Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu
-
Chương 64
Dưới chân Hắc Mộc Nhai trước giờ đều không có nhiều khách vãn lai, bởi vì trên đỉnh chính là tổng đàn của Nhật Nguyệt thần giáo, nếu không phải là người có việc tất yếu phải đi qua, hoặc giả là người trong giang hồ, nếu không cũng phải là người miền núi phụ cận nơi này… bằng không chẳng có ai tình nguyện mạo hiểm đi đến. Mà Nhật Nguyệt thần giáo còn mở một khách *** tại ngay dưới chân Hắc Mộc Nhai, cũng coi như nơi duy nhất có thể nghỉ chân xung quanh nơi này, làm ăn không coi như tốt nhưng cũng không tính quá tệ. Vị giáo chúng được chọn làm lão bản khách *** này, cũng coi như có nhiệm vụ nhàn nhã thoải mái nhất trong giáo.
Thế nhưng ngày hôm nay, cả khách *** đều bởi vì một khác nhân đột nhiên xuất hiện mà trở nên gà bay chó sủa. Không cần suy nghĩ quá nhiều, khách nhân đó đương nhiên là Hoa Mãn Lâu. Hắn đơn giản chì là bước xuống xe ngựa, thanh toán tiền xe cho xa phu, sau đó cực kỳ nhàn nhã bước vào khách ***.
Trong khách ***, ngoại trừ giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo vẫn có một vài người ngoài, có lẽ là thương nhân, có lẽ là nhân sỹ giang hồ. Đám giáo chúng này vừa thấy Hoa Mãn Lâu bước vào cửa đều sửng sôt smột chút, phải qua hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, tiếp theo là cực kỳ kích động xông đến bao vây. Phải biết, ngày đó khi Hoa Mãn Lâu cầu kiến Đông Phương Bất Bại cũng là ở trong khách *** này, tình huống khi đó có thể nói là kinh thiên động địa, vì vậy những giáo chúng ở nơi này vẫn còn ghi nhớ cực kỳ rõ ràng. Mà lúc này, trưởng lão bên trên Hắc Mộc Nhai kia còn đang treo giải thưởng mười bạn lượng đi tìm người này, có thể nói là một món tiền cực lớn rồi.
Hoa Mãn Lâu đối diện dám giáo chúng đang kích động không thôi, chỉ biết liên tục hô lớn “Hoa tiên sinh”, khẽ mỉm cười nói: “Xin hỏi vị huynh đệ nào phụ trách chuyện tiền thưởng? “
Bọn giáo chúng đều là sửng sốt, sau đó Hoa Mãn Lâu dường như còn sợ bọn họ nghe không hiểu, tiếp tục bồi thêm một câu: “Tại hạ đến là để lĩnh thưởng.”
“Ôi chao?!” Mọi người đều ngốc lăng.
Một hồi lâu sau, tiểu đầu mục phụ trách khách *** mới lấy lại tinh thần, cúi đầu khom lưng nói: “Hoa tiên sinh, xin người mau lên tổng đàn. Các trưởng lão đang đi khắp thiên hạ tìm ngày đấy.” Tuy rằng không rõ quan hệ của Hoa Mãn Lâu và những nhân vật trên tổng đàn kia là như thế nào, thế nhưng đám giáo chúng có mắt nhìn cũng còn nhớ kỹ ngày đó người Hoa Mãn Lâu hẹn ước là giáo chủ, mà giáo chủ cũng thật sự đã đi đến gặp hắn. Người như thế làm sao bọn họ dám đắc tội?
Hoa Mãn Lâu mỉm cười lắc đầu: “Tại hạ sẽ không lên Hắc Mộc Nhai, làm phiền huynh đệ an bày cho ta một gian phòng, sau đó lại đi thông báo một tiếng. Chỉ cần nói Hoa Mãn Lâu đến đây lĩnh thưởng là được. ” Dứt lời, Hoa Mãn Lâu liền bước thẳng đến một cái bàn của khách ***, tiêu sái ngồi xuống.
Bọn giáo chúng hai mặt nhìn nhau, mà những người giang hồ bên cạnh còn là trợn mắt há mồm nhìn Hoa Mãn Lâu, vị thư sinh thoạt nhìn vô cùng tao nhã này chính là gã mù mà các trưởng lão Nhật Nguyệt thần giáo ra tiền thưởng mười bạn lượng để truy tìm? Đôi mắt kia của hắn thật sự là mù sao?! Hay là mắt của chính bọn họ đã xảy ra vấn đề rồi?
Bọn giáo chúng không dám chần chờ, lập tức liền có người chạy lên Hắc Mộc Nhai báo cáo. Vừa vặn Đông Phương Bất Bại cũng đang ở đại sảnh nghị sự, chợt nghe có người một đường hoảng loạn chạy tới, Đông Phương Bất Bại nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chuyện gì lại hốt hoảng như vậy?” Thanh âm không lớn, lại truyền đi thật xa.
Giáo chúng nọ lại càng hoảng sợ, vừa xông vào đã phủ phục trên mặ đất, rung giọng nói: “Bẩm… bẩm giáo chủ, Hoa Mãn Lâu… Hoa Mãn Lâu…” Giáo chúng vừa khẩn trương vừa kích động, nhất thời ngôn ngữ không được rõ ràng.
Đông Phương Bất Bại vừa nghe đến ba từ Hoa Mãn Lâu thì sắc mặt cũng theo đó thay đổi, chỉ thấy y vung tay lên một cái, giáo chúng kia liền không tự chủ được di chuyển về phía trước, nháy mắt đã bị Đông Phương Bất Bại nắm lấy vạt áo, y run giọng hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì? Hoa Mãn Lâu làm sao vậy? Đã có tin tưởng của hắn?”
Giáo chúng nọ bị Đông Phương Bất Bại siết cổ đến không thở được, mặt đỏ rần lên, nói không rõ tiếng.
Đông Phương Bất Bại càng gấp hơn, tức giận nói: “Ngươi còn không mau…” Lực đạo trong tay cũng siết chặt hơn.
Đồng Bách Hùng đang đứng bên cạnh nhìn không được, không khỏi lên tiếng: “Giáo chủ, người buông gã ra cái đã, nếu không gã không nói gì được đâu?”
Đông Phương Bất Bại ngẩn ra, sau một khắc mới ném người trên tay qua một bên, quá lớn: “Ngươi còn không mau nói!”
Giáo chúng kia bị Đông Phương Bất Bại vứt mạnh xuống đất, đau đến sắc mặt trắng bệnh, thế nhưng lại không dám kêu rên, chỉ trưng ra bộ mặt cầu xin nói: “Bẩm… bẩm giáo chủ, Hoa Mãn Lâu…hiện… đang ở dưới núi…”
Không đợi giáo chúng nọ nói xong, Đông Phương Bất Bại lại không che được vẻ mừng rỡ, nói: “Hoa Mãn Lâu... Ngươi nói Hoa Mãn Lâu đang ở dưới Hắc Mộc Nhai?” Lời còn chưa dứt, Đông Phương Bất Bại cũng đã đứng lên. Hoa Mãn Lâu đã đến Hắc Mộc Nhai tìm y? Hắn… người này… thực sự là… trong ngực Đông Phương Bất Bại không khỏi vừa thẹn thùng vừa giận dỗi… thực sự là trăm nghìn tư vị.
Giáo chủ cũng đã đứng lên, mấy vị trưởng lão có mặt trong đại sảnh liền theo đó đứng bật dậy, tất cảo đối với phản ứng Đông Phương Bất Bại đều có chút hàm xúc không nói ra được. Trong khoảng thời gian này, các trưởng lão đều hiểu tâm tình của Đông Phương Bất Bại vì sao lại không tốt, tuy rằng bọn họ đối với quan hệ của Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu đều có chút phê phán kín đáo, thế nhưng lại cũng không biết phải biểu đạt thế nào. Huống hồ, theo tình hình mấy hôm nay, Đông Phương Bất Bại càng thích giận chó đánh mèo, tính nết càng lúc càng khó nắm bắt, mỗi ngày bọn họ trôi qua đều không quá dễ chịu, áp lực thực sợ rất lớn, bị ép đến chỉ có thể tận lực tìm kiếm Hoa Mãn Lâu về.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác, cái người mù tên Hoa Mãn Lâu kia thật sự qua giỏi ẩn tàng tung tích, bọn họ đã dốc hết toàn bộ thế lưc của Thần giáo đều không tìm ra được, huống chi, bọn họ còn phải phân tán lực lượng đi thám tính tin tức của bọn Hướng Vấn Thiên, càng là không đủ khả năng truy tìm manh mối. Mà Hoa Mãn Lâu này so với đám người Hướng Vấn Thiên lại càng khó truy tìm, đến đường cùng bọn họ chỉ có thể nghĩ đến biện pháp treo giải thưởng.
Lúc này, giáo chúng nọ dưới sự truy vấn của Đông Phương Bất Bại liên tục gật đầu, gã cũng nhận ra được giáo chủ của bọn họ hiện giờ giống như đang rất cao hứng, lá gan cũng liền lớn hơn vài phần, tiếp tục bổ sung: “Giáo chủ, Hoa Mãn Lâu đúng là đã đến dưới núi, người vừa đến bọn thuộc hạ đã vội vàng báo lại. Bất quá, Hoa Mãn Lâu nói rằng muốn đến đây lĩnh thưởng, xin giáo chủ định đoạt.”
Lời này vừa nói ra, nhất thời Đông Phương Bất Bại cũng ngây người. Tiền thưởng? Đây là chuyện gì vậy? Lẽ nào Hoa Mãn Lâu đến đây không phải là vì… Đông Phương Bất Bại nhíu mi, nhãn thần quét về phía mấy trưởng lão có mặt, giọng nói cũng theo đó trở nên lạnh lẽo, “Ngươi nói là tiền thưởng gì?”
Giáo chúng nọ nghẹn lời, lại bị khí thế của Đông Phương Bất Bại ép đến toàn thân run rẩy, chỉ ấp úng chứ không thể thốt ra trọn tiếng, ánh mắt càng không tự chủ được hướng về mấy trưởng lão đang ngồi gần đó.
Lúc này, Đồng Bách Hùng mới vội ho một tiếng nói: “Giáo chủ, trước đó người không phải đã phân phó bọn thuộc hạ đi tìm Hoa Mãn Lâu sao? Ta cảm thấy cứ như vậy cũng không có kết quả, liền ra lệnh treo thưởng…”
Vùng quanh lông mày của Đông Phương Bất Bại mãnh liệt nhăn lại, trong lòng nổi lên cảm giác không quá tốt, cất tiếng hỏi: “Các ngươi treo thưởng bao nhiêu?” Những lão gia hỏa này đến tột cùng ta đã làm gì? Lại có thể khiến cho Hoa Mãn Lâu đến đây nói ra lời muốn đòi tiền thưởng…
Đồng Bách Hùng liếc nhìn mấy vị trưởng lão, lần thứ hai ho khan vài tiếng, nói: “Mười vạn lượng…”
Đông Phương Bất Bại nhất thời đánh mất ngôn ngữ, dự cảm bất hảo đã trở thành sự thật, chỉ có thể vội vàng quát lớn: “Mười vạn lượng? Ngươi… các ngươi… Ai cho đám các ngươi treo thưởng?! Thực sự là… thực sự là…” Đông Phương Bất Bại đã không còn nói gì được nữa, hầu như không chút nghĩ ngợi lập tức lắc mình ra cửa, bỏ lại mấy vị trưởng lão ngơ ngác trong sảnh. Tình huống lúc này thực sự nguy rồi! Dựa theo tính tình của người kia, nhất định cho là mình lại không tín nhiệm hắn… thế nên mới nói ra những lời như vậy… Tuy rằng y cũng từng có dự định tương tự, thế nhưng dù sao cũng không làm đến cùng, nào biết đám thuộc hạ cư nhiên lại tự tiện hành động…
Trãi qua thời gian dài ở chung, Đông Phương Bất Bại cảm thấy mình đã đủ hiểu tính tình của Hoa Mãn Lâu. Bề ngoài tao nhã, đối đãi người khác càng là nhất đẳng ôn hòa, khiến tất cả mọi người đều cho rằng tính tình của Hoa Mãn Lâu chính là ôn nhu như nước, khắp nơi đều tao cảm giác chính nhân quân tử, là nam nhân tốt. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Đông Phương Bất Bại y lại hoàn toàn thể hội được một mặt bá đạo mà nam nhân này không để lộ ra ngoài.
Cái gì là chính nhân quân tử, cái gì ôn nhu như nước, cái gì lúc nào cũng sống vì người khác… những thứ đó đơn giản chỉ là mặt nạ ngụy trang của nam nhân này! Đông Phương Bất Bại tính toán một chút cũng không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ đến mang tai. Hoa Mãn Lâu căn bản là một tên nam nhân gia trưởng bá đạo, nếu không làm theo ý hắn, hắn liền… liền.. Đông Phương Bất Bại đã không nói tiếp được nữa rồi. Chỉ là trong lòng của y biết rõ, Hoa Mãn Lâu đã nói ra những lời muốn lĩnh thưởng gì đó, nhất định là đã tức giận… hơn nữa còn là cái loại tức giận không nhẹ kia… như vậy hiện tại phải làm thế nào mới tốt đây?
Đông Phương Bất Bại biết tin Hoa Mãn Lâu đang ở dưới Hắc Mộc Nhai rất nhiên là cực kỳ vui mừng, thế nhưng trong ngực lại không khỏi thấp thỏm, chẳng biết trong lòng người nọ là đang nghĩ gì… Chỉ là mặc dù nghĩ vậy, bước chân của Đông Phương Bất Bại cũng không tự chủ được mà bước về phía cửa.
Thế nhưng, trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Đông Phương Bất Bại là đang định hạ sơn đi tìm Hoa Mãn Lâu, đột nhiên thân hình của y dừng lại, chậm rãi xoay người đến trước mặt Đồng Bách Hùng, không thèm để ý gương mặt cực kỳ kinh ngạc của đối phương, cất giọng khàn khàn: “Đồng đại ca, người… đi gặp Hoa Mãn Lâu đi…”
Đồng Bách Hùng lập tức choáng rồi, ngay cả một tiếng thuộc hạ cũng quên nói, thẳng tắp thốt lên: “Ta… ta đi gặp?!” Lão không khỏi dở khóc dở cười, lão đi gặp Hoa Mãn Lâu làm gì? Tuy rằng người quyết định treo thưởng là lão… thế nhưng… nhưng cũng không phải là vì giáo chủ hay sao?
Đông Phương Bất Bại đương nhiên nhìn thấu được nghi hoặc của Đồng Bách Hùng, thế nhưng y lại không thể giải thích cái gì trước mặt mọi người, chẳng lẽ muốn y nói, y sợ Hoa Mãn Lâu lại… lại đánh y…? (Tác giả: Nhịn không được nói một câu, ta viết đến đây cũng không nhịn được cười ngất… người không biết tình huống còn tưởng rằng đây là bạo lực gia đình đâu… 囧! Hoa Hoa, lẽ nào chính là ông chồng bạo lực… Nhìn Phương Phương nhà ta sợ hãi kìa…)
Bất quá, Đông Phương Bất Bại cũng biết mấy tên trưởng lão ở đây đều đã thành nhân tinh, tự nhiên đối với với việc giữa y và Hoa Mãn Lâu nhất thanh nhị sở, vì vậy hiện tại Hoa Mãn Lâu đã tìm tới cửa khiến y cũng không khỏi hơi nóng mặt. Hiện tại chỉ có thể cắn răng nói với Đồng Bách Hùng:: “Ngươi... ngươi đi tìm hoa Hoa Mãn Lâu, hỏi hắn... hỏi hắn tới đây chuyện gì! Có việc liền nói, không việc… không việc liền mời hắn đi.”
“A?” Đồng Bách Hùng trợn tròn mắt.
Mà Đông Phương Bất Bại vừa nói câu này xong thân ảnh trong nháy mắt liền tiêu thất khỏi đại sảnh, chỉ là nhìn theo phương hướng rời đi, hẳn là đã quay về tiểu viện của mình.
Đồng Bách Hùng và mấy vị trưởng lão đều ngẩn người tại chỗ, đây… đây tính là chuyện gì vậy? Kẻ muốn tìm người là giáo chủ, lúc này người đã xuất hiện thì lại không gặp? Đây không phải giống như đùa giỡn sao?
Đồng Bách Hùng dưới ánh mắt đồng tình của mọi người bất đắc dĩ thực hiện mệnh lệnh của giáo chủ, hạ sơn đi gặp Hoa Mãn Lâu. Thế nhưng đến tột cùng lão cần nói những gì thì ngay cả bản thân lão cũng không biết, chỉ là, Đồng Bách Hùng còn không nghĩ đến, sau khi lão xuống núi, còn có tình huống ngoài dự kiến của mọi người hơn đang chờ đón.
Lại nói về Đông Phương Bất Bại, khi y trở về nơi ở của mình tự nhiên là tâm thần bất định, trong lòng vừa muốn hạ sơn đi gặp Hoa Mãn Lâu lại có chút không dám xuất hiện, trong lòng lại trách đám trưởng lão kia vì sao lại làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy, đây không phải là đang tìm rắc rối cho y sao? Trời biết, Hoa Mãn Lâu hận nhất chính là Đông Phương Bất Bại không tín nhiệm hắn, lúc này Hoa Mãn Lâu lại tìm đến đây như vậy, nhất định là hiểu lầm. Thế thì, phải làm sao mới tốt?
Kỳ thực loại hiểu lầm nhỏ đến không thể nhỏ hơn này căn bản cũng không khó khăn gì, chỉ cần Đông Phương Bất Bại đến trước mặt Hoa Mãn Lâu nói một câu “Việc treo thưởng không phải ý tứ của ta”, tất cả cũng liền trở nên dễ giải quyết. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Đông Phương Bất Bại lại chọn rúc vào sừng trâu trốn tránh, bất quá điều này cũng có thể coi như vì y quá mức coi trọng Hoa Mãn Lâu, dẫn đến bản thân lo được lo mất, càng trở nên thiếu tự tin. Câu nói ‘Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê’, đại khái là có ý tứ này đi.
Thế nhưng, trong lúc Đông Phương Bất Bại còn đang quấn quýt không ngớt, phía ngoai tiểu viện của y lại truyền đến một trận thanh âm quần áo ma sát cực kỳ nhẹ nhàng, trong nháy mắt Đông Phương Bất Bại liền vận khởi công lực tiến vào trạng thái đề phòng, loại thanh âm này cũng không phải Dương Liên Đình hoặc những người hầu khác trong viện có thể phát ra. Là ai dám tại ban ngày ban mặt đột nhập vào nơi ở của y? Còn nữa, nếu kẻ này không phải người trong giáo, như thế nào lại có thể không kinh động thủ vệ tiến đến tận đây?
Đông Phương Bất Bại nâng lên một mũi tú hoa châm, trầm giọng quát khẽ một tiếng: “Kẻ nào?”
Ngay khi y còn chưa dứt lời, một thanh âm ngoài dự đoán bất ngờ vang lên, người vừa đến hóa ra cũng là cố nhân?!
Chỉ nghe giọng nói mang theo mừng rỡ của Lệnh Hồ Xung truyền đến: “Đông phương, ngươi quả nhiên ở chỗ này! Vạn hạnh!”
Đông Phương Bất Bại nghe thấy cũng cực kỳ kinh ngạc, bật thốt lên: “Lệnh Hồ Xung?!” Y tiện tay mở rộng cửa sổ, quả nhiên vừa nhìn ra ngoài đã thấy Lệnh Hồ Xung! Chỉ là vì sao gã lại đến đây? Lại làm thế nào tìm đến đúng vỗ này? Những câu hỏi đó cứ không ngừng lướt qua trong đầu Đông Phương Bất Bại.
Thế nhưng ngày hôm nay, cả khách *** đều bởi vì một khác nhân đột nhiên xuất hiện mà trở nên gà bay chó sủa. Không cần suy nghĩ quá nhiều, khách nhân đó đương nhiên là Hoa Mãn Lâu. Hắn đơn giản chì là bước xuống xe ngựa, thanh toán tiền xe cho xa phu, sau đó cực kỳ nhàn nhã bước vào khách ***.
Trong khách ***, ngoại trừ giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo vẫn có một vài người ngoài, có lẽ là thương nhân, có lẽ là nhân sỹ giang hồ. Đám giáo chúng này vừa thấy Hoa Mãn Lâu bước vào cửa đều sửng sôt smột chút, phải qua hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, tiếp theo là cực kỳ kích động xông đến bao vây. Phải biết, ngày đó khi Hoa Mãn Lâu cầu kiến Đông Phương Bất Bại cũng là ở trong khách *** này, tình huống khi đó có thể nói là kinh thiên động địa, vì vậy những giáo chúng ở nơi này vẫn còn ghi nhớ cực kỳ rõ ràng. Mà lúc này, trưởng lão bên trên Hắc Mộc Nhai kia còn đang treo giải thưởng mười bạn lượng đi tìm người này, có thể nói là một món tiền cực lớn rồi.
Hoa Mãn Lâu đối diện dám giáo chúng đang kích động không thôi, chỉ biết liên tục hô lớn “Hoa tiên sinh”, khẽ mỉm cười nói: “Xin hỏi vị huynh đệ nào phụ trách chuyện tiền thưởng? “
Bọn giáo chúng đều là sửng sốt, sau đó Hoa Mãn Lâu dường như còn sợ bọn họ nghe không hiểu, tiếp tục bồi thêm một câu: “Tại hạ đến là để lĩnh thưởng.”
“Ôi chao?!” Mọi người đều ngốc lăng.
Một hồi lâu sau, tiểu đầu mục phụ trách khách *** mới lấy lại tinh thần, cúi đầu khom lưng nói: “Hoa tiên sinh, xin người mau lên tổng đàn. Các trưởng lão đang đi khắp thiên hạ tìm ngày đấy.” Tuy rằng không rõ quan hệ của Hoa Mãn Lâu và những nhân vật trên tổng đàn kia là như thế nào, thế nhưng đám giáo chúng có mắt nhìn cũng còn nhớ kỹ ngày đó người Hoa Mãn Lâu hẹn ước là giáo chủ, mà giáo chủ cũng thật sự đã đi đến gặp hắn. Người như thế làm sao bọn họ dám đắc tội?
Hoa Mãn Lâu mỉm cười lắc đầu: “Tại hạ sẽ không lên Hắc Mộc Nhai, làm phiền huynh đệ an bày cho ta một gian phòng, sau đó lại đi thông báo một tiếng. Chỉ cần nói Hoa Mãn Lâu đến đây lĩnh thưởng là được. ” Dứt lời, Hoa Mãn Lâu liền bước thẳng đến một cái bàn của khách ***, tiêu sái ngồi xuống.
Bọn giáo chúng hai mặt nhìn nhau, mà những người giang hồ bên cạnh còn là trợn mắt há mồm nhìn Hoa Mãn Lâu, vị thư sinh thoạt nhìn vô cùng tao nhã này chính là gã mù mà các trưởng lão Nhật Nguyệt thần giáo ra tiền thưởng mười bạn lượng để truy tìm? Đôi mắt kia của hắn thật sự là mù sao?! Hay là mắt của chính bọn họ đã xảy ra vấn đề rồi?
Bọn giáo chúng không dám chần chờ, lập tức liền có người chạy lên Hắc Mộc Nhai báo cáo. Vừa vặn Đông Phương Bất Bại cũng đang ở đại sảnh nghị sự, chợt nghe có người một đường hoảng loạn chạy tới, Đông Phương Bất Bại nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chuyện gì lại hốt hoảng như vậy?” Thanh âm không lớn, lại truyền đi thật xa.
Giáo chúng nọ lại càng hoảng sợ, vừa xông vào đã phủ phục trên mặ đất, rung giọng nói: “Bẩm… bẩm giáo chủ, Hoa Mãn Lâu… Hoa Mãn Lâu…” Giáo chúng vừa khẩn trương vừa kích động, nhất thời ngôn ngữ không được rõ ràng.
Đông Phương Bất Bại vừa nghe đến ba từ Hoa Mãn Lâu thì sắc mặt cũng theo đó thay đổi, chỉ thấy y vung tay lên một cái, giáo chúng kia liền không tự chủ được di chuyển về phía trước, nháy mắt đã bị Đông Phương Bất Bại nắm lấy vạt áo, y run giọng hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì? Hoa Mãn Lâu làm sao vậy? Đã có tin tưởng của hắn?”
Giáo chúng nọ bị Đông Phương Bất Bại siết cổ đến không thở được, mặt đỏ rần lên, nói không rõ tiếng.
Đông Phương Bất Bại càng gấp hơn, tức giận nói: “Ngươi còn không mau…” Lực đạo trong tay cũng siết chặt hơn.
Đồng Bách Hùng đang đứng bên cạnh nhìn không được, không khỏi lên tiếng: “Giáo chủ, người buông gã ra cái đã, nếu không gã không nói gì được đâu?”
Đông Phương Bất Bại ngẩn ra, sau một khắc mới ném người trên tay qua một bên, quá lớn: “Ngươi còn không mau nói!”
Giáo chúng kia bị Đông Phương Bất Bại vứt mạnh xuống đất, đau đến sắc mặt trắng bệnh, thế nhưng lại không dám kêu rên, chỉ trưng ra bộ mặt cầu xin nói: “Bẩm… bẩm giáo chủ, Hoa Mãn Lâu…hiện… đang ở dưới núi…”
Không đợi giáo chúng nọ nói xong, Đông Phương Bất Bại lại không che được vẻ mừng rỡ, nói: “Hoa Mãn Lâu... Ngươi nói Hoa Mãn Lâu đang ở dưới Hắc Mộc Nhai?” Lời còn chưa dứt, Đông Phương Bất Bại cũng đã đứng lên. Hoa Mãn Lâu đã đến Hắc Mộc Nhai tìm y? Hắn… người này… thực sự là… trong ngực Đông Phương Bất Bại không khỏi vừa thẹn thùng vừa giận dỗi… thực sự là trăm nghìn tư vị.
Giáo chủ cũng đã đứng lên, mấy vị trưởng lão có mặt trong đại sảnh liền theo đó đứng bật dậy, tất cảo đối với phản ứng Đông Phương Bất Bại đều có chút hàm xúc không nói ra được. Trong khoảng thời gian này, các trưởng lão đều hiểu tâm tình của Đông Phương Bất Bại vì sao lại không tốt, tuy rằng bọn họ đối với quan hệ của Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu đều có chút phê phán kín đáo, thế nhưng lại cũng không biết phải biểu đạt thế nào. Huống hồ, theo tình hình mấy hôm nay, Đông Phương Bất Bại càng thích giận chó đánh mèo, tính nết càng lúc càng khó nắm bắt, mỗi ngày bọn họ trôi qua đều không quá dễ chịu, áp lực thực sợ rất lớn, bị ép đến chỉ có thể tận lực tìm kiếm Hoa Mãn Lâu về.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác, cái người mù tên Hoa Mãn Lâu kia thật sự qua giỏi ẩn tàng tung tích, bọn họ đã dốc hết toàn bộ thế lưc của Thần giáo đều không tìm ra được, huống chi, bọn họ còn phải phân tán lực lượng đi thám tính tin tức của bọn Hướng Vấn Thiên, càng là không đủ khả năng truy tìm manh mối. Mà Hoa Mãn Lâu này so với đám người Hướng Vấn Thiên lại càng khó truy tìm, đến đường cùng bọn họ chỉ có thể nghĩ đến biện pháp treo giải thưởng.
Lúc này, giáo chúng nọ dưới sự truy vấn của Đông Phương Bất Bại liên tục gật đầu, gã cũng nhận ra được giáo chủ của bọn họ hiện giờ giống như đang rất cao hứng, lá gan cũng liền lớn hơn vài phần, tiếp tục bổ sung: “Giáo chủ, Hoa Mãn Lâu đúng là đã đến dưới núi, người vừa đến bọn thuộc hạ đã vội vàng báo lại. Bất quá, Hoa Mãn Lâu nói rằng muốn đến đây lĩnh thưởng, xin giáo chủ định đoạt.”
Lời này vừa nói ra, nhất thời Đông Phương Bất Bại cũng ngây người. Tiền thưởng? Đây là chuyện gì vậy? Lẽ nào Hoa Mãn Lâu đến đây không phải là vì… Đông Phương Bất Bại nhíu mi, nhãn thần quét về phía mấy trưởng lão có mặt, giọng nói cũng theo đó trở nên lạnh lẽo, “Ngươi nói là tiền thưởng gì?”
Giáo chúng nọ nghẹn lời, lại bị khí thế của Đông Phương Bất Bại ép đến toàn thân run rẩy, chỉ ấp úng chứ không thể thốt ra trọn tiếng, ánh mắt càng không tự chủ được hướng về mấy trưởng lão đang ngồi gần đó.
Lúc này, Đồng Bách Hùng mới vội ho một tiếng nói: “Giáo chủ, trước đó người không phải đã phân phó bọn thuộc hạ đi tìm Hoa Mãn Lâu sao? Ta cảm thấy cứ như vậy cũng không có kết quả, liền ra lệnh treo thưởng…”
Vùng quanh lông mày của Đông Phương Bất Bại mãnh liệt nhăn lại, trong lòng nổi lên cảm giác không quá tốt, cất tiếng hỏi: “Các ngươi treo thưởng bao nhiêu?” Những lão gia hỏa này đến tột cùng ta đã làm gì? Lại có thể khiến cho Hoa Mãn Lâu đến đây nói ra lời muốn đòi tiền thưởng…
Đồng Bách Hùng liếc nhìn mấy vị trưởng lão, lần thứ hai ho khan vài tiếng, nói: “Mười vạn lượng…”
Đông Phương Bất Bại nhất thời đánh mất ngôn ngữ, dự cảm bất hảo đã trở thành sự thật, chỉ có thể vội vàng quát lớn: “Mười vạn lượng? Ngươi… các ngươi… Ai cho đám các ngươi treo thưởng?! Thực sự là… thực sự là…” Đông Phương Bất Bại đã không còn nói gì được nữa, hầu như không chút nghĩ ngợi lập tức lắc mình ra cửa, bỏ lại mấy vị trưởng lão ngơ ngác trong sảnh. Tình huống lúc này thực sự nguy rồi! Dựa theo tính tình của người kia, nhất định cho là mình lại không tín nhiệm hắn… thế nên mới nói ra những lời như vậy… Tuy rằng y cũng từng có dự định tương tự, thế nhưng dù sao cũng không làm đến cùng, nào biết đám thuộc hạ cư nhiên lại tự tiện hành động…
Trãi qua thời gian dài ở chung, Đông Phương Bất Bại cảm thấy mình đã đủ hiểu tính tình của Hoa Mãn Lâu. Bề ngoài tao nhã, đối đãi người khác càng là nhất đẳng ôn hòa, khiến tất cả mọi người đều cho rằng tính tình của Hoa Mãn Lâu chính là ôn nhu như nước, khắp nơi đều tao cảm giác chính nhân quân tử, là nam nhân tốt. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Đông Phương Bất Bại y lại hoàn toàn thể hội được một mặt bá đạo mà nam nhân này không để lộ ra ngoài.
Cái gì là chính nhân quân tử, cái gì ôn nhu như nước, cái gì lúc nào cũng sống vì người khác… những thứ đó đơn giản chỉ là mặt nạ ngụy trang của nam nhân này! Đông Phương Bất Bại tính toán một chút cũng không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ đến mang tai. Hoa Mãn Lâu căn bản là một tên nam nhân gia trưởng bá đạo, nếu không làm theo ý hắn, hắn liền… liền.. Đông Phương Bất Bại đã không nói tiếp được nữa rồi. Chỉ là trong lòng của y biết rõ, Hoa Mãn Lâu đã nói ra những lời muốn lĩnh thưởng gì đó, nhất định là đã tức giận… hơn nữa còn là cái loại tức giận không nhẹ kia… như vậy hiện tại phải làm thế nào mới tốt đây?
Đông Phương Bất Bại biết tin Hoa Mãn Lâu đang ở dưới Hắc Mộc Nhai rất nhiên là cực kỳ vui mừng, thế nhưng trong ngực lại không khỏi thấp thỏm, chẳng biết trong lòng người nọ là đang nghĩ gì… Chỉ là mặc dù nghĩ vậy, bước chân của Đông Phương Bất Bại cũng không tự chủ được mà bước về phía cửa.
Thế nhưng, trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Đông Phương Bất Bại là đang định hạ sơn đi tìm Hoa Mãn Lâu, đột nhiên thân hình của y dừng lại, chậm rãi xoay người đến trước mặt Đồng Bách Hùng, không thèm để ý gương mặt cực kỳ kinh ngạc của đối phương, cất giọng khàn khàn: “Đồng đại ca, người… đi gặp Hoa Mãn Lâu đi…”
Đồng Bách Hùng lập tức choáng rồi, ngay cả một tiếng thuộc hạ cũng quên nói, thẳng tắp thốt lên: “Ta… ta đi gặp?!” Lão không khỏi dở khóc dở cười, lão đi gặp Hoa Mãn Lâu làm gì? Tuy rằng người quyết định treo thưởng là lão… thế nhưng… nhưng cũng không phải là vì giáo chủ hay sao?
Đông Phương Bất Bại đương nhiên nhìn thấu được nghi hoặc của Đồng Bách Hùng, thế nhưng y lại không thể giải thích cái gì trước mặt mọi người, chẳng lẽ muốn y nói, y sợ Hoa Mãn Lâu lại… lại đánh y…? (Tác giả: Nhịn không được nói một câu, ta viết đến đây cũng không nhịn được cười ngất… người không biết tình huống còn tưởng rằng đây là bạo lực gia đình đâu… 囧! Hoa Hoa, lẽ nào chính là ông chồng bạo lực… Nhìn Phương Phương nhà ta sợ hãi kìa…)
Bất quá, Đông Phương Bất Bại cũng biết mấy tên trưởng lão ở đây đều đã thành nhân tinh, tự nhiên đối với với việc giữa y và Hoa Mãn Lâu nhất thanh nhị sở, vì vậy hiện tại Hoa Mãn Lâu đã tìm tới cửa khiến y cũng không khỏi hơi nóng mặt. Hiện tại chỉ có thể cắn răng nói với Đồng Bách Hùng:: “Ngươi... ngươi đi tìm hoa Hoa Mãn Lâu, hỏi hắn... hỏi hắn tới đây chuyện gì! Có việc liền nói, không việc… không việc liền mời hắn đi.”
“A?” Đồng Bách Hùng trợn tròn mắt.
Mà Đông Phương Bất Bại vừa nói câu này xong thân ảnh trong nháy mắt liền tiêu thất khỏi đại sảnh, chỉ là nhìn theo phương hướng rời đi, hẳn là đã quay về tiểu viện của mình.
Đồng Bách Hùng và mấy vị trưởng lão đều ngẩn người tại chỗ, đây… đây tính là chuyện gì vậy? Kẻ muốn tìm người là giáo chủ, lúc này người đã xuất hiện thì lại không gặp? Đây không phải giống như đùa giỡn sao?
Đồng Bách Hùng dưới ánh mắt đồng tình của mọi người bất đắc dĩ thực hiện mệnh lệnh của giáo chủ, hạ sơn đi gặp Hoa Mãn Lâu. Thế nhưng đến tột cùng lão cần nói những gì thì ngay cả bản thân lão cũng không biết, chỉ là, Đồng Bách Hùng còn không nghĩ đến, sau khi lão xuống núi, còn có tình huống ngoài dự kiến của mọi người hơn đang chờ đón.
Lại nói về Đông Phương Bất Bại, khi y trở về nơi ở của mình tự nhiên là tâm thần bất định, trong lòng vừa muốn hạ sơn đi gặp Hoa Mãn Lâu lại có chút không dám xuất hiện, trong lòng lại trách đám trưởng lão kia vì sao lại làm ra loại chuyện ngu ngốc như vậy, đây không phải là đang tìm rắc rối cho y sao? Trời biết, Hoa Mãn Lâu hận nhất chính là Đông Phương Bất Bại không tín nhiệm hắn, lúc này Hoa Mãn Lâu lại tìm đến đây như vậy, nhất định là hiểu lầm. Thế thì, phải làm sao mới tốt?
Kỳ thực loại hiểu lầm nhỏ đến không thể nhỏ hơn này căn bản cũng không khó khăn gì, chỉ cần Đông Phương Bất Bại đến trước mặt Hoa Mãn Lâu nói một câu “Việc treo thưởng không phải ý tứ của ta”, tất cả cũng liền trở nên dễ giải quyết. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Đông Phương Bất Bại lại chọn rúc vào sừng trâu trốn tránh, bất quá điều này cũng có thể coi như vì y quá mức coi trọng Hoa Mãn Lâu, dẫn đến bản thân lo được lo mất, càng trở nên thiếu tự tin. Câu nói ‘Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê’, đại khái là có ý tứ này đi.
Thế nhưng, trong lúc Đông Phương Bất Bại còn đang quấn quýt không ngớt, phía ngoai tiểu viện của y lại truyền đến một trận thanh âm quần áo ma sát cực kỳ nhẹ nhàng, trong nháy mắt Đông Phương Bất Bại liền vận khởi công lực tiến vào trạng thái đề phòng, loại thanh âm này cũng không phải Dương Liên Đình hoặc những người hầu khác trong viện có thể phát ra. Là ai dám tại ban ngày ban mặt đột nhập vào nơi ở của y? Còn nữa, nếu kẻ này không phải người trong giáo, như thế nào lại có thể không kinh động thủ vệ tiến đến tận đây?
Đông Phương Bất Bại nâng lên một mũi tú hoa châm, trầm giọng quát khẽ một tiếng: “Kẻ nào?”
Ngay khi y còn chưa dứt lời, một thanh âm ngoài dự đoán bất ngờ vang lên, người vừa đến hóa ra cũng là cố nhân?!
Chỉ nghe giọng nói mang theo mừng rỡ của Lệnh Hồ Xung truyền đến: “Đông phương, ngươi quả nhiên ở chỗ này! Vạn hạnh!”
Đông Phương Bất Bại nghe thấy cũng cực kỳ kinh ngạc, bật thốt lên: “Lệnh Hồ Xung?!” Y tiện tay mở rộng cửa sổ, quả nhiên vừa nhìn ra ngoài đã thấy Lệnh Hồ Xung! Chỉ là vì sao gã lại đến đây? Lại làm thế nào tìm đến đúng vỗ này? Những câu hỏi đó cứ không ngừng lướt qua trong đầu Đông Phương Bất Bại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook