Hứa Nùng không nói rõ được bản thân bây giờ là dạng tâm tình gì.

Có không thể tin, nhưng cũng có cảm giác một cái gì đó bị treo lơ lửng đã lâu cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Dường như là những lời này của Chu Khởi, ở trong tiềm thức của cô, là ngoài dự liệu, cũng là bên trong dự đoán.

Cô là lần đầu tiên, ở dưới tình huống xấu hổ như thế, vẫn luôn nhìn vào mắt Chu Khởi, ánh mắt không rời.

Xung quanh gió hơi hơi thổi, phụ cận một vùng xanh mướt, thời điểm gió nhẹ lướt qua, trong không khí còn mang theo hương cỏ tươi mát.

Hai người an tĩnh nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng là Hứa Nùng cụp mắt xuống trước.

"Anh đừng nói đùa."

Chu Khởi mặt mày nhàn nhạt, ngữ khí trầm thấp mang theo nghiêm túc, "Vui đùa cái gì? Anh bây giờ so với bất luận lúc nào cũng muốn nghiêm túc hơn."

Hứa Nùng im lặng không ngẩng đầu, đáp: "Dù sao tôi không tin."

Tựa như, cho dù là vừa mới rồi tiềm thức đoán được hắn sẽ nói cái gì, làm cái gì, nhưng cô vẫn là không tin.

Hứa Nùng không biết có phải là vài năm này trải qua rất áp lực hay không, cảm nhận được ưu ái đã thật lâu không có xuất hiện.

Hiện tại bỗng nhiên có người nói với cô những lời này, phản ứng đầu tiên của cô không phải là cảm động, mà là không dám tin.

Huống hồ Chu Khởi cái người này...

Cô biết hắn không phải là người xấu, điểm này từ lúc bắt đầu quen biết hắn, cô liền biết, tuy rằng rất kỳ quái không giải thích được, nhưng cô chính là chắc chắn như vậy.

Nhưng không phải người xấu cũng không thể đại biểu cái khác, từ biểu hiện của hắn lúc trước mà nhìn, hắn rất thích trêu chọc cô, yêu thích đối với cô có lẽ là thật, nhưng là xác suất quá nhỏ...

So sánh mà nói, Hứa Nùng vẫn là càng cảm thấy hắn giống như mọi khi, cà lơ phất phơ trêu đùa mình.

Mà trên đầu, Chu Khởi nghe xong lời cô nói, dường như là bật thốt lên hỏi lại: "Không tin tưởng cái gì?"

"..."

"Không tin tưởng anh thích em sao?"

"..."

"Không tin tưởng anh muốn theo đuổi em?"

"..."

"Hay là không tin tưởng anh muốn đặt em ở trên tay hung hăng cưng chiều?"

"..."

Hứa Nùng không chịu được nữa, cô ngẩng đầu lần nữa, trong ánh mắt có nghiêm túc cùng uy nghiêm.

"Anh không cần nói thêm nữa, nếu anh lại trêu chọc tôi như vậy, vậy chuyện để anh ở lại chỗ tôi có lẽ liền hủy bỏ đi."

Nói rồi, hung hăng đẩy hắn một cái, nhanh như chớp trốn khỏi phạm vi khống chế của hắn.

Chu Khởi ở sau lưng nhìn theo bóng dáng của Hứa Nùng, con ngươi hẹp dài hơi hơi híp lại.

...

Sau đó Hứa Nùng một đường cũng không dừng lại chờ Chu Khởi, chạy lên phòng trọ trước.

Sau khi đi lên, trực tiếp để cửa mở cho Chu Khởi, sau đó liền đi về phòng ngủ của mình.

Cũng may an ninh của tiểu khu này không tệ, ngoại trừ người được chủ nhà đưa vào, bảo vệ sẽ không để bất kỳ người xa lạ nào tiến vào.

Trở lại phòng ngủ, cô trước tiên đóng cửa phòng lại, sau đó liền chui vào bên trong phòng vệ sinh nhỏ ở trong phòng.

Cũng không biết là do một đường đi nhanh, hay là vừa mới rồi những lời Chu Khởi nói, khiến cho tâm trạng cô vẫn luôn chưa bình ổn.

Nhịp tim của cô lúc này, như trước vẫn chưa hoàn toàn ổn định xuống.

Hứa Nùng hướng về phía gương nhìn bản thân, giờ phút này đáy mắt cô phủ một lớp sương mù, hai gò má vừa đỏ vừa nóng, nhìn qua so với bình thường có chút... ngớ ngẩn khó nói rõ.

Cô ảo não vô cùng, âm thầm mắng bản thân quá dễ dàng bị ảnh hưởng, càng là quá dễ dàng bị Chu Khởi người đàn ông kia tác động đến.

Lặng im một khắc, cô mở vòi nước, trực tiếp quay toàn bộ van sang phải, bên trong chảy ra đều là nước lạnh.

Cô vốc một vốc hắt lên mặt, cảm giác khô nóng kia nháy mắt tiêu tán đi không ít, khi lại ngẩng đầu, hai gò má vốn dĩ đỏ bừng lúc này cũng lần nữa biến về trắng nõn, ánh mắt cũng dần dần bình tĩnh lại.

Hứa Nùng đối với trạng thái này của mình còn xem như hài lòng, cô cầm lấy khăn xoa xoa mặt, tiếp liền xoay người ra khỏi phòng.

...

Lúc cô đi ra ngoài, ở phòng khách cũng không nhìn thấy bóng dáng Chu Khởi.

Hứa Nùng cho rằng hắn còn chưa trở lại, lúc đang thăm dò nhìn về hướng cửa, lại bỗng nhiên nghe thấy có tiếng động từ hướng phòng bếp truyền đến.

Leng keng loảng xoảng, giống như là tiếng thái rau, cũng giống như là tiếng nồi, bát, gáo, chậu nâng lên đặt xuống.

Hứa Nùng bước nhanh về hướng bên đó, phát hiện là Chu Khởi đang ở trong phòng bếp bận rộn.

Thân thể hắn thon dài cao ngất đứng ở trước bàn bếp, bàn tay thon dài dễ nhìn một bên cầm một con dao, một bên đặt trên một củ cà rốt.

Bên cạnh thớt mở một quyển sách, bên trong màu sắc rực rỡ, nhìn có chút giống...

Thực đơn?!

Đang kinh ngạc thì, liền thấy cái tay nắm dao của Chu Khởi vô ý hướng sang bên cạnh đụng một cái, một bát cơm đặt ở chỗ đó rơi xuống đất, "Choang" một tiếng, trực tiếp vỡ tan.

Hứa Nùng: "..."

Tâm tình Hứa Nùng có chút phức tạp, chỉ đứng ở tại chỗ im lặng hai giây, tiếp đến liền chủ động đi vào trong nhà bếp, chuẩn bị cúi xuống xử lý mấy mảnh bát vỡ kia.

Chu Khởi vào lúc này lại trực tiếp ngăn cản cô, "Đừng động, để anh thu thập."

Hắn cúi người xuống, một tay lấy thùng rác trong phòng bếp qua, một tay đem mảnh vỡ từng cái từng cái nhặt vào.

Hứa Nùng thấy hắn cũng thu thập sạch sẽ rồi, cảm thấy chính mình liền đờ ra như vậy cũng không tốt lắm, vì thế xoay người nhìn nhìn trên mặt bếp còn có cái gì chưa xử lý, chuẩn bị giúp đỡ.

Mới vừa cầm lên một quả đậu cô-ve muốn ngắt gân, lại bị Chu Khởi một phen đoạt đi.

"Cái này cũng không cần em làm." Hắn cũng không nhìn cô, trực tiếp không chút để ý nói, "Về sau việc này đều không cần em làm."

Hứa Nùng sửng sốt, không nói được trong lòng là cảm giác gì, lặng im một lúc lâu, nói câu: "Vậy anh... Đừng lại đụng nát mấy cái bát của tôi, tổng cộng cũng không có mấy cái."

Chu Khởi nghe xong cũng suýt bị con mèo nhỏ này chọc cười, hắn từ khi sinh ra cho tới bây giờ, sống hai mươi mấy năm, lần đầu tiên xuống bếp, kết quả không làm cho người ta cảm động, ngược lại là bị ghét bỏ rồi?

Hắn muốn cười nhưng không cười quay đầu nhìn Hứa Nùng một cái, cũng không đáp cái gì, tiếp tục việc trong tay.

...

Sau đó Chu đại thiếu gia làm ra ba món một canh mang ra, bề ngoài....

Hứa Nùng yên lặng nhìn mấy đĩa đồ ăn trên bàn cơm, trong lòng nghĩ, cũng không biết là hắn xào cháy hay là cho nhiều nước tương, màu sắc này nhìn qua khẩu vị cũng rất nặng.

Tuy vậy Chu Khởi giống như không thấy, rất bình tĩnh ở một bên xới cơm cho Hứa Nùng.

Hứa Nùng cũng ngại ngùng phủi đi ý tốt của người ta, sau khi đón lấy cơm, liền yên lặng bắt đầu ăn.

Gắp một ngụm cơm đưa vào trong miệng, ừm... Chưa chín kỹ.

Hứa Nùng yên lặng nuốt xuống, sau đó lại gắp khối trứng xào đen sì sì... Ừm, cái này ngược lại là chín, nhưng là vừa đắng vừa mặn a.

Cô cố nén kích động muốn rót nước súc miệng, nhai cơm và trứng rồi nuốt xuống.

Chu Khởi ngược lại vẫn luôn không động đũa, mà là lấy điếu thuốc đùa nghịch qua lại giữa ngón tay, không có chút ý muốn hút..

Hắn nhìn Hứa Nùng cúi đầu ăn cơm, một lúc lâu sau, đột nhiên mở miệng: "Hôm nay là lần đầu tiên anh nấu cơm."

Hứa Nùng "A" một tiếng, sau đó yên lặng ở trong lòng bổ sung thêm một câu, nhìn ra được.

"Trước ngày hôm nay, anh cũng chưa từng nghĩ, một ngày kia, sẽ có tâm tư tiến vào phòng bếp, vì người khác làm một bữa cơm."

Hứa Nùng sửng sốt, luôn cảm thấy dường như trong lời nói của Chu Khởi có thâm ý.

Quả nhiên, người kia cũng không có ý dừng lại, một giây sau, hắn lần nữa mở miệng.

"Rất nhiều chuyện anh đều là lần đầu tiên làm, có lẽ sẽ làm rất tệ, nhưng là đây không phải là chối bỏ quyết tâm anh muốn làm. Liền ví dụ..."

Cả trái tim Hứa Nùng đều thắt chặt lại, theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt hai người ở giữa không trung gặp nhau, trên khuôn mặt soái khí khoa trương kia của Chu Khởi, không mấy khi tràn ngập nghiêm túc.

"Liền ví như chuyện theo đuổi em, anh đã định rồi."

——————————

Hứa Nùng hôm đó mất ngủ cả một đêm, ngày hôm sau lúc rời giường, dưới mắt cũng có một mảnh xanh đen nhàn nhạt.

Chu Khởi còn dậy sớm hơn cô, lúc cô đi ra, hắn đang bày biện từng món đồ ăn sáng vừa mua về lên bàn.

Sau khi nhìn thấy Hứa Nùng, hắn không chút để ý cười với cô, "Lại đây ăn đi."

...

Hứa Nùng rõ ràng có thể cảm nhận được Chu Khởi có chút gì đó thay đổi.

Trong vài ngày sau đó, hắn hầu như mỗi ngày đều cùng cô đến lớp, buổi sáng luôn dậy sớm hơn cô, hoặc là đi xuống nhà mua hoặc là tự mình làm, tóm lại là sau khi cô tỉnh lại, nhất định sẽ có một bữa sáng nóng hổi.

Trên đường đến trường cũng vậy, ba lô luôn là hắn đeo trên lưng, trên đường cái hắn luôn che chở cô đi ở bên ngoài, hơn nữa càng khó có được chính là...

Cô quả thật rất ít thấy hắn hút thuốc.

Trước kia người này thuốc lá không rời miệng, hiện tại gần như đều không hút, ngẫu nhiên lúc chờ cô, sẽ lấy ra điếu thuốc đùa nghịch qua lại, nhưng cũng rất ít khi chân chính đốt lên.

Hứa Nùng không nói rõ được là cảm xúc gì, nhưng nói không vui là giả.

Từ sau khi cha cô xảy ra chuyện, có rất ít người chân chính để ý tới cô, hơn nữa còn sẵn sàng vì cô mà nhượng bộ hay là thay đổi.

...

Trận đấu bóng rổ đúng hạn mà đến.

Cùng với kết quả trận đấu tập luyện gần như giống nhau, lớp Hứa Nùng bọn họ trên điểm số ngược khoa biên đạo bên kia rất thảm. Mà chỉ riêng một mình Chu Khởi, đánh bóng ba điểm liền vào vô số.

Thời điểm huấn luyện viên thổi còi, toàn trường sôi trào hoan hô reo hò, Chu Khởi đứng ở giữa sân, lười biếng nhếch môi, ánh mắt vẫn luôn nhìn về bên phía Hứa Nùng.

Bên cạnh Lưu Ngải và Trì Sa Sa đều "Chậc chậc" hai tiếng.

"Đồng chí Tiểu Hứa, có cảm giác một tia ngọt ngào và hạnh phúc hay không vậy?" Lưu Ngải mở miệng trước.

"Kia là một tia sao?! Rõ ràng hẳn phải là cả tấn ngọt ngào cùng hạnh phúc nha!" Trì Sa Sa ở bên cạnh bổ sung.

Hứa Nùng vốn dĩ bị nụ cười của Chu Khởi làm lóa mắt, có chút không được tự nhiên, lúc này nghe thấy lời hai người, lại không biết ra sao.

"Ừm? Cái gì ngọt ngào cùng hạnh phúc?"

Trì Sa Sa vẻ mặt khoa trương kinh ngạc, nói: "Không phải chứ, đồng chí Tiểu Hứa, phản ứng của cậu chậm chạp như vậy sao? Tổ chức muốn tỏ vẻ thất vọng với đồng chí rồi đó!"

Nói rồi, phân tích qua bả vai Hứa Nùng, buộc cô nhìn sang bên cạnh.

"Nhìn bên kia, lại nhìn bên kia, nào, lại nhìn đầu bên này một chút... Nhìn thấy chưa?"

"... Nhìn thấy cái gì?"

Ngoại trừ một nhóm người bất mãn, cô cái gì cũng không nhìn thấy mà?

"Cậu thật ngốc nha! Nhìn ánh mắt những nữ sinh đó đi! Bọn họ hai mắt người nào mà không phải nhìn chằm chằm vào trên người cậu "bạn" kia của cậu?!"

Lưu Ngải ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai Hứa Nùng, "Thế mà sao, mọi người dùng ánh mắt nóng rực nhìn người ta, mà người đó giờ phút này chỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn cậu... Đây còn không hạnh phúc? Còn không ngọt ngào sao?!"

Hứa Nùng nghẹn lời, theo bản năng lại nhìn thoáng qua Chu Khởi, vốn dĩ không quá để ý, lúc này bị hai người phân tích như vậy, đột nhiên liền có chút...

Cô yên lặng di chuyển ánh mắt, không được tự nhiên nói: "Hắn bình thường cũng là ánh mắt kia, chỗ nào mà cực nóng."

Lưu Ngải và Trì Sa Sa vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ thiếu nước bóp cổ cô khiến cô thanh tỉnh chút.

Trì Sa Sa nói: "Làm ơn đi! Tính từ là trọng điểm sao!"

Lưu Ngải vốn cũng muốn giáo dục Hứa Nùng hai câu, nhưng cũng không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên lại hung hăng vỗ xuống bả vai Hứa Nùng.

"Đến rồi, đến rồi! Đồng chí Tiểu Hứa! Đến tìm cậu kìa!"

Hứa Nùng nâng mắt nhìn qua, liền thấy người vốn còn ở giữa sân, giờ phút này đang từng bước một đi về phía mình.

Trên người hắn mặc đồng phục bóng rổ màu đen, hai cánh tay cùng bắp chân đều lộ ra trong không khí, đầu tóc nửa ẩm ướt chưa khô, tóc mái trước trán ngược lại là hoàn toàn ẩm ướt, mềm mại dán sát vào trên trán.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, Hứa Nùng luôn cảm thấy khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của Chu Khởi, lúc này dưới ánh đèn chiếu rọi của sân bóng, càng lộ rõ vẻ tuấn lãng trắng trẻo.

Hắn sải chân dài vài bước đi đến trước mặt Hứa Nùng rồi đứng lại.

Lấy bọn họ làm trung tâm, trong bán kính mấy mét, tựa hồ trong nháy mắt đều yên tĩnh trở lại.

Ánh mắt mọi người đều chăm chú vào soái ca mới vừa rồi ở trên sân bóng hô mưa gọi gió, và trên người Hứa Nùng. Vài cô bé nóng lòng muốn thử đi xuống xin số điện thoại cùng WeChat của hắn, lúc này cũng đều yên lặng lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi, chuẩn bị quan sát một chút quan hệ của bọn họ.

Nhưng những cái này Chu Khởi cũng không biết là không nhìn thấy hay là không thèm để ý, hắn giống như là người không có việc gì, mặt mày lười biếng nhìn Hứa Nùng.

"Bạn học nhỏ à, anh thắng rồi."

"... Ừ."

Một giây sau, Chu Khởi đột nhiên nghiêng người, khuôn mặt tuấn tú tiến đến trước mắt cô, ở trước mặt mọi người, không hề bận tâm nhếch môi cười với cô.

"Vậy em có phần thưởng gì cho anh không?"

Hứa Nùng nhìn trái nhìn phải, người khác ngược lại vẫn tốt, cô cũng không quen biết, nhưng ánh mắt bát quái của Lưu Ngải và Trì Sa Sa quá rõ ràng, cô không thể làm ngơ.

Im lặng một lúc, cô lại nhìn Chu Khởi, sau đó giơ khăn mặt trong tay lên, "Anh lau mặt trước đi, đầy mồ hôi kìa."

Chu Khởi dường như cố ý muốn Hứa Nùng cho hắn chút phản ứng gì đó, lại đưa mặt tiến gần về phía trước, "Em lau cho anh đi."

Hứa Nùng không thể nhịn được nữa, hạ giọng vội vàng nói với hắn: "Anh bớt phóng túng chút đi!"

Chu Khởi không chút để ý nhướng lông mày, "Đã thu liễm đủ rồi, nếu không anh liền trực tiếp muốn em thưởng một nụ hôn kìa."

"..."

Hứa Nùng vội vàng liếc mắt nhìn Lưu Ngải và Trì Sa Sa ở bên cạnh, biểu tình của hai người vẫn là một bộ dáng giảo hoạt, dường như cũng không nghe thấy lời Chu Khởi vừa mới nói.

Vì thế cô lật tay đáp ứng yêu cầu của Chu Khởi, bắt đầu lau mồ hôi cho hắn, nếu không sợ là hắn lại nói ra lời gì kinh thiên động địa.

...

Sau khi trận bóng hoàn toàn kết thúc, để ăn mừng, thành viên đội bóng thương lượng chuẩn bị đi ăn lẩu.

Hứa Nùng không muốn đi, nhưng không chịu nổi Lưu Ngải và Trì Sa Sa không ngừng thuyết phục. Cô đi rồi, Chu Khởi tự nhiên cũng đi theo.

Đến quán lẩu, Hứa Nùng cố ý chờ sau khi Chu Khởi ngồi xuống, mới tìm một vị trí cách hắn rất xa ngồi xuống.

Nhưng nào ngờ người kia thấy cô không đi qua, lại đứng dậy đi về phía bên cô, kéo cái ghế bên cạnh cô ra, rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh cô.

Hắn dáng điệu lười biếng lấy nước trà rửa qua bộ đồ ăn, sau khi đã rửa xong lại đẩy về bên phía Hứa Nùng, sau đó cầm lấy bộ của cô đưa về phía mình, đôi môi đóng mở, không quá để ý phun ra một câu: "Bạn học nhỏ, anh mới lập công cho lớp các em, em lại liền trốn tránh anh như vậy, không tốt nha."

Hứa Nùng trầm mặc, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Không trốn..."

Coi như là muốn trốn, cũng trốn không thoát mà.

Chu Khởi nhàn nhạt liếc cô một cái, bên miệng giữ nụ cười xấu xa, "Không trốn? Vậy thì phải là muốn ngồi ở đối diện anh, sau đó ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy mặt anh chứ?"

"..."

Hứa Nùng cúi đầu, mắt cũng sắp trợn ngược lên trời rồi, một chút cũng không muốn lại để ý hắn.

Lưu Ngải lúc này từ bên ngoài đi vào, trong tay cầm vài cái phong bì màu trắng, mỗi cái phong bì đều có một chút độ dày.

"Khụ, tiền thưởng a! Tổng cộng năm phần, mỗi người hai ngàn."

Cô vừa nói, vừa phát từng cái phong bì đến trong tay từng cầu thủ.

Hoa Tí ngồi ở vị trí lúc đầu của Chu Khởi, sau khi cầm đến phong bì này, tâm tình rất phức tạp.

Lại nghĩ tới lúc trước khi lão Đại hỏi bọn họ có ai muốn kiếm khoản thu nhập thêm hay không, hắn giơ tay nhanh nhất... Nhưng mà không nghĩ tới, khoản thu nhập thêm này lại có thế kiếm được như vậy...

Hơn nữa! Tiền này cũng quá ít đi!

Còn không bằng một phần mười tiền hắn trông quán bar mỗi tháng nữa!

Tuy vậy hắn cũng không dám oán giận, ngay cả lão Đại của hắn loại đại thiếu gia kia cũng đều nhẫn nhục chịu khó đi theo huấn luyện lâu như vậy, lại toàn lực thi đấu, cuối cùng cũng không chỉ được chút tiền như vậy sao?

Hắn không có gì để phàn nàn! Đúng! Không có!

... Nhưng là lão Đại trừ tiền ra, còn dụ dỗ một bà chủ tương lai a.

Hoa Tí nhìn hai người đối diện, cùng với những bong bóng vô hình màu hồng xung quanh bọn họ, bỗng nhiên liền có chút xót xa trong lòng.

Dựa vào cái gì lão đại có em gái, hắn lại chịu mệt a.

Sớm biết vậy liền không gấp gáp tranh giành đến đây làm cu li rồi!

Bên kia, sau khi Lưu Ngải đã đưa tiền xong cho mọi người, liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

Cô đùa đùa, nói: "Các cậu mỗi người đều lĩnh tiền rồi, nồi lẩu này có phải các cậu nên mời hay không hả?"

Lớp Hứa Nùng có nam sinh ngược lại là hào phóng trả lời: "Được thôi, lát nữa bao nhiêu tiền, chúng tôi chia đều."

"Đừng tính tôi, tôi không lấy tiền." Chu Khởi cầm phong bì lên, " Tiền tôi cực cực khổ khổ kiếm được, nhất định một phân không thiếu phải đưa toàn bộ cho cô nàng nhà tôi."

Nói rồi, hắn đặt tiền cùng phong bì vào tay Hứa Nùng, "Nhanh, thu vào đi, ngày mai mang em đi mua son môi với váy ngắn."

Hứa Nùng: "..."

Lưu Ngải ở bên cạnh cảm thấy bị Chu Khởi ngọt muốn xỉu rồi, nhìn qua là một người đàn ông rất bạo ngược, sao có thể nói ra những lời âu yếm như vậy chứ!

Nhưng là Trì Sa Sa nghe xong, ngược lại có phản ứng khác hẳn.

"Váy ngắn gì gì đó... Anh không phải là không cho cô ấy tùy tiện mặc sao..."

Lúc trước người bởi vì Hứa Nùng ăn mặc nóng bỏng mà tức giận là ai nha!

Chu Khởi "A" một tiếng, cánh tay chống trên mặt bàn, chống nghiêng mặt, lười biếng nhìn Hứa Nùng.

"Tôi dụ dỗ cô ấy, nếu cô ấy nhất định phải mặc..."

Nói rồi, thân thể hắn xê dịch về bên phía Hứa Nùng, tư thế không đổi, như trước dùng khuỷu tay chống mặt bàn, nhưng giọng lại đè thấp vài phần, dường như chỉ có Hứa Nùng có thể nghe thấy.

"Nhất định phải mặc mà nói, liền chỉ mặc cho anh nhìn."

Hứa Nùng không thể nào nhịn nổi nữa, cầm lấy cái phong bì trắng kia, "Phách" một cái đập lên mặt Chu Khởi.

"Tôi cái gì cũng không mua! Anh tự mình giữ đi."

Chu Khởi biết mình trêu chọc quá đáng rồi, con mèo nhỏ bắt đầu tỏ ra cáu kỉnh, cũng không tiếp tục nữa, cười lui về chỗ ngồi của mình.

Trong phòng bao những người khác lúc này đều hận không thể biến mất tại chỗ, đây đâu phải tiệc mừng công gì, rõ ràng là cảnh làm thịt chó mà.

...

Sau đó đồ ăn được đưa lên, Chu Khởi tách riêng bốn cái nồi lẩu ra, lấy một cái cho Hứa Nùng, sau đó vừa ném thịt viên và thịt bò vào trong, vừa nói: "Mọi người cho vào cái nồi canh suông này cái gì cũng được, nhưng đừng cho rau thơm, cô nàng nhà tôi không ăn rau thơm."

Hứa Nùng bị loại chăm sóc đặc biệt này của hắn làm cho mặt nóng vô cùng, cô từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ giống như hôm nay vậy, trở thành tiêu điểm bị mọi người nhìn, lúc này có chút hấp tấp nóng nảy, có chút ý xấu hổ, lại có chút tâm tình không nói rõ được...

Cô tiện tay lấy co-ca có đá bên cạnh muốn đưa lên miệng uống, nào ngờ cổ tay lại đột nhiên bị Chu Khởi đè lại.

"Anh đã tra qua tư liệu, em gần đây tốt nhất không nên uống nước đá."

Hứa Nùng có chút không rõ lí do, "Hả?"

"Không phải em mua cái kia sao? Em..."

Chu Khởi lời chưa nói hết, Hứa Nùng liền nghe rõ ý của hắn, trong nhất thời hai gò má đột nhiên nóng lên.

Cô tiện tay gắp một viên thịt bò mà hắn vừa mới trần cho mình từ trong đĩa, trực tiếp nhét vào trong miệng Chu Khởi.

"Anh câm miệng!"

Khi cô nói chuyện rất hung dữ, nhưng ánh mắt lại lấp lánh, sau đó cũng không lại nhìn hắn, nhàm chán giống như là che dấu hoảng loạn, bắt đầu không ngừng nhét đồ ăn vào trong miệng.

Chu Khởi vừa nhai thịt bò viên, vừa cười nhìn cô.

Lưu Ngải ở bên kia nhìn rõ hành động của hai người, không nhịn được trêu chọc: "Ơ, vị bằng hữu của đồng chí Tiểu Hứa kia a, anh đây là ăn cái gì nha, vui vẻ như vậy?"

Chu Khởi cũng không ngẩng đầu, mở mắt nói mò, "Vừa mới bị người cho ăn cục đường."

Hoa Tí có chút mơ hồ, theo bản năng nhìn lão Đại nhà mình, "Đường?"

"Đúng, đường." Chu Khởi lười biếng nhếch miệng cười xấu xa, ánh mắt vẫn không nhúc nhích đặt trên mặt Hứa Nùng, "Đặc biệt ngọt ngào."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương