Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu
-
Chương 66
Hoa Mãn Lâu một lời kinh người, đám người Nhậm Ngã Hành sửng sốt một chút, Nhậm Doanh Doanh trực tiếp thốt ra: “Hoa tiên sinh?! Người vừa nói cái gì đó?”
Hoa Mãn Lâu không trả lời vấn đề của Nhậm Doanh Doanh, chỉ chậm rãi đi đến trung tâm đại sảnh khách ***, quay về phía Nhậm Ngã Hành nói: “Ở đây có chút hẹp, không thuận tiện ra tay, xin Nhậm lão tiên sinh dời bước.” Nói xong còn làm ra một động tác thỉnh, sau đó liền bước ngang qua Nhậm Ngã Hành, rời khỏi khách ***.
Đến lúc này, đám giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo lại càng sửng sốt, nào ai đã từng nhìn thấy có người ước chiến như vậy? Hơn nữa vì sao Hoa Mãn Lâu lại vô duyên vô cớ tìm Nhậm Ngã Hành gây phiền phức? Đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Đừng nói người khác, cử động này của Hoa Mãn Lâu cũng khiến ma đầu Nhậm Ngã Hành có chút sờ không thấu, sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, tên thư sinh này là đang hạ chiến thư sao? Nhưng thật ra cũng có chút thú vị! Nhậm Ngã Hành “Hắc Hắc” cười vài tiếng, căn bản không quan tâm đến ndd, liền đi theo đối phương. Hôm nay lão đến là muốn đến gây phiền phức cho Nhật Nguyệt thần giáo, tuy rằng không biết thân phận của thư sinh này đến tột cùng là gì, thế nhưng dám lớn mật đứng ra khiêu chiến lão, Nhậm Ngã Hành cũng tuyệt đối không để ý có thêm một tế phẩm tự mình dâng đến tận cửa.
Nhậm Doanh Doanh gấp đến giơ chân, ở trong lòng nàng, Hoa Mãn Lâu còn trẻ như vậy cho dù võ công có cao minh đến thế nào cũng làm sao có thể trở thành đối thủ của Nhậm Ngã Hành? Thế nhưng Nhậm Doanh Doanh vừa định tiến lên ngăn cản đã bị Hướng Vấn Thiên cản lại. “Hướng thúc thúc, người làm cái gì vậy? Mau buông ra! Ta không thể để cho Hoa tiên sinh mạo hiểm!”
Mà Hướng Vấn Thiên chỉ nhìn Hoa Mãn Lâu, trầm giọng nói: “Sức ảnh hưởng của người này đối với Đông Phương Bất Bại là cực lớn, nếu hắn chết đi, chúng ta càng nắm chắc việc đối phó với kẻ kia. Ngươi chớ quên, Đông Phương Bất Bại dù sao cũng là giang hồ đệ nhất cao thủ. Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy cha mình gặp nguy hiểm sao?”
Nhậm Doanh Doanh cứng người tại chỗ, nàng đương nhiên biết tại sao Hướng Vấn Thiên lại nói ra những lời này, thế nhưng hiện tại nàng lại không biết làm sao ngăn cản việc này.
Hoa Mãn Lâu đoan trang bình thản đứng ở trước mặt Nhậm Ngã Hành, thái độ thản nhiên chẳng giống như đang phải đối mặt với tình thế sinh tử. Nhậm Ngã Hành híp mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, đột nhiên nói một câu: “Ngươi là người mù?”
Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Nhậm lão tiên sinh, ta có phải là người mù hay không cũng không quan trọng. Hôm nay ta chỉ muốn phế võ công của người.”
Nhậm Ngã Hành nghe vậy thì ngẩng ra, bất chợt cất lên một tiếng cười dài kinh thiên động địa, thật giống như vừa nghe xong chuyện cười lớn nhất thiên hạ. Lão lạnh nhạt nói với Hoa Mãn Lâu: “Tiểu tử, đã nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn là người đầu tiên dám nói chuyện với lão phu như vậy! Ngày hôm nay lão phu liền tăng thêm cho ngươi một chút phân lượng, đến lúc chết cũng đừng trách móc lão phu!” Nói rồi hai tay liền bắt đầu vận công động thủ.
“Cha! Xin đừng làm tổn thương hắn! Cầu người, đừng giết hắn!” Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh không ngừng cầu khẩn.
Nhậm Ngã Hành đối với người nữ nhi này ít nhiều cũng có chút để bụng, nghe vậy liền xoay người nói với Hoa Mãn Lâu: “Tiểu tử, nữ nhi của lão phu đối với ngươi dường như có vài phần tình ý. Nếu ngươi chịu thu hồi lời lúc nãy, lão phu liền lưu cho ngươi một con đường sống.”
Lúc này chân khí toàn thân của Hoa Mãn Lâu đều lưu chuyển, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất, đạm nhạt nói: “Hoa mỗ cũng không biết nói đùa, hảo ý của Nhậm tiểu thư, Hoa mỗ tâm lĩnh. Chỉ là trận chiến này liên quan đến nội tử, Hoa mỗ cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, tự nhiên không cam lòng nhìn nội tử bị ức hiếp. Nếu hiện tại lùi bước, bất luận tương lai thế nào, Hoa mỗ cũng không còn mặt mũi tự xưng là đại trượng phu mà sống tiếp!”
Một câu “Nhậm tiểu thư” của Hoa Mãn Lâu đã khiến sắc mặt của Nhậm Doanh Doanh trở nên sầu thảm, mà những lời phía sau đó càng giống như kim nhọn đâm vào tim nàng, khiến nàng đã không còn thốt được nên lời.
Mà Hoa Mãn Lâu hiện tại nào nhìn thấy một chút thần thái tao nhã nào, cả người đều nghiêm trang ngưng đọng.
Nhậm Ngã Hành nghe được những lời này trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quay, người mù trước mặt là đang nói muốn vì thê tử của mình lấy lại công đạo, thế nhưng nữ nhi của lão thoạt nhìn lại nặng lòng với hắn? Lẽ nào tiểu tử này đã sớm thành hôn? Thế nhưng Nhậm Ngã Hành thực sự không nghĩ qua mình từng đụng chạm với nữ nhân trẻ tuổi nào? Hơn nữa mười mấy năm qua lão vẫn bị nhốt dưới đáy Tây hồ, làm sao có thể mâu thuẫn với thê tử của hắn? Tính toán như thế nào thì thời gian cũng không đúng!
Lão nghĩ đến đó liền không khỏi hỏi: “Tiểu tử, thê tử ngươi đến tột cùng là người phương nào?”
Hoa Mãn Lâu đạm thanh nói: “Thê tử của ta là Đông Phương Bất Bại!”
A?! Lời này vừa dứt mọi người đều cả kinh! Thế nhưng Nhậm Ngã Hành còn không kịp nghĩ cho rõ ràng Hoa Mãn Lâu lại cất tiếng “Chớ nhiều lời nữa, xin chỉ giáo!” Lời này vừa xong, tuyệt kỹ thành danh Lưu Vân tụ của hắn đã được quán mãn kình lực lập tức tung ra trước mặt Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành hơi nhíu mày, chỉ một chiêu này, lão ngoài ý muốn phát hiện võ công của người trước mặt đúng là không kém! Vì vậy cũng quên việc cân nhắc ý tứ của Hoa Mãn Lâu, lập tức động thủ.
Nhậm Ngã Hành và Hoa Mãn Lâu đều là cao thủ, chiêu thức qua lại thật sự khiến người hoa mắt, ngay cả Hướng Vấn Thiên đang đứng bên cạnh cũng không nghĩ đến thanh niên kia lại có võ công cao như vậy. Hắn có thể trong sự tiến công liên tục của Nhậm Ngã Hành ung dung chống đỡ, thậm chí thân pháp di chuyển vẫn là phiêu dật tao nhã như vậy, chiêu thức chỉnh thể hoàn toàn nhìn không ra một chút chật vật nào.
Hướng Vấn Thiên không khỏi có chút kinh hãi, gã làm sao không rõ ràng sự cao minh của Nhậm Ngã Hành, thế nhưng công phu của Hoa Mãn Lâu hiển nhiên càng nằm ngoài dự liệu của gã. Kỳ thực, trong lòng Nhậm Ngã Hành cũng có chút kinh ngạc, lẽ nào đây chính là sóng sau xô sóng trước sao? Rõ ràng là một tiểu tử hậu sinh, thế nào lại có võ công cao thâm như vậy?! Hơn nữa, hắn còn là một người mù!
Nhậm Ngã Hành giao thủ đã lâu vẫn không chiếm được thượng phong, trong lòng cũng sinh ra phiền muộn, huống chi đây còn là trận đấu đầu tiên từ khi tái xuất của lão, còn là ngay dưới Hắc Mộc Nhai, bên cạnh có sự hiện diện không ít giáo chúng Thần giáo. Nếu không thể triệt hạ tiểu tử này, thể diện của lão tương lai phải đặt ở nơi nào? Nhậm Ngã Hành nghĩ vậy lần thứ hai phát ra tiếng cười quái dị, quát to: “Hảo tiểu tử! Xem chiêu!”
Nói xong câu này, Nhậm Ngã Hành thế mà không có tiếp tục tấn công, ngược lại còn lui về phía sau vài bước, Hoa Mãn Lâu cũng không có dừng lại, khinh công cực dụng linh hoạt đuổi theo. Thế nhưng Nhậm Ngã Hành vẫn là chiếm được vài giây giảm xóc, hai tay nhấc lên, kình khí trên người liền tụ vào lòng bàn tay, sinh ra lực hút to lớn.
Nhậm Doanh Doanh kinh hãi nhìn một màn này, nhịn không được la lên: “Hoa tiên sinh cẩn thận! Đó là Hấp tinh đại pháp!”
Hoa Mãn Lâu tựa hồ cũng nhận ra công lực của Nhậm Ngã Hành đột nhiên tăng mạnh, một trận áp lực truyền đến khiến hắn không khống chế được bị kéo về phía Nhậm Ngã Hành. Hoa Mãn Lâu lập tức dùng thiên cân trụy, hai chân gắt gao trụ lại, vận công đè ép. Mà kình khí của Nhậm Ngã Hành lại là càng lúc càng mạnh.
Tuy Hoa Mãn Lâu cũng cảm thấy được áp lực lớn dần, thế nhưng vẫn không chút hoang mang, trong lòng hắn biết rõ Nhậm Ngã Hành võ công cao cường, dù sao người này cũng là tiền nhiệm giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, không lý nào có thể yếu kém. Bất quá, Hoa Mãn Lâu đã nhiều lần giao thủ với Đông Phương Bất Bại, đối với sâu cạn của y cùng công lực của mình cũng có chút tâm đắc, huống hồ hắn vốn là loại người kiên nghị lãnh tĩnh, thế nên lại càng không bị sự biến đổi đột ngột này của Nhậm Ngã Hành làm cho tay chân luống cuống.
Đợi khi Hoa Mãn Lâu dùng thiên cân trụy trụ vững, tiếp theo Lưu Vân tụ cũng thuận thế dựng lên, tựa như gậy sắt đổ đồng, mãnh liệt đập về phía Nhậm Ngã Hành..
Nhậm Ngã Hành cười nhạt, lão chờ chính là giờ khắc này! Hấp tinh đại pháp lão tu luyện nhiều năm há phải trò đùa? Danh xứng với thực, loại công pháp này có thể hút khô công lực của đối thủ, chuyển hóa cho mình sử dụng. Về phần đối thủ? kết quả chính là bị hút khô, bạch cốt sâm sâm! Nhậm Ngã Hành từ đầu nghiên cứu một công pháp này phần nhiều là vì dùng để đối phó Đông Phương Bất Bại, hiện tại lại dùng Hoa Mãn Lâu thử nước, Nhậm Ngã Hành tự nhận cũng coi như đã để mắt đến hắn rồi.
Nhậm Ngã Hành thấy Lưu Vân tụ của Hoa Mãn Lâu đánh tới càng là vui mừng, vươn tay dự định nghênh đón, Hấp tinh đại pháp cũng lưu chuyển đến mười phần, thầm nghĩ muốn trong một hơi thở hút khô công lực toàn thân của Hoa Mãn Lâu. Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh thấy vậy kinh hãi cực điểm, muốn xông tới, lại bị Hướng Vấn Thiên vững vàng chế trụ. Nàng chỉ có thể lạc giọng hô: “Đừng chạm vào tay của cha ta! Hoa tiên sinh…” Ngay lập tức, Hướng Vấn Thiên cũng điểm luôn á huyệt của nàng.
Hoa Mãn Lâu kỳ thực cũng cảm thấy loại công pháp này của Nhậm Ngã Hành cực kỳ quỷ dị, nghe được lời nhắc nhở của Nhậm Doanh Doanh, hơn nữa cảm thấy hấp lực mạnh mẽ đến từ đối phương, người thông minh như Hoa Mãn Lâu ít nhiều cũng đoán được sự kỳ quặc trong đó. Chỉ là Hoa Mãn Lâu cũng không phải kẻ yếu, cái gọi là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Hắn lại từng sợ qua ai đâu?
Nói Hoa Mãn Lâu không biết tự lượng sức cũng được, tài cao gan lớn cũng tốt, ngược lại hắn cũng không nghe lời khuyên can của Nhậm Doanh Doanh, mạnh mẽ quất thẳng Lưu Vân tụ lên tay Nhậm Ngã Hành. Mà ‘Hấp tinh đại pháp’ trứ danh cũng ngay thời khắc đó lập tức vận chuyển.
Thời khắc này, thần sắc Hoa Mãn Lâu khẽ biết, giống như không nghĩ đến võ công của Nhậm Ngã Hành đúng là bá đạo như vậy. Bất quá, tình cảnh hiện tại lại càng ngoài dự đoán của mọi người, nhất là Nhậm Ngã Hành. Lão vốn cho rằng chỉ cần mình bắt được Lưu Vân tụ của Hoa Mãn Lâu là có thể một hơi hút khô công lực của đối phương, nào biết, chẳng hiểu vì sao lão lại không có cách nào hoàn toàn vận dụng ‘Hấp tinh đại pháp’, kình lực của Hoa Mãn Lâu chỉ có một dòng cực nhỏ chảy về phía Nhậm Ngã Hành.
Hoa Mãn Lâu ý thức được công lực của Nhậm Ngã Hành quả nhiên không sai biệt lắm với phán đoán của mình, thầm nghĩ người này quả nhiên tâm địa hiểm ác, loại võ công thương thiên hại lý này cư nhiên cũng dám luyện! Ý định muốn phế võ công của Nhậm Ngã Hành trong lòng hắn càng thêm kiên định.
Từ lúc hắn biết Đông Phương Bất Bại đến tột cùng vì sao lại làm ra chuyện tự cung, trong lòng Hoa Mãn Lâu giống như luôn ghim lại một cái gai, tình cảm của hắn đối với Đông Phương Bất Bại tự nhiên không thể nghi ngờ, vậy nên càng thêm xót xa trước những ủy khuất của y, đối với đầu xỏ gây tội Nhậm Ngã Hành hiển nhiên không có thiện cảm gì. Chỉ là, ngay từ đầu Hoa Mãn Lâu cho rằng Đông Phương Bất Bại đã giải quyết xong người này, bất luận là giam hay là giết, người này tương đương sẽ không xuất hiện thêm lần nữa.
Thế nhưng, từ lúc nghe được Nhậm Ngã Hành tin tức Nhậm Ngã Hành có thể đã tái xuất giang hồ, trong lòng Hoa Mãn Lâu liền manh nha một chút tư tâm. Đến hiện tại, từ lời nói của Hoa Mãn Lâu đã biểu lộ rất rõ lập trường, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cho những người đã thương tổn đến Đông Phương Bất Bại. Chuyện này thật ra cũng không khó lý giải, bất luận bề ngoài của Hoa Mãn Lâu có bao nhiêu tao nhã, tâm tình có bao nhiêu chán ghét sát sinh, thế nhưng hắn cũng tuyệt đối là một nam nhân.
Như vậy cũng tức là, hắn làm sao có thể nhẫn nhịn nhìn người ta ức hiếp lên đầu thê tử của mình chứ? Mà bản thân hắn xưa nay lại không thích sát sinh, vì vậy mới có mấy lời muốn phế võ công vừa rồi. Tâm trí của Hoa Mãn Lâu trước giờ kiên định không lay, chuyện đã nhận định tuyệt đối sẽ không cải biến, hơn nữa tâm tính ghét ác như thù khiến cho khi đối mặt một nhân vật tu luyện loại võ công tà ác như vậy, hắn làm sao dễ dàng buông tha? Bất luận là vì Đông Phương Bất Bại cũng được, hoặc nói là vì võ lâm thiên hạ cũng tốt!
Hoa Mãn Lâu vận khởi kình lực toàn thân, lần nữa thôi động Lưu Vân tụ tập kích Nhậm Ngã Hành. Mà Nhậm Ngã Hành sau khi phát hiện Hấp tinh đại pháp của mình gần như vô hiệu với Hoa Mãn Lâu liền nhất thời có vẻ hơi chút bị động. Mà tình hình trước mặt cũng khiến cho Nhậm Doanh Doanh và Hướng Vấn Thiên đang đứng một bên nhìn đến mắt mũi choáng váng, mà bọn giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo thì lại âm thầm tán thưởng, chỉ là trên mặt lại không dám lộ ra chút nào.
Bất quá, bản thân Hoa Mãn Lâu cũng biết rõ tình hình của mình, công lực của hắn kỳ thực cũng không phải không có bị công pháp của Nhậm Ngã Hành ảnh hưởng, ngược lại càng lúc càng hao tổn lợi hại hơn. Hoa Mãn Lâu biết rõ nội kình của hắn là bởi vì thông qua Lưu Vân tụ truyền đi, thế nên mới hao tổn chậm như vậy, công pháp Lưu Vân tụ này so với những công pháp khác bất đồng, hồn nhiên thiên thành, tự thân đã là một vòng lưu chuyển hoàn thiện, đứng riêng một phái, người ngoài muốn đánh vỡ cục diện này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bất quá công lực của Nhậm Ngã Hành quả thực cũng rất kinh người, Hấp tinh đại pháp của lão giống như thủy triều một đợt lại một đợt, càng lúc càng mạnh, Hoa Mãn Lâu hiểu rõ nếu mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy, người bất lợi hiển nhiên là hắn. Nghĩ đến chỗ này, phương thức vận công của hắn liền thay đổi, bắt đầu dùng nhanh đánh nhanh, tung ra hàng loạt chiêu thức khiến người hoa mắt, không ngừng tập kích Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành vô cùng giận dữ, đem Hấp tinh đại pháp vận dụng đến cực điểm, một bên chống đỡ công kích của Hoa Mãn Lâu, một bên hấp thụ nội kình của đối phương đổ xuống, ngoài miệng còn châm chọc: “Tiểu tử, lão phu thật muốn xem ngươi có thể cậy mạnh đến khi nào!”
Hoa Mãn Lâu cũng không trả lời, chỉ là một chiêu lại một chiêu mạnh mẽ không ngừng đánh về phía lão, khiến cho người xung quanh không khỏi mục trừng khẩu ngốc. Nhậm Ngã Hành là ai? Là tiền nhiệm giáo chủ ma giáo, ở trên giang hồ cũng là nhân vật thành danh đã lâu, thế nhưng lúc này lại đối với một thư sinh mù không chút tên tuổi giang hồ, nổi danh vì mười vạn lượng tiền thưởng trở nên… bó tay hết cách…
Sự phiền muộn của Nhậm Ngã Hành lúc này có thể đoán!
Theo thời gian trôi qua, Nhậm Ngã Hành và Hoa Mãn Lâu song song tiến vào trạng thái giằng co chiến đấu, y phục của Hoa Mãn Lâu tung bay như hồ điệp, Lưu Vân tụ hầu như đã tập kích xong một vòng đại huyệt trên người Nhậm Ngã Hành, mà Nhậm Ngã Hành cũng giống như quyết tâm phải dùng Hấp tinh đại pháp hút khô Hoa Mãn Lâu. Hai người giống như không biết mệt mỏi kềm chế lẫn nhau, ngay khi tất cả mọi người đã bắt đầu nhìn mà uể oải, đột nhiên dị biến nổi lên.
Tuổi tác của Nhậm Ngã Hành dù sao cũng đã cao! Võ công của lão dù có lợi hại đến đâu cũng không tránh được sự bào mòn của năm tháng. Hơn nữa lão vừa chạy khỏi lao ngục không lâu, thân thể cùng thể lực hiển nhiên không thể tính là hoàn toàn hồi phục, Hấp tinh đại pháp có thể hút kình lực của người khác nhưng cũng cực kỳ hao tổn nội công của người vận dụng, chỉ là trước giờ tốc độ hấp thu của nó rất cao, có thể bảo trì tình thế cân đối. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Nhậm Ngã Hành lại gặp được kình địch như Hoa Mãn Lâu, nội công của hắn đi theo con đường đặc biệt, khiến lão không chiếm được một chút chỗ tốt nào, hơn nữa dưới tình thế giằng co kéo dài, tiêu hao mãnh liệt càng không thể vượt qua địch thủ trẻ tuổi như Hoa Mãn Lâu?
Hoa Mãn Lâu rõ ràng cảm nhận được nội lực của Nhậm Ngã Hành đã bắt đầu suy giảm, nhận thức này đối với hắn mà nói chính là một khích lệ, cười lên sang sảng: “Nhậm lão tiên sinh, Hoa mỗ đắc tội!” Nói xong công kích lại càng trở nên kịch liệt.
Chuyển biến đột nhiên xuất hiện giữa hai người khiến Hướng Vấn Thiên đang đứng bên cạnh nhíu mày thật sâu. Gã nghìn vạn lần không ngờ đến võ công của một kẻ mù lại có thể đánh đồng với Nhậm giáo chủ, kỳ thực gã không biết tình huống hiện tại là do Nhậm Ngã Hành ban đầu đã quá coi thường Hoa Mãn Lâu, hơn nữa một lòng quấn quýt Hấp tinh đại pháp không buông nên mới rơi xuống hạ phong. Nếu từ đầu Nhậm Ngã Hành dựa vào chiêu thức và nội công thâm hậu của mình, Hoa Mãn Lâu muốn chiếm lợi thế cũng nào phải việc dễ dàng.
Hướng Vấn Thiên không thể để cho tình huống tiếp tục như vậy nữa, gã quét mắt về phía giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo xung quanh, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, nếu như trận này bị lưu truyền ra ngoài, đối với Nhậm giáo chủ còn không phải trở thành đả kích cực lớn sao? Giang hồ đại lão lại có thể cùng một thanh niên vô danh triền đấu đến tận nông nỗi này…
Nghĩ tới đây, Hướng Vấn Thiên đột nhiên tung người rút kiếm hướng về phía Hoa Mãn Lâu, mũi kiếm của gã thẳng tắp hướng về đại huyệt sau lưng đối phương!
Hoa Mãn Lâu không trả lời vấn đề của Nhậm Doanh Doanh, chỉ chậm rãi đi đến trung tâm đại sảnh khách ***, quay về phía Nhậm Ngã Hành nói: “Ở đây có chút hẹp, không thuận tiện ra tay, xin Nhậm lão tiên sinh dời bước.” Nói xong còn làm ra một động tác thỉnh, sau đó liền bước ngang qua Nhậm Ngã Hành, rời khỏi khách ***.
Đến lúc này, đám giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo lại càng sửng sốt, nào ai đã từng nhìn thấy có người ước chiến như vậy? Hơn nữa vì sao Hoa Mãn Lâu lại vô duyên vô cớ tìm Nhậm Ngã Hành gây phiền phức? Đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Đừng nói người khác, cử động này của Hoa Mãn Lâu cũng khiến ma đầu Nhậm Ngã Hành có chút sờ không thấu, sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, tên thư sinh này là đang hạ chiến thư sao? Nhưng thật ra cũng có chút thú vị! Nhậm Ngã Hành “Hắc Hắc” cười vài tiếng, căn bản không quan tâm đến ndd, liền đi theo đối phương. Hôm nay lão đến là muốn đến gây phiền phức cho Nhật Nguyệt thần giáo, tuy rằng không biết thân phận của thư sinh này đến tột cùng là gì, thế nhưng dám lớn mật đứng ra khiêu chiến lão, Nhậm Ngã Hành cũng tuyệt đối không để ý có thêm một tế phẩm tự mình dâng đến tận cửa.
Nhậm Doanh Doanh gấp đến giơ chân, ở trong lòng nàng, Hoa Mãn Lâu còn trẻ như vậy cho dù võ công có cao minh đến thế nào cũng làm sao có thể trở thành đối thủ của Nhậm Ngã Hành? Thế nhưng Nhậm Doanh Doanh vừa định tiến lên ngăn cản đã bị Hướng Vấn Thiên cản lại. “Hướng thúc thúc, người làm cái gì vậy? Mau buông ra! Ta không thể để cho Hoa tiên sinh mạo hiểm!”
Mà Hướng Vấn Thiên chỉ nhìn Hoa Mãn Lâu, trầm giọng nói: “Sức ảnh hưởng của người này đối với Đông Phương Bất Bại là cực lớn, nếu hắn chết đi, chúng ta càng nắm chắc việc đối phó với kẻ kia. Ngươi chớ quên, Đông Phương Bất Bại dù sao cũng là giang hồ đệ nhất cao thủ. Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy cha mình gặp nguy hiểm sao?”
Nhậm Doanh Doanh cứng người tại chỗ, nàng đương nhiên biết tại sao Hướng Vấn Thiên lại nói ra những lời này, thế nhưng hiện tại nàng lại không biết làm sao ngăn cản việc này.
Hoa Mãn Lâu đoan trang bình thản đứng ở trước mặt Nhậm Ngã Hành, thái độ thản nhiên chẳng giống như đang phải đối mặt với tình thế sinh tử. Nhậm Ngã Hành híp mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, đột nhiên nói một câu: “Ngươi là người mù?”
Hoa Mãn Lâu nhẹ nhàng mỉm cười, cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Nhậm lão tiên sinh, ta có phải là người mù hay không cũng không quan trọng. Hôm nay ta chỉ muốn phế võ công của người.”
Nhậm Ngã Hành nghe vậy thì ngẩng ra, bất chợt cất lên một tiếng cười dài kinh thiên động địa, thật giống như vừa nghe xong chuyện cười lớn nhất thiên hạ. Lão lạnh nhạt nói với Hoa Mãn Lâu: “Tiểu tử, đã nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn là người đầu tiên dám nói chuyện với lão phu như vậy! Ngày hôm nay lão phu liền tăng thêm cho ngươi một chút phân lượng, đến lúc chết cũng đừng trách móc lão phu!” Nói rồi hai tay liền bắt đầu vận công động thủ.
“Cha! Xin đừng làm tổn thương hắn! Cầu người, đừng giết hắn!” Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh không ngừng cầu khẩn.
Nhậm Ngã Hành đối với người nữ nhi này ít nhiều cũng có chút để bụng, nghe vậy liền xoay người nói với Hoa Mãn Lâu: “Tiểu tử, nữ nhi của lão phu đối với ngươi dường như có vài phần tình ý. Nếu ngươi chịu thu hồi lời lúc nãy, lão phu liền lưu cho ngươi một con đường sống.”
Lúc này chân khí toàn thân của Hoa Mãn Lâu đều lưu chuyển, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất, đạm nhạt nói: “Hoa mỗ cũng không biết nói đùa, hảo ý của Nhậm tiểu thư, Hoa mỗ tâm lĩnh. Chỉ là trận chiến này liên quan đến nội tử, Hoa mỗ cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, tự nhiên không cam lòng nhìn nội tử bị ức hiếp. Nếu hiện tại lùi bước, bất luận tương lai thế nào, Hoa mỗ cũng không còn mặt mũi tự xưng là đại trượng phu mà sống tiếp!”
Một câu “Nhậm tiểu thư” của Hoa Mãn Lâu đã khiến sắc mặt của Nhậm Doanh Doanh trở nên sầu thảm, mà những lời phía sau đó càng giống như kim nhọn đâm vào tim nàng, khiến nàng đã không còn thốt được nên lời.
Mà Hoa Mãn Lâu hiện tại nào nhìn thấy một chút thần thái tao nhã nào, cả người đều nghiêm trang ngưng đọng.
Nhậm Ngã Hành nghe được những lời này trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quay, người mù trước mặt là đang nói muốn vì thê tử của mình lấy lại công đạo, thế nhưng nữ nhi của lão thoạt nhìn lại nặng lòng với hắn? Lẽ nào tiểu tử này đã sớm thành hôn? Thế nhưng Nhậm Ngã Hành thực sự không nghĩ qua mình từng đụng chạm với nữ nhân trẻ tuổi nào? Hơn nữa mười mấy năm qua lão vẫn bị nhốt dưới đáy Tây hồ, làm sao có thể mâu thuẫn với thê tử của hắn? Tính toán như thế nào thì thời gian cũng không đúng!
Lão nghĩ đến đó liền không khỏi hỏi: “Tiểu tử, thê tử ngươi đến tột cùng là người phương nào?”
Hoa Mãn Lâu đạm thanh nói: “Thê tử của ta là Đông Phương Bất Bại!”
A?! Lời này vừa dứt mọi người đều cả kinh! Thế nhưng Nhậm Ngã Hành còn không kịp nghĩ cho rõ ràng Hoa Mãn Lâu lại cất tiếng “Chớ nhiều lời nữa, xin chỉ giáo!” Lời này vừa xong, tuyệt kỹ thành danh Lưu Vân tụ của hắn đã được quán mãn kình lực lập tức tung ra trước mặt Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành hơi nhíu mày, chỉ một chiêu này, lão ngoài ý muốn phát hiện võ công của người trước mặt đúng là không kém! Vì vậy cũng quên việc cân nhắc ý tứ của Hoa Mãn Lâu, lập tức động thủ.
Nhậm Ngã Hành và Hoa Mãn Lâu đều là cao thủ, chiêu thức qua lại thật sự khiến người hoa mắt, ngay cả Hướng Vấn Thiên đang đứng bên cạnh cũng không nghĩ đến thanh niên kia lại có võ công cao như vậy. Hắn có thể trong sự tiến công liên tục của Nhậm Ngã Hành ung dung chống đỡ, thậm chí thân pháp di chuyển vẫn là phiêu dật tao nhã như vậy, chiêu thức chỉnh thể hoàn toàn nhìn không ra một chút chật vật nào.
Hướng Vấn Thiên không khỏi có chút kinh hãi, gã làm sao không rõ ràng sự cao minh của Nhậm Ngã Hành, thế nhưng công phu của Hoa Mãn Lâu hiển nhiên càng nằm ngoài dự liệu của gã. Kỳ thực, trong lòng Nhậm Ngã Hành cũng có chút kinh ngạc, lẽ nào đây chính là sóng sau xô sóng trước sao? Rõ ràng là một tiểu tử hậu sinh, thế nào lại có võ công cao thâm như vậy?! Hơn nữa, hắn còn là một người mù!
Nhậm Ngã Hành giao thủ đã lâu vẫn không chiếm được thượng phong, trong lòng cũng sinh ra phiền muộn, huống chi đây còn là trận đấu đầu tiên từ khi tái xuất của lão, còn là ngay dưới Hắc Mộc Nhai, bên cạnh có sự hiện diện không ít giáo chúng Thần giáo. Nếu không thể triệt hạ tiểu tử này, thể diện của lão tương lai phải đặt ở nơi nào? Nhậm Ngã Hành nghĩ vậy lần thứ hai phát ra tiếng cười quái dị, quát to: “Hảo tiểu tử! Xem chiêu!”
Nói xong câu này, Nhậm Ngã Hành thế mà không có tiếp tục tấn công, ngược lại còn lui về phía sau vài bước, Hoa Mãn Lâu cũng không có dừng lại, khinh công cực dụng linh hoạt đuổi theo. Thế nhưng Nhậm Ngã Hành vẫn là chiếm được vài giây giảm xóc, hai tay nhấc lên, kình khí trên người liền tụ vào lòng bàn tay, sinh ra lực hút to lớn.
Nhậm Doanh Doanh kinh hãi nhìn một màn này, nhịn không được la lên: “Hoa tiên sinh cẩn thận! Đó là Hấp tinh đại pháp!”
Hoa Mãn Lâu tựa hồ cũng nhận ra công lực của Nhậm Ngã Hành đột nhiên tăng mạnh, một trận áp lực truyền đến khiến hắn không khống chế được bị kéo về phía Nhậm Ngã Hành. Hoa Mãn Lâu lập tức dùng thiên cân trụy, hai chân gắt gao trụ lại, vận công đè ép. Mà kình khí của Nhậm Ngã Hành lại là càng lúc càng mạnh.
Tuy Hoa Mãn Lâu cũng cảm thấy được áp lực lớn dần, thế nhưng vẫn không chút hoang mang, trong lòng hắn biết rõ Nhậm Ngã Hành võ công cao cường, dù sao người này cũng là tiền nhiệm giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, không lý nào có thể yếu kém. Bất quá, Hoa Mãn Lâu đã nhiều lần giao thủ với Đông Phương Bất Bại, đối với sâu cạn của y cùng công lực của mình cũng có chút tâm đắc, huống hồ hắn vốn là loại người kiên nghị lãnh tĩnh, thế nên lại càng không bị sự biến đổi đột ngột này của Nhậm Ngã Hành làm cho tay chân luống cuống.
Đợi khi Hoa Mãn Lâu dùng thiên cân trụy trụ vững, tiếp theo Lưu Vân tụ cũng thuận thế dựng lên, tựa như gậy sắt đổ đồng, mãnh liệt đập về phía Nhậm Ngã Hành..
Nhậm Ngã Hành cười nhạt, lão chờ chính là giờ khắc này! Hấp tinh đại pháp lão tu luyện nhiều năm há phải trò đùa? Danh xứng với thực, loại công pháp này có thể hút khô công lực của đối thủ, chuyển hóa cho mình sử dụng. Về phần đối thủ? kết quả chính là bị hút khô, bạch cốt sâm sâm! Nhậm Ngã Hành từ đầu nghiên cứu một công pháp này phần nhiều là vì dùng để đối phó Đông Phương Bất Bại, hiện tại lại dùng Hoa Mãn Lâu thử nước, Nhậm Ngã Hành tự nhận cũng coi như đã để mắt đến hắn rồi.
Nhậm Ngã Hành thấy Lưu Vân tụ của Hoa Mãn Lâu đánh tới càng là vui mừng, vươn tay dự định nghênh đón, Hấp tinh đại pháp cũng lưu chuyển đến mười phần, thầm nghĩ muốn trong một hơi thở hút khô công lực toàn thân của Hoa Mãn Lâu. Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh thấy vậy kinh hãi cực điểm, muốn xông tới, lại bị Hướng Vấn Thiên vững vàng chế trụ. Nàng chỉ có thể lạc giọng hô: “Đừng chạm vào tay của cha ta! Hoa tiên sinh…” Ngay lập tức, Hướng Vấn Thiên cũng điểm luôn á huyệt của nàng.
Hoa Mãn Lâu kỳ thực cũng cảm thấy loại công pháp này của Nhậm Ngã Hành cực kỳ quỷ dị, nghe được lời nhắc nhở của Nhậm Doanh Doanh, hơn nữa cảm thấy hấp lực mạnh mẽ đến từ đối phương, người thông minh như Hoa Mãn Lâu ít nhiều cũng đoán được sự kỳ quặc trong đó. Chỉ là Hoa Mãn Lâu cũng không phải kẻ yếu, cái gọi là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Hắn lại từng sợ qua ai đâu?
Nói Hoa Mãn Lâu không biết tự lượng sức cũng được, tài cao gan lớn cũng tốt, ngược lại hắn cũng không nghe lời khuyên can của Nhậm Doanh Doanh, mạnh mẽ quất thẳng Lưu Vân tụ lên tay Nhậm Ngã Hành. Mà ‘Hấp tinh đại pháp’ trứ danh cũng ngay thời khắc đó lập tức vận chuyển.
Thời khắc này, thần sắc Hoa Mãn Lâu khẽ biết, giống như không nghĩ đến võ công của Nhậm Ngã Hành đúng là bá đạo như vậy. Bất quá, tình cảnh hiện tại lại càng ngoài dự đoán của mọi người, nhất là Nhậm Ngã Hành. Lão vốn cho rằng chỉ cần mình bắt được Lưu Vân tụ của Hoa Mãn Lâu là có thể một hơi hút khô công lực của đối phương, nào biết, chẳng hiểu vì sao lão lại không có cách nào hoàn toàn vận dụng ‘Hấp tinh đại pháp’, kình lực của Hoa Mãn Lâu chỉ có một dòng cực nhỏ chảy về phía Nhậm Ngã Hành.
Hoa Mãn Lâu ý thức được công lực của Nhậm Ngã Hành quả nhiên không sai biệt lắm với phán đoán của mình, thầm nghĩ người này quả nhiên tâm địa hiểm ác, loại võ công thương thiên hại lý này cư nhiên cũng dám luyện! Ý định muốn phế võ công của Nhậm Ngã Hành trong lòng hắn càng thêm kiên định.
Từ lúc hắn biết Đông Phương Bất Bại đến tột cùng vì sao lại làm ra chuyện tự cung, trong lòng Hoa Mãn Lâu giống như luôn ghim lại một cái gai, tình cảm của hắn đối với Đông Phương Bất Bại tự nhiên không thể nghi ngờ, vậy nên càng thêm xót xa trước những ủy khuất của y, đối với đầu xỏ gây tội Nhậm Ngã Hành hiển nhiên không có thiện cảm gì. Chỉ là, ngay từ đầu Hoa Mãn Lâu cho rằng Đông Phương Bất Bại đã giải quyết xong người này, bất luận là giam hay là giết, người này tương đương sẽ không xuất hiện thêm lần nữa.
Thế nhưng, từ lúc nghe được Nhậm Ngã Hành tin tức Nhậm Ngã Hành có thể đã tái xuất giang hồ, trong lòng Hoa Mãn Lâu liền manh nha một chút tư tâm. Đến hiện tại, từ lời nói của Hoa Mãn Lâu đã biểu lộ rất rõ lập trường, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cho những người đã thương tổn đến Đông Phương Bất Bại. Chuyện này thật ra cũng không khó lý giải, bất luận bề ngoài của Hoa Mãn Lâu có bao nhiêu tao nhã, tâm tình có bao nhiêu chán ghét sát sinh, thế nhưng hắn cũng tuyệt đối là một nam nhân.
Như vậy cũng tức là, hắn làm sao có thể nhẫn nhịn nhìn người ta ức hiếp lên đầu thê tử của mình chứ? Mà bản thân hắn xưa nay lại không thích sát sinh, vì vậy mới có mấy lời muốn phế võ công vừa rồi. Tâm trí của Hoa Mãn Lâu trước giờ kiên định không lay, chuyện đã nhận định tuyệt đối sẽ không cải biến, hơn nữa tâm tính ghét ác như thù khiến cho khi đối mặt một nhân vật tu luyện loại võ công tà ác như vậy, hắn làm sao dễ dàng buông tha? Bất luận là vì Đông Phương Bất Bại cũng được, hoặc nói là vì võ lâm thiên hạ cũng tốt!
Hoa Mãn Lâu vận khởi kình lực toàn thân, lần nữa thôi động Lưu Vân tụ tập kích Nhậm Ngã Hành. Mà Nhậm Ngã Hành sau khi phát hiện Hấp tinh đại pháp của mình gần như vô hiệu với Hoa Mãn Lâu liền nhất thời có vẻ hơi chút bị động. Mà tình hình trước mặt cũng khiến cho Nhậm Doanh Doanh và Hướng Vấn Thiên đang đứng một bên nhìn đến mắt mũi choáng váng, mà bọn giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo thì lại âm thầm tán thưởng, chỉ là trên mặt lại không dám lộ ra chút nào.
Bất quá, bản thân Hoa Mãn Lâu cũng biết rõ tình hình của mình, công lực của hắn kỳ thực cũng không phải không có bị công pháp của Nhậm Ngã Hành ảnh hưởng, ngược lại càng lúc càng hao tổn lợi hại hơn. Hoa Mãn Lâu biết rõ nội kình của hắn là bởi vì thông qua Lưu Vân tụ truyền đi, thế nên mới hao tổn chậm như vậy, công pháp Lưu Vân tụ này so với những công pháp khác bất đồng, hồn nhiên thiên thành, tự thân đã là một vòng lưu chuyển hoàn thiện, đứng riêng một phái, người ngoài muốn đánh vỡ cục diện này cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bất quá công lực của Nhậm Ngã Hành quả thực cũng rất kinh người, Hấp tinh đại pháp của lão giống như thủy triều một đợt lại một đợt, càng lúc càng mạnh, Hoa Mãn Lâu hiểu rõ nếu mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy, người bất lợi hiển nhiên là hắn. Nghĩ đến chỗ này, phương thức vận công của hắn liền thay đổi, bắt đầu dùng nhanh đánh nhanh, tung ra hàng loạt chiêu thức khiến người hoa mắt, không ngừng tập kích Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành vô cùng giận dữ, đem Hấp tinh đại pháp vận dụng đến cực điểm, một bên chống đỡ công kích của Hoa Mãn Lâu, một bên hấp thụ nội kình của đối phương đổ xuống, ngoài miệng còn châm chọc: “Tiểu tử, lão phu thật muốn xem ngươi có thể cậy mạnh đến khi nào!”
Hoa Mãn Lâu cũng không trả lời, chỉ là một chiêu lại một chiêu mạnh mẽ không ngừng đánh về phía lão, khiến cho người xung quanh không khỏi mục trừng khẩu ngốc. Nhậm Ngã Hành là ai? Là tiền nhiệm giáo chủ ma giáo, ở trên giang hồ cũng là nhân vật thành danh đã lâu, thế nhưng lúc này lại đối với một thư sinh mù không chút tên tuổi giang hồ, nổi danh vì mười vạn lượng tiền thưởng trở nên… bó tay hết cách…
Sự phiền muộn của Nhậm Ngã Hành lúc này có thể đoán!
Theo thời gian trôi qua, Nhậm Ngã Hành và Hoa Mãn Lâu song song tiến vào trạng thái giằng co chiến đấu, y phục của Hoa Mãn Lâu tung bay như hồ điệp, Lưu Vân tụ hầu như đã tập kích xong một vòng đại huyệt trên người Nhậm Ngã Hành, mà Nhậm Ngã Hành cũng giống như quyết tâm phải dùng Hấp tinh đại pháp hút khô Hoa Mãn Lâu. Hai người giống như không biết mệt mỏi kềm chế lẫn nhau, ngay khi tất cả mọi người đã bắt đầu nhìn mà uể oải, đột nhiên dị biến nổi lên.
Tuổi tác của Nhậm Ngã Hành dù sao cũng đã cao! Võ công của lão dù có lợi hại đến đâu cũng không tránh được sự bào mòn của năm tháng. Hơn nữa lão vừa chạy khỏi lao ngục không lâu, thân thể cùng thể lực hiển nhiên không thể tính là hoàn toàn hồi phục, Hấp tinh đại pháp có thể hút kình lực của người khác nhưng cũng cực kỳ hao tổn nội công của người vận dụng, chỉ là trước giờ tốc độ hấp thu của nó rất cao, có thể bảo trì tình thế cân đối. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Nhậm Ngã Hành lại gặp được kình địch như Hoa Mãn Lâu, nội công của hắn đi theo con đường đặc biệt, khiến lão không chiếm được một chút chỗ tốt nào, hơn nữa dưới tình thế giằng co kéo dài, tiêu hao mãnh liệt càng không thể vượt qua địch thủ trẻ tuổi như Hoa Mãn Lâu?
Hoa Mãn Lâu rõ ràng cảm nhận được nội lực của Nhậm Ngã Hành đã bắt đầu suy giảm, nhận thức này đối với hắn mà nói chính là một khích lệ, cười lên sang sảng: “Nhậm lão tiên sinh, Hoa mỗ đắc tội!” Nói xong công kích lại càng trở nên kịch liệt.
Chuyển biến đột nhiên xuất hiện giữa hai người khiến Hướng Vấn Thiên đang đứng bên cạnh nhíu mày thật sâu. Gã nghìn vạn lần không ngờ đến võ công của một kẻ mù lại có thể đánh đồng với Nhậm giáo chủ, kỳ thực gã không biết tình huống hiện tại là do Nhậm Ngã Hành ban đầu đã quá coi thường Hoa Mãn Lâu, hơn nữa một lòng quấn quýt Hấp tinh đại pháp không buông nên mới rơi xuống hạ phong. Nếu từ đầu Nhậm Ngã Hành dựa vào chiêu thức và nội công thâm hậu của mình, Hoa Mãn Lâu muốn chiếm lợi thế cũng nào phải việc dễ dàng.
Hướng Vấn Thiên không thể để cho tình huống tiếp tục như vậy nữa, gã quét mắt về phía giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo xung quanh, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, nếu như trận này bị lưu truyền ra ngoài, đối với Nhậm giáo chủ còn không phải trở thành đả kích cực lớn sao? Giang hồ đại lão lại có thể cùng một thanh niên vô danh triền đấu đến tận nông nỗi này…
Nghĩ tới đây, Hướng Vấn Thiên đột nhiên tung người rút kiếm hướng về phía Hoa Mãn Lâu, mũi kiếm của gã thẳng tắp hướng về đại huyệt sau lưng đối phương!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook