chỉ cần Đông Phương Bất Bại chịu ăn mặc thế này đi một vòng trước mặt cha mẹ hắn, thì coi như bị ngàn châm đâm hắn cũng mặc vào. Dương Liên Đình không chút nghĩ ngợi, ba chân bốn cẳng khoác hôn bào đỏ thẫm lên người, cái gì bái thiên địa, uống chén rượu giao bôi, Đông Phương Bất Bại làm chủ tọa nghĩ đến cái gì thì hắn làm cái đó, không dễ dàng đi hết đống trình tự này xong, Dương Liên Đình mới thừa dịp Đông Phương Bất Bại cao hứng mà mở miệng:“Ngày mai……” Ngươi có đi không? Không đi cũng được…… “Ta đương nhiên muốn gặp cha mẹ ngươi, xấu tức phụ (nàng dâu) cũng phải gặp cha mẹ chồng, bổn tọa sợ gì?” Đông Phương Bất Bại tựa vào chỗ tựa lưng, cảm thấy mấy nghi thức thành thân này thật phiền, giờ mới nghỉ ngơi tựa vào đầu giường bưng bình rượu uống, chỉ ngại không đủ rượu. “Nương tử……” Dương Liên Đình cầm vò nhỏ ngồi cạnh rót rượu, cười làm lành rồi cố lấy dũng khí gọi một câu như vậy. “Phốc –” Đông Phương Bất Bại vừa uống một ngụm đã bị lời Dương Liên Đình nói làm cả kinh, phụt rượu ra văng lên mặt Dương Liên Đình, thấy Dương Liên Đình thay đổi sắc mặt, nhanh cầm vò rượu đứng dậy. “Liên đệ……” Đông Phương Bất Bại vội kéo Dương Liên Đình, vừa rồi hắn cả kinh, nhưng bây giờ trong lòng lại mừng như điên:“Liên đệ, ngươi gọi lại đi.” Nương tử nghe thật thân mật, hay hơn giáo chủ. Dương Liên Đình mặt mũi hắc tuyến, chỉ trời biết một tiếng gọi vừa rồi hắn đã cần bao nhiêu dũng khí, đâu thể muốn thì xấu hổ kêu lại được:“Ta ăn no tức bụng, kêu chơi thôi.” Thật ra hắn đã nghiêm túc, việc thành thân là phải nghiêm túc. “Liên đệ, ngươi gọi lần nữa đi!” Đông Phương Bất Bại ôm Dương Liên Đình dỗ dành. “Không gọi!” Dương Liên Đình nghĩ đến cách gọi vừa rồi của mình, hiện tại mới cảm thấy mình thật là ngốc. “Vậy……” Đông Phương Bất Bại hạ mắt, nói nhỏ:“Nếu ngươi gọi bổn tọa lại một lần, bổn tọa sẽ làm cho ngươi một chuyện.” thần sắc Liên đệ vừa rồi rõ ràng đang có việc cầu hắn. Mắt Dương Liên Đình sáng lên, nhưng vừa nghĩ đến việc gọi Đông Phương Bất Bại là nương tử, liền cảm thấy không được tự nhiên, vừa rồi hắn gọi như vậy, là thật coi Đông Phương Bất Bại là nương tử của mình, là phát ra từ tâm can phế phủ, mà giờ lại gọi thế thì cứ cảm giác đây như là nịnh hót dỗ người, hai tiếng nương tử đã đến bên mép miệng lại nuốt về, nghiêm mặt nói: “Hôn nhân không phải trò đùa! Nếu đã làm tức phụ của Dương gia thì chính là người của Dương Liên Đình ta.” Nếu y chỉ muốn đùa chơi thì cũng nên nói luôn, đừng chọc ghẹo hắn khiến hắn mừng vui vô nghĩa. “Sao Liên đệ lại nói bổn tọa không nghiêm túc?” Đông Phương Bất Bại kỳ quái nói, nhưng Dương Liên Đình càng khăng khăng cố chấp, trong lòng hắn càng cao hứng:“Trước kia bổn tọa có bảy tiểu thiếp, ngươi có thấy bổn tọa đối với các nàng tốt bằng một phần với ngươi không?” Nếu không phải cầu cả đời này nhất thế, hắn đâu cần nhân nhượng dung túng Dương Liên Đình như vậy? Sắc mặt Dương Liên Đình hơi dịu đi, nhưng vết rượu trên mặt rượu còn chưa khô, xấu hổ khi bị ngụm rượu kia phun vào vẫn làm hắn không thoải mái, đáng thương một bầu nhiệt tình của hắn…… “Liên đệ…… Bổn tọa nay nói muốn thành thân, tự nhiên là nói thật!” Tưởng ai cũng có thể làm chồng của Đông Phương Bất Bại này sao? Đông Phương Bất Bại nói xong đưa tay cởi áo choàng cho Dương Liên Đình:“Liên đệ từ hôm nay trở đi chúng ta là vợ chồng, bổn tọa cái gì cũng nghe ngươi. Liên đệ từ nay về sau không được hái hoa ngắt cỏ bên ngoài, càng không được đặt quan hệ với tiểu tam vô liêm sỉ nào, trong lòng ngươi lúc nào cũng chỉ có thể đặt bổn tọa, chỉ có thể nghĩ về bổn tọa……” Đông Phương Bất Bại ngữ khí dịu dàng, động tác ngón tay linh hoạt, nhìn như vô cùng ôn nhu, nhưng sao Dương Liên Đình cảm thấy mình đang bị y giáo huấn phu cương đây? “Cho dù là ăn cơm, ngủ, đi đường cũng chỉ có thể nghĩ về bổn tọa, không được nhìn nam nhân nữ nhân khác, lại càng không được nghĩ về chúng, xong việc phải sớm về bồi bổn tọa, dỗ bổn tọa vui vẻ, không được lừa gạt bổn tọa, không thể qua loa lấy lệ với bổn tọa……” quy củ của Đông Phương Bất Bại giống như nước Hoàng Hà bất tận, kéo dài không dứt. “……” Dương Liên Đình há hốc miệng, đột nhiên cảm thấy người hắn cưới đâu phải một nương tử, rõ ràng là rước về một Thái Thượng Hoàng a. “Liên đệ, ngươi nghe rõ bổn tọa nói chưa?” Không rõ qua bao lâu, Dương Liên Đình mới nghe Đông Phương Bất Bại hỏi một câu như vậy, lúc đó hắn mới hoàn hồn, cuối cùng cũng nói xong a, quy củ của y còn dài hơn luật lệ của Nhật Nguyệt thần giáo nữa! “…… Ách! Nghe rõ……” Cũng không biết nhớ được bao nhiêu đây! Dương Liên Đình nhìn gương mặt thỏa mãn của Đông Phương Bất Bại, có giác ngộ đem mình dâng hiến cho cấp trên. “Vậy Liên đệ từ nay về sau khi gặp bổn tọa, phải gọi là nương tử, không được kêu giáo chủ gì nữa! Gọi lại đi!” Đông Phương Bất Bại giương mắt cười nói. “Nương…… Nương tử……” Dương Liên Đình mặt co rút, sao hắn cảm thấy chính mình mới là người bị gả đi a? Nghĩ đến đây Dương Liên Đình nhíu mày nói:“Ta gọi ngươi nương tử, ngươi đáng ra cũng không được tự xưng bổn tọa với ta chứ?” Mỗi lần Đông Phương Bất Bại tự xưng bổn tọa, Dương Liên Đình còn có loại lỗi giác mình đã cưới công chúa. Đông Phương Bất Bại cúi đầu nghĩ, cũng đúng, nào có vợ chồng ân ái nào xưng hô như vậy, nghĩ thế, hắn nâng mặt cười nói:“Vậy thiếp thân cung kính không bằng tuân mệnh!” Thiếp thân, Dương Liên Đình trừng lớn mắt, quay đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, không biết chính mình đang kinh, hay là hỉ. “Liên đệ không thích?” “Thích……” Dương Liên Đình có chút ngẩn ngơ, mọi việc cứ như đang nằm mơ ấy, tay kéo vạt áo Đông Phương Bất Bại trượt ra một khoảng, lúc này mới thấy xiêm y của Đông Phương Bất Bại không chỉ là nữ trang, mà còn là hoa lệ vượt hơn nữ tử gả đi thông thường:“Nương tử?” “Liên đệ……” mắt Đông Phương Bất Bại dõi theo ngón tay Dương Liên Đình, nhưng lại như mị hoặc Dương Liên Đình tâm trí. Ngay khi thiên lôi sắp ôm lấy địa hỏa, một thanh âm non nớt đã vang lên ngoài cửa:“Liên thúc thúc, Phi Phi đến đây, mở cửa a –” Dương Liên Đình lập tức thu hồi bàn tay đã đưa vào trong áo Đông Phương Bất Bại. Đông Phương Bất Bại nhíu mày, lại bị Dương Liên Đình giữ ở trên giường không cho cử động:“Đừng nhúc nhích, là ta mượn đến.” Đông Phương Bất Bại không hiểu, muốn hỏi, lại nghe Phi Yên đập cửa, tiếng trẻ con non nớt hô to:“Liên thúc thúc, giáo chủ thúc thúc mở cửa, Phi Phi đến ở cùng hai thúc thúc! Phi Phi đến làm bảo bảo của hai thúc thúc đây — mở cửa! Trời tối tối, Phi Phi hơi sợ!” Dương Liên Đình nhanh xuống giường muốn mở cửa cho Phi Yên, Đông Phương Bất Bại giữ chặt không cho đi, trừng mắt với Dương Liên Đình:“Tối nay là đêm tân hôn của chúng ta.” “Hảo nương tử của ta, đây cũng vì để chúng ta có thể ở cùng nhau, để phụ mẫu ta thanh thản ngoan ngoãn về Hàng Châu thôi!” Dương Liên Đình thấp giọng nói. “……” Đông Phương Bất Bại soi kĩ Dương Liên Đình rồi mới buông tay:“Liên đệ, đã nói rồi thì đừng quên!” Dương Liên Đình thấy Đông Phương Bất Bại buông tay, cũng bất chấp xiêm y không chỉnh, vội chạy tới vừa mở cửa vừa sửa soạn sơ lại áo quần, ai ngờ khi mới vội vàng hé cửa một đoạn, đã có xúc động muốn ập cửa lại. “Liên thúc thúc, Thánh cô tỷ tỷ đưa Phi Phi đến!” tiểu Phi Phi vác cái bao béo tròn y như nàng trên lưng, chạy tới ôm đùi Dương Liên Đình, ngửa đầu đòi ôm một cái. “Khúc trưởng lão có việc đã đi rồi, ta đưa Phi Yên đến, Dương tổng quản không vui?” Nhậm Doanh Doanh lạnh lùng nhìn kẻ đã mấy năm nay luôn chặn nàng ngoài cửa, không để nàng diện kiến giáo chủ. “Liên Đình làm sao dám!” Dương Liên Đình dừng một chút, ôm lấy Phi Yên, xong mới chậm rãi mở cửa, như trước dùng thân hình cảm đường Nhậm Doanh Doanh, cố ý lớn tiếng nói:“Giáo chủ, Thánh cô đến gặp giáo chủ!” “Nếu Thánh cô đã đến, thì vào đi!” Giọng Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng truyền ra từ sau loan trướng đỏ thẫm, không nghe ra là cao hứng hay chán nản, ngữ khí bình thản nhẹ nhàng. “Vâng!” Dương Liên Đình nghe lệnh rút lui. “Hừ……” Nhậm Doanh Doanh lạnh lùng liếc nhìn Dương Liên Đình một cái, chuyển mặt mỉm cười nhẹ bước vào trong phòng, thiếu nữ hoài xuân mang phong tình như hoa nở đầu xuân, mặc váy hồng nhạt thêu hoa, mềm mại câu người, Dương Liên Đình ôm Phi Phi, sắc mặt khó coi — Này đâu chỉ là diện kiến Đông Phương Bất Bại, rõ ràng đã cố ý sửa soạn chuẩn bị hảo, đến câu dẫn Đông Phương Bất Bại. “Đông Phương thúc thúc, Doanh Doanh lâu ngày không thấy thúc thúc, nên tới thỉnh an thúc thúc!” Nhậm Doanh Doanh vừa đến trong sảnh liền hơi cúi người hành lễ với Đông Phương Bất Bại sau màn, đôi mắt to nhìn thân hình y chậm rãi cử động sau trướng mạn, tim đập nhanh không dứt, ngượng ngùng khiến hai má Nhậm Doanh Doanh hồng lên, càng thêm xinh đẹp. Dương Liên Đình bĩu môi, mắt không ngừng dõi theo Nhậm Doanh Doan, nàng ta rõ ràng là có ý đồ, cũng không biết đã luyện tập bao nhiêu lần để có cử chỉ dáng vẻ xinh đẹp như vậy, tuy biết Đông Phương Bất Bại không thể nào cùng Nhậm Doanh Doanh, nhưng trong lòng hắn vẫn khó chịu. Đông Phương Bất Bại cũng không vui gì, hứng trí bị Phi Yên phá thì thôi đi, nhưng Dương Liên Đình này mới vừa mở cửa, đã như mất hồn hai mắt bám chặt lấy Nhậm Doanh Doanh – nàng ta không phải chỉ là một nữ nhân sao, cứ coi như xinh đẹp một chút đi, nhưng y chẳng lẽ dám thấy người mới nên quên người cũ? “Doanh Doanh tưởng niệm ta sao!” Đông Phương Bất Bại nhàn nhạt cười, vén trướng mạn lên, nghiêng nhìn bộ dáng động lòng người như con bướm trắng của Nhậm Doanh Doanh, trong lòng càng thêm khó chịu — nàng ta trang điểm đẹp vậy cho ai xem chứ? Đông Phương Bất Bại nghĩ vậy, dư quang liền hung hăng quét tới tên Dương Liên Đình đang ôm Phi Yên quên cả thả nó xuống, thấy y vẻ mặt ngây ngốc, trong lòng lại càng tức giận. “……” Dương Liên Đình bị Đông Phương Bất Bại trừng liền cảm thấy ủy khuất, muốn nói cũng không thể nói được gì, nhưng khi mắt cẩn thận xem xét Đông Phương Bất Bại, lại cảm thấy giận sôi lên — Đông Phương Bất Bại vẫn là vạt áo hở ra như trước khi hắn đi, chỉ là đai lưng buông xuống bên hông giờ phút này lại tùy ý buộc vòng quanh eo, y bào đỏ thẫm rộng mở không chút che dấu, nếu nói vừa rồi y có bảy phần yêu dị, như vậy giờ phút này hoàn toàn là để câu nhân. “Doanh Doanh vẫn luôn tưởng niệm Đông Phương thúc thúc, muốn gặp Đông Phương thúc thúc!” Nhậm Doanh Doanh vừa hơi nhấc mắt lên, đã lập tức hồng mặt hạ xuống, tâm vẫn vô thức nhìn theo Đông Phương Bất Bại, trong mắt Dương Liên Đình đang đứng sau nàng, thì Nhậm đại tiểu thư chính là một khỏa anh đào đã chín hồng, chủ động đưa lên cửa chờ Đông Phương Bất Bại nhấm nháp, vừa nghĩ vậy hắn liền không nhịn được cúi đầu cẩn thận ho khan vài tiếng. “Liên thúc thúc sinh bệnh?” Phi Yên tay vỗ vỗ Dương Liên Đình, lo lắng hỏi. “Liên thúc thúc của ngươi đó là thẹn trong lòng!” Đông Phương Bất Bại cười lạnh, tùy ý ngồi xuống giường, mắt nhìn hướng Nhậm Doanh Doanh:“Doanh Doanh càng lớn càng đẹp ra, Đông Phương thúc thúc còn không nhận ra đấy!” Quả nhiên là nữ giới biến hình mười tám lần, đảo mắt là có thể đem người mê đến thần hồn điên đảo. “Ân…… Đông Phương thúc thúc trêu chọc Doanh Doanh!” Nhậm Doanh Doanh cười, trên mặt đều là ngượng ngùng, mắt không nhịn được lén nhìn Đông Phương Bất Bại, tim đập bịch bịch, Đông Phương thúc thúc bình thường cứ như thần linh, giờ phút này nhìn lại, nàng càng cảm thấy Đông Phương Bất Bại không chỉ tuấn mỹ dị thường, mà từ cử chỉ cho đến lời nói đều hàm chứa nét phong lưu khoáng đạt, càng nghĩ nàng càng ngượng ngùng không chịu nổi, trái tim sớm bay bay không thấy tăm hơi. “Đông Phương thúc thúc chưa từng lừa gạt Doanh Doanh!” Đông Phương Bất Bại khóe miệng cười nhạt, nhưng trong bụng sớm nghẹn một hơi, mắt lạnh thỉnh thoảng lại đảo qua Dương Liên Đình:“Thúc thúc nói tự nhiên là thật.” Dương Liên Đình ngươi đêm nay chết chắc rồi! Dương Liên Đình cũng sắc mặt khó coi, nhưng Nhậm Doanh Doanh còn đang ở đây, hắn chỉ có thể cười theo, nghe thấy Đông Phương Bất Bại khen ngợi, trên mặt lại muốn nhăn nhó tỏ vẻ chán ghét — Nhậm Doanh Doanh có mĩ hơn thì Đông Phương Bất Bại cũng có làm ăn gì được đâu! Đã gả cho hắn rồi, mà còn muốn nữ nhân! “Ha ha a…… Thúc thúc nói làm Doanh Doanh thật xấu hổ! Đông Phương thúc thúc thật xấu nga!” tiếng cười như chuông bạc của Nhậm Doanh Doanh, vào tai Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình lại như ma âm xuyên lỗ tai. Xấu? Dương Liên Đình xem thường. Hắn đêm nay tuyệt đối sẽ cho Đông Phương Bất Bại biết cái gì gọi là nam nhân xấu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương