Đông Tây
-
Chương 5
Vưu Tây sửng sốt nửa ngày, có thể vì thanh âm mơ hồ không rõ của gã đã khiến cho hắn quyết định đến. Buổi tối xuất phát lúc hơn 10 giờ, mùa đông lạnh, lúc hắn đến nơi, đã gần mười một giờ.
Gõ cửa, có người lộ ra nửa cái đầu, thấy là hắn, liền mở cửa, để Vưu Tây đi vào.
Vưu Tây nhìn quanh, hết thảy tựa hồ như bình thường, liền bất an không yên, đi cũng không được, ở lại cũng không xong. Đành phải hỏi gã, làm sao vậy? Người nọ cũng không nói chuyện, cười hì hì kéo Vưu Tây đến bên salon ngồi, sau đó vào buồng trong cầm bình rượu ra, mở nắp rót, nói đến uống với tôi hai chén.
Vưu Tây vội vàng bảo, không được, quá muộn, hôm khác đi. Nói xong định đứng lên. Nhưng Tra Hướng Đông ngồi xổm trước người hắn, một tay mạnh mẽ giữ hắn lại, tay kia bưng chén rượu, nói uống với tôi hai chén, ý cười vừa rồi trên mặt cũng mất.
Vưu Tây lúc này đột nhiên thấy sợ, cũng nhìn ra chút chuyện chẳng lành, liền giả vờ hỏi gã, rốt cuộc anh làm sao vậy? Có phải vừa gặp chuyện gì không hài lòng không?
Tra Hướng Đông cười cười, nói thăng chức có thể tính là không hài lòng sao?
Vưu Tây nghe xong, vốn định nói chúc mừng, nhưng nghe khẩu khí người nọ, như thế nào cũng không thấy là chuyện tốt! Cuối cùng vẫn nói chúc mừng anh, còn vội vàng bổ sung, trong điện thoại nghe giọng anh giống như uống rượu hả? Nghỉ ngơi sớm một chút. Nói xong chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Tra Hướng Đông không lên tiếng, thân mình cũng không động, vẫn chặt chẽ áp chế trước người Vưu Tây.
Vưu Tây nhìn thấy ánh mắt người nọ, nhất thời thấy khẩn trương, đột nhiên đẩy gã ra, chạy về phía cửa.
Không hề khoa trương, người nọ bắt Vưu Tây chẳng khác gì bắt con gà con, vặn ngược tay Vưu Tây đè lên cửa. Sau đó bưng phân nửa rượu không bị đổ ra lúc nãy, đặt ở bên miệng Vưu Tây, vẫn là câu nói kia, uống với tôi hai chén.
Vưu Tây muốn nói không, nhưng ánh mắt kia thật sự rất dọa người, sau lưng tay bị vặn ngược lên, Vưu Tây không có cách nào, chỉ có thể đứng yên trong tư thế kia uống hết rượu bên miệng.
Người nọ cao hứng, buông tay Vưu Tây ra, lôi kéo hắn ngồi vào ghế salon, lại rót cho mỗi người một chén rượu đầy. Vưu Tây có chút sợ, đó là rượu trắng, Vưu Tây không thể uống rượu.
Kiên trì lại uống hết một ly, người nọ tiến đến gần, một bàn tay xoa chân Vưu Tây. Vưu Tây hoảng sợ, đem rượu trong tay hắt qua, xoay người chuẩn bị chạy.
Lần này Vưu Tây còn chưa đứng lên đã bị áp đảo trên ghế salon.
Trên mặt gã rượu Vưu Tây hắt qua còn nhỏ giọt, gã đặc biệt thân mật nói, tôi rất thích cậu, thật sự! Trong thời gian này vì cái gì mà xa lánh tôi? Cậu có bạn trai sao?
Sau này Vưu Tây ngẫm lại, đêm đó thật sự quá sức khẩn trương, phàm là bình tĩnh một chút, đã không xảy ra chuyện. Lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở điểm tụ họp, người nọ đương nhiên nhận định mình là gay. Nếu có thể giải thích thấu đáo, có thể sẽ không phát sinh chuyện phía sau.
Nhưng lúc ấy không phải như vậy, Vưu Tây căn bản không để ý Tra Hướng Đông nói gì, cứ la hét, tay chân đá loạn.
Người nọ lập tức dùng dây lưng trói Vưu Tây lại. Trực tiếp kéo quần hắn xuống, là mùa đông, lại cởi cùng lúc quần lót và quần dài, ngang hông, móng tay người nọ cào một đường thẳng đứng trên da. Nửa người dưới lạnh lẽo khiến Vưu Tây không dám tiếp tục hô, nước mắt đều chảy ra. Sau đó thấp giọng tựa như cầu xin:
Anh, anh đừng xằng bậy.
Tôi vốn thật không muốn xằng bậy, chính là cậu bức tôi, sau đó một phen ôm ngang người Vưu Tây, tiến đến phòng ngủ, dùng chân đá cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook