Editor: Voicoi08

Mở ra . . . Nhẫn kim cương?

Du Thanh Quỳ có chút ngơ ngác.

“Có đẹp không?” Thời Diệu lại hỏi một lần.

“Đẹp, đẹp mắt. . .” Du Thanh Quỳ cũng không cẩn thận nhìn chiếc nhẫn này, chỉ là thấp giọng nói lung tung.

Thời Diệu nhếch khóe môi, tạo thành nụ cười khẽ, rồi lại chỉ vào một chiếc nhẫn khác trong quầy, hỏi: “Vậy cái này thì sao?”

Du Thanh Quỳ chăm chú nhìn, nói: “Cũng đẹp.”

“Vậy hai cái này cái nào đẹp mắt hơn?”

Du Thanh Quỳ không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Đều đẹp mắt.”

“Vậy thì mấy cái này thì sao?” Thời Diệu lại chỉ vào mấy cái nhẫn khác trong quầy.

“Đều rất đẹp mắt mà, thật đó.” 

“Như vậy à. . .” Thời Diệu giống như có chút đăm chiêu gật đầu.

Cậu đặt cái nhẫn trong tay vào hộp, giao cho người bán hàng đứng phía sau quầy, nói: “Mấy cái này tôi đều lấy.”

“Cậu mua nhiều nhẫn như vậy làm gì?” Du Thanh Quỳ lăng lăng nhìn hơn mười cái nhẫn kim cương. “Chắc không phải cậu định đầu cơ trục lợi đó chứ?”

Thời Diệu không nói chuyện, mà lấy một chiếc nhẫn trên quầy còn chưa kịp thu lại. Cậu kéo tay trái của  Du Thanh Quỳ lên, đem nhẫn đeo vào ngón giữa của cô.

Động tác của cậu rất nhanh, lại rất tùy ý, thật sự chỉ giống như thoải mái khoác cho Du Thanh Quỳ một chiếc áo khoác. Chờ khi Du Thanh Quỳ phản ứng kịp, cái nhẫn đã lẳng lặng nằm trên ngòn giữa bàn tay trái của cô, lớn nhỏ vừa vặn, kiểu dáng cũng rất đẹp mắt, đeo trên tay cô làm nổi bặt ngón tay thon dài trắng nõn.

“Cậu đưa cái này cho mình làm gì?” Du Thanh Quỳ vội vội vàng vàng muốn tháo nhẫn ra.

Nhẫn là loại hàng không thể tùy tiện nhận được.

Thời Diệu xoa đầu cô, nói: “Tặng cậu món quà thôi, cậu nghĩ thành cầu hôn sao?”

“Không. . . Mình mới không nghĩ như vậy đâu.” Du Thanh Quỳ vội vàng phủ nhận, nhưng hai má lại đỏ lên.

Thời Diệu nắm tay cô, cười nói: “Đi thôi, đi chỗ khác nhìn xem.”

“Chờ một chút. . .” bước chân của Du Thanh Quỳ dừng mãi ở chỗ này, không chịu bước đi.

Thời Diệu quay đầu, có chút không hiểu nhìn về phía Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ chỉ vào một chiếc nhẫn nam trong quầy, nói với nhân viên bán hàng: “Nhờ bạn lấy cho tôi xem cái này một chút.”

Cô nhân viên bán hàng gật gật đầu, trong mắt cũng hiểu được ý của Du Thanh Quỳ. Cô nhân viên bán hàng nhanh chóng lấy chiếc nhẫn Du Thanh Quỳ muốn ra đưa cho cô, lại lấy thêm mấy kiểu nhẫn nam khác đưa Du Thanh Quỳ nhìn, cười nói: “Thật ra cái này cũng rất tốt, bởi vì nó với chiếc nhẫn trên tay bạn là một cặp nhẫn tình nhân.”

Du Thanh Quỳ hơi mím môi, quả nhiên cầm chiếc nhẫn trong tay không buông, nhìn về phía người nhân viên bán hàng, hai mắt hơi cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi muốn lấy cái này.”

Thời Diệu đứng ở đó, tùy ý Du Thanh Quỳ kéo tay cậu, giúp cậu đeo nhẫn.

“À, hôm nay là sinh nhật cậu, mình càng phải tặng cậu một món quà. . .”

Xa xa, Mễ Doanh Tĩnh nhìn Du Thanh Quỳ và Thời Diệu thì chỉ nhíu mày.

Du Trạch Ngôn ngồi bên cạnh bà, cúi đầu thủ thỉ ở tai bà: “Em đang lo lắng cho Tiểu Quỳ à?”

Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng bởi vì có rất nhiều phóng viên quay chụp, ông cố ý làm ra dáng vẻ thân thiết. Mễ Doanh Tĩnh thuận thế ỷ ôi trong lòng ông, trên mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào.Dưới cái nhìn của phóng viên thì quả thực là một đôi vợ chồng vô cùng ân ái.

Giọng nói của Mễ Doanh Tĩnh có chút rét run. “Tôi là mẹ nó, tất nhiên tôi hiểu Du Thanh Quỳ hơn bất cứ ai. Theo ánh mắt của nó, tôi có thể thấy được nó thích cậu con trai kia nhiều đến thế nào. Nhưng cậu con trai kia còn trẻ tuổi, tâm tư cũng nhiều, cũng là người chơi đùa thủ đoạn, mười người như Thanh Quỳ cũng không tâm nhãn bằng cậu ta được. Thanh Quỳ rõ ràng bị cậu con trai kia ăn sạch sành sanh, về sau nếu cậu ta bắt nạt Thanh Quỳ, Thanh Quỳ sẽ rất khổ sở.”

Du Trạch Ngôn nghĩ nghĩ một chút, nói: “Vậy em có thể dạy Thanh Quỳ của chúng ta làm thế nào để lấy nhu thắng cương, bốn lượng bạt ngàn cân, giống như em làm với anh vậy, không phải anh cũng bị em ăn sạch sành sanh sao, bị em bắt nạt. . .”

“Du Trạch . . .”

Du Trạch Ngôn “hư” một tiếng, nói: “Không ầm ĩ, không ầm ĩ, bên này có rất nhiều phóng viên đang chụp đấy. Đến đây, chúng ta đi về phía trước xem xem.”

Du Trạch Ngôn đứng lên, ôm lấy thắt lưng của Mễ Doanh Tĩnh đi về phía trước.

Mễ Doanh Tĩnh nhịn, không so đo với ông, lqd, không phải chỉ là diễn trò sao, cùng ông ta diễn tiếp là được.

Ban ngày bốn người đi dạo, nửa đường Thời Diệu nhận được một cuộc điện thoại nên phải rời đi trước.

Du Thanh Quỳ theo ba mẹ về khách sạn, cô tận mắt thấy ba mẹ trước mặt phóng viên đều vô cùng thân thiết ngọt ngào, sau khi về đến nơi lại lập tức buông tay, lại trở nên không ai thèm để ý đến ai.

Du Thanh Quỳ đứng ở cửa sổ sát  đất, nhìn phía dưới phóng viên đang rời đi. Cô có chút hi vọng phóng viên tiếp tục chụp đi. Du Thanh Quỳ quay người sang chỗ khác, nhìn Du Trạch Ngôn nói: “Ba, khi nào con có thể về nhà?”

“Có chuyện gì sao con?” Du Trạch Ngôn hỏi.

Du Thanh Quỳ do dự một chút, vẫn nhỏ giọng nói: “Con muốn về nhà lấy chút đồ.”

“Được, ba bảo chú Lâm đưa con về. Muộn một chút nữa ba sẽ đưa mẹ về sau.” Du Trạch Ngôn nói.

“Vâng.”

-.-.-.-.

Chú Lâm trong miệng Du Trạch Ngôn là trợ lí đi theo ông mấy năm nay, ông lặng lẽ lái xe đưa Du Thanh Quỳ về nhà, lại vội vàng đi về phía Du Trạch Ngôn bên kia.

Du Thanh Quỳ vội vàng vào nhà, cô vừa mở cửa thì Giảo Giảo lập tức bổ nhào lên chân cô: “Meo meo.” “meo meo.”

“Giảo Giảo.” 

Du Thanh Quỳ ôm nó đứng lên, một bên đi về phía phòng sạch, vừa xoa xoa lớp lông mềm mại trên người Giảo Giảo.

Cô để Giảo Giảo ở một bên, mở ngăn kéo tủ sách lấy ra một quyển sổ. Cô nhẹ nhàng vuốt ve quyển sổ, luyến tiếc mở ra. Cô tựa vào tủ sách một hồi lâu, sau đó mới lấy hết dũng khí đi ra ngoài.

“Meo meo.” Giảo Giảo đuổi tới cửa càng kêu không ngừng.

Con mèo nhỏ không hiểu sao Du Thanh Quỳ vừa về lại muốn đi, ngay cả nhĩn cũng không nhìn nó một cái.

Du Thanh Quỳ ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Giảo Giảo, dỗ nó: “Giảo Giảo ở nhà ngoan nha, buổi tối chị về nhá.”

Giảo Giảo cắn lấy giầy của Du Thanh Quỳ không chịu buông, Du Thanh Quỳ dằn lòng, sách vật nhỏ này lên, nhẹ nhàng vất ra. Trước khi rơi xuống, Giảo Giảo nhanh trí nhảy dựng lên, nó quay người sang chỗ khác nhìn Du Thanh Quỳ, Du Thanh Quỳ đã đóng cửa phòng đi rồi. trong hành lang vang lên tiếng bước chân chạy xa dần của Du Thanh Quỳ.

Giảo Giảo tức giận “meo meo” hai tiếng trong cổ họng, tức giận cào cửa hai cái.

.-.--.-.

Du Thanh Quỳ chạy đến cửa tiểu khu, chạy chậm đến góc đường, Thời Diệu đứng ở đó chờ thật lâu rồi.

Du Thanh Quỳ chỉnh chút tóc, sau đó mới bước từng bước về phía Thời Diệu, cô dừng lại cách Thời Diệu khoảng hai ba bước, đưa quyển sổ cô vẫn ôm trong ngực cho cậu, nói: “À, đây mới là quà sinh nhật mình chuẩn bị cho cậu.”

Đúng vậy, cô đã chuẩn bị hai năm đó.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương