Đông Túy Hạ Hàm
-
Chương 20: Một ngày làm lừa đảo cả đời là lừa đảo
Cho nên, khi Hạ Hàm chạy tới nơi, căn bản cũng chẳng thấy bóng dáng Đông Thúy đâu nữa, anh không biết vì sao mình lại có chút mất mát, ngỡ ngàng tìm khắp bốn phía.Khi ấy, bỗng dưng rất muốn nhìn thấy cô."Xin mời số 2209 đến cửa số 3."Tiếng phát thanh của ngân hàng vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Hạ Hàm, ông lão mặc quần áo màu xanh đậm chậm chạp đi qua trước mặt.Màu xanh đậm...Chính là ông ấy! Hạ Hàm thuận thế kéo tay ông lão lại, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của ông, giới thiệu thân phận mình trước, “Xin làm phiền chủ một chút, tôi là cảnh sát.”“Aiz? Cậu...” Ông lão đang tính giằng tay ra liền ngừng lại, thấy thẻ cảnh sát của Hạ Hàm liền ngẩn người, trong nháy mắt nhũn cả chân, “Đồng chí cảnh sát, tui...tui không phạm pháp mà...”Hạ Hàm chuẩn bị xác minh tình huống, thấp giọng hỏi: “Xin hỏi, có phải chủ nhận được một tin nhắn trúng thưởng không?”“Phải...có nhận được một tin nhắn...” Ông lão ấp ủng, hai mắt mờ đục tỏ vẻ nghi hoặc.“Chúng tôi nghi ngờ chuyện này có liên hệ tới một vụ án lừa đảo, hy vọng chú có thể giúp đỡ chúng tôi điều tra.” Thấy cảnh sát cũng nói như vậy, ông lão lập tức phản ứng lại, “Anh cảnh sát, cậu nói...đây là tin lừa đảo sao? Là giả sao?”Hạ Hàm gật đầu, “Rất có thể là giả mạo, có thể phiền chủ theo chúng tôi về Cục một chuyến không, tiện cho chúng tôi điều tra xác minh.”Nghe vậy, ông lão tất nhiên không nổi cáu nữa, nhưng vẫn không cam lòng nhỏ giọng nỉ non, “Không thể nào...Làm sao lại thế được...”Tuy thế vẫn đi theo Hạ Hàm rời đi.Hạ Hàm và Ngô Hâm cùng nhau đến, Ngô Hâm phụ trách lái xe, đứng bên ngoài chờ Hạ Hàm.Nghe lời nói khách sáo lịch sự như vậy, Đông Túy không có hứng thú nhận, “Lời khách sáo thì không cần, nghe nổi cả da gà.Cảnh sát à, anh cũng đừng khách sáo với tôi, tôi không hề biết mấy người này.Lần này cũng là trùng hợp thôi.”“Đừng lừa tôi, đám người lừa đảo giả danh bịp bợm các cô làm sao có thể không có cách mua được mấy tin tức trên đường phố này chứ.Chỉ cần có cải tà quy chính, chúng ta liên thủ, tôi tin, cô sẽ có được danh dự và sự tôn trọng chưa từng có, cô lập công chuộc tội giành lấy vinh quang cho chính cô.” Dáng vẻ vẻ vang tôn trọng danh dự này, Đông Túy chỉ cảm thấy anh làm cảnh sát bị tẩy não quá độ rồi.Quan sát Hạ Hàm một lượt từ trên xuống dưới, thấy anh tự tin cao độ, cả người toát ra cảm giác chính nghĩa quân tử, có chút không phù hợp với hiện thực tối tăm.Anh như vậy, khiến Đông Túy chẳng muốn tới gần chút nào, người hoàn toàn tương phản, đã định là sự tồn tại phải bài trừ.Đông Túy quay đầu lại, mặt không biểu cảm nhìn anh, sự lạnh nhạt từ sâu trong đáy mắt như gợi lên một phút yên lặng trước sóng to gió lớn.Đôi môi mỏng của cô khẽ nhếch, từng câu từng chữ rành rọt nhấn mạnh, để Hạ Hàm khắc ghi trong đầu, “Một ngày là kẻ lừa đảo, cả đời đều là kẻ lừa đảo.Con đường này, suốt đời cũng không rửa sạch được.”Giọng nói lạnh lùng, khiến Hạ Hàm hơi giật mình.Đông Túy tỉnh táo lại hít sâu một hơi, “Ngại quá, không thể trả lời thêm được gì.Tôi không có hứng thú đối với những lời anh nói, tôi có quy tắc sống của riêng tôi.Đồng chí cảnh sát à, nếu không còn việc gì, thì thứ cho tôi không tiếp chuyện anh nữa, tôi vẫn còn việc cần làm.”Nói xong, ánh mắt như cười như không của Đông Túy khinh miệt liếc Hạ Hàm một cái, hai tay đút túi, thoải mái rời đi.Hạ Hàm cũng biết, cô gái này rất cứng đầu, không thể dễ dàng thuyết phục.Hơn nữa, vị trí của hai người khác nhau, trách nhiệm cũng không giống nhau.Chẳng ai ép buộc được ai, lời cũng đã nói ra rồi, đối phương vẫn quyết giữ nguyên suy nghĩ, Hạ Hàm lạnh lùng cười, nhìn bóng dáng Đông Túy mà thấp giọng đáp: “Này, lần này tôi tha cho cô, vì lần trước cô trả sung cho tôi.Từ nay chúng ta không mắc nợ nhau nữa, cho nên, lần sau đừng để tôi gặp cô, nếu không, tôi sẽ lấy danh nghĩa cảnh sát bắt cô lại đó.”Tên cảnh sát này chắc chắn là đầu óc có vấn đề, Đông Túy lười biếng đưa tay ôm ngực, bộ dạng vô cùng khinh thường mà nói: “Ôi chao, anh cảnh sát à, tôi sợ quá đi...Sayonara(*)!”(*) Tạm biệt trong tiếng Nhật.Hai người không oán trách nợ nần gì nhau nữa.Đối với vụ án lần này, Hạ Hàm chỉ là mới bắt đầu mà thôi.Giữa biển người mênh mông, bóng dáng hai người biến mất nơi cuối đường, ai về chỗ nấy, ai làm việc nấy.Đông Túy về đến căn cứ, hoàn toàn coi thường mấy lời nói của Hạ Hàm.Người muốn bắt cô nhiều lắm đó, anh ta là cái gì chứ? Tuy rằng thân phận tên cảnh sát đó có chút khác biệt, có đều...vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cứ chờ mà xem.Trong căn cứ, Tô Đát Quý và Trâu Noãn đang ngồi trên sàn nhà, chơi trò chơi điện tử cũ từ mười mấy năm trước.Đông Túy đẩy cửa ra, chợt nghe thấy giọng nói phẫn nộ của hai người, “Má nó, đồ đần, ăn một đám của ta nè!” Trâu Noãn chơi nhân vật nam, cơ bắp trên người nhìn có vẻ rất rắn chắc, làn da màu bánh mật tăng thêm vẻ quyến rũ.Lúc này, một nhân vật trên màn hình đột nhiên đánh một quyển, công kích đối thủ nữ mặc sườn xám đối diện.Cũng chính là nhân vật mà hiện tại Tô Đát Quý đang chơi, khung cảnh đánh nhau ác liệt, Trâu Noãn căn bản không chịu yếu thế.Máu văng tung tóe, giơ tay nhấc chân đều mang theo cuồng phong.Tô Đát Quý bên kia cũng không phải dễ xơi, lúc này đang mạnh mẽ ấn vào cần điều khiển trên tay, chuẩn bị tung ra chiêu lớn.Để nhân vật lộn vòng, dùng chiêu thức nhanh chân xoay tròn 360 độKiên quyết đối kháng với nắm đấm của Trâu Noãn, Trâu Noãn thoảng thả lỏng cảnh giác như vậy liền dễ dàng trúng chiều.“A a a a a!!! Cái đồ gái ngành nhà cô!” Trâu Noãn vừa bất mãn kêu lên, vừa ra sức nhấn vào nút ra nắm đấm.Chỉ còn lại một chút máu, tuyệt đối không thể phạm sai lầm.Tô Đát Quý chẳng kém cạnh, thắng bại đều ở thời khắc này, không phải đối phương chết thì là cô toi.“Đã thắng liên tiếp năm vắn rồi, văn này tôi tuyệt đối sẽ không thua đâu! Vì tôi phải gom đủ lục lục đại thuận(*)!” Tô Đát Quý bộ dạng hăng máu, nói với sang bên kia.(*) Lục lục đại thuận, ý nói mọi việc đều tốt đẹp, suôn sẻ thuận lợi, ví dụ gia đình hạnh phúc, công việc phát triển, sự nghiệp thành công, thân thể khỏe mạnh...Tiếng nhạc nền ồn ã vang khắp phòng, Đông Túy giống như thấy được một Trâu Noãn cơ bắp đầy người đang đối kháng với Tô Đát Quý mặc sườn xám, thực sự đánh nhau...Lặng lẽ quan sát hai người, cuối cùng, động tác liên hoàn của Trâu Noãn khiến cho...“A...Oa...Đậu má.” Trâu Noãn với vẻ mặt rối rắm run rẩy vẩy vẩy tay, “Chuột rút chuột rút...”Ngón tay cái bị chuột rút không thể cử động.Tô Đát Quý không hề để ý người bên cạnh có phải bị thương hay không, tình nghĩa chị em trong khoảnh khắc này không sót lại chút nào, “Ha ha ha.Tôi sắp thắng rồi! Kỷ lục thắng sáu ván liên tiếp, rác rưởi!” Ánh mắt lóe lên tia sáng, chiều cuối cùng động tác rất chậm, chân xoay vòng đá về phía mặt anh trai cơ bắp kia, anh trai cơ bắp không chịu nổi sức mạnh chật vật mà ngã văng ra sau, máu chảy hết, anh trai cơ bắp bị đánh bại.Cô gái trên màn hình một tay che lại vùng tam giác dưới thân, một tay giơ lên hô to.Tô Đát Quý cũng làm theo hành động của cô gái đó, tâm trạng rất tốt, Yeah! Noãn Bảo Bối, xem đi xem đi, tôi lại thắng rồi!” Tô Đát Quý vừa kích động nói vừa quay ra vỗ vỗ đầu Trâu Noãn.Chỉ nghe “Au” một tiếng, Trâu Noãn quắc mắt lườm, hận không thể một dao chém chết Tô Đát Quý.Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Đát Quý cảm nhận được tổn thương của Trâu Noãn, ánh mắt dịu dàng nhẹ nhàng, không khí bỗng chốc yên lặng.Sau đó Tô Đát Quý không hề an ủi mà vỗ tay cười lớn, “Ha ha ha, cải đề thiểu năng này, chơi kiểu gì mà chuột rút tay thế không biết.Ngốc chết đi được!”Trâu Noãn bấy giờ thật sự không biết nên nói gì cho phải, chỉ biết nếu trong tay cô Có một khẩu súng, chắc chắn sẽ một phát bắn chết Tô Đát Quý.Đông Túy chờ hai người đấu võ mồm mất một lúc mới đi lên phía trước, hai tay khoác lên vai hai người.“Này, chơi high quả ha.Các chị em, chuẩn bị làm việc nào.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook