Đông Phương Nghê Thường Khúc
-
Chương 70: Tỷ muội tình đoạn (hạ)
Thấy vẻ mặt Đông Phương cao hứng, Nghê Thường dù không nhẫn tâm cắt ngang nhưng nàng nghĩ lại chuyến đi ngày mai chính là Hồng Môn yến, sao mình có thể yên tâm để nàng đi được?
"Đông Phương, ngày mai để ta đi được không?" nếu là mình thì cũng không sợ bị huyết thống ràng buộc, cho dù bị Nghi Lâm tính kế cũng sẽ không nương tay, thậm chí cũng không vì suy nghĩ mà chậm chạp, Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn đối với mình cũng không thể nhẹ tay, nếu Đông Phương cùng đi vậy thì kết quả chỉ có cá chết lưới rách.
Đông Phương cũng không để ý lời khuyên can của Nghê Thường, nàng muốn dùng cơ hội này để cho muội muội mình thấy cái gì mới là chính cái gì mới là tà, như vậy cũng sẽ giảm sự ghét bỏ mình.
Nghê Thường khuyên can cũng không được gì, ngày thứ hai Đông Phương cố chấp đúng hẹn phụng bồi Nghê Thường đến yến bồi tội. Hơn nữa trong mắt Nghê Thường dù bề ngoài Đông Phương mang nụ cười lạnh lùng nhưng ánh mắt lại tản ra một cổ ý đầy ôn nhu.
Nghê Thường trầm mặc nhìn bàn cơm quỷ dị này, nàng không nuốt trôi nổi dù sao vẫn bên cạnh Đông Phương chú ý đến nhất cử nhất động, nhưng muội muội nàng bên cạnh lại có thể dễ dàng đoạt mạng nàng. Đông Phương a, Đông Phương, sao ngươi lại không có chút đề phòng với người thân vậy chứ?
Ai ngờ lúc này Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San lại đùa giỡn với nhau, vô ý đụng phải bọn họ, rượu trong bình đổ ra ngoài, Nghê Thường vì chú ý Đông Phương lại quên chính mình, vừa quay đầu, đã thấy áo ngoài bị thấm ướt một mảng.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ nàng ủy khuất Lệnh Hồ Xung lại thấy đau lòng, mà ánh mắt Nghi Lâm từ ban đầu cũng đã nhìn theo Lệnh Hồ Xung, dường như không rời nhìn hết mọi hành động của hai người vào trong mắt, thương cảm trong mắt cũng không kịp che dấu, Đông Phương thấy muội muội dáng vẻ chua xót như vậy, trong lòng không kiềm được mà thở dài.
Ninh Trung Tắc thấy nữ nhi mình gây họa, muốn để trượng phu bớt giận liền đem Nghê Thường đi thay y phục, vốn dĩ người hát thì không nên đứng chỗ khuất, nhưng mùi vị rượu thịt này quá nồng, khiến nàng là người không uống rượu cũng chịu không nổi, đành đồng ý. Trong lòng thầm nghĩ phải nhanh quay lại, sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Đông Phương Bất Bại, ma giáo các ngươi hại chết sư phụ ta, ngươi còn mị hoặc tỷ tỷ ta hôm nay ta muốn ngươi phải đền mạng." Nghi Lâm cắn răng nghiến lợi di kiếm lên trước, mặt mũi hung tợn sơ với bình thường ôn hòa khác nhau rất lớn.
Sư phụ Nghi Lâm? là Định Dật sư thái sao? Đông Phương dường như còn đang nghĩ ý nghĩa lời nói, quên mất đau đớn trên ngực mình. Mình tính tới tính lui kết quả lại thua tình thân, muội muội còn tự động thủ với mình, lý do còn quang minh chính đại như vậy.
Đột nhiên nàng cũng không muốn giải thích cứ để vậy đi, trước đó nàng còn tính đến đây vạch trần đám ngụy quan tử này, để diệt đi cái loại thị phi này, nhưng bây giờ nàng chỉ muốn rời đi, rời khỏi chỗ chán ghét này.
Nghê Thường vừa quay lại liền nhìn thấy một màn như vậy, không ngờ nàng còn chưa làm gì, có lẽ khi gặp Nghi lâm lúc đó tâm thư cũng đã sắp sẵn rồi, nhưng nhìn thấy vết máu đỏ tươi kia cũng khiến lòng run sợ.
"Đông Phương." vất vả mới thoát khỏi Ninh Trung Tắc, trong lúc thay y phục nàng liền hiểu ra được không đúng, quả nhiên ở đó căn bản cũng không có y phục bọn họ cố ý không chuẩn bị đủ y phục cho mình không kịp xuất hiện sau đó liền bắt Đông Phương.
Bắt Đông Phương Bất Bại là điều biết bao nhiêu nhân sĩ võ lâm muốn có, nhưng bọn họ cũng biết không hề dễ dàng được như vậy!
"Còn mặc bộ y phục này sao!" thấy y phục dính chút rượu, xem ra người này đã sớm biết sự kỳ quái bên trong, chỉ có mình là chìm trong giấc mộng kia thôi.
Thấy Đông Phương mất máu nhiều mà sắc mặt trắng bệch, Nghê Thường rất là đau lòng. "Không sao chứ?" thấy ánh mắt Đông Phương an ủi nhìn mình.
"Luyện cô nương, chúng ta không muốn tổn thương ngươi, phiền ngươi lui ra hai bước, chúng ta chắc chắn sẽ không hại đến ngươi." Lệnh Hồ Xung cũng không nhịn nữa, dù sao người cung ở cùng Đông Phương Bất Bại, cũng đã từng cứu mạng mình, làm thương tổn đến ân nhân cứu mạng mình cũng khó mà xuống tay được. Hắn lúc này cũng đã hoàn toàn quên mất năm đó là ai cứu hắn thoát khỏi rối loạn chân khí.
"Giỏi cho một tên quân tử kiếm, một Lệnh Hồ Xung, đúng là thầy trò đức hạnh." Ôm cả người trong ngực Nghê Thường tràn đầy tức giận.
"Các ngươi sẽ phải hối hận." che vết thương nhìn sắc mặt bọn họ kiêng kỵ, ánh mắt thần thái Đông Phương bộc lộ sự tức giận nói ra lời.
Không ngờ mặt tên Nhạc Bất Quần kia trắng mét, hắn biết nếu không gϊếŧ người này bây giờ, tương lai Hoa Sơn sẽ mang họa ngập đầu, hắn không dám đánh cuộc.
Hắn liếc ngang một cái: "Tả sư huynh, Mạc sư huynh, Thiên Môn sư huynh, đi ra đi!"
Không tệ, hắn biết Đông Phương sẽ đến Hoa Sơn liền thông báo có các chưởng môn những đại môn phái khác biết, nếu hắn không chuẩn bị cho đáo như vậy sao có thể dám mời nhân vật nguy hiểm như Đông Phương Bất Bại đến Hoa Sơn, cho dù Đông Phương Bất Bại không động thủ với Hoa Sơn, thì một khi truyền ra thì dạnh dự trăm năm của Hoa Sơn sẽ không phải bị hủy trong chốc lát sao?
"Tỷ tỷ." Nghi Lâm thấy như vậy trong lòng có chút lo cho tỷ tỷ mình, nàng dù cũng không quá cần người tỷ tỷ nàng, nhưng dù sao cũng coi như là thân nhân mình. "Ngươi đến đây đi, sư bá sư thúc sẽ không gϊếŧ lầm kẻ vô tội."
"Cút, ta không cần loại muội muội như ngươi." nhìn thấy Nghi Lâm thì Nghê Thường lại nổi giận không chỗ phát tiết, nàng ta gạt mình thông đồng cũng người ngoài cố tình hại mình, còn mỹ danh kỳ viết muốn tốt cho mình, chuyện hoang đường như vậy cũng làm được Định Dật năm đó sao lại dạy ra được hay như vậy?
"Núi xanh còn đó, nước còn chảy mãi, ngày khác gặp lại, chính là Hoa Sơn các ngươi bị diệt môn." Đông Phương vừa nói vừa dùng nội lực cực lớn, Nhạc Linh San liền té xỉu, dọa sợ Ninh Trung Tắc đến hoảng hồn.
Cho dù bây giờ hai người đánh không thắng, nhưng thoát thân vẫn có thể, Mạc Đại tiên sinh bị hạn chế bởi Đông Phương dĩ nhiên sẽ không hy vọng Đông Phương rơi vào tay Ngũ nhạc kiếm phái, Thiên Môn chính lúc đó cũng được Đông Phương cho ân tha mạng vì đạo nghĩa giang hồ hắn cũng không dám xuất thủ. Tả Lành Thiền cũng luôn dè chừng Nhạc Bất Quần sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ? Những người khác còn lo lắng trong lòng, thì hai người kia đã thoát đi khỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook