Đi mấy ngày đường,  rốt cuộc tới được Tô Châu. Bởi vì trước đó đã cho Trần quản sự tuyển chọn vị trí cửa hàng,  chỉ cần để ý đến trang trí trong cửa hàng là được rồi.

Lần này  mở, là thanh lâu, hơn nữa lâu này chẳng những có mỹ nữ như hoa, mà còn có thanh niên tuấn tú. Người là  mua được từ chỗ người môi giới, đại bộ phận đều là do nạn dân vài ngày trước gặp nạn hạn hán mà chạy trốn đến Tô Châu bán nhi bán nữ, nhìn thấy những đứa nhỏ này vốn không lớn,  thật sự phải cổ vũ tinh thần cho mình thật lâu mới mang theo người đi vào chọn.

Chính là  vẫn có nguyên tắc, trước khi mua người đều đã nói rõ anh mua người làm cái gì, nếu như không muốn,  cũng không miễn cưỡng, chỉ là  một thân quần áo tuy không được nói là cẩm y hoa phục, lại liếc mắt một cái là có thể nhìn ra chất liệu tốt nhất, điều này thật sự làm cho không ít đứa nhỏ bị bán đều nguyên ý đi theo.

 trước kia cũng từng trải qua khóa huấn luyện phải làm thế nào mới tẩy não được cấp dưới, để cho bọn nhỏ choai choai này ăn cơm no tắm rửa sạch trước,  mới gọi tất cả người tới, nói rõ quy củ của mình. Bản thân anh đối với chuyện thanh lâu thực hiện việc bán mình cả đời cực không thích, chỉ cho ký khế bán mình mười năm, nếu mười năm sau muốn rời đi, trả hết số tiền bán mình năm đó là được, nếu không muốn đi, thì có thể ở lại trong lâu làm sư phó, mỗi tháng cũng có tiền tiêu vặt.

Mỗi ngày trở lại chỗ ở,  đều viết cho giáo chủ đại nhân một phong thơ nói hôm nay mình đã làm gì, thuận tiện còn học vấn tóc, dù sao trước kia anh cũng không tiếp xúc qua, chỉ có thể tự mình sờ soạng làm, nhưng đầu bên ngoài còn đang sống chết chống lại làm ra một bộ dáng đã định liệu trước, thật sự khổ bức phi thường.

Sau khi làm xong việc ở thanh lâu  lại bắt đầu mở tiếp cửa hàng đồ dùng cho nữ nhân, dù sao nữ nhân luôn luôn có thói quen ba tám lắm mồm thích ngồi lê, tin tức có thể tìm hiểu được sẽ không ít, vì thế sau mười ngày thử buôn bán,  đã có được một tin tức như vậy.

Cao thủ chế độc Vương Bản Chi xưa nay rất ít khi xuất hiện đã đến Tô Châu. Mà Vương Bản Chi nổi danh hơn bổn sự chế độc của hắn chính là việc hắn yêu thích nam tử, hơn nữa luôn thích nghiên cứu chế tạo chút dược vật dùng cho việc giường chiếu, dược này bình thường thiên kim khó cầu. Chỉ là hiện tại Vương Bản Chi cũng có chút phiền toái nhỏ, tựa hồ là đặt ở trên người một thiếu niên nào đó, đang tìm kiếm y.

Hai ngón tay thon dài của  cầm lấy tờ giấy trong tay, khóe môi lộ ra một nụ cười nhè nhẹ những cũng rất quỷ dị.

“Vị công tử này hẳn là phải biết rằng, dược của Vương mỗ, ra giá đều rất cao, công tử có mang đủ ngân phiếu?” Trong một gian nhà nhỏ hôn ám, Vương Bản Chi ẩn ở trong bóng râm dưới một cây cột, thanh âm nghe có chút thô ách quỷ dị.

 lại không chút nào để ý chỉ đùa nghịch chén trà, tựa tiếu phi tiếu: “Tô mỗ hôm nay tiến đến, cũng không phải là để mua thuốc, chỉ là muốn dùng một tin tức để đổi lấy một loại dược của Vương thầy thuốc.”

“Ha ha ha, là tin tức gì mà đáng giá như vậy?” Tiếng cười khàn khàn quanh quẩn ở trong phòng, Vương Bản Chi mang theo một chút trào phúng.

“Ta biết tăm tích của một vị tiểu công tử họ Hứa.”  hôm nay vì giả bộ mà đặc biệt cầm một cây quạt, giờ phút này xoạch một cái mở quạt ra, nhàn nhã đến hoảng. Cảm giác anh vừa dứt lời xong hơi thở của Vương Bản Chi bỗng nhiên dồn dập, khóe môi dấu ở dưới cây quạt của  nhẹ nhàng nhếch một cái.

“Ngươi muốn loại dược gì? Trước tiên nói nghe một chút.” Như là thay đổi cá nhân, thanh âm của Vương Bản Chi trở nên trong sáng, chỉ là vô cùng trầm thấp.

Xem ra truyền thuyết Vương Bản Chi là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi cũng không thể tin.

“Ta muốn một loại dược, vô sắc vô vị, sau khi ăn xong không có phản ứng gì, chính là vào lúc toàn lực vận công, có thể làm chân khí toàn thân đi ngược chiều.”

“Ngươi thật đúng là để mắt đến Vương mỗ.” Vương Bản Chi cười nhạo một tiếng, mặt cũng lộ ra từ trong bóng râm, mặc dù nhìn qua như là một nam nhân trung niên đáng khinh làn da vàng như nến, nhưng cặp mắt kia, rõ ràng là người trẻ tuổi, mà nụ cười trên khóe môi Vương Bản Chi nhìn qua có chút tà ác, lại làm cho hắn thoạt nhìn đáng khinh không ít, “Nhưng thuốc này Vương mỗ quả thật có, chỉ là vận công tám thành thì phỏng chừng là…”

“Tám thành mười thành không sao cả, chỉ cần đừng tùy tiện làm chết người là được rồi.”  không thèm để ý khoát tay, không biết từ đâu lục lọi ra một tờ giấy kẹp ở giữa hai ngón tay, “Nếu Vương thầy thuốc muốn biết vị Hứa công tử kia ở nơi nào, thì lấy dược ra đổi liền xong.”

Vương Bản Chi sờ tới sờ lui ở trên người, rốt cuộc lấy ra một bình sứ nhỏ hơn ngón út, ném cho: “Cầm đi, ngươi không có việc gì là có thể đi rồi.” Giựt lấy tờ giấy giữa ngón tay, Vương Bản Chi nhìn thoáng qua liền bóp nó thành bột mịn.

“Tô mỗ còn có một chuyện.”  vẫn rất tùy ý ngồi ở trên ghế như cũ, có chút ngượng ngùng nói, “Ta muốn cầu từ Vương thầy thuốc một loại dược, dùng cho… xxx, nhưng có thể làm cho người phía dưới có thể… thoải mái chút.”

Biểu tình vốn không kiên nhẫn của Vương Bản Chi lại trở nên có chút tựa tiếu phi tiếu: “Hóa ra ngươi ta là người đồng đạo, một khi đã như vậy, xem ở phân thượng ngươi đã thay ta tìm được tung tích của y, thuốc này ta sẽ tặng không cho ngươi, chỉ là lần sau nếu còn muốn nữa, thì ngươi phải dùng nhiều tiền để mua.” Nói xong tùy ý lục lọi từ trong tay áo, liền lấy ra một cái lọ lớn hơn nắm tay, ném cho.

“Đa tạ Vương thầy thuốc.”  dường như không có việc gì đều thả hai lọ vào trong lòng ngực, rồi chắp tay với Vương Bản Chi.

Thứ cần thiết đã tới tay,  sẽ không muốn ở lâu tại Tô Châu, buổi tối trở về liền báo cho Thượng Quan Vân ngày mai đi Hàng Châu.

Đi Hàng Châu xử lý xong sự tình liền trở về thôi, rời đi lâu như vậy, thật sự là rất nhớ y.  nằm ở trên giường, thở dài một hơi, xoay người vào trong, hô hấp lại dài hơn.

“Keng –––” tiếng kim chúc giao nhau chói tai vang lên, hai thanh đao tương giao ở trong căn phòng tối đen phát ra hỏa hoa tinh tế, hắc y nhân đánh lén bất thành liền lùi về phía sau muốn phá cửa sổ mà đi, chỉ là  cũng rất không vui, thân mình bắn ra từ trên giường lao thẳng đến, trong tay nắm thanh đoản kiếm giấu ở dưới gối đầu, trực tiếp ngăn cản người lại.

Vì thế dưới cảnh tối lửa tắt đèn như vậy,  bắt đầu trận thực chiến đầu tiên của anh, giữa lúc đao kiếm giao tiếp,  yên lặng lẩm bẩm trong lòng, sát thủ hiện tại dường như thân thủ cũng không tốt, so với Đông Phương thì thật sự kém rất nhiều. Chỉ là kinh nghiệm của anh vẫn kém một chút, chỉ một giây không phản ứng lại, người nọ đã lắc mình bỏ trốn.

Chính là, một đường ánh đao xẹt qua, người nọ đã bị dính ở trên tường, Thượng Quan Vân lạnh mắt đứng ở ngoài cửa, trên khuôn mặt tất cả đều là sát ý.

“Lá gan thật đúng là lớn, ngay cả người trong thần giáo ta cũng dám động.” Thượng Quan Vân hừ lạnh một tiếng, đi lên trước kéo thanh đao kia ra, tùy ý dùng góc áo lau khô vết máu trên mặt liền thu đao, bắt đầu lục lọi trên thân thể người đánh lén.

Chỉ là lục lọi đến lục lọi đi, thần sắc Thượng Quan Vân đã có chút thay đổi: “Thân thủ tuy nói không quá tốt, nhưng trên người lại không có thứ gì có thể chứng minh thân phận.”

“Người nhìn ta không vừa mắt luôn có, điều này ta vốn đã sớm liệu đến.”  bình thản ném đoản kiếm lên trên giường, có chút bất đắc dĩ nói, “Chỉ là đêm nay phải đổi nơi ngủ.”

“Hôm nay đến đây lần đầu tiên chỉ sợ lần sau sẽ không nhẹ nhàng như vậy.” Thượng Quan Vân cau mày, “Ngày mai trên đường xem ra phải cẩn thận.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương