Đồng Thoại Văn Lang
Chương 14: Nỗi ghen của sơn thánh

Chàng xưa tình cảm chẳng màng

Đến nay rung động bàng hoàng thế gian

Ba Vì dân chúng hoang mang

Chẳng ngờ sơn thánh ghen ngang cả trời!

Hiếm hoi mới thấy gương mặt nhợt nhạt kia có lại sinh khí, vậy mà lời vừa tuôn ra, sơn hầu Tuấn Cương đã bắt nàng hứa, không hé lộ việc này với bất kỳ ai, đặc biệt là anh trai chàng.

À, là chàng cầu nàng, không phải bắt.

Lạc Cơ không hiểu việc gì vừa xảy ra, song ít nhiều cũng liên quan đến trái tim Xương Cuồng bên trong nàng và giọt nước mắt kia. Nghĩ Tuấn Cương dẫu gì cũng là ruột thịt với Nguyễn Tuấn, nàng đem suy nghĩ của mình ra nói cho chàng biết.

Chàng sau đó trầm ngâm một lúc lâu, rồi bảo cái gì mà đó là năng lực trời sinh của mộc quỷ, có thể hấp thu bi thương của thiên hạ. Nước mắt là nơi tích tụ đau thương tột cùng của một con người, nên khi nếm vào mộc quỷ có thể nhìn thấu những điều chính bản thân người đó không thể, thể như quá khứ dị lai, ký ức bị cấm chú huyền thuật che phủ…

“Cuối cùng thì… ta cũng có hy vọng tìm ra nguyên nhân của nỗi u buồn vô cớ này rồi!” Tuấn Cương có vẻ khá hào hứng, mắt nhìn nàng đầy hy vọng, mặc cho mặt nàng thộn ra đến không còn thể nào thộn hơn.

Cơ mà, nàng nghĩ, giúp chàng cũng không hại chi. Dẫu gì cũng chỉ là nếm vài giọt nước mắt, đổi lại hôn lễ có thể diễn ra nhanh hơn rồi. “Vậy cậu khóc tiếp đi, tôi giúp cậu đi vào mộng cảnh tìm ra nguyên nhân.”

Chàng chớp mắt nhìn nàng.

Nàng lại chớp mắt nhìn chàng.

“Cứ chớp mắt nhìn nhau thế này cậu có thể khóc sao?” nàng hỏi.

“Ờ…” chàng có vẻ khó xử. “Thật ra tôi cũng không biết làm sao để khóc ra nước mắt bây giờ…”

“Dễ lắm, đau là khóc thôi.”

Nói rồi nàng thản nhiên vén váy lôi dao găm ra, chưa để kẻ kia kịp phản ứng, đã chỉa dao chích một lỗ trên ngón tay chàng.

“Chị…!”

“Hả? Vẫn chưa khóc sao?” nàng lại dùng thêm lực trên dao, máu ứa ra một mảng.

Tuấn Cương giật tay lại, mặt nửa nhăn nhó, nửa buồn cười. “Thật không hiểu anh trai tôi yêu thương chị kiểu nào. Không biết nói là dã man hay quái dị nữa.”

Trông thấy khóe miệng chàng khẽ cong, nàng thở hắt ra. “Chậc, sao cậu lại vui vẻ rồi? Vui vẻ thì làm sao khóc?”

Tuấn Cương sực tỉnh, cảm thấy đúng là tâm tình có tốt hơn so với mấy năm trở lại. Có lẽ là do đau thương tích tụ trong nước mắt được giải phóng, do đó u buồn cũng vơi đi đôi chút. Chàng lại nhìn xuống bắp tay của nàng, hình họa chàng trai thổi sáo trên sông đã biến mất, ở lại chỉ là da thịt trắng trẻo.

Thở dài một hơi, đây là gì? Kiếp trước? Ký ức thần tiên đi lạc? Tâm sự một con quỷ nhập vào?

“Lần này cũng chỉ có thể nhờ chị. Tôi quả thật không muốn cứ buồn bã như vầy đến chết. Buồn đến chết, đối với nam nhi đúng là một cái chết buồn cười nhất thiên hạ.”

“Sao lại buồn cười?” nàng tròn mắt chân thành hỏi. “Con heo đực nhà Đô Lỗ cũng vì heo nái bị đem ra xẻ thịt mà buồn bã mấy tuần liền, ăn nhiều quá liền mập lên thành heo xề, ứ mỡ rồi chết. Lúc đem xác nó nướng lên có thấy thiên hạ cười đâu.”

Thiếu niên anh tuấn bất động nhìn nàng, một hồi không thấy nàng có vẻ gì là đang đùa giỡn, mồ hôi cũng vã ra đầy trán.

“Anh trai đúng là… có phúc quá,” cuối cùng chàng cũng buông lời, khóe miệng giật giật. Thấy nàng thản nhiên gật đầu đồng ý, khóe mắt chàng giờ cũng giật theo miệng.

“Thôi, không khóc được thì hôm khác tiếp tục. Bây giờ về đi thôi, anh cậu chắc cũng tan triều rồi.”

Nàng sau đó huýt sáo gọi hồng hạc đến, bản thân càng lúc càng cảm thấy oi bức, chịu không nổi thế là lột luôn áo cánh* quăng đi. Tuấn Cương nheo mắt nhìn văn thân chim lạc trên nửa lưng nàng, có chút nghi ngờ bèn đưa tay ra thử chạm vào, quả nhiên chim lạc hơi cuộn mình chuyển động.

“Chẳng trách đến Tản Cung đã bấy lâu, vẫn chưa ai phát hiện ra chị là mộc quỷ. Thánh Tản quả là quá hao tâm tổn sức rồi…”

Tuấn Cương nhìn ra Nguyễn Tuấn dùng thần lực của lạc điểu trên thân tạo ra kết giới động xung quanh Lạc Cơ, tránh cho người trên Tản Viên ngửi ra hay cảm nhận khí tức mộc quỷ, kết giới đối với bản thân lại không có tác dụng. Chú pháp này vô cùng khó khăn, không biết người lập chú phải tổn hao biết bao pháp lực mỗi ngày để giữ cho kết giới đứng vững. Tuấn Cương đến giờ mới thật sự tin vào tin đồn của lũ xảo xứng, rằng vị anh trai lạnh máu vô tình của chàng đúng là đã động tâm rồi.

Chỉ sợ Thánh Tản mà biết chàng đã rõ sự thật, có khi lại đem chàng nhốt biệt để bảo vệ lạc nữ của mình không chừng. Sơn thánh đó giờ với chúng dân vô cùng vị tha, đối với sự ra đời của em trai lại chưa bao giờ dung thứ. Tuấn Cương thở dài, nhắc lại một lần nữa yêu cầu giữ kín sự việc với Lạc Cơ. Khi nàng hỏi tại sao, chàng chỉ nhún vai đáp vài chữ.

“Vì mẹ tôi mà biết thì sẽ moi tim chị, còn anh tôi mà biết thì sẽ moi tim tôi.”

Thấy sự việc có vẻ rườm rà, lại liên quan đến tim gan phèo phổi, Lạc Cơ gật đầu cho qua. “Sao cũng được, miễn cậu khỏe lên thì sơn mẫu sẽ cho phép Nguyễn Tuấn lấy Lạc Cơ sớm hơn.”

“Vậy… chị là vì hôn lễ với anh trai nên mới…? Ngay cả lấy dao đâm người đầm đìa máu tươi cũng làm ra, thiệt là…”

“Hả? Cái vết cắt bé tẹo đó á?”

Nói đoạn, nàng bảo chàng đưa chỗ bị thương nơi ngón tay ra, không hề báo trước đem cho vào trong miệng. Tuấn Cương tròn mắt bất động nhìn nàng, quên chú ý cả bóng đen đang kéo đến trên đầu.

“Lạc Cơ.”

Giọng nam tuy âm trầm nhưng ẩn chứa sự cảnh cáo ngưng đọng trong không trung. Lạc Cơ và Tuấn Cương giật mình nhìn lên, ngỡ ngàng trước đội quân linh điểu chở quân lính đang choáng ngợp một mảng trời.

Tuấn Cương lập tức giật tay lại, thái độ như thể vừa bị bắt quả tang có gian tình cùng con heo. Lạc Cơ không hiểu gì, thoáng thấy Nguyễn Tuấn thì nhoẻn miệng cười toan chạy đến, ai ngờ chàng lại mặt lạnh phất áo choàng cưỡi linh điểu bay đi. Nàng đột nhiên cảm thấy như vừa bị dội gáo nước lạnh, sau đó toàn thân bị hồng hạc cắp ngang eo bay vút theo chàng.

Về đến Tản Cung, chàng kéo nàng đến Bàng Điện quỳ xuống trước mặt sơn mẫu Ma Thị Cao Sơn, cúi đầu xin tội thay nàng.

“Là Nguyễn Tuấn không biết quản giáo, để Lạc Cơ gây hiểm nguy cho Tuấn Cương, xúc phạm tôn nghiêm của sơn hầu. Nguyễn Tuấn xin một mình gánh tội.”

Sơn mẫu Ma Thị Cao Sơn bình thường điềm đạm trầm tĩnh, không ngờ dính đến đứa con trai cưng lại trở nên kích động thái quá, miệng không ngừng mắng Lạc Cơ là đứa bé hoang dã không biết tôn ti trật tự, sơn thánh mù quáng tham mê sắc đẹp mới muốn lập nàng làm hậu, củ đậu trái mướp bắp cải lá khoai…. đủ thứ điều không hài lòng về cả hai kẻ đang quỳ nọ. Ngay cả đến lúc Tuấn Cương xuất hiện để thanh minh mọi việc vẫn ổn, bà cũng chẳng chịu nguôi ngoai.

Lạc cơ thấy Nguyễn Tuấn bị mắng liền vô cùng tức giận, toan mở miệng kể lại tất cả mọi việc thì bị Tuấn Cương dùng ánh mắt van nài làm cho cứng họng. Tất cả đều không thoát khỏi tầm mắt của vị sơn thánh tinh tường.

Bởi thế mà lúc sau chỉ có hai người, khi Lạc Cơ tỏ ra bối rối, không chịu trả lời chuyện nàng đang cùng Tuấn Cương giấu giếm là gì, chàng thiếu điều tức đến run người, mặc dù bên ngoái vẫn giữ lấy cái vỏ thản nhiên điềm tĩnh.

“Nàng và Tuấn Cương nhất định phải giấu ta?”

Lạc Cơ lắc đầu nguầy nguậy. Nàng không muốn em trai chàng bị moi tim, càng không muốn trái tim của mình bị mẹ chàng moi mất.

“Thôi được,” Nguyễn Tuấn ghìm giọng, lửa trong mắt ngày càng gay gắt. “Vậy hồng hạc bảo rằng nàng ngày nào cũng đến rình rập Tuấn Cương, có thật không?”

“Dạ đúng.” Ai đó thật thà đáp.

Mắt đen nheo lại sau nhiều giây, mang theo chút gì đó vỡ vụn. “Nàng thích nó?”

Lạc Cơ ban đầu gật gật, sau đó lại lắc, rồi lại gật.

Thầy bà bảo khi lấy chồng rồi phải yêu luôn nhà chồng, nàng bây giờ nói không thích Tuấn Cương chẳng phải sẽ khiến Nguyễn Tuấn không vui vẻ sao? Có ngờ, nàng nói thích thì người nào đó càng không vui vẻ, phất áo choàng quay đi một nước. Đêm đến cũng không quay về Mễ Điện, để mặc nàng lăn qua lăn lại, trằn trọc cả đêm.

Cả ngày hôm sau sơn thánh cũng không về điện tìm nàng, tối đến lại chui vào phòng khác đóng sầm cửa lại, nàng có gõ thế nào cũng không chịu mở.

Đến lúc này, lạc nữ nhà ta mới ý thức được là, có người đang giận mất rồi!

Cao Lỗ ngày trước có nói, để mẹ nó hết giận, nó thường ra rẫy đào khoai từ bà thích nhất đem về dâng lên, bà sẽ lập tức nguôi ngoai. Lạc Cơ lấy đó làm gương, hôm sau cầm cọ vẽ một con gà lên vải, lẻn vào phòng sơn thánh để bức tranh trên bàn. Đêm chàng tan triều về đến, nàng từ ngoài cửa sổ ló đầu nhìn vào, thấy chàng mở bức tranh ra nhìn một hồi, không nói gì gấp lại đem nhét vào người rồi thản nhiên đi ngủ, sáng hôm sau vẫn đem mặt lạnh ra trưng cho nàng coi.

Lạc Cơ không bỏ cuộc, lần này không vẽ gà nữa mà cùng xảo xứng đi bắt gà đem luộc để trong phòng. Đêm về sơn thánh nhìn con gà khỏa thân nằm im trên bàn, thay đồ ngồi xuống chén sạch rồi đi ngủ, đến sáng vẫn như cũ không nhìn nàng lấy một cái.

Lạc Cơ lệ tuôn ròng ròng, chẳng phải cứ cho sơn thánh những thứ chàng thích thì nàng sẽ được tha sao? Lẽ nào những thứ này vẫn chưa phải điều chàng thích nhất? Lạc Cơ nặng não cả buổi, rốt cục nghĩ ra được một việc, đập bàn mừng rỡ chạy đi chuẩn bị.

Tối đến Thánh Tản về phòng đã thấy một con gà bằng vải nằm trên bàn, lúc đưa tay cầm lên bỗng hơi nhoi nhói, xòe tay ra thấy đã bị kim giấu trong con gà đâm vào, có chút máu rỉ ra trên ngón. Chưa kịp nhíu mày thì thiếu nữ ngoài cửa đã hùng hùng hổ hổ ập vào, trông thấy vết kim châm trên tay chàng liền nước mắt nước mũi tùm lum chạy đến suýt xoa.

“Không được rồi! Chàng bị thương nặng quá! Để Lạc Cơ chữa cho chàng ngay!” Nói đoạn đẩy chàng về phía giường.

“Nàng giấu kim vào con gà?” Chàng nghiêm giọng hỏi, tuy rằng đáy mắt càng sâu hun hút.

Nuốt xuống nước miếng, nàng bẽn lẽn. “Nguyễn Tuấn rất thích giã gạo, mỗi lần xong lại rất thoải mái vui vẻ, nên Lạc Cơ mới… mới…”

Có bàn tay đưa lên sờ má nàng, mắt ai kia giờ đã mềm đi rất nhiều. “Nàng đã biết vì sao ta tức giận?”

Lạc Cơ gật gật. “Thầy bà nói giận dữ vô cớ thường là những người đến tháng…”

Bàn tay lập tức đông cứng trên má nàng, lát sau có tiếng thở dài sườn sượt.

“Thôi nàng ra ngoài đi, ta hơi mệt.”

“Nhưng… còn tay chàng…?” Lạc Cơ bối rối. “Sẽ đau lắm đó…”

“Ta không đau. Đi đi.”

Thế là lủi thủi đi ra.

Nửa đêm không ngủ được, nàng mò đến phòng người nọ, đến nơi đã thấy có khối đá to chặn ngay cửa.

Ngồi xổm xuống tựa vào đá, nàng mắt ươn ướt ngó hàng tân lang Nguyễn Tuấn vì nàng mà cho người trồng đầy trong vườn, tim trĩu nặng. Nước mắt tuôn ra, hoa tức thì tàn úa.

“Lạc Cơ chịu thua rồi, hắn bị chàng moi tim thì kệ hắn đi, mẹ hắn muốn moi tim Lạc Cơ thì cũng kệ bà ta đi, Lạc Cơ rất nhớ chàng…” lí nhí nấc nhẹ, nàng tiếp lời. “Thật ra Lạc Cơ muốn giúp Tuấn Cương khá hơn, cũng là vì hôn lễ của chúng ta mà…”

Xong rồi khóc rất thê lương.

Khối đá sau lưng nàng từ từ dịch chuyển, cửa gỗ cũng tự động mở ra, giọng nam từ bên trong trầm khàn truyền ra. “Vào đây.”

Lạc Cơ dùng tay dụi mắt, có chút bỡ ngỡ, sợ chàng lại giận nên chỉ rụt rè bước vào.

Có tiếng thở dài rất nhỏ, chất giọng dịu dàng như nước ấm tràn ngập không gian.

“Vết thương trên tay ta đang rất đau…” (Vâng, chính là vết kim châm hùi nãy á:))))

Ai đó lập tức ào ào bay tới.

Đêm xuân nhộn nhạo, tân lang vừa nãy héo úa nay đã nhuộm trắng sắc hoa. Có đấng sơn thánh trong cơn tình ái mặn nồng rên khẽ vào môi hồng ướt át, rằng ta là trời là đất của nàng, vĩnh viễn không được thích ai khác ngoài ta…

Kể từ hôm đó trở đi, bất kể ai chạm vào sơn hậu tương lai, dù là vô tình hay cố ý, đều bị đánh bật ra xa.

Dao Sùng sau một buổi thiết triều, tần ngần ở lại nhỏ tiếng tâu cùng sơn thánh.

“Hồn tôi hiểu thánh chủ vì muốn giữ an toàn cho nữ chủ nên mới lập ra kết giới sát phạt xung quanh nàng. Nhưng thiết nghĩ nữ chủ vốn một thân bất tử không ai có thể làm hại, chẳng phải pháp lực người đổ ra như vậy là phí phạm rồi sao? Huống hồ cho dù người ta không dám chạm vào người nữ chủ, nữ chủ cũng đâu chịu ngồi im một chỗ…”

“Ừ,” mắt vẫn không rời văn thư, người nào đó đáp gọn lỏn.

“Cứ thế này sẽ có tin đồn truyền đi khắp nơi, sẽ không còn ai dám tiếp cận nữ chủ nữa…”

“Như thế chẳng phải tốt sao?”

Dao Sùng vã cả mồ hôi. “Thánh chủ à, không lẽ người cố ý…?”

“Đúng vậy,” sơn thánh của chàng điềm nhiên cầm chén trà lên uống. “Ta không thể suốt ngày ở cạnh nàng ấy xua ong đuổi ruồi được.”

Mặt mày vị sơn tướng méo mó hết cỡ. Đây… chẳng phải là cách thằng con năm tuổi nhà chàng cách ly thú cưng ở nhà sao?

“Thánh chủ à… người ghen tuông như vậy, dân chúng biết được thì sẽ tổn hại danh tiếng đó…”

Thấy sơn thánh đặt xuống chén trà, sự chú ý đã hướng về những lời vừa nói, Dao Sùng khẽ thở phào, cuối cùng cũng nên tỉnh ngộ rồi.

“Ra chính là ghen. Vậy mà mấy hôm nay ta cứ nghĩ bản thân rất bất bình thường. Cảm ơn ngươi đã cho ta biết.”

Rồi lại cúi xuống tấu chương với vẻ mặt rất giác ngộ, rất thấu đáo.

Sơn tướng Dao Sùng lảo đảo lui ra, đến cửa còn khẽ đập đầu vào thành cửa vài cái, miệng than trời.

Sơn mẫu Ma Thị Cao Sơn à, người nuôi dạy con trai kiểu nào, tình cảm để tràn ép dưới đáy lòng hai trăm năm, sau khi bộc phát thì khiến người kinh hãi như vậy chứ…!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương