Đốt Cháy Lãng Mạn
-
Chương 19
Bạch Hiểu thật ra hôm đó ở phim trường sau khi rửa mặt xong, liền lại muốn đi tìm Hứa Nùng.
Cô ta từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ chưa từng bị khi dễ thành cái dạng này, trước kia cho dù cô ta làm cái gì nói cái gì, bạn bè gia đình gần như đều chiều chuộng cô ta, cung phụng cô ta như một đại tiểu thư.
Nhưng cô ta vậy mà bị một cái đứa nhà quê bắt nạt hai lần liền!
Hơn nữa một lần so với một lần còn quá đáng hơn!
Điều này làm cho cô ta căn bản không cách nào nhịn nổi!!
Nhưng lần này cô ta cũng cảm thấy, Hứa Nùng so với lúc trước có thay đổi rất lớn.
Trước kia vô luận cô ta nói Hứa Nùng thế nào, ức hiếp cô ra sao, cô đều phản ứng bình bình, cũng không biết là không để cô ta vào mắt, hay là cảm thấy không cần thiết phải phản ứng.
Nhưng từ sau khi cô ta gọi những người cho vay nặng lãi đó tới dọa Hứa Nùng, cả người cô đều thay đổi, hơn nữa là cảm giác càng ngày càng mãnh liệt.
Đáy lòng Bạch Hiểu thật ra âm thầm có chút sợ hãi, cô ta sợ một mình đơn độc đi kiếm chuyện trả thù, kết quả sẽ là bị Hứa Nùng xử lý ác hơn.
Nhưng một ngụm ác khí này không trút ra cũng không được!
Cho nên cô ta không kích động trực tiếp đi tìm Hứa Nùng, mà là đi công ty của cha cô ta, khóc lóc kể lể một trận với ông ta.
Cha của Bạch Hiểu luôn luôn cưng chiều đứa con gái độc nhất này, nghe xong lời Bạch Hiểu nói cô ta hôm nay ở đoàn phim bị người ta "ức hiếp" như thế nào, làm sao có thể nhịn được.
Vì thế gọi trợ lý tìm vài vệ sĩ, mang theo Bạch Hiểu, một đường giết đến thành phố điện ảnh.
Sau khi đến thành phố điện ảnh và truyền hình phát hiện người ở phim trường đều đã kết thúc công việc, lại bảo Bạch Hiểu dẫn bọn hắn đi khách sạn nơi Hứa Nùng ở.
Suy nghĩ ban đầu của ông Bạch là mang người dọa cái con nhóc đã bắt nạt con gái mình, dù sao ông ta cũng là người làm ăn, không muốn làm cho mọi chuyện quá lớn.
Đến lúc đó nhìn tâm tình con gái mình, tâm tình tốt thì bảo con nhóc kia nói lời xin lỗi, nếu là con gái không hài lòng, thì kêu đối phương quỳ xuống tự mình cho hai bàn tay để con gái hết giận.
Nhưng là ông ta ngàn tưởng vạn tưởng, cũng không nghĩ tới một loại khả năng khác...
...
Cha của Bạch Hiểu tay vốn đang hung hăng gõ cửa dừng ở giữa không trung, ông ta nhìn người xuất hiện bên trong cửa, biểu tình trong nháy mắt cứng đờ.
"Chu chu... Chu.. Chu thiếu?!!"
Ông Bạch hiển nhiên là sợ hãi, hoàn toàn không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Chu Khởi, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Bạch Hiểu cũng đang âm thầm hoảng sợ, cha gọi người đàn ông này là gì? Cái gì Chu thiếu?
Ánh mắt Chu Khởi nhàn nhạt quét qua, nhìn một loạt vệ sĩ áo đen đứng phía sau bọn họ, lại nhìn nhìn Bạch Hiểu cùng ông Bạch đứng chung một chỗ, đột nhiên bật cười.
"Con gái của ông hả?"
Ông Bạch có loại dự cảm không tốt, biểu tình trên mặt càng thêm thấp thỏm, "Đúng, đúng vậy... Chu thiếu, Bạch Hiểu là con gái tôi. Cái kia, chúng tôi hình như gõ sai phòng rồi, xin lỗi!"
"Không sai đâu, ông muốn tìm hẳn là cô gái của tôi. Chẳng qua cô ấy hiện tại đang tắm rửa."
Một câu "Cô gái của tôi" này khiến ông Bạch càng kinh ngạc, đầu óc nháy mắt xoay chuyển, cảm giác giống như đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Này... Người mà con gái mình nói "Bắt nạt" nó, có quan hệ với Chu thiếu?!
Thời điểm ý thức được điều này, ông Bạch cái gì cũng không dám nói nữa, ông ta chỉ cảm thấy trên trán vẫn luôn có mồ hôi lạnh chảy ra, trong đầu không ngừng nghĩ các loại khả năng.
"Chu thiếu, ngài..."
Chu Khởi dùng tay ra hiệu với ông ta, chặn đứng lời ông ta muốn nói. Tiếp theo quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Hứa Nùng ở bên trong dường như không nghe thấy cái gì, liền xoay tay đóng cửa lại đi ra ngoài.
Cha của Bạch Hiểu thấy thế, vội vàng mang người đi theo phía sau hắn.
Bạch Hiểu ở bên cạnh ông ta còn chưa hiểu ra sao, có chút không rõ chuyện gì đang diễn ra.
"Cha, người..."
"Con câm miệng cho cha!" Ông Bạch lúc này cũng không có dáng vẻ cha hiền của ngày thường, giọng điệu đối với Bạch Hiểu là hấp tấp nóng nảy trước nay chưa từng có.
Bạch Hiểu có chút ủy khuất, nhưng cô ta cũng là lần đầu tiên thấy cha nổi giận với mình, cho nên cũng không dám lại nói thêm cái gì.
Chu Khởi một đường đi vào thang máy, đi xuống hai tầng lầu, cuối cùng dừng lại tại tầng 7 của khách sạn, tùy tiện tìm một căn phòng rồi đưa tay gõ cửa.
Bên trong là người mà Trần Tiến lúc trước sắp xếp vào chiếm phòng khách sạn, tốc độ đối phương mở cửa rất nhanh, sau khi nhìn thấy Chu Khởi lập tức cung kính, đứng thẳng người hướng về phía hắn cúi đầu, "Chu thiếu."
Chu Khởi không phản ứng gì, giống như là thói quen, gương mặt lạnh nhạt đi vào trong phòng.
Ông Bạch lúc này chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, bước chân tiến không được lùi cũng không xong, ở ngoài cửa dừng lại vài giây, mới kiên trì dẫn người đi vào.
Chu Khởi lúc này đang ngồi ở sô pha đốt thuốc, đầu nghiêng nghiêng, đèn tường phía trên đỉnh đầu rắc ánh sáng mờ nhạt, lông mi nửa che nửa chắn, bóng mờ trên mặt sáng tối phân cách thập phần rõ ràng.
Cả khuôn mặt ngoại trừ khoa trương soái khí, lại thêm một phần tà khí hắc ám.
Bạch Hiểu lặng lẽ ở phía sau ông Bạch đánh giá hắn, trong lòng cũng có chút lo sợ bất an.
Dáng vẻ hiện tại của người đàn ông này, hoàn toàn không giống với ban ngày.
Không, nói như vậy dường như cũng không đúng, phải nói dáng vẻ hiện tại của hắn, cùng với khi đối diện Hứa Nùng, hoàn toàn bất đồng.
Khi ở bên người Hứa Nùng, người đàn ông này là dáng vẻ bất cần đời, lại có chút lưu manh vô lại, hơi thở mạnh mẽ không làm người khác phải e ngại.
Nhưng giờ phút này hắn hoàn toàn không giống, tuy rằng hắn cái gì cũng chưa nói chưa làm, nhưng chỉ an tĩnh ngồi ở bên đó, quanh người phát ra khí thế cũng đủ để cho người khác thấp thỏm lo sợ.
Bạch Hiểu lần đầu tiên tỉnh ngộ, bản thân lúc trước có phải đã làm sai hay không.
Đắc tội Hứa Nùng ngược lại không có gì... Chẳng qua là không nên ở trước mặt người đàn ông này làm Hứa Nùng khó xử à.
Cha của Bạch Hiểu thấy Chu Khởi vẫn luôn không nói chuyện, bất an trong lòng càng tăng thêm.
Rốt cuộc có chút thiếu kiên nhẫn, ông ta thật cẩn thận thử thăm dò mở miệng: "Chu thiếu, cái đó... Tôi nghe Bạch Hiểu nhà chúng tôi nói, nó nói tựa hồ cùng... Ách..."
Nói đến đây, ông Bạch bỗng nhiên quay đầu nhìn Bạch Hiểu, nhỏ giọng hỏi cô ta: "Con nói người bạn học kia gọi là gì?"
Bạch Hiểu há mồm liền muốn nói ra "Đứa nhà quê", nhưng giương mắt nhìn lên thấy Chu Khởi ở trên sô pha bên kia, ba chữ kia nhất thời nghẹn ở trong cổ họng không dám nói ra.
Cô ta cuối cùng vẫn là không cam không nguyện nói ra tên Hứa Nùng.
"Cô ta tên là Hứa Nùng."
Ông Bạch nghe xong, liên tục gật đầu, sau đó lại hướng về phía Chu Khởi mở miệng: "Đúng đúng, xem trí nhớ của tôi này, Hiểu Hiểu nhà chúng tôi trước kia có đề cập qua với tôi, nó nói có cái bạn học họ Hứa, vô cùng ưu tú, người cũng đặc biệt tốt, đầu óc tôi này thật sự không được rồi, vậy mà quên mất!"
Bạch Hiểu vừa nghe lời này của cha cô ta, liền không tự chủ nhíu mày, nhưng là từ đầu đến cuối cũng không dám mở miệng cãi lại cái gì.
Ông Bạch nói tới đây, dừng một chút, trong lời nói tràn đầy ý lấy lòng: "Cái đó, Chu thiếu, tôi hôm nay đến, thật ra là nghe nói Hiểu Hiểu nhà chúng tôi này, cùng với Hứa tiểu thư náo loạn có chút hiểu lầm, có chút không thoải mái. Cho nên liền nghĩ mang nó tới xin lỗi Hứa tiểu thư."
Chu Khởi miệng ngậm điếu thuốc, không mặn không nhạt nhìn thoáng qua một hàng vệ sĩ áo đen phía sau ông ta, nói: "Mang theo vệ sĩ đến giải thích?"
Ông Bạch nghẹn lại, bất an cùng thấp thỏm trong lòng càng tăng thêm, ông ta nhìn Chu Khởi, lòng bàn tay không ngừng toát mồ hôi lạnh.
"Cái đó... Chu thiếu, hiểu lầm, là hiểu lầm, tôi mang theo vệ sĩ ra cửa là thói quen, việc này cùng việc tìm Hứa tiểu thư không có bất cứ quan hệ nào."
Chu Khởi lười cùng ông ta nhiều lời vô ích, đưa tay về phía gạt tàn trên bàn trà gẩy gẩy tàn thuốc, mở miệng: "Tôi không nói hẳn là ông cũng biết, con gái ông bên ngoài có bao nhiêu hung hăng càn quấy đi."
Nói xong, nhàn nhạt nâng mắt, khi nhìn về phía ông Bạch, trong mắt chỉ còn sự lạnh lẽo.
Hắn đơn giản phun ra vài từ: "Nên dạy bảo lại đi."
Ông Bạch đương nhiên hiểu ý tứ trong lời này của Chu Khởi, ông ta khẽ cắn môi, chỉ do dự một khắc, tiếp theo ——
Lật tay liền đánh Bạch Hiểu một cái!
Một tiếng "Bốp" giòn tan vang lên, trong phòng nháy mắt lâm vào an tĩnh quỷ dị, ngoại trừ Chu Khởi, người có mặt đều bị dọa cho giật mình.
Vì làm cho Chu Khởi vừa lòng, ông Bạch gần như là dùng toàn lực. Bạch Hiểu một chút chuẩn bị cũng không có, trực tiếp liền bị đánh đến lảo đảo vài bước về phía sau.
Bạch Hiểu cảm giác hai má trong nháy mắt nóng hừng hực, vừa rát vừa đau, tiếng ù tai ong ong cũng vang lên bên tai, cô ta bụm mặt, không dám tin nhìn ông Bạch.
"Cha?!!"
Ông Bạch cũng đau lòng, đứa con gái này từ nhỏ được ông ta nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, trước kia đừng nói đánh nó, ông ta chính là ngay cả lời nói nặng cũng chưa từng nói qua một lần.
Nhưng tình huống lần này hoàn toàn không giống trước.
Cô ta trước kia đắc tội người thì đắc tội, Bạch gia có tiền cũng có chút thế lực, bất kể dùng biện pháp gì, đều có thể giải quyết cho cô ta.
Nhưng lần này cô ta đắc tội người của Chu Khởi, này... Cái này căn bản không giống những chuyện kia!
Thế lực của Chu gia ở Bắc thành vô cùng rộng, rất nhiều hạng mục của Bạch gia đều là dựa vào Chu gia. Đơn giản mà nói, trước kia Bạch gia kiếm tiền, đại bộ phận đều là dựa vào Chu gia mới kiếm được.
Vị thiếu gia Chu Khởi này, bình thường rất ít xuất hiện trước mặt người khác, cũng không thường đến Chu thị, nhưng ông Bạch lại trong lúc vô tình gặp qua hắn mấy lần.
Cũng biết Chu gia coi trọng đứa cháu trai độc nhất này như thế nào, ông cụ Chu lại làm thế nào bồi dưỡng hắn trở thành người nối nghiệp Chu thị.
Tuy rằng cũng có tin tức nói, Chu Khởi không muốn tiếp nhận Chu thị lắm, cũng không muốn làm cậu chủ gì đó... Nhưng, vô luận thế nào, hắn là người của Chu gia là sự thật.
Huống hồ bản nhân hắn cũng không phải dễ chọc.
Ông Bạch không thấy qua tận mắt, nhưng lại không chỉ một lần nghe nói qua sự tích của vị đại thiếu gia này.
Nghe nói vị Chu thiếu này không đi con đường tầm thường, dưới tay kinh doanh tất cả đều là loại sản nghiệp quán bar với trường đua xe. Không chỉ như vậy, dưới tay hắn còn nuôi một đám đàn em, dường như đều là những người ngoài lề xã hội đã từng phạm pháp, đi ra khó tìm việc làm kia.
Còn có một chuyện... Không biết có phải là sự thật hay không.
Có lời đồn vị đại thiếu gia này đã từng vì người em họ đã mất, đánh một người tới phải nhập viện cấp cứu.
Dù sao từ lúc đó, vị Chu thiếu này ở trong cái vòng luẩn quẩn đó bắt đầu trở nên điên cuồng, cái tên Chu Khởi này, cũng cùng cấp với ba chữ "Không thể chọc".
Cho nên hôm nay ngoài ý muốn tình cờ gặp hắn, lại biết người mà con gái mình đắc tội chính là người của hắn, ông Bạch làm sao có thể còn giống ngày thường bảo vệ Bạch Hiểu nữa?!
Ông ta dạy dỗ có chút tàn nhẫn, cũng hoàn toàn vì để Chu Khởi vừa lòng, không lại có cái hành động gì khác, đi động đến Bạch Hiểu.
Nhưng hiển nhiên bàn tay này cũng không khiến Chu Khởi có phản ứng gì lớn, mặt mày hắn như trước nhàn nhạt, mang theo một chút lãnh ý ngồi ở bên đó hút thuốc.
Ông Bạch thấy thế, liền biết hắn không muốn chỉ như vậy là xong việc.
Khẽ cắn môi, ông ta túm lấy Bạch Hiểu, ấn ấn bả vai cô ta, lớn tiếng quát: "Quỳ xuống nhận sai với Chu thiếu cho cha!"
Sự khiếp sợ mà một bàn tay kia của ông Bạch mang đến cho Bạch Hiểu còn chưa tan, đột nhiên lại bị đối đãi như vậy, nhất thời ủy khuất cùng khó chịu đều ùa ra, hốc mắt trong nháy mắt cũng đỏ hoe.
"Cha, người làm gì vậy... Con vì cái gì phải quỳ xuống giải thích! Con đã làm sai cái gì!"
Ông Bạch chưa từng có lúc nào hối hận giống như hiện tại.
Ông ta bỗng nhiên cảm thấy trước kia cưng chiều Bạch Hiểu có phải đã hại đứa bé này hay không, như thế nào cũng đã đến cái hoàn cảnh này rồi, mà một chút nhãn lực cũng không có!
Nhưng ông ta không quan tâm cái gì, thấy Bạch Hiểu không nguyện ý, liền hung hăng ấn bả vai cô ta ép xuống, cuối cùng "Bịch" một tiếng, ép cô ta quỳ xuống.
Bạch Hiểu khóc lóc giãy dụa, nhưng vẫn là địch không lại sức lực của ông Bạch, cuối cùng không làm sao được, chỉ có thể vừa quỳ vừa khóc.
Cô ta khóc gần như có thể dùng tê tâm liệt phế để hình dung, từ nhỏ đến lớn không chịu qua ủy khuất, hôm nay tất cả đều chịu đựng qua, Bạch Hiểu làm sao có thể không đau lòng?!
Ông Bạch ở bên cạnh nghe được cũng có chút tan nát cõi lòng, lại vẫn là cứng lòng, không buông cô ta ra.
Ông ta không nhìn Bạch Hiểu, quay đầu nhìn về phía Chu Khởi, "Chu thiếu, ngài xem... Bạch Hiểu nhà chúng tôi đã xin lỗi thế này, ngài có hài lòng không?"
Chu Khởi nhếch môi cười, dáng vẻ không quá để ý, "Được, lời xin lỗi này tôi thay cô gái của tôi nhận. Chẳng qua lúc trước còn có chút sổ sách, chúng ta phải tính cho rõ ràng."
Trong lòng ông Bạch "Lộp bộp" một tiếng, tim cũng rơi xuống, ông ta cẩn thận nhớ lại một chút chuyện Bạch Hiểu đã nói qua với mình, suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ.
Chẳng lẽ vị đại thiếu gia này nói chính là chuyện Bạch Hiểu đã từng lợi dụng nhóm người cho vay nặng lãi đến hù dọa Hứa Nùng?!
"Đây... Chu thiếu, ngài..."
Chu Khởi không trả lời ông ta, lấy ra cái Nokia cũ, tùy tiện ấn hai số, tiếp đến liền kẹp ở bên tai.
Lúc chờ đầu kia được kết nối, hắn lại tiếp tục hút thuốc.
Hai điếu thuốc nối tiếp nhau, ánh sáng màu đỏ tươi bùng lên rồi tắt, sau khi điếu thuốc thứ hai bên miệng đã được châm lên, Chu Khởi đặt tàn thuốc cũ vào trong gạt tàn.
Đầu kia điện thoại được người bắt máy, giọng nói cung kính truyền ra từ ống nghe: "Chu thiếu."
"Ừ." Chu Khởi ngậm điếu thuốc, giọng có chút mơ hồ, "Chuyện lúc trước để cậu làm, có thể bắt đầu rồi."
Hắn vừa nói, vừa nhìn lướt qua ông Bạch và Bạch Hiểu, ánh mắt cũng phiếm lạnh.
"Tất cả chứng cứ, đều giao cho cảnh sát."
...
Sau khi cúp điện thoại, ông Bạch vẫn còn có chút mơ hồ, ông ta không biết điều Chu Khởi nói rốt cuộc là có ý tứ gì, nhanh chóng hỏi: "Chu thiếu, ngài nói vậy là có ý gì? Chứng cớ gì?"
Giọng Chu Khởi không cao không thấp, dáng vẻ như là không quá để ý, đáp: "Chứng cứ con gái ông xúi giục người khác phạm tội đó."
Nói đến đây, hắn ngậm điếu thuốc cười, nhưng ý cười lại làm cho ông Bạch cảm thấy một tia khủng hoảng cùng e ngại.
"Nếu Bạch tổng không quản lý tốt con gái của mình, vậy tôi liền thay ông dạy dỗ."
Cô ta từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ chưa từng bị khi dễ thành cái dạng này, trước kia cho dù cô ta làm cái gì nói cái gì, bạn bè gia đình gần như đều chiều chuộng cô ta, cung phụng cô ta như một đại tiểu thư.
Nhưng cô ta vậy mà bị một cái đứa nhà quê bắt nạt hai lần liền!
Hơn nữa một lần so với một lần còn quá đáng hơn!
Điều này làm cho cô ta căn bản không cách nào nhịn nổi!!
Nhưng lần này cô ta cũng cảm thấy, Hứa Nùng so với lúc trước có thay đổi rất lớn.
Trước kia vô luận cô ta nói Hứa Nùng thế nào, ức hiếp cô ra sao, cô đều phản ứng bình bình, cũng không biết là không để cô ta vào mắt, hay là cảm thấy không cần thiết phải phản ứng.
Nhưng từ sau khi cô ta gọi những người cho vay nặng lãi đó tới dọa Hứa Nùng, cả người cô đều thay đổi, hơn nữa là cảm giác càng ngày càng mãnh liệt.
Đáy lòng Bạch Hiểu thật ra âm thầm có chút sợ hãi, cô ta sợ một mình đơn độc đi kiếm chuyện trả thù, kết quả sẽ là bị Hứa Nùng xử lý ác hơn.
Nhưng một ngụm ác khí này không trút ra cũng không được!
Cho nên cô ta không kích động trực tiếp đi tìm Hứa Nùng, mà là đi công ty của cha cô ta, khóc lóc kể lể một trận với ông ta.
Cha của Bạch Hiểu luôn luôn cưng chiều đứa con gái độc nhất này, nghe xong lời Bạch Hiểu nói cô ta hôm nay ở đoàn phim bị người ta "ức hiếp" như thế nào, làm sao có thể nhịn được.
Vì thế gọi trợ lý tìm vài vệ sĩ, mang theo Bạch Hiểu, một đường giết đến thành phố điện ảnh.
Sau khi đến thành phố điện ảnh và truyền hình phát hiện người ở phim trường đều đã kết thúc công việc, lại bảo Bạch Hiểu dẫn bọn hắn đi khách sạn nơi Hứa Nùng ở.
Suy nghĩ ban đầu của ông Bạch là mang người dọa cái con nhóc đã bắt nạt con gái mình, dù sao ông ta cũng là người làm ăn, không muốn làm cho mọi chuyện quá lớn.
Đến lúc đó nhìn tâm tình con gái mình, tâm tình tốt thì bảo con nhóc kia nói lời xin lỗi, nếu là con gái không hài lòng, thì kêu đối phương quỳ xuống tự mình cho hai bàn tay để con gái hết giận.
Nhưng là ông ta ngàn tưởng vạn tưởng, cũng không nghĩ tới một loại khả năng khác...
...
Cha của Bạch Hiểu tay vốn đang hung hăng gõ cửa dừng ở giữa không trung, ông ta nhìn người xuất hiện bên trong cửa, biểu tình trong nháy mắt cứng đờ.
"Chu chu... Chu.. Chu thiếu?!!"
Ông Bạch hiển nhiên là sợ hãi, hoàn toàn không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được Chu Khởi, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Bạch Hiểu cũng đang âm thầm hoảng sợ, cha gọi người đàn ông này là gì? Cái gì Chu thiếu?
Ánh mắt Chu Khởi nhàn nhạt quét qua, nhìn một loạt vệ sĩ áo đen đứng phía sau bọn họ, lại nhìn nhìn Bạch Hiểu cùng ông Bạch đứng chung một chỗ, đột nhiên bật cười.
"Con gái của ông hả?"
Ông Bạch có loại dự cảm không tốt, biểu tình trên mặt càng thêm thấp thỏm, "Đúng, đúng vậy... Chu thiếu, Bạch Hiểu là con gái tôi. Cái kia, chúng tôi hình như gõ sai phòng rồi, xin lỗi!"
"Không sai đâu, ông muốn tìm hẳn là cô gái của tôi. Chẳng qua cô ấy hiện tại đang tắm rửa."
Một câu "Cô gái của tôi" này khiến ông Bạch càng kinh ngạc, đầu óc nháy mắt xoay chuyển, cảm giác giống như đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Này... Người mà con gái mình nói "Bắt nạt" nó, có quan hệ với Chu thiếu?!
Thời điểm ý thức được điều này, ông Bạch cái gì cũng không dám nói nữa, ông ta chỉ cảm thấy trên trán vẫn luôn có mồ hôi lạnh chảy ra, trong đầu không ngừng nghĩ các loại khả năng.
"Chu thiếu, ngài..."
Chu Khởi dùng tay ra hiệu với ông ta, chặn đứng lời ông ta muốn nói. Tiếp theo quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Hứa Nùng ở bên trong dường như không nghe thấy cái gì, liền xoay tay đóng cửa lại đi ra ngoài.
Cha của Bạch Hiểu thấy thế, vội vàng mang người đi theo phía sau hắn.
Bạch Hiểu ở bên cạnh ông ta còn chưa hiểu ra sao, có chút không rõ chuyện gì đang diễn ra.
"Cha, người..."
"Con câm miệng cho cha!" Ông Bạch lúc này cũng không có dáng vẻ cha hiền của ngày thường, giọng điệu đối với Bạch Hiểu là hấp tấp nóng nảy trước nay chưa từng có.
Bạch Hiểu có chút ủy khuất, nhưng cô ta cũng là lần đầu tiên thấy cha nổi giận với mình, cho nên cũng không dám lại nói thêm cái gì.
Chu Khởi một đường đi vào thang máy, đi xuống hai tầng lầu, cuối cùng dừng lại tại tầng 7 của khách sạn, tùy tiện tìm một căn phòng rồi đưa tay gõ cửa.
Bên trong là người mà Trần Tiến lúc trước sắp xếp vào chiếm phòng khách sạn, tốc độ đối phương mở cửa rất nhanh, sau khi nhìn thấy Chu Khởi lập tức cung kính, đứng thẳng người hướng về phía hắn cúi đầu, "Chu thiếu."
Chu Khởi không phản ứng gì, giống như là thói quen, gương mặt lạnh nhạt đi vào trong phòng.
Ông Bạch lúc này chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, bước chân tiến không được lùi cũng không xong, ở ngoài cửa dừng lại vài giây, mới kiên trì dẫn người đi vào.
Chu Khởi lúc này đang ngồi ở sô pha đốt thuốc, đầu nghiêng nghiêng, đèn tường phía trên đỉnh đầu rắc ánh sáng mờ nhạt, lông mi nửa che nửa chắn, bóng mờ trên mặt sáng tối phân cách thập phần rõ ràng.
Cả khuôn mặt ngoại trừ khoa trương soái khí, lại thêm một phần tà khí hắc ám.
Bạch Hiểu lặng lẽ ở phía sau ông Bạch đánh giá hắn, trong lòng cũng có chút lo sợ bất an.
Dáng vẻ hiện tại của người đàn ông này, hoàn toàn không giống với ban ngày.
Không, nói như vậy dường như cũng không đúng, phải nói dáng vẻ hiện tại của hắn, cùng với khi đối diện Hứa Nùng, hoàn toàn bất đồng.
Khi ở bên người Hứa Nùng, người đàn ông này là dáng vẻ bất cần đời, lại có chút lưu manh vô lại, hơi thở mạnh mẽ không làm người khác phải e ngại.
Nhưng giờ phút này hắn hoàn toàn không giống, tuy rằng hắn cái gì cũng chưa nói chưa làm, nhưng chỉ an tĩnh ngồi ở bên đó, quanh người phát ra khí thế cũng đủ để cho người khác thấp thỏm lo sợ.
Bạch Hiểu lần đầu tiên tỉnh ngộ, bản thân lúc trước có phải đã làm sai hay không.
Đắc tội Hứa Nùng ngược lại không có gì... Chẳng qua là không nên ở trước mặt người đàn ông này làm Hứa Nùng khó xử à.
Cha của Bạch Hiểu thấy Chu Khởi vẫn luôn không nói chuyện, bất an trong lòng càng tăng thêm.
Rốt cuộc có chút thiếu kiên nhẫn, ông ta thật cẩn thận thử thăm dò mở miệng: "Chu thiếu, cái đó... Tôi nghe Bạch Hiểu nhà chúng tôi nói, nó nói tựa hồ cùng... Ách..."
Nói đến đây, ông Bạch bỗng nhiên quay đầu nhìn Bạch Hiểu, nhỏ giọng hỏi cô ta: "Con nói người bạn học kia gọi là gì?"
Bạch Hiểu há mồm liền muốn nói ra "Đứa nhà quê", nhưng giương mắt nhìn lên thấy Chu Khởi ở trên sô pha bên kia, ba chữ kia nhất thời nghẹn ở trong cổ họng không dám nói ra.
Cô ta cuối cùng vẫn là không cam không nguyện nói ra tên Hứa Nùng.
"Cô ta tên là Hứa Nùng."
Ông Bạch nghe xong, liên tục gật đầu, sau đó lại hướng về phía Chu Khởi mở miệng: "Đúng đúng, xem trí nhớ của tôi này, Hiểu Hiểu nhà chúng tôi trước kia có đề cập qua với tôi, nó nói có cái bạn học họ Hứa, vô cùng ưu tú, người cũng đặc biệt tốt, đầu óc tôi này thật sự không được rồi, vậy mà quên mất!"
Bạch Hiểu vừa nghe lời này của cha cô ta, liền không tự chủ nhíu mày, nhưng là từ đầu đến cuối cũng không dám mở miệng cãi lại cái gì.
Ông Bạch nói tới đây, dừng một chút, trong lời nói tràn đầy ý lấy lòng: "Cái đó, Chu thiếu, tôi hôm nay đến, thật ra là nghe nói Hiểu Hiểu nhà chúng tôi này, cùng với Hứa tiểu thư náo loạn có chút hiểu lầm, có chút không thoải mái. Cho nên liền nghĩ mang nó tới xin lỗi Hứa tiểu thư."
Chu Khởi miệng ngậm điếu thuốc, không mặn không nhạt nhìn thoáng qua một hàng vệ sĩ áo đen phía sau ông ta, nói: "Mang theo vệ sĩ đến giải thích?"
Ông Bạch nghẹn lại, bất an cùng thấp thỏm trong lòng càng tăng thêm, ông ta nhìn Chu Khởi, lòng bàn tay không ngừng toát mồ hôi lạnh.
"Cái đó... Chu thiếu, hiểu lầm, là hiểu lầm, tôi mang theo vệ sĩ ra cửa là thói quen, việc này cùng việc tìm Hứa tiểu thư không có bất cứ quan hệ nào."
Chu Khởi lười cùng ông ta nhiều lời vô ích, đưa tay về phía gạt tàn trên bàn trà gẩy gẩy tàn thuốc, mở miệng: "Tôi không nói hẳn là ông cũng biết, con gái ông bên ngoài có bao nhiêu hung hăng càn quấy đi."
Nói xong, nhàn nhạt nâng mắt, khi nhìn về phía ông Bạch, trong mắt chỉ còn sự lạnh lẽo.
Hắn đơn giản phun ra vài từ: "Nên dạy bảo lại đi."
Ông Bạch đương nhiên hiểu ý tứ trong lời này của Chu Khởi, ông ta khẽ cắn môi, chỉ do dự một khắc, tiếp theo ——
Lật tay liền đánh Bạch Hiểu một cái!
Một tiếng "Bốp" giòn tan vang lên, trong phòng nháy mắt lâm vào an tĩnh quỷ dị, ngoại trừ Chu Khởi, người có mặt đều bị dọa cho giật mình.
Vì làm cho Chu Khởi vừa lòng, ông Bạch gần như là dùng toàn lực. Bạch Hiểu một chút chuẩn bị cũng không có, trực tiếp liền bị đánh đến lảo đảo vài bước về phía sau.
Bạch Hiểu cảm giác hai má trong nháy mắt nóng hừng hực, vừa rát vừa đau, tiếng ù tai ong ong cũng vang lên bên tai, cô ta bụm mặt, không dám tin nhìn ông Bạch.
"Cha?!!"
Ông Bạch cũng đau lòng, đứa con gái này từ nhỏ được ông ta nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, trước kia đừng nói đánh nó, ông ta chính là ngay cả lời nói nặng cũng chưa từng nói qua một lần.
Nhưng tình huống lần này hoàn toàn không giống trước.
Cô ta trước kia đắc tội người thì đắc tội, Bạch gia có tiền cũng có chút thế lực, bất kể dùng biện pháp gì, đều có thể giải quyết cho cô ta.
Nhưng lần này cô ta đắc tội người của Chu Khởi, này... Cái này căn bản không giống những chuyện kia!
Thế lực của Chu gia ở Bắc thành vô cùng rộng, rất nhiều hạng mục của Bạch gia đều là dựa vào Chu gia. Đơn giản mà nói, trước kia Bạch gia kiếm tiền, đại bộ phận đều là dựa vào Chu gia mới kiếm được.
Vị thiếu gia Chu Khởi này, bình thường rất ít xuất hiện trước mặt người khác, cũng không thường đến Chu thị, nhưng ông Bạch lại trong lúc vô tình gặp qua hắn mấy lần.
Cũng biết Chu gia coi trọng đứa cháu trai độc nhất này như thế nào, ông cụ Chu lại làm thế nào bồi dưỡng hắn trở thành người nối nghiệp Chu thị.
Tuy rằng cũng có tin tức nói, Chu Khởi không muốn tiếp nhận Chu thị lắm, cũng không muốn làm cậu chủ gì đó... Nhưng, vô luận thế nào, hắn là người của Chu gia là sự thật.
Huống hồ bản nhân hắn cũng không phải dễ chọc.
Ông Bạch không thấy qua tận mắt, nhưng lại không chỉ một lần nghe nói qua sự tích của vị đại thiếu gia này.
Nghe nói vị Chu thiếu này không đi con đường tầm thường, dưới tay kinh doanh tất cả đều là loại sản nghiệp quán bar với trường đua xe. Không chỉ như vậy, dưới tay hắn còn nuôi một đám đàn em, dường như đều là những người ngoài lề xã hội đã từng phạm pháp, đi ra khó tìm việc làm kia.
Còn có một chuyện... Không biết có phải là sự thật hay không.
Có lời đồn vị đại thiếu gia này đã từng vì người em họ đã mất, đánh một người tới phải nhập viện cấp cứu.
Dù sao từ lúc đó, vị Chu thiếu này ở trong cái vòng luẩn quẩn đó bắt đầu trở nên điên cuồng, cái tên Chu Khởi này, cũng cùng cấp với ba chữ "Không thể chọc".
Cho nên hôm nay ngoài ý muốn tình cờ gặp hắn, lại biết người mà con gái mình đắc tội chính là người của hắn, ông Bạch làm sao có thể còn giống ngày thường bảo vệ Bạch Hiểu nữa?!
Ông ta dạy dỗ có chút tàn nhẫn, cũng hoàn toàn vì để Chu Khởi vừa lòng, không lại có cái hành động gì khác, đi động đến Bạch Hiểu.
Nhưng hiển nhiên bàn tay này cũng không khiến Chu Khởi có phản ứng gì lớn, mặt mày hắn như trước nhàn nhạt, mang theo một chút lãnh ý ngồi ở bên đó hút thuốc.
Ông Bạch thấy thế, liền biết hắn không muốn chỉ như vậy là xong việc.
Khẽ cắn môi, ông ta túm lấy Bạch Hiểu, ấn ấn bả vai cô ta, lớn tiếng quát: "Quỳ xuống nhận sai với Chu thiếu cho cha!"
Sự khiếp sợ mà một bàn tay kia của ông Bạch mang đến cho Bạch Hiểu còn chưa tan, đột nhiên lại bị đối đãi như vậy, nhất thời ủy khuất cùng khó chịu đều ùa ra, hốc mắt trong nháy mắt cũng đỏ hoe.
"Cha, người làm gì vậy... Con vì cái gì phải quỳ xuống giải thích! Con đã làm sai cái gì!"
Ông Bạch chưa từng có lúc nào hối hận giống như hiện tại.
Ông ta bỗng nhiên cảm thấy trước kia cưng chiều Bạch Hiểu có phải đã hại đứa bé này hay không, như thế nào cũng đã đến cái hoàn cảnh này rồi, mà một chút nhãn lực cũng không có!
Nhưng ông ta không quan tâm cái gì, thấy Bạch Hiểu không nguyện ý, liền hung hăng ấn bả vai cô ta ép xuống, cuối cùng "Bịch" một tiếng, ép cô ta quỳ xuống.
Bạch Hiểu khóc lóc giãy dụa, nhưng vẫn là địch không lại sức lực của ông Bạch, cuối cùng không làm sao được, chỉ có thể vừa quỳ vừa khóc.
Cô ta khóc gần như có thể dùng tê tâm liệt phế để hình dung, từ nhỏ đến lớn không chịu qua ủy khuất, hôm nay tất cả đều chịu đựng qua, Bạch Hiểu làm sao có thể không đau lòng?!
Ông Bạch ở bên cạnh nghe được cũng có chút tan nát cõi lòng, lại vẫn là cứng lòng, không buông cô ta ra.
Ông ta không nhìn Bạch Hiểu, quay đầu nhìn về phía Chu Khởi, "Chu thiếu, ngài xem... Bạch Hiểu nhà chúng tôi đã xin lỗi thế này, ngài có hài lòng không?"
Chu Khởi nhếch môi cười, dáng vẻ không quá để ý, "Được, lời xin lỗi này tôi thay cô gái của tôi nhận. Chẳng qua lúc trước còn có chút sổ sách, chúng ta phải tính cho rõ ràng."
Trong lòng ông Bạch "Lộp bộp" một tiếng, tim cũng rơi xuống, ông ta cẩn thận nhớ lại một chút chuyện Bạch Hiểu đã nói qua với mình, suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên sắc mặt cứng đờ.
Chẳng lẽ vị đại thiếu gia này nói chính là chuyện Bạch Hiểu đã từng lợi dụng nhóm người cho vay nặng lãi đến hù dọa Hứa Nùng?!
"Đây... Chu thiếu, ngài..."
Chu Khởi không trả lời ông ta, lấy ra cái Nokia cũ, tùy tiện ấn hai số, tiếp đến liền kẹp ở bên tai.
Lúc chờ đầu kia được kết nối, hắn lại tiếp tục hút thuốc.
Hai điếu thuốc nối tiếp nhau, ánh sáng màu đỏ tươi bùng lên rồi tắt, sau khi điếu thuốc thứ hai bên miệng đã được châm lên, Chu Khởi đặt tàn thuốc cũ vào trong gạt tàn.
Đầu kia điện thoại được người bắt máy, giọng nói cung kính truyền ra từ ống nghe: "Chu thiếu."
"Ừ." Chu Khởi ngậm điếu thuốc, giọng có chút mơ hồ, "Chuyện lúc trước để cậu làm, có thể bắt đầu rồi."
Hắn vừa nói, vừa nhìn lướt qua ông Bạch và Bạch Hiểu, ánh mắt cũng phiếm lạnh.
"Tất cả chứng cứ, đều giao cho cảnh sát."
...
Sau khi cúp điện thoại, ông Bạch vẫn còn có chút mơ hồ, ông ta không biết điều Chu Khởi nói rốt cuộc là có ý tứ gì, nhanh chóng hỏi: "Chu thiếu, ngài nói vậy là có ý gì? Chứng cớ gì?"
Giọng Chu Khởi không cao không thấp, dáng vẻ như là không quá để ý, đáp: "Chứng cứ con gái ông xúi giục người khác phạm tội đó."
Nói đến đây, hắn ngậm điếu thuốc cười, nhưng ý cười lại làm cho ông Bạch cảm thấy một tia khủng hoảng cùng e ngại.
"Nếu Bạch tổng không quản lý tốt con gái của mình, vậy tôi liền thay ông dạy dỗ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook