“Ta muốn gặp giáo chủ.” Thấy sự tình đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng không thể vãn hồi, Dương Liên Đình âm hiểm lạnh lùng nhìn Thượng Quan Vân.

“Việc này giáo chủ không cần phải nhúng tay, giao thẳng cho Từ Hình Đường là xong.” Tang Tam Nương cất cuốn vở đi, mỉm cười sáng lạn, “Dương tổng quản lén dùng binh khí gây sự lại biển thủ ngân quỹ của giáo chúng, dù giáo chủ có đến, cũng không thể thiên vị được.”

“Dẫn đi.” Thượng Quan Vân trưng ra bộ mặt vô cảm, nhanh như chớp điểm vài đại huyệt của Dương Liên Đình, đẩy ra cho thuộc hạ, nhíu mày liếc Tô Diễm một cái, “Đi băng bó trước đi.”

Tô Diễm nhìn vết thương trên tay, cũng nhíu mày, nếu bị giáo chủ đại nhân biết được, còn không biết sẽ trừng trị anh thế nào đây.

Khi giáo chủ đại nhân về phòng, Tô Diễm đã ngồi chờ sẵn, một bàn đồ ăn ưa thích thơm ngon nhìn đến là mê người.

Thấy mái tóc còn mang chút hơi nước của anh, giáo chủ đại nhân vuốt lên, dùng nội lực hong khô, thản nhiên hỏi: “Sao lại tắm sớm thế?”

“Mới rồi động thủ một chút, người hơi bẩn nên tiện thể đi tắm luôn.” Tô Diễm thản nhiên đáp, kéo giáo chủ đại nhân ngồi lên ghế, bắt đầu gắp đồ ăn cho y.

Giáo chủ đại nhân có chút hồ nghi nhìn Tô Diễm một lát, trầm mặt hồi lâu mới hỏi: “Sáng nay ngươi động thủ với Dương Liên Đình?”

Tô Diễm không để tâm gật gật đầu, chuyên tâm múc canh cho giáo chủ đại nhân.

“Người kia ở đâu rồi?” Giáo chủ đại nhân khẽ cau mày.

“Ở phòng giam trong Hình Đường.” Tô Diễm có phần bất đắt dĩ lườm giáo chủ đại nhân một cái, khẩu khí chua chua. “Ngươi có thể ăn xong rồi hẵng quan tâm đến tên đó không?”

Giáo chủ đại nhân khẽ cười, đè lại bàn tay còn đang muốn xới cơm cho mình: “Chuyện Dương Liên Đình ta sẽ không nhúng tay vào nữa. Đừng gắp, tự ta ăn được.”

“Thật không đấy? Ta không thấy thế đấy, hơn một tháng ta không ở bên cạnh ngươi gầy hẳn đi.” Tô Diễm mặc dù nói như vậy, nhưng cũng dừng đũa thật, bắt đầu tự gắp đồ vào bát mình.

Cơm nước xong xuôi, giáo chủ đại nhân liền chuẩn bị nghỉ trưa một lát, có điều hôm nay đột nhiên nổi hứng, kéo cái tên Tô Diễm còn đang lui cui dọn bàn lại, đè lên giường, nắm lấy cằm anh, cười tà mị vô cùng: “Tô Diễm, bồi bổn tọa ngủ đi.”

“Sao hôm nay lại chủ động thế?” Tô Diễm lẳng lặng lách tay trái sang bên, khẽ ôm lấy thắt lưng giáo chủ đại nhân mà hôn lên môi y.

Giáo chủ đại nhân tựa tiếu phi tiếu nhìn xuống Tô Diễm, cực kỳ duy ngã độc tôn: “Bổn tọa muốn nam sủng của bổn tọa thị tẩm chẳng lẽ còn phải chọn ngày sao?”

“Tất nhiên là không, cả thể xác lẫn tinh thần của thuộc hạ đều là của giáo chủ mà, tùy thời chờ đợi giáo chủ đại nhân phân phó.” Tô Diễm còn ước giáo chủ đại nhân thỉnh thoảng chủ động một chút, anh lúc nào chả chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đi hiến thân, xoay người một cái áp chế giáo chủ đại nhân xuống, “Thuộc hạ xin hầu hạ giáo chủ thay y phục.”

Ngón tay tháo đai lưng cởi ra ngoại sam, đem giáo chủ đại nhân cởi đến chỉ còn lớp áo trong, Tô Diễm cũng tự cởi đai lưng, cởi áo ngoài, chờ đến lúc cởi đến trung y, Tô Diễm sực nhớ ra trên tay còn bị thương, biểu tình đột nhiên khựng lại.

Giáo chủ đại nhân tất nhiên là chú ý tới, thần sắc khẽ biến, vung tay một phát đã kéo trung y của anh xuống. Cánh tay áo trong màu trắng chảy ra một chấm đỏ, ánh mắt giáo chủ đại nhân sầm xuống, tiện đà lột luôn áo trong của Tô Diễm ra, miếng băng thấm một vệt máu, nhìn thật chói mắt.

“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi, vài ngày nữa là khỏi mà.” Tô Diễm có chút xấu hổ nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào y.

“Ai làm.” Giáo chủ đại nhân trầm giọng hỏi, cau mày, “Dương Liên Đình?”

Xấu hổ cười gượng mấy tiếng, Tô Diễm một tay ôm giáo chủ đại nhân nhẹ giọng giải thích: “Là do thân thủ ta quá kém, tuy rằng nội lực cũng không đến nỗi nào, nhưng chiêu thức vẫn chưa được tốt, chịu vài vết thương nhỏ coi như bài học thôi.”

Giáo chủ đại nhân cười lạnh một tiếng, gạt phăng tay Tô Diễm ra: “Vậy bổn tọa cũng đi ra ngoài chịu vài vết thương coi như bài học nhỉ.”

Thầm than một tiếng, Tô Diễm một tay ôm chặt người kia lại, có chút bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Là ta sai rồi được chưa, ngươi nếu bị thương ta còn không đau lòng đến chết sao, hơn nữa giáo chủ đại nhân võ công thiên hạ vô song, muốn bị thương cũng khó mà.”

“Tô Diễm.” Giáo chủ đại nhân cau có, biểu tình đã thể hiện triệt để sự bực bội lúc này, cảnh cáo nói, “Nếu sau này còn dễ dàng để bị thương như vậy, ta nhất định không tha cho ngươi đâu.”

“Ta biết rồi.” Kéo người kia vào lòng, Tô Diễm khẽ cười nói, “Chỉ là mong giáo chủ đại nhân mỗi ngày dạy dỗ nhiều thêm chút vậy.”

Đông Phương, có lẽ ngươi so với ta tưởng, lại càng để ý đến ta…

Trấn an giáo chủ đại nhân xong, buổi chiều Tô Diễm liền đến ngục tối của Hình Đường, giáo chủ đại nhân đã nói không nhúng tay, thì có nghĩa là Tô Diễm tự do phát huy, dù sao sự tương phản quá lớn suốt hơn một tháng qua của Dương Liên Đình cũng khiến nhiều người khó chịu, hình phòng này vốn đã sớm có thể khiến gã chết đến không thể chết thêm được nữa, có điều Tô Diễm lại muốn giữ mạng gã lại một chút.

Bị dây xích thép đặc thù treo trên tường, Dương Liên Đình chỉ có thể oán độc nhìn Tô Diễm. Phất tay cho người trông coi đi ra, Tô Diễm kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Dương Liên Đình, từ tốn cười nói: “Không biết nửa ngày qua Dương tổng quản sống có tốt không?”

Dương Liên Đình lại chẳng hơi đâu mà chơi trò giả ngu cùng anh, vẻ mặt cay độc: “Tô Diễm ngươi quả thực quá thủ đoạn, thật sự đã chiếm lấy thân thể ta, giờ lại chiếm lấy vị trí của ta, chẳng qua cũng chỉ mà một kẻ dùng sắc câu dẫn giáo chủ mà trèo cao thôi!”

“Việc này trước kia không phải ngươi cũng làm rồi sao?”

“Xem ra ngươi cũng đã trèo được lên giường giáo chủ rồi nhỉ.” Dương Liên Đình cười cực kỳ ác độc, “Cơ thể giáo chủ thật mất hồn đúng không? Nhưng cũng chỉ là một tên hoạn quan, lại cứ nằm quyền to không nhả, thật đúng là…”

“Bốp –” Tô Diễm vươn tay túm lấy chiếc roi liền thẳng tay quất vào miệng Dương Liên Đình, gương mặt vốn còn ý cười cũng đanh lại: “Y tốt với ngươi như vậy thật quá phí phạm, ngươi tưởng y không biết ngươi làm gì chắc? Không biết cảm ơn thì thôi đi, lần đầu tiên ta thấy một kẻ vô liêm sỉ như ngươi.”

Nhớ đến bộ dạng thê thảm của giáo chủ đại nhân ngày hôm đó, Tô Diễm lại thấy khó chịu, roi trong tay vụt vài phát liền bị ném thẳng lên người Dương Liên Đình. Tô Diễm chưa bao giờ dùng thứ này, quật vài cái liền dừng, nhìn từng vệt roi sưng đỏ dưới lớp quần áo rách nát, Tô Diễm cực kỳ thất vọng.

Cao thủ chính tông đều chỉ để lại vệt đỏ nhưng thương vào xương tạng, rõ ràng anh không hợp cách.

Tùy tay nhặt miếng vải chả biết là gì nhét vào mồm Dương Liên Đình, tránh cho lát nữa gã lại ngứa mồm sủa bậy, làm mình lỡ tay giết chết luôn. Tô Diễm bắt đầu lục tìm hình cụ dễ dùng hiệu suất cao trong hình đường.

Tô Diễm cầm một bao châm dài, đi đến trước mặt Dương Liên Đình, nhếch lên một nụ cười tựa xuân phong: “Đông Phương tốt với ngươi mà ngươi không biết quý trọng, ta đã sớm muốn xử lý ngươi rồi.” Cầm lấy tay Dương Liên Đình, Tô Diễm đem châm dài từ từ đâm vào trong móng tay gã, nhìn gã giãy giụa mà bật cười, “Ngươi làm Đông Phương đau một phần, ta liền trả lại ngươi gấp nghìn gấp vạn lần. Có một số việc tuy giờ sẽ không còn xảy ra nữa, nhưng ta vẫn rất không thích Đông Phương lại có thể vì bảo vệ tính mạng ngươi mà quỳ xuống cầu xin Nhậm Ngã Hành, thế nên ta thực rất là ghét ngươi, Dương Liên Đình.”

Dị thường thong thả mà đâm cả mười cái châm, Tô Diễm nhìn bộ dạng Dương Liên Đình không ngừng giãy giụa vặn vẹo, vẫn mỉm cười như cũ, tùy tay cầm lên chiếc lược sắt bên cạnh, lột xuống y phục của gã, để lộ ra ***g ngực trần trụi, Tô Diễm vươn tay sờ sờ mấy cái, thở dài đầy tiếc nuối: “Dáng người ngươi vốn đâu có được tốt thế này, cơ ngực này vẫn là ta rèn luyện cho ngươi mới thành được như thế đấy chứ, cơ mà giờ lại phải tự tay hủy đi, thật đúng là có hơi tiếc thật.”

Nhìn ánh mắt oán độc kinh hoàng của Dương Liên Đình, Tô Diễm mỉm cười cực độ ôn hòa, áp lược sắt lên ngực gã, rồi cào mạnh xuống.

“Ư —” Miệng bị nhồi vải, Dương Liên Đình đau đến co giật, máu từ vết thương chảy tong tỏng xuống.

“Thấy đau không?” Tô Diễm vỗ vỗ khuôn mặt không ngừng run rẩy của gã, “Lúc ngươi cô phụ Đông Phương, y càng đau hơn ngươi nhiều, nhưng không sau, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, đau là gì.” Thuận tay cầm nước muối hắt lên người Dương Liên Đình, nhìn gã toàn thân co rút quay cuồng, Tô Diễm đột nhiên nhíu mày, có chút bất đắc dĩ ấn ấn mi tâm.

Chỉ cần nhắc đến giáo chủ đại nhân, dường như anh lại mất kiểm soát…

Nhìn máu chảy đầy đất, Tô Diễm cam chịu thở dài, kỳ thực anh vẫn rất ôn nhu nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương