Đồng Thoại Văn Lang
Chương 24: Giọt lệ đế vương (I)

Trách ai gieo nỗi hận này

Khiến cho yêu hận dứt day thân mình

Tiếc thay một kiếp nhân sinh

Cuối đời mới biết chữ tình bao sâu.

Cái chết có khi là cực hình vô đối, với một số người lại giống như sự cứu rỗi.

Lạc Cơ lần thứ nhất đối mặt với chết chóc, liền nghĩ đó là cực đại đau thương. Lại nào có ngờ với đấng sinh dưỡng ra mình, lại chính là một con đường hạnh phúc.

Nhân gian này, sao vẫn còn có những việc nàng không tài nào hiểu. Cũng không muốn hiểu.

Vua cha đã qua đời.

Việc vốn xảy ra chóng vánh, khiến nàng mị nương Văn Lang có cảm giác bản thân vừa trải qua mộng cảnh vô cùng khắc nghiệt. Lần đầu tiên nàng mới biết, còn có thứ đáng giá hơn tình yêu khắng khít, hơn cả tình thân ruột thịt.

Thiên hạ chúng sinh.

Bốn chữ này, Tản Viên Sơn Hậu nguyện đời đời không nhớ, không nghe, không thấy.



Buổi sáng sau ngày đại thắng của quân dân Ba Vì, hồng hạc bay từ Phong Châu đưa đến tin dữ, Hùng Duệ Vương bệnh nặng, muốn triệu hồi mị nương Ngọc Hoa và phò mã Nguyễn Tuấn về kinh gặp mặt.

Ôm lấy một Lạc Cơ hoang mang vào lòng, Nguyễn Tuấn nhanh chóng sắp xếp mọi việc trong triều, tạm thời trao lại trọng trách cho sơn hầu Tuấn Cương và sơn tướng Dao Sùng, bản thân dùng phép độn địa đưa sơn hậu của mình về kinh đô.

Thời khắc nhìn đôi vợ chồng trẻ biến mất giữa sóng đất mịt mù, thần Kim Quy khẽ thở dài.

“Cái gì đến cũng phải đến. Oan nghiệt, oan nghiệt… Nguyễn Tuấn, ta không thể thay đổi quá khứ của ta, chỉ mong con có thể.”

Rồi, toàn thân tan vào không khí như làn khói ảo.

Buổi chiều cùng ngày hôm ấy sau khi đến Phong Châu, đón tiếp vợ chồng Tản Thánh, không ai khác, lại chính là thần Kim Quy. Nguyễn Tuấn ngạc nhiên, lúc hỏi lão tại sao lại đi theo họ, lão có chút bỡ ngỡ nhăn mày một lúc, đoạn không nói gì. Lúc bấy giờ cả hoàng cung đều chìm trong rối loạn bởi bệnh tình của vua Hùng, chàng tuy cảm thấy lão có chút gì đó bất ổn, cũng không có tâm trạng đào sâu, vội vã tháp tùng vợ vào thăm vua cha.

Hùng Duệ qua chẩn đoán của thầy lang là do trúng thuật Mễ Tơ, một loại cổ thuật sinh ra từ độc trong tóc thiếu nữ đồng trinh của tộc Mễ Y, nghe đồn sau một trận can hoa đã hoàn toàn tuyệt tích. Vốn dĩ là hậu duệ của dòng tộc Hồng Bàng, Hùng Duệ mang sức vóc hơn hẳn người thường, độc Mễ Tơ nếu dùng lâu ngày quá lắm chỉ có thể làm u muội giác quan. Nhưng thầy lang bảo, tuổi tác ông đã quá trăm, sức khỏe qua năm tháng lại suy yếu vì rượu, đến giờ thì chỉ cần vài lọn tóc thiếu nữ Mễ Y cũng có thể đẩy ông vào chỗ chết.

Nguyễn Tuấn trầm tư một lúc, cảm thấy có chút khó tin. Chẳng phải người của tộc Mễ Y đã bị Độc Hành Thánh Quân quét sạch hai mươi năm trước? Huống hồ, tóc trinh nữ Mễ Y nếu muốn phát huy công dụng, bắt buộc phải được chính tay chủ nhân của chúng dùng lửa đốt. Lẽ nào trong trận thiên phạt đó, Độc Hành Thánh Quân đã bỏ sót một, hoặc vài người?

Hùng Duệ Vương trong lần thăm đầu đó không hề tỉnh dậy, vợ chồng sơn thánh vì thế cũng đành bất lực ngồi chờ, đêm đến nghỉ tạm ở Hành Ngọc Cung để dễ bề coi sóc vua Hùng.

Sâng sớm tỉnh giấc, tay đưa sang chạm trúng giường gối lạnh tanh, Nguyễn Tuấn bật dậy đi tìm vợ. Dựa vào mối liên kết tạo ra bởi văn thân của họ, sơn thánh theo giác quan đi về hướng hồ sen giữa cung viên, trong lòng dậy lên một sự lo lắng mơ hồ. Dẫu rằng trên người nàng có kết giới do chàng tạo ra, yêu ma quỷ quái không thể đến gần, song nàng ngốc như vậy, có khi mang kết giới trên người cũng không tránh khỏi tai nạn ngoài ý muốn.

Bình minh nhuộm đỏ mặt hồ, sen trắng tỏa ra ánh sáng tinh khôi trong nâng mới, có bóng lưng thiếu nữ run rấy đổ quỵ cạnh hồ sen. Nhanh như cắt, Nguyễn Tuấn chạy đến đỡ lấy thân hình run rẫy nọ, lật người lại quả nhiên chính là Lạc Cơ. Môi nàng tím tái, mắt lạc lõng, dao găm ngập vào tận tim.

“Lạc nữ ngốc nghếch,” chàng nhiu nhíu mày nhìn chén máu trên nền đất, tay xé áo nhét một miếng vải vào miệng để tránh nàng cắn trúng lưỡi, động tác nhanh gọn rút dao găm ra. Chàng ép đầu nàng vào lồng ngực, giữ cho từng cơn ho sốc của nàng không làm ảnh hưởng vết thương đang tuôn máu không ngừng, bàn tay tụ chút ánh sáng ép vào lồng ngực đẫm màu đỏ thẫm.

Máu Xương Cuồng có công dụng chữa thương cao, ai nấy đều biết. Song không phải ai cũng hay công dụng chữa trị bách độc của máu trích từ tim Xương Cuồng. Đúng như chàng đoán, nàng nhất định sẽ dùng máu để cứu vua Hùng. Nhưng chàng luôn ỷ lại nàng không rõ ràng khả năng của mình, quá lắm cũng chỉ cắt máu từ tay. Nào có ngờ, lạc nữ khờ khạo này còn dám làm cả chuyện trích máu từ tim.

Quan trọng hơn cả, làm sao nàng biết?

Nhìn vết thương đã từ từ liền miệng, sơn thánh mới thở hắt ra nhẹ nhõm, đầu cúi xuống ép môi lên vết đỏ mờ mờ trên ngực nàng.

“Tạ ơn trời…”

Đúng vậy, tạ ơn trời vì đã để cho chàng đến kịp. Nếu giữa lúc nàng trích máu có yêu quái tấn công, hoặc dao găm lệch đi một vài phân mà cắt rời quả tim… chàng không dám nghĩ tiếp điều gì có thể xảy ra sau đó.

Kéo áo choàng của mình gói nàng lại, Nguyễn Tuấn một tay cầm chén máu, một tay bế nàng về phòng. Tấm thân mộc quỷ có tốc độ hồi phục rất cao, chưa sôi một ấm trà Lạc Cơ đã tỉnh lại, mắt mở to hốt hoảng nhìn quanh quất.

“Tìm thứ này?” ai đó trầm giọng, tay đưa đến chén máu, đôi mắt lạnh đến rợn người.

“A… chàng…” nàng cất giọng yếu ớt, tuy rằng gương mặt lộ ra sự mừng rỡ.

Đưa chén máu khỏi tầm với của nàng, chàng nghiêm nghị buông lời.

“Ai dạy nàng làm điều này?”

“Là-” nàng nhanh nhẩu mở miệng, sau đó chợt như mắc nghẹn, trở nên im lặng bất thình lình. Cố gắng mở miệng nói ra lần nữa, lại gặp phải loại cảm giác bị chế ngự kia. Thử thêm vài lần cũng không được, nàng chán nản bỏ ngang chủ đề.

Cái vị thánh mặt lạnh kia, dĩ nhiên, giận đến da đầu căng ra.

Lạc Cơ qua một thời gian chung sống đã từ từ nhận ra, Nguyễn Tuấn chồng nàng có nhiều dạng tức giận.

Có dạng bộc phát thì làm mắt phượng nheo lại, có dạng khinh bỉ lại khiến khóe môi mỏng hơi nhếch lên, tuy rằng bên ngoài chàng vẫn luôn giữ cái bộ dáng từ ái khoan dung, thậm chí mắt cũng chẳng hề nổi sóng. Lần này, phần hàm chàng hơi đanh lại, hơi thở có chút gấp gáp, là dấu hiệu của cơn bão ngầm có khả năng hủy diệt cao nhất.

Nàng nín thở chờ đợi hình phạt.

Đức lang quân yêu quý của nàng từ từ đứng lên, tay cầm chén máu nay đã được đậy lại đặt lên khay gỗ của ả xảo xứng trước mặt, ôm nàng đi đến thềm cửa rồi mới cúi xuống, giọng trầm lặng mang đầy đe dọa.

“Lần sau còn làm thứ chuyện này nữa, đêm đến sẽ không đến chỗ nàng nữa.”

Bốn ả xảo xứng đứng hầu thiếu điều muốn té ngữa. Tản Thánh làm cho không khí trong phòng nặng đến nỗi khiến họ oằn người như vậy, cuối cùng lạ thốt ra cái hình phạt quá sức… quá sức… khó chống đỡ này.

Thiệt là…

Cơ mà, vị sơn hậu kia lại mang biểu hiện như vừa bị chó cắn, nhiệt tình ôm chầm lấy chồng mình năn nỉ ỉ ôi, thề thốt trên trời dưới biển. Họ không biết sơn hậu vừa làm ra chuyện gì khiến sơn thánh hăm đe như thế, nhưng xem chừng sau này sẽ không có lần thứ hai đâu.

Loáng thoáng lại là tiếng của ả xảo xứng nhỏ tuổi nhất ngây ngô hỏi khẽ. “Bộ buổi tối sơn thánh đến dẫn sơn hậu đi đào vàng hay sao mà sơn hậu lại sợ người không đến như vậy?”

Sau đó là tiếng tay đánh đét đét vào đầu và nét cười rất nhạt chạm đến đáy mắt sơn thần.



Gió luồn qua rèm tranh, mơn nhẹ những sợi tóc bạc phơ trên gương mặt già cỗi. Lạc Cơ run rẫy đưa tay lên chạm lên mũi vua cha, trong lòng bất giác hoảng sợ.

Được một lúc, đôi mắt trong suốt tựa như nàng hé mở, nàng cũng thở ra nhẹ nhõm.

“Mộc Nữ…”

Nắm lấy bàn tay gầy gò, Lạc Cơ cảm thấy mắt mũi cay xè. “Vua cha, là con, là mị nương Ngọc Hoa của vua cha, không phải mẹ.”

Sương mù trong mắt mãi đến một lúc mới tan đi, Hùng Duệ đưa tay lên vỗ vỗ má hồng của con trẻ. “Cuối cùng thì con đã về. Nếu như Tiên Dung cũng có ở đây thì tốt rồi… Ta rốt cục có thể nhắm mắt ra đi…”

“Vua cha, rồi cha sẽ gặp được Tiên Dung mà,” Lạc Cơ mỉm cười, một tay với đến chén đồng đang được xảo xứng dâng lên đưa đến trước mặt ông. “Chỉ cần uống thứ này, vua cha nhất định sẽ khỏi bệnh.”

Nửa tỉnh nửa mê, Hùng Duệ theo thói quen mở miệng để người đút thuốc. Chất lỏng vừa nuốt vào được một ngụm, mắt ông đã mở to nhìn thẳng con gái, nhận thức ồ ạt tràn về khiến ông bật người dậy phun nhổ ra ngoài.

“Đây là máu!”

Hùng Duệ Vương run rẫy nói khẽ. “Lạc Cơ, lẽ nào con…?!”

Lạc Cơ cúi mặt xuống, bàn tay bất giác ép lên tim, đuôi mắt hơi nhăn lại. Ngay lập tức, Nguyễn Tuấn từ phía sau bước đến để nàng tựa lưng vào, vòng bàn tay ra trước mang theo chút ánh sáng vàng kim ấn lên ngực nàng.

Bản thân nàng thở ra ngắt quãng, được một lúc ngồi thẳng dậy đáp lời. “Là máu của con.”

Hùng Duệ nghiêm mặt, phẩy tay ra hiệu cho kẻ hầu người hạ ra khỏi gian phòng. Bấy giờ chỉ còn lưu lại phò mã và một lão già mặc áo hoàng kim, trông không có vẻ như là tùy tùng của sơn thánh, song vì không thấy con rể phản ứng gì, ông cũng để mặc lão ở lại.

Tựa người vào thành giường, ông nhìn đứa con gái xinh đẹp, khóe môi trễ xuống. “Sao lại… cho ta uống thứ đó? Ta làm sao có thể uống máu con gái của mình?”

“Nhưng uống vào vua cha chắc chắn sẽ khỏe lại. Đây… không phải máu thường, mà chính là được trích thẳng từ tim con ra.”

Chút nhận thức lướt qua đôi mắt già cỗi, Hùng Duệ Vương có vẻ vô cùng chấn động mà sững ra, mãi một lúc sau quay sang con rể khàn giọng trách móc. “Sao ngài lại có thể để nó làm vậy?”

Nguyễn Tuấn không nói gì, vốn dĩ muốn đem sự bực bội trút lên nguyên nhân của việc này là Hùng Duệ Vương. Song không ngờ lại bị đối phương tấn công ngược lại, tự xét cũng không thể trách lỗi cha vợ. Ông chẳng đang bức xúc cho con gái đó sao, yêu thương lo lắng cho Lạc Cơ đâu phải chỉ có mình chàng. Cuối cùng, Tản Viên Sơn Thánh đành thở dài, điềm đạm buông ra mấy chữ. “Là lỗi của ta.”

Hùng Duệ trầm trầm nhìn vẻ thông cảm của con rể một lúc, đáy mắt lóe lên chút xúc cảm quái dị, nhưng chỉ là thoáng qua.

“Ta đã hơn trăm tuổi rồi, con gái. Cũng đã đến lúc về với trời rồi.” khóe miệng khẽ cong một cách mệt mỏi, ông đưa tay xoa đầu Lạc Cơ, đoạn hướng mắt về phía Nguyễn Tuấn đầy ẩn ý. “Chỉ là, ta không có quan lang, mị nương con lại nhỏ dại, làm ta vẫn không có cách yên lòng. Nếu phò mã có thể tiếp nhận ngai vị, ta mới có thể an tâm nhắm mắt…”

Đón nhận cái nhìn thiết tha của vị vua già, Nguyễn Tuấn cảm thấy có chút mềm lòng. Việc hôm nay vừa lúc cho chàng thấy ông yêu thương Lạc Cơ vô cùng, có lẽ chàng cũng không nên khó chịu trước hành động trích máu cứu cha của vợ mình nữa. Huống hồ, có được Văn Lang mà không cần gây cảnh đổ máu, đấy chẳng phải là mong ước bấy lâu của chàng cùng sơn mẫu? Nghĩ đến đây, chàng nghiêm túc cúi đầu.

“Vua Hùng là cha của sơn hậu, nay đã có tâm nguyện như vậy, Tản ta thân là phò mã, nhất định sẽ ra sức vì Văn Lang.”

“Thật chứ…? Ngài hứa?”

Ba ngón tay giơ lên trữa trời, Tản Viên Sơn Thánh gật nhẹ đầu. “Những gì Nguyễn Tuấn đã nói ra giữa đất trời, quyết sẽ không nuốt lời.”

“Như vậy tốt rồi, tốt rồi…” Hùng Duệ Vương nở nụ cười rạng rỡ, thể như trút được gánh nặng ngàn cân. “Văn Lang nay cũng sẽ có người chăm nom, ta cũng đã yên lòng, có thể buông bỏ rồi…”

“Nhưng Lạc Cơ không muốn vua cha buông bỏ!”

“Không ai có thể sống mãi, con gái.”

“Ít ra con có cách khiến vua cha sống lâu hơn như vầy. Vua cha không cần lo cho con, Lạc Cơ thân vốn bất tử, mất một chút máu chẳng hề hấn gì, cho dù có trích từ tim ra đi nữa.”

Lướt nhẹ ánh nhìn qua vẻ mặt lãnh đạm của đứa con rể, ông có vẻ do dự gì đó, đoạn lắc đầu. “Việc này vốn trái tự nhiên, ta sẽ không uống.”

Thấy vua cha đã hạ quyết tâm, Lạc Cơ quay đầu nhìn chồng và lão rùa già cầu cứu, chỉ thấy lão rùa già khẽ gật đầu.

Nàng hít một hơi sâu, quay lại hỏi cha mình.

“Cho dù đây chính là thuốc giải độc yêu, vua cha cũng không muốn dùng?”

Vòm ngực to lớn đang đỡ lấy lưng nàng bỗng căng thẳng, vị thánh núi Tản khẽ chau mày. Chẳng trách sơn hậu của chàng lại bí mật đi rạch ngực trích máu. Nhưng, thông tin này… ngay cả một sơn thánh là chàng còn khó biết chắc, một lạc nữ nhỏ bé bấy lâu nấp trong tay chàng cớ gì lại quả quyết như vậy?

Nguyễn Tuấn bất giác quay đầu muốn nhìn kẻ sau lưng, người đó vừa lúc cũng không còn đứng bên cửa sổ nữa.

Đã biến mất rồi.

Về phần Hùng Duệ, chút bất ngờ lướt qua đôi mắt nhăn nheo, ông nhìn thẳng con gái một hồi, đột ngột sinh mông lung, bàn tay hơi đưa lên như muốn chạm vào chén máu.

Trông thấy sự do dự nơi ông, Lạc Cơ mừng rỡ, vội vã dùng những lời lão rùa già đã dạy nàng lúc trước nói lên.

“Máu từ tim của Xương Cuồng chính là thuốc giải cho bất kỳ loại độc nào trên thế gian này, bao gồm cả độc yêu mà mẹ đã hạ lên người cha bao năm nay. Lẽ nào cha không muốn tự giải thoát bản thân khỏi sự dày vò, khỏi nỗi đau cào xé ruột gan vì nhớ nhung một người mình bị bắt buộc phải yêu?”

“Máu từ tim Xương Cuồng…?”mắt mở to đầy bỡ ngỡ, Hùng Duệ bất giác nói nhỏ. “Đúng rồi, tại sao ta không hề nghĩ đến…?”

Lạc Cơ mỉm cười, tay dâng lên chén máu.

“Nhưng…” ánh mắt đầy bối rối của vua Hùng lướt qua nàng, bất chợt dừng lại trên mặt Nguyễn Tuấn.

Nguyễn Tuấn không hiểu tại sao ông lại nhìn hắn đầy nghi vấn, như thể tìm kiếm sự ưng thuận vậy. Máu cũng đã trích rồi, còn không dùng thì chẳng đã phí tâm của Lạc Cơ hay sao?

“Ta cũng nghĩ ngài nên dùng máu, dẫu gì trích cũng đã trích rồi.”

Đón lấy chén máu từ tay con gái, vị vua già đau đáu nhìn vào thứ chất lỏng màu đỏ thẫm sóng sánh trong chén, trong lòng tự biết sự giải thoát khát khao bao năm, chính là đây.

Không còn nữa, những đêm nằm thổn thức trong men rượu, oằn người vì nỗi đau dày xéo.

Không còn nữa, những thời khắc tim như thắt lại trước ký ức về nụ cười buồn tựa gió heo may.

Không còn nữa, niềm yêu hệt lời nguyển rủa cay độc.

Chỉ cần cạn chén, tất cả đều không còn.

“Mộc Nữ, cuối cùng thì ta có thể bình thản mà hận nàng rồi…”

Chén đồng vừa đặt xuống, gương mặt ốm yếu bệnh tật đã từ từ chuyển hồng hào. Ngắm nhìn sinh khí trở lại trên đôi mắt nhăn nheo, Lạc Cơ vui mừng khôn xiêt, vội vã đẩy ông nằm xuống nghỉ ngơi.

“Vua cha ngủ đi, sáng hôm sau thức dậy, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.”

“Ta không muốn ngủ.”

“Ngủ là cách khiến cho máu Xương Cuồng phát huy hiệu quả nhất. Vua cha hãy nghe con, đừng nôn nóng.”

“Nhưng không có rượu, ta không ngủ được.”

“Vậy con hát cho vua cha nghe.”

Hùng Duệ vẻ mặt bất đắc dĩ quay sang nhìn con rể, chỉ thấy Nguyễn Tuấn đầu khẽ gật, miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

Ông ngã người nằm xuống giường. Âm điệu ngân nga bài đồng dao mặt trời trỗi lên như rượu ngọt say nồng, vị vua già khép mắt lại, trong lòng bỗng ngổn ngang hy vọng cùng niềm tiếc nuối không tên.

Đúng vậy, thức dậy, ông sẽ được giải thoát. Ít nhất thì, ông đã nghĩ như vậy.

Lạc Cơ ngồi cả đêm nhỏ giọng hát ru vua cha, Nguyễn Tuấn ép nàng đi nghỉ không được, không còn cách nào bèn kê một ghế dài cạnh cửa sổ, ngồi xuống nhìn nàng săn sóc cho cha một hồi lâu, sau đó không biết nghĩ gì bèn cau mày nằm xuống.

Đầu đặt xuống gối chưa được lâu, chàng đã khẽ lên tiếng.

“Ta đau ngục.”

Gương mặt nhỏ nhắn quay lại, vừa lúc trông thấy sơn thánh nào đó nằm dài trên ghế, giữa đôi mắt nhắm có nếp nhăn mờ mờ.

“Chàng đau sao?” Lạc Cơ vội vã sà lại gần, theo quán tính đặt tay lên ngực hắn xoa xoa. “Như vậy đỡ hơn chưa?”

“Ừm, đỡ rồi.”

“Thật lạ, chiều đến giờ chàng có va vấp chỗ nào đâu, làm sao ngực lại đau?”

“Chắc là mất ngủ,” chàng lặng lẽ nói, mắt vẫn nhắm, tuy rằng nếp nhăn giữa mi đã giãn ra nhiều.

“Vậy em hát ru chàng ngủ nha?”

“Ừm.”

Nói rồi, đưa tay kéo nàng nằm xuống trên ngực chàng. “Như thế này nghe sẽ rõ hơn.”

Tiếng hát vì thế mà nhỏ dần, nhỏ dần, lát sau chìm vào hơi thở đều đặn.

Trời gần sáng, nàng giật mình tỉnh dậy bởi đau thương ào ạt tấn công tâm trí, ngước lên nhìn thì đã thấy vua cha rơi lệ. Là khóc trong giấc ngủ.

Cảm giác thôi thúc, nàng ngồi dậy bước đến cạnh giường, vươn ngón tay đón lấy lệ đưa lên miệng.

“Nàng làm gì?” một cánh tay rắn chắc bỗng từ sau vươn đến cản lại tay nàng.

“Lạc Cơ muốn biết điều gì đang dày vò vua cha. Lẽ ra độc yêu phải được giải rồi chứ?”

“Nàng chắc muốn nếm thử? Nếu như đó là những điều nàng không muốn thấy?”

Mắt trong veo ngước nhìn gương mặt điển trai của chồng, nàng bình thản nói, thể như đây là điều tự nhiên nhất trong thiên hạ.

“Chẳng phải Lạc Cơ đã có chàng bên cạnh rồi đó sao?”

Nụ cười nhỏ không thể nhận ra, song nồng nàn đã chạm đến đáy mắt, ai đó lập tức siết chặt vợ vào lòng, bế bồng nàng quay trở về ghế dài nằm xuống. Bình yên cũng từ đó lan tỏa cùng giấc ngủ có hơi ấm quen thuộc cận kề.

Lúc Nguyễn Tuấn tỉnh dậy, đã bắt gặp ngay gương mặt giàn giụa nước mắt.

Nghĩ vua Hùng phải có chuyện mới khiến nàng thê lương như vậy, chàng quay sang giường, lập tức có chút hốt hoảng vì không trông thấy vua Hùng.

“Nguyễn Tuấn, chàng đưa Lạc Cơ đi… đi… tìm vua cha…”

Ôm lấy nàng đứng dậy, chàng trầm giọng. “Nàng biết nơi nào?”

“Nhất định là hầm mộ của mẹ… là cây chiên đàn đó…”

“Đất của Xương Cuồng?” một bên mày nhướn lên, Nguyễn Tuấn suy nghĩ vài khắc, lập tức ôm người trong lòng bước ra ngoài, nhún người phóng lên sóng đất vút đi.

Ma địa của Phong Châu? Lẽ nào vị vua đất Lạc đã hoàn toàn mất trí?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương