Đông Phương Nghê Thường Khúc
-
Chương 33: Cùng qua đêm tốt.
''Đông Phương Bất Bại.'' Nghê Thường nghiến răng thầm phát ra những chữ này, nàng không ngờ gặp phải người này trong tình huống như vậy, nhất là y phục cũng không ngay ngắn, không lẽ nàng không nhìn thấy những lẻ chung quanh đang nhìn với ánh mắt thèm thuồng đến chảy nước miếng sao?
Thoáng qua đôi mắt giảo hoạt liền thẹn thùng liếc nàng, khiến những lẻ chung quanh đố kỵ, tên tiểu bạch kiểm này chỉ biết dựa vào khuôn mặt tuấn tú đã hấp dẫn được ánh mắt hoa khôi, xem ra giá một người còn phải nhìn lại chung quanh a. Những kẻ để ý có quyền hoặc có tiền đều có chung ý nghĩ, tiểu tử này số thật tốt, ánh mắt hâm mộ ghen tị cảm giác như muốn thiêu cháy Nghê Thường.
Bản thân là mục tiêu của mọi người lúc này vẫn chỉ là khuôn mặt lạnh lùng, cơn gió thoáng qua dừng lại, khiến các nàng gần lại có chút không được tự nhiên. Trong lòng nàng thầm nghĩ: Xem ra người này nhìn thấy mình, còn có hứng trêu chọc mình, thật khiến người ta mất hứng a!
Ai ngờ được lúc Nghê Thường vừa quyết định xong thì tên Đông Phương đáng chết này giữa đường giở quẻ, đi vòng ra chỗ nam nhân đang ngồi đằng sau ăn uống, sắc mặt Nghê Thường thay đổi, mọi người kinh ngạc, ánh mắt nhìn Nghê Thường có vài tia giễu cợt, đem cảnh tượng ghi lại trong lòng Đông Phương cũng đang âm thầm cười.
Ta không đẹp sao? Ta rất đẹp a! Nghê Thường cắn răng mình cũng sắp phát đau, Đông Phương đáng chết lại chơi trò hại người.
Đã lâu không thấy được sự ngang ngược của Nghê Thường, Đông Phương bình thường có tính trêu đùa cũng phải ngây người, cứ thế ngoan ngoãn rúc vào ngực Nghê Thường.
Nhìn tới bộ dạng nhu mỹ kia khiến Nghê Thường nghĩ tới: ''Đông Phương như là cái lò xo, mình yếu thì nàng mạnh và ngược lại cũng như vậy.''
Thực lực của hai người cũng đủ mạnh, đủ để các nàng không e ngoại ánh mắt bên ngoài, thậm chí có thể dùng thực lực các nàng làm thay đổi ánh mắt ngoại giới. Cho nên những tên muốn cướp giai nhân, nam nhân mong muốn có lương tiêu mỹ mộng nháy mắt liền xù lông, muốn lão bản tuyên bố giao cho hắn, nếu không thề không bỏ qua.
Mấy tên nam nhân thấy tú bà qua loa lấy lệ trong lòng phẫn uất, kẻ bên cạnh cũng bất bình cho hắn, hạ quyết tâm không vào đây nữa, nhưng lại có nhiều người thích xem nào nhiệt lại không sợ chuyện lớn, khiến người trong cuộc lửa giận càng lên cao, nam nhân kia ỷ vào mình biết chút võ công, muốn phá chỗ này đột nhiên hắc y nhân xuất hiện ánh mắt như đuốc, huyệt thái dương nhô lên, vừa thấy chính là người Luyện võ, đssy chính là hộ vệ của Đông Phương Bất Bại, bọn họ xuất hiện khiến hắn cũng không dám làm gì, đúng là ở dưới hiên nhà người khác không cúi đầu là không được.
''Tại sao ngươi luôn làm chuyện người khác không ngờ tới?'' Nhìn giai nhân trong ngực, Nghê Thường không biết nên nói cái gì.
Đông Phương cười khẽ đẩy cái ôm của Nghê Thường, ''Nghe nói gần đây ngươi liên tục chạy tới phương bắc, nhưng lại không đến Hắc Mộc Nhai chúng ta nghỉ chân một chút, trong lòng ta nóng vội a, cho nên phải tự mình hạ Nhai. Sao vậy người có thích không?'' Đông Phương đứng một chỗ quơ ổng tay áo, dáng vẻ trước tha nhất cử nhất động dường như có một cổ phong lưu.
Cả người Đông Phương là y phục nữ tử khiến Nghê Thường như bị nhận ở cổ, còn nhiều lời muốn nói nhưng lại quên mất, cuối cùng nàng lại ôm lấy vòng eo thon gầy của Đông Phương chỉ còn cảm thấy được xương nhô lên. ''5 năm không gặp, ngươi gầy đi.''
''Cảm giác không tốt sao?'' Vì sao người ngươi trở nên tiều tụy, ngươi trải qua bao nhiêu chuyện, 5 năm cũng khiến ta là ngươi thay đổi, duy nhất không đổi đó chính là tình cảm giữa ta và ngươi.
Nghĩ đến người này luôn bận rộn công việc cùng luyện công, Nghê Thường thở dài. ''Ừ, có lẽ cuộc sống bế quan cũng gian khổ.'' Cách một lớp y phục mỏng, nàng cũng có thể cảm nhận được xương kia như đâm vào người, 5 năm qua nàng gầy đi cũng không ít.
''Cái cũng không là gì, luyện công luôn khổ cực, xem ra 5 năm qua ngươi cũng không có gì thay đổi, không biết võ công tiến bộ chưa?'' Đông Phương cũng không muốn nhắc đến những chuyện lừa gạt trên Hắc Mộc Nhai, nàng rất muốn biết tỉ tỉ cuộc sống của Nghê Thường.
Ánh mắt Nghê Thường lóe chút đau lòng, những chuyện kia làm mình thống khổ như là đèn kéo quân vậy thoáng hiện lên trong đầu mình, nàng giả vờ giọng vui vẻ muốn để Đông Phương yên tâm: ''Ta tìm được kiếm phổ của Sư phụ rồi, võ công cung tiến bộ rất tốt.''
''Vậy thì tốt rồi, sau này nhất định ta sẽ thử thân thủ của người xem sao!'' Không cảm nhận được nội tâm Nghê Thường gợn sóng, Đông Phương nghe được chuyện này cũng có chút yên lòng, năm đó không phải vì Nghê Thường chịu không nổi nguồn nội lực quá lớn trong người mà tẩu hỏa nhập ma sao, hiện tại xem ra là tốt rồi, chỉ cần có được thiên lang kiếm phổ, thì có lẽ việc tẩu hỏa nhập ma cũng giảm đi bớt rồi. Tảng đá lớn trong lòng cũng hạ xuống Đông Phương lấy từ tay áo mình ta cuốn Độc Cô Cửu Kiếm, rồi cùng nàng ung dung hàn huyên, ''Ngươi biết không? Khi ngươi đến có người báo với ta có một nữ tử đến gây rối.''
''Ý nói ta sao?'' Nắm tay Đông Phương không ý tứ, Nghê Thường cúi đầu nhìn bộ nam trang tiêu sái của mình, không hiểu không lẽ mình không giống sao? Rất là giống a!
''Nếu không thì còn ai vô nữa?'' Thấy dáng vẻ Nghê Thường ngơ ngác, Đông Phương khẽ cười, nhéo nhẹ cái hồng của nàng một cái ''Một nữ tử mình đầy sát khí đến thanh lâu, không phải đi bắt gian thì còn chuyện gì để mà làm nữa?''
Lời vừa dứt Nghê Thường cũng bừng tỉnh: "Được a! Ta nói hèn gì không phải cô nương đến chào, mà lại là tiểu nhị lại ân cần không dứt."
"Ngươi nữ giả nam trang tối thiểu cũng phải nên bó ngực lại, chú ý cử chỉ ngôn hành a!" Đông Phương bất đắc dĩ, là một người nữ giả nam trang nhiều năm, kinh nghiệm phải nói là tiền bối phong phú, nàng thật sự đối với Nghê Thường mới vào nghề bày tỏ bất đắc dĩ. Bất quá cái này cũng không là gì, dù sao cái này cũng không quá cần thiết.
"Dù sao thì lần này." Nghê Thường cũng không thèm để ý, dùng thân phận nam nhân này chỉ là che dấu bên ngoài với đối phương, tựa hồ thì cũng không cần tồn tại. Mình có bị người nhìn ra hay không thì được gì chứ?
Sao ngươi lại biết ta ở đây?" Đông Phương còn nghĩ tối nay đi tìm nàng, không nghĩ tới nàng lại biết tin mà đến.
"Dạo này ta nhàm chán, liền qua lại a gần đây a~! Đúng lúc thấy ngươi, có phải đúng dịp quá không." Nghê Thường tránh né ánh mắt Đông Phương, nàng nhất định cũng không nói cho Đông Phương biết là mình đến tìm cái kẻ mạo danh hoa khôi Đông Phương Bất Bại kia thôi. Cho dù chỉ là nhắm vào tên nàng, nhưng mình vẫn không thể nhận được, tính muốn chiếm nàng cho riêng mình vẫn rất mạnh. "Đừng nói ta nha, ngươi đi đâu lại đến đây làm gì, đừng nói là bị cưỡng ép không biết làm gì, Đông Phương đại giáo chủ như ngươi sao có thể gặp phải hành động bất đắc dĩ nào chứ."
"Nếu ta nói nhớ ngươi." Đông Phương nhẹ nắm lọn tóc, thổi khí nóng bên cổ Nghê Thường thì thầm nói, ngôn từ cực kỳ cám dỗ cũng mập mờ, thậm chí nháy mắt khiến Nghê Thường trong lòng hoảng hốt.
Lời vừa nói ra, gò mà Nghê Thường đỏ lên, cứ như vậy khiến tay chân nàng luống cuống, có nê đổi gì đó thuận thế cho thấy tâm ý mình được không? Hay là nên chờ người này biểu đạt tâm ý với mình. Lúc này trong lòng Nghê Thường như là đứa nhỏ đang nhăn mặt, trên mặt khắc bốn chữ lớn TA THẬT LÀ KHỔ.
"Ta không tin đâu!" quả nhiên cho dù Nghê Thường mặc y phục gì, thì bị người trêu đùa cũng không có gì thay đổi.
===///===
Tác giả có lời muốn nói
Nghê Thường vẫn không hợp mặc nam trang, Đông Phương là nam hay nữ vẫn là yêu nghiệt, mọi người hãy comment bên dưới gì đó đi, hắc hắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook