Đông Túy Hạ Hàm
-
Chương 3: Đông túy và hạ hàm
"Lúc ở trong thang máy, khi tôi bị bọn người xấu mà chúng ta thuê diễn kịch kia trêu ghẹo, hắn ta không hề có ý định giúp đỡ. Điều này đủ để nói lên hắn ta là một kẻ không có trách nhiệm. Để buộc hắn ta phải để ý, tôi mới kéo tay hắn ta, thế nhưng lúc đó ánh mắt hắn chỉ có sự khó chịu.Thế là tôi liền biết, hắn ta không chỉ thiếu trách nhiệm, mà còn là một kẻ có nhân phẩm thấp kém, lòng dạ hẹp hòi’Xác - định được hai điểm này, nên khi nói chuyện với nhau, tôi mới bảo với hắn mình làm ở hộp đêm, để hắn có ấn tượng rằng mình là một cô gái phong trần, giảm bớt tâm lý phòng bị đối với mình’Chí ít, khiến hắn nghĩ rằng tôi sẽ không gây phiền phức cho hắn sau này’Đàn ông ấy mà, phần lớn đều thích tình một đêm’Cho nên, tất cả mọi việc chúng ta làm chỉ là để thúc đẩy, khiến hắn ta cho rằng đó là nhờ thiên thời địa lợi nhân hòa, số phận sắp đặt cho cuộc gặp gỡ tình cờ này.” Nói xong, Đông Túy thản nhiên rút một điếu thuốc ra’Tô Đát Quý thấy vậy liền nhoài người về phía Đông Túy, cầm lấy bật lửa châm thuốc cho cô’Mùi khói thuốc lập tức tràn ngập’“Vậy cô gái kia chẳng phải rất đáng thương hay sao? Bị lừa tiền lừa tình, còn bị gã khốn đó phản bội.” Tô Đát Quý khinh thường nói’Thế nhưng trên đời này, người đáng thương tật có chỗ đáng trách’Đông Túy rít một hơi thuốc rồi hé miệng nhả khói, luồng khói đục ngầu chui vào trong mũi cô, trên gương mặt cô thấp thoáng một nụ cười nhạt’Đông Túy bắt tréo hai chân, bật cười mắng bọn họ’“Mấy bà đúng là vẫn còn trẻ con quả’Kể từ thời điểm cô ta thuê bọn mình thì đã là không còn tin tưởng Lý Khánh nữa rồi’Cho nên, lúc bàn điều kiện cô ta mới nói, “Không cần biết các cô dùng cách nào, tôi chỉ cần biết anh ta có phản bội tôi hay không thôi. Không cần biết dùng cách nào? Ha ha, vậy chẳng phải không chừa khả năng chúng ta chuốc thuốc hắn à? Có thể nói, cô ta đã chán ghét Lý Khánh lắm rồi’Đời đâu có ai là kẻ ngu, tốt hay xấu ở với nhau lâu như vậy mà không nhận ra sao’Cho nên, cô ta chỉ cần một lý do hiển nhiên để có thể đá phăng gã kia đi thôi’Nói cách khác, một gã tồi tệ như vậy, có điểm nào đáng để cô ta thích chứ? Chỉ có thể là vì cái mã ngoài thôi’Một kẻ tham tiền, một kẻ háo sắc’Cảm giác mới mẻ qua đi, mục đích của cả hai bại lộ’Suy cho cùng cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.” Nghe Đông Túy phân tích một cách chặt chẽ, mọi người đồng thời hiểu ra được vấn đề’“Xem ra, trên thế giới này đã không có tình yêu đích thực nữa rồi, haiz...” Trâu Noãn khẽ thở dài một tiếng, giơ chai bia hoa quả trong tay lên, “Nào các chị em, tôi rơi nước mắt thông báo cho chị em biết..’tiểu thuyết chỉ toàn lừa dối thôi...Trâu Noãn cảm thán, “Tình yêu trong tiểu thuyết đến sao mà dễ dàng, đáng tiếc thay hiện thực chỉ có tàn khốc.” Miệng không ngừng ngâm nga bài Đồng Thoại chế’Tất cả bốn cô gái lúc này đều có chung suy nghĩ’“Nào, cạn một ly, không nhắc đến chuyện không vui này nữa’Chúc mừng phi vụ lần này của chúng ta đã thành công viên mãn! Cạn ly!” Tô Đát Quý phụ họa, nhằm xoa dịu bầu không khí nặng nề này’Đúng lúc này, đi động của bọn họ đều đồng thời kêu lên, tin nhắn trên điện thoại cũng giống nhau’[Xin chào quý khách, 23:59,23/6/2016, ngân hàng Trung Quốc xin thông báo tài khoản với đuôi số XXXX của quý khách đã nhận được 5000 tệ...)Đêm thành phố khó có thể yên tĩnh được, đó chính là nét khác biệt của việc sống trong thành phố.Thời gian cứ từ từ trôi qua, hai ngày sau đó của Đông Túy đơn giản chỉ dành để nghỉ ngơi’Sáng sớm, cô phát hiện chiếc áo lót hãng Stylenanda hàng fake của mình đã rách một đường dưới nách’Đông Túy dùng hai ngón tay đo hình ảnh phản chiếu qua gương, ước lượng vết rách rộng chừng một centimet’Cô nhíu mày vò mái tóc dài rồi mà, lẩm bẩm, “Dùng máy may chỉnh lại không biết có lộ lắm không nhỉ?” Lại nhìn vết rách thêm lần nữa, cuối cùng Đông Túy thở dài nói, “Thôi bỏ đi, mua cái khác là được.” Cô lười biếng cào cào lại mái tóc của mình rồi thay quần áo để ra ngoài’Trung tâm thành phố có một shop quần áo chuyên bán đủ các loại hàng fake, bởi vì Đông Túy là khách quen ở đây nên hay được giảm giá’Cô lững thững đi dạo trên phố, thành phố này bảo là lớn thì cũng không lớn lắm, nhưng cũng chẳng nhỏ’Oan gia ngõ hẹp -Câu này không phải tự dưng mà có’Nhìn theo dòng người không ngừng băng ngang qua đường, tới khi thấy rõ gương mặt của kẻ đang đứng ở bên đường đối diện, Đông Tây bất đắc dĩ cười khổ, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác’Bên cạnh kẻ đó còn có năm sáu tên cao to lực lưỡng, tay cầm gậy sắt, mặc bộ đồ đen sì in hình thần chết, dọc cánh tay và cẳng chân chỗ nào cũng xăm trổ’Mấy tên kia phì phèo hút thuốc, mới nhìn đã biết không phải hạng người tốt lành gì’Không sai, đám người này chính là đám lưu manh đường phố’Vì sao biết là lưu manh đường phố: Bởi vì dây chuyền bọn chúng đeo trên cổ trông quá rởm! Rõ ràng là đồ mỹ kỷ mà thôi’Nhưng cho dù có là lưu manh đường phố, động tay động chân thì cũng là..’năm chấp một..’Đông Túy lạnh lùng nhìn bọn chúng không chút e dè’Ý là, địch bất động ta cũng bất động, địch mà động, ta động trước! Vào lúc đám đàn ông đối diện bước từng bước chắc nịch về phía Đông Túy, cô nhanh chóng xoay người bỏ chạy! “Đừng có chạy! Mẹ nó, đứng lại đó cho tao! Con đàn bà thối tha!” Đám người kia ngay lập tức hùng hổ lao về phía Đông Túy’Lý Khánh dẫn đầu phẫn uất chỉ vào bóng lưng của cô, mặt mày đầy dữ tợn’Bọn chúng bị kẹt lại giữa đám đông, còn Đông Túy chạy đi như bay, dù sao cô cũng đã quen với chuyện này’Hồi cô còn nhỏ phải đi bán hàng rong mưu sinh, lúc nào cũng phải lẩn trốn cảnh sát, nếu không sẽ gặp rắc rối’Cho nên tốc độ chạy trốn của Đông Túy lúc này không thua gì Lưu Tường(*) chạy vượt rào 110 mét’(*) Lưu Tường: nhà vô địch Olympic Athens 2004 ở nội dung 110 m vượt rào’“Tránh đường hộ cái, tôi mắc bệnh truyền nhiễm đấy!” Đám đông khiến tầm nhìn của Đông Túy bị che khuất, làm bước chân như bay của cô bị cản lại, nên cô mới kêu lớn như vậy’Con người mà, luôn muốn tránh xa những chuyện gây bất lợi cho mình là bản năng rồi, cho nên thoáng chốc họ đã chừa ra một lối đủ để cô băng qua’Có điều đám người theo đuổi kia vẫn bám dính không từ bỏ, dáng vẻ hùng hổ như muốn chém người cộng thêm cách ăn mặc đương nhiên khiến người xung quanh phải nhường đường.“Toi rồi, không thể cứ thể này mãi được.” Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cô cũng sẽ tiêu hao hết thể lực rồi rơi vào tay bọn chúng’Con người Đông Túy nhanh chóng đảo quanh một vòng, ánh mắt cô dừng lại ở tấm biển tòa nhà trung tâm thương mại Banana’Đông Túy lập tức xoay người chạy vào trung tâm thương mại Banana’“Mau đuổi theo! Đừng để cô ta chạy thoát!” Đám lưu manh kia đuổi đến sảnh chính trung tâm thì thấy Đông Túy đang dừng chờ vào thang máy’Chiếc TV bên cạnh thang máy đang chiếu tin tức mới nhất’“Đông Thành gần đây đã điều tra và bắt giữ được một nhóm buôn lậu thuốc phiện với khối lượng lớn’Chỉ trong vòng nửa tháng đã tóm gọn được đường dây ba mươi hai người, không một tên nào lọt lưới’Thu được hơn ba mươi kg ma túy’Phụ trách điều tra lần này là cảnh sát trưởng Hạ Hàm’Hai năm qua, anh đã phá thành công hơn mười vụ án hình sự phức tạp, sử dụng bản lĩnh đặc biệt để tiến hành điều tra bí mật’Sau đây, xin mời cảnh sát trưởng Hạ thuật lại hậu quả của những kẻ phạm tội, cũng đề ra một số lời khuyên dành cho cư dân thành phố chúng ta.” “Xin chào mọi người, đầu tiên tôi muốn nhắc nhở mọi người rằng hãy cảnh giác, tránh xa ma túy..” Lúc này trong thang máy có một người đàn ông đang đứng, anh ta mặc một bộ đồ khá thoải mái, dáng người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, đường lông mày sắc nét, cặp mắt sáng như sao, bên dưới sống mũi cao thẳng là một bờ môi mỏng’Nghe tiếng tin tức từ trên tivi, khóe miệng anh ta nhướng lên nụ cười thản nhiên’Anh ta lười biếng ngước mắt lên thì thấy Đông Túy lao vào thang máy’Người đàn ông nhìn cô gái hốt hoảng bấm liên tục vào nút đóng cửa thang thì nhíu mày’Hành động kỳ quặc của cô khiến anh ta nghi ngờ’“Rám!” Bỗng nhiên, một bàn tay từ bên ngoài thò vào giữ chặt cánh cửa thang máy đang đóng lại’Đông Túy thầm than “Toi rồi!”, nếu như bị chặn đường ở đây thì..’cô chết chắc’Trong lúc cô đang mở to mắt vì kinh hãi, người đàn ông bên cạnh đã nhấc chân đạp một cú’Cẳng chân thon dài lướt qua trước mắt Đông Túy như một cơn gió, giẫm mạnh lên năm ngón tay của Lý Khánh! “Á!” Lý Khánh hét lên thảm thiết rồi nhanh chóng rụt tay lại’Cửa thang máy từ từ đóng lại, xung quanh trở nên im lặng, Đông Túy cảm thấy hành động vừa rồi của người đàn ông này thực sự khí phách đến mê hồn! “Cô gái, sao bọn chúng lại đuổi theo cô vậy?” Người đàn ông tò mò hỏi với vẻ mặt nghiêm túc’Đông Tây thấy người đàn ông này gặp chuyện bất bình liền nhiệt tình giúp đỡ, chắc hẳn là người có bản tính lương thiện’Chớp mắt cô đã bày ra vẻ mặt ấm ức, đáy mắt nhanh chóng rưng rưng nước mắt khiến người ta muilòng.“Gã đó..’bởi vì nhà tôi nợ hẳn ít tiền, hắn cứ một mực bắt tôi làm bồ nhí, cho là mình có chút tiền liền có thể làm xằng làm bậy..’Tôi đã trốn bọn chúng cả tuần nay rồi, không ngờ..’không ngờ bọn họ lại đuổi theo đến đây! Nếu như tôi không thoát kịp, chắc sẽ..’hu hu hu.” Đông Túy xoay người lại, cúi thấp đầu, bờ vai mỏng manh khẽ run lên, dáng vẻ yếu đuối vô cùng’Thuận thể cô bỏ ngón trỏ vào miệng, mượn chút nước bọt chấm lên hai bên khóe mắt’“Cô gái, cô đừng khóc, tôi là cảnh sát, lát nữa đến tầng năm, cô cứ đi thang máy xuống, tôi sẽ ra mặt giúp cô cản bọn chúng’Cô cứ chạy đi trước đi.” Tưởng cô khóc, người đàn ông có chút luống cuống, anh ta đưa tay vỗ nhẹ lên vai Đông Túy, dịu dàng nói.Người đàn ông này chính là Hạ Hàm - con trai bảo bối độc nhất của Tổng chỉ huy Cục Cảnh sát thành phố Đông Thành’Con người chính trực, thông minh, lương thiện, quả cảm’Tốt nghiệp trường cảnh sát với thành tích ưu việt, tuổi còn trẻ mà đã phá được hơn mười vụ án lớn nhỏ’Vì thế cho nên mới hơn hai mươi tuổi anh ta đã nhận được quân hàm ba cấp’Hiện giờ đang rèn luyện tại đồn cảnh sát phân khu Đông Thành, là con ông cháu cha hàng thật giá thật, lên làm Tổng Cục trưởng chỉ là vấn để thời gian’Anh ta là cảnh sát? Đông Túy đầu tiên là khẽ rùng mình một cái’Nên nhớ, cô, là một kẻ lừa đảo’Nhưng mà, lúc này anh ta không biết thân phận của cô, người không biết không có tội’Đông Túy bắt đầu tính toán trong đầu’“Cảnh sát? Anh là cảnh sát, thật tốt quá! Thật ra đám người kia toàn là bạn cho vay nặng lãi, bọn chúng chuyên cho một số người dân nợ nần vay tiền, lãi cao đến ba mươi phần trăm’Ai không trả được sẽ bị cắt tay cắt chân!” Nếu là đòi nợ bình thường, Đông Túy biết chỉ có thể quy thành đánh đấm vụn vặt, nhưng nếu là cho vay nặng lãi? Đây là phạm pháp, đồng chí cảnh sát này không thể không can thiệp được’“Ồ, thì ra là vậy! Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt được bọn chúng, trả lại công bằng cho cô’Lát nữa cô xuống tầng một chờ tôi’Cô là nhân chứng, chúng ta sẽ cùng nhau về đồn cảnh sát” Tới đồn cảnh sát? Đùa gì vậy? Có điều, lúc này Đông Túy vẫn liên tục gật đầu chắc nịch: “Vâng vâng! Cảm ơn đồng chí cảnh sát, anh đúng là người tốt!” “Tinh..” Đã đến tầng năm, cửa thang máy chầm chậm mở ra, người đàn ông kia vuốt vuốt tóc Đông Túy an ủi, “Đừng sợ, xuống tầng một chờ tôi.” Lời nói dịu dàng tựa như cơn gió xuân thổi qua..’Đông Túy khẽ mím môi rồi gật đầu một cách đầy ẩn ý, chờ anh ta! Đương nhiên là chờ! Có mà chờ ma ấy! Người đàn ông bước ra khỏi thang máy, sau đó như sực nhớ ra điều gì đó mà bỗng quay lại giơ tay gãi gãi đầu, ánh mắt anh sáng rực như nắng mai rạng rỡ nhìn Đông Túy, tự hào nói: “Này cô, tên tôi là - Hạ Hàm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook