Đốt Cháy
-
Chương 37-1
“Trùng hợp thật đấy.” Đàm Vũ Trình mở miệng, sau khi trưởng thành giọng của anh có hơi lười biếng, có những lúc sẽ mang lại cho người ta cảm giác khá xa cách. Lúc này khi anh lên tiếng chính là cảm giác như vậy.
Ở nơi nhiều người qua lại như vậy, giọng anh vẫn khá nổi bật, sẽ không có chuyện không nghe rõ hay không nghe thấy. Hơn nữa Thư Tiêu đứng ngay trước mặt anh rụt rè lại yếu đuối. Yếu đuối đến nỗi đôi mắt mang theo ngàn vạn cảm xúc.
Đàm Vũ Trình nói xong kéo hành lý đi về phía Quý Thính. Quý Thính đứng bên cạnh xe thấy anh đi đến, mấy đêm liền phải tham gia tiệc xã giao thêm với việc trời đã trở lạnh anh mang theo chút mệt mỏi nhưng vẫn lạnh lùng.
Thư Tiêu ở phía sau không rời đi ngay xoay người nhìn sang phía bên này, tất nhiên cũng sẽ nhìn thấy Quý Thính. Cô ấy vẫn giấu đi sợi dây hạt trên cổ tay cũng như vết bầm trên mu bàn tay, chỉ là khi nhìn phía bọn họ ở giữa là dòng người đi lại bóng dáng mờ đi.
Quý Thính thấy anh đến gần bấm chìa khoá trên tay.
Tít một tiếng.
Cốp xe mở ra Đàm Vũ Trình đi qua cất hành lý vào sau đó cốp xe tự động đóng lại, anh cởi cúc ống tay áo rồi đi về phía ghế lái phụ. Quý Thính không nhìn anh, cô giống như một tài xế kính nghiệp đi ngang qua đầu xe ngồi vào ghế lái. Đàm Vũ Trình lên xe cài dây an toàn. Quý Thính khởi động xe. Xe cô lái là của anh lần trước anh để lại ở hầm đỗ xe nhà cô, cảm giác khi cầm vô lăng khá cứng nhắc, trong xe mùi hương trầm nhàn nhạt phảng phất.
Đàm Vũ Trình cởi cúc cổ áo, “Quý Thính.”
Đột nhiên gọi tên cô ngón tay Quý Thính khựng lại nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt hai người chạm vào nhau, giọng anh rất trầm, “Em muốn ăn gì?”
Quý Thính nhìn anh, nghĩ ngợi một lát, “Đến Vĩnh Hoà nhé?”
Đàm Vũ Trình gật đầu, “Được.”
Quý Thính thu lại ánh mắt nhìn về con đường phía trước, lúc đến còn có chút ánh mặt trời lúc về thì không, mặt trời bị đám mây che mất có cảm giác như bị bao trùm bởi một làn sương, không ít xe đã bật đèn, trời tối rất nhanh. Quý Thính cầm vô lăng nhìn về dòng xe phía trước, đèn hai bên đường sáng lên, có lúc cũng sẽ chiếu vào ghế lái phụ.
Lúc đợi đèn đỏ cô quay sang nhìn anh. Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, cô nhìn lên sống mũi anh, người đàn ông này luôn có ngoại hình nổi bật cho dù là ở độ tuổi, giai đoạn nào. Cô không hiểu tâm tư của anh khi gặp Thư Tiêu bởi nó bị vẻ ngoài của anh che đi mất.
Cô gái năm đó ngồi trước bàn anh hay ngại ngùng nhưng lại có nụ cười tươi như hoa, lúc này người mang đầy vết thương đứng trước mặt anh, anh có suy nghĩ gì?
Những thứ ấy Quý Thính đều không dám hỏi, cô vừa không dũng cảm lại có quá nhiều thứ phải lo. Hai người bắt đầu là do cô chủ động, vì để cảm xúc của mình không bị lộ ra cũng là để lại cho mình con đường lui trong mối quan hệ này, cô có đưa ra điều kiện với anh.
Nguyên nhân này.
Không phải yêu, không phải tình cảm, không phải hai người thích nhau, chỉ là một loại cùng giúp đỡ nhau trong lúc cô đơn, anh đã nói “Không có chuẩn bị gì cả.”
“Chỉ có thể giúp nhau thôi.”
Anh không biết là khi cô để ý đến anh là mang theo tình cảm, cũng không biết mỗi lần khi ở gần anh trái tim cô sẽ loạn nhịp, càng không biết rằng cô đã yêu thầm nhiều năm như vậy, cho dù yêu thầm đến khi lên đại học rồi tốt nghiệp, mặc dù nó đậm sâu nhưng lại trở thành một phần trong cuộc đời cô không cần phải vứt bỏ, cũng không cần phải có kết quả. Nếu không phải sự việc ngoài ý muốn hôm đó cũng như sự xốc nổi có lẽ nó cũng sẽ theo cô đến hết đời. Đối với người mình thích từ thời niên thiếu cho đến tận bây giờ, cô nhìn rất rõ, cũng hiểu rõ, không nhất định phải có một cái kết viên mãn vì vậy đã giữ lại cho mình một con đường lui.
–
Đến Bếp Vĩnh Hoà.
Quý Thính lái xe vào hầm đỗ xe của Trác Duyệt rồi cùng anh đi thang máy lên lầu, trong thang máy có khá nhiều người, cô và Đàm Vũ Trình đứng ở trong cùng, cô ngẩng đầu lên đúng lúc anh cúi đầu xuống. Quý Thính cong môi cười, Đàm Vũ Trình nhướng mày ánh mắt liếc qua bờ môi đỏ của cô.
Bếp Vĩnh Hoà ở tầng 20, Quý Thính không phải là khách quen nhưng Đàm Vũ Trình lại là khách VIP ở đây, một cuộc gọi đã đặt được chỗ bên cạnh cửa sổ có thể nhìn xuống được quảng trường phía dưới. Quý Thính và Đàm Vũ Trình ngồi xuống.
Thực đơn ở trong máy tính bảng, có bút, Quý Thính xem thực đơn gọi một món canh, rau, sau đó đưa cho Đàm Vũ Trình, anh gọi hai món chính rồi gọi thêm một số món thịt khác, tiện thể gọi một ly nước ép cho cô. Nhân viên phục vụ lấy bát đũa cho hai người, cùng với một chiếc khăn ấm để lau tay.
Sau khi nhân viên rời đi.
Đàm Vũ Trình lấy khăn lau tay.
Quý Thính cũng lau tay, lúc này không gian khá yên tĩnh hoặc có thể là do anh vẫn mệt. Quý Thính ngẩng đầu nhìn anh đột nhiên không muốn hỏi hay thăm dò bất kỳ điều gì nữa, cô nhẹ giọng nói, “Mấy ngày nay phải uống rượu nhiều lắm à?”
Đàm Vũ Trình gật đầu, “Ừm.”
“Phó Diên không rảnh nên tôi đành phải đi.”
Quý Thính cười cười. Đàm Vũ Trình nhìn cô đôi mắt anh cũng hiện lên ý cười.
Quý Thính chống cằm, “Lần trước đến Diên Tục vẫn thấy Nam Tịch đang ăn roi, giờ đã sinh rồi, đứa bé của mùa đông đó.”
Đàm Vũ Trình đáp, “Giống em.”
Quý Thính phản bác, “Tôi là người lớn của mùa đông.”
Đàm Vũ Trình cong mày ừm một tiếng mang theo ý trêu đùa, Quý Thính đá anh một cái anh cười nói không nên lời.
Lúc này điện thoại của hai người cùng vang lên có thông báo tin nhắn từ nhóm lớn, có một bạn học nam sắp ra nước ngoài, tìm được trường cũng đã nhận được tài liệu của Thư Tiêu, lúc này đang hỏi Thư Tiêu rằng mình có thể thêm bạn với cô ấy được không có một số vấn đề cần hỏi. Thư Tiêu thoải mái đồng ý.
Quý Thính không tắt thông báo tin nhắn của nhóm vì vậy tin nhắn hiện lên liên tục. Còn phía Đàm Vũ Trình là tin nhắn công việc ở Diên Tục, nhưng anh lại tắt thông báo của nhóm lớp song hai chữ Thư Tiêu lúc lúc lại hiện lên, anh mở nhóm công việc ra đọc tin nhắn. Quý Thính nhìn vào nhóm lớp rồi nhìn lên người đàn ông trước mặt. Đàm Vũ Trình đang cúi đầu trả lời tin nhắn, cô tắt thông báo đi.
Một lát sau đồ ăn đã được đưa lên.
Quý Thính có gọi canh, Đàm Vũ Trình lấy cho cô một bát cơm rang, là cơm rang lươn cũng là món Quý Thính thích, cô cầm thìa lên bắt đầu ăn. Tin nhắn công việc của anh khá nhiều, thỉnh thoảng thấy Trần Phi gửi tin nhắn thoại đến anh sẽ mở ra nghe.
Trần Phi nói: “Anh Đàm, ăn cơm xong nhớ về công ty một đống việc đang đợi anh quyết định đấy, anh Phó đồ tró ấy mất tích rồi, ôi mẹ ơi.”
Đàm Vũ Trình: “Ăn xong sẽ về.”
Trần Phi lại hỏi: “Anh ăn ở đâu vậy? Có thể mua cho em một phần được không, tối nay em phải ăn mì tôm đấy.”
“Chu Hùng cũng vậy.”
Đàm Vũ Trình: “Cơm rang.”
Trần Phi: “Cơm rang cũng được, ít ra cũng hơn mì tôm, bây giờ miệng em toàn là mùi mì vị rau dưa thôi.”
Đàm Vũ Trình tắt máy, không trả lời.
Quý Thính ngồi ở phía đối diện cười, cầm đũa gắp thịt gà ăn, “Vậy gọi thêm một phần cơm rang nhé?”
Đàm Vũ Trình cầm máy tính bảng gọi thêm một phần cơm rang mang về, Quý Thính nhìn qua, “Một phần đủ không?”
Đàm Vũ Trình liếc nhìn cô, “Em tốt với họ nhỉ?”
Quý Thính chớp mắt nhìn anh, hôm nay cô mặc áo khoác len màu trắng cùng quần tây cùng màu mang theo cảm giác hơi lười biếng ngày đông. Đàm Vũ Trình nhìn cô vài giây, thu lại ánh mắt bấm vào màn hình, “Một phần là được.”
Quý Thính bĩu môi, ngồi bên chỗ của mình.
Ăn cơm xong Đàm Vũ Trình bất đắc dĩ xách thêm một túi mang về. Hai người xuống lầu, cô xuống tầng một là được nên nhấn tầng một, nhưng Đàm Vũ Trình lại bấm huỷ nhấn tầng B1. Quý Thính nhìn anh.
Đàm Vũ Trình nhàn nhạt nhìn cô: “Mấy ngày không gặp không nói chuyện chút sao?”
Trái tim cô đập nhanh.
Xuống hầm đỗ xe, Đàm Vũ Trình mở ghế lái phụ để túi đồ vào trong, sau đó quay người nhìn Quý Thính. Quý Thính đứng ở trước mặt anh cả người mặc đồ màu trắng, tóc búi lên, làn da trắng, hai người nhìn nhau vài giây anh đưa tay ôm lấy eo cô cúi đầu đặt nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng. Mặc dù Quý Thính đoán được ý đồ của anh nhưng vẫn ngây người, vài giây sau cô nhón chân ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh. Nụ hôn tối nay khá mạnh mẽ. Quý Thính chống tay lên vai anh theo phản xạ, đầu lưỡi mềm mại vỗ về anh.
Lúc rời khỏi.
Đàm Vũ Trình khẽ cắn môi cô, dán môi lên, “Nhớ ngủ sớm.”
Giọng Quý Thính khẽ run, ừm một tiếng.
Sau đó anh buông eo cô ra, cô lùi về phía sau một bước lúc này làn da phiếm hồng đôi môi đỏ mọng vô cùng xinh đẹp, cô vẫy tay tạm biệt anh rồi xoay người đi về phía thang máy.
Lúc đi vào thang máy.
Loạch xoạch.
Có gì đó rơi xuống đất Quý Thính quay lại nhìn theo phản xạ thấy một cô gái ôm rất nhiều đồ, lắc tay rơi rồi, hơn nữa thang máy cách đó không xa mà lắc tay ấy lại chính là vòng hạt. Quý Thính lập tức nhìn qua Đàm Vũ Trình, Đàm Vũ Trình đang mở cửa ghế lái ánh mắt vô tình liếc qua chiếc vòng ấy anh khựng lại một giây. Trái tim Quý Thính đập mạnh.
Một giây sau Đàm Vũ Trình nhìn về phía cô muốn xác nhận cô đã đi chưa, Quý Thính bình tĩnh lại nhanh chóng đóng thang máy, từ khe cửa dần khép lại cô nhìn thấy anh ngồi lên xe.
Cô gái kia nhặt lắc tay xong vội vàng đi về phía thang máy nhờ Quý Thính đợi cô ấy một lát, Quý Thính nhấn nút mở cửa, cô gái bước vào thở gấp, “Cảm ơn cô.”
Ở nơi nhiều người qua lại như vậy, giọng anh vẫn khá nổi bật, sẽ không có chuyện không nghe rõ hay không nghe thấy. Hơn nữa Thư Tiêu đứng ngay trước mặt anh rụt rè lại yếu đuối. Yếu đuối đến nỗi đôi mắt mang theo ngàn vạn cảm xúc.
Đàm Vũ Trình nói xong kéo hành lý đi về phía Quý Thính. Quý Thính đứng bên cạnh xe thấy anh đi đến, mấy đêm liền phải tham gia tiệc xã giao thêm với việc trời đã trở lạnh anh mang theo chút mệt mỏi nhưng vẫn lạnh lùng.
Thư Tiêu ở phía sau không rời đi ngay xoay người nhìn sang phía bên này, tất nhiên cũng sẽ nhìn thấy Quý Thính. Cô ấy vẫn giấu đi sợi dây hạt trên cổ tay cũng như vết bầm trên mu bàn tay, chỉ là khi nhìn phía bọn họ ở giữa là dòng người đi lại bóng dáng mờ đi.
Quý Thính thấy anh đến gần bấm chìa khoá trên tay.
Tít một tiếng.
Cốp xe mở ra Đàm Vũ Trình đi qua cất hành lý vào sau đó cốp xe tự động đóng lại, anh cởi cúc ống tay áo rồi đi về phía ghế lái phụ. Quý Thính không nhìn anh, cô giống như một tài xế kính nghiệp đi ngang qua đầu xe ngồi vào ghế lái. Đàm Vũ Trình lên xe cài dây an toàn. Quý Thính khởi động xe. Xe cô lái là của anh lần trước anh để lại ở hầm đỗ xe nhà cô, cảm giác khi cầm vô lăng khá cứng nhắc, trong xe mùi hương trầm nhàn nhạt phảng phất.
Đàm Vũ Trình cởi cúc cổ áo, “Quý Thính.”
Đột nhiên gọi tên cô ngón tay Quý Thính khựng lại nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt hai người chạm vào nhau, giọng anh rất trầm, “Em muốn ăn gì?”
Quý Thính nhìn anh, nghĩ ngợi một lát, “Đến Vĩnh Hoà nhé?”
Đàm Vũ Trình gật đầu, “Được.”
Quý Thính thu lại ánh mắt nhìn về con đường phía trước, lúc đến còn có chút ánh mặt trời lúc về thì không, mặt trời bị đám mây che mất có cảm giác như bị bao trùm bởi một làn sương, không ít xe đã bật đèn, trời tối rất nhanh. Quý Thính cầm vô lăng nhìn về dòng xe phía trước, đèn hai bên đường sáng lên, có lúc cũng sẽ chiếu vào ghế lái phụ.
Lúc đợi đèn đỏ cô quay sang nhìn anh. Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, cô nhìn lên sống mũi anh, người đàn ông này luôn có ngoại hình nổi bật cho dù là ở độ tuổi, giai đoạn nào. Cô không hiểu tâm tư của anh khi gặp Thư Tiêu bởi nó bị vẻ ngoài của anh che đi mất.
Cô gái năm đó ngồi trước bàn anh hay ngại ngùng nhưng lại có nụ cười tươi như hoa, lúc này người mang đầy vết thương đứng trước mặt anh, anh có suy nghĩ gì?
Những thứ ấy Quý Thính đều không dám hỏi, cô vừa không dũng cảm lại có quá nhiều thứ phải lo. Hai người bắt đầu là do cô chủ động, vì để cảm xúc của mình không bị lộ ra cũng là để lại cho mình con đường lui trong mối quan hệ này, cô có đưa ra điều kiện với anh.
Nguyên nhân này.
Không phải yêu, không phải tình cảm, không phải hai người thích nhau, chỉ là một loại cùng giúp đỡ nhau trong lúc cô đơn, anh đã nói “Không có chuẩn bị gì cả.”
“Chỉ có thể giúp nhau thôi.”
Anh không biết là khi cô để ý đến anh là mang theo tình cảm, cũng không biết mỗi lần khi ở gần anh trái tim cô sẽ loạn nhịp, càng không biết rằng cô đã yêu thầm nhiều năm như vậy, cho dù yêu thầm đến khi lên đại học rồi tốt nghiệp, mặc dù nó đậm sâu nhưng lại trở thành một phần trong cuộc đời cô không cần phải vứt bỏ, cũng không cần phải có kết quả. Nếu không phải sự việc ngoài ý muốn hôm đó cũng như sự xốc nổi có lẽ nó cũng sẽ theo cô đến hết đời. Đối với người mình thích từ thời niên thiếu cho đến tận bây giờ, cô nhìn rất rõ, cũng hiểu rõ, không nhất định phải có một cái kết viên mãn vì vậy đã giữ lại cho mình một con đường lui.
–
Đến Bếp Vĩnh Hoà.
Quý Thính lái xe vào hầm đỗ xe của Trác Duyệt rồi cùng anh đi thang máy lên lầu, trong thang máy có khá nhiều người, cô và Đàm Vũ Trình đứng ở trong cùng, cô ngẩng đầu lên đúng lúc anh cúi đầu xuống. Quý Thính cong môi cười, Đàm Vũ Trình nhướng mày ánh mắt liếc qua bờ môi đỏ của cô.
Bếp Vĩnh Hoà ở tầng 20, Quý Thính không phải là khách quen nhưng Đàm Vũ Trình lại là khách VIP ở đây, một cuộc gọi đã đặt được chỗ bên cạnh cửa sổ có thể nhìn xuống được quảng trường phía dưới. Quý Thính và Đàm Vũ Trình ngồi xuống.
Thực đơn ở trong máy tính bảng, có bút, Quý Thính xem thực đơn gọi một món canh, rau, sau đó đưa cho Đàm Vũ Trình, anh gọi hai món chính rồi gọi thêm một số món thịt khác, tiện thể gọi một ly nước ép cho cô. Nhân viên phục vụ lấy bát đũa cho hai người, cùng với một chiếc khăn ấm để lau tay.
Sau khi nhân viên rời đi.
Đàm Vũ Trình lấy khăn lau tay.
Quý Thính cũng lau tay, lúc này không gian khá yên tĩnh hoặc có thể là do anh vẫn mệt. Quý Thính ngẩng đầu nhìn anh đột nhiên không muốn hỏi hay thăm dò bất kỳ điều gì nữa, cô nhẹ giọng nói, “Mấy ngày nay phải uống rượu nhiều lắm à?”
Đàm Vũ Trình gật đầu, “Ừm.”
“Phó Diên không rảnh nên tôi đành phải đi.”
Quý Thính cười cười. Đàm Vũ Trình nhìn cô đôi mắt anh cũng hiện lên ý cười.
Quý Thính chống cằm, “Lần trước đến Diên Tục vẫn thấy Nam Tịch đang ăn roi, giờ đã sinh rồi, đứa bé của mùa đông đó.”
Đàm Vũ Trình đáp, “Giống em.”
Quý Thính phản bác, “Tôi là người lớn của mùa đông.”
Đàm Vũ Trình cong mày ừm một tiếng mang theo ý trêu đùa, Quý Thính đá anh một cái anh cười nói không nên lời.
Lúc này điện thoại của hai người cùng vang lên có thông báo tin nhắn từ nhóm lớn, có một bạn học nam sắp ra nước ngoài, tìm được trường cũng đã nhận được tài liệu của Thư Tiêu, lúc này đang hỏi Thư Tiêu rằng mình có thể thêm bạn với cô ấy được không có một số vấn đề cần hỏi. Thư Tiêu thoải mái đồng ý.
Quý Thính không tắt thông báo tin nhắn của nhóm vì vậy tin nhắn hiện lên liên tục. Còn phía Đàm Vũ Trình là tin nhắn công việc ở Diên Tục, nhưng anh lại tắt thông báo của nhóm lớp song hai chữ Thư Tiêu lúc lúc lại hiện lên, anh mở nhóm công việc ra đọc tin nhắn. Quý Thính nhìn vào nhóm lớp rồi nhìn lên người đàn ông trước mặt. Đàm Vũ Trình đang cúi đầu trả lời tin nhắn, cô tắt thông báo đi.
Một lát sau đồ ăn đã được đưa lên.
Quý Thính có gọi canh, Đàm Vũ Trình lấy cho cô một bát cơm rang, là cơm rang lươn cũng là món Quý Thính thích, cô cầm thìa lên bắt đầu ăn. Tin nhắn công việc của anh khá nhiều, thỉnh thoảng thấy Trần Phi gửi tin nhắn thoại đến anh sẽ mở ra nghe.
Trần Phi nói: “Anh Đàm, ăn cơm xong nhớ về công ty một đống việc đang đợi anh quyết định đấy, anh Phó đồ tró ấy mất tích rồi, ôi mẹ ơi.”
Đàm Vũ Trình: “Ăn xong sẽ về.”
Trần Phi lại hỏi: “Anh ăn ở đâu vậy? Có thể mua cho em một phần được không, tối nay em phải ăn mì tôm đấy.”
“Chu Hùng cũng vậy.”
Đàm Vũ Trình: “Cơm rang.”
Trần Phi: “Cơm rang cũng được, ít ra cũng hơn mì tôm, bây giờ miệng em toàn là mùi mì vị rau dưa thôi.”
Đàm Vũ Trình tắt máy, không trả lời.
Quý Thính ngồi ở phía đối diện cười, cầm đũa gắp thịt gà ăn, “Vậy gọi thêm một phần cơm rang nhé?”
Đàm Vũ Trình cầm máy tính bảng gọi thêm một phần cơm rang mang về, Quý Thính nhìn qua, “Một phần đủ không?”
Đàm Vũ Trình liếc nhìn cô, “Em tốt với họ nhỉ?”
Quý Thính chớp mắt nhìn anh, hôm nay cô mặc áo khoác len màu trắng cùng quần tây cùng màu mang theo cảm giác hơi lười biếng ngày đông. Đàm Vũ Trình nhìn cô vài giây, thu lại ánh mắt bấm vào màn hình, “Một phần là được.”
Quý Thính bĩu môi, ngồi bên chỗ của mình.
Ăn cơm xong Đàm Vũ Trình bất đắc dĩ xách thêm một túi mang về. Hai người xuống lầu, cô xuống tầng một là được nên nhấn tầng một, nhưng Đàm Vũ Trình lại bấm huỷ nhấn tầng B1. Quý Thính nhìn anh.
Đàm Vũ Trình nhàn nhạt nhìn cô: “Mấy ngày không gặp không nói chuyện chút sao?”
Trái tim cô đập nhanh.
Xuống hầm đỗ xe, Đàm Vũ Trình mở ghế lái phụ để túi đồ vào trong, sau đó quay người nhìn Quý Thính. Quý Thính đứng ở trước mặt anh cả người mặc đồ màu trắng, tóc búi lên, làn da trắng, hai người nhìn nhau vài giây anh đưa tay ôm lấy eo cô cúi đầu đặt nụ hôn lên đôi môi đỏ mọng. Mặc dù Quý Thính đoán được ý đồ của anh nhưng vẫn ngây người, vài giây sau cô nhón chân ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh. Nụ hôn tối nay khá mạnh mẽ. Quý Thính chống tay lên vai anh theo phản xạ, đầu lưỡi mềm mại vỗ về anh.
Lúc rời khỏi.
Đàm Vũ Trình khẽ cắn môi cô, dán môi lên, “Nhớ ngủ sớm.”
Giọng Quý Thính khẽ run, ừm một tiếng.
Sau đó anh buông eo cô ra, cô lùi về phía sau một bước lúc này làn da phiếm hồng đôi môi đỏ mọng vô cùng xinh đẹp, cô vẫy tay tạm biệt anh rồi xoay người đi về phía thang máy.
Lúc đi vào thang máy.
Loạch xoạch.
Có gì đó rơi xuống đất Quý Thính quay lại nhìn theo phản xạ thấy một cô gái ôm rất nhiều đồ, lắc tay rơi rồi, hơn nữa thang máy cách đó không xa mà lắc tay ấy lại chính là vòng hạt. Quý Thính lập tức nhìn qua Đàm Vũ Trình, Đàm Vũ Trình đang mở cửa ghế lái ánh mắt vô tình liếc qua chiếc vòng ấy anh khựng lại một giây. Trái tim Quý Thính đập mạnh.
Một giây sau Đàm Vũ Trình nhìn về phía cô muốn xác nhận cô đã đi chưa, Quý Thính bình tĩnh lại nhanh chóng đóng thang máy, từ khe cửa dần khép lại cô nhìn thấy anh ngồi lên xe.
Cô gái kia nhặt lắc tay xong vội vàng đi về phía thang máy nhờ Quý Thính đợi cô ấy một lát, Quý Thính nhấn nút mở cửa, cô gái bước vào thở gấp, “Cảm ơn cô.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook