Đông Phương Đã Bạch
-
Chương 11: Mang về nhà
Hoắc Khải gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, cũng không nói gì vạch trần cha hắn. Quay đầu về phía Trương Mạc nói: “Trương tiên sinh, nhà tại hạ đang có vài vị thân thích đang ở sảnh chính chờ cha ta, để tại hạ chiêu đãi ngài được không?”
Trương Mạc nhìn Hoắc lão nhân vội vội vàng vàng nháy mắt ra hiệu cho hắn, vì thế mỉm cười trả lời: “Đại công tử, nếu quý phủ có việc, ta sao lại có thể quấy rầy, ta liền trở về thôi.”
Lúc này, con sói con lúc trước đại khái là chờ nửa ngày không ai cho ăn, lại kêu lên. Trương Mạc…
Hoắc Khải nghe thấy âm thành liền sửng sốt, lập tức ý vị thâm trường nhìn Hoắc lão, nói: “Sao có thể như vậy? Chiêu đãi không chu toàn thì còn gì cấp bậc lễ nghĩa, vừa vặn ngài có thể cho tại hạ nhìn bảo bối của ngài cùng cha ta…”
Sắc mặt Hoắc lão đau khổ, vội vàng ngăn cản nói: “Khải nhi, Trương Mạc đã nói là phải đi. Ngươi theo ta đi ra sảnh chính đi!” Lại quay đầu nói với Trương Mạc, “Mang về chăm sóc tốt, ta tặng không.” Sau đó túm đứa con bước đi.
Trương Mạc hiểu ý, nhìn hai người đi ra ngoài liền đóng gói 5 con sói nhỏ mang đi. Một đường về nhà, lại nghe thấy tiếng kêu từ trong lòng phát ra ngày càng nhiều, Trương Mạc đành phải chạy càng nhanh…
____________
Đông Phương Bất Bại ở nhà làm xiêm y, nghe thấy Trương Mạc trở về liền đứng dậy định đi ra cửa đón lại thấy Trương Mạc vọt vào phòng của y, ôm trong lòng một cái gói nặng.
“Đông Phương, ngươi nhìn này…” Trương Mạc bất chấp sắc mặt kinh ngạc của Đông Phương, hoang mang rối loạn mà đem nhóm động vật để lên giường.
Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm mấy vật nhỏ đang gào khóc kêu to, nửa ngày mới phản ứng. Lập tức sai Trương Mạc, “Mau đi lấy nước đường!”
Trương Mạc chạy nhanh làm theo, hai người tay chân luốn cuống mất cả nửa ngày mới hầu hạ được mấy con sói nhỏ uống hết nước đường.
Mấy con sói nhỏ ăn no cảm thấy mỹ mãn liền lục tục ngủ, chỉ có con sói ban đầu kia còn tinh thần chấn hưng mà quơ móng vuốt nhỏ.
“Làm sao lại có bọn nó?” Đông Phương Bất Bại giơ tay chơi với móng vuốt nhỏ của sói con, hỏi.
“Hoắc lão nhân đưa, vốn chỉ cho một con. Nhưng Hoắc Khải quản nên hắn không dám nuôi, lại phải đưa ta mang về.” Trương Mạc tử hỏi phải xử lý mấy con sói nhỏ này như thế nào.
Đông Phương Bất Bại đột nhiên cười ra tiếng, chỉ thấy hai chân trước của con sói nhỏ kia bắt được bàn tay y.
“Ngươi muốn nuôi bọn chúng sao?” Trương Mạc kéo ghế dựa ngồi xuống.
“Nó là con gì?” Đông Phương Bất Bại vỗ vỗ đầu sói nhỏ, giúp nó gỡ mấy sợi lông bị rối.
“Sói trắng.” Trương Mạc cũng sờ đầu một con sói.
“Sói?” Đông Phương Bất Bại sửng sốt nói, “Màu trắng ư?”
“Rất hiếm thấy, nhưng thật sự là một loài sói.”
“…Trước cứ nuôi chúng nó đi.” Đông Phương Bất Bại nhăn mặt nhíu mày, nói.
“Được, nhưng cũng không nuôi lâu được.” Trương Mạc gỡ mấy sợi lông rối, “Bọn chúng trưởng thành sống không yên ổn được, cho dù chúng ta sống ở địa phương ít người cũng không có cách nào.”
Đông Phương Bất Bại không trả lời, lại nhìn bộ dạng ngủ im lặng của mấy con sói con, xoay người cầm xiêm y lên.
Tóc y sượt qua mặt Trương Mạc, hắn theo bản năng nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy mái tóc đen dài, có cảm giác sờ lên sẽ rất mềm.
Chờ hắn phản ứng lại, tay đã đang sờ mái tóc dài của Đông Phương, mà y thì lại quay đầu lại mặt không chút thay đổi theo dõi hắn.
“…Tóc ngươi sờ thật mềm.” Trương Mạc sửng sốt cả nửa ngày mới mở miệng nói.
Đông Phương Bất Bại không nói gì, cầm xiêm y ngồi vào bên giường.
“Ta đói bụng, ngươi còn không đi nấu cơm.”
“Ta đi ngay.” Trương Mạc đứng lên, ra ngoài phòng mới dùng sức vỗ vỗ đầu… Bị làm sao mà lại thực sự sờ tóc Đông Phương!
Đông Phương Bất bại ở trong phòng không biết suy nghĩ miên man cái gì, chỉ có ánh mắt nhìn sói con ngủ trên giường chậm rãi trở nên ôn nhu.
Lúc trước mọi người nói y biến thành quái vật không phải nam cũng chẳng phải nữ. Lúc sau, lại đi tin Dương Liên Đình, họ Dương kia lại biến Nhật Nguyệt thần giáo thành chướng khí mù mịt.
Đông Phương Bất Bại cười cười, y làm sao lại không biết Dương Liên Đình kia chỉ là lợi dụng y để có quyền. Nhưng một mình lại thật sự rất tịch mịch… Biết tất cả chỉ là giả dối y cũng không sợ, không quan tâm, dù sao cuối cùng cũng bị hủy diệt thì mời ngươi theo ta, chúng ta chết cùng nhau đi. Kỳ thật, y mới là người ích kỷ nhất.
Có phải ông trời cuối cùng cũng từ bi với y sao? Ném Trương Mạc này đến bên y? Đông Phương Bất Bại dừng tay, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Cuộc sống hiện giờ, đều là Trương Mạc cho y, nếu đã như vậy thì y nhất định phải phụ trách tốt mới được.
“Đông Phương, thức ăn trong nhà không còn nhiều lắm, ta chưng 3 quả trứng cùng một đĩa rau trộn.” Trương Mạc bày bát ăn ở sảnh chính, nói.
“Buổi chiều ta đi theo ngươi mua đồ ăn.” Đông Phương Bất Bại ra khỏi phòng, mở miệng nói.
“Tốt, lần này có thể mua nhiều thức ăn một chút. Dù sao thời tiết cũng không nóng quá, có thể để hai đến ba ngày.” Trương Mạc cắn bánh mì, đột nhiên nhớ tới lũ sói con trong phòng, “Không được, bọn chúng thì làm sao bây giờ?”
“Suýt nữa thì quên, không có cách nào, ngươi lại đi một mình vậy.” Đông Phương Bất Bại có cảm giác nhóm sói con như mấy đứa nhỏ của y cùng Trương Mạc, bỗng dưng có chút vui vẻ.
Trương Mạc nhìn Hoắc lão nhân vội vội vàng vàng nháy mắt ra hiệu cho hắn, vì thế mỉm cười trả lời: “Đại công tử, nếu quý phủ có việc, ta sao lại có thể quấy rầy, ta liền trở về thôi.”
Lúc này, con sói con lúc trước đại khái là chờ nửa ngày không ai cho ăn, lại kêu lên. Trương Mạc…
Hoắc Khải nghe thấy âm thành liền sửng sốt, lập tức ý vị thâm trường nhìn Hoắc lão, nói: “Sao có thể như vậy? Chiêu đãi không chu toàn thì còn gì cấp bậc lễ nghĩa, vừa vặn ngài có thể cho tại hạ nhìn bảo bối của ngài cùng cha ta…”
Sắc mặt Hoắc lão đau khổ, vội vàng ngăn cản nói: “Khải nhi, Trương Mạc đã nói là phải đi. Ngươi theo ta đi ra sảnh chính đi!” Lại quay đầu nói với Trương Mạc, “Mang về chăm sóc tốt, ta tặng không.” Sau đó túm đứa con bước đi.
Trương Mạc hiểu ý, nhìn hai người đi ra ngoài liền đóng gói 5 con sói nhỏ mang đi. Một đường về nhà, lại nghe thấy tiếng kêu từ trong lòng phát ra ngày càng nhiều, Trương Mạc đành phải chạy càng nhanh…
____________
Đông Phương Bất Bại ở nhà làm xiêm y, nghe thấy Trương Mạc trở về liền đứng dậy định đi ra cửa đón lại thấy Trương Mạc vọt vào phòng của y, ôm trong lòng một cái gói nặng.
“Đông Phương, ngươi nhìn này…” Trương Mạc bất chấp sắc mặt kinh ngạc của Đông Phương, hoang mang rối loạn mà đem nhóm động vật để lên giường.
Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm mấy vật nhỏ đang gào khóc kêu to, nửa ngày mới phản ứng. Lập tức sai Trương Mạc, “Mau đi lấy nước đường!”
Trương Mạc chạy nhanh làm theo, hai người tay chân luốn cuống mất cả nửa ngày mới hầu hạ được mấy con sói nhỏ uống hết nước đường.
Mấy con sói nhỏ ăn no cảm thấy mỹ mãn liền lục tục ngủ, chỉ có con sói ban đầu kia còn tinh thần chấn hưng mà quơ móng vuốt nhỏ.
“Làm sao lại có bọn nó?” Đông Phương Bất Bại giơ tay chơi với móng vuốt nhỏ của sói con, hỏi.
“Hoắc lão nhân đưa, vốn chỉ cho một con. Nhưng Hoắc Khải quản nên hắn không dám nuôi, lại phải đưa ta mang về.” Trương Mạc tử hỏi phải xử lý mấy con sói nhỏ này như thế nào.
Đông Phương Bất Bại đột nhiên cười ra tiếng, chỉ thấy hai chân trước của con sói nhỏ kia bắt được bàn tay y.
“Ngươi muốn nuôi bọn chúng sao?” Trương Mạc kéo ghế dựa ngồi xuống.
“Nó là con gì?” Đông Phương Bất Bại vỗ vỗ đầu sói nhỏ, giúp nó gỡ mấy sợi lông bị rối.
“Sói trắng.” Trương Mạc cũng sờ đầu một con sói.
“Sói?” Đông Phương Bất Bại sửng sốt nói, “Màu trắng ư?”
“Rất hiếm thấy, nhưng thật sự là một loài sói.”
“…Trước cứ nuôi chúng nó đi.” Đông Phương Bất Bại nhăn mặt nhíu mày, nói.
“Được, nhưng cũng không nuôi lâu được.” Trương Mạc gỡ mấy sợi lông rối, “Bọn chúng trưởng thành sống không yên ổn được, cho dù chúng ta sống ở địa phương ít người cũng không có cách nào.”
Đông Phương Bất Bại không trả lời, lại nhìn bộ dạng ngủ im lặng của mấy con sói con, xoay người cầm xiêm y lên.
Tóc y sượt qua mặt Trương Mạc, hắn theo bản năng nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy mái tóc đen dài, có cảm giác sờ lên sẽ rất mềm.
Chờ hắn phản ứng lại, tay đã đang sờ mái tóc dài của Đông Phương, mà y thì lại quay đầu lại mặt không chút thay đổi theo dõi hắn.
“…Tóc ngươi sờ thật mềm.” Trương Mạc sửng sốt cả nửa ngày mới mở miệng nói.
Đông Phương Bất Bại không nói gì, cầm xiêm y ngồi vào bên giường.
“Ta đói bụng, ngươi còn không đi nấu cơm.”
“Ta đi ngay.” Trương Mạc đứng lên, ra ngoài phòng mới dùng sức vỗ vỗ đầu… Bị làm sao mà lại thực sự sờ tóc Đông Phương!
Đông Phương Bất bại ở trong phòng không biết suy nghĩ miên man cái gì, chỉ có ánh mắt nhìn sói con ngủ trên giường chậm rãi trở nên ôn nhu.
Lúc trước mọi người nói y biến thành quái vật không phải nam cũng chẳng phải nữ. Lúc sau, lại đi tin Dương Liên Đình, họ Dương kia lại biến Nhật Nguyệt thần giáo thành chướng khí mù mịt.
Đông Phương Bất Bại cười cười, y làm sao lại không biết Dương Liên Đình kia chỉ là lợi dụng y để có quyền. Nhưng một mình lại thật sự rất tịch mịch… Biết tất cả chỉ là giả dối y cũng không sợ, không quan tâm, dù sao cuối cùng cũng bị hủy diệt thì mời ngươi theo ta, chúng ta chết cùng nhau đi. Kỳ thật, y mới là người ích kỷ nhất.
Có phải ông trời cuối cùng cũng từ bi với y sao? Ném Trương Mạc này đến bên y? Đông Phương Bất Bại dừng tay, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Cuộc sống hiện giờ, đều là Trương Mạc cho y, nếu đã như vậy thì y nhất định phải phụ trách tốt mới được.
“Đông Phương, thức ăn trong nhà không còn nhiều lắm, ta chưng 3 quả trứng cùng một đĩa rau trộn.” Trương Mạc bày bát ăn ở sảnh chính, nói.
“Buổi chiều ta đi theo ngươi mua đồ ăn.” Đông Phương Bất Bại ra khỏi phòng, mở miệng nói.
“Tốt, lần này có thể mua nhiều thức ăn một chút. Dù sao thời tiết cũng không nóng quá, có thể để hai đến ba ngày.” Trương Mạc cắn bánh mì, đột nhiên nhớ tới lũ sói con trong phòng, “Không được, bọn chúng thì làm sao bây giờ?”
“Suýt nữa thì quên, không có cách nào, ngươi lại đi một mình vậy.” Đông Phương Bất Bại có cảm giác nhóm sói con như mấy đứa nhỏ của y cùng Trương Mạc, bỗng dưng có chút vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook