Có điều Tô Diễm cũng chẳng được nể nang đến độ giáo chủ đại nhân phải đích thân giám sát. Tô Diễm vừa theo giáo chủ đại nhân quay về Hắc Mộc Nhai một cái liền bị quẳng vào ám thất, trừ người đưa đồ ăn ra thì không được tiếp xúc với bất cứ ai.

Tô Diễm ngắm trăng qua lỗ thông khí trên trần mà đếm ngày. Ngày thứ năm, không có bất cứ một ai đến thăm anh. Điều kiện trong ám thất cực kỳ kém, bởi vì xây thẳng trên nền đất, vừa ẩm vừa lạnh, Tô Diễm nếu không vận công chống đỡ thì căn bản là không thể chịu nổi hàn khí này. Vả lại thật đúng là tường đổ người lay, Tô Diễm thấy bữa cơm miễn cưỡng nuốt được mấy hôm trước đến giờ cũng thành canh chay cháo loãng, bất đắc dĩ cười khổ, không biết qua mấy ngày nữa liệu có biến thành đồ thiu luôn không.

Tuy đồ ăn không hôm nào ôi thiu… Nhưng chất lượng thì quả thật càng ngày càng kém, sau rốt đến cái thứ được gọi là canh Tô Diễm cũng chỉ tìm được một cọng rau chẳng khác cọng cỏ là mấy. Không ăn cơm đương nhiên sẽ không có thể lực, Tô Diễm mỗi ngày vận công chống đỡ hàn khí cũng chẳng mấy chốc kiệt sức, đến khi anh đếm tới ngày thứ mười lăm, Tô Diễm phát hiện cho dù là cái xác trâu bò như của Dương Liên Đình cũng đã không chịu nổi mà phát sốt.

Cảm giác sốt nhẹ cũng không đến nỗi nào, có điều toàn thân bủn rủn đầu váng mắt hoa, Tô Diễm tựa vào góc tường, nghĩ không biết đến bao giờ giáo chủ đại nhân nhà mình mới đến đón.

Tình tiết cơ bản đại khái vẫn phát triển khá thuận lợi, chờ đến lúc Tô Diễm sốt được ba ngày, rốt cuộc giáo chủ đại nhân cũng đến rước anh về.

Cánh cửa đóng kín không biết bao lâu nay “két” một cái mở ra, cặp mắt lâu ngày không thấy ánh sáng của Tô Diễm nhíu lại, dường như nhìn thấy được giáo chủ đại nhân từ lúc bước vào vẫn mặt cau mày có. Cũng đúng, chỗ này chỉ có duy nhất một cái lỗ thông hơi bé tí tẹo, chắc mùi trong này chẳng dễ ngửi gì cho cam.

“Đông Phương.” Tô Diễm khẽ gọi, lại phát hiện giọng đã khản đặc, không khỏi nhếch miệng cười khổ.

“Sự tình đúng như ngươi nói, quả thật bổn tọa đã hiểu lầm ngươi.” Giáo chủ đại nhân thấp giọng nói xong, rồi đi hẳn vào trong, từ trên nhìn xuống Tô Diễm, “Đi thôi.”

Tô Diễm chống tường chậm chạp đứng dậy, lâu rồi không đứng dậy khiến trước mắt nổ đom đóm, vừa định chống tường cố đứng vững, liền phát hiện mình chạm đến một bàn tay. Tô Diễm nhìn giáo chủ đại nhân vươn ra đỡ lấy tay anh, khóe môi nhoẻn lên một nụ cười, dùng cái giọng đặc sệt đến không nghe nổi nói: “Đông Phương…”

“Sao?” Giáo chủ đại nhân cau mày, chắc là vì người mình bốc mùi khó ngửi lắm.

Tô Diễm hơi nghiêng nghiêng đầu, cười một cái: “Tuy rằng bây giờ người ta rất bẩn, cũng rất khó ngửi, nhưng ta lại vẫn muốn ôm ngươi.” Vươn tay ôm lấy người kia, có lẽ vì thấy áy náy đi, giáo chủ đại nhân không đẩy Tô Diễm ra, chỉ đứng thẳng lưng bất động không phản ứng gì.

Sau khi ôm được người kia vào lòng rồi, cái đầu váng vất của Tô Diễm lại cảm thấy thế vẫn không đủ, kéo đầu giáo chủ đại nhân lại gần mà cứ thế hôn lên, đôi môi vốn đã khô da nứt toác lập tức tướp máu, hương vị huyết tinh loang ra trong vấn vít làm giáo chủ đại nhân có chút khó chịu lùi ra sau.

“Ta như thế này ngươi ghét bỏ cũng đúng.” Tô Diễm tự giễu cười khẽ mấy tiếng, đem cằm gác lên vai giáo chủ đại nhân, cảm thấy khí lực toàn thân như bị rút kiệt. “Ta sốt mấy ngày nay, hiện tại thật rất khó chịu, ta không muốn sốt ngu người cũng không muốn chết khô, có thể tìm đại phu đến khám cho ta được không?”

Giáo chủ đại nhân nhìn Tô Diễm hồi lâu, trực tiếp bế bổng Tô Diễm lên như bế công chúa, sau đó đi thẳng ra ngoài.

“… Có thể đừng dùng tư thế này không?” Tô Diễm toàn thân cứng ngắc dựa vào lòng giáo chủ đại nhân, rất rất không quen, anh thà bị khiêng ra cũng không muốn phải chịu tư thế nhược thế này.

Đông Phương giáo chủ chỉ thản nhiên liếc anh một cái: “Bổn tọa hành sự đến lượt ngươi xen mồm vào sao?”

Giáo chủ đại nhân tìm đến cho Tô Diễm một tên đại phu, gọi là Bình Nhất Chỉ.

Bình Nhất Chỉ một tay vuốt râu một tay chẩn mạch cho Tô Diễm, tựa tiếu phi tiếu nhìn giáo chủ đại nhân: “Dương tổng quản tuy thường ngày cũng được coi là da dày thịt béo, có điều lần này cũng bị hàn khí xâm nhập khá sâu, cần điều dưỡng cẩn thận một thời gian, nhưng mà lão phu y thuật rất cao, thuốc này đây, một ngày ba lần, uống ba ngày sẽ không còn gì đáng lo nữa.”

Bình Nhất Chỉ trực tiếp đi đến trước bàn giáo chủ đại nhân, viết ra toa thuốc, đặt trên bàn, liền quay về phía giáo chủ đại nhân chấp tay: “Nếu không còn việc gì, thuộc hạ xin cáo lui trước.”

Giáo chủ đại nhân gật gật đầu, thấp giọng nói: “Lần này đa tạ.”

“Mong giáo chủ đại nhân lần sao có muốn nhốt người cũng nên cân nhắc trước a.” Bình Nhất Chỉ vừa bước ra vừa khinh phiêu phiêu bỏ lại một câu.

Bình Nhất Chỉ vừa đi, bầu không khí trong phòng liền sượng ngắt, Tô Diễm ngó ngó Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại ngó ngó toa thuốc trên bàn, hai người chẳng ai nói với ai câu nào.

“Đông Phương…?” Tô Diễm ho nhẹ mấy tiếng, thử gọi dò.

“Ta đi bảo người sắc thuốc cho ngươi trước đã.” Giáo chủ đại nhân cầm toa thuốc, không một lần ngoảnh lại mà tiêu sái đi ra, Tô Diễm chỉ có thể nhìn theo bóng lưng y cười khổ.

Đến anh cũng không để ý, giáo chủ đại nhân ngươi lại cứ xoắn xuýt lên làm cái gì a?

Vì thế lần này giáo chủ đại nhân ra ngoài là ra đúng một canh giờ, lúc quay lại bưng theo một chén cháo nhỏ cùng một chén thuốc.

Đầu tiên giáo chủ đại nhân đưa cháo qua, thản nhiên nói: “Ăn lót dạ trước rồi mới uống thuốc.”

Tô Diễm ngoan ngoãn nhận lấy chén cháo ăn, chưa đến hai ngụm đã thấy đáy, quả nhiên là tay nghề đầu bếp riêng của giáo chủ đại nhân có khác.

Nhận lấy cái chén rỗng, giáo chủ đại nhân lại đưa tiếp chén thuốc: “Nhân lúc còn nóng uống hết đi.”

Tuy Tô Diễm hoàn toàn không có hứng thú gì với cái chén thuốc Đông y đang bốc lên mùi vị quỷ dị này, nhưng anh vẫn một hơi uống cạn. Tô Diễm chép chép miệng, toàn mùi thuốc Đông y ghê tởm.

Một ly trà lại được đưa đến trước mặt Tô Diễm, giáo chủ đại nhân vẫn giữ nguyên bản mặt thản nhiên như cũ.

“Đa tạ giáo chủ.” Tô Diễm dùng cái giọng khản đặc nói tiếng cám ơn, liền nhận lấy cái chén một hơi uống sạch, sau đó anh quay đầu sang giáo chủ đại nhân, cực kỳ thành khẩn nói, “Thuộc hạ muốn tắm.”

Giáo chủ đại nhân nhận lấy cái ly rỗng không, thản nhiên gật gật đầu, liền lại xoay người bỏ đi. Tô Diễm nhìn theo bóng lưng y mà chân mày xoắn lại với nhau, cứ tiếp tục cái kiểu sượng sùng như này thì chẳng mấy chốc anh sẽ khó chịu mà chết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương