Sau khi Chu Khởi treo điện thoại của bà Chu, liền đi thẳng tới chỗ Hứa Nùng trong phòng khách.

Hứa Nùng đang lau tóc, có thể cảm giác được tầm mắt của Chu Khởi vẫn luôn nhìn cô chăm chú.

Cô lặng lẽ rủ mắt đánh giá chính mình toàn thân cao thấp một chút, cũng không phát hiện chỗ nào có gì không thích hợp a.

Còn đang nghi hoặc, liền thấy người kia đã chạy đến trước mặt mình.

Hắn một phen tiếp lấy cái khăn mặt trong tay Hứa Nùng, bàn tay cách khăn mặt ấn lên đỉnh đầu cô, sau đó không nhẹ không nặng thay cô lau tóc.

Hứa Nùng có chút không được tự nhiên, muốn đoạt lại khăn mặt tự mình làm, nào biết bị cái tay nhàn rỗi kia của hắn, xoay ngược tay một cái, không những hai cánh tay, ngay cả người đều trực tiếp bị vây ở trước người hắn.

Vị sữa ngọt ngào trên người cô cùng hơi thở mát lạnh trên người hắn va chạm vào nhau, không khí trong phòng dường như cũng bỗng nhiên có chút đông đặc lại.

Chu Khởi cũng không nói chuyện, một tay lau tóc cho cô, qua một lát, đem cái khăn mặt nửa ẩm ướt lấy xuống ném lên bàn trà, tay ôm Hứa Nùng cũng không buông ra.

"Trong chốc lát muốn nói với em một chuyện, cái ôm này xem như an ủi trước."

Hứa Nùng ở trong ngực hắn nhẹ chớp mắt, lại nghĩ đến hắn vừa mới ở ban công bên kia gọi điện thoại, trong đầu dường như cũng đoán được một ít gì đó.

Cô liếm môi, nhẹ nhàng đẩy Chu Khởi ra, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Là kịch bản buổi tối tôi đưa qua có trả lời sao?"

"Ừ." Chu Khởi rủ mắt nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, con ngươi tối đen thâm trầm, "Kịch bản không được thông qua."

Biểu cảm của Hứa Nùng đình trệ, không có thay đổi gì rõ ràng, nhưng chính là như vậy, cũng đủ để cho Chu Khởi cảm thấy sự thất vọng cùng mất mát của cô.

Hắn đột nhiên cảm thấy lời nói của mình vừa nãy có thể coi như đánh rắm mà.

Chu Khởi cảm thấy mẹ hắn nói cũng rất đúng, hắn muốn tín nhiệm cùng tôn trọng gì chứ, có thể khiến cô không ấm ức không đau lòng mới là thật.

Nếu không thì lông mày cô hơi hơi nhăn một chút, hắn liền đau lòng trước rồi.

Nguyên tắc tính là cái gì?

Ở trước mặt cô căn bản cái gì đều không tính.

...

Chu Khởi trong đầu suy nghĩ rất nhiều, nhìn dáng vẻ cô yên lặng không nói, thật sự là nhịn không được, nói với cô.

"Thật ra m... bà chủ, chính là bác gái hôm nay em đã gặp, bà ấy vừa mới nói trong điện thoại, tuy rằng kịch bản của em vị đạo diễn kia cảm thấy không thích hợp, nhưng mà bà ấy rất thích. Nếu em đồng ý, bà ấy có thể đầu tư cho em quay phim."

Chu Khởi dừng một chút, giọng nói có chút trầm, "Em nghĩ sao?"

Hứa Nùng nghe vậy, thẳng thừng lắc đầu, kiểu rất kiên quyết.

"Không cần."

Phản ứng này của cô Chu Khởi cũng đoán được, cho nên cũng không có gì ngạc nhiên.

Thấy hắn không lên tiếng, Hứa Nùng còn tưởng rằng hắn không coi lời từ chối của mình là thật, vì thế lại nhanh chóng nghiêm túc nói với hắn: "Chu Khởi, anh tuyệt đối không được đảm nhiệm thay tôi đáp ứng cái gì, nếu không tôi thật sự sẽ tức giận."

Chu Khởi bị dáng vẻ này của cô chọc cười, hơi hơi lệch đầu nghiêng người dựa sát vào cô, "Em tức giận sẽ như thế nào?"

"Thời gian tính ngược hủy bỏ." Hứa Nùng mắt to đen bóng ngập tràn bình thản, dịu dàng, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, "Sau đó cũng không để ý tới anh nữa."

Hứa Nùng thừa nhận, cô quả thật có thể là đã động lòng với Chu Khởi, cũng rất cảm động hắn lúc trước ở bên cạnh mình làm hết thảy.

Nhưng mà cũng không đại biểu hắn có thể can thiệp vào lựa chọn của mình, cho dù là về sau hai người thật sự ở bên nhau, cô cảm thấy cũng sẽ không cho phép đối phương làm như vậy.

Hiện tại kịch bản đã được người có chuyên môn từ chối, bác gái kia là biết tin mới gọi điện thoại cho Chu Khởi, nếu dưới tình huống như vậy còn muốn đầu tư cho mình, đây đã có thể tính thành là nhân tình.

Cô muốn đi trên con đường đạo diễn này lâu dài, liền không thể vừa bắt đầu liền sống dựa vào nhân tình.

Huống hồ nhân tình này... Vẫn là thông qua Chu Khởi.

Bác gái kia hôm nay mới gặp cô một lần, cho dù ấn tượng đối với cô không tệ, cũng không có khả năng vẻn vẹn bởi vì một lần gặp mặt này liền quyết định đập lên người cô mấy trăm vạn đi?

Cô cảm thấy hẳn là Chu Khởi đã nói gì đó.

Trước tiên không bàn tới cô cùng Chu Khởi hiện tại quan hệ gì cũng không phải, cho dù về sau thật sự có tiến triển, có vài thứ cũng nhất định phải tính toán rõ ràng.

Trên mặt sự nghiệp, cô không muốn dựa vào bất kỳ ai.

...

Chu Khởi thấy cô nói nghiêm túc, ngược lại bỗng nhiên có tâm tư muốn trêu chọc cô, lười biếng nhếch nhếch môi, nói: "Không muốn dùng tiền của người ngoài sao? Vậy Chu ca ca về sau nỗ lực kiếm tiền, sau đó đầu tư cho em được không?"

Hứa Nùng vừa nghe lời này, biểu cảm là dáng vẻ có chút một lời khó nói hết.

"Anh biết đầu tư quay một bộ phim cần bao nhiêu tiền không? Không yêu cầu đại chế tác, loại phí tổn thấp ấy."

Vấn đề này Chu Khởi ngược lại thật có chút bị làm khó.

Hắn đối với chuyện của giới giải trí một chút cũng không có hứng thú, người anh em của hắn Thẩm Mộ Ngạn ngược lại là làm công ty giải trí, nhưng khi cùng cái hũ nút kia bình thường ở cùng một chỗ, cũng rất ít nhắc tới chuyện công ty a, cho dù Trần Tiến ngẫu nhiên tán gẫu, hắn cũng lười nghe.

Cho nên hắn làm sao có thể biết loại đề tài trong nghề này.

Bao nhiêu tiền? Một trăm triệu? Ba trăm triệu?

Hứa Nùng nhìn hắn không nói lời nào, liền biết hắn khẳng định không rõ lắm, vì thế cô an tĩnh nhìn hắn, nhổ ra vài chữ: "Ít nhất ba trăm vạn."

"..."

Chu Khởi trên mặt không lộ ra, nhưng đáy lòng ngược lại hơi hơi có chút kinh ngạc.

Quay một bộ phim rẻ như vậy sao? Trong ga ra của hắn tùy tiện một chiếc xe cũng hơn ba trăm vạn.

Nghĩ đến đây, hắn lại yên lặng ở trong lòng hồi tưởng một chút mấy cái xe sang mà hắn mua lúc trước, cho dù ngày nào đó hắn phá sản, đem xe đi bán cũng đủ cho cô nàng nhà hắn quay mấy chục bộ phim điện ảnh đi.

Ý nghĩ này của Chu Khởi Hứa Nùng không biết, cô chỉ nhìn thấy hắn nghe mình nói xong, vẫn luôn không lên tiếng, cho rằng hắn là bị dọa sợ.

Vì thế, lại bất đắc dĩ nói với hắn: "Cho nên, anh cảm thấy anh có khả năng đầu tư được sao?"

Chu Khởi nghĩ một chút về bất động sản cùng quỹ cổ phiếu dưới danh nghĩa của hắn, lại nghĩ một chút về mấy chiếc xe sang xếp thành hàng trong ga ra cùng với mấy cái đồng hồ đắt tiền trong nhà, cùng với đồ cổ và tranh quý mà ông nội từ nhỏ đến lớn mỗi lần sinh nhật đưa cho hắn, trầm mặc một chút.

Tiếp đó, lười biếng nhếch khóe miệng, nói với cô: " Không đầu tư được."

"Cho nên nha, về sau không cần lại nói bừa." Giọng nói Hứa Nùng mềm mại, không có nghiêm túc vừa mới rồi, quay lại trạng thái bình thường, "Tôi sẽ không cho là thật, nhưng người khác có thể không nhất định. Lỡ như..."

Lời cô chưa nói hết, liền bị Chu Khởi chặn lại, "Ừ, đều nghe em, bạn học nhỏ, về sau anh do em quản lý."

Lúc hắn nói chuyện vẫn luôn cười, trong mắt mang theo tia sáng nhỏ vụn, "Vậy em bây giờ tâm tình đã tốt hơn chút nào chưa?"

Hứa Nùng ngẩn người.

Hắn vừa rồi nói những cái đó, chẳng lẽ chính là vì nói sang chuyện khác chọc cho mình vui vẻ?

Cô chớp mắt, trầm mặc trong khoảnh khắc, sau đó mới lại mở miệng: "Nói không mất mát là không thể nào, nhưng là cũng có tốt có xấu đi, ít nhất có thể biết chính mình chưa đạt ở chỗ nào, a..."

Nói tới chỗ này, Hứa Nùng dường như là nghĩ tới điều gì, hỏi hắn: "Vậy... Vị đạo diễn kia có nói vấn đề cụ thể của kịch bản không?"

"Nói là vấn đề giá cấu căn bản, nhưng mà ông ấy cũng khen em, nói kịch bản của em nhìn qua rất có năng lực phân tích."

Hứa Nùng gật gật đầu, "Chuyện nền tảng mà nói... Tôi thật sự còn chưa đủ tốt, học còn chưa đủ."

Điểm này Hứa Nùng ngược lại không có gì nghi ngờ, nếu chính là vấn đề này mà nói, vậy nhưng cũng không tính là quá khó.

Hiện tại cô cùng bà Tạ đã công khai ầm ĩ, cô cũng không cần kiêng dè cái gì, cô vốn là tính toán tốt nghiệp khoa biểu diễn bên này lại chuyển sang khoa đạo diễn bên kia nghiên cứu, hiện tại xem ra có thể sớm trước thời hạn rồi.

Hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Hứa Nùng bỗng nhiên vang lên.

Là âm thanh video trò chuyện WeChat, cô cầm lên thì thấy, người gọi WeChat phía bên kia chính là của Lưu Ngải.

Cô vốn dĩ muốn trực tiếp bật lên, nhưng chợt nhớ tới Chu Khởi vẫn đang ở trước mặt mình, hiện tại hắn ở trong nhà mình cái chuyện này khẳng định là không thể để cho người khác phát hiện, cho nên suy nghĩ một chút, cô trực tiếp cầm di động quay về phòng ngủ của mình.

"Anh trước rửa mặt đi, tôi lát nữa gọi video xong sẽ quay ra."

Hai người sau khi trở về cũng chưa ăn cơm, Hứa Nùng lúc trước đặt đồ ăn bên ngoài, đoán chừng cuộc gọi kết thúc đồ ăn cũng đưa đến rồi.

Sau khi đi vào phòng ngủ, cô lập tức ấn ấn phím nhận nghe.

Xuất hiện trong màn hình điện thoại di động bên kia không những là khuôn mặt của Lưu Ngải, còn có Trì Sa Sa.

Hai cô gái dường như vẫn đang ở bên ngoài tản bộ, khung cảnh xung quanh lộn xộn, âm thanh cũng tương đối ồn ào.

Thấy Hứa Nùng bên này nhận máy, các cô nhanh chóng cười hì hì nói chuyện với cô.

"Hứa đạo diễn tương lai, hôm nay thế nào nha? Có gặp được vị đạo diễn lớn kia hay không a?"

Nói chuyện chính là Trì Sa Sa, giọng điệu của cô khoa trương cực kỳ, ngược lại chọc cho Hứa Nùng buồn cười.

Hứa Nùng đắn đo một chút, sau đó đem chuyện đêm nay cùng hai người ăn ngay nói thật, cuối cùng, cô lại nói cảm ơn với Trì Sa Sa.

"Tiền làm thêm ở chỗ tớ, hôm khác bọn mình tìm thời gian liền đi ăn ở nhà hàng hải sản tự phục vụ kia đi, tớ mời."

Lúc này hai người còn người nào có tâm tư muốn cái gì hải sản tự phục vụ nữa! Các cô đều thật cẩn thận quan sát biểu cảm của Hứa Nùng, thấy cô quả thật không giống bộ dáng miễn cưỡng cười vui, mới hơi hơi thở ra.

"Đồng chí Tiểu Hứa, cậu thật không có việc gì à?" Nói chuyện là Lưu Ngải.

Hứa Nùng lắc đầu, "Thật ra suy nghĩ từ một góc độ khác đó cũng là chuyện tốt, có vài thất bại sớm trải qua so với trải qua muộn vẫn mạnh hơn, hơn nữa vấn đề nền tảng là vấn đề lớn, cái này không giải quyết, về sau tớ ở trên con đường này không có khả năng đi lâu dài."

Vừa nghe cô nói cái này, hai người liền biết cô quả thật không phải làm ra vẻ, vì thế đều yên tâm, lại bắt đầu hi hi ha ha ở đầu kia nói cười.

Sau khi trò chuyện hai câu, Trì Sa Sa dường như chợt nhớ tới cái gì, nhanh chóng nói: "À, đúng rồi, hôm nay gọi video cho cậu trừ hỏi cậu chuyện kịch bản ra, còn có một chuyện nữa. Lúc trước chuyện giao lưu mà bọn mình nói, cậu có cùng Chu đại soái ca nhà cậu đề cập qua hay không a? Bọn mình cuối tuần này không phải không lên lớp sao? Hai đứa bọn tớ liền nghĩ nếu không liền định thời gian vào cuối tuần được rồi."

Nhắc tới chỗ này, trong đầu Hứa Nùng ngược lại có chút khó khăn.

Lúc trước thời điểm gửi tin nhắn hỏi, Chu Khởi bên kia cũng chưa nói có được không, cô nếu tùy tiện đáp ứng, lỡ như hắn bên kia lại không có cách nào, đến lúc đó mọi thứ hỏng bét thì phải làm sao?

Nhìn ra sự chần chừ của Hứa Nùng, hai người ở video bên kia có chút gấp gáp.

"Không được sao? Hắn không đáp ứng à? Nếu không hay là hai đứa bọn tớ đi sang trường đối diện trực tiếp tìm hắn đi, dù sao..."

Vừa nghe lời này, Hứa Nùng có cái gì xoắn xuýt cũng không còn, sợ bọn họ thật sự kích động đi trường nghề đối diện tìm, vì thế nhanh chóng nói câu: "Không, hắn đáp ứng rồi, đáp ứng rồi!"

Hai người ở đối diện hài lòng, lại cười hì hì tán gẫu cùng Hứa Nùng hai câu liền ngắt máy.

Sau khi tắt máy, Hứa Nùng thở ra một hơi thật dài, nằm úp sấp ở trên giường một lúc lâu, mới đứng dậy lê bước chân đi ra ngoài.

Đồ ăn lúc này đã được đưa tới, Chu Khởi cũng đã tắm rửa qua.

Hắn đã thay một thân quần áo ở nhà, áo phông màu đen cộng thêm quần dài màu xám đậm, tóc nửa ẩm ướt chưa khô thả ở đó, khuôn mặt nghiêng ở dưới đèn chân không, đường nét hiện lên rõ ràng.

Nghe thấy tiếng mở cửa đi ra của Hứa Nùng, hắn cũng không ngẩng đầu, vừa mở hộp đồ ăn từng cái từng cái bày lên bàn trà, vừa mở miệng lên tiếng: "Đồ ăn đến rồi, lại đây ăn cơm đi."

Hứa Nùng im lặng, không nói một lời đi qua, ngồi xuống chỗ cách Chu Khởi một khoảng, sau đó cầm lấy một hộp cơm trên bàn trà.

Cô cầm đôi đũa chọc chọc hạt cơm trong hộp, cúi đầu đắn đo một lúc, mới ấp úng mở miệng: "Cái đó... Lúc trước nói với anh chuyện giao lưu hữu nghị, anh có thể giúp không?"

Chu Khởi trong tay vừa lúc gắp khối xương sườn chuẩn bị đưa tới trong hộp đựng cơm của Hứa Nùng, đột nhiên nghe thấy cô nói lời này, đôi đũa ngược lại yên lặng buông xuống.

"Em thật muốn thân cận?"

"... Không phải tôi, là bạn học của tôi các cô ấy..." Hứa Nùng bị hắn nói có chút ngượng ngùng, "Nhưng mà tôi có lẽ cũng sẽ đi cùng bọn họ."

Chu Khởi cười, "Vậy em kết đôi với ai nha? Cùng cái người "Đặc biệt thích em" kia sao?"

Tin nhắn lúc trước Hứa Nùng chỉ cần nghĩ đến, liền không khống chế được hai gò má nóng lên, lúc này bị Chu Khởi đột nhiên lại nhắc tới, càng là cảm thấy mặt đỏ cực kỳ.

Cô trừng mắt nhìn Chu Khởi, "Anh đứng đắn chút!"

Chu Khởi cười đến càng vui vẻ, nói: "Được, chuyện này anh có thể giúp em, nhưng là anh có điều kiện."

"..."

Hứa Nùng nhịn không được muốn mắng người, nghĩ một chút, cô lại rầm rì hỏi: "Điều kiện gì?"

Chu Khởi lười biếng nhếch môi, cười đến cực kỳ hư hỏng.

"Đến, làm nũng với Chu ca ca."

"..." Hứa Nùng biết hắn vì cái gì đột nhiên như vậy.

Lúc quay về nhà trọ đi thang máy, cùng nhau đi vào có một cặp tình nhân, là kiểu vô cùng ân ái kia, đi vào trong thang máy liền không coi ai ra gì vẫn luôn anh anh em em làm người ta phát ngấy.

Sau đó cô gái cầu xin chàng trai một việc, chàng trai cố ý trêu chọc, nói cô làm nũng với mình, vừa lòng rồi liền đáp ứng cô.

Hứa Nùng lúc ấy nghe được cũng có chút ngại ngùng, cảm giác trong thang máy tất cả đều là ái muội khiến người quẫn bách, nhưng Chu Khởi ở bên cạnh ngược lại rất bình tĩnh, biểu tình cũng không thay đổi chút nào.

Kết quả... Hiện tại lại đột nhiên học đến nỗi bắt đầu hư hỏng rồi?

Hứa Nùng thu hồi lời nói hắn là người tốt lúc trước, người tốt gì chứ! Người đàn ông này quả thực từ trong ra ngoài đều hư hỏng mà!

Cô vẫn luôn " Hung dữ" trừng hắn, từ đầu đến cuối không mở miệng.

Chu Khởi cũng không vội, nghiêng người, một bên khuỷu tay đặt trên lưng ghế sô pha, một bên thì nhẹ đặt trên hai chân bắt chéo của hắn. Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào đầu gối, tư thế nhàn nhã.

Lại đợi một lát, Hứa Nùng ở trong lòng chần chừ một hồi lâu, cuối cùng vẫn cử động.

Cô từ từ nâng cánh tay lên, khẽ kéo cổ tay Chu Khởi, dùng sức rất nhẹ lay động một chút.

"Chu... Chu ca ca, xin anh mà."

Khi cô nói chuyện, bởi vì ngại ngùng, cho nên giọng nói càng mềm mại càng nhỏ hơn lúc bình thường.

Đầu hơi hơi nâng, hai gò má đỏ bừng, trên đầu kẹp một cái dây cái cột tóc tai mèo màu trắng mà cô khi rửa mặt thường xuyên dùng.

Khi đôi mắt to đen bóng nhìn hắn, mang theo một tầng ánh sáng mềm mại, bởi vì quá mức miễn cưỡng, cho nên trong mắt cô có lấp lánh mà bình thường không có, nhưng cũng không hiểu sao nhiều thêm một phần dáng vẻ kiều diễm.

Chu Khởi nhìn cô, ánh mắt càng thâm trầm, dần dần hắn cảm giác trong ngực mình có một ngọn lửa kỳ lạ đang chậm rãi bùng lên.

Hắn thầm mắng một tiếng, tiếp theo nâng tay lên, bàn tay chợt đem hai mắt Hứa Nùng che lấp.

"Về sau không thể để cho em tùy tiện làm nũng nữa."

Trước mắt Hứa Nùng rơi vào một mảnh tối đen, nghe xong lời Chu Khởi, có chút không rõ lí do.

"Cái gì?"

Chu Khởi một chút cũng không cử động, như trước che hai mắt cô, cũng không trả lời.

Nhưng trong lòng lại không tự chủ nghĩ ———

Cô có chỗ nào là làm nũng, cái này mẹ nó rõ ràng là muốn mạng hắn mà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương