Đồng Quan Cộng Chẩm
-
Chương 1
Trong giới giải trí, không thiếu những nữ minh tinh có gia thế khủng nhưng vẫn loay hoay ở hạng hai hạng ba, ngược lại, cũng có những người không có bệ phóng vững chắc nhưng lại có thể vươn lên trở thành ngôi sao hạng A.
Trong số những nữ minh tinh ấy, người tôi tương đối quen thuộc chính là cô Triệu.
Cô Triệu không có đại gia chống lưng, cũng chẳng có chỗ dựa vững chắc, vậy mà vẫn có thể trở thành một minh tinh nổi tiếng.
Nếu bạn cho rằng cô Triệu có diễn xuất xuất thần, giọng hát trời phú thì quả là lời khen quá lời.
Bởi vì cô Triệu đã nhiều lần bị vạch trần hát nhép, xuất thân là người mẫu tốt nghiệp trường trung cấp chuyên nghiệp, diễn xuất của cô Triệu cũng chỉ ở mức bình thường.
Không những vậy, cô Triệu còn thích nói xấu sau lưng người khác, đắc tội với không ít ngôi sao lớn trong giới.
Thế nhưng cho dù như vậy, cô Triệu vẫn như hạc giữa bầy gà, trở thành nữ minh tinh nổi tiếng nhất nhì lúc bấy giờ.
Năm 2001, cô Triệu vừa được một công ty giải trí ở Hong Kong để mắt tới và ký hợp đồng.
Xuất thân bình thường, diễn xuất lại tầm thường, muốn nổi tiếng với cô Triệu chẳng khác nào lên trời.
Để thay đổi hiện trạng, đồng thời giúp sự nghiệp và vận khí của bản thân nhanh chóng đi đến thành công, cô Triệu tin vào chuyện âm hôn, dự định làm lễ âm hôn cho mình để cải thiện vận may.
Qua lời giới thiệu, cô Triệu tìm đến sư phụ tôi.
Sư phụ tôi ban đầu không muốn nhận, bởi vì cô Triệu có yêu cầu đặc biệt, cô ấy muốn làm lễ âm hôn cho chính mình.
Hơn nữa còn muốn mượn vận khí của người chết để thúc đẩy sự nghiệp của bản thân.
Chưa nói đến việc âm hôn khi còn sống rất tổn hại âm đức, độ khó lại cực cao, chỉ riêng việc tìm bát tự nam nữ tương hợp đã là một việc cực kỳ khó khăn.
Trong tình huống đó, sư phụ tôi định từ chối.
Nhưng cô Triệu lại đến với một tấm lòng thành, ra tay cũng rất hào phóng.
Cô ấy còn nói rõ, chúng tôi chỉ cần lo liệu việc làm lễ, còn những việc khác cô ấy đã sắp xếp ổn thỏa.
Trước sự chân thành của cô Triệu, sư phụ tôi cũng đồng ý.
Bởi vì tôi và sư phụ đều là người ở đại lục, việc đi đến Hong Kong có nhiều bất tiện, hơn nữa cô Triệu hoạt động ở Hong Kong, người quen biết cũng nhiều.
Người đông mắt tạp, không tiện làm việc.
May mắn là, cô Triệu đã trực tiếp đến Kinh Môn, Hồ Bắc, nơi tôi và sư phụ đang sinh sống.
Cô Triệu đến vào lúc nửa đêm, khoảng chừng canh ba.
Cô ấy bí ẩn trùm kín mít trong chiếc áo mưa đen, đeo thêm cả khẩu trang.
Thấy cô Triệu xuất hiện, sư phụ tôi vội vàng đứng thẳng người, nhanh chóng chỉnh trang lại y phục.
Bởi vì nghề của chúng tôi bị đàn áp nghiêm trọng, thường xuyên bị chính quyền gán cho cái mác "mê tín dị đoan", lại thêm lần này liên quan đến việc làm lễ âm hôn, nên phải đề phòng cảnh sát điều tra.
Tôi cẩn thận thò nửa đầu ra ngoài cửa quan sát, thấy không có ai theo dõi mới đóng cửa lại.
Vào trong nhà, cô Triệu không vội lên tiếng mà quan sát xung quanh một lượt.
Thấy cô Triệu cẩn trọng như vậy, sư phụ tôi liền cố tỏ ra dáng vẻ đạo mạo, thần thái cao nhân đắc đạo: "Cô Triệu cứ yên tâm, ở đây không có người ngoài."
Thấy xung quanh an toàn, cô Triệu gật đầu với sư phụ tôi rồi mới tháo khẩu trang và áo mưa xuống.
Lúc đó tôi còn nhỏ, nhưng khi nhìn thấy dung mạo xinh đẹp động lòng người của cô Triệu, tôi cũng không khỏi bị thu hút.
Sau đó, sư phụ và cô Triệu nói chuyện riêng với nhau rất lâu về những chi tiết của việc âm hôn khi còn sống, những điều cần lưu ý và những vật dụng cần thiết cho buổi lễ, đồng thời ấn định ngày giờ tốt để tiến hành.
Trong lúc đó, tôi nghe loáng thoáng sư phụ tôi vài lần nhắc đến chuyện "âm phối" đã chuẩn bị thỏa đáng hay chưa.
Nhưng cô Triệu luôn né tránh, không đưa ra câu trả lời rõ ràng cho sư phụ tôi.
Dường như cô ấy muốn nói rằng, thầy trò chúng tôi chỉ cần làm theo kế hoạch của cô ấy là được.
Kế hoạch của cô Triệu rất chu toàn.
Canh năm vừa đến, trời tờ mờ sáng, cô Triệu đã đứng dậy rời khỏi cửa hàng của chúng tôi.
Lễ âm hôn của cô Triệu được ấn định vào ngày rằm tháng này, rất thích hợp cho việc cưới hỏi của người âm, được coi là ngày hoàng đạo.
Vài ngày sau, ngày cử hành hôn lễ của cô Triệu cũng đến.
Tôi và sư phụ đã chuẩn bị xong xuôi các dụng cụ cần thiết cho buổi lễ.
Chưa đến giờ Hợi, tôi và sư phụ đã đến điểm hẹn ở ngoại thành.
Nơi đây là một khu rừng núi hoang vắng, ngày thường chẳng có ai lui tới, huống chi bây giờ là ban đêm.
Vừa đến nơi, tôi đã nhìn thấy từ xa cô Triệu xinh đẹp đang bị một đám người áo đen vây quanh.
Sư phụ tôi nhìn thấy cô Triệu, trước tiên chào hỏi, sau đó lại hỏi về tin tức của "âm phối".
Dù sao thì việc âm hôn này có thành công hay không đều phụ thuộc vào "âm phối".
Cô Triệu khẽ cười, trong ánh mắt ló lên một tia lạnh lẽo: "Đạo trưởng Ngưu cứ yên tâm, "âm phối" của tôi đã được chuẩn bị kỹ càng!"
Nói xong, cô Triệu ra hiệu bằng ánh mắt cho một tên áo đen bên cạnh.
Tên áo đen thấy vậy liền chui tọt vào bụi cây gần đó.
Không lâu sau, hắn ta lề mề lôi ra từ trong bụi cây một thi thể nam nhân, chẳng khác nào đang kéo lê một con chó chết.
Thấy cảnh tượng này, sư phụ tôi nhíu mày, dùng giọng nghi hoặc lên tiếng: "Cô Triệu, đây là..."
Cô Triệu thản nhiên mỉm cười: "Đạo trưởng Ngưu, đây chính là "âm phối" của tôi!"
Nghe vậy, tôi giật mình thon thót.
Trời ạ, không ngờ cô Triệu lại lợi hại đến vậy.
Các vết thi ban trên thi thể người đàn ông này vẫn chưa lan rộng, rõ ràng là mới chết cách đây không lâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook