Đông Tuyết
Chương 7

Khi ấy, Đông Tuyết chính thức đến tuổi thành niên, rất nhiều hồi ức có thể theo thời gian trôi đi nhưng khung cảnh tết Nguyên Tiêu năm đó lại như kỳ lạ in sâu vào tâm trí y…

Vào ngày mười lăm tháng Giêng âm lịch ấy, Đông Tuyết ở trong thư phòng đọc sách, đang đọc mê say thì chợt nghe thấy sau lưng có một âm thanh nhỏ nhẹ.

Đông Tuyết mỉm cười, tiếp tục cúi đầu im lặng.

Một cơn gió nhẹ thoáng qua, một đôi tay khớp xương rõ ràng che khuất mắt y.

“Đoán xem đệ là ai?” Tề Tu cố ý hạ giọng.

“Cừu nhi hay Ly nhi?” Mi mắt Đông Tuyết cảm nhận được hơi ấm, giọng nói y tràn ngập ý cười.

“Ca ca à, đừng có giễu cợt đệ như vậy, huynh biết rõ là đệ mà!” Tề Tu bực bội buông tay, giả vờ không vui chen ngồi xuống ghế rồi ôm cả người Đông Tuyết vào lòng.

“Cừu nhi không dính lấy đệ nữa ư?”

“Đệ bị nó làm phiền đến khó chịu chết đi được đây này, vậy mà huynh cũng không tới giúp đệ.”

“Cừu nhi thích dính đệ, đệ nên thường để ý nó một chút.”

“Suốt ngày cứ Cừu nhi này Cừu nhi nọ, đệ cũng là đệ đệ của huynh mà, sao không thấy huynh nhớ đệ chứ?” Tề Tu hơi ghen tuông nói, trong lòng cảm thấy khá khó chịu.

Đông Tuyết mỉm cười đưa tay lên chạm vào mặt gã, “Đệ sao lại chấp nhặt với Cừu nhi thế này?”

Thấy Tề Tu vẫn có vẻ không vui, Đông Tuyết bất đắc dĩ mỉm cười, y ngẩng đầu lên, đỏ mặt nhẹ nhàng hôn lên má đối phương, “Thế này có được không?”

Thừa dịp Đông Tuyết cố gắng đưa mặt lên, Tề Tu lại hôn Đông Tuyết thêm vài cái, nhìn vành tai của người nọ càng ngày càng đỏ, gã mới vui vẻ nói: “Được!”

“Sao đệ lại đến đây?”

“Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, đệ muốn cùng ca ca ra ngoài đi dạo một chút.” Vừa dứt lời, Tề Tu liền kéo Đông Tuyết khỏi ghế, mười ngón tay đan xen vào nhau nắm chặt tay y, chậm rãi dắt y ra ngoài.

Nhìn hành động của Tề Tu, Đông Tuyết chiều ý gã nên cũng không từ chối.

Vào đêm tết Nguyên Tiêu, khắp thành tràn ngập ánh đèn, du khách tấp nập, đèn hoa rực rỡ, ca hát nhảy múa suốt đêm. Phố lớn náo nhiệt được tô điểm bởi vô số đèn đuốc, nhìn từ xa trông giống như bầu trời Tinh cầu Ngân Hà rơi xuống cõi phàm trần.

Hai người dung mạo bất phàm đi trên phố, tức khắc thu hút vô số ánh mắt chú ý của mọi người. Có vài cô gái còn táo bạo hơn cầm khăn lụa của mình nhét vào tay Đông Tuyết, nhìn Đông Tuyết với ánh mắt tràn ngập xuân sắc. Tề Tu ghét bỏ ném khăn lụa đi, nắm tay Đông Tuyết kéo sang một bên.

“Ca ca, ở đây nhiều người quá, chúng ta đến Trích Tinh lâu ngồi một chút đi.”

Hai người ngồi cạnh cửa sổ Trích Tinh lâu, tiểu nhị mang bánh quế hoa thơm ngọt và thêm một ít điểm tâm.

Tề Tu gắp một miếng bánh quế hoa đưa đến bên miệng Đông Tuyết, “Bánh quế hoa yêu thích nhất của ca ca.”

Đông Tuyết đưa tay cầm lấy bánh bỏ vào miệng, nhìn đầu lưỡi ẩn hiện của Đông Tuyết, đôi mắt Tề Tu tối dần đi.

Bên ngoài cửa sổ chợt có một vị thiếu niên mặc đồ đen đang đứng ở một gian hàng lồng đèn, trước mặt hắn là một chiếc lồng đèn tinh xảo hình con thỏ, bên cạnh là chủ tiệm đang rao hàng, hắn chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm lồng đèn, chủ tiệm thấy vô vị nên để hắn xem thêm một lát rồi hét đuổi hắn đi.

Đông Tuyết liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt. Y không nghĩ rằng mình đã uống hết vài chén rượu mà người kia vẫn còn đứng ngắm lồng đèn.

Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người lui tới mà Cố Minh vẫn đứng ở đó, chủ tiệm bất mãn mắng Cố Minh: “Không mua thì đi chỗ khác, đừng có cản trở chỗ ta làm ăn.”

Nghe thấy lời chủ tiệm, Cố Minh hơi cau mày nghiêng đầu nhìn về phía chủ tiệm, chủ tiệm chỉ cảm thấy một trận ớn lạnh, vừa muốn nói gì đó thì đã thấy người kia đi mất rồi.

Đông Tuyết xoay ly rượu trong tay, lẳng lặng nhìn thiếu niên kia rời đi.

Tề Tu nhìn theo tầm mắt của Đông Tuyết đến người thiếu niên kia, hai ta dưới bàn đã siết chặt thành quyền.

“Chờ ta một lát, ta quay lại ngay.” Đông Tuyết ấn Tề Tu đang chuẩn bị đứng dậy xuống rồi quay người đi xuống lầu.

Y móc bạc ra đưa cho chủ tiệm mua lấy chiếc lồng đèn hình con thỏ, sau đó y gọi một đứa nhóc đến rồi nói, “Đưa chiếc lồng đèn này cho ca ca mặc đồ đen phía trước giúp ta.” Nói xong, y nhét vào tay đứa nhóc vài đồng bạc vụn, “Cái này là cho ngươi.”

Đông Tuyết nhìn thấy bóng lưng đứa trẻ chạy đi rồi xoay người trở lại Trích Tinh lâu.

Tề Tu vẫn ngồi ở đó, giờ phút này sắc mặt gã không tốt chút nào, thậm chí có thể coi là âm trầm, thấy Đông Tuyết trở về, hắn mới che giấu nở nụ cười thường ngày.

“Ca ca, huynh có biết thiếu niên kia là không?”

“Ta không biết. Ta chỉ thấy trên người hắn có phần giống bóng dáng của ta trước đây, cứ coi như là duyên phận đi.”

“Duyên phận? Hắn cùng lắm chỉ là một con chó của Huyết Các…” Tề Tu bất mãn đáp lại.

Đông Tuyết nghe lời nói của Tề Tu thì không khỏi sững người, y rũ mắt xuống không thấy thần sắc, “Không sao…”

Tề Tu ngẩng đầu liếc nhìn nơi Cố Minh vừa rời đi, ánh mắt lộ lên tia tàn nhẫn, đúng là cái gì cũng có thể thu hút sự chú ý của ca ca gã…

Bên kia, Cố Minh đang chuẩn bị rời đi thì bị một cậu nhóc gọi lại, “Thiếu hiệp xin dừng bước!”

Cố Minh hơi cảnh giác quay lại, chỉ thấy một đứa trẻ thở hồng hộc dúi vào tay hắn một chiếc lồng đèn hình con thỏ, “Vừa nãy có một vị ca ca nhờ ta mang chiếc lồng đèn này cho ngươi.”

Cố Minh nghe vậy liền quay đầu lại nhưng không thấy bóng dáng của người nọ, hắn đảo mắt nhìn chiếc lồng đèn trên tay trông cực kỳ giống chiếc lồng đèn mà phụ thân từng tặng hắn khi còn bé, nhất thời cả người có chút ngơ ngẩn…



Đông Tuyết che đi tên của Tề Tu, kể cho Cố Minh toàn bộ câu chuyện.

“Thì ra là vậy.” Người đưa lồng đèn cho hắn thì ra là Đông Tuyết.

Năm ấy vào tết Nguyên Tiêu, Cố Minh vừa hoàn thành lệnh ám sát, lúc đang rời đi thì ngẫu nhiên nhìn thấy chiếc lồng đèn hình con thỏ rất giống chiếc mà phụ thân từng hắn nên đã dừng lại ngắm.

Nhưng bình thường lúc chấp hành mệnh lệnh, hắn đều không mang theo tiền trong người, dù rất không muốn nhưng hắn không còn cách nào khác, đành phải rời đi. Ai ngờ, sau khi hắn rời đi thì có một người lạ đã mua chiếc lồng đèn này cho hắn.

Từ khi phụ thân hắn qua đời, đó chính là món quà tốt nhất hắn nhận được…

Đáng tiếc, không lâu sau khi mang theo lồng đèn rời đi thì hắn đột nhiên bị ai đó tấn công.

Người kia đeo mặt nạ đen, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm đến tử huyệt của Cố Minh, Cố Minh lùi lại bảo vệ chiếc lồng đèn, nhưng ai ngờ trong khi Cố Minh chống trả, gã đã lấy lồng đèn khỏi tay hắn, thoắt cái biến mất trong màn đêm…

——————–

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương