Thời gian chỉ chớp mắt đã tới cuối tháng.

Bởi vì cùng Chu Khởi xác nhận quan hệ, cho nên gần đây thời gian cá nhân của Hứa Nùng trên cơ bản đều dùng để ở cùng bạn trai mới ra lò của mình, rất hiếm khi gặp gỡ nói chuyện phiếm với Lưu Ngải và Trì Sa Sa.

Hôm nay Chu Khởi tạm thời có việc, không thể đưa cô đi học. Cô không mấy khi được ra cửa sớm đi đến trường, khi đến giảng đường còn có hơn một giờ nữa mới lên lớp.

Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa bọn họ, thêm Hứa Nùng lập một nhóm WeChat nhỏ, bình thường Hứa Nùng ở trong nhóm nói không nhiều lắm, nhưng hai cô nàng nói cái gì cô vẫn là sẽ nhìn xem.

Thỉnh thoảng các cô ấy cũng sẽ oán trách Hứa Nùng quá trọng sắc khinh bạn, con thuyền tình bạn của ba người bọn họ mới nổi lên, nếu lại tiếp tục như vậy, phỏng chừng rất nhanh liền muốn lật.

Hứa Nùng thật ra cũng từng kháng nghị với Chu Khởi, nhưng người kia còn làm bộ rất thiệt thòi, nói cô mỗi ngày lên lớp muốn hết nửa ngày thời gian, trừ bỏ những cái này, cô còn muốn lưu thời gian ôn tập này, cắt nối phim này, tìm tư liệu này, có thể lưu lại chút ít thời gian một mình cẩn thận tính toán căn bản không có bao nhiêu.

Nếu hắn lại không giành giật từng giây, vậy hắn người bạn trai này há chẳng phải là càng không có cảm giác tồn tại sao?

Hứa Nùng bị hắn nói đến tức giận vô cùng, đúng, cô quả thật thường xuyên ở nhà tra tư liệu đọc sách các kiểu, nhưng là có cái nào hắn để cô an ổn làm xong sao?

Có hai lần cô đang xem bộ phim cũ để học thủ pháp quay phim, kết quả xem rồi xem liền cảm thấy phía sau có cảm giác áp bách truyền đến, cô lúc ấy vẫn chưa có phòng bị, trực tiếp quay đầu lại.

Một lần quay đầu này không việc gì, bộ phim ở phía sau còn lại mười mấy phút, cô gần như cũng là trải qua trong nụ hôn dây dưa nồng nhiệt của Chu Khởi.

Phim chiếu xong rồi, hắn cũng hôn xong, lại có thể còn đặc biệt không biết xấu hổ ngồi ở trước mặt cô, vừa nghịch tóc cô, vừa cười xấu xa nói: "Tốt rồi, em tiếp tục đi, không quấy rầy em nữa."

Cô tiếp tục cái gì a! Hứa Nùng tức giận muốn cắn người.

Cho nên hôm nay không dễ dàng bắt được thời cơ Chu Khởi có việc, cô một chút do dự cũng không có, trực tiếp sớm xách túi ra khỏi nhà.

Sau khi đến trường, Hứa Nùng còn đặc biệt ở trong nhóm WeChat gửi tin nhắn cho Lưu Ngải cùng Trì Sa Sa, nói cô tới trường rồi.

Hai cô nàng vừa nghe lời này thấy rất mới mẻ, thậm chí ngay cả WeChat cũng không trả lời, ở ký túc xá vội vàng thu thập tốt liền cũng đến giảng đường trước thời gian.

Lúc này trong giảng đường chỉ có một mình Hứa Nùng, cô ngồi ở trong góc ở hàng sau đang nâng quyển sách của khoa đạo diễn lên xem.

Sau khi Lưu Ngải và Trì Sa Sa đi vào, vừa đánh mắt liền nhìn thấy cô, nhìn cô vẫn là một bộ dáng học sinh giỏi ngoan ngoãn, cũng nhịn không được trêu chọc.

" Đồng chí Tiểu Hứa, làm thế nào mà tia lửa tình yêu vẫn chưa đem sinh viên tốt là cậu đây đốt cháy nha, người đang yêu lại vẫn có thể yêu học tập như vậy!"

"Đúng! Cậu như vậy bọn tớ làm sao chịu nổi!"

Hứa Nùng ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, bất đắc dĩ cười, "Không phải các cậu nói tớ trọng sắc khinh bạn sao? Tớ sợ tiếp tục phát ngấy như vậy lại sắp được các cậu nhớ nhung."

"Trọng sắc khinh bạn với trọng học khinh bạn trên bản chất có cái gì khác nhau sao?"

Lưu Ngải vừa nói chuyện, vừa ngồi xuống vị trí ở bên trái Hứa Nùng, tiếp đó đoạt lấy tư liệu trong tay cô, "Bốp" một cái đập lên trên bàn.

"Bây giờ là thời gian khuê mật tra hỏi, không cho lại làm mấy thứ đó!"

Trì Sa Sa ngồi ở một bên khác của Hứa Nùng, hung hăng gật đầu, "Đúng, bọn tớ gom góp một đống vấn đề muốn hỏi đây!"

Hứa Nùng cười cam chịu, nhìn hai người, nói: "Các cậu muốn hỏi cái gì?"

Lưu Ngải thần bí trên dưới đánh giá Hứa Nùng hai lượt, cuối cùng ánh mắt cố định trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn hồng hào của cô, trầm mặc hồi lâu, tiếp đó nói với Trì Sa Sa.

"Tớ cảm thấy... Dường như cũng không cần hỏi cái gì. Nhìn sắc mặt này của đồng chí Tiểu Hứa của chúng ta, liền biết cô ấy là được hung hăng tưới tắm qua, đáp án đều viết ở trên mặt a!"

Vừa nghe thấy hai từ "Tưới tắm", trên mặt Hứa Nùng liền hiện lên vẻ mất tự nhiên, trong đầu cũng không nhịn được nhớ tới hình ảnh thở hồn hển mỗi lần Chu Khởi hôn mình.

Trong nhất thời, cô cảm thấy hai gò má lại có xu hướng bốc cháy, vì thế nhanh chóng phủ nhận: "Nào có, cậu đừng nói lung tung."

"Chậc chậc, đồng chí Tiểu Hứa, tớ nên lấy gương để cậu nhìn một chút dáng vẻ hiện tại của bản thân, chậc, trong mắt đều là sóng sánh thu ba a!" Trì Sa Sa vừa nhìn chằm chằm Hứa Nùng, vừa khoa trương nói.

Hứa Nùng không biết làm sao, trừng mắt nhìn bọn họ một cái, "Các cậu rảnh rỗi quá a, cố ý đến sớm chính là vì tìm tớ trêu chọc hả?"

Hai cô gái cũng biết điểm dừng, sau khi hi hi ha ha trêu chọc Hứa Nùng thêm hai câu, liền chuyển đề tài.

"Thật ra hôm nay chủ yếu là Sa Sa tới hỏi cậu một chút, đã nghĩ ra ngày kia tặng quà sinh nhật gì cho Chu đại soái ca hay chưa. Chu đại soái ca nhà cậu với Hoa Tí không phải là sinh nhật cách nhau không tới mấy ngày sao, cô ấy không biết tặng cái gì, muốn nghe ý kiến của cậu tham khảo một chút."

Từ hôm giao lưu hữu nghị, sau khi Hoa Tí bị Trì Sa Sa cường hôn, hắn liền giống như bật lên cái công tắc nào đó trong người. Cả ngày chạy đến trường, không có việc gì liền đến trước mặt Trì Sa Sa tăng cảm giác tồn tại. Thường xuyên qua lại, hai người ngược lại cũng vừa mắt nhau, không tới hai ngày Trì Sa Sa liền bị Hoa Tí đuổi tới tay.

Con gái đang yêu đều là thật lòng thật ý, thực tế là mới nói chuyện yêu đương vài ngày, Trì Sa Sa đã bắt đầu nghĩ tới sinh nhật của bạn trai.

Lưu Ngải nhớ rõ lúc ấy khi điền vào bảng thi đấu bóng rổ, có phần sinh nhật kia, cô lục lọi cả buổi cuối cùng lôi ra được bản báo danh của lớp bọn họ, sau đó không những tìm được của Hoa Tí, còn tìm được của vị kia nhà Hứa Nùng.

Vừa khéo là, hai người đàn ông sinh nhật lần lượt rất gần, sinh nhật của Chu Khởi ngay tại ngày kia, mà Hoa Tí thì sau nửa tháng.

Cho nên Trì Sa Sa mới tới hỏi Hứa Nùng, muốn tặng quà sinh nhật gì cho Chu Khởi.

Sau khi nghe bọn họ nói, biểu tình của Hứa Nùng hơi ngơ ngác.

Sinh nhật? Chu Khởi sắp tới sinh nhật?

Nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, Lưu Ngải cũng bất ngờ.

"Không phải chứ? Cậu không phải ngay cả sinh nhật của bạn trai mình cũng không biết đi?"

"..."

Hứa Nùng thật sự không biết.

Cô có lẽ là vài năm này một mình một chỗ quen rồi, rất hiếm khi đi qua những ngày cần cảm giác lễ nghi. Mà ngay cả mỗi năm sinh nhật của bản thân, cô cũng chỉ là tùy tiện buổi sáng nấu bát mì, trần quả trứng cho qua chuyện. Năm ngoái càng là bởi vì việc học quá gấp gáp, cô ngày đầu tiên chịu đựng đến rạng sáng, ngày thứ hai sinh nhật trực tiếp trải qua trong giấc ngủ bù.

Cho nên cô thật sự không quá để ý loại chuyện này, hơn nữa cô và Chu Khởi hẹn hò còn không đến một tháng, mỗi ngày lại bị hắn cuốn lấy lợi hại, căn bản không có thời gian nghĩ cái này cái kia.

Trì Sa Sa "Chậc" một tiếng, thuận theo thở dài: "Thật sự là đồng nhân bất đồng mệnh mà, rõ ràng đều là nữ sinh, có người liền có thể qua giống như công chúa, mỗi ngày chỉ cần hưởng thụ yêu đương là được rồi, cái gì khác đều không cần nghĩ. Mà tớ thì... Thôi, không thể so sánh, lại so tiếp liền sắp khóc rồi."

Hứa Nùng yên lặng nghe bọn họ nói trong chốc lát, sau đó nhấp môi, chuyển hướng nhìn về phía Trì Sa Sa.

"Vậy, cậu cũng nghĩ qua tặng quà gì chưa? Nếu không... Cho tớ tham khảo một chút?"

————————

Chập tối hôm đó sau khi toàn bộ các tiết học đã xong, Hoa Tí đúng giờ xuất hiện ở bên ngoài phòng học của Hứa Nùng bọn họ.

Hắn so với Chu Khởi lúc ấy còn khoa trương hơn, không chỉ đem bản thân thu thập sạch sẽ gọn gàng, tóc chải có nề nếp, đâu ra đấy, trong tay còn cầm bó hoa hồng đỏ rực.

Hứa Nùng và Lưu Ngải đều không muốn quấy rầy vợ chồng son nhà người ta, thế là mỗi người đều nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Khi Hứa Nùng đi ngang qua bên người Hoa Tí, bị hắn gọi một tiếng "Chị dâu".

Cô có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười với hắn một cái liền muốn cất bước đi về phía trước. Nào ngờ Hoa Tí lúc này lại tới thêm một câu: "Lão Đại chờ chị ở cửa lớn đó!"

Hứa Nùng gật gật đầu, nói cô biết rồi, sau đó bước chân dưới chân càng nhanh hơn.

Cô và Lưu Ngải đến tầng dưới của tòa nhà liền tách ra, Lưu Ngải muốn quay về ký túc xá, cô đi về phía cổng trường, hai phương hướng vừa vặn ngược nhau, không tiện đường.

Hứa Nùng một mình đi về phía cổng trường, ngang qua rất nhiều bạn học trong trường, sau đó lúc đến nới, cô đánh mắt liền nhìn thấy thân ảnh của Chu Khởi.

Bắc thành gần đây thời tiết chuyển lạnh vô cùng, Chu Khởi ở bên ngoài áo phông cùng quần dài vốn có, còn khoác một cái áo jacket màu đen.

Jacket nhìn qua chính là kiểu dáng bình thường nhất, đại chúng nhất, nhưng mặc ở trên người hắn lại cực kỳ gắng gượng gọn gàng.

Chu Khởi nghiêng người đứng ở đàng kia, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, cho dù là thân hình hay là khuôn mặt tuấn tú khoa trương kia, đều hấp dẫn vô số ánh mắt của người qua đường.

Hứa Nùng nhìn hắn hút chỉ còn lại có nửa điếu thuốc, đầu mày hơi nhíu, trong lòng tính toán lát nữa nên làm sao tìm hắn tính sổ.

Đột nhiên, di động của cô tại lúc này vang lên.

Cầm lên nhìn một cái, là Bùi Ngọc.

Sau khi nhìn đến cái tên này, cô vô thức liền thoáng nhìn về hướng Chu Khởi bên kia.

Người đàn ông kia lúc này đã phát hiện ra cô, lười biếng cười với cô, dường như là đang chờ cô đi qua chỗ hắn.

Sự hoảng loạn cùng chán ghét dưới đáy lòng Hứa Nùng ban đầu âm ỉ muốn thoát ra ngoài cũng từ từ ép trở về, cô yên lặng từ chối điện thoại của Bùi Ngọc, lại đem số di động của hắn cùng WeChat toàn bộ kéo đen.

Sau khi làm xong hết thảy, cô ngẩng đầu, vững bước đi về phía Chu Khởi.

Lúc đi đến bên cạnh hắn, điếu thuốc trong tay Chu Khởi đã chỉ còn lại có một chút, Hứa Nùng một phen đoạt lấy đầu thuốc, dập tất ở trên thùng rác ven đường.

"Không phải kêu anh đừng hút thuốc sao?" Hứa Nùng cau mày, nhìn hắn nói.

Chu Khởi yêu vô cùng dáng vẻ cô quản hắn, cho nên tại sau khi xác định quan hệ, dù rằng có chút ấu trĩ, nhưng hắn vẫn sẽ làm điều gì đó có thể chọc cô nóng nảy.

Sau đó mỗi lần nhìn cô giận dữ phát cáu với mình, hắn cũng nhịn không được muốn đem cô ấn vào trong ngực hung hăng bắt nạt trong chốc lát.

"Em nói là không cho hút ở nhà, hơn nữa anh hôm nay chỉ một điếu này, bình thường cũng thế."

Chu Khởi vừa nói, vừa nâng mặt Hứa Nùng, sáp lại gần.

"Không tin em ngửi chút xem."

Khuôn mặt quá tuấn tú phóng đại trước mắt Hứa Nùng, cô vô thức hít vào một hơi, hừ, mùi thuốc lá quả thật rất nhạt, hơn nữa trong hơi thở của hắn, còn xen lẫn chút hương vị ngọt ngào.

Hứa Nùng chớp mắt, hỏi: "Anh lúc trước có ăn kẹo?"

"Ừ." Chu Khởi nhếch môi, cười xấu xa nhìn cô, "Có muốn đến nếm thử một chút xem kẹo anh ăn là vị gì không?"

Nói xong, còn cố ý lại sáp đến trước mặt cô thêm một chút.

"..."

Hứa Nùng một tay đẩy mặt hắn ra, có chút xấu hổ nhìn thoáng qua bốn phía, khi phát hiện có vài sinh viên đại học B qua lại đều đang nhìn về phía bọn họ bên này, càng cảm thấy ngại ngùng.

"Đừng náo loạn, người khác đều nhìn kìa."

Chu Khởi không nói gì, chỉ là tầm mắt nhàn nhạt nhìn xung quanh một cái.

Những sinh viên đó vốn lặng lẽ rình coi, lúc này sau khi nhìn thấy ánh mắt Chu Khởi, đều xấu hổ tiu nghỉu quay đầu.

Hứa Nùng lôi kéo hắn muốn nhanh chóng đi về hướng nhà mình, nhưng chân vừa mới nhấc lên, liền bị Chu Khởi kéo lại.

"Chúng ta hôm nay trước tiên không về nhà."

Nói rồi, không cho giải thích, dắt tay cô, xoay người đi về hướng ngược lại.

"Chúng ta đi đâu?" Hứa Nùng hỏi hắn.

"Em ngày kia không phải là muốn đi nhà giam Thành đông bên kia sao?" Chu Khởi thuận tay đón lấy ba lô của cô, lấy ngón tay ngoắc quai đeo vắt lên đầu vai hắn, điệu bộ lười biếng, "Chúng ta đi cửa hàng, sắm thêm chút đồ cho cha vợ."

"..." Hứa Nùng bị tiếng cha vợ này của hắn nói đến nóng mặt, khẽ trừng mắt nhìn hắn một cái, "Cha vợ gì chứ, anh đừng nói lung tung!"

"Thế nào? Em hôn cũng hôn rồi, giờ muốn quỵt nợ à?" đuôi lông mày của Chu Khởi hơi hơi nhấc lên, vẻ mặt lưu manh vô lại, "Vợ à, em làm như vậy nhưng là không phúc hậu, trong sạch hai mươi mấy năm anh giữ gìn đều cho em rồi, em đừng khi dễ anh cái người thành thật này a."

Hứa Nùng thiếu chút nữa bị lời này của hắn nghẹn chết, vươn tay vội vàng che miệng hắn, nhìn thoáng qua bốn phía, lúc phát hiện cũng không có ai chú ý bọn họ bên này, mới thoáng yên tâm một chút.

Khuôn mặt cô đỏ bừng trừng hắn, "Anh về sau ở bên ngoài không được nói lung tung!"

Chu Khởi cười đến cực kỳ hư, đưa tay đem tay cô lấy ra, cúi đầu hôn cô một cái.

"Ở bên ngoài không thể nói, vậy về nhà nói?"

Hứa Nùng bị hắn trêu chọc đến muốn đánh người, sau khi nhấc chân đá hắn một cái, liền một mình vội vàng đi trước.

Chu Khởi ở sau lưng tùy tiện cười, chậm rì rì đi theo, mở miệng còn nói thêm câu: "Vợ à, em chờ anh một lát a."

Lời vừa nói ra, bước chân của Hứa Nùng càng nhanh hơn.

...

Mà bên kia, Bùi Ngọc bị ấn chặn điện thoại vẫn luôn cau mày, cầm lấy điện thoại di động lại gọi vào số của Hứa Nùng hai lần, nhưng đều không ngoại lệ, bên kia đều rõ ràng là đối phương đang trò chuyện.

Nhân duyên của Bùi Ngọc từ nhỏ đến lớn đều rất tốt, nhân duyên với phụ nữ càng là tốt đến cực kỳ, nói như vậy đều là con gái tâng bốc hắn, cho nên hắn chưa bao giờ biết công năng kéo đen của điện thoại là cái dạng gì, lúc này nghe thấy Hứa Nùng bên kia vẫn luôn trò chuyện, vẫn tưởng rằng là thật sự có chuyện gì.

Sau khi người quản lý ở bên kia cùng với đạo diễn nước ngoài của bộ phim này tán gẫu, trở về liền nhìn thấy Bùi Ngọc một bộ dáng áp suất thấp.

Hắn liếc nhìn điện thoại di động Bùi Ngọc một cái, di động lúc này vẫn chưa tự động tắt màn hình, lưu tại thông tin ghi chép trên mặt, nhìn vào phía trên màn hình, sau chú thích của Nùng Nùng theo (11) lần, liền rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, người có thể dễ dàng chi phối cảm xúc của Bùi Ngọc, dường như cũng chỉ có Hứa Nùng một người như vậy đi.

Hắn trầm mặc, từ bên cạnh cầm cốc cà phê đưa qua, "Lát nữa còn diễn đêm, uống chút nâng cao tinh thần đi."

Bùi Ngọc không nhận, sắc mặt như trước có chút vẻ trầm lãnh.

Người quản lý "Chậc" một tiếng, đem cà phê mà Bùi Ngọc không nhận đưa đến bên miệng mình, sau khi thong thả thảnh thơi uống hai ngụm, hỏi: "Thế nào? Em gái nhỏ nhà cậu lại không nhận điện thoại của cậu à?"

Bùi Ngọc thuận miệng "Ừ" một tiếng, "Giống như vẫn luôn đang cùng người khác trò chuyện."

Người quản lý kinh nghiệm phong phú hơn Bùi Ngọc nhiều, vừa nghe thế, lập tức liền nghĩ tới điều gì, cầm lấy điện thoại di động của Bùi Ngọc, lại gọi vào dãy số của Hứa Nùng.

Sau khi nghe thấy giọng nữ máy móc bên trong truyền đến, người quản lý im lặng hai giây, tiếp đó muốn nói lại thôi nhìn Bùi Ngọc.

"Thế nào?" Bùi Ngọc hỏi.

"Ừm... Nếu tôi không đoán sai... Cậu hẳn là bị cô bé kia kéo đen rồi."

Bùi Ngọc đầu mày trong nháy mắt nhăn càng ác hơn, trong đầu hắn nháy mắt nhớ lại mấy ngày gần đây, khi hắn gọi điện thoại cho bà Tạ, lời nói của đối phương có vẻ mập mờ.

Trong lòng, loại cảm giác không có khả năng khống chế kia càng ngày càng nhiều hơn, biểu cảm của Bùi Ngọc dần dần trở nên lạnh lùng u ám.

Người quản lý nhìn thế, thoáng nhìn qua bốn phía, trong đầu vui mừng, cũng may đây là ở quay phim nước ngoài, không có chó săn luôn nhìn chằm chằm, nếu không hình tượng ấm áp như ngọc này của Bùi Ngọc, sớm muộn cũng sụp đổ.

Một lát sau, Bùi Ngọc lên tiếng hỏi: "Bộ phim này còn phải quay bao lâu?"

"Ít nhất hai tháng đi, vừa nãy tôi mới hỏi qua đạo diễn rồi."

"Anh đi thương lượng với đạo diễn, đem phần diễn của tôi ép đến trong vòng một tháng."

"Hả?" Người đại diện kinh ngạc, "Một tháng?"

"Phải." Ánh mắt Bùi Ngọc mang theo rét lạnh, nhìn thẳng về phía xa, "Trong vòng một tháng tôi nhất định phải về nước."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương