Đông Phương Nghê Thường Khúc
Chương 17: Khách không mời mà đến

Gần đây Trác Nhất Hàng gặp nhiều chuyện không như ý, đi cướp 500 vạn lượng bạc của Đông Hán lại bị Minh Nguyệt Hiệp đoạt trước, định cứu mỹ nữ lại bị hộ hoa sứ giả đánh. Theo dõi Ngọc La Sát lại trúng độc của Hồng Hoa Qủy Mẫu, tính ẩn mình trong Minh Nguyệt Hiệp lại bị thủ hạ của Ngọc La Sát bắt được, kết quả còn phải để sư tôn hạ mình tới Minh Nguyệt Hiệp tạ lỗi, mất hết mặt mũi.

Nhưng đến bây giờ hắn không nghĩ tới mình chỉ giải sầu mà gặp lại người này, hai người lần trước bị Hồng Hoa Qủy Mẫu hạ độc ngất xỉu, sau khi tỉnh lại thì rất tiếc nuối vù không biết được tên nàng: ''Lại gặp lại.''

Luyện Nghê Thường kì quái nhìn lẻ cản đường trước mặt mình hình như có chút quen quen, trong lòng không nhịn được nghĩ: ''Đông Phương Bất Bại kia ngươi chết đâu rồi?''


Trác Nhất Hàng thấy phản ứng lãnh đạm của đối phương, ánh mắt xa lạ, liền biết đối phương đã quên mất mình, trong lòng mất mát. ''Ngươi đã quên ta?'' Chỉ mới gặp qua, nhưng Trác Nhất Hàng đối với nữ tử xinh đẹp trước mặt vẫn nhớ mãi không quên, hắn cảm thấy mình chính là quân tử gặp được thục nữ của đời mình:

Quan quan sư cưu, tại hà chi châu.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Tham soa hạnh thái, tả hữu lưu chi.

Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi.

Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục.

Du tai du tai, triển chuyển phản trắc.

*BÀI THƠ "QUAN THƯ" TRONG KINH THI

*Dịch nghĩa:

. QUAN THƯ (1)

(CHIM THƯ KÊU)

I) Chim Thư cưu cất tiếng kêu quan quan (2)

Ở trên cồn bãi sông.


Như người con gái hiền thục dịu dàng

Sánh đẹp đôi cùng người quân tử.

II) Rau hạnh mọc so le um tùm

Cả bờ trái bờ phải theo dòng nước chảy

Người con gái hiền thục dịu dàng

Ta thức ngủ đều mơ tưởng đến nàng

Mơ tưởng đến nàng mà không được gặp

Thức ngủ đều mong nhớ

Ôi ! Triền miên! Triền miên!

Để ta luôn trằn trọc trăn trở.

Nguồn: http://thohoangnguyenchuong.weebly.com/th417-d7883ch-ch7919-haacuten/bi-th-quan-th-trong-kinh-thi



Nhưng mà hiện tại thục nữ đã quên mất quân tủ mình rồi, sao mình chịu nổi đây!

Luyện Nghê Thường thấy ánh mắt Trác Nhất Hàng có gì đó khác thường, ánh mắt vốn u ám lại thêm một tầng bão táp, trong lòng hận không thể đem cái tên Đông Phương Bất Bại dở hơi kia đâm ngàn kim, bỏ nàng ở lại một mình chỗ này, còn gặp phải tên bệnh này.

''Ngươi quên ta.'' Trác Nhất Hàng không được để ý càng ưu tư, ''Chúng ta từng gặp qua hai lần, lần đầu là đánh nhau cùng Kim Dị Độc, Chúng ta cùng rớt xuống núi, lần thứ hai là gặp phải Hồng Hoa Qủy Mẫu.''


Trong lúc nhàm chán Luyện Nghê Thường dùng chút thời gian cẩn thận nhìn cái mặt miễn cưỡng coi cũng được vài phần anh tuấn này, dường như cũng có chút ấn tượng, ''Là ngươi a!''

''Ta cũng lo lắng ngươi bị Hồng Hoa Qủy Mẫu bắt đi, nhưng bây giờ nhìn thấy ngươi cũng bình an vô sự vậy thì yên tâm rồi.'' Mặc dù chỉ là lời nói nhủ vậy, nhưng ánh mắt Trác Nhất Hàng cũng không hề vui, vì ánh mắt Luyện Nghê Thường để lộ cảm giác ta không biết ngươi, hơn nữa giọng nói nhàn nhạt giống như là người đưa đám. ''Ngươi nhớ thì tốt rồi, hôm nay ngươi đến đây chi vậy?''

''Ta hẹn người đến đây cùng giải sầu.'' Người kia trước mặt vẫn miễn cưỡng cười che dấu đi vài phần anh tuấn trong ánh mắt, bản mặt nhăn nhó khiến Luyện Nghê Thường không muốn nhìn, bất quá nể tình lúc trước từng chung hoạn nạn cho nên biểu tình cũng không quá lạnh nhạt.
''Phải không? Ta cũng đến đây chơi một chút.'' Mới nãy Trác Nhất Hàng còn tính giới thiệu vài chỗ tốt mời giai nhân cùng đi, kết quả phát hiện mình vừa đến, cái gì cũng không biết, trong lòng vô cùng ảo não.

Lúc này Đông Phương Bất Bại cũng đã phân phó cho thủ hạ xong, khi quay lại thì nhìn thấy có một nam nhân đang quấn lấy Luyện Nghê Thường. ''Cái tên Luyện Nghê Thường này, mình chỉ mới vừa rời đi có một lúc, liền có một tên đăng đồ tử chạy tới, thật đúng là lúc nào cũng không thể buông lỏng.''

Kết quả nàng vừa tới nhìn một cái, dường như người này đã quen biết từ lâu: ''Ngươi lại tới.''

Trác Nhất Hàng nghe được âm thanh này tràn đầy khinh thường, trong lòng không vui quay đầu lại nhìn thấy nam nhân tuấn tú kia khiến mình ấn tượng sâu sắc. ''Đông Phương Bất Bại là ngươi!''
Nghe tiếng như người có cừu hận đang kêu tên mình, vừa có chút ai oán Đông Phương Bất Bại cười lạnh một tiếng, thay đổi hình dạng thư sinh nho nhã, thành khí thế nhìn thiên hạ với nửa con mắt trên người hắn: ''Lại có thêm con kiến hôi không tự lượng sức đến khiêu khích!''

''Ngươi luôn kéo cừu hận tới như vậy.'' Luyện Nghê Thường bất đắc dĩ nói, nhưng lại dời đến bên cạnh người Đông Phương Bất Bại hai bước.

Cảm nhận được Luyện Nghê Thường đang bảo vệ mình, Đông Phương Bất Bại có chút cảm động: ''Ngươi muốn nếm mùi phải không?''

Hai người nhìn nhau không khỏi cười lên, đúng là tự xưng danh môn chính phái trong thiên hạ thì nhìn hai người trong mắt mình chính là tà ma ngoại đạo, thậm chí phải nói là kẻ đầu sỏ.
Trong lúc nói chuyện, thì có tiếng lưng keng của vòng khuyên trên đại đao vang lên một tên đại hán nhảy tới trước mặt Đông Phương Bất Bại lưỡi đao lạnh lẽo nhắm đến thiếu niên khoanh tay đứng tiêu sái: ''Đông Phương Bất Bại, ngươi trốn ở đâu?''

Mắt thấy lại sắp có một trận ân oán giang hồ, hai người vốn tính thu dọn đồ để đi không lâu sau, trừ bốn người vẫn như vậy trên đường còn có gió lúc thổi lúc không.

Lúc này đại hán râu quai nón mới nhìn rõ dung mạo người trước mặt, trong mắt lóe lên tia kinh diễn. Hắn chỉ mới nhận được tin Đông Phương Bất Bại vừa đến đây, sau một phen gây hấn hắn không tin nổi Đông Phương Bất Bại so với nhân vật trong tưởng tượng của mình lại một trời một vực. Trong ấn tượng của mình Đông Phương Bất Bại là một đại hán hung hãn độc ác, nếu không thì cũng là một nam nhân cao gầy ánh mắt âm hiểm chứ không phải là một người thư sinh tuấn tú nhưng lại ốm yếu như vậy. ''Ngươi, không phải Đông Phương Bất Bại!''
''Nếu ta không phải Đông Phương Bất Bại thì ta là ai?'' Người trước mặt dùng âm thanh thống hận kêu tên mình, nhưng lại không biết mình, cũng thật kỳ quái! Danh tiếng mình xấu như vậy sao, dù là trong phạm vi thế lực Minh Nguyệt Hiệp cũng có người muốn gϊếŧ mình.

Đông Phương Bất Bại thấy mặt mình phản chiếu trên thanh đao, sát ý trong mắt chợt lóe lên: ''Ngươi nhìn thấy ta chạy sao? Đông Phương Bất Bại không gϊếŧ vô danh tiểu bối trong tay, ngươi hãy xưng tên ra đi!''

''Nếu ngươi không phải Đông Phương Bất Bại, nhất định là ngươi có quan hệ thân cận với hắn, hôm nay bắt ngươi cũng không sai.''

''Hừ.'' Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng, khinh thường tranh cãi với tên này, bất quá chỉ là một tên tự tìm đến cửa, gϊếŧ là được. ''Nghê Thường, ngươi lui ra trước một chút đi.'' Tránh cho hắn ngã xuống đất bùn dính lên người ngươi.
''Hết cách rồi a! Ngươi với ta cùng liên minh, chỉ có thể cùng nhau tiến lùi, ta sao có thể không quan tâm được?'' Luyện Nghê Thường cười một cách tự nhiên hời hợt nói, cho dù biết võ công đại hán kia bất quá cũng chỉ như vậy, không thể tổn thương Đông Phương được, nhưng kiếm trong tay cũng đã sẵn sàng rồi.

''Ừm.'' Đông Phương Bất Bại chỉ chỉ sang cái tên đang để tử Võ Đang đứng như khúc gỗ kia, ''Tên kia hình như đang chờ cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân thì phải?''

''Ngươi cảm thấy ngươi sẽ cho hắn cơ hội này sao?'' Sóng mắt lưu chuyển, Luyện Nghê Thường nhẹ nhàng lướt qua Đông Phương Bất Bại một cái.

Đông Phương Bất Bại tuấn tú mở quạt xếp trong tay ra, phong lưu tiêu sái không thể tả: ''Nói không chừng nga!''
===///===

Tác giả có lời muốn nói

Tình cảm giữa hai người không ngừng tăng lên, sớm muộn sẽ đột phá cái tình bạn kia.

Vẫn đang viết về sự thấu hiểu và ủng hộ hai người dành cho nhau, cái này làm sao khiến tui khai triển thành ngược thì cũng là một vấn đề.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương