Cả người Khúc Dương chấn động, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt của Lưu Chính Phong, sau đó lại chuyển về phía Đông Phương Bất Bại, ấp úng nói: “Giáo… ta... ta...” Lão ngập ngừng nửa ngày lại thủy cung không nói ra lời.

Đông Phương Bất Bại thấy thế, chân mày cau lại, nói: “Ngươi muốn thế nào? Có việc gì không thể nói?”

Khúc Dương im lặng hồi lâu, rốt cuộc nặng nề thở dài một hơi, trên mặt lộ ra thần sắc có khổ không thể giãy bày, thấp giọng nói: “Nếu như thuộc hạ thật sự ra mặt, còn không phải thật sự chứng thực việc Lưu hiền đệ cấu… cấu kết… danh… danh dự cả đời này của y… coi như thật sự bị hủy… Thuộc hạ đã sớm nói với y đừng nên như vậy… thế nhưng… thế nhưng y…” Khúc Dương đã không nói được gì nữa, Lưu Chính Phong đến bước đường ngày hôm nay thật sự lão không có trách nhiệm sao?

Tâm tư của Lưu Chính Phong đối với Khúc Dương, Khúc Dương tất nhiên hiêu rõ, thế nhưng lão làm sao có thể hại y đến thân bại danh liệt đâu? Thảm trạng hôm nay, thê tử, nhi tử, đồ đệ của y đều vì Khúc Dương lão mà chết… việc này muốn lão nên đền thội thế nào?

Đông Phương Bất Bại nghe xong những lời này thì khẽ nhíu mày, nói: “Lưu Chính Phong đã làm đến nước này trước mặt mọi người, chẳng lẽ còn có cơ hội vãn hồi sao? “

Khúc Dương nhất thời á khẩu không trả lời được.

Đông Phương Bất Bại lại nói: “Người của Thần giáo đã bao giờ phải sợ những việc này?”

“Không phải sợ…” Khúc Dương muốn đính chính lại một câu, thế nhưng cũng không biết phải nói như thế nào, lão nhìn thấy Lưu Chính Phong như vậy trong lòng vốn là đau như dao cắt, làm sao có thể dễ chịu đây?

Mà lúc này, giọng nói của Lưu Chính Phong lại lần nữa vang lên trong đại sảnh, chỉ nghe lão nói: “Vị huynh đài này, xin ngươi chớ ngăn cản ta.” Nói xong còn ra sức đẩy tay của Hoa Mãn Lâu.

Thế nhưng tuyệt học linh tê nhất chỉ Hoa Mãn Lâu được chân truyền từ Lục Tiểu Phụng nào dễ đối phó như vậy? Hắn và Lưu Chính Phong qua lại vài chiêu giằng co, phấn lớn võ lâm nhân sĩ đang có mặc đều cực kỳ kinh ngạc. Nếu nói một chiêu lúc nãy của Hoa Mãn Lâu đủ làm cho quần hùng kiêng nể, thì lúc này công phu hắn hiển lộ ra lại đủ làm cho mọi người sợ hãi than thầm. Địa vị và thực lực của Lưu Chính Phong ở trong võ lâm đều thuộc hàng tiền bối lớp trên, Hoa Mãn Lâu năm nay mới có bao nhiêu tuổi? Không ngờ lại có một thận võ công cao minh đến vậy.

Bất quá, Đông Phương Bất Bại nhìn thấy điểm này trong mắt lại có chút không vui, tuy rằng y cũng bội phục tái độ làm người của Lưu Chính Phong, thế nhưng nếu lão giao thủ với Hoa Mãn Lâu thi lại là chuyện khác? Lòng dạ của người này cũng không khỏi quá tuyệt vọng rồi. Đông Phương Bất Bại trừng mắt nhìn Khúc Dương: “Ngươi rốt cuộc dự định làm sao?” Ý tứ chính là, nếu Khúc Dương còn không ra tay y nhất định phải động thủ.

Hành động của Hoa Mãn Lâu so với Đông Phương Bất Bại lại càng trực tiếp hơn một chút, sau khi lần nữa ngăn trở cử chỉ tự sát của Lưu Chính Phong thì cao giọng kêu lên: “Khúc lão tiên sinh, lẽ nào người không muốn khuyên nhủ vị bằng hữu này của người một chút sao?”

Lời này vừa nói ra, cả đám người xung quanh đều kinh ngạc, quần hùng nhất thời sôi trào quắc mắt nhìn quanh, nhao nhao hỏi thăm: “Lại có người của Ma giáo ở đây?” “Khúc Dương ở chỗ này?”

Mấy người của phái Tung sơn lúc này cũng kinh nghi bất định, bọn họ chỉ sợ là người rõ ràng nhất giao tình của Khúc Dương và Lưu Chính Phong, hôm nay làm ra việc như thế này làm sao không sợ Khúc Dương sẽ ra mặt trả thù thay bằng hữu? Lưu Chính Phong vẫn bị quy tắc của Ngũ Nhạc kiếm phái quản chế, Khúc Dương lại không! Huống chi Khúc Dương cũng là cao thủ một đời, trưởng lão ma giáo cũng nào phải chức vị dễ làm như vậy?

Về phần Lưu Chính Phong, lúc lão nghe được lời nói của Hoa Mãn Lâu thì cứng người tại chỗ, nhãn thần trúc trắc hướng về vị trí của Khúc Dương, điểm này rất nhanh liền bị quần hùng phát hiện.

Thân ảnh của hai người Khúc Dương và Đông Phương Bất Bại nhất thời hiển lộ ra ngoài, quần hào đều nghi ngờ nghị luận: “Khúc Dương? Người nọ là Khúc Dương sao?” “Hồng y nữ tử kia là ai?” “Dường như hồng y nữ tử kia đi cùng người nọ.” “Bọn họ đều là người của ma giáo sao?”

Lúc này Khúc Dương đã bước ra, lão đi đến trước mặt Lưu Chính Phong, trong mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm đối phương hồi lâu, sau đó mới cất giọng khàn khàn nói: “Chính phong! Ngươi hà tất! Vì ta... không đáng!”

Hoa Mãn Lâu lặng lẽ buông tay Lưu Chính Phong ra, lui về phía sau vài bước, dừng lại ở bên cạnh Đông Phương Bất Bại.

Lưu Chính Phong nhìn Khúc Dương, nói như đinh đóng cột: “Vì sao không đáng? Ta biết huynh không muốn liên lụy đến ta nên mới nói ra những lời ‘tuyệt không gặp lại’. Mà nay ta đã kim bồn tẩy thủ rời khỏi giang hồ, đối với những chuyện này hoàn toàn không có liên quan, chẳng lẽ huynh còn muốn nói ra những lời tuyệt tình như vậy sao?”

Khúc Dương lộ ra thần sắc thống khổ, nói: “Chính phong! Đệ vẫn không rõ sao? Một đời anh minh của đệ có được không dễ…”

Lưu Chính Phong lập tức cắt đứt lời lão, nói: “Khúc đại ca, là huynh không rõ hay là ta không rõ? Cái hư danh này ta không cần nữa… đã không cần nữa… Chúng ta tìm một nơi cầm tiêu hợp tấu, trải qua những ngày tiêu dao khoái hoạt?” Nói xong Lưu Chính Phong liền tiến lên nắm tay Khúc Dương, gắt gao giữ chặt.

Khúc Dương nhất thời nghẹn ngào, cả người đều nhịn không được có chút run rẩy không thốt nên lời.

Mà những lời này lại khiến quần hùng ở đây đều có chút kinh ngạc, Lưu Chính Phong và Khúc Dương không ngờ lại có cảm tình sâu như vậy. Lưu Chính Phong lại có thể chân chính nguyện ý vì Khúc Dương buông tha tất cả quy ẩn giang hồ… vậy mà phái Tung sơn lại làm ra việc… tàn nhẫn như vậy….

Hoa Mãn Lâu ở bên cạnh nghe mà cảm động, mỉm cười ôn nhu, trong thanh âm mang theo xúc động nói với Đông Phương Bất Bại: “Đúng là một đôi bằng hữu tri kỷ. Thật khó có được! “

Đông Phương Bất Bại nghe Hoa Mãn Lâu nói vậy trong lòng hiện lên một tia dị dạng, Khúc Dương là trưởng lão Thần giáo, Đông Phương Bất Bại tự nhiên đã nhận thức lão từ lâu cũng có thể xem như hiểu biết. Thế nhưng khi Đông Phương Bất Bại nhìn thấy Khúc Dương có thể vì một người mà ẩn nhẫn đến mức này thị thực sự cảm thấy khó thể tưởng tượng. Khúc Dương trên gian hồ cũng là nhân vật bị gán cho hai chữ “ma đầu”, từ đó có thể thấy mặc dù lão cũng không làm ra chuyện ác gì thế nhưng cung cách hành xử hoàn toàn khác với đám danh một chính phái.

Tính tình Khúc Dương kiêu ngạo, cho dù là trong Thần giáo cũng không giao thiệp nhiều với người khác, một thân võ công siêu quần càng khiến lão đối với việc phân biệt chính tà chỉ xem như trò cười, những việc lão đã nhận định liền sẽ không thay đổi. Vì vậy, Lưu Chính Phong có thể giao hảo với lão đến bước này thực làm cho người ta không khỏi kinh ngạc.

Bất quá, hiện tại cũng không phải là lúc nghĩ những việc như vậy, đám một đệ phái Tung sơn hiển nhiên cũng không phải loại người thích nhân nhượng cho qua, chỉ nghe Phí Bân vừa rồi mới bị bắt giữ hung hãn nói: “Rõ ràng là nói bậy! Lưu Chính Phong! Ngươi thật sự đã điên rồi sao? Mặt mũi Ngũ Nhạc kiếm phái bọn ta đều bị ngươi làm mất hết! đừng tưởng rằng Tả minh chủ không biết quan hệ giữa ngươi và ma đầu kia thật sự thế nào, ta vốn muốn lưu lại một ít mặt mũi cho ngươi, thế nhưng ngươi đã làm ra đến bực này thì ta không thể không vì võ lâm trừ hại!”

Lời nói của Phí Bân làm cho mọi người như lọt vào sương mù, thế nhưng hai người Lưu Chính Phong và Khúc Dương nghe xong lại đồng thời lui về một bước, thần sắc có chút khiêp sợ.

Người trong võ lâm nhìn bộ dạng của hai người như vậy mới ý thức được việc này tựa hồ không đơn giản, Đông Phương Bất Bại nhướn mày nhìn Khúc Dương, suy đoán trong lòng không ngừng xoay chuyển, mà Hoa Mãn Lâu đang đứng bên cạnh tựa hồ cũng nghe ra gì đó, thần sắc lộ ra nét kinh ngạc.

Phí Bân đắc ý nhìn Lưu Chính Phong và Khúc Dương thần sắc tựa tro tàn, hắng giọng một cái, nói: “Đừng tưởng những việc dơ bẩn hai người đã làm sẽ không có người biết! Rõ ràng không thể để vào mắt, đạo đức bại hoại! Cái gì cầm tiêu hợp minh, ta nhổ vào! Người trong ma giáo quả nhiên nhân phẩm nhơ bẩn, chuyện gì cũng dám làm ra!”

Khúc Dương giận đến sắc mặt trắng bệch, cước bộ dưới chân có chút bất ổn lui thêm bước nữa, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, Lưu Chính Phong lại là thần sắc tái nhợt, nhìn thấy bộ dạng này của Khúc Dương không khỏi quát to với Phí Bân: “Tên tiểu nhân kia! Mau câm miệng!” Đồng thời nhanh chóng xoay người hỏi Khúc Dương: “Khúc đại ca?! Người... người làm sao vậy?”

Khúc Dương cười khổ lắc đầu, nói: “Không ngại... Chính phong... ngươi chớ lo lắng.”

Lúc này Lưu Chính Phong nhẹ nhàng đỡ lấy Khúc Dương giận dữ nhìn Phí Bân, lại quét mắt qua tất cả mọi người trong đại sảnh, khi thấy được biểu tình kinh ngạc khinh thường của quần hùng, cùng với bộ dạng kinh hãi của thân nhân và đồ đệ thì hai mắt nhắm lại, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra nhìn thẳng vào Khúc Dương. Trong lúc Khúc Dương còn không biết phải cư xử thế nào thì Lưu Chính Phong đã lớn giọng tuyên bố, mỗi câu mỗi chữ đều rõ ràng không gì sánh được: “Lưu Chính Phong ta chính là thật lòng ái một Khúc đại ca, tuy biết rằng cảm tình này thế tục khó dung nhưng cho đến hôm nay ta đã không muốn lại trốn tránh cái gì, cũng không muốn lại tiếp tục thống khổ nữa. Nếu ngoại nhân đã muốn nói gì liền cứ để bọn họ nói đi!”

Lời này thốt ra nhất thời kinh thiên động địa, không những quần hùng khiếp sợ mà thân nhân cùng đồ đệ của Lưu Chính Phong đều ngẩng ra, ngay cả Khúc Phi Yên cũng có chút mờ mịt không biết làm sao.

Về phần Hoa Mãn Lâu thì đơn thuần lộ ra thần sắc kinh ngạc, mà Đông Phương Bất Bại lại dùng ánh mắt như nhìn người chết để nhìn Phí Bân, trong nhãn thần lộ ra vẻ sắc bén làm người sợ hãi. Có thể thấy được Đông Phương Bất Bại cũng không thèm để ý đến tột cùng giữa Khúc Dương và Lưu Chính Phong là có chuyện gì xảy ra, y chỉ để ý đến mấy câu vừa rồi Phí Bân thốt ra. Nếu không phải Hoa Mãn Lâu đang ở bên cạnh, chỉ sợ y đã sớm xuất thủ dùng phi châm lấy mạng người kia.

Phí Bân vừa dạo một vòng qua quỷ môn quang cũng không tự biết, chỉ nghe gã lại dùng giọng điệu châm chọc nói: “Tà ma ngoại đạo, ô uế bất kham, còn dám dõng dạc lớn tiếng?” Vừa dứt lời chỉ nghe gã kêu thảm một tiếng, cả người ngã vật trên mặt đất, không nhịn được lăn lộn kêu gào.

Đột biến này khiến những nhân sĩ võ lâm đang đứng cạnh đó hoảng sợ tản ra, Lục Bách, Đinh Miễn hai vị sư huynh của gã vội vã bước đến đè người xuống đất, Lục Bách thét to: “Sư đệ! Ngươi làm sao vậy?”

Đinh Miễn liếc mắt liền nhận ra Phí Bân đã trúng ám toán, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía mọi người lớn tiếng hỏi: “Là người phương nào động thủ? Có lá gan thì bước ra!”

Lời còn chưa dứt đã nghe một giọng nói thanh lãnh vang lên, tuy không vang dội nhưng lại rõ ràng như người nói đang gần sát bên tai mỗi người: “Là ta ra tay, ngươi muốn làm thế nào?” Người nói nếu không phải Đông Phương Bất Bại thì còn ai nữa?

Mà Hoa Mãn Lâu đang đứng bên cạnh y lại lộ ra thần sắc bất đắc dĩ, vuốt mũi không nói lời nào. Kỳ thật những lời vừa rồi của Phí Bân ngay cả hắn cũng cảm thấy chói tai, huống chi Đông Phương Bất Bại đâu? Vì vậy việc Đông Phương Bất Bại động thủ đã sớm nằm trong dự tính của hắn, chỉ là người kia có thể nhịn đến bây giờ đã là ngoài ý muốn rồi, chỉ hy vọng y đừng làm tổn thương mạng người mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương