Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng
-
Chương 1-1: Tự chương
“Diễm, em… Em thích anh.” Tại bãi đỗ xe, một thiếu niên mặt mày thanh tú hai gò má hồng hồng nhìn khuôn mặt cười dịu dàng của Tô Diễm, vẻ mặt ngượng ngùng rất động lòng người.
Tô Diễm than nhẹ một hơi, cười nhẹ xoa tóc thiếu niên, ngữ khí cũng là dịu dàng trước sau như một: “Tiểu Trừng, anh… Không thích em.”
Vẻ mặt thiếu niên như bị đả kích, làm người khác nhìn thấy thật sự rất thương tiếc: “Nhưng mà, nhưng mà… Diễm anh đối với em tốt như vậy, chẳng lẽ không phải, không phải bởi vì thích em sao?”
“Loại chuyện thích này nào có thể dễ dàng như vậy.” Dịu dàng dỗ dành thiếu niên trước mắt, Tô Diễm cảm thấy mình lại sắp khổ rồi, chẳng lẽ anh lại làm cho người ta hiểu lầm?
“Nhưng mà…”
Tô Diễm có chút bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu Trừng, em phải biết rằng, anh cũng không phải người tốt gì.”
Thiếu niên vừa định lấy cớ thì một thanh âm trêu tức đột nhiên đâm vào: “Anh cũng hiểu được cái tên Tô Diễm này thật sự không phải người tốt, em xem bộ dáng khắp nơi lưu tình này của hắn, chậc chậc…”
Nhìn thấy thiếu niên đỏ mắt chạy đi, Tô Diễm rất là bất đắc dĩ nhìn Tần Dặc đứng ở góc tường có vẻ rõ ràng đã nghe một hồi lâu: “Sao cậu lại biết tôi ở đây.”
“Hòn bảo bối của tổng giám đốc nhà người ta vẻ mặt dạt dào xuân ý tha cậu đi, sau khi nghe ngóng chẳng phải sẽ biết sao?” Tần Dặc dựa vào tường tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Diễm, chế nhạo nói, “Tôi nói tật xấu này của cậu phải sửa đi a, tùy tiện đối xử tốt với người khác sớm muộn gì cũng dính phải phiền toái… A, không đúng, cậu đã dính vào phiền toái như vậy rất nhiều lần.” Khẩu khí mười phần vui sướng khi người gặp họa.
Tô Diễm đã bất đắc dĩ đến có chút đau đầu: “Chủ ý của tôi không phải như thế, chỉ là…”
“Nhìn đến nhu nhược lại không tự chủ được muốn thương tiếc?” Tần Dặc rất là tự nhiên nói tiếp, “Hơn nữa nam nữ không kị, chậc chậc.”
“Tôi nói cậu đủ chưa hả.” Tô Diễm đã hoàn toàn bất lực với bộ dáng này của Tần Dặc, ngay cả một cái xem thường cũng không có sức để quăng ra.
Tần Dặc cười xấu xa hai tiếng, hai tay đút ở trong túi ra một bộ vạn phần tiêu sái bước đến, nhấc khuỷu tay chọc chọc Tô Diễm, vẻ mặt bát quái cười xấu xa: “Cậu nói xem, rốt cuộc phải là cái dạng gì mới có thể hàng phục được cậu hả, tôi vẫn luôn chờ mong chiêu bài mặt cười của cậu bị xé rách nha.”
“Loại chuyện này làm sao tôi biết được, nếu có người thích… Ai.” Thực không hình tượng nhún nhún vai, Tô Diễm mở cửa xe ngồi vào, sau đó chuẩn bị chạy lấy người, “Đêm này còn có chút chuyện phải đi tổng công ty một chuyến, nếu xong chuyện mà mưa vẫn chưa tạnh tôi sẽ không đến.”
“Đã biết, Tô tiên sinh đi thong thả a.” Tần Dặc lười biếng duỗi thắt lưng, vạn phần không thành ý phất tay với Tô Diễm, quay đầu liền đi về phía văn phòng.
Xe thể thao màu đen lao vút vào trong màn mưa, Tô Diễm nhìn cần gạt nước không ngừng nhúc nhích không khỏi nghĩ, cũng không biết sau chuyện ngày hôm nay, tổng giám đốc mà biết có thể giận tím mặt cảm thấy anh dụ dỗ con cưng nhà mình sau đó sẽ đá anh đi hay không.
~~~~
Tô Diễm than nhẹ một hơi, cười nhẹ xoa tóc thiếu niên, ngữ khí cũng là dịu dàng trước sau như một: “Tiểu Trừng, anh… Không thích em.”
Vẻ mặt thiếu niên như bị đả kích, làm người khác nhìn thấy thật sự rất thương tiếc: “Nhưng mà, nhưng mà… Diễm anh đối với em tốt như vậy, chẳng lẽ không phải, không phải bởi vì thích em sao?”
“Loại chuyện thích này nào có thể dễ dàng như vậy.” Dịu dàng dỗ dành thiếu niên trước mắt, Tô Diễm cảm thấy mình lại sắp khổ rồi, chẳng lẽ anh lại làm cho người ta hiểu lầm?
“Nhưng mà…”
Tô Diễm có chút bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu Trừng, em phải biết rằng, anh cũng không phải người tốt gì.”
Thiếu niên vừa định lấy cớ thì một thanh âm trêu tức đột nhiên đâm vào: “Anh cũng hiểu được cái tên Tô Diễm này thật sự không phải người tốt, em xem bộ dáng khắp nơi lưu tình này của hắn, chậc chậc…”
Nhìn thấy thiếu niên đỏ mắt chạy đi, Tô Diễm rất là bất đắc dĩ nhìn Tần Dặc đứng ở góc tường có vẻ rõ ràng đã nghe một hồi lâu: “Sao cậu lại biết tôi ở đây.”
“Hòn bảo bối của tổng giám đốc nhà người ta vẻ mặt dạt dào xuân ý tha cậu đi, sau khi nghe ngóng chẳng phải sẽ biết sao?” Tần Dặc dựa vào tường tựa tiếu phi tiếu nhìn Tô Diễm, chế nhạo nói, “Tôi nói tật xấu này của cậu phải sửa đi a, tùy tiện đối xử tốt với người khác sớm muộn gì cũng dính phải phiền toái… A, không đúng, cậu đã dính vào phiền toái như vậy rất nhiều lần.” Khẩu khí mười phần vui sướng khi người gặp họa.
Tô Diễm đã bất đắc dĩ đến có chút đau đầu: “Chủ ý của tôi không phải như thế, chỉ là…”
“Nhìn đến nhu nhược lại không tự chủ được muốn thương tiếc?” Tần Dặc rất là tự nhiên nói tiếp, “Hơn nữa nam nữ không kị, chậc chậc.”
“Tôi nói cậu đủ chưa hả.” Tô Diễm đã hoàn toàn bất lực với bộ dáng này của Tần Dặc, ngay cả một cái xem thường cũng không có sức để quăng ra.
Tần Dặc cười xấu xa hai tiếng, hai tay đút ở trong túi ra một bộ vạn phần tiêu sái bước đến, nhấc khuỷu tay chọc chọc Tô Diễm, vẻ mặt bát quái cười xấu xa: “Cậu nói xem, rốt cuộc phải là cái dạng gì mới có thể hàng phục được cậu hả, tôi vẫn luôn chờ mong chiêu bài mặt cười của cậu bị xé rách nha.”
“Loại chuyện này làm sao tôi biết được, nếu có người thích… Ai.” Thực không hình tượng nhún nhún vai, Tô Diễm mở cửa xe ngồi vào, sau đó chuẩn bị chạy lấy người, “Đêm này còn có chút chuyện phải đi tổng công ty một chuyến, nếu xong chuyện mà mưa vẫn chưa tạnh tôi sẽ không đến.”
“Đã biết, Tô tiên sinh đi thong thả a.” Tần Dặc lười biếng duỗi thắt lưng, vạn phần không thành ý phất tay với Tô Diễm, quay đầu liền đi về phía văn phòng.
Xe thể thao màu đen lao vút vào trong màn mưa, Tô Diễm nhìn cần gạt nước không ngừng nhúc nhích không khỏi nghĩ, cũng không biết sau chuyện ngày hôm nay, tổng giám đốc mà biết có thể giận tím mặt cảm thấy anh dụ dỗ con cưng nhà mình sau đó sẽ đá anh đi hay không.
~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook