Đồng Thoại Văn Lang
Chương 5: Mộc quỷ sinh tình

Thân sinh ra bởi xác thây

Tâm này so với cỏ cây tương đồng

Có ngờ một thoáng động lòng

Trăm hoa đua nở má hồng hây hây.

Tim kia đau mãi như vầy

Hỏi chàng, sơn thánh, chẳng hay bệnh gì?

Lạc dân ở biên giới Tây Âu – Văn Lang cả mấy tuần trăng nay, quả thật nhộn nhịp còn hơn trẩy hội.

Các chiềng, chạ, bản, mường trong vòng mấy trăm dặm vùng này, người ta truyền tai nhau, bản Lán xuất hiện tiên nữ, da trắng tựa bạch ngọc núi Tản, tóc mượt hệt tơ tằm xứ Bách, sắc đẹp còn muôn phần vượt xa đương kim mỵ nương Tiên Dung của hoàng triều Văn Lang.

Con người thuở hoang sơ bản tính đơn thuần, vì vậy nghe đến tiên nữ, lập tức nô nức kéo nhau đi xem, mặc cho tin đồn bản Lán sắp bị thủy thánh phương Nam dấy binh đi đánh, đến đó tất vạ lây máu đổ. Dao Sùng nhìn từng tốp người tụ năm tụ bảy quanh bản – nam thì mặt mày phấn khởi, tay ôm trầu cau, tay xách gà vịt; nữ thì quần quần áo áo, đầu giắt trâm đồng, lưng thắt đai thêu lả lướt – mà không khỏi thở dài.

Quả thật ứng với câu “thấy sắc quên mạng” mà!

Trưởng bản nhìn cảnh tượng này cũng chỉ biết than trời, đem giấu Lạc Cơ cho khuất mắt chúng dân. Song ông lo một lại chẳng tính đến hai, có ngờ cái vị sơn thánh cao cao tại thượng kia cũng thu hút ong ruồi hệt như mật mía. Lạc nam lạc nữ vào đánh tiếng Lạc Cơ không thành, chuyển sang hỏi cưới sơn thánh. Nguyễn Tuấn vốn đã đen mặt giải quyết mấy đám dạm hỏi Lạc Cơ, sau thấy mục tiêu của họ quay sang bản thân, lập tức phất tay lên tạo thành tường đá bao quanh bản, đem đám người nhàn hạ đá bay ra hết, sau đó trầm giọng trách mắng.

“Dân ta lấy ăn làm gốc, các ngươi lại trồng trọt không lo, chăn nuôi không quản, bỏ chiềng chạ lên đây theo đuổi sắc đẹp hư vinh, thật hổ là con dân Lạc Việt. Nay ta còn thấy có kẻ nào bén mảng vào bản bèn giết không tha.”

Phán xong liền dắt tay Lạc Cơ bỏ đi.

Dân miền ngoài lần đầu trông thấy uy lực của Thánh Tản, sợ hãi bỏ chạy mất bóng. Duy có dân bản là mắt tròn mắt dẹt nhìn hai kẻ nọ, không khỏi mặt mày méo xệch. Sơn thánh à! Ngài vừa giáo huấn con dân không được tham lam sắc đẹp hư vinh xong, bản thân đã dắt tay mỹ nhân lặn mất! Công lý ở đâu hả trời…?

Trời rằng, công lý nằm trong tay kẻ mạnh. Mà kẻ đó thì giờ đang ung dung tịnh dưỡng trong phòng, đôi mắt lâu lâu lại hướng ra hiên nhà, nơi thiếu nữ áo trắng đang được mấy cô gái bản dạy cho cách kết vòng hoa.

Tân lang đã chết, nay lại ra hoa, dân bản cho là điềm lành, đem hoa kết vòng tặng cho các đôi lứa yêu nhau để chúc phúc. Lạc Cơ cảm thấy hứng thú nên cũng giúp họ, hoa được kết xong, nàng theo gái bản đến tham gia lễ cưới của A Nha và La Dực.

Nhà sàn mái cong được trang trí lộng lẫy, trên nóc có cặp gà lôi đâu mỏ vào nhau, trước hiên ngập tràn lông vũ đủ thứ sắc màu. Dân bản ăn mặc sặc sỡ vây quanh, trong nhà lại chỉ có trưởng bản, song thân hai bên và cặp đôi phối ngẫu. Lạc lang đầu đội vòng đồng đính lông vạc, lạc nương cổ đeo vòng hoa tân lang, y phục thêu hoa cùng muôn loài sơn điểu. Đôi trẻ miệng cười chúm chím, gương mặt ửng hồng cùng cắt máu nhỏ lên hai hòn đá thề, trao nhau miếng trầu miếng cau, sẻ chia gói đất miếng ngói, hồng cốm tốt đôi, ước nguyện gắn kết đời đời kiếp kiếp.

Mãi đến khi dân bản đã hùa nhau ra sân giã gạo, chặt tre làm cơm để làm tiệc mừng, Lạc Cơ vẫn còn ngây ngẩn ngắm nhìn lạc lang cùng lạc nương trao nhau nụ cười mãn nguyện, trong lòng tự nhiên nảy lên cái mầm nhỏ.

Buổi tối, trưởng bản đưa cặp trẻ đến lạy Tản Viên Sơn Thánh cầu người chúc phúc. Theo sau là tiếng cồng chiêng âm vang, sênh phách rộn rã, người cõng người thổi lên những khúc khèn rung động lòng người.

Lễ xong ai về nhà nấy, chỉ duy nhất Lạc Cơ còn ở lại.

Nguyễn Tuấn đưa mắt nhìn nàng có ý hỏi, Lạc Cơ lập tức móc từ túi vải ra hai hòn đá nhẵn nhụi đặt lên bàn, đoạn ngước đầu nhìn thẳng vào chàng.

“Lạc Cơ muốn kết duyên cùng Thục Phán.”

Sững ra một lúc, chàng nhìn hai hòn đá, lại nhìn nàng, lặng lẽ lắc đầu.

“Chưa có lệnh của sơn mẫu, ta không thể tùy tiện kết hôn.”

“Sơn mẫu là ai?”

“Là người sinh ra ta.”

Mặt nàng xụ xuống, dáng điệu tủi thân gom hai hòn đá về, đoạn chậm rãi theo thang leo xuống.

Đứng dưới sân ngước nhìn qua cửa sổ, gương mặt tuấn tú kia chẳng hiểu sao tuy không cười đến rạng rỡ, cũng khiến tim nàng nhoi nhói…

Tân lang bên ngoài khẽ rụng đi một ít, âu sầu vấn vương.

Mấy hôm sau, Lạc Cơ mỗi lần trông thấy Nguyễn Tuấn đều có chung một dạng cảm giác: tim hơi nhói.

Nàng cảm thấy thật là bế tắc, lúc trước chuyện này chỉ xảy ra hai lần, khi chàng cười và lạnh lùng từ chối lấy nàng. Bây giờ thì trở thành căn bệnh trường kỳ, cứ thấy bóng dáng chàng là nàng trỗi cơn, mà không gặp cũng trỗi cơn!

Tiến thoái lưỡng nan, nàng đem kể cho má phúng phính nghe, đôi tay mập khoanh lại ra chiều suy nghĩ, đoạn bảo nàng đến nhà thầy bà lấy thuốc uống. Thầy bà am hiểu y dược, mấy lần bé đau bụng cũng toàn bà chữa cho. Có lẽ đau tim cũng chẳng khác đau bụng là bao.

Lạc Cơ gật đầu thấy rất có lý, mắt nhìn má phúng phính đầy sùng bái.

“Nhưng mà, thầy bà hôm qua chẳng phải đã xuống chiềng Và chữa bệnh rồi sao?” nàng vừa định đến chỗ thầy bà thì chợt nhớ ra, bèn quay lại hỏi.

Má phúng phính chậm rãi gật gù, rất ra vẻ nghiêm túc.

“Đô Lỗ lần trước thuốc không dùng hết, thôi để Đô Lỗ chạy về lấy thuốc đem đến. Lạc Cơ đợi ở đây nha.”

Nói rồi không đợi nàng phản ứng, bé lăng xăng chạy về, lúc quay lại đã có thêm một giỏ tre nhỏ, trong đựng đủ loại lá cây phơi khô.

“Cái này… là để ăn à?”

“Ừ, mẹ của Đô Lỗ nấu với nước, nhưng chắc ăn thì cũng vậy thôi, đều là vào bụng cả mà,” má phúng phính ra chiều hiểu biết lắm.

Thế là, có kẻ ngốc ngồi ăn ăn, nhè ra rồi lại ăn vào, chẳng bao lâu cả giỏ lá đều xơi hết.

Lạc Cơ ôm bụng thấy có chút không thoải mái, song nghĩ do mình ăn quá no mà thôi, bèn ôm má phúng phính chạy đi tìm Nguyễn Tuấn thử tác dụng của thuốc.

Ngờ đâu đến trước mặt chàng rồi, đau tim vẫn cứ đau, còn sinh thêm cơn đau bụng dữ dội, ngã oạch ra sàn bất tỉnh nhân sự.

Lúc tỉnh dậy mơ hồ nhận ra không phải phòng mình, ngó qua thì thấy gã đàn ông khiến bụng nàng nảy mầm đang tựa đầu vào tay, nhắm hàng mi dài lại an thần. Ánh nến vàng vọt hắt lên mặt chàng những đường nét như tạc, văn thân loang loáng ánh đồng, hệt như có sức sống kỳ ảo.

Lại có hơi nhoi nhói.

Nàng cắn môi, cảm thấy vô cùng khổ sở, mắt hơi nóng lên mà chẳng hiểu nguyên do.

“Tỉnh rồi.”

Dao Sùng đặt xuống mành tre đang đọc, quay sang lay Nguyễn Tuấn. Kẻ kia mở mắt quan sát nàng một lúc, sau đó chầm chậm đứng lên tiến lại giường của nàng, khoan thai ngồi xuống.

Thấy nàng càng lúc càng rúm ró vào một góc, chàng nhướn mày. “Sao vậy?”

“Không… biết,” nàng khó nhọc đáp, vẫn không hiểu mắt mình sắp làm ra trò gì mà nóng lên như vậy. Cái mầm trong lòng thì cứ ngày càng nhô cao…

Nhìn nàng một lúc, chàng thở dài một hơi. “Lẽ ra ta không nên để mặc cho nàng ăn bậy bạ, đến nỗi thứ gì cũng bỏ vào miệng cho được. Nàng có biết mấy thứ dược nàng ăn tối qua nếu không nấu lên sẽ mang độc tính rất mạnh? Cũng may thân nàng là bất tử. chỉ nghỉ một ngày liền có thể đào thải chất độc ra ngoài.”

“Độc ư? Không phải… Đô Lỗ nói đó là thuốc…”

“Nàng bệnh gì mà cần thuốc?”

Nguyễn Tuấn và Dao Sùng ngạc nhiên thật sự. Lạc Cơ thân thể bất hoại, gươm rìu chém còn không chết, còn có thể bệnh gì?

Mắt ngấn nước, nàng đưa tay lên chỉ vào tim mình.

“Mỗi lần nhìn thấy chàng, Lạc Cơ rất đau…”

“Không thấy chàng, cũng rất đau…”

Kéo chăn quay mặt vào trong tường, nàng lí nhí. “Lạc Cơ rất khổ sở…”

Dao Sùng ngẩn ra một khắc, đoạn thở dài sườn sượt, e dè nhìn sang hướng vị sơn thánh. Cái chàng trông thấy là sự khẩn trương của Nguyễn Tuấn, sau đó người còn đưa bàn tay lên ngực trái thiếu nữ… xoa xoa.

“Sao lại đau? Lẽ nào khí tức ta và nàng có gì xung khắc?”

ToT

Dao Sùng đột nhiên muốn khóc rống.

“Ừm… thật ra khi chàng xoa như vậy cũng đỡ nhiều lắm.”

“Vậy thì lại đây, ta sẽ xoa cho nàng…”

Âm thanh tre nứa gãy vụn vang lên, văn thư đã bị ai đó nắm cho nát bét. Lát sau chỉ thấy Dao Sùng ôm đầu la ó chạy băng băng ra ngoài, thoắt cái đã mất bóng.

Hai kẻ trên giường dõi theo bóng dáng gã sơn tướng nổi danh kiêu hùng nhất Ba Vì mà không khỏi ngỡ ngàng khôn xiết.



Sáng hôm sau vừa bước ra ngõ đã đụng ngay một Dao Sùng kính cẩn quỳ mọp, giọng điệu muôn phần bi thống.

“Con dân Ba Vì thật tội nghiệt chất chồng, không ngờ cuộc sống no ấm mấy đời nay đều đánh đổi bằng tâm tư của thánh chủ. Hồn tôi vốn nghĩ ngài tính tình lãnh đạm mới không màng chuyện nam nữ thường tình, lại chẳng ngờ hóa ra là ngài không hề hiểu. Bằng tuổi thánh chủ người ta cũng đã con cháu đề huề, hưởng phúc thiên niên. Bao năm nay chính là con dân Ba Vì đã làm hại ngài rồi…”

Nói đoạn lại khí thế dập đầu.

Bị lời của Dao Sùng làm cho chóng mặt, Nguyễn Tuấn cau mày.

“Ta không hiểu ngươi vì việc gì mà kích động đến vậy, tốt nhất là nên trở về trước đi.”

Dường như chẳng nghe thấy mệnh lệnh của bề trên, Dao Sùng tiếp tục dập đầu, nước mắt nước mũi tùm lum mà bi ai ca thán.

“… Ngay cả lạc nữ nhà người ta thương ngài ra mặt như thế mà ngài cũng không hiểu. Thánh chủ ơi, ngài đúng đã bị con dân chúng tôi làm hại mất cái hồn rồi…”

“Ngươi nói lạc nữ nào thương ta?”

Chân mày xô lại gần nhau, Nguyễn Tuấn khoanh tay nhìn gã sơn tướng của mình chăm chú.

Như thể nhận ra bản thân vừa hớ hênh vài lời, Dao Sùng lập tức nín bặt.

“Dao Sùng?”

“À… haha, hồn tôi nói lầm. Chính là hồn tôi thương thánh chủ, haha…”

Gương mặt tuấn tú đanh lại, giọng thoát ra phảng phất sự cảnh cáo. “Dao Sùng.”

Song kẻ bề tôi kia đã quay đầu chạy mất bóng.

Nguyễn Tuấn đứng một mình dưới hiên suy nghĩ được nửa ngày, vẫn không hiểu gã sơn tướng nói đến ai.

Cánh cửa nhà sàn hé mở, Lạc Cơ từ trong nhà bước ra, mắt trong veo như hồ thu nhìn chàng, miệng nở nụ cười tựa sen tựa ngọc.

Tản Viên Sơn Thánh bỗng có vẻ giác ngộ, lát sau bỏ mặc, không nghĩ nữa.



Có một buổi trưa, Lạc Cơ hẹn chàng ra cây đa đầu bản, Nguyễn Tuấn tuy không hiểu song cũng thản nhiên chiều theo. Chàng hướng dẫn dân bản xây xong các lò nấu đồng liền đi đến chỗ hẹn. Đến nơi chẳng thấy nàng đâu, chưa kịp nghĩ xem bản thân có nhớ lầm buổi trưa hay không thì trên cây đã có động, chàng liền theo trực giác né qua một bên.

Một thân màu trắng thế là bay ào xuống đất.

Không có sát khí, Nguyễn Tuấn dĩ nhiên không hề lo lắng, chỉ đơn thuần thắc mắc sao lại có người chọn cách này ra mắt sơn thánh.

Vẻ điềm tĩnh trên mặt trong một khắc thoáng rơi rớt khi nhìn rõ mặt kẻ vừa ào xuống.

“Lạc Cơ?”

Chàng cúi người xuống đỡ nàng ngồi dậy. Trên gương mặt trắng nõn giờ đây đã bê bết bùn và máu, đôi mắt trong trẻo ánh lên sự thất vọng nặng nề. Áp tay xuống đất tạo ra một lỗ nhỏ đầy nước, chàng vốc từng vốc lên rửa sạch vết bùn dơ trên mặt nàng, đến lúc trông thấy vết thương đang từ từ liền da mới ôn tồn hỏi han nguyên do.

“Là A Nha và La Dực kể cho Lạc Cơ nghe, ngày đó chính vì A Nha té trên cây xuống vô tình được La Dực ôm lấy, La Dực mới đem trầu cau sang hỏi A Nha làm vợ…”

Nguyễn Tuấn nghe xong, cũng không rõ có cảm giác gì, chỉ biết chàng có hơi hối hận ngày đó chúc phúc cho hai đứa trẻ A Nha và La Dực nọ.

“Lạc Cơ nghĩ nếu làm hệt vậy, có thể Thục Phán sẽ chịu lấy Lạc Cơ…”

Nói đoạn, nàng buồn bã đứng dậy, phủi sạch gối rồi bỏ chạy vào bản.

Nguyễn Tuấn vẫn ngồi đó nhìn theo cái bóng trắng nhỏ nhỏ của nàng dần khuất sau lũy tre xanh, từ từ thu lại suy nghĩ rồi đứng dậy. Đột nhiên phát hiện nơi nàng vừa ngã còn rơi lại một gói nhỏ màu trắng, mở ra xem thì thấy hai hòn đá nhỏ nhẵn bóng ngày nào nàng đặt trước mặt chàng.

Thể như vừa nhớ ra ký ức rất gần gũi, khóe môi chàng khẽ cong lên, sau đó nhét luôn bọc đá vào phía trong áo choàng.

Trước khi rời khỏi còn nhìn lên cây đa, mới đây xanh tươi giờ đã có vài lá ngã vàng. Nguyễn Tuấn bất lực lắc đầu, miệng vẫn giữ nụ cười như không như có.

“Lạc nữ ngốc nghếch, tâm tình dễ xúc động lại hại lây cây cối nữa rồi…”

Lạc Cơ ngày ngày nếu không theo đám gái bản lên nương gieo hạt thì cũng đến thầy bà nghe giảng giải đạo lý cùng lũ trẻ trong bản. Ngày hôm đó học được một bài rất hay về ý tứ hàm súc trong phép so sánh sự việc, vội vã đem nhẩm thuộc nằm lòng, tự nhiên cảm thấy bản thân cũng trưởng thành lên một chút.

Đến giữa trưa, Nguyễn Tuấn và Dao Sùng đang bàn chuyện, nàng theo thói quen đem cơm lên cho họ, hôm nay lại cố tình học nấu một chén chè hoa cau dành riêng cho sơn thánh. Từ ngoài ngõ đã trông thấy họ, nàng í ới ngoắc gọi Dao Sùng xuống giúp nàng bưng bê. Đến khi dâng chè lên, đột nhiên vị sơn thánh nhìn nàng chăm chú, sau đó chợt nhớ ra điều gì, lập tức đặt chén xuống nhẹ nhàng hỏi han.

“Nàng từ lúc nào không cần ngửi cũng phân biệt được ta và Dao Sùng?”

Dao Sùng lúc này cũng sực tỉnh, nhớ ra vừa rồi nàng đứng từ xa mà đã gọi đúng tên chàng. Đối với điều này chàng cũng khá tò mò, bèn giương mắt lên có ý nghi vấn.

Đứng trước hai gương mặt đầy mong chờ, Lạc Cơ không biết giải thích thành lời ra sao, nghĩ ngay đến bài học ban sáng, lập tức đem ra áp dụng. Nàng không nói không rằng chạy ra khỏi nhà, lúc quay về tay đã ôm một con gà lôi cổ đỏ.

Hai gã trai nhìn nhau, đồng dạng không hiểu.

“Đây là Phán,” vuốt lông con gà, nàng đều đều giải thích. “Ngày đó Lạc Cơ mới đến chuồng gà, nhìn con nào lông cũng đen thui, cổ cũng đỏ, chân cũng ngắn, thật sự là nhìn không ra con Phán. Nhưng rồi hằng ngày Lạc Cơ cho chúng ăn, tắm cho chúng, nhổ lông cho chúng, cuối cùng đã nhìn ra Phán quả thật rất khác những con gà kia. Lông đuôi thứ ba của nó có màu xanh, dưới mỏ có chấm màu đỏ, trên ức cũng có vệt lông hình tia nắng. Bây giờ thì không cần ngửi Lạc Cơ cũng có thể phân biệt ra ngay con nào là nó.”

Đoạn hồn nhiên quay sang hai kẻ nọ. “Đối với trường hợp hai người cũng tương tự.”

Miếng thịt gà trên đũa rơi xuống, đương sự Dao Sùng vẫn giữ tư thế đang gắp thức ăn, mồm miệng há mở.

Nguyễn Tuấn thì có vẻ khá hơn, bất động ở tư thế khá tao nhã.

Con gà trong tay Lạc Cơ thấy không khí quá kỳ dị, bất mãn gáy lên.

Xuân phân sắp đến, cảnh đẹp lạ lùng đúng là nơi đâu cũng có…

Rõ ràng nàng đã áp dụng phép so sánh của thầy bà vào tình huống hôm nay rất hợp lý, bản thân cũng không thấy có gì bất ổn. Vậy nên càng không hiểu vì sao mặt mày hai kẻ kia lại đen thui như vậy. Lạc Cơ vô cùng bức xúc, bèn đem chuyện kể lại cho thầy bà nghe.

Thầy bà nghe xong mặt mày cũng đen thui, sặc một cái phun luôn trầu ra sân.

Lạc nữ cảm thấy vô cùng ảo não…

Tối đến, lạc nữ ngồi bệt ra sàn, tay chống lên bàn ngắm nhìn ai kia viết chữ lên những nan tre thẳng tắp, đến lúc gần ngủ gật thì có giọng nói trầm ổn trỗi lên.

“Nghe nói chiều nay nàng lại nhầm Dao Sùng với một gã trai đinh trong bản.”

Ngáp nhẹ một cái, nàng mơ hồ gật đầu.

“Chẳng phải nàng bây giờ đã có thể phân biệt mọi người sao?”

“Đâu có, Lạc Cơ chỉ phân biệt được mỗi chàng thôi…”

Nói rồi gục đầu ra bàn ngủ ngon lành.

Lúc mơ, cảm giác có bàn tay ấm áp vuốt nhẹ trên tóc mình, lại có chất giọng quen thuộc khỏa lấp tâm tư.

“Nếu vậy mà bị đánh đồng với một con gà, cũng không tệ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương