Đông Phương Đã Bạch
-
Chương 9: Về đến nhà
“Xin hỏi, hai vị quen biết chủ nhân ngôi nhà này sao?” Trên mặt thiếu niên dấy lên một tia hy vọng.
Nhớ tới ngụy trang trên mặt còn chưa xóa, Trương Mạc đáp, “Có quen biết, ngươi có chuyện gì sao?”
“A, ta đã tìm đến bảy, tám lần mà vẫn không gặp được Trương tiên sinh. Ngài có biết tiên sinh đi đâu không?” Thiếu niên có chút phiền não mà nhăn mày.
“Ngươi tìm hắn làm gì?” Đông Phương Bất Bại thản nhiên hỏi.
“Ta tìm hắn có việc a!” Thiếu niên còn nghiêm túc trả lời.
Trương Mạc không nói gì… chính là hỏi ngươi có việc gì đó, “Hắn đi xa nhà có việc, nhưng chắc hôm nay sẽ trở lại. Nếu ngươi có việc gấp thì nói cho ta, ta sẽ chuyển lời cho.”
“Phiền toái ngài rồi, là như này. Hoắc lão gia nhà ta muốn mời Trương tiên sinh đi uống rượu, mấy ngày nay đều phái ta đến mời. Nhưng ta vẫn không tìm được người, lão gia tức giận, bắt ta mời Trương tiên sinh đến bằng được, nên ta đành phải đến tận đây…” Thiếu niên gãi gãi đầu, “Nếu hôm nay Trương tiên sinh sẽ trở lại, nhờ ngài nói cho tiên sinh để tiên sinh chuẩn bị. Ngày mai ta lại đến.”
“Hoắc lão gia, là lão ngoan đồng Hoắc Kim Đỉnh ư?” Trương Mạc đột nhiên muốn đùa giỡn đứa bé ngoan này.
“Là lão gia Hoắc Kim Đỉnh.”
Trương Mạc thảnh nhiên cười, đột nhiên nhớ tới trước kia cũng đã dạy một học trò rất giống đứa nhỏ này. Học trò kia cũng thuộc dạng ngoan ngoãn, lại dù thế nào cũng không học nổi vật lý. Mỗi lần thi, có thể làm thành tích cả ban bị giảm một nửa.
“Tốt lắm, ta biết rồi. Ngươi trở về đi.”
Thiếu niên liên tục nói cảm ơn, cảm thấy mỹ mãn rồi mới rời đi.
“Ngươi cười cái gì vậy?” Đông Phương Bất Bại xuống ngựa, muốn Trương Mạc mở cửa lại thấy vẻ mặt mỉm cười đầy hoài niệm của hắn.
“Đông Phương, ngươi có nhớ ta từng kể cho ngươi ta đã từng là tiên sinh dạy học không?”
“Tất nhiên là nhớ rõ, thế thì sao?”
“Đứa nhỏ kia giống một đệ tử ta từng dạy. Đệ tử kia kỳ thật rất nghe nghe lời, nhưng lại có chút ngốc, cho dù ta dạy nó như thế nào, nó đều không thể hiểu hết, làm cho ta thật sự rất đau đầu.” Trương Mạc cũng xuống ngựa, tiến lên mở cửa.
“Như thế nào thì cũng tốt hơn ta, ta căn bản còn không đọc sách.” Đông Phương Bất Bại đem ngựa vào trong viện, rồi lập tức trở về phòng của y.
Trương Mạc giờ mới nhớ ra Đông Phương Bất Bại mất người thân từ nhỏ, một lòng một dạ học võ báo thù, cho tới bây giờ vẫn chưa có cơ hội đọc sách, bỗng dưng cảm thấy có chút đau lòng. Trương Mạc mặc dù cũng là trẻ mồ côi, nhưng tổ chức mà hắn gia nhập để che dấu thân phận sát thủ của hắn vẫn cho hắn đi học cho đến lúc tốt nghiệp, tìm việc làm tử tế.
“Đông Phương, nếu ngươi thật sự muốn đọc sách, ta đến chỗ Hoắc lão gia xin một ít về là được.” Trương Mạc đi theo y qua cửa nhẹ giọng nói, “Hơn nữa dù ngươi tự học, chữ so với chữ ta cũng đẹp hơn rất nhiều.”
Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn hắn, khinh thường hừ một tiếng, lại quay đầu đi tiếp tục gỡ hành lý. “Ta thế nào lại hâm mộ đứa nhỏ kia a!”
Trương Mạc cười cười, chờ Đông Phương Bất Bại làm xong mới xóa ngụy trang của hai người.
“Đông Phương, ta ra ngoài mua măng tây. Ngươi có muốn ăn gì không?” Trương Mạc lấy một cái rổ, gõ gõ cửa phòng Đông Phương Bất Bại.
“Không có.” Đông Phương Bất Bại không mở cửa, ở trong phòng trả lời. Trên thực tế, lần nào Trương Mạc hỏi, Đông Phương Bất Bại đều trả lời không có.
Trương Mạc dừng một chút, nghĩ có cơ hội nhất định phải cải thiện tay nghề nấu ăn, Đông Phương Bất Bại kỳ thật rất kén ăn.
Các nhà bán đồ ăn ở Lạc thành đều tập trung trên một con đường. Phố này được xưng là “Long phố”, nghe nói là bởi vì các quầy bán đồ ăn nhiều đến nỗi san sát nhau, từ xa nhìn đúng là rất đồ sộ.
Mùa xuân, có nhiều chỗ bán măng tây. Trương Mạc vừa đi vừa xem, đánh giá măng nhà ai mới nhất.
“Vị đại gia này! Măng tây nhà ta vừa mới lấy sáng nay, rất mới, ngài muốn mua không?” Một hán tử tráng kiện thấy ánh mắt Trương Mạc ở trên đống măng tây, thông minh gọi hắn.
Trương Mạc nhìn sạp của hắn, quả thật tươi mới, màu lục nhạt lại vẫn dính bùn đất.
Lập tức thông khoái mua bán cân, Trương Mạc chuẩn bị làm măng xào cho bữa tối. Cảm thấy mỹ mãn mới rời đi, để lại hán tử âm thầm bĩu môi, gọi hắn một tiếng đại gia mà hắn lại là còn mua bán cân!
____________
“Đông Phương! Ăn cơm.” Trương Mạc mang măng xào ra sảnh chính, lại lấy thêm bánh bao cùng đũa chúc.
Đông Phương Bất Bại đi ra, tùy ý quăng tay áo về phía sau, cửa gỗ lập tức đóng lại.
Nhìn trên bàn có đĩa măng xào to, Đông Phương nhướn lông mày, “Đồ ăn người làm ngày càng đẹp.”
Khóe miệng Trương Mạc mất tự nhiện hạ xuống, nói, “Nếu ngươi nói đồ ăn ta làm ngày càng ngon, ta sẽ càng vui hơn.”
“Hương vị cũng tốt.” Đông Phương Bất Bại gắp đồ ăn, mở miệng.
“Thật sao?” Trương Mạc kinh hỉ, để có được một chữ “tốt” này của Đông Phương Bất Bại cũng không dễ dàng chút nào.
____________
Ngày tiếp theo, thư đồng nhà Hoắc Kim Đỉnh lại đến, nhìn thấy Trương Mạc ở nhà, cao hứng đến nỗi sắp khóc.
“Trương tiên sinh, hôm qua ngài đã được báo tin chưa?” Ánh mắt thiếu niên tỏa sáng.
“Ta đã nghe người quen nói rồi. Hoắc lão gia mời ta uống rượu, đương nhiên là chuyện tốt!” Trương Mạc vỗ vỗ bả vai thiếu niên, “Đi thôi!”
Nhớ tới ngụy trang trên mặt còn chưa xóa, Trương Mạc đáp, “Có quen biết, ngươi có chuyện gì sao?”
“A, ta đã tìm đến bảy, tám lần mà vẫn không gặp được Trương tiên sinh. Ngài có biết tiên sinh đi đâu không?” Thiếu niên có chút phiền não mà nhăn mày.
“Ngươi tìm hắn làm gì?” Đông Phương Bất Bại thản nhiên hỏi.
“Ta tìm hắn có việc a!” Thiếu niên còn nghiêm túc trả lời.
Trương Mạc không nói gì… chính là hỏi ngươi có việc gì đó, “Hắn đi xa nhà có việc, nhưng chắc hôm nay sẽ trở lại. Nếu ngươi có việc gấp thì nói cho ta, ta sẽ chuyển lời cho.”
“Phiền toái ngài rồi, là như này. Hoắc lão gia nhà ta muốn mời Trương tiên sinh đi uống rượu, mấy ngày nay đều phái ta đến mời. Nhưng ta vẫn không tìm được người, lão gia tức giận, bắt ta mời Trương tiên sinh đến bằng được, nên ta đành phải đến tận đây…” Thiếu niên gãi gãi đầu, “Nếu hôm nay Trương tiên sinh sẽ trở lại, nhờ ngài nói cho tiên sinh để tiên sinh chuẩn bị. Ngày mai ta lại đến.”
“Hoắc lão gia, là lão ngoan đồng Hoắc Kim Đỉnh ư?” Trương Mạc đột nhiên muốn đùa giỡn đứa bé ngoan này.
“Là lão gia Hoắc Kim Đỉnh.”
Trương Mạc thảnh nhiên cười, đột nhiên nhớ tới trước kia cũng đã dạy một học trò rất giống đứa nhỏ này. Học trò kia cũng thuộc dạng ngoan ngoãn, lại dù thế nào cũng không học nổi vật lý. Mỗi lần thi, có thể làm thành tích cả ban bị giảm một nửa.
“Tốt lắm, ta biết rồi. Ngươi trở về đi.”
Thiếu niên liên tục nói cảm ơn, cảm thấy mỹ mãn rồi mới rời đi.
“Ngươi cười cái gì vậy?” Đông Phương Bất Bại xuống ngựa, muốn Trương Mạc mở cửa lại thấy vẻ mặt mỉm cười đầy hoài niệm của hắn.
“Đông Phương, ngươi có nhớ ta từng kể cho ngươi ta đã từng là tiên sinh dạy học không?”
“Tất nhiên là nhớ rõ, thế thì sao?”
“Đứa nhỏ kia giống một đệ tử ta từng dạy. Đệ tử kia kỳ thật rất nghe nghe lời, nhưng lại có chút ngốc, cho dù ta dạy nó như thế nào, nó đều không thể hiểu hết, làm cho ta thật sự rất đau đầu.” Trương Mạc cũng xuống ngựa, tiến lên mở cửa.
“Như thế nào thì cũng tốt hơn ta, ta căn bản còn không đọc sách.” Đông Phương Bất Bại đem ngựa vào trong viện, rồi lập tức trở về phòng của y.
Trương Mạc giờ mới nhớ ra Đông Phương Bất Bại mất người thân từ nhỏ, một lòng một dạ học võ báo thù, cho tới bây giờ vẫn chưa có cơ hội đọc sách, bỗng dưng cảm thấy có chút đau lòng. Trương Mạc mặc dù cũng là trẻ mồ côi, nhưng tổ chức mà hắn gia nhập để che dấu thân phận sát thủ của hắn vẫn cho hắn đi học cho đến lúc tốt nghiệp, tìm việc làm tử tế.
“Đông Phương, nếu ngươi thật sự muốn đọc sách, ta đến chỗ Hoắc lão gia xin một ít về là được.” Trương Mạc đi theo y qua cửa nhẹ giọng nói, “Hơn nữa dù ngươi tự học, chữ so với chữ ta cũng đẹp hơn rất nhiều.”
Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn hắn, khinh thường hừ một tiếng, lại quay đầu đi tiếp tục gỡ hành lý. “Ta thế nào lại hâm mộ đứa nhỏ kia a!”
Trương Mạc cười cười, chờ Đông Phương Bất Bại làm xong mới xóa ngụy trang của hai người.
“Đông Phương, ta ra ngoài mua măng tây. Ngươi có muốn ăn gì không?” Trương Mạc lấy một cái rổ, gõ gõ cửa phòng Đông Phương Bất Bại.
“Không có.” Đông Phương Bất Bại không mở cửa, ở trong phòng trả lời. Trên thực tế, lần nào Trương Mạc hỏi, Đông Phương Bất Bại đều trả lời không có.
Trương Mạc dừng một chút, nghĩ có cơ hội nhất định phải cải thiện tay nghề nấu ăn, Đông Phương Bất Bại kỳ thật rất kén ăn.
Các nhà bán đồ ăn ở Lạc thành đều tập trung trên một con đường. Phố này được xưng là “Long phố”, nghe nói là bởi vì các quầy bán đồ ăn nhiều đến nỗi san sát nhau, từ xa nhìn đúng là rất đồ sộ.
Mùa xuân, có nhiều chỗ bán măng tây. Trương Mạc vừa đi vừa xem, đánh giá măng nhà ai mới nhất.
“Vị đại gia này! Măng tây nhà ta vừa mới lấy sáng nay, rất mới, ngài muốn mua không?” Một hán tử tráng kiện thấy ánh mắt Trương Mạc ở trên đống măng tây, thông minh gọi hắn.
Trương Mạc nhìn sạp của hắn, quả thật tươi mới, màu lục nhạt lại vẫn dính bùn đất.
Lập tức thông khoái mua bán cân, Trương Mạc chuẩn bị làm măng xào cho bữa tối. Cảm thấy mỹ mãn mới rời đi, để lại hán tử âm thầm bĩu môi, gọi hắn một tiếng đại gia mà hắn lại là còn mua bán cân!
____________
“Đông Phương! Ăn cơm.” Trương Mạc mang măng xào ra sảnh chính, lại lấy thêm bánh bao cùng đũa chúc.
Đông Phương Bất Bại đi ra, tùy ý quăng tay áo về phía sau, cửa gỗ lập tức đóng lại.
Nhìn trên bàn có đĩa măng xào to, Đông Phương nhướn lông mày, “Đồ ăn người làm ngày càng đẹp.”
Khóe miệng Trương Mạc mất tự nhiện hạ xuống, nói, “Nếu ngươi nói đồ ăn ta làm ngày càng ngon, ta sẽ càng vui hơn.”
“Hương vị cũng tốt.” Đông Phương Bất Bại gắp đồ ăn, mở miệng.
“Thật sao?” Trương Mạc kinh hỉ, để có được một chữ “tốt” này của Đông Phương Bất Bại cũng không dễ dàng chút nào.
____________
Ngày tiếp theo, thư đồng nhà Hoắc Kim Đỉnh lại đến, nhìn thấy Trương Mạc ở nhà, cao hứng đến nỗi sắp khóc.
“Trương tiên sinh, hôm qua ngài đã được báo tin chưa?” Ánh mắt thiếu niên tỏa sáng.
“Ta đã nghe người quen nói rồi. Hoắc lão gia mời ta uống rượu, đương nhiên là chuyện tốt!” Trương Mạc vỗ vỗ bả vai thiếu niên, “Đi thôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook