Đồng Phục Cùng Áo Cưới
-
Chương 23
Editor: Voicoi08
Du Thanh Quỳ nhận ra một chuyện: Hắc Diệu Đại Đại theo dõi weibo của cô.
Cô đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng cô lấy tất cả những quyển sổ tay, chọn những trang đẹp nhất đăng lên weibo. Sau đó cô lại lấy mấy bức ảnh chụp cho đám búp bê theo phong cách cổ xưa, cảnh búp bê nô đùa cũng đăng lên weibo.
Hoàn thành xong.
Weibo của Du Thanh Quỳ cũng bắt đầu có chút ít fan, trong đó có rất nhiều fan là từ weibo của Hắc Diệu đến, cũng có những người là vì thích phong cách làm sổ tay của cô.
Nhìn những bình luận khen chiếm đa số, trái tim của Du Thanh Quỳ có chút vui sướng nho nhỏ. Nhưng cũng có chút không vui. Hắc Diệu Đại Đại của cô không khen cô nữa….
-----
Cuối tháng mười một, lớp 11 của trường Lục Trung học xong hai tiết học, sau đó cùng ngồi xe đến thành phố bên cạnh chơi thu.
Du Thanh Quỳ đeo hai túi sách trên vai cùng Lâm Tiểu Ngộ chen lên xe khách, trong xe đã có rất nhiều người, cãi nhau vì tranh chấp chỗ ngồi.
“Này, ngồi chỗ nào mà chẳng giống nhau. Tranh giành làm gì chứ. Ngồi cạnh cửa sổ có thể ngắm thiên nhiên chứ sao.” Dương Hinh đứng phía trước lớn tiếng ghi chép. “Này này, Cổ Dật Phi, cậu đừng ném túi sách nữa, cẩn thận làm vỡ cửa kính.”
Dương Hinh chống tay vào cạnh sườn, hai vai cũng dần buông thõng xuống, cô thật sự bị đám bạn học này làm cho tức chết.
“Ở đây ầm ĩ cái gì thế hả?” Chủ nhiệm lớp lên xe khách, đầu ngón tay chỉ vào tất cả học sinh. “Cả lớp bên cạnh đều ở đây mà các em không thấy mất mặt à. Xuống xe. Cả lớp đều xuống xe cho tôi.”
Mặc dù cũng có những tiếng oán hận và xô đẩy, nhưng tất cả học sinh vẫn ngoan ngoãn xuống xe.
“Dựa theo thứ tự chỗ ngồi chia làm hai nửa, hai người ngồi cùng bàn thì ngồi cùng nhau.” Chủ nhiệm lớp làm mặt lạnh: “Ai cũng tranh nhau chỗ ngồi. Sao tôi không thấy các em tranh giành vị trí đứng nhất như vậy chứ.”
Cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Du Thanh Quỳ thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô cũng sắp hôn mê vì quá ầm ĩ.
Lúc xếp hàng lên xe, Du Thanh Quỳ nhìn thoáng qua Thời Diệu ở bên cạnh. Sao Thời Diệu lại đến tham gia đi chơi thu chứ? Không phải chính người này nói nếu cô đi thì mới để Tiểu Ngộ đi hay sao? Vậy không phải là điều kiện tiên quyết chính là cậu ấy không đi hay sao? Nếu như cậu ấy cũng muốn đi chơi thu, tất nhiên có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Ngộ, sao còn phải hỏi cô ……
Lần này chỗ ngồi trên xe dựa theo thứ tự trong lớp, lqd, mọi người đều không có ý kiến gì cả. Những học sinh đứng sau lên xe trước, lúc Du Thanh Quỳ lên xe chỉ còn lại chỗ phía sau để ngồi.
Du Thanh Quỳ hơi nhíu mi, cô hơi say xe. Nhưng không quá nghiêm trọng, đa số cũng không bị ói ra, nhưng đầu luôn choáng váng không thoải mái.
Lúc Du Thanh Quỳ đang đứng trên lối đi nhỏ do dự thì Thời Diệu đã đến bên cạnh cô.
“Không thích ngồi phía sau sao?” Thời Diệu hỏi.
“Không phải.” Du Thanh Quỳ tiến lên ngồi vào chỗ của mình, sau đó đưa ba lô trên vai xuống ôm ở đùi, móc khoai tây chiên từ bên trong ra ăn.
Ăn ăn ăn.
Ăn no bụng sẽ không còn khó chịu nữa.
Du Thanh Quỳ ăn một mạch hết túi khoai tây chiên, sau đó cô lại lấy đồ ăn vặt trong túi ra ăn, xe khách chạy một đường, cô cũng ăn suốt quãng đường đi.
Du Thanh Quỳ cúi đầu mở túi sách ra, lấy ra mấy hộp thạch hoa quả. Cô dùng sức xé vỏ của hộp thạch ra, cô vừa muốn đưa vào miệng đột nhiên xe khách quẹo một cái, cơ thể của Du Thanh Quỳ cũng nghiêng đi, thạch hoa quả trong tay cô cũng bay ra ngoài, rơi trúng vào quần của Thời Diệu.
“Rất xin lỗi.” Du Thanh Quỳ vội vàng giơ tay về phía Thời Diệu, giống như đang đầu hàng.
Thời Diệu nhìn thoáng qua viên thạch hoa quả vẫn còn đang ở trên đùi cậu, liếc Du Thanh Quỳ một cái, chậm chạm hỏi: “Rất xin lỗi là xong sao?”
Du Thanh Quỳ chớp mắt, sau đó lại phản ứng lại. Cô vội vàng nhặt viên thạch hoa quả trên đùi Thời Diệu cho vào túi rác của cô, sau đó lại vội vã dùng khăn giấy lau vết bẩn trên quần Thời Diệu.
“Tôi không cố ý, vết bẩn do thạch hoa quả cũng không phải vết bẩn khó giặt, lát nữa khi đến khách sạn tôi sẽ giặt sạch trả cậu nhé.” Du Thanh Quỳ vừa lau vừa nói.
Cô lau lau, động tác nhanh chóng dừng lại.
Khăn giấy ướt, khiến cho giấy cũng bị vụn dính vào chỗ bẩn trên quần của Thời Diệu.
Ách….
Trùng hợp có một học sinh ngồi phía cuối muốn đi lên phía trước, tùy ý liếc qua chỗ ngồi của Du Thanh Quỳ và Thời Diệu.
Du Thanh Quỳ đột nhiên nghĩ ra, vội vàng đặt ba lô của cô lên đùi Thời Diệu. Chờ khi bạn học kia đi qua, cô mới nhỏ giọng nói: “Dùng cặp của tớ che tạm đi, mọi người sẽ không nhìn thấy.”
“Balo của cậu nặng quá.” Thời Diệu cũng không kéo balo ra, nhưng anh vẫn nhìn thấy rất nhiều đồ ăn vặt bên trong.
“Tôi không phải….” Du Thanh Quỳ không nghĩ đến điều này, cô vội vàng vươn tay muốn lấy lại túi sách của mình.
“Thôi…..” Thời Diệu giữ chặt túi sách, tùy ý mở ra, “Có gì ăn ngon không?”
“Cậu ăn thoải mái, ăn thoải mái.” Du Thanh Quỳ vội vàng nói.
Thời Diệu mở ra, tùy tiện lấy túi quả hạch ra ăn.
“Ăn ngon không? Tôi thử qua rất nhiều nhãn hiệu, nhưng loại này là ngon nhất.” Du Thanh Quỳ vươn tay cầm một viên lên ăn.
Trời tối dần, Thời Diệu quay sang nhìn vào đôi mắt sáng long lanh trong bóng đêm của Du Thanh Quỳ, hai má phập phồng do nhai, giống như vô cùng tùy ý nói: “Đến nơi nhớ giặt quần trả tôi. Không được phép quịt nợ.”
“Nhất định.”
Thời Diệu quay đầu đi, khóe môi nhếch lên, nụ cười như ẩn như hiện. Còn hơn một tiếng nữa mới đến thành phố Thương Nhuế, Thời Diệu để quả hạch vào balo của Du Thanh Quỳ, nhìn qua balo của cô, loại đồ ăn vặt nào cũng có, đều là những nhãn hiệu nổi tiếng.
Cậu quyết định nhắm mắt lại ngủ một lúc. Cậu nhắm mắt dưỡng thần một lúc lâu mới bắt đầu ngủ, đột nhiên cậu cảm thấy đầu vai nặng xuống. Thời Diệu nhíu mày mở mắt ra, cậu quay đầu lại, nhìn vào bên trong phía cửa sổ. Trên cửa sổ xe hiện ra gò má của Du Thanh Quỳ. Lông mi của Du Thanh Quỳ rất dài, lúc nhắm mắt nhìn càng thấy dài hơn, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm phần yên tĩnh xinh đẹp. Mấy sợi tóc rơi xuống, gương trên gương mặt trắng nõn của cô, những lọn tóc khác cũng rơi xuống.
Lúc đó, bỗng nhiên Thời Diệu muốn gạt những sợi tóc của cô ra sau tai.
Cậu mới giơ cánh tay trái không bị Du Thanh Quỳ đè nặng lên, đột nhiên xe khách lại phanh gấp, khiến Du Thanh Quỳ lập tức tỉnh lại, cô mơ mơ màng màng ngồi thẳng người lên, giống như chưa phản ứng kịp. Cô dụi dụi hai mắt, lại chớp chớp mắt. Xe khách tiếp tục yên lặng đi về phía trước, Du Thanh Quỳ ngáp một cái rất to, đầu gối vào ghế, quay mặt sang hướng khác ngủ tiếp.
Lần này trên cửa sổ hiện lên đầy đủ gương mặt nhỏ nhắn của Du Thanh Quỳ.
Thời Diệu nhỉn trong chốc lát, sau đó mới nhìn về phía vai bên phải của cậu, chỗ Du Thanh Quỳ vừa gối đầu, trên đó bị ướt một mảng.
Là nước miếng của Du Thanh Quỳ.
……….
Lúc đến thành phố Thương Nhuế đã là chín giờ tối. Học sinh cũng xuống xe theo thứ tự. Du Thanh Quỳ theo các bạn nữ trong lớp lên tầng, cô đi đến nửa cầu thang đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau,lqd, lúc nhìn thấy thân hình của Thời Diệu con mắt đang mờ mịt bỗng sáng bừng lên.
Cô đi qua đám người đi xuống, chạy chậm đến trước mặt Thời Diệu.
“Quần.”
“Chẳng lẽ cậu muốn tôi cởi bây giờ?”
Mấy bạn học bên cạnh nhìn Du Thanh Quỳ và Thời Diệu bằng ánh mắt kì lạ.
“Tôi không có ý đó.” Du Thanh Quỳ lắc đầu. “Tôi ở phòng 302, ở cùng phòng với Tiểu Ngộ. Cậu ở phòng nào? Tí nữa tớ lên phòng cậu cầm đi.”
“402…. Thôi.” Thời Diệu đổi ý. “Cứ lên phòng đi, tí tôi mang đến phòng cậu.”
……….
Du Thanh Quỳ giặt sạch quần cho Thời Diệu, phơi khô trong phòng tắm.
Lâm Tiểu Ngộ đến đánh răng, cô nhíu mày nói: “Cậu nhỏ thật hẹp hòi, cậu cũng không cố ý mà, vậy mà bắt cậu giặt quần cho.”
“Không sao đâu, dù sao cũng là mình làm bẩn quần của cậu ta mà. Hơn nữa có thể là mai cậu ta muốn mặc quần này.” Du Thanh Quỳ cười cười.
Du Thanh Quỳ đem quần của Thời Diệu đi phơi khô, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì thoải mái nằm trên giường chơi điện thoại. Cô mở weibo theo thói quen, còn chưa kịp vào trang chủ weibo của Hắc Diệu, cô đã bị rất nhiều tin tức @ và những bình luận làm cho kinh ngạc (kinh sợ + ngạc nhiên).
[email protected] * *?? Những bài đăng gửi lên của cô, là bản sao của sổ tay, các loại….. nụ cười trên khóe môi của Du Thanh Quỳ cứng lại…
Du Thanh Quỳ nhận ra một chuyện: Hắc Diệu Đại Đại theo dõi weibo của cô.
Cô đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng cô lấy tất cả những quyển sổ tay, chọn những trang đẹp nhất đăng lên weibo. Sau đó cô lại lấy mấy bức ảnh chụp cho đám búp bê theo phong cách cổ xưa, cảnh búp bê nô đùa cũng đăng lên weibo.
Hoàn thành xong.
Weibo của Du Thanh Quỳ cũng bắt đầu có chút ít fan, trong đó có rất nhiều fan là từ weibo của Hắc Diệu đến, cũng có những người là vì thích phong cách làm sổ tay của cô.
Nhìn những bình luận khen chiếm đa số, trái tim của Du Thanh Quỳ có chút vui sướng nho nhỏ. Nhưng cũng có chút không vui. Hắc Diệu Đại Đại của cô không khen cô nữa….
-----
Cuối tháng mười một, lớp 11 của trường Lục Trung học xong hai tiết học, sau đó cùng ngồi xe đến thành phố bên cạnh chơi thu.
Du Thanh Quỳ đeo hai túi sách trên vai cùng Lâm Tiểu Ngộ chen lên xe khách, trong xe đã có rất nhiều người, cãi nhau vì tranh chấp chỗ ngồi.
“Này, ngồi chỗ nào mà chẳng giống nhau. Tranh giành làm gì chứ. Ngồi cạnh cửa sổ có thể ngắm thiên nhiên chứ sao.” Dương Hinh đứng phía trước lớn tiếng ghi chép. “Này này, Cổ Dật Phi, cậu đừng ném túi sách nữa, cẩn thận làm vỡ cửa kính.”
Dương Hinh chống tay vào cạnh sườn, hai vai cũng dần buông thõng xuống, cô thật sự bị đám bạn học này làm cho tức chết.
“Ở đây ầm ĩ cái gì thế hả?” Chủ nhiệm lớp lên xe khách, đầu ngón tay chỉ vào tất cả học sinh. “Cả lớp bên cạnh đều ở đây mà các em không thấy mất mặt à. Xuống xe. Cả lớp đều xuống xe cho tôi.”
Mặc dù cũng có những tiếng oán hận và xô đẩy, nhưng tất cả học sinh vẫn ngoan ngoãn xuống xe.
“Dựa theo thứ tự chỗ ngồi chia làm hai nửa, hai người ngồi cùng bàn thì ngồi cùng nhau.” Chủ nhiệm lớp làm mặt lạnh: “Ai cũng tranh nhau chỗ ngồi. Sao tôi không thấy các em tranh giành vị trí đứng nhất như vậy chứ.”
Cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Du Thanh Quỳ thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô cũng sắp hôn mê vì quá ầm ĩ.
Lúc xếp hàng lên xe, Du Thanh Quỳ nhìn thoáng qua Thời Diệu ở bên cạnh. Sao Thời Diệu lại đến tham gia đi chơi thu chứ? Không phải chính người này nói nếu cô đi thì mới để Tiểu Ngộ đi hay sao? Vậy không phải là điều kiện tiên quyết chính là cậu ấy không đi hay sao? Nếu như cậu ấy cũng muốn đi chơi thu, tất nhiên có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Ngộ, sao còn phải hỏi cô ……
Lần này chỗ ngồi trên xe dựa theo thứ tự trong lớp, lqd, mọi người đều không có ý kiến gì cả. Những học sinh đứng sau lên xe trước, lúc Du Thanh Quỳ lên xe chỉ còn lại chỗ phía sau để ngồi.
Du Thanh Quỳ hơi nhíu mi, cô hơi say xe. Nhưng không quá nghiêm trọng, đa số cũng không bị ói ra, nhưng đầu luôn choáng váng không thoải mái.
Lúc Du Thanh Quỳ đang đứng trên lối đi nhỏ do dự thì Thời Diệu đã đến bên cạnh cô.
“Không thích ngồi phía sau sao?” Thời Diệu hỏi.
“Không phải.” Du Thanh Quỳ tiến lên ngồi vào chỗ của mình, sau đó đưa ba lô trên vai xuống ôm ở đùi, móc khoai tây chiên từ bên trong ra ăn.
Ăn ăn ăn.
Ăn no bụng sẽ không còn khó chịu nữa.
Du Thanh Quỳ ăn một mạch hết túi khoai tây chiên, sau đó cô lại lấy đồ ăn vặt trong túi ra ăn, xe khách chạy một đường, cô cũng ăn suốt quãng đường đi.
Du Thanh Quỳ cúi đầu mở túi sách ra, lấy ra mấy hộp thạch hoa quả. Cô dùng sức xé vỏ của hộp thạch ra, cô vừa muốn đưa vào miệng đột nhiên xe khách quẹo một cái, cơ thể của Du Thanh Quỳ cũng nghiêng đi, thạch hoa quả trong tay cô cũng bay ra ngoài, rơi trúng vào quần của Thời Diệu.
“Rất xin lỗi.” Du Thanh Quỳ vội vàng giơ tay về phía Thời Diệu, giống như đang đầu hàng.
Thời Diệu nhìn thoáng qua viên thạch hoa quả vẫn còn đang ở trên đùi cậu, liếc Du Thanh Quỳ một cái, chậm chạm hỏi: “Rất xin lỗi là xong sao?”
Du Thanh Quỳ chớp mắt, sau đó lại phản ứng lại. Cô vội vàng nhặt viên thạch hoa quả trên đùi Thời Diệu cho vào túi rác của cô, sau đó lại vội vã dùng khăn giấy lau vết bẩn trên quần Thời Diệu.
“Tôi không cố ý, vết bẩn do thạch hoa quả cũng không phải vết bẩn khó giặt, lát nữa khi đến khách sạn tôi sẽ giặt sạch trả cậu nhé.” Du Thanh Quỳ vừa lau vừa nói.
Cô lau lau, động tác nhanh chóng dừng lại.
Khăn giấy ướt, khiến cho giấy cũng bị vụn dính vào chỗ bẩn trên quần của Thời Diệu.
Ách….
Trùng hợp có một học sinh ngồi phía cuối muốn đi lên phía trước, tùy ý liếc qua chỗ ngồi của Du Thanh Quỳ và Thời Diệu.
Du Thanh Quỳ đột nhiên nghĩ ra, vội vàng đặt ba lô của cô lên đùi Thời Diệu. Chờ khi bạn học kia đi qua, cô mới nhỏ giọng nói: “Dùng cặp của tớ che tạm đi, mọi người sẽ không nhìn thấy.”
“Balo của cậu nặng quá.” Thời Diệu cũng không kéo balo ra, nhưng anh vẫn nhìn thấy rất nhiều đồ ăn vặt bên trong.
“Tôi không phải….” Du Thanh Quỳ không nghĩ đến điều này, cô vội vàng vươn tay muốn lấy lại túi sách của mình.
“Thôi…..” Thời Diệu giữ chặt túi sách, tùy ý mở ra, “Có gì ăn ngon không?”
“Cậu ăn thoải mái, ăn thoải mái.” Du Thanh Quỳ vội vàng nói.
Thời Diệu mở ra, tùy tiện lấy túi quả hạch ra ăn.
“Ăn ngon không? Tôi thử qua rất nhiều nhãn hiệu, nhưng loại này là ngon nhất.” Du Thanh Quỳ vươn tay cầm một viên lên ăn.
Trời tối dần, Thời Diệu quay sang nhìn vào đôi mắt sáng long lanh trong bóng đêm của Du Thanh Quỳ, hai má phập phồng do nhai, giống như vô cùng tùy ý nói: “Đến nơi nhớ giặt quần trả tôi. Không được phép quịt nợ.”
“Nhất định.”
Thời Diệu quay đầu đi, khóe môi nhếch lên, nụ cười như ẩn như hiện. Còn hơn một tiếng nữa mới đến thành phố Thương Nhuế, Thời Diệu để quả hạch vào balo của Du Thanh Quỳ, nhìn qua balo của cô, loại đồ ăn vặt nào cũng có, đều là những nhãn hiệu nổi tiếng.
Cậu quyết định nhắm mắt lại ngủ một lúc. Cậu nhắm mắt dưỡng thần một lúc lâu mới bắt đầu ngủ, đột nhiên cậu cảm thấy đầu vai nặng xuống. Thời Diệu nhíu mày mở mắt ra, cậu quay đầu lại, nhìn vào bên trong phía cửa sổ. Trên cửa sổ xe hiện ra gò má của Du Thanh Quỳ. Lông mi của Du Thanh Quỳ rất dài, lúc nhắm mắt nhìn càng thấy dài hơn, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm phần yên tĩnh xinh đẹp. Mấy sợi tóc rơi xuống, gương trên gương mặt trắng nõn của cô, những lọn tóc khác cũng rơi xuống.
Lúc đó, bỗng nhiên Thời Diệu muốn gạt những sợi tóc của cô ra sau tai.
Cậu mới giơ cánh tay trái không bị Du Thanh Quỳ đè nặng lên, đột nhiên xe khách lại phanh gấp, khiến Du Thanh Quỳ lập tức tỉnh lại, cô mơ mơ màng màng ngồi thẳng người lên, giống như chưa phản ứng kịp. Cô dụi dụi hai mắt, lại chớp chớp mắt. Xe khách tiếp tục yên lặng đi về phía trước, Du Thanh Quỳ ngáp một cái rất to, đầu gối vào ghế, quay mặt sang hướng khác ngủ tiếp.
Lần này trên cửa sổ hiện lên đầy đủ gương mặt nhỏ nhắn của Du Thanh Quỳ.
Thời Diệu nhỉn trong chốc lát, sau đó mới nhìn về phía vai bên phải của cậu, chỗ Du Thanh Quỳ vừa gối đầu, trên đó bị ướt một mảng.
Là nước miếng của Du Thanh Quỳ.
……….
Lúc đến thành phố Thương Nhuế đã là chín giờ tối. Học sinh cũng xuống xe theo thứ tự. Du Thanh Quỳ theo các bạn nữ trong lớp lên tầng, cô đi đến nửa cầu thang đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau,lqd, lúc nhìn thấy thân hình của Thời Diệu con mắt đang mờ mịt bỗng sáng bừng lên.
Cô đi qua đám người đi xuống, chạy chậm đến trước mặt Thời Diệu.
“Quần.”
“Chẳng lẽ cậu muốn tôi cởi bây giờ?”
Mấy bạn học bên cạnh nhìn Du Thanh Quỳ và Thời Diệu bằng ánh mắt kì lạ.
“Tôi không có ý đó.” Du Thanh Quỳ lắc đầu. “Tôi ở phòng 302, ở cùng phòng với Tiểu Ngộ. Cậu ở phòng nào? Tí nữa tớ lên phòng cậu cầm đi.”
“402…. Thôi.” Thời Diệu đổi ý. “Cứ lên phòng đi, tí tôi mang đến phòng cậu.”
……….
Du Thanh Quỳ giặt sạch quần cho Thời Diệu, phơi khô trong phòng tắm.
Lâm Tiểu Ngộ đến đánh răng, cô nhíu mày nói: “Cậu nhỏ thật hẹp hòi, cậu cũng không cố ý mà, vậy mà bắt cậu giặt quần cho.”
“Không sao đâu, dù sao cũng là mình làm bẩn quần của cậu ta mà. Hơn nữa có thể là mai cậu ta muốn mặc quần này.” Du Thanh Quỳ cười cười.
Du Thanh Quỳ đem quần của Thời Diệu đi phơi khô, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì thoải mái nằm trên giường chơi điện thoại. Cô mở weibo theo thói quen, còn chưa kịp vào trang chủ weibo của Hắc Diệu, cô đã bị rất nhiều tin tức @ và những bình luận làm cho kinh ngạc (kinh sợ + ngạc nhiên).
[email protected] * *?? Những bài đăng gửi lên của cô, là bản sao của sổ tay, các loại….. nụ cười trên khóe môi của Du Thanh Quỳ cứng lại…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook