Đông Phương Đã Bạch
Chương 3: Rời đi

Nhậm Ngã Hành không nói gì một lúc lâu, Trương Mạc cho là hắn đang suy nghĩ, còn đợi hắn trả lời thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ xa, mặc dù thanh âm rất nhỏ nhưng không thể nào trốn được thính giác sát thủ của hắn.

Dựa vào thanh âm để phán đoán thì không chỉ có một người. Trương Mạc cả kinh trong lòng, theo hắn nhớ thì trong truyện không có đoạn này, hắn trực giác cảm thấy sự tình không ổn.

Đông Phương Bất Bại hiển nhiên cũng phát hiện, hừ lạnh một tiếng, “Nhậm Ngã Hành, như thế nào? Thủ hạ của ngươi nhanh như vậy đã đến rồi sao?”

“Đông Phương Bất Bại! Ngươi hiện giữ ngôi vị giáo chủ cũng không làm được gì, ta nói cho ngươi! Thời điểm ta tìm thấy những người này, bọn họ liền lập tức cúi đầu làm thuộc hạ của ta! Hôm nay nếu để ngươi sống sót rời khỏi đây, ta sẽ đem họ của ta viết ngược lại!” Nhậm Ngã Hành cắn chặt răng, lại nắm chặt vũ khí trong tay.

“Giáo chủ! Thuộc hạ đến muộn, thỉnh giáo chủ trách phạt!” Thượng Quan Vân dẫn một đám người cúi đầu trước Nhậm Ngã Hành. Trương Mạc lúc này mới nhớ tới trong nguyên bản, ngoại trừ Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên cùng Lệnh Hồ Xung thì còn có đám người Thượng Quan Vân cũng vây công Đông Phương Bất Bại.

“Nhậm Ngã Hành, muốn mạng của ta cũng không dễ dàng như vậy đâu, ngươi còn không rõ tình huống sao?” Thanh âm chưa dứt đã có mấy kim châm bắn ra. Đám người Thượng Quan Vân không kịp phản ứng đã có năm, sáu người ngã xuống.

“Ngươi! Hừ! Ta thật muốn nhìn xem mấy cái kim may của ngươi có thể địch lại hơn mười bả đao kiếm hay không!” Nhậm Ngã Hành hét lớn một tiếng, “Xông lên cho ta!”

Lệnh Hồ Xung ở một bên kinh hãi, “Đây không phải làm cho mọi người đi chịu chết sao?”

Thấy không ai nhúc nhích, Nhậm Ngã Hành quay đầu nhìn lại thấy Trương Mạc đã cầm chủy thủ kề trên cổ Thượng Quan Vân.

“Nhậm Ngã Hành, ngươi đây là điển hình của việc không biết xấu hổ.” Trương Mạc đã quen với sự giả dối, nhưng không biết nhà bình luận nào đã nói Nhậm Ngã Hành là nhân vật anh hùng trong lòng trống trải. Hắn lúc này vẫn luôn phòng bị!

“Tên tiểu tử! Ngươi!” Nhậm Ngã Hành lại nhìn Thượng Quan Vân sắc mặt trắng bệch mắng, “Đồ phế vật! Sao lại bị hắn trì trụ dễ dàng như vậy?!”

Thượng Quan Vân nuốt nước bọt mới mở miệng nói: “Hắn quá nhanh, thuộc hạ không phát hiện…”

Lúc này, tất cả mọi người cũng không phát hiện trong mắt Đông Phương Bất Bại hiện lên một tia không hiểu.

“Phụ thân, hắn đã muốn tặng ngôi vị giáo chủ cho người, chúng ta để bọn họ đi đi!” Nhậm Doanh Doanh giữ chặt cánh tay Nhậm Ngã Hành khẩn cầu.

“Doanh nhi! Nếu hôm nay thả bọn chúng đi, không chừng ngày nào đó chúng sẽ trở lại giết phụ thân của ngươi!”

“Khụ, việc này ngươi có thể yên tâm, Đông Phương sẽ không trở lại giết ngươi, đúng không?” Trương Mạc trong lòng ám phỉ, dù sao ngươi cũng không sống được bao lâu nữa.

Đông Phương Bất Bại một lúc sau cũng không lên tiếng trả lời, chỉ thấy y nhìn chằm chằm Trương Mạc nửa ngày. Cho đến khi Trương Mạc cảm thấy sau lưng lạnh buốt, vừa muốn mở miệng thì thấy Đông Phương Bất Bại cười lạnh một tiếng, “Nhậm Ngã Hành, ta sẽ không giết ngươi.”

“Tiền bối, tại hạ cũng thấy hai người quy ẩn núi rừng là một ý không tồi.” Lệnh Hồ Xung từng bước tiến lên.

“Liên đệ, chúng ta đi thôi.” Đông Phương Bất Bại không để ý phản ứng của Nhậm Ngã Hành, cũng không quan tâm Trương Mạc còn đang kề chủy thủ ở cổ Thượng Quan Vân, kéo Trương Mạc vào phòng. Trương Mạc nhìn y nghiêm túc thu thập quần áo, thậm chí còn đóng gói cả quần áo y tự làm, trong lòng thầm than, thật là thong dong, không hổ là Đông Phương. Đông Phương đem mọi thứ sửa sang tốt rồi mới đứng thẳng người, lại hỏi Trương Mạc, “Sao vậy? Liên đệ, ngươi không đi thu thập đồ vật này nọ sao?”

Trương Mạc không nói gì, chẳng phải ngươi là người lôi ta vào trong phòng sao? Vừa muốn mở miệng, hắn đột nhiên phát hiện thái độ Đông Phương đối với hắn thay đổi. Không còn là tư thái của nữ tử lúc đối với Dương Liên Đình, giờ phút này, ánh mắt Đông Phương nhìn hắn lại không có độ ấm nào. Chẳng lẽ hắn bị lộ rồi? (tác giả: ngươi cho là ngươi giống Dương Liên Đình sao?)

Đông Phương Bất Bại không nhìn Trương Mạc bị kích động, “Quên đi, đi rồi lúc sau mua lại là được. Đi thôi!” Nói xong ôm lấy Trương Mạc trực tiếp bay đi từ phía sau phòng.

Đám người Nhậm Ngã Hành xông vào phòng thì đã sớm không thấy thân ảnh hai người.

____________

Cách đó mấy ngàn thước, hai người cưỡi hai con ngựa, rất nhanh biến mất.

“Đông Phương, ngươi muốn đi đâu?” Trương Mạc nhìn Đông Phương Bất Bại mặt không đổi sắc bên cạnh. Khiến cho Đông Phương cứ như vậy không hiểu chuyện gì đi theo hắn, hắn thực sự có điểm chột dạ.

“Trước đi đến trấn bên cạnh chuẩn bị cho ngươi vài kiện quần áo.”

“Được.” Trương Mạc nghĩ trừ bỏ quần áo, còn cần mua lại mấy đồ dùng hằng ngày, không biết Đông Phương bình thường có chú ý dùng đến không.

2 người phi ngựa đến trấn trên, Đông Phương đội mũ rơm thùy hắc sa. Tuy vậy hai người dáng cao ngất, hơn nữa Đông Phương một thân phấn hồng thật thu hút sự chú ý của người khác.

Trương Mạc thật ra cũng không quan tâm ánh mắt đánh giá xung quanh. Nhìn bốn phía xung quanh, vất vả lắm hắn mới tìm được một cửa hàng bán quần áo và vải dệt, dẫn ngựa buộc trước của, kéo Đông Phương đi vào.

“Hai vị khách quan cần mua gì?” Chủ quán nhiệt tình chào đón, nhìn quần áo hai người thì có vẻ là kẻ có tiền a.

“Cho ta hai bộ quần áo, cả bộ…” Trương mạc chưa nói xong, ánh mắt nhìn về phía vải vóc bên cạnh.

“Áo khoác cả bộ phải lục sắc, nhất kiện giáng màu lam.” Đông Phương Bất Bại chậm rãi từ từ bổ sung.

“Khẩu vị thật tốt!” Chủ quán nghe xong phân phó, lập tức đề cử cho Trương mạc, “Những loại vải này đều mới được mang tới từ Giang Nam, hàng thượng đẳng, vẻ ngoài cũng là hạng nhất.”

Trương Mạc nhìn kĩ rồi lấy 2 cuộn, một đỏ một trắng, đều mộc mạc lại tinh xảo. “Phiền cho ta hai loại này đều tám thước giống nhau.” Đông Phương Bất Bại kinh ngạc liếc hắn một cái.

“Ngài còn muốn xem gì nữa không?” Chủ quán đem hai cuộn vải đi cắt, trở về cười hỏi.

“Không có gì nữa.” Trương Mạc may mắn lấy ra từ trên gười gần 2 ngàn ngân phiếu, hỏi giá mới phát hiện hóa ra chỉ là chín trâu mất sợi lông – không đáng kể.

Mang theo quần áo mới, hai người đi ra cửa hàng. Đến lúc lên ngựa đi được một quãng rồi, Đông Phương Bất Bại mới mở miệng hỏi, “Ngươi mua vải làm gì?”

“Làm quần áo cho ngươi.” Trương Mạc trả lời một cách đương nhiên, không thấy được sự kinh ngạc trong mắt Đông Phương.

“Người làm sao?” Đông Phương trêu tức, “Ta cũng không biết Dương đại tổng quản còn có thể làm quần áo.”

“Khụ khụ, ta đương nhiên sẽ không làm, Đông Phương cũng sẽ không làm sao?” Không phải nói Đông Phương Bất Bại rất giỏi làm quần áo ư? Trương Mạc nghi hoặc, “Không vấn đề gì, ta có thể thử học, nếu thật sự không được thì tìm người làm hộ là được.” Hắn cảm thấy năng lực cảm thụ cái đẹp của Đông Phương vẫn còn bị vây trong trạng thái vặn vẹo, từ Hắc Mộc Nhai mang đi đều là quần áo ngoài sức tưởng tượng, nhất định phải làm thêm 2 kiện quần áo mới được.

“Tìm người ngoài làm hộ ư? Để ta làm là được.” Đông Phương Bất Bại không thể nào biết tâm tư của Trương Mạc, chỉ là y tự nhiên cảm thấy vấn đề thân phận của Trương Mạc cũng không cần để ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương