Đồng Phục Cùng Áo Cưới
-
Chương 40
Editor: Voicoi08
Nụ cười trên mặt Du Thanh Quỳ hơi dừng lại, ánh sáng trong mắt cô cũng từ từ phai nhạt hơn.
Trước khi Du Thanh Quỳ mở miệng bỗng nhiên Thời Diệu lại nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc nói: “Không đồng ý cũng không sao, nhưng mà mời cậu tôn trọng sáng tác nghệ thuật.”
Du Thanh Quỳ sững sờ, trong thời gian ngắn cô không biết phải làm gì.
Thời Diệu buông tay, quay đầu đi không nhìn cô, có chút không kiên nhẫn nói: “Búp bê ở trong này, cậu mang đi đi.”
Du Thanh Quỳ chuyển tầm mắt lên người búp bê, bé mười chín xinh đẹp đang nghiêng đầu nhìn cô cười.
“A. . .” Du Thanh Quỳ ôm bé 19 của cô ra ngoài, cô bước những bước chân chậm rì rì, còn chậm hơn cả ốc sên bò.
Cô. . . vậy mà cô lại từ chối lời mời của nam thần?
Không phải. . . Rõ ràng cô không hề nói gì cả. . .
Lúc Du Thanh Quỳ đi đến cửa phòng vẽ, cô chậm rãi quay người lại, nhìn Thời Diệu đang ngồi bên cửa sổ. Từ trước đến nay dáng ngồi của Thời Diệu luôn mang vẻ lười biếng, lúc này cậu ngồi bên cửa sổ, đôi chân dài thoải mái gác lên, nhìn càng thêm lười biếng. Du Thanh Quỳ nhìn vào cánh tay đang gác lên cửa sổ của Thời Diệu.
Qua thời gian thích Hắc Diệu, rất nhiều lần cô từng nghĩ đôi tay của Hắc Diệu nhất định rất đẹp mắt, nhất định là loại ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, làn da trắng nõn, móng tay sạch sẽ, cắt gọn gàng.
Thời Diệu đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu quay lại nhìn về phía Du Thanh Quỳ đang đứng trước cửa, nhẹ nhàng nhướng mày.
“Vậy. . .” Du Thanh Quỳ khẩn trương ôm chặt bé 19 trong tay. “Cũng không phải không đồng ý. . . Nhưng mà tôi… Tôi cũng không biết. . .”
Ánh mắt Thời Diệu hơi dừng một chút, sau đó lại khẽ chớp, anh đứng dậy, đi từ bên cửa sổ đến bên cạnh giá vẽ, bắt đầu pha màu.
Du Thanh Quỳ đứng ở đó không biết phải nói gì làm gì, vô cùng quẫn bách. Cô muốn quay người rời khỏi phòng tranh xấu hổ này, nhưng hai chân cô lại giống như bị dính lên sàn nhà, một bước cũng không thể di chuyển được.
Thời Diệu đứng sau giá vẽ, ngước mắt nhìn cô một cái, sau đó tùy tiện cầm một quyển tạp chí đi về phía Du Thanh Quỳ. Cậu đặt quyển tạp chí vào tay Du Thanh Quỳ, nói: “Đi, cậu đến sofa ngồi xuống, tìm tư thế thoải mái để ngồi đọc sách đi.”
“A. . .” Du Thanh Quỳ đặt bé 19 trong tay lên bàn, sau đó nghe lời Thời Diệu ngồi xuống ghế sofa đọc tạp chí. Cô ngồi, sống lưng thẳng tắp, hai chân cũng nghiêm túc đặt một chỗ. Về phần trên tạp chí đang viết về nội dung gì thì một chữ cũng không vào đầu cô.
Thời Diệu đi qua, nói: “Cậu có biết thế nào là tư thế thoải mái không? Cậu cởi giầy ra đi.”
“A. . .” Du Thanh Quỳ cởi giầy, ngồi xếp bằng trên sofa, đặt tạp chí lên chân, sau đó ngửa đầu nhìn Thời Diệu, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi không phải cậu nói khỏa. . .”
Thời Diệu bỗng nhiên động thủ, dùng những ngón tay với khớp xương rõ ràng gõ một mạnh một cái lên đầu Du Thanh Quỳ, dạy dỗ: “Tất cả các bức tranh của tôi để tặng cậu làm băng dán, cậu thấy có cái ảnh khỏa thân nào không? Thật dễ lừa.” Diễn-đàn-lê-quý-đôn
Du Thanh Quỳ ngửa người ra sau dựa vào ghế sofa, tự xoa đầu mình, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Bởi vì là cậu nói ra, cho nên tôi mới. . .”
“Mới cái gì?” Thời Diệu cúi người xuống, hai tay chống hai bên người Du Thanh Quỳ, tới gần cô: “Cậu vời mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Du Thanh Quỳ mím chặt môi, không chịu lặp lại.
Thời Diệu chậm rãi nhếch môi, hỏi: “Khi nào cậu mới đồng ý thừa nhận?”
“Thừa nhận cái gì. . . Tôi, tôi. . . Tôi nghe không hiểu.” Du Thanh Quỳ không nhìn Thời Diệu, cô cũng không bao giờ muốn ở lại chỗ này, cô phải về nhà. Thời Diệu này thật đáng ghét, lần nào cũng trêu đùa cô.
Thời Diệu đứng thẳng người lên, vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ lịch sự nói: “Được rồi, không nói nữa. Cậu ngồi đọc sách đi, tôi muốn bắt đầu rồi.”
Du Thanh Quỳ ngửa đầu nhìn chằm chằm vào Thời Diệu, giống như dáng vẻ Thời Diệu lúc nghiêm túc lập tức biến thành Hắc Diệu. Tại sao người này lại có thể biến đổi bất kì lúc nào giữa hai nhân vật chứ? Hay là . . . chính cô cũng không phân biệt được rõ ràng?
Lúc đầu Du Thanh Quỳ vẫn ngồi xếp bằng trên ghế sofa đọc tạp chí, một lúc lâu lại thay đổi một tư thế, tạp chí và tập tranh trên giá sách đều bị cô lật đọc. Cuối cùng cô ôm một tập tranh của Hắc Diệu, nằm nghiêng trên ghế sofa lật từng tờ từng tờ trong tập tranh Hắc Diệu, ánh mắt nhìn qua từng góc từng góc trên trang giấu, cô không chịu để lỡ mất bất kì chi tiết nào trên bức tranh của cậu.
Du Thanh Quỳ nhìn tranh Hắc Diệu vẽ, khóe miệng cô không nhịn được mà nhếch lên, ánh mắt xinh đẹp cũng hiện lên một tầng ánh sáng.
-.-.-.-.-.-.-.--.
Du Thanh Quỳ cũng không biết cô ngủ lúc nào, cô mơ mơ màng màng mở mắt, trong phòng chỉ có một mình cô, Thời Diệu cũng không ở đây. Cô ngồi dậy, chiếc áo trên người cô trượt xuống. Du Thanh Quỳ vội vàng nhặt lên – là áo khoác của Thời Diệu.
Cô đi giầy, đi đến giá vẽ nhìn bức tranh trên đó.
Trên giá vẽ có một bức tranh vẽ cô, lần đầu tên cô phát hiện ra cô cũng rất xinh đẹp. Cô cẩn thận vươn tay sờ lên bức tranh.
“Tỉnh rồi?” Thời Diệu đứng ở cửa phòng mở miệng nói: “Xuống dưới ăn cơm.”
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
“Sao hôm nay Tiểu Ngộ không ở nhà?” Du Thanh Quỳ hỏi.
“Học thêm.”
Trong lòng Du Thanh Quỳ cảm thấy có chút kì lạ, tại sao Thời Diệu không tự mình giúp Lâm Tiểu Ngộ học thêm? Rõ ràng Thời Diệu hoàn toàn có thể đảm nhiệm.
“Bao giờ Tiểu Ngộ về?”
“Gần tối.”
Rõ ràng học thêm cả ngày. . . trong lòng Du Thanh Quỳ có chút đau lòng thay Lâm Tiểu Ngộ, một kì nghỉ đông tốt đẹp vậy mà ngày nào cũng phải đi học thêm.
“Vậy . . .buổi chiều cậu có cần tôi làm mẫu nữa không?” Du Thanh Quỳ hỏi lại. Thời Diệu thật sự vẽ cô nhưng cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, đâu có người mẫu nào giống như cô vậy chứ? Người mẫu gì mà ngồi đó đọc sách, ngay cả ngủ cũng không bị đánh thức?
“Có.”
Du Thanh Quỳ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thời Diệu, người này lúc nói chuyện luôn là lời ít mà ý nhiều, giống như không quá muốn quan tâm đến dáng vẻ của cô. Cái này làm cô cũng không thể nói chuyện được. Du Thanh Quỳ cúi đầu mở to miệng ăn sườn xào chua ngọt.
Du Thanh Quỳ im lặng khiến Thời Diệu có chút không quen, cậu ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Lần trước cậu nói cậu biết làm bánh?”
“Tôi biết một chút.”
Thời Diệu cười: “Cậu ăn nhiều cơm tôi nấu như vậy mà không nghĩ để tôi được ăn chút bánh cậu làm sao?”
“Vậy ngày mai tôi làm xong sẽ đưa đến cho cậu.” Du Thanh Quỳ không chút nghĩ ngợi nói.
“Được.” Thời Diệu cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Buổi chiều, Du Thanh Quỳ theo Thời Diệu vào phòng vẽ. Cô hỏi: “Chiều này tôi vẫn tiếp tục ngồi trên sofa đọc sách sao?”
Thời Diệu nghĩ nghĩ nói: “Cậu đến cửa sổ đi.”
Trong phòng học, cửa sổ rất rộng rãi,lqd Du Thanh Quỳ ngồi ở bờ bên cạnh, ánh mặt mờ mịt nhìn về phía Thời Diệu, hỏi: “Cứ ngồi như vậy sao?”
Thời Diệu đi qua, cậu cởi đuôi ngựa trên đầu cô, ngón tay xuyên qua mái tóc quăn mềm mại của cô, nhẹ nhàng chải vuốt.
Ánh mắt Du Thanh Quỳ đối diện với xương quai xanh của Thời Diệu, hàng mi dày đặc của cô run rẩy, có chút không tốt rũ mắt xuống. Nhưng lúc cô rũ mắt xuống, ánh mắt cô lại nhìn vào bàn tay trái của cậu đang đặt bên người.
Tay cậu cũng đẹp giống như trong tưởng tượng của cậu.
Du Thanh Quỳ cảm nhận được ngón tay cậu đang ở trong mái tóc của cô, gò má của cô không tự chủ được mà đỏ lên.
Thời Diệu bỗng cúi người, mặt cậu sát vào mặt Du Thanh Quỳ, hỏi: “Tại sao cậu lại đỏ mặt rồi?”
Du Thanh Quỳ muốn tránh cũng không được, cô dứt khoát ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thời Diệu, xoay xoay vặn vặn nói: “Cậu biết rõ còn cố hỏi.”
“Mình biết rõ cái gì?” Thời Diệu đẩy nhẹ những sợi tóc vươn trên vai cô đến phía sau lưng.
Du Thanh Quỳ rũ mắt xuống theo bản năng, nhưng ngay sau đó cô lại có thêm chút dũng khí ngẩng đầu nhìn Thời Diệu, vô cùng nghiêm túc nói: “Thời Diệu, cậu không cần phải như vậy.”
“Hả?”
Du Thanh Quỳ cắn môi một cái.
“Cậu cũng biết, tôi rất thích Hắc Diệu.” Hai tay Du Thanh Quỳ đặt ở cạnh đùi chậm rãi nắm chặt váy. “Không cần như vậy, cậu không cần lấy thân phận Hắc Diệu đến trêu đùa tôi..”
“Trêu đùa? Gì… Tôi đang trêu đùa cậu sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Du Thanh Quỳ hỏi lại.
“Đương nhiên không phải.” Thời Diệu nhanh chóng phủ nhận.
“Vậy là cái gì?” Du Thanh Quỳ tiếp tục hỏi.
Thời Diệu nhếch miệng, ngay cả đuôi mắt cũng đầy ý cười, cậu tiến sát vào môi Du Thanh Quỳ, nhỏ giọng nói: “Tôi đang theo đuổi cậu mà.”
Giọng cậu rất thấp, không giống như đang chui vào lỗ tai Du Thanh Quỳ, mà là từng chút từng chút thấm vào lòng cô.
Thân mật quá rồi.
Khi cậu nói chuyện, hơi thở quấn quanh cánh môi, ngứa. Cánh môi của cô và người cô yêu nhất gần sát nhau, cảm giác ngứa. Du Thanh Quỳ lui về phía sau, nhướng mày nhìn Thời Diệu, nói: “Nhưng mà. . .”
“Nhưng mà yêu sớm là không đúng.” Thời Diệu giúp cô nói luôn vế sau.
Du Thanh Quỳ hơi giật mình, có chút quẫn bách, cô vân vê lung tung những sợi tóc, sau đó buồn rầu nói: “Cậu lại chê cười tôi. ..”
“Tôi không có.” Thời Diệu ngồi xuống bên cạnh cô.
Thời Diệu híp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Du Thanh Quỳ hỏi: “Du Thanh Quỳ, cậu chỉ thích Hắc Diệu thôi sao? Vậy còn Thời Diệu?”
Đuôi mắt của Thời Diệu cũng hiện lên ý cười, thật sự rất dễ nhìn, giống như đầu mùa xuân, băng tuyết trên sông tan hết, gió thổi mắt cả dòng sông trong veo, giống những giọt sương rơi xuống ánh bình minh mang theo ba phần ý xuân.
“Tôi. . .” bỗng nhiên Du Thanh Quỳ lại cảm thấy có chút hoảng hốt. Cô hoảng đến mức đầu ngón tay đang nắm chặt váy có chút phát run, cô hoảng đến mức có thể nghe tiếng tim đập mạnh mẽ.
Thời Diệu hỏi lần thứ hai: “Du Thanh Quỳ, ở bên nhau được không.”
Du Thanh Quỳ ngơ ngác nhìn cậu, một câu cũng không nói được lên lời.
Thời Diệu cũng không cho cô cơ hội để phản ứng kịp, cậu tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: “Nếu cậu từ chối, ngày mai tôi sẽ đi nước ngoài. Bất kể là Hắc Diệu hay Thời Diệu, cậu cũng không thể gặp lại được nữa.”
Thời gian giống như lắng đọng lại ở giây phút này.
Bên tai Du Thanh Quỳ không ngừng lặp lại câu nói của Thời Diệu, cô sẽ không thể gặp lại được.
Sẽ không thể gặp lại được.
Không thấy được.
Không đến được.
Không đến rồi.
Rồi.
Thời Diệu đứng lên, xoay người.
Cuối cùng Du Thanh Quỳ cũng nầng bàn tay đang nắm chặt váy của mình lên, nhanh chóng giữ chặt cổ tay cậu.
Thời Diệu nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, cậu xoay người nhìn Du Thanh Quỳ lại thấy Du Thanh Quỳ đỏ mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng trong hốc mắt cũng ẩm ướt.
Thời Diệu sửng sốt.
Ừ. . . Hình như cậu dọa cô rồi. . .
Du Thanh Quỳ cố lấy hết sự dũng cảm, nói: “Được. . .”
“Cái gì được?”
Du Thanh Quỳ mở to mắt nhìn Thời Diệu, sau đó nước mắt cũng hiện lên và trào ra theo khóe mắt.
Nước mắt của Du Thanh Quỳ nhanh chóng thấm vào trái tim của Thời Diệu, khiến cậu mềm đến muốn hòa tan. Quân linh của Thời Diệu lập tức tan rã, đau lòng đến đòi mạng.
Thời Diệu mắng một câu, cúi người dịu dàng và cưng chiều lau nước mắt cho cô.
Nụ cười trên mặt Du Thanh Quỳ hơi dừng lại, ánh sáng trong mắt cô cũng từ từ phai nhạt hơn.
Trước khi Du Thanh Quỳ mở miệng bỗng nhiên Thời Diệu lại nghiêm mặt, vô cùng nghiêm túc nói: “Không đồng ý cũng không sao, nhưng mà mời cậu tôn trọng sáng tác nghệ thuật.”
Du Thanh Quỳ sững sờ, trong thời gian ngắn cô không biết phải làm gì.
Thời Diệu buông tay, quay đầu đi không nhìn cô, có chút không kiên nhẫn nói: “Búp bê ở trong này, cậu mang đi đi.”
Du Thanh Quỳ chuyển tầm mắt lên người búp bê, bé mười chín xinh đẹp đang nghiêng đầu nhìn cô cười.
“A. . .” Du Thanh Quỳ ôm bé 19 của cô ra ngoài, cô bước những bước chân chậm rì rì, còn chậm hơn cả ốc sên bò.
Cô. . . vậy mà cô lại từ chối lời mời của nam thần?
Không phải. . . Rõ ràng cô không hề nói gì cả. . .
Lúc Du Thanh Quỳ đi đến cửa phòng vẽ, cô chậm rãi quay người lại, nhìn Thời Diệu đang ngồi bên cửa sổ. Từ trước đến nay dáng ngồi của Thời Diệu luôn mang vẻ lười biếng, lúc này cậu ngồi bên cửa sổ, đôi chân dài thoải mái gác lên, nhìn càng thêm lười biếng. Du Thanh Quỳ nhìn vào cánh tay đang gác lên cửa sổ của Thời Diệu.
Qua thời gian thích Hắc Diệu, rất nhiều lần cô từng nghĩ đôi tay của Hắc Diệu nhất định rất đẹp mắt, nhất định là loại ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, làn da trắng nõn, móng tay sạch sẽ, cắt gọn gàng.
Thời Diệu đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu quay lại nhìn về phía Du Thanh Quỳ đang đứng trước cửa, nhẹ nhàng nhướng mày.
“Vậy. . .” Du Thanh Quỳ khẩn trương ôm chặt bé 19 trong tay. “Cũng không phải không đồng ý. . . Nhưng mà tôi… Tôi cũng không biết. . .”
Ánh mắt Thời Diệu hơi dừng một chút, sau đó lại khẽ chớp, anh đứng dậy, đi từ bên cửa sổ đến bên cạnh giá vẽ, bắt đầu pha màu.
Du Thanh Quỳ đứng ở đó không biết phải nói gì làm gì, vô cùng quẫn bách. Cô muốn quay người rời khỏi phòng tranh xấu hổ này, nhưng hai chân cô lại giống như bị dính lên sàn nhà, một bước cũng không thể di chuyển được.
Thời Diệu đứng sau giá vẽ, ngước mắt nhìn cô một cái, sau đó tùy tiện cầm một quyển tạp chí đi về phía Du Thanh Quỳ. Cậu đặt quyển tạp chí vào tay Du Thanh Quỳ, nói: “Đi, cậu đến sofa ngồi xuống, tìm tư thế thoải mái để ngồi đọc sách đi.”
“A. . .” Du Thanh Quỳ đặt bé 19 trong tay lên bàn, sau đó nghe lời Thời Diệu ngồi xuống ghế sofa đọc tạp chí. Cô ngồi, sống lưng thẳng tắp, hai chân cũng nghiêm túc đặt một chỗ. Về phần trên tạp chí đang viết về nội dung gì thì một chữ cũng không vào đầu cô.
Thời Diệu đi qua, nói: “Cậu có biết thế nào là tư thế thoải mái không? Cậu cởi giầy ra đi.”
“A. . .” Du Thanh Quỳ cởi giầy, ngồi xếp bằng trên sofa, đặt tạp chí lên chân, sau đó ngửa đầu nhìn Thời Diệu, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi không phải cậu nói khỏa. . .”
Thời Diệu bỗng nhiên động thủ, dùng những ngón tay với khớp xương rõ ràng gõ một mạnh một cái lên đầu Du Thanh Quỳ, dạy dỗ: “Tất cả các bức tranh của tôi để tặng cậu làm băng dán, cậu thấy có cái ảnh khỏa thân nào không? Thật dễ lừa.” Diễn-đàn-lê-quý-đôn
Du Thanh Quỳ ngửa người ra sau dựa vào ghế sofa, tự xoa đầu mình, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Bởi vì là cậu nói ra, cho nên tôi mới. . .”
“Mới cái gì?” Thời Diệu cúi người xuống, hai tay chống hai bên người Du Thanh Quỳ, tới gần cô: “Cậu vời mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Du Thanh Quỳ mím chặt môi, không chịu lặp lại.
Thời Diệu chậm rãi nhếch môi, hỏi: “Khi nào cậu mới đồng ý thừa nhận?”
“Thừa nhận cái gì. . . Tôi, tôi. . . Tôi nghe không hiểu.” Du Thanh Quỳ không nhìn Thời Diệu, cô cũng không bao giờ muốn ở lại chỗ này, cô phải về nhà. Thời Diệu này thật đáng ghét, lần nào cũng trêu đùa cô.
Thời Diệu đứng thẳng người lên, vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ lịch sự nói: “Được rồi, không nói nữa. Cậu ngồi đọc sách đi, tôi muốn bắt đầu rồi.”
Du Thanh Quỳ ngửa đầu nhìn chằm chằm vào Thời Diệu, giống như dáng vẻ Thời Diệu lúc nghiêm túc lập tức biến thành Hắc Diệu. Tại sao người này lại có thể biến đổi bất kì lúc nào giữa hai nhân vật chứ? Hay là . . . chính cô cũng không phân biệt được rõ ràng?
Lúc đầu Du Thanh Quỳ vẫn ngồi xếp bằng trên ghế sofa đọc tạp chí, một lúc lâu lại thay đổi một tư thế, tạp chí và tập tranh trên giá sách đều bị cô lật đọc. Cuối cùng cô ôm một tập tranh của Hắc Diệu, nằm nghiêng trên ghế sofa lật từng tờ từng tờ trong tập tranh Hắc Diệu, ánh mắt nhìn qua từng góc từng góc trên trang giấu, cô không chịu để lỡ mất bất kì chi tiết nào trên bức tranh của cậu.
Du Thanh Quỳ nhìn tranh Hắc Diệu vẽ, khóe miệng cô không nhịn được mà nhếch lên, ánh mắt xinh đẹp cũng hiện lên một tầng ánh sáng.
-.-.-.-.-.-.-.--.
Du Thanh Quỳ cũng không biết cô ngủ lúc nào, cô mơ mơ màng màng mở mắt, trong phòng chỉ có một mình cô, Thời Diệu cũng không ở đây. Cô ngồi dậy, chiếc áo trên người cô trượt xuống. Du Thanh Quỳ vội vàng nhặt lên – là áo khoác của Thời Diệu.
Cô đi giầy, đi đến giá vẽ nhìn bức tranh trên đó.
Trên giá vẽ có một bức tranh vẽ cô, lần đầu tên cô phát hiện ra cô cũng rất xinh đẹp. Cô cẩn thận vươn tay sờ lên bức tranh.
“Tỉnh rồi?” Thời Diệu đứng ở cửa phòng mở miệng nói: “Xuống dưới ăn cơm.”
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
“Sao hôm nay Tiểu Ngộ không ở nhà?” Du Thanh Quỳ hỏi.
“Học thêm.”
Trong lòng Du Thanh Quỳ cảm thấy có chút kì lạ, tại sao Thời Diệu không tự mình giúp Lâm Tiểu Ngộ học thêm? Rõ ràng Thời Diệu hoàn toàn có thể đảm nhiệm.
“Bao giờ Tiểu Ngộ về?”
“Gần tối.”
Rõ ràng học thêm cả ngày. . . trong lòng Du Thanh Quỳ có chút đau lòng thay Lâm Tiểu Ngộ, một kì nghỉ đông tốt đẹp vậy mà ngày nào cũng phải đi học thêm.
“Vậy . . .buổi chiều cậu có cần tôi làm mẫu nữa không?” Du Thanh Quỳ hỏi lại. Thời Diệu thật sự vẽ cô nhưng cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, đâu có người mẫu nào giống như cô vậy chứ? Người mẫu gì mà ngồi đó đọc sách, ngay cả ngủ cũng không bị đánh thức?
“Có.”
Du Thanh Quỳ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thời Diệu, người này lúc nói chuyện luôn là lời ít mà ý nhiều, giống như không quá muốn quan tâm đến dáng vẻ của cô. Cái này làm cô cũng không thể nói chuyện được. Du Thanh Quỳ cúi đầu mở to miệng ăn sườn xào chua ngọt.
Du Thanh Quỳ im lặng khiến Thời Diệu có chút không quen, cậu ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Lần trước cậu nói cậu biết làm bánh?”
“Tôi biết một chút.”
Thời Diệu cười: “Cậu ăn nhiều cơm tôi nấu như vậy mà không nghĩ để tôi được ăn chút bánh cậu làm sao?”
“Vậy ngày mai tôi làm xong sẽ đưa đến cho cậu.” Du Thanh Quỳ không chút nghĩ ngợi nói.
“Được.” Thời Diệu cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Buổi chiều, Du Thanh Quỳ theo Thời Diệu vào phòng vẽ. Cô hỏi: “Chiều này tôi vẫn tiếp tục ngồi trên sofa đọc sách sao?”
Thời Diệu nghĩ nghĩ nói: “Cậu đến cửa sổ đi.”
Trong phòng học, cửa sổ rất rộng rãi,lqd Du Thanh Quỳ ngồi ở bờ bên cạnh, ánh mặt mờ mịt nhìn về phía Thời Diệu, hỏi: “Cứ ngồi như vậy sao?”
Thời Diệu đi qua, cậu cởi đuôi ngựa trên đầu cô, ngón tay xuyên qua mái tóc quăn mềm mại của cô, nhẹ nhàng chải vuốt.
Ánh mắt Du Thanh Quỳ đối diện với xương quai xanh của Thời Diệu, hàng mi dày đặc của cô run rẩy, có chút không tốt rũ mắt xuống. Nhưng lúc cô rũ mắt xuống, ánh mắt cô lại nhìn vào bàn tay trái của cậu đang đặt bên người.
Tay cậu cũng đẹp giống như trong tưởng tượng của cậu.
Du Thanh Quỳ cảm nhận được ngón tay cậu đang ở trong mái tóc của cô, gò má của cô không tự chủ được mà đỏ lên.
Thời Diệu bỗng cúi người, mặt cậu sát vào mặt Du Thanh Quỳ, hỏi: “Tại sao cậu lại đỏ mặt rồi?”
Du Thanh Quỳ muốn tránh cũng không được, cô dứt khoát ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thời Diệu, xoay xoay vặn vặn nói: “Cậu biết rõ còn cố hỏi.”
“Mình biết rõ cái gì?” Thời Diệu đẩy nhẹ những sợi tóc vươn trên vai cô đến phía sau lưng.
Du Thanh Quỳ rũ mắt xuống theo bản năng, nhưng ngay sau đó cô lại có thêm chút dũng khí ngẩng đầu nhìn Thời Diệu, vô cùng nghiêm túc nói: “Thời Diệu, cậu không cần phải như vậy.”
“Hả?”
Du Thanh Quỳ cắn môi một cái.
“Cậu cũng biết, tôi rất thích Hắc Diệu.” Hai tay Du Thanh Quỳ đặt ở cạnh đùi chậm rãi nắm chặt váy. “Không cần như vậy, cậu không cần lấy thân phận Hắc Diệu đến trêu đùa tôi..”
“Trêu đùa? Gì… Tôi đang trêu đùa cậu sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Du Thanh Quỳ hỏi lại.
“Đương nhiên không phải.” Thời Diệu nhanh chóng phủ nhận.
“Vậy là cái gì?” Du Thanh Quỳ tiếp tục hỏi.
Thời Diệu nhếch miệng, ngay cả đuôi mắt cũng đầy ý cười, cậu tiến sát vào môi Du Thanh Quỳ, nhỏ giọng nói: “Tôi đang theo đuổi cậu mà.”
Giọng cậu rất thấp, không giống như đang chui vào lỗ tai Du Thanh Quỳ, mà là từng chút từng chút thấm vào lòng cô.
Thân mật quá rồi.
Khi cậu nói chuyện, hơi thở quấn quanh cánh môi, ngứa. Cánh môi của cô và người cô yêu nhất gần sát nhau, cảm giác ngứa. Du Thanh Quỳ lui về phía sau, nhướng mày nhìn Thời Diệu, nói: “Nhưng mà. . .”
“Nhưng mà yêu sớm là không đúng.” Thời Diệu giúp cô nói luôn vế sau.
Du Thanh Quỳ hơi giật mình, có chút quẫn bách, cô vân vê lung tung những sợi tóc, sau đó buồn rầu nói: “Cậu lại chê cười tôi. ..”
“Tôi không có.” Thời Diệu ngồi xuống bên cạnh cô.
Thời Diệu híp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía Du Thanh Quỳ hỏi: “Du Thanh Quỳ, cậu chỉ thích Hắc Diệu thôi sao? Vậy còn Thời Diệu?”
Đuôi mắt của Thời Diệu cũng hiện lên ý cười, thật sự rất dễ nhìn, giống như đầu mùa xuân, băng tuyết trên sông tan hết, gió thổi mắt cả dòng sông trong veo, giống những giọt sương rơi xuống ánh bình minh mang theo ba phần ý xuân.
“Tôi. . .” bỗng nhiên Du Thanh Quỳ lại cảm thấy có chút hoảng hốt. Cô hoảng đến mức đầu ngón tay đang nắm chặt váy có chút phát run, cô hoảng đến mức có thể nghe tiếng tim đập mạnh mẽ.
Thời Diệu hỏi lần thứ hai: “Du Thanh Quỳ, ở bên nhau được không.”
Du Thanh Quỳ ngơ ngác nhìn cậu, một câu cũng không nói được lên lời.
Thời Diệu cũng không cho cô cơ hội để phản ứng kịp, cậu tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt cô nói: “Nếu cậu từ chối, ngày mai tôi sẽ đi nước ngoài. Bất kể là Hắc Diệu hay Thời Diệu, cậu cũng không thể gặp lại được nữa.”
Thời gian giống như lắng đọng lại ở giây phút này.
Bên tai Du Thanh Quỳ không ngừng lặp lại câu nói của Thời Diệu, cô sẽ không thể gặp lại được.
Sẽ không thể gặp lại được.
Không thấy được.
Không đến được.
Không đến rồi.
Rồi.
Thời Diệu đứng lên, xoay người.
Cuối cùng Du Thanh Quỳ cũng nầng bàn tay đang nắm chặt váy của mình lên, nhanh chóng giữ chặt cổ tay cậu.
Thời Diệu nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, cậu xoay người nhìn Du Thanh Quỳ lại thấy Du Thanh Quỳ đỏ mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng trong hốc mắt cũng ẩm ướt.
Thời Diệu sửng sốt.
Ừ. . . Hình như cậu dọa cô rồi. . .
Du Thanh Quỳ cố lấy hết sự dũng cảm, nói: “Được. . .”
“Cái gì được?”
Du Thanh Quỳ mở to mắt nhìn Thời Diệu, sau đó nước mắt cũng hiện lên và trào ra theo khóe mắt.
Nước mắt của Du Thanh Quỳ nhanh chóng thấm vào trái tim của Thời Diệu, khiến cậu mềm đến muốn hòa tan. Quân linh của Thời Diệu lập tức tan rã, đau lòng đến đòi mạng.
Thời Diệu mắng một câu, cúi người dịu dàng và cưng chiều lau nước mắt cho cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook