Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Dương Liên, biểu tình lại càng thêm vui vẻ, hai người cứ như vậy dựa vào nhau trong xe ngựa lay động, mỗi người một ngụm cùng uống cạn bầu rượu này.

Dương Liên để bình rượu đã uống xong qua một bên, lại thấy ánh mắt Đông Phương Bất Bại dán chặt vào bình còn lại thì không khỏi cười nói: “Chỉ dư lại một bình như vậy, nếu uống rồi sau này sẽ không có nữa.”

Đông Phương Bất Bại liếc nhìn bầu rượu, rõ ràng vẫn còn thèm thuồng mà mím môi.

Đã lâu Dương Liên không có uống rượu, hiện giờ cũng chỉ mấy ngụm như vậy đã khiến hắn đỏ mặt, đầu óc cũng hơi choáng váng, liếc mắt một chút thì thấy đôi môi trơn bóng của Đông Phương Bất Bại, khẽ híp mắt liền nghiêng người hôn lên.

“Liên đệ, ngươi say sao?” Đông Phương Bất Bại đỡ lấy Dương Liên, thật vất vả mới trốn khỏi sự xâm lược của hắn, thấy ánh mắt đối phương có chút mê ly thì cười hỏi.

“Ừ, hơi chóng mặt.” Dương Liên ôm lấy đôi vai của Đông Phương Bất Bại, vừa gặm cổ y vừa nói.

Đông Phương Bất Bại bị Dương Liên cắn đến mức tê ngứa một trận, không khỏi một bên nhẹ nhàng tránh né, một bên đỡ lấy đối phương. “Rượu này tác dụng chậm, Liên đệ cứ ngủ một giấc cho thoải mái.” Đông Phương Bất Bại cười nhẹ một tiếng rồi kéo Dương Liên đến cái đệm đã trải sẵn, muốn hắn nằm xuống.

“Đông Phương… trên người ngươi thật là thơm, ừ, thật muốn cắn một cái.” Dương Liên lại trườn đến trước mặt Đông Phương Bất Bại vừa cười vừa nói, lại còn dùng cái mũi ngửi ngửi, khi vừa dứt lời quả thực liền há mồm cắn một cái lên cổ Đông Phương Bất Bại, sau đó lại dùng răng nhẹ nhàng cọ cọ.

Gương mặt Đông Phương Bất Bại thoáng cái đỏ lên, trong mắt có thêm một phần ý cười, nhanh chóng đẩy tay đối phương ra. “Được rồi, Liên đệ, ngươi say, cứ ngủ một giấc trước đã.”

Dương Liên bắt lấy bờ vai của Đông Phương Bất Bại, hơi ngả người một chút liền đặt đối phương ở dưới thân. “Giáo chủ, ta đến hầu hạ người, sẽ làm người thoải mái, có được hay không?”

Dương Liên nói xong những lời này suýt nữa khiến cho Đông Phương Bất Bại cắn phải đầu lưỡi, hiện giờ bọn họ đang ngồi trên xe ngựa, bên ngoài còn có xa phu, vậy mà Dương Liên lại nói chuyện như vậy, rõ ràng là muốn… Đông Phương Bất Bại không khỏi nhức đầu một trận, vì sao Dương Liên uống say lại có bộ dạng này?

Vì thế Đông Phương Bất Bại chỉ có thể ôn nhu trấn an Dương Liên: “Liên đệ, hiện tại vẫn còn sớm, ngươi cứ nghỉ ngơi một chút, chờ khi đến khách *** chúng ta mới…”

Dương Liên chỉ cúi đầu chăm chú hôn lên gáy Đông Phương Bất Bại, không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Hiện tại ta liền khiến Đông Phương thoải mái.” Nói rồi bàn tay lập tức cởi y phục của Đông Phương Bất Bại ra, Đông Phương còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, bàn tay của hắn đã men theo đường cũ thâm nhập huyệt động phía dưới kia.

Đông Phương Bất Bại hít sâu một hơi, vội vàng muốn vươn tay bắt lấy Dương Liên, thế nhưng lại bị ngón tay bên trong huyệt động của y nhấn sâu một cái làm cho cả người mềm nhũn, đợi đến khi muốn ngăn cản lần nữa thì hai tay cũng đã bị Dương Liên khóa lại.

“Liên đệ… đừng!” Hô hấp khá gấp rút, Đông Phương Bất Bại bị động tác của Dương Liên khiến cho có chút động tình, không khỏi trốn tránh.

“Đông Phương… ta yêu ngươi!” Dương Liên bắt đầu quấn quýt đôi môi của Đông Phương Bất Bại, lẩm bẩm thốt ra một câu, nhưng chỉ một câu này đã thành công khiến Đông Phương Bất Bại vốn còn đang giãy giụa mềm nhũn cả ra. Đông Phương Bất Bại cắn môi, rồi cắn răng ra tay chế trụ Dương Liên, sau đó thanh thanh yết hầu vài cái, cao giọng nói với xa phu: “Chạy xe vào trong rừng, ngươi rời khỏi một chút, đợi đến khi ta gọi hẵng trở về.”

Xa phu nghe thấy thanh âm lạnh tanh của Đông Phương Bất Bại thì vội vàng đáp lời, cũng nhanh chóng đánh xe vào rừng cây, bản thân thì nhanh chóng xuống xe chạy mất. Đợi đến khi khí tức của xa phu đã triệt để biến mất, Đông Phương Bất Bại mới thả lỏng đôi môi đang cắn chặt ra, hừ nhẹ một tiếng. Thân thể của y bị Dương Liên trêu chọc đã một khoảng thời gian, thế nhưng cứ phải gồng mình đè nén bản thân, nhất định phải đợi đến sau khi xa phu rời đi mới chịu thả lỏng.

Dương Liên đã nhịn suốt nửa ngày rốt cuộc cũng được Đông Phương Bất Bại thả ra, nhanh chóng lao lên ôm lấy người nọ.

Lúc này gương mặt Đông Phương Bất Bại đã đỏ bừng, hai mắt mê ly, trong miệng cũng phát sinh tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, cả thân thể đều bị Dương Liên chi phối chìm đắm trong vui thích. Cứ như vậy, Dương Liên mơ mơ màng màng nương vào hơi rượu thống khoái đem Đông Phương Bất Bại giằng co một trận, đợi đến khi thư giải xong mới thoải mái tựa vào người đối phương thiếp đi.

Sau khi Đông Phương Bất Bại được Dương Liên buông tha thì hơn nửa ngày sau mới khôi phục lại, lúc nhìn thấy Dương Liên đang say ngủ trên người mình thì nhất thời nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể nhéo nhéo cái lỗ tai của Dương Liên rồi dời người qua một bên. Đông Phương Bất Bại từ từ ngồi dậy, vừa mới cử động một chút liền cảm nhận được sự ẩm ướt ở phía sau khiến cho gương mặt liền đỏ bừng trong nháy mắt, lại nhìn sang Dương Liên đang ngủ đến mức không biết trời trăng gì bên cạnh thì chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ lấy một cái khăn từ trong hành trang ra, dựa vào người của Dương Liên, rũ mi mắt xuống, tự mình xử lý phía sau.

“Đông Phương…”

Đang trong lúc Đông Phương Bất Bại đỏ mặt tự mình xử lý phía sau lại bị thanh âm đột ngột vang lên của Dương Liên làm cho hoảng sợ, biểu tình cứng đờ, vừa mở mắt ra đã thấy Dương Liên đang nhìn chằm chằm vào mình, nhất thời sợ tới mức động tác trên tay cũng ngừng lại, cứ thế mà cứng ngắc tựa lên người Dương Liên.

Ngay lúc Đông Phương Bất Bại xấu hổ không thôi, chỉ thấy Dương Liên hơi chép miệng, vươn tay trực tiếp kéo ái nhân vào lòng, sau đó mới hài lòng nhắm mắt lại.

Đông Phương Bất Bại lặng lẽ thở phào một cái nhìn gương mặt Dương Liên đang say ngủ, lần thứ hai thở hắt ra, lúc này mới vội vội vàng vàng dùng khăn lau sạch cơ thể cả hai, còn thay cả y phục.

Xa phu đợi ngoài bìa rừng một lúc lâu, lại nhìn sắc trời một chút, bấy giờ mới do dự tiến về phía xe ngựa, đợi đến khi còn cách xe một khoảng không quá xa mới nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận dò hỏi: “Công tử, có thể khởi hành chưa?”

Xa phu đợi hết nửa ngày mới nghe được cái thanh âm lạnh nhạt kia lên tiếng: “Ừ, đi thôi!” Bất quá lần này còn lộ ra một tầng thỏa mãn.

Đợi đến khi Dương Liên tỉnh lại lần nữa thì sắc trời bên ngoài đã tối sầm, có thể thong thả yên tĩnh ngủ thẳng một giấc hắn không khỏi cảm thấy thần thanh khí sảng, đợi đến khi nhìn quanh một vòng mới phát hiện Đông Phương Bất Bại còn đang nằm bên cạnh, có vẻ cũng đã ngủ rất lâu rồi.

“Đông Phương… dậy nào, sắc trời không còn sớm.” Dương Liên lay lay Đông Phương Bất Bại, người nọ hơi nhíu mày ôm lấy phần eo Dương Liên, cánh tay khẽ động một chút rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Dương Liên khẽ cười một tiếng rồi dùng tay nâng người Đông Phương Bất Bại lên. “Đông Phương, dậy nào, phải ăn chút gì đã, đã ngủ cả ngày rồi.”

Đông Phương Bất Bại bị Dương Liên lay động không ngừng như vậy rốt cuộc cũng bất đắc dĩ mở mắt ra, thấy gương mặt của người kia thì bất giác lộ ra nụ cười, thế nhưng còn chưa kịp để Dương Liên thấy rõ đã lập tức biến sắc, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.

Dương Liên cực kỳ kinh ngạc, rõ ràng hắn còn chưa thoát khỏi cảm giác đắm chìm trong gương mặt mỉm cười ôn nhu của Đông Phương Bất Bại, lại đột nhiên bị sự biến hóa trong nháy mắt này dọa sợ đến mức hoàn toàn không phản ứng kịp.

“Đông Phương, ngươi… làm sao vậy?” Trong lúc đang ấp úng hỏi, Dương Liên đã thấy Đông Phương Bất Bại ngồi dậy, tựa hồ là bị đau đớn ở đâu đó mà thần sắc trên mặt khá khó chịu, hắn đang định hỏi thêm một chút đã thấy trên cổ Đông Phương Bất Bại lộ ra dấu hôn thậm chí còn có vết cắn. Lúc này Dương Liên mới nghĩ đến, tựa hồ lúc sáng sau khi uống rượu xong hắn đã… vì vậy liền nuốt ngược lại câu hỏi kế tiếp vào trong bụng.

Đông Phương Bất Bại nhìn thần sắc biến hóa của Dương Liên liền biết hắn đã nhớ ra được, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Dương Liên mỉm cười cầu hòa, vội vàng nhích người qua đỡ lấy Đông Phương Bất Bại. “Đông Phương, cái kia… lúc đó ta uống say, ta không biết…” Nói xong, chỉ thấy thần sắc trên mặt người nọ không có chút thay đổi nào, Dương Liên lại vội vàng vươn tay xoa xoa hông của đối phương, tràn đầy ý vị lấy lòng.

“Để ta xem phía sau một chút, không bị thương chứ?” Dương Liên một bên xoa xoa, một bên kéo Đông Phương Bất Bại nằm úp sấp trong lòng mình rồi mới bắt đầu cởi y phục của y.

Đông Phương Bất Bại đỏ mặt lên, mím môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn để Dương Liên kiểm tra phía sau.

Chỗ đó đã hơi sưng đỏ, Dương Liên nhìn kỹ một chút thì hình như bên trong cũng chưa được xử lý sạch sẽ. “Đông Phương, ngươi tự mình xử lý… hình như không được sạch lắm, để ta giúp ngươi…”

“Im miệng, ngươi muốn làm liền làm, vì sao cần nhiều lời như vậy.” Từ lúc Dương Liên nói lời đầu tiên thì gương mặt Đông Phương Bất Bại đã đỏ hồng, lại nghe thấy Dương Liên cứ nói mãi không ngừng thì càng xấu hổ không ngớt, giờ mới giận tới mức vội vàng cắt lời của hắn.

Dương Liên hơi sững sờ ngẩng đầu lên, đợi đến khi nhìn thấy vành tai đỏ bừng của Đông Phương Bất Bại thì không khỏi cong khóe miệng lên, nghiêng người hôn lên gáy y một cái, sau đó lại nói: “Đông Phương, ngươi còn xấu hổ, ngượng ngùng gì nữa.”

“Liên đệ…” Đông Phương Bất Bại cắn môi nghiêng đầu nhìn Dương Liên.

“Được rồi, được rồi, ta không nói nữa.” Dương Liên thấy thần sắc Đông Phương Bất Bại có chút xấu hổ ủy khuất thì vội vàng xua tay, tiếp tục xử lý phía sau cho y, tiếp theo còn bôi thuốc mỡ lên. Lúc hắn sửa sang lại y phục cho Đông Phương Bất Bại xong, vừa đỡ người ngồi dậy thì xe ngựa cũng dừng lại.

“Công tử, ở đây có một gian khách ***, đêm nay chúng ta có nghỉ lại không?”

Dương Liên vén màn lên nhìn một chút rồi đồng ý.

Khi xuống xe ngựa, Dương Liên vừa thấy Đông Phương Bất Bại định bước ra đã vội vàng chạy sang đỡ lấy, nào ngờ lại bị Đông Phương Bất Bại quăng cho một ánh mắt lạnh buốt, nhất thời chỉ có thể xấu hổ vuốt mũi đứng sang một bên nhìn người nọ tự mình nhảy xuống.

Lúc hai chân Đông Phương Bất Bại vừa chạm đất, trong nháy mắt thân hình y khẽ lung lay, Dương Liên thấy vậy vội vàng đưa tay đỡ lấy.

Dưới chân bủn rủn, Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liên đưa tay qua liền thuận thế dựa vào, bàn tay còn len lén nhéo hông y một phát. Dương Liên tự biết đuối lý, chỉ có thể cắn răng chống đỡ lực đạo trên eo, bàn tay đặt trên lưng người kia, vẻ mặt đầy nịnh nọt. “Đông Phương, ta đỡ ngươi đi!”

Đông Phương Bất Bại nhìn thấy biểu tình này của Dương Liên mới nhẹ nhàng hừ một tiếng, tùy ý để y đỡ vào khách ***.

Dương Liên không thèm để ý đến ánh mắt mọi người mà đặt một gian phòng hạng nhất, cả đoạn đường đi đều nhìn chằm chằm vào sắc mặt Đông Phương Bất Bại, hai người vừa vào phòng liền lập tức phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước tắm, lại gọi thêm thức ăn. Đợi đến khi Dương Liên đóng cửa lại đã thấy Đông Phương Bất Bại nằm dài trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Dương Liên cười cười rót một chén nước bưng qua.

Đông Phương Bất Bại tiếp nhận chén nước Dương Liên dưa đến, đối với hành vi nịnh nọt của Dương Liên rốt cục cũng không nhịn được nữa mà cười ra tiếng. “Liên đệ, sau này ta nhất định không cho ngươi uống rượu.”

Dương Liên thấy Đông Phương Bất Bại nở nụ cười thì lập tức nhào qua ôm người vào lòng. “Đông Phương, chuyện này cũng không thể trách ta, ai bảo ngươi lại mê người như vậy.”

Đông Phương Bất Bại đỏ mặt lên, trong ánh mắt mang theo ý cười, y chỉ ho khan một tiếng liền ôm chầm lấy cổ của Dương Liên cắn mạnh một cái, ai bảo hôm nay lúc ở trên xe ngựa, Dương Liên ôm cổ y vừa hôn vừa cắn chứ.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương