Đông Phương Bất Bại Chi Đông Quân Quy Điền
Chương 5: Nhân sinh khi làm chim [4]

Thật vất vả đợi đến ban đêm, thế nhưng lại không đợi được Hướng Vấn Thiên đi ra, Hàn Duyệt tìm niềm vui trong nỗi khổ, bắt đầu sửa soạn lại những chuyện giữa Nhâm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên, càng nghĩ càng thấy hai người này rất có khả năng tiến tới.

Nhâm Ngã Hành chỉ có một nữ nhi là Nhâm Doanh Doanh, hơn nữa trong tiếu ngạo giang hồ chưa bao giờ đề cập tới mẫu thân của Nhâm Doanh Doanh, chuyện này thuyết minh, mẫu thân của Nhâm Doanh Doanh đã chết, mà Nhâm Ngã Hành lại không tìm thêm tiểu lão bà. Đây với một nam nhân cổ đại quen tam thê tứ thiếp mà nói là cỡ nào quý hiếm.

Ngay cả Đông Phương trước khi tự cung cũng có đến bảy phòng tiểu thiếp, tuy rằng sau đó đều bị giết hết, đến đây lại nhớ đến chuyện mình từng xuyên thành tiểu thiếp của y, chưa sống được bao lâu, đã bị y bóp chết.

Bây giờ còn bị Đông Phương buộc đi làm công tác gián điệp, càng nghĩ càng thấy Đông Phương đáng giận............ thế nhưng nhớ đến cuộc sống thê thảm sau này của Đông Phương, không những không còn tức giận mà còn thấy có chút đáng thương............

Nghĩ qua nghĩ lại, lại trở về với Nhâm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên, Hướng Vấn Thiên rốt cuộc có lão bà hay không, Hàn Duyệt không biết, nhưng trong tiếu ngọo chưa hề thấy đề cập tới chuyện này, Hàn Duyệt liền nhận định Hướng Vấn Thiên không có lão bà.

Nhâm Ngã Hành bị giam ở đáy Tây hồ nhiều năm như vậy, Hướng Vấn Thiên vẫn chưa từng ngừng việc tìm kiếm, cỡ nào trung trinh a, cuối cùng còn hao hết tâm tư cứu Nhâm Ngã Hành, giúp lão đoạt lại giáo chủ vị.

Cuối cùng Nhâm Ngã Hành chết, Hướng Vấn Thiên cũng theo đó biến mất, như vậy có thể nói Hướng Vấn Thiên đã tự tử, càng nghĩ càng thấy rất có khả năng tiến tới.

Tất cả những ước số bát quái của Hàn Duyệt bắt đầu sinh động lên, trong đầu miên man suy nghĩ, sửa sang lại hết tất cả tư liệu những nhân vật mình còn nhớ lại một lần, cái gì Nhạc Bất Quần cùng Lâm Bình Chi có phải là sư đồ luyến hay không a, Phong Thanh Dương cùng Lệnh Hồ Xung rốt cuộc có phải là phụ tử không, Nghi Lâm xinh đẹp như vậy lại đối xử Điền Bá Quang có chút khác biệt, vậy rốt nàng có phải lão bà của Điền Bá Quang không..................

Suy nghĩ loạn thất bát tao một đống, Hàn Duyệt nghiêng cái đầu nhỏ, nằm trong chạc cây ngủ. Chờ nghe thấy tiếng cửa mở, Hàn Duyệt mở mắt ra, chỉ thấy sắc trời hoàn toàn tối đen, âm thầm may mắn mình không té xuống đất.

Hàn Duyệt thấy Hướng Vấn Thiên rời đi, đợi hồi lâu, thấy hắn thật sự rời đi, mới rũ rũ lông chim trên người, bay xuống, không thể trách Hàn Duyệt cẩn thận như vậy, hắn bị Hướng Vấn Thiên dọa cho một lần rồi còn đâu.

Đứng trong tiểu viện, lần này hắn không dám bay nữa, sợ Nhâm Ngã Hành nghe thấy thanh âm, chỉ phải uốn uốn éo éo chậm rãi đi đi đến cửa phòng.

Thật vất vả đến được cửa phòng, chợt thấy mình toàn thân đều là lông trắng, trong bóng đêm quả thật quá nổi bật, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhịn đau lăn lăn trên đất, đến khi trên người dính đầy bụi, không còn nhìn ra màu ban đầu, mới chạy về dưới cửa.

Lúc này Hướng Vấn Thiên kéo một người về, người nọ rõ ràng bị điểm huyệt đạo, trên mặt tràn đầy sợ hãi. Hàn Duyệt không dám bay đi chạy trốn vào một góc gần đó, chỉ cầu cảnh tối lửa tắt đèn, Hướng Vấn Thiên nhìn không thấy hắn.

Bởi vì trên tay mang theo một người không biết võ lại sợ bị người khác phát hiện, Hướng Vấn Thiên trực tiếp đẩy cửa trước ném người vào phòng, Hàn Duyệt thấy được cơ hội, nhanh chóng nhảy qua bậc thềm thừa cơ lẻn vào trong phòng.

Hướng Vấn Thiên vào phòng, nhìn kỹ chung quanh, thấy không có động tĩnh gì, mới đóng cửa phòng, lúc này Hàn Duyệt đã lăn xuống dưới gầm tủ.

Hàn Duyệt nhìn không thấy tình huống bên ngoài, chỉ mơ hồ thấy hai đôi giày, nghe Hướng Vấn Thiên hạ giọng, uy hiếp nói, “Thành thành thật thật xem bệnh cho người này, xem tốt thì ngươi sẽ có thưởng, xem không tốt, ta khiến cả nhà ngươi biến mất.”

“Vâng, vâng tiểu nhân nhất định cố gắng.”

“Đi đi.”

“A, người này nội lực thâm hậu, nhưng nội lực hỗn loạn, kinh mạch............ Có phải là xảy ra vấn đề khi luyện công?”

Nghe đến đó, Hàn Duyệt trợn tròn mắt, nguyên lai Nhâm Ngã Hành này thật sự đã tẩu hỏa nhập ma, như thế có nghĩa là Đông Phương phải bắt đầu đoạt vị, lớn hơn nữa là, Dương Liên Đình cùng Đông Phương thông đồng. Nghĩ đến đây, Hàn Duyệt lại mất hứng, dựa vào cái gì mình liều chết liều sống đi tìm hiểu tin tức, nhưng ưu đãi lại do người khác hưởng.

“Có cách nào trị liệu không?”

“Có, tiểu nhân sẽ khai một phương thuốc, tận lực điều dưỡng, sau đó thuận theo tự nhiên.”

“Thuận theo tự nhiên? Nói cách khác ngươi không thể lập tức chữa khỏi?”

“Bệnh này sao có thể lập tức chữa khỏi được, tiểu nhân y thuật hữu hạn, cầu đại hiệp tha mạng a.”

Hàn Duyệt nghe bùm một tiếng, biết tám phần đại phu kia đã quỳ xuống đất, lại không biết Hướng Vấn Thiên sẽ đối phó người nọ thế nào, thấy có chút buồn khổ.

“Quên đi, Hướng tả sử khụ khụ...... Ngươi cũng đã hết sức, mấy ngày nay ngươi bắt đến không ít đại phu............ Khụ khụ, không phải họ đều cho kết luận này sao............”

“Giáo chủ, nhưng tên Đông Phương tặc tử kia............”

“Y có nhược điểm trong tay ta, khụ khụ............ Một thái giám bất nam bất nữ......... Có thể làm được cái gì............”

Hàn Duyệt nghe Nhâm Ngã Hành nhắc đến Đông Phương, tràn đầy khinh thường, bắt đầu bất mãn, ai nói Đông Phương không tốt, cuối cùng còn không phải bị Đông Phương đả bại, thật không biết vì sao Đông Phương chỉ nhốt lão ta lại, giết không phải rất tốt sao, xong hết mọi chuyện.

“Nếu không giữ lại tên đại phu này, để giáo chủ điều dưỡng thân thể, ta thấy hắn cũng có vài phần bản lãnh.”

“Quên đi............ nếu giữ lại lỡ vạn nhất khụ khụ, bị người biết............”

“Không cần a............ Tiểu nhân nhất định............ A............”

Hàn Duyệt nghe đại phu kia kêu thảm một tiếng, tiếp theo đã không còn tiếng động gì, biết đạ phu kia khẳng định đã chết, hơn nữa xem tình huống, đại phu kia không phải người đầu tiên, không biết đại phu này có giống hắn không nhỉ, xuyên loạn khắp nơi............

Hàn Duyệt thật sự sợ hãi, bắt đầu miên man suy nghĩ, nghĩ nghĩ, chợt nghe Hướng Vấn Thiên nói phải đi, đang cùng Nhâm Ngã Hành cáo từ.

Nhất thời kinh hãi, hắn còn chưa nghĩ được cách nào ra ngoài, bỗng nhìn thấy thi thể trên đất, ló đầu chim của mình ra, thấy Hướng Vấn Thiên đang đứng sát bên giường, Nhâm Ngã Hành nhỏ giọng phân phó hắn, nhanh chóng lăn ra, giấu mình vào tay áo của đại phu, ngoan tâm cắm móng vuốt vào thịt của đại phu, cố định mình lại. Trong lòng an ủi, đây chỉ là một người chết, đây chỉ là một người chết, người chết cứu người sống, còn hơn xây bảy tháp chùa............

Đơn giản mà nói, Hàn Duyệt bắt đầu hỗn độn, đã không biết mình đang suy nghĩ cái gì.

Nhâm Ngã Hành phân phó Hướng Vấn Thiên xong, Hướng Vấn Thiên bắt lấy thi thể đại phu, thuần thục ra khỏi tiểu viện lợi dụng bóng đêm không ai nhìn thấy, đưa thi thể ra sau nhai, vứt xuống.

Hàn Duyệt phát hiện tình huống không đứng, cố rút móng vuốt ra, lại phát hiện móng vuốt cắm quá sau, không dễ dàng rút ra được, chỉ phải nhổ từng móng một ra, đợi lúc hắn chui ra khỏi tay áo, mới phát hiện, đã có thể tháy được ngọn cây bên dưới, lại ngẩng đầu nhìn độ cao bên trên.

Bật người liều mạng đập cánh, xuất hết sức lực bình sinh ra, mới vững thân, bắt đầu bay lên trên, vừa bay lên, liền thấy Hướng Vấn Thiên còn đứng ở vách đá, gió đêm xốc lên mái tóc của hắn, bạch y phá lệ rõ ràng.

Hàn Duyệt bắt đầu khinh bỉ Hướng Vấn Thiên, đa nghi không nói, ngay cả thưởng thức cơ bản cũng không biết, một con chim như hắn còn biết ban đêm màu trắng rất dễ nhìn thấy, còn biết cả chuyện phải lăn xuống đất để lông mình nhiễm bẩn mà lại.

Mặc dù tức Hướng Vấn Thiên thiếu chút nữa hại chết mình, nhưng Hàn Duyệt không ngốc, bằng vào cái thân thể nho nhỏ hiện tại của mình, khẳng định đấu không lại Hướng Vấn Thiên, còn không bằng trở về tìm Đông Phương cáo trạng, xem ra còn thực tế hơn.

Đập cánh, Hàn Duyệt phát hiện mình căn bản không biết đường về, chỉ phải tìm một nhánh cây nghỉ ngơi trước, sau đó đi theo Hướng Vấn Thiên về.

Hướng Vấn Thiên tính tình cẩn thận, mặc dù xác định đại phu kia đã chết cũng vô pháp đi theo dõi mình, hơn nữa chuyện này làm cũng không phải là ít, nhưng vẫn đứng một lát trên vách nhai. Chỉ thấy một con chim sẻ bỗng nhiên từ đáy vực bay lên, có chút nghi hoặc, nhưng không để ý, dù sao một con chim sẻ có thể làm được cái gì.

Thế nhưng Hướng Vấn Thiên không biết, con chim nhìn như chim sẻ này lại là chim cắt, lại thêm bên trong vốn không còn là hồn chim, chuyện của hắn, đã bị chính con chim nhỏ này phá.

Xác định không người phát hiện, Hướng Vấn Thiên dùng khinh công quay về phòng của mình ở tổng đàn.

Hàn Duyệt mất thật lớn khí lực mới miễn cưỡng đuổi kịp Hướng Vấn Thiên, không khỏi bắt đầu khinh bỉ bản thân, hắn thân là chim còn bay không lại một con người, thật là đủ mất mặt.

Trở lại trong giáo, Hàn Duyệt bi thúc phát hiện, hắn vừa không biết đường về tiểu viện của Nhâm Ngã Hành, lại càng không biết đường về tiểu viện của Đông Phương phòng, chỉ phải bay lung tung.

Sắc trời đã tối, may mà thị lực của chim cắt vô cùng tốt, Hàn Duyệt bắt đầu quá trình tìm đường nghiêng ngả lảo đảo của mình. Quá trình khá là bi thúc, nhưng mà kết cục coi như tốt đẹp, trước khi hừng đông, hắn vòng một lần Nhật Nguyệt Thần giáo, miễn cưỡng tìm được phòng Đông Phương.

May mắn cửa sổ phòng Đông Phương vì tiện cho Hàn Duyệt đi ra ngoài, luôn để mở, tuy rằng Hàn Duyệt không ở, nhưng Đông Phương cũng không đóng cửa sổ.

Hàn Duyệt trực tiếp chui vào từ cửa sổ, phịch phịch bay tới thư phòng vẫn còn sáng đèn. Bởi vì khẩn trương hồi lâu, hơn nữa bay một thời gian dài, Hàn Duyệt đã mệt mỏi vô cùng, bay nghiêng nghiêng ngả ngả, lúc cao lúc thấp.

“Ai.” Đông Phương đang ở thư phòng phê giáo vụ, chợt nghe tiếng vang, đứng lên, mắt lạnh như băng, lớn tiếng hỏi.

Hàn Duyệt tất nhiên là không thể trả lời, chỉ phải phát ra vài tiếng chim hót, miễn cưỡng bay đến trước mặt Đông Phương.

Đông Phương nghe tiếng hót, trong lòng vui vẻ, lại thấy kỳ quái, y không phải phái người ở ngoài tiểu viện của Nhâm Ngã Hành chờ Hàn Duyệt a, vì sao hiện tại chỉ có Hàn Duyệt trở về.

Chính là, khi y thấy bộ dáng của Hàn Duyệt, trong lòng nhất thời chấn động, lại thấy kì quái, vươn tay đỡ lấy Hàn Duyệt đang bay lại chỗ mình, một bộ lông trắng đã không còn nhìn ra sắc trắng, bên trên còn có vài vết máu, không khỏi đau lòng hỏi, “Bé con, bị thương rồi sao?”

Hàn Duyệt nghe Đông Phương nói, trong lòng ủy khuất năm phần chuyển thành mười phần, thương tâm kêu vài tiếng, còn vươn cánh cho Đông Phương xem.

Đông Phương lại hiểu lầm cánh Hàn Duyệt bị thương, tay trái nâng cánh Hàn Duyệt lên, tay phải cẩn thận kiểm tra, thấy không có việc gì, lại sợ là nơi khác bị thương, kiểm tra toàn thân Hàn Duyệt một lần mới yên tâm.

Hàn Duyệt thấy được mình mắc cở chết được, hắn hiện tại dù là chim, nhưng linh hồn lại là một con người, Đông Phương làm thế này, nếu đặt lên cơ thể người, chính là sờ soạng cả thân thể mình. Hắn biết Đông Phương lo cho hắn, có chút nhăn nhó cọ cọ lòng bàn tay Đông Phương.

Đông Phương thấy Hàn Duyệt không bị thương, hỏi, “Máu này là của người khác?”

Hàn Duyệt gật đầu.

Đông Phương nghĩ nghĩ, không hỏi tiếp cái gì, chỉ dùng nội lực tăng độ ấm trong nước của đồng bồn, cẩn thận thả Hàn Duyệt vào, “Tắm rửa trước đã.”

Bình thường Hàn Duyệt đều tự mình tắm rửa, nhưng hôm nay trên người vừa có máu vừa có đất, thật sự ghê tởm không muốn dùng miệng tẩy rửa cho bản thân, liền trong ngóng nhìn Đông Phương, lại dùng cánh đập đập vào nước.

Đông Phương nghi hoặc nhìn Hàn Duyệt, chờ Hàn Duyệt làm xong toàn bộ động tác, bất giác cười ra tiếng, “Bé con, tự mình chán ghét mình dơ bẩn a.” Dù nói vậy, thế nhưng Đông Phương vẫn giúp Hàn Duyệt tẩy rửa.

Lúc này Hàn Duyệt đã quên, thân thể hắn lại bị Đông Phương sờ soạng một lần nữa, chỉ chuyên tâm nhận Đông Phương hầu hạ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương