vào bế tắc. Nhìn khuôn mặt đẹp trai nhận ra anh đã hiểu lầm và vẫn nghĩ về chuyện này. Quý Thính đã nhìn thấy dáng vẻ anh lúc ba tuổi, khi đó còn nhỏ ở chỗ của Tiếu Hi. Trong ảnh, anh mặc áo phông đen và quần jean ngồi ở rìa vườn hoa, hai tay chống lên, từ nhỏ mặt mày đã vô cảm cực kỳ khó chọc.
Năm thi vào trường Phổ thông số 1.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh là ở bức tường phía nam của trường. Anh đang dựa vào tường ngậm một mẩu cỏ khô và bấm điện thoại di động, xung quanh không có ai nhưng vẫn là dáng vẻ không dễ động vào. Khuôn mặt này bao năm qua đã trở nên quen thuộc với cô đến mức cô không thể quen hơn được nữa.
Cô im lặng vài giây rồi nói: “Không phải anh ấy.”
“Không phải anh ta?”
Giọng điệu của Đàm Vũ Trình có chút khó chịu, nếu không có cuộc điện thoại hôm nay anh suýt chút nữa đã quên mất người này. Hai trường bọn họ học ở Kinh Thị đều là trường đại học trọng điểm, thông tin thường xuyên được trao đổi giữa các diễn đàn của hai trường, chỉ bằng một nút bấm bài đăng của CP đã có thể liệt kê tất cả những đôi nam nữ được đồn đại của hai trường học. Trong số đó có những bức ảnh của Quý Thính và Chu Hối, còn có không ít lời bàn luận. Long Không đã gửi nó cho anh xem. Đàm Vũ Trình lúc ấy đang làm công việc lập trình trong phòng máy tính, chỉ liếc nhìn qua.
Sau đó có một trận đấu bóng rổ giao hữu, Chu Hối là tiên phong của đội bên kia, đối đầu với đội anh. Quý Thính và các bạn cùng lớp đã giúp trọng tài và giảng viên đưa nước cho các cầu thủ bóng rổ. Mặc dù có rất nhiều nước ở bên ghế của Đàm Vũ Trình, cô vẫn đưa cho anh. Sau đó cô cũng đưa cho Chu Hối, ngay lúc cô làm vậy đã nghe thấy các sinh viên khác trong trường Quý Thính la ó một cách mờ ám. Đàm Vũ Trình đứng đối diện Chu Hối, nghe thấy rất rõ. Lúc đó anh chỉ khẽ liếc nhìn Quý Thính và Chu Hối một cái.
Đàm Vũ Trình lấy lại bình tĩnh. Ánh mắt Quý Thính trong suốt. Từ góc nhìn của Đàm Vũ Trình, anh có thể nhìn thấy dấu hôn mờ nhạt chỗ cổ áo cô, anh nhìn cô vài giây bàn tay ôm eo cô hơi siết chặt.
“Vậy để anh hỏi em.”
“Lúc ở bên anh, em có thích anh không? Dù chỉ một chút thôi.”
Anh tin Quý Thính có tình cảm với anh, nếu không cô sẽ không dây dưa với anh như vậy, nhưng cũng không chắc chắn về việc cô có thích anh hay không.
Quý Thính nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh trong lòng thấy buồn cười, nhưng cũng có chút rung động. Cô nói dịu dàng: “Có một chút.”
Đàm Vũ Trình nghe vậy, sau cơn tức giận với Chu Hối và chút hồi ức buổi sáng tâm tình giờ mới đỡ hơn. Anh vùi đầu vào cổ cô ôm chặt nhỏ giọng nói: “Ăn sáng thôi.”
Quý Thính nói: “Được.”
Đàm Vũ Trình ngẩng đầu tắt nồi hấp đang chưng sữa bốc khói bên trong, Quý Thính bưng đ ĩa xôi gà lá sen bước ra ngoài. Anh lấy ra đặt ở chỗ cô, cũng rót cho mình một ly nước ấm. Món xôi gà lá sen do Tiếu Hi làm to đến mức phải dùng đũa kẹp mới gắp được.
Quý Thính vừa ăn vừa hỏi: “Dì Tiếu gửi tới khi nào vậy?”
“Hôm qua, bảo anh đưa qua cho em ăn.”
Quý Thính: “Ồ.”
Ăn sáng xong Quý Thính thay quần áo hôm qua, thay xong Đàm Vũ Trình đưa cô đến căn hộ ở Trác Duyệt, sau đó anh lái xe về công ty. Quý Thính thay quần áo, dọn dẹp nhà cửa một chút rồi đi đến cửa tiệm.
Hôm nay cũng hơi muộn. Trương Dương và Tiểu Chu đã mở cửa, một người ở phòng làm bánh và người kia đang ở quầy. Tiểu Chu đang cầm khăn lau quầy, nhìn thấy Quý Thính hai ngày liền đều đến muộn đoán chị Thính và anh Đàm Vũ Trình đã ở bên nhau rồi. Quý Thính cũng biết mình đến muộn nên gọi Trương Dương ra sắp xếp lại thời gian làm việc một chút, vì không biết sau này mình có đến được đúng giờ hay không nên cũng bổ sung thêm khoản phụ cấp làm sớm.
Tiểu Chu tấm tắc hai tiếng, “Thật tốt, sao có thể có một bà chủ tốt như chị Thính của chúng ta được nhỉ?”
Trương Dương ở một bên gật đầu. Như vậy mọi người sẽ không than thở nhiều về việc dậy sớm. Quý Thính thấy bọn họ đã chấp nhận, cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Buổi trưa, Quý Thính chiêu đãi mọi người một bữa thịnh soạn, kết quả Đàm Vũ Trình ở bên kia gọi bốn phần mì tôm hùm cho họ. Quý Thính vừa ăn vừa lướt xem vòng bạn bè. Lướt được một lúc thấy một bài đăng của Mộng Gia, cô ấy đã đăng một bài trên vòng bạn bè.
Mộng Gia: Thừa nhiều vé, ai muốn không?
Bài đăng là tấm bảng quảng cáo cho buổi hòa nhạc Eason ở Lê Thành. Có khá nhiều người thích và bình luận, vì thời điểm này mua vé khó, giá cũng rất cao nên có khá nhiều người muốn lấy ở khu bình luận.
Lúc này ảnh đại diện màu đen đã gửi cho cô tin nhắn, Quý Thính bấm vào xem. Đó là một liên kết trang trí nội thất gia đình của một thương hiệu nào đó.
Đàm: Chọn đi.
Quý Thính nhìn qua thấy trong đó chứa đầy đồ gia dụng, có khăn tắm, khăn bông, dép lê, móc treo quần áo, v.v.
Quý Thính trả lời anh:?
Đàm: Mua một ít, để ở chỗ anh.
Quý Thính:…Vành tai cô nóng bừng.
Người này có ý định sống chung đúng không?
Đàm: Sao? Em không chọn thì anh chọn.
Đàm: Mỗi cái hai màu, cũng cần để trong căn hộ của em.
Quý Thính gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc.
[biến biến biến]
Đàm Vũ Trình bật cười. Tiếp tục lướt bằng đầu ngón tay thon dài của mình bấm vào đường liên kết của một nhãn hiệu chăm sóc da, muốn mua cho cô những sản phẩm chăm sóc da hàng ngày thường xuyên sử dụng.
–
Buổi hòa nhạc của Eason sắp diễn ra, nhà thi đấu trung tâm hôm nay đã chật kín người. Cửa hàng của Quý Thính cách nhà thi đấu không xa, có thể cảm nhận được lượng người đông đúc. Xe tải bị cấm vào, chỉ có vài chiếc xe hơi nhỏ chạy chậm, công việc kinh doanh trong cửa hàng cũng tăng trưởng bùng nổ, Quý Thính đã điều hai người từ chi nhánh sang đây vào sáng sớm. Số lượng sinh viên làm việc bán thời gian cũng tăng lên bốn người.
Không chỉ Hoàng Hôn, mà các cửa hàng gần đó cũng như vậy. Có rất nhiều người hâm mộ đến từ các thành phố khác nhau. Trác Duyệt có nhiều gương mặt mới, những người mặc áo phông cổ vũ, những người đeo ruy băng trên cổ tay, những người tiếp ứng, những người cầm biển hiệu, nhiều đếm không xuể tất cả đều là những người trẻ tuổi. Quý Thính bàn giao công việc xong thì trở về căn hộ để thay quần áo.
Cuối xuân, thời tiết hơi nóng. Quý Thính chọn một chiếc váy dài bó sát eo, phần thân trên màu trắng và phần th@n dưới màu đen. Tóc xõa xuống vai, hơi xoăn. Cô cũng đi xem buổi hòa nhạc tối nay.
Và công khai mối quan hệ của cô và Đàm Vũ Trình.
Sau khi trang điểm, Quý Thính cầm chiếc túi nhỏ ra mở cửa. Đàm Vũ Trình mặc áo sơ mi trắng quần đen đang dựa vào tường bấm điện thoại, ngay khi cửa mở, ánh mắt họ chạm nhau. Quý Thính đi giày cao gót và mặc váy bó, đẹp đến mức khó có thể dời mắt. Ánh mắt của Đàm Vũ Trình dừng trên người cô.
Quý Thính bước ra ngoài đóng cửa lại, Đàm Vũ Trình đứng thẳng cất điện thoại, tay áo xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc. Sau khi khóa cửa, cô quay người lại, anh nắm lấy tay cô. Quý Thính nhìn anh một cái rồi đi theo vào thang máy.
Đàm Vũ Trình nghiêng đầu ngắm cô, khóe môi cong lên: “Thật xinh đẹp.”
Vành tai Quý Thính hơi nóng lên, cô nhìn anh. Hôm nay anh cũng rất đẹp trai, mặc sơ mi trắng trông ngầu hơn.
Hai người lên chiếc SUV mà anh lái hôm nay, thắt dây an toàn, khởi động xe lái về phía Sân vận động Trung tâm. Ở đó đã có lệnh hạn chế giao thông, nhiều cảnh sát giao thông đã có mặt tại chỗ để hướng dẫn chỗ đậu xe trong sân vận động, vì vậy họ chỉ có thể tìm một chỗ đậu xe thông minh trên con đường gần đó. Đậu xe xong, Đàm Vũ Trình ôm eo Quý Thính tiến vào hội trường, lúc này là lúc lượng người đổ về đông nhất. Đàm Vũ Trình ôm chặt Quý Thính bước vào hội trường, Quý Thính ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trong không khí.
Lối vào ghế cũng được chia ra, chỗ ghế VIP cũng có rất nhiều người, nhưng họ đã vào địa điểm sớm. Quý Thính và Đàm Vũ Trình đi đến hàng ghế phía trước, cũng ngồi xuống.
Quý Thính vừa ngồi xuống, quay người lại nhìn thấy Vu Hy cùng Mộng Gia, bọn họ đang ở hàng thứ ba phía sau cũng nhìn thấy cô lập tức vẫy tay. Mộng Gia đi một đôi giày cao gót cao vài cm, mặc một chiếc áo bó màu đen cùng một chiếc váy đen dài đến đầu gối, cổ áo kẹp một chiếc kính râm. Cô ấy cũng nhìn sang và hất cằm. Quý Thính mỉm cười vẫy tay chào họ. Cô liếc nhìn Đàm Vũ Trình bên cạnh, đôi chân dài bắt chéo đang trả lời tin nhắn trên điện thoại. Mộng Gia cùng Vu Hy đi tới chào hỏi. Vu Hy muốn ôm Quý Thính một cái, Quý Thính đứng dậy ôm lấy cô ấy, Vu Hy cười nói: “Quý Thính, người cậu thơm quá, cậu xịt nước hoa gì vậy?”
Quý Thính dừng lại, cười nói: “Tớ mới mua Phù Mộng.”
“Wow, rất thơm đó.”
“Đàm Vũ Trình.” Vu Hy và Quý Thính nói xong, liền gọi người đàn ông đang trả lời tin nhắn. Anh ngẩng đầu lên, nhàn nhạt gật đầu. Trước mặt, Mộng Gia đứng bên cạnh Vu Hy, ngửi thấy mùi hương gỗ mun của người đàn ông đồng thời là mùi hương Phù Mộng của người phụ nữ, hỏi: “Lát nữa định uống ở đâu?”
Đàm Vũ Trình nói giọng trầm thấp lười biếng, đáp: “Lowkey.”
“Ồ, tốt đấy.” Mộng Gia đáp.
Ánh mắt Vu Hy sáng lên, “Rất mong chờ.”
Họ trò chuyện một lúc, Long Không cũng đến ngồi ở hàng thứ tư, mỉm cười chào hỏi. Phía sau có người mặc váy màu hoa mai nhạt, là Thư Tiêu, cô ấy xách theo một chiếc túi nhỏ tìm vị trí ngồi xuống. Mộng Giai liếc mắt nhìn về phía Long Không.
Long Không thấy vậy lập tức ho khan, vô thức nhìn về phía Quý Thính.
Quý Thính cũng nhìn thấy Thư Tiêu tóc xõa ngang vai, lông mày thanh tú giống như búp bê sứ, không có tiến lên mà chỉ ngồi xuống. Chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, cô ấy nhìn qua gật đầu chào Quý Thính. Quý Thính cũng gật đầu vô thức nhìn Đàm Vũ Trình. Đàm Vũ Trình chống tay vào lưng ghế, vẫn đang bấm điện thoại di động. Khi Long Không đến, anh ngước mắt nhìn Long Không. Long Không chào một tiếng anh Trình.
Long Không dừng lại, giải thích với Mộng Gia: “Tôi gặp cô ấy ở cổng, không phải cô ấy mua vé từ chỗ cậu sao?”
Mộng Gia nhún vai: “Ừ, giá cao gấp nhiều lần, nên tôi bán.”
Long Không dùng vẻ mặt nghi hoặc: “Cậu còn thiếu tiền à?”
Mộng Gia chặc lưỡi một tiếng. Cô chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô ta mà thôi.
Vu Hy thăm dò nhìn Thư Tiêu, trông mong manh hơn nhiều so với lần trước, nhìn cũng thấy thương hại.
“Được rồi, sắp bắt đầu rồi.” Quý Thính ngồi xuống. Nghe tiếng nhạc có nhiều người đến ngồi hơn, không thể nán lại ở đây nên mỗi người trở về chỗ ngồi của mình. Còn Long Không thì ngồi cạnh Thư Tiêu, bên cạnh anh ta là tấm vé của Thư Tiêu. Dáng người anh ta cơ bắp nên nhìn Thư Tiêu trông như sắp bị một cơn gió thổi bay. Thư Tiêu lặng lẽ nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng trước mặt mà không nói một lời. Ca sĩ cô ấy thích là một người khác, cũng biết rất ít về tiếng Quảng Đông nên tối nay xuất hiện ở đây hoàn toàn là vì Đàm Vũ Trình.
Sau khi khán đài đã được lấp đầy, buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu.
Bài hát đầu tiên là “Ca chi vương”
Tiếng nhạc vang lên, mang theo bao kỷ niệm. Quý Thính vừa nghe, vừa nghiêng đầu nhìn Đàm Vũ Trình bên cạnh. Anh tựa lưng vào ghế nhìn cô một lúc, trong mắt hiện lên ý cười.
Tiếp theo là một bữa tiệc âm nhạc hoành tráng. Bóng dáng của Eason ở trên sân khấu, khoảng cách rất gần với Quý Thính. Tiếng hét chói tai, tiếng hoan hô. Những cây gậy phát sáng và biển hiệu ủng hộ đung đưa, những dải ruy băng tung bay trong gió, Quý Thính cũng cầm cây gậy phát sáng lắc lư nhẹ nhàng.
“Xe đạp”
“Hoa hồng đỏ”
“Người bạn tốt nhất”
“Balo của bạn”
“Chuyển giao tình yêu”
“Phù Hoa”
“Mười năm”
Bài hát “Mười năm” vừa vang lên, Quý Thính nghe lời bài hát nhìn Đàm Vũ Trình ở bên cạnh, Đàm Vũ Trình ghé sát tai cô: “Em đang nhìn gì vậy? Mười năm của chúng ta vừa mới bắt đầu.”
Quý Thính nhìn anh với nụ cười rạng rỡ trong mắt, thu ánh mắt lại và lắng nghe bài hát một cách nghiêm túc. Một buổi hòa nhạc đối với một người say mê như Quý Thính cô không hề muốn nó kết thúc, nhưng cuối cùng cũng phải kết thúc. Khi nghe bài hát cuối cùng Quý Thính cảm thấy hơi buồn nhưng cũng rất hài lòng, được xem ca sĩ yêu thích của mình biểu diễn trong buổi hòa nhạc, lại được ở bên Đàm Vũ Trình. Anh cứ thỉnh thoảng lại đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Quý Thính vang lên. Cuộc gọi đến là của Chu Hối. Điện thoại trong tay rung lên Quý Thính nhìn xuống, Đàm Vũ Trình cũng cụp mắt xuống khi nhìn thấy dãy số. Quý Thính cảm thấy ở đây quá ồn ào nên không thể trả lời, cô cúp máy vào WeChat bấm vào hình đại diện của Chu Hối. Nhìn thoáng qua đã thấy trong hộp trò chuyện có mấy tin nhắn, tức là mấy ngày nay Quý Thính và anh ta thỉnh thoảng có trò chuyện. Anh lập tức giành lấy đi điện thoại di động của Quý Thính. Hai tay Quý Thính trống không, cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
Đàm Vũ Trình ngước mắt lên nói: “Lát nữa hãy trả lời, buổi hòa nhạc vẫn chưa kết thúc?”
Buổi hòa nhạc đã chuẩn bị kết thúc.
Quý Thính nhìn mấy người đang chuẩn bị đứng dậy, cô dừng lại nhìn anh nói: “Đàn anh tìm em nhất định là có chuyện, em trả lời một chút.”
Đàm Vũ Trình hơi nhướng mày không trả lời, anh nắm lấy cổ tay cô hai người đứng dậy, giọng nói có chút lạnh lùng nói: “Có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Anh đang ghen.
Quý Thính bị anh nắm cổ tay kéo mấy lần, Đàm Vũ Trình quay lại nhìn cô hỏi: “Mấy ngày nay em vẫn luôn liên lạc với anh ta?”
Quý Thính nhìn vào mắt anh nói: “Bọn em có nói chuyện vài câu, có chuyện gì sao?”
Cô cũng hơi khó chịu. Quai hàm của Đàm Vũ Trình có chút căng chặt, hai người xuyên qua đám đông và tình cờ đi đến một góc của sân vận động. Đàm Vũ Trình dựa vào vách tường, Quý Thính đứng trước mặt anh, họ đối diện giằng co. Vài giây sau, anh đưa lại điện thoại cho cô như một sự thỏa hiệp. Quý Thính nhận lấy điện thoại, Đàm Vũ Trình đút tay vào túi quần nhìn cô.
“Hôn anh một cái.”
Quý Thính cầm lấy điện thoại suy nghĩ một chút sẽ trả lời Chu Hối sau, cô cất điện thoại vào túi xách.Nghe anh nói vậy cô ngước mắt, Đàm Vũ Trình cũng không nói gì chỉ nhìn cô. Hai người nhìn nhau.
Tối nay anh rất đẹp trai, ánh mắt tuấn tú. Nghe những ca khúc đó, mơ hồ giống với anh thời trung học. Quý Thính mím môi. Vài giây sau, cô nhắm mắt lại và tiến đến gần hôn lên đôi môi mỏng của anh. Đàm Vũ Trình hơi cúi đầu, hai tay đút túi quần, m út lấy đôi môi đỏ mọng của cô. Hai người hôn nhau trong im lặng.
“Quý Thính! Hai người đang ở đây làm gì…?”Vu Hy dẫn mọi người đi vào. Theo tiếng nói bước đến trong góc, bốn người họ nhìn thấy hai người ở phía bên này đang hôn nhau.
Đàm Vũ Trình rót cho cô một ly nước ấm, sau đó anh đi rửa mặt trước. Anh mặc áo sơ mi đen và quần tây, sau khi rửa mặt trên tóc còn dính chút nước, ánh mắt Quý Thính có chút lơ đãng khi nhìn thấy anh như vậy vào buổi sáng sớm. Cô đặt ly nước xuống đi vào rửa mặt.
Bồn rửa mặt hơi ẩm nhưng không có vệt nước dư thừa nào, anh đã bóp sẵn cho cô kem đánh răng trên bàn chải rồi đặt lên chiếc ly trong suốt có viền bạc. Quý Thính hơi giật mình, vài giây sau cô mới cầm bàn chải đánh răng lên, mỉm cười đánh răng. Sau đó cô rửa mặt, ở chỗ anh có sẵn khăn lau mặt mới là dì Tiếu Hi đã dặn bảo mẫu chuẩn bị cũng rất tiện lợi. Quý Thính giặt sạch khăn, lau khô cổ, trên đó có một vài dấu hôn. Không quá rõ ràng nhưng loáng thoáng có thể thấy. Cô vắt chiếc khăn, bước ra khỏi phòng tắm.
Trong bếp có tiếng động, Quý Thính đi tới nhìn xem. Đàm Vũ Trình đang sử dụng nồi hấp, dáng người cao và có vẻ hơi bất cẩn. Quý Thính đi đến bên cạnh nghiêng đầu nhìn nồi hấp: “Anh đang hấp gì vậy?”
Hiếm khi anh nấu ăn, chắc chắn là đồ đã được làm sẵn.
Đàm Vũ Trình quay đầu nhìn cô, thấp giọng nói: “Xôi gà hấp lá sen mẹ anh gửi.”
Quý Thính a lên một tiếng, nhớ ra rồi nói: “Món xôi gà hấp lá sen do dì Tiếu làm rất ngon.”
Đàm Vũ Trình ừ một tiếng.
Anh vươn tay ôm cô vào lòng, sau đó bắt đầu làm công việc của mình. Anh cắt mở hộp sữa bò rót vào ly, chuẩn bị đưa sữa nóng cho Quý Thính đang ở trong lòng mình, anh ôm cô. Đôi tay anh lúc làm việc thật sự rất đẹp. Đàm Vũ Trình lấy xôi gà lá sen ra dùng kẹp gắp đặt lên đ ĩa, giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Đàn anh của em, tốt nghiệp xong ở lại Kinh Thị à?”
Quý Thính đang thất thần nhìn anh làm việc, đột nhiên nghe anh nói cô sững sờ trong giây lát, khi nhận ra anh đang hỏi về Chu Hối cô đáp: “Đúng vậy, được giáo viên của tụi em gợi ý, giữ anh ấy ở lại tập đoàn Khống Chế.”
Quý Thính học chuyên ngành tài chính tại trường đại học, cô gặp Chu Hối ngay khi nhập học. Anh học cùng chuyên ngành với cô và là sinh viên năm hai đại học, vì họ cùng tham gia làm hạng mục tiếp xúc rồi trở nên quen biết.
Đàm Vũ Trình nghe xong liền hỏi: “Vậy sao? Tại sao anh ta không theo em về Lê Thành? Sẵn sàng cách xa em sao?”
Giọng điệu này, âm dương quái khí lại đến rồi.
Quý Thính quay đầu lại nhìn anh. Đôi mắt của Đàm Vũ Trình tối sầm, anh cũng nhìn vào mắt cô. Quý Thính trừng mắt nhìn anh, “Anh lại phát điên cái gì nữa vậy?”
Đàm Vũ Trình nhướng mày.
Quý Thính vô thức muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng Đàm Vũ Trình lại dùng một tay ôm cô lại, giọng điệu trầm thấp lười biếng có chút lạnh lùng: “Nếu không có quan hệ gì thì tại sao em lại trốn.”
Quý Thính bị ôm chặt lấy eo, đành phải xoay người đối mặt với anh.
Đàm Vũ Trình thuận tay tắt nồi hấp rồi nhìn cô. Ánh mắt họ giao nhau, anh hỏi: “Anh chỉ có một câu hỏi, anh ta có phải là người em từng thích không?”
Quý Thính đang giằng co với anh, nghe được lời này thì rơi vào bế tắc. Nhìn khuôn mặt đẹp trai nhận ra anh đã hiểu lầm và vẫn nghĩ về chuyện này. Quý Thính đã nhìn thấy dáng vẻ anh lúc ba tuổi, khi đó còn nhỏ ở chỗ của Tiếu Hi. Trong ảnh, anh mặc áo phông đen và quần jean ngồi ở rìa vườn hoa, hai tay chống lên, từ nhỏ mặt mày đã vô cảm cực kỳ khó chọc.
Năm thi vào trường Phổ thông số 1.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh là ở bức tường phía nam của trường. Anh đang dựa vào tường ngậm một mẩu cỏ khô và bấm điện thoại di động, xung quanh không có ai nhưng vẫn là dáng vẻ không dễ động vào. Khuôn mặt này bao năm qua đã trở nên quen thuộc với cô đến mức cô không thể quen hơn được nữa.
Cô im lặng vài giây rồi nói: “Không phải anh ấy.”
“Không phải anh ta?”
Giọng điệu của Đàm Vũ Trình có chút khó chịu, nếu không có cuộc điện thoại hôm nay anh suýt chút nữa đã quên mất người này. Hai trường bọn họ học ở Kinh Thị đều là trường đại học trọng điểm, thông tin thường xuyên được trao đổi giữa các diễn đàn của hai trường, chỉ bằng một nút bấm bài đăng của CP đã có thể liệt kê tất cả những đôi nam nữ được đồn đại của hai trường học. Trong số đó có những bức ảnh của Quý Thính và Chu Hối, còn có không ít lời bàn luận. Long Không đã gửi nó cho anh xem. Đàm Vũ Trình lúc ấy đang làm công việc lập trình trong phòng máy tính, chỉ liếc nhìn qua.
Sau đó có một trận đấu bóng rổ giao hữu, Chu Hối là tiên phong của đội bên kia, đối đầu với đội anh. Quý Thính và các bạn cùng lớp đã giúp trọng tài và giảng viên đưa nước cho các cầu thủ bóng rổ. Mặc dù có rất nhiều nước ở bên ghế của Đàm Vũ Trình, cô vẫn đưa cho anh. Sau đó cô cũng đưa cho Chu Hối, ngay lúc cô làm vậy đã nghe thấy các sinh viên khác trong trường Quý Thính la ó một cách mờ ám. Đàm Vũ Trình đứng đối diện Chu Hối, nghe thấy rất rõ. Lúc đó anh chỉ khẽ liếc nhìn Quý Thính và Chu Hối một cái.
Đàm Vũ Trình lấy lại bình tĩnh. Ánh mắt Quý Thính trong suốt. Từ góc nhìn của Đàm Vũ Trình, anh có thể nhìn thấy dấu hôn mờ nhạt chỗ cổ áo cô, anh nhìn cô vài giây bàn tay ôm eo cô hơi siết chặt.
“Vậy để anh hỏi em.”
“Lúc ở bên anh, em có thích anh không? Dù chỉ một chút thôi.”
Anh tin Quý Thính có tình cảm với anh, nếu không cô sẽ không dây dưa với anh như vậy, nhưng cũng không chắc chắn về việc cô có thích anh hay không.
Quý Thính nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh trong lòng thấy buồn cười, nhưng cũng có chút rung động. Cô nói dịu dàng: “Có một chút.”
Đàm Vũ Trình nghe vậy, sau cơn tức giận với Chu Hối và chút hồi ức buổi sáng tâm tình giờ mới đỡ hơn. Anh vùi đầu vào cổ cô ôm chặt nhỏ giọng nói: “Ăn sáng thôi.”
Quý Thính nói: “Được.”
Đàm Vũ Trình ngẩng đầu tắt nồi hấp đang chưng sữa bốc khói bên trong, Quý Thính bưng đ ĩa xôi gà lá sen bước ra ngoài. Anh lấy ra đặt ở chỗ cô, cũng rót cho mình một ly nước ấm. Món xôi gà lá sen do Tiếu Hi làm to đến mức phải dùng đũa kẹp mới gắp được.
Quý Thính vừa ăn vừa hỏi: “Dì Tiếu gửi tới khi nào vậy?”
“Hôm qua, bảo anh đưa qua cho em ăn.”
Quý Thính: “Ồ.”
Ăn sáng xong Quý Thính thay quần áo hôm qua, thay xong Đàm Vũ Trình đưa cô đến căn hộ ở Trác Duyệt, sau đó anh lái xe về công ty. Quý Thính thay quần áo, dọn dẹp nhà cửa một chút rồi đi đến cửa tiệm.
Hôm nay cũng hơi muộn. Trương Dương và Tiểu Chu đã mở cửa, một người ở phòng làm bánh và người kia đang ở quầy. Tiểu Chu đang cầm khăn lau quầy, nhìn thấy Quý Thính hai ngày liền đều đến muộn đoán chị Thính và anh Đàm Vũ Trình đã ở bên nhau rồi. Quý Thính cũng biết mình đến muộn nên gọi Trương Dương ra sắp xếp lại thời gian làm việc một chút, vì không biết sau này mình có đến được đúng giờ hay không nên cũng bổ sung thêm khoản phụ cấp làm sớm.
Tiểu Chu tấm tắc hai tiếng, “Thật tốt, sao có thể có một bà chủ tốt như chị Thính của chúng ta được nhỉ?”
Trương Dương ở một bên gật đầu. Như vậy mọi người sẽ không than thở nhiều về việc dậy sớm. Quý Thính thấy bọn họ đã chấp nhận, cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Buổi trưa, Quý Thính chiêu đãi mọi người một bữa thịnh soạn, kết quả Đàm Vũ Trình ở bên kia gọi bốn phần mì tôm hùm cho họ. Quý Thính vừa ăn vừa lướt xem vòng bạn bè. Lướt được một lúc thấy một bài đăng của Mộng Gia, cô ấy đã đăng một bài trên vòng bạn bè.
Mộng Gia: Thừa nhiều vé, ai muốn không?
Bài đăng là tấm bảng quảng cáo cho buổi hòa nhạc Eason ở Lê Thành. Có khá nhiều người thích và bình luận, vì thời điểm này mua vé khó, giá cũng rất cao nên có khá nhiều người muốn lấy ở khu bình luận.
Lúc này ảnh đại diện màu đen đã gửi cho cô tin nhắn, Quý Thính bấm vào xem. Đó là một liên kết trang trí nội thất gia đình của một thương hiệu nào đó.
Đàm: Chọn đi.
Quý Thính nhìn qua thấy trong đó chứa đầy đồ gia dụng, có khăn tắm, khăn bông, dép lê, móc treo quần áo, v.v.
Quý Thính trả lời anh:?
Đàm: Mua một ít, để ở chỗ anh.
Quý Thính:…Vành tai cô nóng bừng.
Người này có ý định sống chung đúng không?
Đàm: Sao? Em không chọn thì anh chọn.
Đàm: Mỗi cái hai màu, cũng cần để trong căn hộ của em.
Quý Thính gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc.
[biến biến biến]
Đàm Vũ Trình bật cười. Tiếp tục lướt bằng đầu ngón tay thon dài của mình bấm vào đường liên kết của một nhãn hiệu chăm sóc da, muốn mua cho cô những sản phẩm chăm sóc da hàng ngày thường xuyên sử dụng.
–
Buổi hòa nhạc của Eason sắp diễn ra, nhà thi đấu trung tâm hôm nay đã chật kín người. Cửa hàng của Quý Thính cách nhà thi đấu không xa, có thể cảm nhận được lượng người đông đúc. Xe tải bị cấm vào, chỉ có vài chiếc xe hơi nhỏ chạy chậm, công việc kinh doanh trong cửa hàng cũng tăng trưởng bùng nổ, Quý Thính đã điều hai người từ chi nhánh sang đây vào sáng sớm. Số lượng sinh viên làm việc bán thời gian cũng tăng lên bốn người.
Không chỉ Hoàng Hôn, mà các cửa hàng gần đó cũng như vậy. Có rất nhiều người hâm mộ đến từ các thành phố khác nhau. Trác Duyệt có nhiều gương mặt mới, những người mặc áo phông cổ vũ, những người đeo ruy băng trên cổ tay, những người tiếp ứng, những người cầm biển hiệu, nhiều đếm không xuể tất cả đều là những người trẻ tuổi. Quý Thính bàn giao công việc xong thì trở về căn hộ để thay quần áo.
Cuối xuân, thời tiết hơi nóng. Quý Thính chọn một chiếc váy dài bó sát eo, phần thân trên màu trắng và phần th@n dưới màu đen. Tóc xõa xuống vai, hơi xoăn. Cô cũng đi xem buổi hòa nhạc tối nay.
Và công khai mối quan hệ của cô và Đàm Vũ Trình.
Sau khi trang điểm, Quý Thính cầm chiếc túi nhỏ ra mở cửa. Đàm Vũ Trình mặc áo sơ mi trắng quần đen đang dựa vào tường bấm điện thoại, ngay khi cửa mở, ánh mắt họ chạm nhau. Quý Thính đi giày cao gót và mặc váy bó, đẹp đến mức khó có thể dời mắt. Ánh mắt của Đàm Vũ Trình dừng trên người cô.
Quý Thính bước ra ngoài đóng cửa lại, Đàm Vũ Trình đứng thẳng cất điện thoại, tay áo xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc. Sau khi khóa cửa, cô quay người lại, anh nắm lấy tay cô. Quý Thính nhìn anh một cái rồi đi theo vào thang máy.
Đàm Vũ Trình nghiêng đầu ngắm cô, khóe môi cong lên: “Thật xinh đẹp.”
Vành tai Quý Thính hơi nóng lên, cô nhìn anh. Hôm nay anh cũng rất đẹp trai, mặc sơ mi trắng trông ngầu hơn.
Hai người lên chiếc SUV mà anh lái hôm nay, thắt dây an toàn, khởi động xe lái về phía Sân vận động Trung tâm. Ở đó đã có lệnh hạn chế giao thông, nhiều cảnh sát giao thông đã có mặt tại chỗ để hướng dẫn chỗ đậu xe trong sân vận động, vì vậy họ chỉ có thể tìm một chỗ đậu xe thông minh trên con đường gần đó. Đậu xe xong, Đàm Vũ Trình ôm eo Quý Thính tiến vào hội trường, lúc này là lúc lượng người đổ về đông nhất. Đàm Vũ Trình ôm chặt Quý Thính bước vào hội trường, Quý Thính ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trong không khí.
Lối vào ghế cũng được chia ra, chỗ ghế VIP cũng có rất nhiều người, nhưng họ đã vào địa điểm sớm. Quý Thính và Đàm Vũ Trình đi đến hàng ghế phía trước, cũng ngồi xuống.
Quý Thính vừa ngồi xuống, quay người lại nhìn thấy Vu Hy cùng Mộng Gia, bọn họ đang ở hàng thứ ba phía sau cũng nhìn thấy cô lập tức vẫy tay. Mộng Gia đi một đôi giày cao gót cao vài cm, mặc một chiếc áo bó màu đen cùng một chiếc váy đen dài đến đầu gối, cổ áo kẹp một chiếc kính râm. Cô ấy cũng nhìn sang và hất cằm. Quý Thính mỉm cười vẫy tay chào họ. Cô liếc nhìn Đàm Vũ Trình bên cạnh, đôi chân dài bắt chéo đang trả lời tin nhắn trên điện thoại. Mộng Gia cùng Vu Hy đi tới chào hỏi. Vu Hy muốn ôm Quý Thính một cái, Quý Thính đứng dậy ôm lấy cô ấy, Vu Hy cười nói: “Quý Thính, người cậu thơm quá, cậu xịt nước hoa gì vậy?”
Quý Thính dừng lại, cười nói: “Tớ mới mua Phù Mộng.”
“Wow, rất thơm đó.”
“Đàm Vũ Trình.” Vu Hy và Quý Thính nói xong, liền gọi người đàn ông đang trả lời tin nhắn. Anh ngẩng đầu lên, nhàn nhạt gật đầu. Trước mặt, Mộng Gia đứng bên cạnh Vu Hy, ngửi thấy mùi hương gỗ mun của người đàn ông đồng thời là mùi hương Phù Mộng của người phụ nữ, hỏi: “Lát nữa định uống ở đâu?”
Đàm Vũ Trình nói giọng trầm thấp lười biếng, đáp: “Lowkey.”
“Ồ, tốt đấy.” Mộng Gia đáp.
Ánh mắt Vu Hy sáng lên, “Rất mong chờ.”
Họ trò chuyện một lúc, Long Không cũng đến ngồi ở hàng thứ tư, mỉm cười chào hỏi. Phía sau có người mặc váy màu hoa mai nhạt, là Thư Tiêu, cô ấy xách theo một chiếc túi nhỏ tìm vị trí ngồi xuống. Mộng Giai liếc mắt nhìn về phía Long Không.
Long Không thấy vậy lập tức ho khan, vô thức nhìn về phía Quý Thính.
Quý Thính cũng nhìn thấy Thư Tiêu tóc xõa ngang vai, lông mày thanh tú giống như búp bê sứ, không có tiến lên mà chỉ ngồi xuống. Chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, cô ấy nhìn qua gật đầu chào Quý Thính. Quý Thính cũng gật đầu vô thức nhìn Đàm Vũ Trình. Đàm Vũ Trình chống tay vào lưng ghế, vẫn đang bấm điện thoại di động. Khi Long Không đến, anh ngước mắt nhìn Long Không. Long Không chào một tiếng anh Trình.
Long Không dừng lại, giải thích với Mộng Gia: “Tôi gặp cô ấy ở cổng, không phải cô ấy mua vé từ chỗ cậu sao?”
Mộng Gia nhún vai: “Ừ, giá cao gấp nhiều lần, nên tôi bán.”
Long Không dùng vẻ mặt nghi hoặc: “Cậu còn thiếu tiền à?”
Mộng Gia chặc lưỡi một tiếng. Cô chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô ta mà thôi.
Vu Hy thăm dò nhìn Thư Tiêu, trông mong manh hơn nhiều so với lần trước, nhìn cũng thấy thương hại.
“Được rồi, sắp bắt đầu rồi.” Quý Thính ngồi xuống. Nghe tiếng nhạc có nhiều người đến ngồi hơn, không thể nán lại ở đây nên mỗi người trở về chỗ ngồi của mình. Còn Long Không thì ngồi cạnh Thư Tiêu, bên cạnh anh ta là tấm vé của Thư Tiêu. Dáng người anh ta cơ bắp nên nhìn Thư Tiêu trông như sắp bị một cơn gió thổi bay. Thư Tiêu lặng lẽ nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng trước mặt mà không nói một lời. Ca sĩ cô ấy thích là một người khác, cũng biết rất ít về tiếng Quảng Đông nên tối nay xuất hiện ở đây hoàn toàn là vì Đàm Vũ Trình.
Sau khi khán đài đã được lấp đầy, buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu.
Bài hát đầu tiên là “Ca chi vương”
Tiếng nhạc vang lên, mang theo bao kỷ niệm. Quý Thính vừa nghe, vừa nghiêng đầu nhìn Đàm Vũ Trình bên cạnh. Anh tựa lưng vào ghế nhìn cô một lúc, trong mắt hiện lên ý cười.
Tiếp theo là một bữa tiệc âm nhạc hoành tráng. Bóng dáng của Eason ở trên sân khấu, khoảng cách rất gần với Quý Thính. Tiếng hét chói tai, tiếng hoan hô. Những cây gậy phát sáng và biển hiệu ủng hộ đung đưa, những dải ruy băng tung bay trong gió, Quý Thính cũng cầm cây gậy phát sáng lắc lư nhẹ nhàng.
“Xe đạp”
“Hoa hồng đỏ”
“Người bạn tốt nhất”
“Balo của bạn”
“Chuyển giao tình yêu”
“Phù Hoa”
“Mười năm”
Bài hát “Mười năm” vừa vang lên, Quý Thính nghe lời bài hát nhìn Đàm Vũ Trình ở bên cạnh, Đàm Vũ Trình ghé sát tai cô: “Em đang nhìn gì vậy? Mười năm của chúng ta vừa mới bắt đầu.”
Quý Thính nhìn anh với nụ cười rạng rỡ trong mắt, thu ánh mắt lại và lắng nghe bài hát một cách nghiêm túc. Một buổi hòa nhạc đối với một người say mê như Quý Thính cô không hề muốn nó kết thúc, nhưng cuối cùng cũng phải kết thúc. Khi nghe bài hát cuối cùng Quý Thính cảm thấy hơi buồn nhưng cũng rất hài lòng, được xem ca sĩ yêu thích của mình biểu diễn trong buổi hòa nhạc, lại được ở bên Đàm Vũ Trình. Anh cứ thỉnh thoảng lại đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Quý Thính vang lên. Cuộc gọi đến là của Chu Hối. Điện thoại trong tay rung lên Quý Thính nhìn xuống, Đàm Vũ Trình cũng cụp mắt xuống khi nhìn thấy dãy số. Quý Thính cảm thấy ở đây quá ồn ào nên không thể trả lời, cô cúp máy vào WeChat bấm vào hình đại diện của Chu Hối. Nhìn thoáng qua đã thấy trong hộp trò chuyện có mấy tin nhắn, tức là mấy ngày nay Quý Thính và anh ta thỉnh thoảng có trò chuyện. Anh lập tức giành lấy đi điện thoại di động của Quý Thính. Hai tay Quý Thính trống không, cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
Đàm Vũ Trình ngước mắt lên nói: “Lát nữa hãy trả lời, buổi hòa nhạc vẫn chưa kết thúc?”
Buổi hòa nhạc đã chuẩn bị kết thúc.
Quý Thính nhìn mấy người đang chuẩn bị đứng dậy, cô dừng lại nhìn anh nói: “Đàn anh tìm em nhất định là có chuyện, em trả lời một chút.”
Đàm Vũ Trình hơi nhướng mày không trả lời, anh nắm lấy cổ tay cô hai người đứng dậy, giọng nói có chút lạnh lùng nói: “Có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Anh đang ghen.
Quý Thính bị anh nắm cổ tay kéo mấy lần, Đàm Vũ Trình quay lại nhìn cô hỏi: “Mấy ngày nay em vẫn luôn liên lạc với anh ta?”
Quý Thính nhìn vào mắt anh nói: “Bọn em có nói chuyện vài câu, có chuyện gì sao?”
Cô cũng hơi khó chịu. Quai hàm của Đàm Vũ Trình có chút căng chặt, hai người xuyên qua đám đông và tình cờ đi đến một góc của sân vận động. Đàm Vũ Trình dựa vào vách tường, Quý Thính đứng trước mặt anh, họ đối diện giằng co. Vài giây sau, anh đưa lại điện thoại cho cô như một sự thỏa hiệp. Quý Thính nhận lấy điện thoại, Đàm Vũ Trình đút tay vào túi quần nhìn cô.
“Hôn anh một cái.”
Quý Thính cầm lấy điện thoại suy nghĩ một chút sẽ trả lời Chu Hối sau, cô cất điện thoại vào túi xách.Nghe anh nói vậy cô ngước mắt, Đàm Vũ Trình cũng không nói gì chỉ nhìn cô. Hai người nhìn nhau.
Tối nay anh rất đẹp trai, ánh mắt tuấn tú. Nghe những ca khúc đó, mơ hồ giống với anh thời trung học. Quý Thính mím môi. Vài giây sau, cô nhắm mắt lại và tiến đến gần hôn lên đôi môi mỏng của anh. Đàm Vũ Trình hơi cúi đầu, hai tay đút túi quần, m út lấy đôi môi đỏ mọng của cô. Hai người hôn nhau trong im lặng.
“Quý Thính! Hai người đang ở đây làm gì…?”Vu Hy dẫn mọi người đi vào. Theo tiếng nói bước đến trong góc, bốn người họ nhìn thấy hai người ở phía bên này đang hôn nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook