Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu
-
Chương 62
Đông Phương Bất Bại theo đám người Đồng Bách Hùng trở lại nhật nguyệt thần giáo, vì để miễn đi những lừoi đồn đại không cần thiết, Đông Phương Bất Bại lần thứ hai mặc lên nam trang, cũng giống như Hoa Mãn Lâu, cả người bạch y phiêu dật, chỉ là ở nơi góc áo có thêu mẫu đơn đỏ rực, càng tôn lên vẻ tuấn dật bất phàm. Chỉ là trong lúc thần sắc lưu chuyển, trên người Đông Phương Bất Bại lại dẫn theo một cổ diễm sắc không nói rõ được, khí chất kinh nhân, khiến cho mọi người tự giác tôn sùng. Khí chất hiện tại của y đã thiếu đi mấy phần sát khí sắc bén, bất quá sự uy nghi của thượng vị giả lại rõ ràng hơn được không ít.
Chỉ thấy bọn giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo phủ phục đầy đất, cao giọng nói: “Cung nghênh giáo chủ! Giáo chủ văn thành võ đức, thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ.”
Không biết có phải là vì đã sống với Hoa Mãn Lâu thời gian thật lâu hay không, Đông Phương Bất Bại đối với những ngôn ngữ a dua nịnh hót kia hoàn toàn không có hứng thú, chỉ khẽ phất tay bảo mọi người đứng lên, sau đó y chậm rãi bước lên vị trí cao nhất trong đại điện. Khi nhìn đám giáo chúng cung kính phủ phục bên dưới, trong lòng Đông Phương Bất Bại lại có một loại cảm giác đã qua cả đời, nếu không phải vì lời nói của Hoa Mãn Lâu, liệu y có còn trở về nơi này hay không?
Dằn xuống sự suy tư trong lòng mình, không nghĩ đến bất quá mới ly khai Hoa Mãn Lâu vài ngày y đã hiểu rõ cái gì là tưởng niệm, chỉ là lần này so với khi y còn ở trên đỉnh Hoa sơn thì đã hoàn toàn bất đồng.
Lúc này, Đồng Bách Hùng đứng ở trước đại điện cao giọng nói: “Giáo chủ! Hướng Vấn Thiên phản giáo bỏ trốn, lại cấu kết với tiền nhiệm giáo chủ Nhậm Ngã Hành mang theo ý đồ bất chính. Xin giáo chủ định đoạt.”
Cái tên Nhậm Ngã Hành ít nhiều dẫn đến một vài tiếng hít sâu trong đại sảnh, ở đây có không ít kẻ đều biết thái độ làm người của Nhậm Ngã Hành, chỉ là đương sợ khi Đông Phương Bất Bại lật đổ lão, tất cả mọi người đều không nghĩ Nhậm Ngã Hành vẫn có thể còn sống. Mà trong giáo cũng có một nhóm người khác từng tử trung với Nhậm Ngã Hành, hiện tại tuy rằng phụng sự dưới trướng Đông Phương Bất Bại, thế nhưng tâm tư cũng không quá ổn định. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân vì sao đám người Đồng Bách Hùng lại lo lắng như vậy.
Đông Phương Bất Bại lúc này lại hừ lạnh một tiếng, tuy rằng thanh âm không lớn lại cũng giống như sát cạnh bên tai, trong đại điện nhất thời yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi trên mặt đất. Đông Phương Bất Bại chậm rãi mở miệng nói: “Nhậm Ngã Hành năm đó làm nhiều chuyện bất nghĩa, Đông Phương Bất Bại ta đoạt đại quyền cũng có thể nói là thuận theo thiên đạo. Lúc đó ta cũng vì niệm tình Nhậm Ngã Hành đã vì Thần giáo ta lập nhiều huân công mà lưu lại cho lão một mạng, vậy mà hôm nay lão còn dám quay về, bổn tọa tự nhiên sẽ không tha tứ cho lão.”
Nói xong câu này, cũng không ai thấy Đông Phương Bất Bại có động tác gì, bất ngờ thần công vận khởi, toàn bộ hơn nghìn giáo chúng có mặt đều cảm nhận được một cổ kình khí và áp lực bễ nghễ thiên hạ, tất cả không tự chủ được đều quỳ xuống.
Mà chỉ sau một khắc, Đông Phương Bất Bại liền thu hồi thần công, lại nói: “Mọi người nghe đây, chỉ cần có được tung tích của Nhậm Ngã Hành thì không cần kéo dài chiến cục, cứ trực tiếp dẫn lão đến gặp bổn tọa là được. Bổn tọa cũng muốn nhìn cho kỹ, trong mười năm này rốt cục là võ công của Nhậm Ngã Hành tinh tiến lợi hại hay Đông Phương Bất Bại ta thần công cái thế.” Trong ngữ điệu hoàn toàn không che giấu được sự ngạo nghễ.
Đám giáo chúng nhất loạt bị uy lực thần công của Đông Phương Bất Bại khiến cho chấn động, dồn dập đáp ứng, đồng thanh hô to: “Giáo chủ văn thành võ đức, nhất thống giang hồ” thanh âm hùng hồn hữu lực, có thể thấy được trong lòng bọn họ cũng đã coi như định xuống, Đồng Bách Hùng và mấy vị trưởng lão thấy vậy cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là ngay lúc Đông Phương Bất Bại chuẩn bị rời khỏi đại điện, đột nhiên có giáo chúng từ bên ngoài đến báo: “Khởi bẩm giáo chủ, Dương tổng quản đang ở bên ngoài chịu đòn nhận tội, xin cầu kiến người.” Đám người Đồng Bách Hùng nghe vậy đều hừ lạnh một tiếng.
Đông Phương Bất Bại nghe vậy liền nhướng nhướng mày, y vốn cũng không đem chuyện Dương Liên Đình để trong lòng, lúc này nghe giáo chúng báo lại mới nhớ tới còn có chuyện như vậy. Đông Phương Bất Bại đạm nhạt nói: “Vậy cứ để cho gã quỳ đi, sau này cũng không cần gọi gã là tổng quản nữa.” Nói xong Đông Phương Bất Bại xoay người ra ngoài, giáo chúng nọ ngây ra một chút cũng nhanh chóng đuổi theo.
Vừa ra khỏi đại điện, Đông Phương Bất Bại vừa vặn liền thấy Dương Liên Đình lưng đeo cành mận gai quỳ ở phía trước. Gã dường như đã quỳ rất lâu, thậm chí ngay cả gương mặt trước giờ lúc nào cũng ra vẻ đoan chính hiện tại cũng đã trở nên trắng bệch.
Dương Liên Đình thấy Đông Phương Bất Bại xuất hiện lập tức khóc lóc nhào đến, miệng nói: “Giáo chủ! Giáo chủ! Xin người khoan dung! Thuộc hạ thật không phải cố ý làm trái lệnh… khi đó… khi đó thuộc hạ cho rằng giáo chủ sẽ rất nhanh quay về…”
Đông Phương Bất Bại nghe vậy thì hơi nhíu mày, loại người như vậy y trước giờ vốn không để trong lòng, thấy bộ dạng hèn hạ của người trước mặt thì cực kỳ chán ghét, vừa rồi còn muốn để gã tự sinh tự diệt, thế nhưng bây giờ càng thêm muốn một chưởng đập chết. Nào biết, lúc này Dương Liên Đình lại lớn tiếng khóc kể: “Giáo chủ, thuộc hạ đã hầu hạ bên cạnh người nhiều năm như vậy, giáo chủ thích cái gì nghĩ cái gì, Liên Đình tự nhận đều biết đến một hai. Liên đình trước giờ cũng chưa từng hồ ngôn loạn ngữ, chỉ một lòng phụng dưỡng người! Giáo chủ, Liên đình cũng không cần cái chức tổng quản gì đó nữa, nguyện ý tùy thị bên cạnh giáo chủ…”
Đông Phương Bất Bại nghe xong lời này thì hơi dừng lại một chút, nhớ đến mấy năm nay bất luận Dương Liên Đình có làm ra lỗi lầm gì trong Thần giáo, thế nhưng khi ở trước mặt hầu hạ mình vẫn coi như là dụng tâm, quan trọng nhất là gã lại tựa hồ còn biết…
Đông Phương Bất Bại thầm nghĩ cho dù bỏ qua chuyện này thì loại người như vậy cũng không làm ra được biến hóa gì, hơn nữa bên cạnh y xác thực cũng cần một người hầu hạ. Tựa như Dương Liên Đình nói, trong những năm nay gã cũng chưa từng truyền ra bất cứ lời hồ ngôn loạn ngữ gì, lần này tuy rằng mấy vị trưởng lão đều đã thấy y mặc nữ trang, hơn nữa hiện tại y cũng không muốn giấu diếm sợ hãi cái gì. Chỉ là cũng không đến nổi bỏ mặc mọi chuyện bỏ lên bốn phía, thế nên hôm nay mới mặc nam trang xuất hiện trước mặt giáo chúng.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Bất Bại lại lên tiếng: “Tước bỏ chức tổng quản của gã, sau này đặt tại trong viện của ta làm nô tài.” Nói xong Đông Phương Bất Bại cũng liền bước đi, đám người Đồng Bách Hùng thấy vậy không khỏi sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ đến giáo chủ cư nhiên sẽ bỏ qua Dương Liên Đình như vậy. Bọn họ thật ra không nghĩ nhiều như Đông Phương Bất Bại, chẳng qua chỉ cảm thấy giáo chủ đối với người này thật quá khoan hậu rồi.
Dương Liên Đình nghe vậy nhất thời tỏ ra bộ dạng mừng rỡ như điên, không ngừng dập đầu thật mạnh xuống đất: “Tạ ơn giáo chủ không giết! Tạ ơn giáo chủ không giết! Dương Liên Đình chắc chắn tận tâm tận lực hầu hạ giáo chủ!”
Đông Phương Bất Bại cũng không tiếp tục để ý đến Dương Liên Đình, xoay người đi thẳng. Chỉ là y lại không thấy Dương Liên Đình đang quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt lóe lên nét hung hãn cùng không cam lòng. Bất quá nếu y thật sự thấy mà nói, cái loại nhân vật như Dương Liên Đình trong mắt y cũng chẳng khác gì kiến hôi, không đáng quan tâm.
Khi trở về đến trạch viện trước đây từng ở, Đông Phương Bất Bại lập tức cho đám người hầu lui hết, tự mình ngồi xuống. Mà lúc này, Dương Liên Đình lại đứng ở bên ngoài thận trọng nói: “Giáo chủ, thuộc hạ đã vì người chuẩn bị vài thứ. Đều đặt trong ngăn kéo.”
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, “Đi xuống đi.”
Dương Liên Đình cũng không dám nấn ná lại thêm nhiều, liền lập tức đáp lời lui ra. Đông Phương Bất Bại cũng không có đi xem những gì Dương Liên Đình đã chuẩn bị, ngược lại thản nhiên bước đến trước án thư, sau khi suy nghĩ một chút thì bắt đầu mài mực, lấy một trang giấy ra chậm rãi viết xuống vài chữ “Mọi chuyện đều ổn. Đừng mong ”. Chỉ là sau khi viết xong thì lại vỗ mạnh xuống bàn, tờ giấy nọ nảy lên một chút sau đó liền tan thành bột phấn.
Giờ khắc này gương mặt của Đông Phương Bất Bại cũng hiện lên một vẻ hồng nhuận, thầm nghĩ: Bản thân mình đang làm cái gì vậy?
……………..
Lại qua thêm mấy ngày, Đông Phương Bất Bại bắt đầu xử lý giáo vụ, cơ sở mật thám của Thần giáo cũng đã điều tra được tung tích của Hướng Vấn Thiên và Nhậm Ngã Hành. Đông Phương Bất Bại cũng đã phái người đi Mai trang nhìn kỹ, phán đoán quá trình và thủ đoạn vì sao Nhậm Ngã Hành có thể thoát ra.
Nhưng mà, có một ngày nào đó khoảng nửa tháng sau, Đông Phương Bất Bại đột nhiên thu được một lá thư được bồ câu đưa đến. Vẻ mặt của Đông Phương Bất Bại nguyên bản là phi thường mừng rỡ, thế nhưng sau khi mở thư ra thì cả người đều cứng đờ tại chỗ. Vì… vì sao… lại như vậy?!
Trong phong thư đến tột cùng đã viết những gì?
Từ sau khi rời khỏi Lạc Dương, điều mà Đông Phương Bất Bại không yên lòng nhất hiển nhiên chính là Hoa Mãn Lâu, thậm chí y còn xoắn xuýt suy nghĩ thật lâu, rốt cục cũng vẫn quyết định hạ lệnh cho người của phân đà Lạc Dương chiếu cố tiểu lâu nhiều hơn một chút. Nào biết, sau khi mệnh lệnh của y truyền xuống không lâu, người của phân đà Lạc Dương đã truyền đến tin tức Hoa Mãn Lâu mất tích.
Đông Phương Bất Bại không dám tin tưởng nhìn tin tức truyền đến, trong lòng không ngừng tự hỏi vì sao?
Mà lúc này, Đồng Bách Hùng cũng vừa vặn đến đây hồi báo tin tức mới nhất của Hướng Vấn Thiên, chỉ là lão không ngờ vừa bước vào đã thấy Đông Phương Bất Bại vẻ mặt trắng bệch, cử chỉ thất thố, hai người đã quen biết nhiều năm như vậy, nhưng lão cũng chưa từng thấy đối phương có biểu hiện kinh hoảng dường này. Không khỏi cẩn thận dò hỏi: “Đông Phương... huynh đệ? Ngươi làm sao vậy?”
Cả người Đông Phương Bất Bại run lên một cái, giương mắt về phía Đồng Bách Hùng gằn từng chữ: “Hoa Mãn Lâu... mất tích!”
Đồng Bách Hùng cũng sững sốt một chút, cho đến ngày nay lão làm sao còn không nhìn ra cảm tình của Đông Phương Bất Bại đối với Hoa Mãn Lâu, tuy rằng từ tận đáy lòng vẫn phản đối, thế nhưng cũng không biết nên ngăn cản thế nào.
Đông Phương Bất Bại hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Tìm hắn! Bất luận hắn ở nơi nào!”
Đồng Bách Hùng bất đắc dĩ, chỉ phải tuân mệnh đi hạ lệnh.
Đợi Đồng Bách Hùng đi rồi, Đông Phương Bất Bại liền giận dữ lật tung cái bàn trước mặt, y vẫn còn nhớ lúc đó Hoa Mãn Lâu đã nói: “Sẽ ở tiểu lâu chờ y trở về!” Nhưng hôm nay thì sao?
Lại cứ ngay lúc này, Dương Liên Đình bưng nước trà đi vào phòng, chỉ thấy trên mặt đất giấy bút nghiêng mực rơi lả tả, một câu cũng không dám nhiều lời, rất sợ chọc giận Đông Phương Bất Bại. Mà Đông Phương Bất Bại hiện tại cũng đang trầm ngâm trong thế giới riêng, không chút nhận ra được sự hiện diện của Dương Liên Đình. Dương Liên Đình thận trọng đặt chung trà lên bàn, lúc đang chuẩn bị rời đi lại nghe Đông Phương Bất Bại thấp giọng nói: “Hoa Mãn Lâu... Ngươi đến tột cùng đã đi nơi nào?”
Cả người Dương Liên Đình cứng lại, càng thêm cẩn thận lui khỏi gian phòng, chỉ là trong ánh mắt đã không thể che giấu được vẻ ghen ghét đố kỵ. Đông Phương Bất Bại lại thật sự quyến luyến một người mù đến vậy! Càng bởi vì Hoa Mãn Lâu khiến gã đánh mất địa vị mà thật vất vả mới leo lên được, thậm chí hiện giờ gã sống càng thê thảm hơn trước đây, phải nhìn sắc mặt người khác mà hành sự… sự phẫn hận trong lòng Dương Liên Đình là có thể tưởng tượng.
Chỉ thấy bọn giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo phủ phục đầy đất, cao giọng nói: “Cung nghênh giáo chủ! Giáo chủ văn thành võ đức, thiên thu vạn tải, nhất thống giang hồ.”
Không biết có phải là vì đã sống với Hoa Mãn Lâu thời gian thật lâu hay không, Đông Phương Bất Bại đối với những ngôn ngữ a dua nịnh hót kia hoàn toàn không có hứng thú, chỉ khẽ phất tay bảo mọi người đứng lên, sau đó y chậm rãi bước lên vị trí cao nhất trong đại điện. Khi nhìn đám giáo chúng cung kính phủ phục bên dưới, trong lòng Đông Phương Bất Bại lại có một loại cảm giác đã qua cả đời, nếu không phải vì lời nói của Hoa Mãn Lâu, liệu y có còn trở về nơi này hay không?
Dằn xuống sự suy tư trong lòng mình, không nghĩ đến bất quá mới ly khai Hoa Mãn Lâu vài ngày y đã hiểu rõ cái gì là tưởng niệm, chỉ là lần này so với khi y còn ở trên đỉnh Hoa sơn thì đã hoàn toàn bất đồng.
Lúc này, Đồng Bách Hùng đứng ở trước đại điện cao giọng nói: “Giáo chủ! Hướng Vấn Thiên phản giáo bỏ trốn, lại cấu kết với tiền nhiệm giáo chủ Nhậm Ngã Hành mang theo ý đồ bất chính. Xin giáo chủ định đoạt.”
Cái tên Nhậm Ngã Hành ít nhiều dẫn đến một vài tiếng hít sâu trong đại sảnh, ở đây có không ít kẻ đều biết thái độ làm người của Nhậm Ngã Hành, chỉ là đương sợ khi Đông Phương Bất Bại lật đổ lão, tất cả mọi người đều không nghĩ Nhậm Ngã Hành vẫn có thể còn sống. Mà trong giáo cũng có một nhóm người khác từng tử trung với Nhậm Ngã Hành, hiện tại tuy rằng phụng sự dưới trướng Đông Phương Bất Bại, thế nhưng tâm tư cũng không quá ổn định. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân vì sao đám người Đồng Bách Hùng lại lo lắng như vậy.
Đông Phương Bất Bại lúc này lại hừ lạnh một tiếng, tuy rằng thanh âm không lớn lại cũng giống như sát cạnh bên tai, trong đại điện nhất thời yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi trên mặt đất. Đông Phương Bất Bại chậm rãi mở miệng nói: “Nhậm Ngã Hành năm đó làm nhiều chuyện bất nghĩa, Đông Phương Bất Bại ta đoạt đại quyền cũng có thể nói là thuận theo thiên đạo. Lúc đó ta cũng vì niệm tình Nhậm Ngã Hành đã vì Thần giáo ta lập nhiều huân công mà lưu lại cho lão một mạng, vậy mà hôm nay lão còn dám quay về, bổn tọa tự nhiên sẽ không tha tứ cho lão.”
Nói xong câu này, cũng không ai thấy Đông Phương Bất Bại có động tác gì, bất ngờ thần công vận khởi, toàn bộ hơn nghìn giáo chúng có mặt đều cảm nhận được một cổ kình khí và áp lực bễ nghễ thiên hạ, tất cả không tự chủ được đều quỳ xuống.
Mà chỉ sau một khắc, Đông Phương Bất Bại liền thu hồi thần công, lại nói: “Mọi người nghe đây, chỉ cần có được tung tích của Nhậm Ngã Hành thì không cần kéo dài chiến cục, cứ trực tiếp dẫn lão đến gặp bổn tọa là được. Bổn tọa cũng muốn nhìn cho kỹ, trong mười năm này rốt cục là võ công của Nhậm Ngã Hành tinh tiến lợi hại hay Đông Phương Bất Bại ta thần công cái thế.” Trong ngữ điệu hoàn toàn không che giấu được sự ngạo nghễ.
Đám giáo chúng nhất loạt bị uy lực thần công của Đông Phương Bất Bại khiến cho chấn động, dồn dập đáp ứng, đồng thanh hô to: “Giáo chủ văn thành võ đức, nhất thống giang hồ” thanh âm hùng hồn hữu lực, có thể thấy được trong lòng bọn họ cũng đã coi như định xuống, Đồng Bách Hùng và mấy vị trưởng lão thấy vậy cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là ngay lúc Đông Phương Bất Bại chuẩn bị rời khỏi đại điện, đột nhiên có giáo chúng từ bên ngoài đến báo: “Khởi bẩm giáo chủ, Dương tổng quản đang ở bên ngoài chịu đòn nhận tội, xin cầu kiến người.” Đám người Đồng Bách Hùng nghe vậy đều hừ lạnh một tiếng.
Đông Phương Bất Bại nghe vậy liền nhướng nhướng mày, y vốn cũng không đem chuyện Dương Liên Đình để trong lòng, lúc này nghe giáo chúng báo lại mới nhớ tới còn có chuyện như vậy. Đông Phương Bất Bại đạm nhạt nói: “Vậy cứ để cho gã quỳ đi, sau này cũng không cần gọi gã là tổng quản nữa.” Nói xong Đông Phương Bất Bại xoay người ra ngoài, giáo chúng nọ ngây ra một chút cũng nhanh chóng đuổi theo.
Vừa ra khỏi đại điện, Đông Phương Bất Bại vừa vặn liền thấy Dương Liên Đình lưng đeo cành mận gai quỳ ở phía trước. Gã dường như đã quỳ rất lâu, thậm chí ngay cả gương mặt trước giờ lúc nào cũng ra vẻ đoan chính hiện tại cũng đã trở nên trắng bệch.
Dương Liên Đình thấy Đông Phương Bất Bại xuất hiện lập tức khóc lóc nhào đến, miệng nói: “Giáo chủ! Giáo chủ! Xin người khoan dung! Thuộc hạ thật không phải cố ý làm trái lệnh… khi đó… khi đó thuộc hạ cho rằng giáo chủ sẽ rất nhanh quay về…”
Đông Phương Bất Bại nghe vậy thì hơi nhíu mày, loại người như vậy y trước giờ vốn không để trong lòng, thấy bộ dạng hèn hạ của người trước mặt thì cực kỳ chán ghét, vừa rồi còn muốn để gã tự sinh tự diệt, thế nhưng bây giờ càng thêm muốn một chưởng đập chết. Nào biết, lúc này Dương Liên Đình lại lớn tiếng khóc kể: “Giáo chủ, thuộc hạ đã hầu hạ bên cạnh người nhiều năm như vậy, giáo chủ thích cái gì nghĩ cái gì, Liên Đình tự nhận đều biết đến một hai. Liên đình trước giờ cũng chưa từng hồ ngôn loạn ngữ, chỉ một lòng phụng dưỡng người! Giáo chủ, Liên đình cũng không cần cái chức tổng quản gì đó nữa, nguyện ý tùy thị bên cạnh giáo chủ…”
Đông Phương Bất Bại nghe xong lời này thì hơi dừng lại một chút, nhớ đến mấy năm nay bất luận Dương Liên Đình có làm ra lỗi lầm gì trong Thần giáo, thế nhưng khi ở trước mặt hầu hạ mình vẫn coi như là dụng tâm, quan trọng nhất là gã lại tựa hồ còn biết…
Đông Phương Bất Bại thầm nghĩ cho dù bỏ qua chuyện này thì loại người như vậy cũng không làm ra được biến hóa gì, hơn nữa bên cạnh y xác thực cũng cần một người hầu hạ. Tựa như Dương Liên Đình nói, trong những năm nay gã cũng chưa từng truyền ra bất cứ lời hồ ngôn loạn ngữ gì, lần này tuy rằng mấy vị trưởng lão đều đã thấy y mặc nữ trang, hơn nữa hiện tại y cũng không muốn giấu diếm sợ hãi cái gì. Chỉ là cũng không đến nổi bỏ mặc mọi chuyện bỏ lên bốn phía, thế nên hôm nay mới mặc nam trang xuất hiện trước mặt giáo chúng.
Nghĩ đến đây, Đông Phương Bất Bại lại lên tiếng: “Tước bỏ chức tổng quản của gã, sau này đặt tại trong viện của ta làm nô tài.” Nói xong Đông Phương Bất Bại cũng liền bước đi, đám người Đồng Bách Hùng thấy vậy không khỏi sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ đến giáo chủ cư nhiên sẽ bỏ qua Dương Liên Đình như vậy. Bọn họ thật ra không nghĩ nhiều như Đông Phương Bất Bại, chẳng qua chỉ cảm thấy giáo chủ đối với người này thật quá khoan hậu rồi.
Dương Liên Đình nghe vậy nhất thời tỏ ra bộ dạng mừng rỡ như điên, không ngừng dập đầu thật mạnh xuống đất: “Tạ ơn giáo chủ không giết! Tạ ơn giáo chủ không giết! Dương Liên Đình chắc chắn tận tâm tận lực hầu hạ giáo chủ!”
Đông Phương Bất Bại cũng không tiếp tục để ý đến Dương Liên Đình, xoay người đi thẳng. Chỉ là y lại không thấy Dương Liên Đình đang quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt lóe lên nét hung hãn cùng không cam lòng. Bất quá nếu y thật sự thấy mà nói, cái loại nhân vật như Dương Liên Đình trong mắt y cũng chẳng khác gì kiến hôi, không đáng quan tâm.
Khi trở về đến trạch viện trước đây từng ở, Đông Phương Bất Bại lập tức cho đám người hầu lui hết, tự mình ngồi xuống. Mà lúc này, Dương Liên Đình lại đứng ở bên ngoài thận trọng nói: “Giáo chủ, thuộc hạ đã vì người chuẩn bị vài thứ. Đều đặt trong ngăn kéo.”
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, “Đi xuống đi.”
Dương Liên Đình cũng không dám nấn ná lại thêm nhiều, liền lập tức đáp lời lui ra. Đông Phương Bất Bại cũng không có đi xem những gì Dương Liên Đình đã chuẩn bị, ngược lại thản nhiên bước đến trước án thư, sau khi suy nghĩ một chút thì bắt đầu mài mực, lấy một trang giấy ra chậm rãi viết xuống vài chữ “Mọi chuyện đều ổn. Đừng mong ”. Chỉ là sau khi viết xong thì lại vỗ mạnh xuống bàn, tờ giấy nọ nảy lên một chút sau đó liền tan thành bột phấn.
Giờ khắc này gương mặt của Đông Phương Bất Bại cũng hiện lên một vẻ hồng nhuận, thầm nghĩ: Bản thân mình đang làm cái gì vậy?
……………..
Lại qua thêm mấy ngày, Đông Phương Bất Bại bắt đầu xử lý giáo vụ, cơ sở mật thám của Thần giáo cũng đã điều tra được tung tích của Hướng Vấn Thiên và Nhậm Ngã Hành. Đông Phương Bất Bại cũng đã phái người đi Mai trang nhìn kỹ, phán đoán quá trình và thủ đoạn vì sao Nhậm Ngã Hành có thể thoát ra.
Nhưng mà, có một ngày nào đó khoảng nửa tháng sau, Đông Phương Bất Bại đột nhiên thu được một lá thư được bồ câu đưa đến. Vẻ mặt của Đông Phương Bất Bại nguyên bản là phi thường mừng rỡ, thế nhưng sau khi mở thư ra thì cả người đều cứng đờ tại chỗ. Vì… vì sao… lại như vậy?!
Trong phong thư đến tột cùng đã viết những gì?
Từ sau khi rời khỏi Lạc Dương, điều mà Đông Phương Bất Bại không yên lòng nhất hiển nhiên chính là Hoa Mãn Lâu, thậm chí y còn xoắn xuýt suy nghĩ thật lâu, rốt cục cũng vẫn quyết định hạ lệnh cho người của phân đà Lạc Dương chiếu cố tiểu lâu nhiều hơn một chút. Nào biết, sau khi mệnh lệnh của y truyền xuống không lâu, người của phân đà Lạc Dương đã truyền đến tin tức Hoa Mãn Lâu mất tích.
Đông Phương Bất Bại không dám tin tưởng nhìn tin tức truyền đến, trong lòng không ngừng tự hỏi vì sao?
Mà lúc này, Đồng Bách Hùng cũng vừa vặn đến đây hồi báo tin tức mới nhất của Hướng Vấn Thiên, chỉ là lão không ngờ vừa bước vào đã thấy Đông Phương Bất Bại vẻ mặt trắng bệch, cử chỉ thất thố, hai người đã quen biết nhiều năm như vậy, nhưng lão cũng chưa từng thấy đối phương có biểu hiện kinh hoảng dường này. Không khỏi cẩn thận dò hỏi: “Đông Phương... huynh đệ? Ngươi làm sao vậy?”
Cả người Đông Phương Bất Bại run lên một cái, giương mắt về phía Đồng Bách Hùng gằn từng chữ: “Hoa Mãn Lâu... mất tích!”
Đồng Bách Hùng cũng sững sốt một chút, cho đến ngày nay lão làm sao còn không nhìn ra cảm tình của Đông Phương Bất Bại đối với Hoa Mãn Lâu, tuy rằng từ tận đáy lòng vẫn phản đối, thế nhưng cũng không biết nên ngăn cản thế nào.
Đông Phương Bất Bại hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Tìm hắn! Bất luận hắn ở nơi nào!”
Đồng Bách Hùng bất đắc dĩ, chỉ phải tuân mệnh đi hạ lệnh.
Đợi Đồng Bách Hùng đi rồi, Đông Phương Bất Bại liền giận dữ lật tung cái bàn trước mặt, y vẫn còn nhớ lúc đó Hoa Mãn Lâu đã nói: “Sẽ ở tiểu lâu chờ y trở về!” Nhưng hôm nay thì sao?
Lại cứ ngay lúc này, Dương Liên Đình bưng nước trà đi vào phòng, chỉ thấy trên mặt đất giấy bút nghiêng mực rơi lả tả, một câu cũng không dám nhiều lời, rất sợ chọc giận Đông Phương Bất Bại. Mà Đông Phương Bất Bại hiện tại cũng đang trầm ngâm trong thế giới riêng, không chút nhận ra được sự hiện diện của Dương Liên Đình. Dương Liên Đình thận trọng đặt chung trà lên bàn, lúc đang chuẩn bị rời đi lại nghe Đông Phương Bất Bại thấp giọng nói: “Hoa Mãn Lâu... Ngươi đến tột cùng đã đi nơi nào?”
Cả người Dương Liên Đình cứng lại, càng thêm cẩn thận lui khỏi gian phòng, chỉ là trong ánh mắt đã không thể che giấu được vẻ ghen ghét đố kỵ. Đông Phương Bất Bại lại thật sự quyến luyến một người mù đến vậy! Càng bởi vì Hoa Mãn Lâu khiến gã đánh mất địa vị mà thật vất vả mới leo lên được, thậm chí hiện giờ gã sống càng thê thảm hơn trước đây, phải nhìn sắc mặt người khác mà hành sự… sự phẫn hận trong lòng Dương Liên Đình là có thể tưởng tượng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook