Đông Xưởng Cần Nhân Tài Như Ngươi
5: Ngày Thứ Năm Cố Gắng Làm Cha


Hoàng cung, Tư Lễ Giám.

Tại sườn núi Vô Cương phía sau Tử Cấm Thành, Tư Lễ Giám lại bắt đầu một ngày bận rộn.

Nơi này từ khi bắt đầu phất lên, trước nay đều là không khí đông vui như trẩy hội, người ra kẻ vào nhộn nhịp như nước chảy.

Tiểu hoạn quan đi ngang qua, đều tràn ngập khát vọng được làm việc ở tòa nhà không lớn bằng một nửa công sở Nội quan giám bên cạnh.

Khi Đại Khải dựng nước, trong đại nội lập ra “Thập Nhị giám”, để thuận tiện quản lý hoạn quan và nội vụ trong cung.

Thập Nhị giám, nhìn tên đoán nghĩa, chính là mười hai cơ quan ở nội đình, phụ trách các công việc khác nhau trong cung.

Trong đó lấy Tư Lễ Giám đứng đầu.

Khi Tư Lễ Giám mới ra đời, vốn chỉ cai quản lễ nghi trong cung, nhưng dưới sự cố gắng không ngừng của nhiều thế hệ Chưởng Ấn, bọn họ có được đặc quyền “Phê hồng”.

Đây là đặc quyền hành chính dành riêng cho hoàng đế.

Hoàng đế không muốn trao lại cho Nội Các, bản thân lại lười không muốn làm, liền đẩy cho hoạn quan theo bên người làm, ngày tháng trôi qua, mới có Tư Lễ Giám chiếm quyền độc đoán như hôm nay.

Thậm chí Tư Lễ Giám hiện tại, đã có tiếng “Đại nội đệ nhất thự” rêu rao huênh hoang.

Người đứng đầu Tư Lễ Giám, chính là Tư Lễ Giám thái giám Chưởng Ấn, còn được xưng là có “Nội tướng”, địa vị ngang hàng với Thủ phụ.

Tư Lễ Giám cùng Nội Các đã có thể hỗ trợ lẫn nhau, cũng có thể có địa vị ngang nhau.

Đây cũng là nguyên nhân Trì Ninh trăm phương ngàn kế muốn đi vào Tư Lễ Giám, y cũng muốn khống chế cục diện, hô mưa gọi gió.

Nếu sư phụ của Trì Ninh vẫn còn, tiên hoàng không xảy ra chuyện, hết thảy phát triển thuận lợi, như vậy Trì Ninh đúng thật có cơ hội tiếp tục đi học ở Văn Hoa Đường.

Tất cả hoạn quan đều biết, lấy tiếng tăm của Văn Hoa Đường, bước tiếp theo chính là trực tiếp vào thẳng Tư Lễ Giám.

Cố tình Trì Ninh lại bị kẹt ở một bước này, đầu tiên tuổi tác của y quá trẻ, kinh nghiệm không đủ, sau đó lại là vì bản chất con người y phản cốt khó thuần phục, không có cái nhìn đại cục… Tóm lại, từ đó về sau, Trì Ninh không thể không đi theo con đường quyền thần hoạn lộ hoàn toàn khác.

May mắn, đặc điểm lớn nhất của Trì Ninh chính là nghĩ thoáng, nếu đi đường chính thức không thông, vậy đừng trách y đi đường không chính, thu Đông Xưởng vào tay.

Kệ con mẹ nó mèo đen mèo trắng, bắt chuột chính là mèo tốt.

Kỳ thật Đông Xưởng có đặc quyền trực tiếp đưa tấu chương tới tay hoàng đế, Trì Ninh lại cố tình không làm như vậy, sổ con thỉnh an của y hiện giờ đang đặt tùy tiện trên bàn của thái giám tùy đường, nghe nói thái giám Bỉnh Bút trực tiếp đưa xuống, để cho bọn họ tự biết mà làm.

Mấy thái giám tùy đường không giống huynh đệ lại thân như tỷ muội, nhìn chằm chằm sổ con này, khổ đến một phen “hoa dung nguyệt mạo” thất sắc, trên mặt cũng có thêm vài nếp nhăn.


“Làm chúng ta tự xử lý? Làm sao bây giờ?”

“Trình lên trên thì đắc tội với phe Mộ Trần, không dâng lên thì đắc tội Đông Xưởng.

Vì sao Lâm công công lại một hai phải hành hạ chúng ta chứ? Thập Nhị giám nhiều kẻ thù của y như vậy, mưa móc đều dính, muốn làm khó cũng chọn người khác đi chứ.”
“Trì Lâm này rốt cuộc là có ý gì?”
“Có ý gì? Ta thấy y chính là cố ý, người này không phục người kia bất bình, là muốn đánh thái cực với phía trên.”
“Ta đề nghị, trực tiếp áp xuống đi.

Cho y đợi mười ngày nửa tháng, đợi chuyện của Chưởng Ấn Đông Xưởng giải quyết xong, ngày lành của Trì Ninh cũng kết thúc!”

Thái giám tùy đường cuối cùng lên tiếng, là anh em thân thiết với Mã thái giám, hai người được xưng là Tiểu Mã - Đại Mã.

Tiểu Mã thái giám đương nhiên không muốn Trì Ninh trở về làm loạn, khiến cho cơ hội tốt làm Chưởng Ấn Đông Xưởng của huynh đệ hắn không còn.

Mấy người khác vừa nghe Tiểu Mã tự tin như thế, cũng nghe theo số đông mà lựa chọn mặc kệ.

Dù sao, trời sập còn có Mã thị huynh đệ chống lên.

Cứ như vậy, tất cả các vị đại lão thái giám không muốn Trì Ninh trở về đều vừa lòng.

***

Mà lúc này ở thành Nam phía xa, Trì Ninh hoàn toàn không biết hết thảy những chuyện phát sinh ở Tư Lễ Giám, y đang bận giải quyết vấn đề cơm tối cho bảo bối gỗ mun của y.

[Ta phải làm như thế nào, mới có thể đem hoa đưa cho ngài? Đem ta nhi tử hiến tế?]

Nguyên quân: [… Ngược lại không cần, ngươi để hắn ở cạnh người là được.]

[Gần cỡ nào?]

[Khi nào ta nói ngừng thì ngừng.]

Nguyên quân nói xong, Trì Ninh vẫy tay gọi Tô Lộ, ngón tay linh hoạt, da thịt trắng nõn, vừa nhìn liền thấy một đôi tay tỉ mỉ bảo dưỡng, chỉ thỉnh thoảng mới làm việc.

Động tác giống như đang trêu chọc mèo nhỏ, không có ác ý gì, đúng như bản chất của nó.

Tô Lộ rất nghe lời, gọi hắn tiến lên hắn thật sự đi đến.

Trì Ninh không kêu ngừng, hắn vẫn cứ luôn đi tới.

Tô Lộ không chỉ không chỉ mang theo mùi sách thoang thoảng trên người, cũng ngửi thấy được mùi thơm của Viễn Sơn hương trên người Trì Ninh.


Trì Ninh là người không có phẩm vị gì, đồ vật y dùng có tiêu chuẩn nhất quán đơn giản thô bạo “không cầu tốt nhất, nhưng cầu quý nhất”, Viễn Sơn hương chắc chắn là hương phù hợp nhất với nhu cầu của Trì Ninh, không chỉ có quý, còn rất khó có được.

Vạn vật trên thế gian, nói là quý luôn có lý do của nó, giống như Viễn Sơn hương này ngọt mà không ngấy, trầm ổn thuần hậu, lại có khí thế thiên nhiên bá đạo, bất tri bất giác xâm chiếm hết thảy khứu giác.

Tô Lộ nhìn vị cha nuôi tuổi tác còn nhỏ chính mình vài tuổi, khuynh nước khuynh thành, không hiểu sao mặt đỏ lên, lại không nhịn được muốn thân cận.

Trì Ninh rốt cuộc chờ được Nguyên quân nói một tiếng “Ngừng”, vội không kịp chờ mà ra lệnh.

Kỳ thật y cũng không quá thích cùng người thân cận, sẽ làm y không có cảm giác an toàn.

Trì Ninh làm như vuốt ve cổ Tô Lộ, kỳ thật là lấy cho Nguyên quân phần ăn của hôm nay.

Theo như Nguyên quân nói, hương vị “chấp niệm vì tình” giống như món tráng miệng, chua chua ngọt ngọt, vào miệng là tan.

Đối phương càng cố chấp với Tô Lộ, tạo nghiệt càng nhiều, hương vị “chấp niệm vì tình” sẽ càng ngon.

Nếu không giải quyết ngọn nguồn sự tình, Nguyên quân thậm chí có thể ăn thêm vài lần.

[Đa tạ khoản đãi.]

Trì Ninh thuận thế thay đổi hướng, từ cổ Tô Lộ chuyển xuống dưới vai, vỗ vỗ, làm ra đầy ra dáng vẻ cha hiền.

Tô Lộ cũng không biết có phải chính mình ảo giác hay không, thời gian gần đây hắn cảm thấy mệt mỏi ở cổ, sau khi Trì Ninh mơn trớn một lúc, nháy mắt liền sảng khoái không ít.

Giống như có một gánh nặng mà chính mình cũng không biết, cứ như vậy được Trì Ninh hóa giải nhẹ nhàng.

Trì Ninh nheo lại mắt hỏi: “Gần đây có phải ngươi ngẫu nhiên sẽ xuất hiện biểu tình dại ra, trạng thái đầu óc mơ hồ phải không?”

Tô Lộ đúng sự thật gật đầu: “Đúng vậy.” Hơn nữa, trạng thái đầu óc mơ hồ này thời gian càng ngày càng dài, hắn thậm chí bắt đầu cảm giác giống như có người trong lúc hắn mơ hồ ôm lấy hắn, càng lúc càng chặt, khiến hắn hít thở không thông.

“Về sau sẽ không bị nữa.” Trì Ninh cười bảo đảm Tô Lộ, “Cha sẽ khiến người đó phải trả giá đắt.”

Trì Ninh chưa bao giờ nhẫn tâm lợi dụng con trai mình, nhưng nếu biết ngoài mình còn có ai dám bắt nạt con trai mình, thì nhất định sẽ khiến đối phương phải hối hận khi sinh ra trên đời này!

Y chính là bênh vực bao che khuyết điểm như vậy, con của y chỉ có y mới có thể khi dễ!

Trì Ninh đương nhiên làm việc tốt phải để lại tên, không sợ Tô Lộ nhìn ra manh mối gì.

Dùng sức mạnh thần bí để tạo dựng uy tín cũng là một cách hay.

Khi đối phương không biết thông tin chi tiết của bạn, bạn càng khó đoán thì đối phương càng ít dám làm những việc sau.


Nếu Trì Ninh muốn trở thành trưởng bối tốt, y phải có bản lĩnh hơn người khác.

“Cha là nói…” Tô Lộ kỳ thật đã nghi ngờ sự khác thường trong cơ thể mình đã lâu, nhưng không may lại không có biện pháp nên đành chịu đựng đến bây giờ.

Cho nên Trì Ninh vừa nói, Tô Lộ liền tin tưởng.

Hai cha con chưa kịp nói chuyện thì trong cung đã xảy ra chuyện lớn.

Cụ thể xảy ra chuyện lớn gì thì không có tin tức tiết lộ ra, mọi người chỉ biết đã có lệnh giới nghiêm trước, tất cả nhà đều đóng kín cửa, các con trai của Trì Ninh không thể nhận lời đến nhà được, cũng may có Hạ Hạ phái người của Đông Xưởng đến một chuyện, mới giải thích rõ ràng tình huống.

Trì ninh cũng không tò mò đã xảy ra chuyện gì, bởi vì y sẽ nhanh chóng được biết.

Ngày hôm sau, Hạ Hạ cuối cùng cũng rảnh tay, liền đem sự tình từ đầu đến cuối nói lại một lần trước mặt Trì Ninh một cách nghiêm túc và tỉ mỉ.

Chuyện này có liên quan rất nhiều đến phe phản loạn mà Hạ Hạ chịu trách nhiệm truy lùng.

Hạ Hạ chịu trách nhiệm giám sát việc xử lý, nên tạm thời không cần lo lắng.

Ngược lại, Hạ Hạ có phần nôn nóng cho Trì Ninh nói: “Việc của ngài không phải thật sự cần ta nói cho bệ hạ biết sao?”

“Lòng ta hiểu rõ.” Trì Ninh lắc đầu, “Gần đây ngươi cứ lo việc phía trên giao trước, đừng cứ chạy qua bên này.”

Giới nghiêm cả ngày này vẫn chưa kết thúc, mọi người đều không thể tùy ý đi lại, trong kinh thành nhân tâm hoảng sợ, lời đồn nổi lên bốn phía.

Đêm qua Tô trạng nguyên bất đắc dĩ tá túc tại nhà Trì Ninh, hôm nay vẫn ở tạm trong phủ, may mắn cũng đến ngày nghỉ hưu mộc, nếu không sẽ không thể giải thích cho người khác tại sao hắn lại ở riêng nhà của thái giám Đông Xưởng.


Có người không thể tùy ý đi lại, đương nhiên có giai cấp đặc quyền có thể giẫm đạp lên tất cả luật pháp của thế gian.

Khang Nhạc đại trưởng công chúa sáng sớm cho người đánh xe vào thẳng hoàng cung.

Mặc dù nghe nói tân đế đang cùng nội thần nói chuyện ở bên trong, nàng vẫn bất chấp ngăn cản, cứng rắn bước vào trong điện.

Huynh trưởng của nàng là Túc đế đã qua đời, cho dù hiện giờ là ai lên ngôi cửu ngũ, đều phải gọi nàng một tiếng “cô mẫu”, nàng là trưởng bối nàng có quyền này.

Dưới bộ lễ phục màu xanh ngọc bích trang trọng, là đại công chúa không hề biết trọng lễ nghi.

“Khác Nhi, ngươi phải làm chủ cho ta.”

Tân đế coi trọng lễ nghi, trước khi lên ngôi, hắn đã cùng cận thần tranh cãi gay gắt về vấn đề lễ nghi.

Hiện tại, hắn đã không có mặt tại triều đình mấy ngày vì tranh chấp lễ nghi.

Nhìn thấy cô mẫu hành động thiếu suy nghĩ như vậy, Văn Khác lập tức cảm thấy không vui.

Nhưng nghĩ tới khi hắn còn là phiên vương, Khang Nhạc đại trưởng công chúa đối với hắn rất tốt, Văn Khác vẫn cố gắng thả lỏng lông mày, tự mình đến đỡ lão công chúa dậy.

“Cô mẫu đây là ý gì? Thời Bảo làm sao vậy?”


Khang Nhạc đại trưởng công chúa tổng cộng có hai người cháu đích tôn, một người có tiền đồ chết trận, kẻ không học vấn không nghề nghiệp thật ra đúng nghĩa tai họa lại vẫn sống.

Vô luận thế nào, nàng đều phải bảo vệ hắn: “Thời Bảo bị người Đông Xưởng bắt!”

Nói mấy câu vô cùng đơn giản, Khang Nhạc đại trưởng công chúa liền đem chuyện giữa Văn Thời Bảo cùng Trì Ninh, nói thành Trì Ninh lấy công trả thù riêng.

“Thời Bảo bất quá cùng y vui đùa vài câu, y lại chuyện bé xé ra to như vậy…” Khang Nhạc đại trưởng công chúa làm ra đầy đủ dáng vẻ phụ nhân vô tri nói chuyện lảm nhảm, một khóc hai nháo ba thắt cổ, cứ như một lòng chỉ muốn cứu Văn Thời Bảo.

“Ồ?”

Tân đế trẻ tuổi lại không hề bị đại trưởng công chúa lừa gạt, không chỉ như thế, hắn còn nhướng mày, trầm giọng, đây là điềm báo khi hắn tức giận.

“Cô mẫu quả thực hoàn toàn không biết gì đã xảy ra chuyện gì sao?”

Khang Nhạc đại trưởng công chúa không hổ là nữ nhân sinh ra trong hậu cung, lớn lên ở hậu cung, trên mặt hoàn toàn không hề chột dạ bị vạch trần, vẫn là dáng vẻ nữ nhân đanh đá lợi dụng lòng tốt của người khác: “Hoàng Thượng đây là có ý tứ gì?”

Trẫm ý tứ là, cô mẫu cầu tình vì tôn nhi là giả, muốn rửa sạch hiềm nghi của phủ công chúa tối hôm qua là thật!

Cô mẫu không thể nào đến hôm nay mới biết được cháu trai của chính mình bị Đông Xưởng nhốt lại chứ? Vì sao lúc ấy không tới tìm trẫm nói, cố tình hôm nay mới sốt ruột?

Cùng trẫm chơi cung đấu? Có ai mà không phải sinh ra trong cung này, lớn lên trong cung đâu?

Môi Văn Khác khẽ mấp máy, do dự vài lần, cuối cùng vẫn nuốt lại lời sắp nói ra miệng.

Mắng chửi thô tục với trưởng bối, chung quy không hợp lễ, nhưng ngoại trừ chửi thề ra, hắn cũng không còn gì để nói với Khang Nhạc đại trưởng công chúa.

Tân đế không chỉ yêu cầu người khác khắc chế thủ lễ, cũng nghiêm khắc đối chính mình như vậy.

Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, thật sâu, lúc này mới khiến lý trí quay về, dùng giọng điệu vừa nghe liền biết hắn rất không vui, cố ý đối nghịch với cô mẫu: “Ồ? Lâm phán phán hồi kinh?”

“Phán phán” là một cách xưng hô của thành viên hoàng thất đối với hoạn quan bên cạnh mình.

“Vậy mà Trẫm cũng không biết việc này, y không trình sổ con sao?” Văn Khác nhìn về phía Tư Lễ Giám thái giám Bỉnh Bút, hôm nay đến phiên ca trực của Thượng Nhĩ.

Thượng thái giám đang tuổi trung niên, mạnh mẽ cường tráng, tuy không phải là người cũ theo tân đế từ lúc tiềm để, lại có tiếng “chính trực” trong triều.

Hắn sẽ không bất nhân tới mức nói thẳng có người đè ép sổ con của, nhưng cũng một năm một mười mà nói rõ, sổ con của Trì Ninh ngày hôm qua đã dâng lên.

“Vậy còn không mau tuyên? Trẫm đang có việc tìm hắn.” Tân đế hoàn toàn làm lơ Khang Nhạc đại trưởng công chúa.

Khang Nhạc đại trưởng công chúa sao còn không rõ? Nàng nhanh chóng nhận được tín hiệu, lấy ánh mắt “hoa mắt ù tai” không nên có của người già, lanh lẹ mà xin lui.

Khi thái giám truyền chỉ đến hẻm Thanh Thạch, Trì Ninh sớm đã thay xong quan phục, chờ ở trong sảnh.

Đây chính là nguyên nhân ngay cả Văn Thời Bảo y cũng dám bắt, mặc kệ Khang Nhạc đại trưởng công chúa là giả ngu hay là giả thông minh, nàng đều là nấc thang lên trời của y.

Thái giám khác càng chèn ép y một cách tàn nhẫn, mới càng có thể làm cho y tạo được ấn tượng tốt “chịu đủ khi dễ vẫn kiên trì thủ lễ” trước mặt tân đế.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương