Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu
-
Chương 17
Đông Phương Bất Bại ngưng thần, nhìn Dương Liên Đình đang cố gắng, hắn như trước không hề cử động, chỉ nhìn, trong lòng ẩn ẩn đang chờ đợi, chờ đợi Dương Liên Đình đứng lên — không hiểu sao, hắn trong lòng có một cán cân, một đầu cán cân đang lẳng lặng bình phán, nhưng vô luận kết quả bình phán thế nào, có một điều không thể nghi ngờ, rằng chắc chắn Dương Liên Đình là của Đông Phương Bất Bại, chỉ là sớm hay muộn!
Chỉ là kiên trì cùng cố gắng của Dương Liên Đình, nỗ lực muốn thoát khỏi hắn, làm tim hắn đau đớn, đem kiêu ngạo của hắn xé rách chỉ còn mảnh nhỏ — hắn rất mâu thuẫn, Dương Liên Đình càng kiên trì càng làm hắn thêm yêu, nhưng như vậy Dương Liên Đình lại càng không có khả năng vì quyền thế, lợi lộc nên khuất phục hắn, thậm chí có thể vĩnh viễn sẽ không thương hắn……
“Ngươi cho rằng chỉ như vậy là có thể ra khỏi cánh cửa này?” Ra khỏi bàn tay và trái tim của Đông Phương Bất Bại ta?
Phủ thêm ngoại bào lên thân, Đông Phương Bất Bại sắc mặt như hàn băng, rõ ràng ban ngày bọn họ như keo như sơn, giờ phút này lại bị gió đêm ngoài cửa sổ thổi trúng làm thanh tỉnh, hắn biết hôm nay mình ra tay hơi nặng, nhưng…… Liên đệ kia đột nhiên…… Thật sự không thể tưởng tượng, hắn thật sự không hiểu nổi.
“……!” Dương Liên Đình đã run rẩy đứng ở bên giường, mắt nhìn chằm chằm một góc mặt đất, giật mình, ánh trăng như mê hoặc, hắn lại vô thức nhớ nhung rồi cất bước, hắn không nhìn Đông Phương Bất Bại bên cạnh kia, giờ phút này quyết định rời đi, hắn mới thấy lòng có sự không muốn, đau nhè nhẹ, ly khai, sẽ không thể trở lại, Đông Phương Bất Bại tuy giết người không chớp mắt, nhưng là một quân tử nhất ngôn cửu đỉnh.
“Liên Đình không hiểu ý giáo chủ!”
Dương Liên Đình lung lay đi nhanh vài bước, cuối cùng dựa lưng vào đá cẩm thạch chỗ thư án, miễn cưỡng đứng lại, trong miệng không hề xuất huyết, nhưng cổ tay áo đã bị huyết nhuộm một mảng.
“…… Ngươi tự tìm tử lộ!” Đông Phương Bất Bại muốn nhìn sang chỗ khác, lại không thể rời mặt khỏi Dương Liên Đình đang cố gắng, cố gắng thoát đi vì muốn cự tuyệt mình, kiêu ngạo trong hắn đang tan vỡ, đi cùng với sự trông chờ hi vọng ngày xưa.
“Liên Đình biết! Tạ giáo chủ thành toàn!” Dương Liên Đình chống lên án thư cố gắng đi về phía trước.
“……” Đông Phương Bất Bại mắt càng nhìn càng lạnh lùng, hắn không đi đỡ Dương Liên Đình, cũng không cảm thấy Dương Liên Đình giờ phút này cần người nâng, hơn nữa hắn sớm đã quên người kia vì sao cần bị nâng. Chỉ cảm thấy giống như hồi nhỏ, khi cha mẹ lần lượt đoạn tuyệt rời bỏ hắn, cứ chết như vậy không hề nhớ nhung.
“Liên đệ –” Mắt thấy Dương Liên Đình từng bước từng bước di chuyển, cuối cùng đã tiếp cận phiến đại môn nhốt Dương Liên Đình cùng hắn trong cùng một thế giới, Đông Phương Bất Bại tâm như thắt lại, cấp bách đến quên đi hô hấp, tựa như kia là một con đường không lối về, để người kia rời đi bỏ lại hắn:
“Nữ tử trong lòng ngươi bộ dáng ra sao?”
Tay Dương Liên Đình vừa chạm đến đại môn, nghe người vừa hỏi, không khỏi sửng sốt, tuy không quay đầu nhưng người lại lưu nguyên tại chỗ, giống như quyến luyến giống như dừng lại:
“Nữ tử trong lòng Liên Đình……”
Dương Liên Đình cúi đầu, nghĩ đến nàng, hình ảnh nàng đều là khi hắn còn nhỏ, ngưỡng vọng nhìn Phương Húc, ghi tạc từng nụ cười, từng cái cau mày, từng đường châm nàng thêu, từng ngôn từ nàng nói……
“Nàng rất hảo châm pháp, có thể tú ra linh khí trên hoa sắc tối bình thường của thế gian.”
Cho dù không có linh khí như vậy, nhưng trong mắt Dương Liên Đình, Phương Húc năm đó mỗi một đường thêu đều là đẹp nhất, bởi vì nàng vẻ mặt chuyên tâm hết sức khi thêu hoa, dù chỉ là vì luyện công……
“Nàng sẽ cười với ta, trong sân có đủ loại hoa, trong viện một năm bốn mùa đều có thể thấy hoa, nàng sẽ luôn thưởng thức hương hoa, trên người cũng là hương vị của hoa cỏ……” Khi đó Phương Húc nhà nghèo, sân nhỏ cũng bị lợi dụng trồng đủ loại dược thảo……
“Giọng nói của nàng ôn nhu…… Là một hảo thê tử!” Dương Liên Đình lắc đầu, cảm thấy nhớ lại như mộng lại đả thương người sâu vô cùng, trước khi mình không khống chế được cảm xúc, hắn qua loa bồi thêm một câu: “Thật lòng yêu Liên Đình.” Nói xong liền đẩy cửa bước ra, chỉ thấy Hắc Mộc Nhai đen đặc sâu thẳm, tựa như thâm uyên vô nhai rõ ràng trước mắt.
“Nếu nàng là một nam nhân!”
Âm thanh sâu kín từ sau truyền đến.
Dương Liên Đình bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại đứng dưới ánh trăng, tựa như trích tiên đi lạc đến nhân gian đã quên đường về, hắn rất muốn gật đầu, nhưng vết thương trong ngực đang nói, nàng chỉ là mộng cảnh ngày bé, tương lai — thê tử hắn sẽ qua mai mối quen biết, Đông Phương giáo chủ là một truyền thuyết hắn vĩnh viễn chỉ có thể nghe đồn, y nhất định sẽ chọn người xứng với mình —
Hắn Dương Liên Đình vĩnh viễn không thể chạm đến y, không thể làm người xứng đôi với y, trước mặt giáo chủ, hắn chính là con cóc muốn ăn thịt thiên nga.
“Phanh –”
Cửa bị đẩy ra hướng đến đêm tối hắc động.
“Phanh –”
Hắn bị giam ở nơi xa lạ không biết, phía sau là mộng cũ, nhưng lại như máu!
Trăng, sáng, sao thưa.
Gió ngoài cửa sổ quét qua như lấy linh hồn người.
Đông Phương Bất Bại không hề cử động, cũng không muốn cử động, nhưng nhìn người đứng bên cửa sổ nói dưới ánh trăng, hắn sao có thể không động dung, hắn đã muốn quên đi, nhưng lại có một người ghi lại từng đoạn trí nhớ về hắn, đặt trong lòng, từng giọt từng giọt kí ức tốt đẹp nhất về hắn thuở nhỏ, trả hạnh phúc hắn chưa bao giờ cảm thấy cho hắn.
Hắn nhớ rõ khi đó tuy khốn đốn, nhưng cha mẹ luôn thực cố gắng, cha mẹ đôi lúc cũng sẽ khắc khẩu, nhưng vô luận tranh chấp thế nào, hắn đều thấy phụ thân che chở mẫu thân, đều thấy mẫu thân ở trong góc ánh mắt lẳng lặng ngóng nhìn phụ thân thân ảnh, dù là những ngày gian nan như vậy, bọn họ đều yêu nhau trọn kiếp, sau đó ích kỷ sinh tử bên nhau, cùng ly khai bỏ lại hắn vì lời thề của họ……
“Giọng nói của nàng ôn nhu…… Là một hảo thê tử!”
“Thật lòng yêu Liên Đình.”……
Như vậy là được ư ?
Không phải tướng mạo siêu quần, không phải hiền lương thục đức? Hoặc là, xuất thân danh môn?
Đông Phương Bất Bại trầm tư trong hồi ức, nghe Dương Liên Đình đi từng bước xuống cầu thang, y thở dốc, tiếng đục ngầu, gian khổ còn mang sự khó thở —
Hắn muốn lưu lại Dương Liên Đình cước bộ, nhưng hắn kiêu ngạo cũng không cho phép hắn trước bất kỳ ai cúi đầu.
Ngoài cửa, Dương Liên Đình dựa vào vách đá, đi trong đêm tối, nhìn không thấy vách núi độ cao, cũng nhìn không thấy bậc thang dưới chân chính mình, giống như toàn bộ Hắc Mộc Nhai là một quái thú có cái miệng khổng lồ há ra, muốn hấp thu hết thảy vào, ánh trăng sáng tỏ là để lừa gạt mắt người, nói còn có hy vọng.
Thở dốc, kiên trì, khi đi đến bậc thang thứ ba, nghị lực đột nhiên tới cũng đi nhanh như khi xuất hiện, trong chớp mắt biến mất, chỉ còn bất động, cả người chỉ còn nỗi đau thể xác không ngừng tra tấn kiên trì cuối cùng của hắn.
Vươn bàn tay tựa như đã không phải của chính mình, chạm đến trước vách đá, Dương Liên Đình vẫn kiên trì như trước, trong vài bậc thang ngắn ngủi, hắn đã có sự u buồn chưa từng có thuở tiền sinh, hắn nghĩ, nếu Đông Phương giáo chủ không phải Phương Húc, hắn sẽ không kiên trì; Nếu Đông Phương giáo chủ không phải Phương Húc, hắn đêm đó cũng sẽ không đuổi theo…… Nếu Đông Phương giáo chủ không phải Phương Húc, hắn sẽ không cảm thấy tự tôn bị hao tổn —
Nếu Đông Phương giáo chủ không phải Phương Húc, tâm hắn sẽ không bi thương!
Tay nắm chặt trên vách đá, đầu ngón tay bị thạch bích ma sát có cảm giác tê dại, làm Dương Liên Đình cắn răng, cho dù biết rõ vô luận kiên trì cỡ nào, hắn cũng không thể đi hết cầu thang, điều hắn có thể làm chỉ là đi xuống dưới, sau đó chờ kiệt lực rớt xuống vách núi – như thế ít nhất hắn có thể chết có tôn nghiêm trước mặt Đông Phương giáo chủ.
Dù vậy, càng gần cái chết, lòng người lại càng muốn sống, cho dù hắn từng ảo tưởng vô số lần, rằng mình sẽ giống tiền nhân lừng lẫy mà chết, nhưng khi sắp chết đến nơi mới thấy còn sống là một loại tốt đẹp thế nào – toàn bộ sai lầm đều có thể sửa chữa làm lại, còn sống là còn hy vọng……
Nhưng hắn không thể cầu xin tha thứ, không thể trước mặt Phương Húc xé nát tôn nghiêm cuối cùng của mình, vì trừ bỏ tôn nghiêm hắn đã không còn gì cả, mất tôn nghiêm, tình yêu của hắn đối Phương Húc sẽ không chỗ giấu kín.
Đi — đi đến chết lặng, mới có thể quên chính mình đã yêu một người nguy hiểm cỡ nào, một người mình vĩnh viễn không thể siêu việt cỡ nào.
Đi đến cả người đau đến tê dại, mới có thể quên đau trong đáy lòng, hắn Dương Liên Đình dù hèn mọn như con kiến, nhưng cũng khát vọng có một người thật lòng yêu mình, không thể trèo cao hơn người ấy thì hắn vẫn có thể yên lặng đặt y trong đáy lòng vĩnh không chạm đến, nhưng hắn không muốn trở thành đồ chơi, là một nam nhân, một nam nhân đã dụng tâm tìm Phương Húc, đợi Phương Húc hơn mười năm, chân tình của hắn không cho phép bị giẫm lên.
Đúng vậy, hắn yêu Phương Húc, cho dù biết Phương Húc là Đông Phương Bất Bại, vẫn như trước không thể quên, hắn yêu…… Giáo chủ!
Bàn tay cuối cùng chạm đến tảng đá, nắm chặt, như muốn đem mười ngón xuyên thủng thang đá, nếu hắn là Đông Phương giáo chủ, giờ phút này hắn sẽ phá hủy từng bậc thang, rồi đánh nát ***g ngực phân không rõ là xương sườn thương hay chỗ nào bị thương, hay là bị xé rách đau lòng, run rẩy đến làm hắn không thể hô hấp, không thể hô to, càng không thể như nữ nhân bình thường gào khóc!
Nhưng Dương Liên Đình không phải Đông Phương Bất Bại, tay hắn không xuyên thủng được tảng đá, chỉ biết làm mười đầu ngón đau, huyết nhục mơ hồ, ép thân thể cơ hồ yếu đến mất đi tri giác lại lần nữa di chuyển.
Đi, đi, hình dung mình chật vật trốn trong bóng đêm thảm hại thế nào, đi bao lâu, Dương Liên Đình không biết, hắn chỉ còn biết di động máy móc, làm theo một tín niệm mơ hồ, rằng hắn sẽ cứ như vậy đi xuống hoàng thổ, nhưng một thanh âm non nớt đã cải biến cuộc đời hắn:
“Đông Phương thúc thúc, ngươi ở đây chờ cha ta sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook