[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão
-
Chương 138
Tình hình bên phía Naraku lúc này có chút phức tạp. Naraku một mình lúc này có vẻ có chút cố sức. Bởi vì toàn bộ cao tầng Hồ tộc đều có mặt ở nơi này.
Vốn dĩ sự xuất hiện của bọn họ hoàn toàn không có lợi cho bên nào, Hồ tộc chi chủ càng là khởi binh vấn tội Tsukimaru. Đáng tiếc sau khi biết được tất cả, bọn họ lại phát hiện mình đã bị buộc trên cùng một cái thuyền, căn bản không có khả năng phản kháng.
Hoặc là hợp tác, hoặc là chết. Bọn họ đương nhiên chưa muốn chết.
Có trợ lực Tsukimaru cũng có thể buông tay không để ý đến sự việc khác, chuyên tâm gia cố lại vật dẫn. Naraku lạnh lùng nhìn một đám người đem mình vây quanh, ánh mắt giống như có thể đông kết hàn băng:
" Ngươi thật sự không định trả?"
Cách đó không xa, ngọc Tứ hồn vẫn đang lơ lửng phía trên bộ xương, không dung nhập cũng không hoàn toàn tách biệt. Mắt thấy bộ xương sắp được tu sửa xong, ngọc Tứ hồn cũng có dấu hiệu tiến gần với bộ xương nọ.
Tsukimaru khóe môi cong lên, cười nhạo một tiếng.
Sắp xong rồi.
Đúng lúc này, trong đầu hắn đột nhiên vang lên thanh âm đứt vỡ, khiến động tác của hắn nhanh chóng cứng nhắc lại. Aoi là người đầu tiên phát giác hắn bất thường, nhanh chóng tách khỏi vòng chiến, đem Naraku giao cho những kẻ khác:
" Tsukimaru, có chuyện gì xảy ra? "
Người sau bất ngờ phun ra một ngụm máu đen, đem Aoi dọa giật mình. Hắn trợn to hai mắt, thần tình không thể tin được:
" Không thể nào! Không thể nào như vậy! "
Người khác không hiểu ra sao, đều bị hắn làm sững lại. Naraku nhanh chóng lui lại, bình phục hơi thở đang hỗn loạn. Thấy Tsukimaru biến sắc, hắn không khỏi bật cười:
" Nhìn ngươi như vậy, hẳn là chỗ dựa biến mất rồi đi?"
Như để chứng minh cho lời của hắn, một tầng tử quang mỏng nhanh chóng lan đến nơi này. Toàn bộ hắc khí đều bị tầng quang mang kia thôn phệ, dần dần biến mất. Ngay cả ngọc Tứ hồn tà khí lượn lờ cũng bị thanh tẩy trở lại dáng vẻ ban đầu.
" Linh lực quả nhiên không yếu chút nào. " Naraku cũng bị ánh sáng kia tổn thương một chút, còn may Mikazuki khống chế không tồi, còn không đến mức hoàn toàn đem tà khí trên người hắn đánh tan.
Hắn hơi phẩy tay, lập tức lại có thiên ti vạn lũ tà khí lao lên, cuốn lấy ngọc Tứ hồn. Viên ngọc nhanh chóng trở lại bộ dáng tà tính trước đó, bay về trong tay hắn.
Tsukimaru lúc này đã không rảnh phân tâm ra quản Naraku. Ác linh tan biến, đồng nghĩa với việc người mang khế ước cũng phải chịu đồng dạng tổn thương. Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra tình trạng của hắn lúc này.
" Ngươi thất thủ? " Hồ tộc quốc chủ hai mắt trừng lớn, một bộ hận không thể xông lên đâm chết đứa cháu trai này: " Ta nghe lời ngươi mới bày ra cục diện này, ngươi cư nhiên thất bại? Đồ vô dụng!! "
Những kẻ khác cũng mang ánh mắt căm ghét hướng về phía hắn. Bọn họ vốn dĩ có thể cùng Tây quốc kiềm chế lẫn nhau, hiện tại thế cục đều đã đổ vỡ, xấu hơn nữa là ngày tháng đào vong sau này. Bọn họ vốn có thể an tâm sống một đời.....
Thái độ của bọn họ quả thật giống như mồi lửa làm bùng lên cay nghiệt trong đầu Tsukimaru. Hắn cố không hơn kết quả của thất bại, hai mắt ngập tràn cười nhạo: " Các ngươi cũng có tư cách nói ta? Nếu không phải các ngươi lòng tham không đáy, ta chẳng lẽ có thể đắc thủ dễ dàng như vậy? Ta có ngày hôm nay không phải đều nhờ một tay các ngươi sao? Cho dù ta chết cũng muốn kéo các ngươi bồi táng cho ta!"
"...."
Những kẻ khác đương trường xanh mặt. Tsukimaru nói không sai, nhưng chính cái không sai đó mới khiến bọn họ càng thêm căm ghét. Có vài người muốn xông lên cùng hắn liều mạng, lại bị Aoi nhất loạt ngăn lại. Hồ tộc công chúa lãnh tĩnh ngăn cản, lí trí nói ra một câu:
" Trước rời khỏi nơi này đã rồi tính. "
Không ai phản đối quyết định của nàng, nhất loạt bỏ qua Tsukimaru rời đi. Ván cờ đã lật, còn ở lại mới là ngu ngốc. Bọn họ lúc này chỉ có thể nhanh chóng rời đi, di dời Hồ tộc đi nơi khác, tránh đi mũi nhọn Tây quốc này. Núi xanh còn đó, cũng không lo sau này không có củi đốt.
" Tsukimaru. " Aoi bỗng nhiên quay đầu, hai mắt lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt: " Ta không nghĩ đến chính là, ngươi thật sự đem cả Hồ tộc lôi vào vũng bùn này. Ngươi một chút cũng không nhớ nơi nào đem ngươi nuôi lớn...."
Nữ nhân vung tay, bội kiếm rơi trên mặt đất của Tsukimaru lập tức bay vào tay nàng ta. Aoi chấp khởi thân kiếm: " Dùng máu của ngươi cũng rửa không sạch mối nhục này!"
" Máu của ta? " Tsukimaru giống như đã không còn gì để mất, thần thái bình tĩnh đến kỳ lạ: " Ngươi có tư cách gì mà đòi lấy máu của ta?"
Naraku mắt lạnh nhìn bọn họ trong chốc lát lật mặt đối đầu, tựa như đang nhìn trò hề trên đường. Thấy những người khác quay đầu muốn bỏ đi trước, hắn cười nhạo một tiếng, như có sở cảm nhìn về một hướng.
Đang có một lượng yêu khí cực lớn tiến về phía này. Xem xét chính xác mà nói, có lẽ là Sesshomaru không sai.
Naraku bán hạ mi mắt, nhìn chằm chằm ngọc Tứ hồn trong tay.
Việc của hắn ở đây đã xong, cũng đến lúc nên trở lại rồi.
Cũng không nên để người kia một mình quá lâu.
Hồ tộc tộc nhân muốn lén lút rời đi càng nhanh càng tốt, không nghĩ đến trước mặt đột ngột xuất hiện vô số trùng độc chắn đường, khiến bọn họ xanh cả mặt. Trùng độc với yêu quái không phải thứ gì khó đối phó,nhưng nếu là hằng hà sa số trùng độc bao vây, chuyện này tự nhiên không thể nói đơn giản.
" Công chúa.... Chuyện này...." Một trong số đó nhanh chóng cầu cứu người chỉ huy bọn họ. Aoi nhìn thoáng qua độc trùng đen kịt, ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía Naraku:
" Chúng ta không thù không oán, các ngươi còn muốn tuyệt đường Hồ tộc? "
Tsukimaru trong mắt dâng lên cười nhạo rõ ràng: " Không thù không oán? Cũng phải thôi. Hồ tộc các ngươi đem ta nuôi lớn, hiện tại không phải tự ăn quả đắng mình trồng lên sao? Thế nào? Còn rất hài lòng đi?"
Hồ tộc chi chủ thật không ngờ hắn còn dám nói ra như vậy, nhất thời giận dữ công tâm, một bước đoạt lấy thanh kiếm trong tay Aoi: " Bạch nhãn lang!"
Tsukimaru cũng không buồn phản kháng. Đã đến bước đường này, chết trước chết sau cũng đều là chết. hắn chưa từng hối hận mình bày ra thế cục này, đương nhiên sẽ không sợ chết. Nói cho chính xác ra, từ ngày bắt đầu thiết cục, hắn có lẽ đã sớm đoán được kết thúc này. Hoặc thành công hoặc chết, hắn nếu đã không thành công, đương nhiên chờ đợi cũng chỉ có cái chết. đại khái về mặt tâm lý mà nói, hắn cũng chẳng có gì khác để mất, có vậy mới có thể thoải mái đâm đầu vào bố cục như hiện tại. Nếu đã chết thế nào cũng là chết, chi bằng chết trong tay kẻ khác còn tốt hơn đặt vào tay Sesshomaru.
Hắn tâm tồn tử chí, Naraku lại không để hắn như nguyện. Thanh kiếm bị đánh bay, Hồ tộc chi chủ hận không thể nhào lên giết chết cả hai: " Ngươi muốn can thiệp nội bộ Hồ tộc?"
" Các người hiện tại không phải nên cắm đầu chạy trước sao?" Naraku không chừa mặt mũi cười nhạo: " Trên người hắn nói gì cũng có một nửa huyết thống Bạch khuyển tộc, mạng của hắn cũng không phải của ngươi. Chờ Sesshomaru đến đây ngươi cũng đừng hối hận. "
Lời của Naraku quả thật cảnh tỉnh những người khác. Aoi kéo tay cha mình, trầm giọng nói: " Cha, chúng ta trước rời đi!"
Những người khác cũng một bộ hận không thể lập tức rời đi, không nghĩ đến thanh âm đời mạng lúc này lại vang lên.
" Muộn rồi."
Âm giọng này đối Naraku ấn tượng khắc sâu, vì vậy, hắn cũng không do dự quay đầu nhìn người đến. Mikazuki nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt bọn họ, còn rất khiến người khác tổn thọ mà cúi đầu: " Chư vị, một ngày tốt lành. "
Những người khác đã sớm sợ đến nhuyễn chân. Nghe danh không bằng gặp mặt, huống hồ khí tức của Mikazuki lúc này cùng hai chữ " quỷ dị " cũng kém không nhiều lắm. đương sự không thừa hơi để ý bọn họ, chỉ hơi nhướng mày: " Hoàng thân, chúng ta lại gặp mặt. "
" Đúng vậy. " Tsukimaru nhìn qua tương đối thờ ơ, hoàn toàn không có chút cảm xúc dư thừa nào cho cái kết của mình. Hắn nhàn nhạt ngẩng đầu, thở dài có vẻ tiếc nuối: " Thượng thiên quả nhiên bất công. Sesshomaru đã có tất cả, vậy nhưng còn có được hậu thuẫn của ngươi.... Chỉ tiếc ta không bắt gặp ngươi ngay từ đầu...."
Mikazuki hơi ngẩn ra, rất nhanh lại khôi phục biểu tình, vô thanh cười: " Đều là một chữ "duyên" mà thôi. Hoàng thân vì sao chưa từng nghĩ đến điện hạ kỳ thật có thể thoải mái trao lại Tây quốc cho ngươi? Cần phải huynh đệ tương tàn như vậy sao? Ngươi thừa biết cưỡng cầu cũng không thể còn gì?"
" Hẳn là đi. " Tsukimaru thoáng nhìn qua Hồ tộc tộc nhân, cười nhạo: " Thế nào? Hận không thể lột da ta? Các ngươi vẫn đang chờ đông sơn tái khỏi sao? "
Mikazuki không định làm phiền bọn họ cãi cọ. Sesshomaru có lẽ một lúc nữa mới đến, hắn nghi hoặc nhìn Naraku không biết từ lúc nào đã đến cạnh mình: " Ngươi cứu Higurashi tiểu thư? "
" Ta đã hoàn thành ước định. " Naraku không trả lời vào trọng tâm, chỉ nhìn hắn chằm chằm, gắt gao không bỏ sót một biểu tình nào: " Ngươi cũng nên thực hiện ước định của mình. "
Khẩn trương như vậy sao? Hắn lại không thất hứa lần nào.
" Hảo a. " Mikazuki không treo khẩu vị hắn, nhạt nhẽo nói: " Chờ việc nơi này xong xuôi, ta sẽ cùng ngươi trở lại thành trì. Nhưng hãy nhớ kỹ, chỉ có lần này nữa thôi. "
" Nếu ngươi vẫn còn chưa giải khúc mắc, Hitomi-san không có cơ hội tái sinh thêm bất kỳ lần nào nữa đâu, cho dù có là ta ra tay. "
_________________
Vốn dĩ sự xuất hiện của bọn họ hoàn toàn không có lợi cho bên nào, Hồ tộc chi chủ càng là khởi binh vấn tội Tsukimaru. Đáng tiếc sau khi biết được tất cả, bọn họ lại phát hiện mình đã bị buộc trên cùng một cái thuyền, căn bản không có khả năng phản kháng.
Hoặc là hợp tác, hoặc là chết. Bọn họ đương nhiên chưa muốn chết.
Có trợ lực Tsukimaru cũng có thể buông tay không để ý đến sự việc khác, chuyên tâm gia cố lại vật dẫn. Naraku lạnh lùng nhìn một đám người đem mình vây quanh, ánh mắt giống như có thể đông kết hàn băng:
" Ngươi thật sự không định trả?"
Cách đó không xa, ngọc Tứ hồn vẫn đang lơ lửng phía trên bộ xương, không dung nhập cũng không hoàn toàn tách biệt. Mắt thấy bộ xương sắp được tu sửa xong, ngọc Tứ hồn cũng có dấu hiệu tiến gần với bộ xương nọ.
Tsukimaru khóe môi cong lên, cười nhạo một tiếng.
Sắp xong rồi.
Đúng lúc này, trong đầu hắn đột nhiên vang lên thanh âm đứt vỡ, khiến động tác của hắn nhanh chóng cứng nhắc lại. Aoi là người đầu tiên phát giác hắn bất thường, nhanh chóng tách khỏi vòng chiến, đem Naraku giao cho những kẻ khác:
" Tsukimaru, có chuyện gì xảy ra? "
Người sau bất ngờ phun ra một ngụm máu đen, đem Aoi dọa giật mình. Hắn trợn to hai mắt, thần tình không thể tin được:
" Không thể nào! Không thể nào như vậy! "
Người khác không hiểu ra sao, đều bị hắn làm sững lại. Naraku nhanh chóng lui lại, bình phục hơi thở đang hỗn loạn. Thấy Tsukimaru biến sắc, hắn không khỏi bật cười:
" Nhìn ngươi như vậy, hẳn là chỗ dựa biến mất rồi đi?"
Như để chứng minh cho lời của hắn, một tầng tử quang mỏng nhanh chóng lan đến nơi này. Toàn bộ hắc khí đều bị tầng quang mang kia thôn phệ, dần dần biến mất. Ngay cả ngọc Tứ hồn tà khí lượn lờ cũng bị thanh tẩy trở lại dáng vẻ ban đầu.
" Linh lực quả nhiên không yếu chút nào. " Naraku cũng bị ánh sáng kia tổn thương một chút, còn may Mikazuki khống chế không tồi, còn không đến mức hoàn toàn đem tà khí trên người hắn đánh tan.
Hắn hơi phẩy tay, lập tức lại có thiên ti vạn lũ tà khí lao lên, cuốn lấy ngọc Tứ hồn. Viên ngọc nhanh chóng trở lại bộ dáng tà tính trước đó, bay về trong tay hắn.
Tsukimaru lúc này đã không rảnh phân tâm ra quản Naraku. Ác linh tan biến, đồng nghĩa với việc người mang khế ước cũng phải chịu đồng dạng tổn thương. Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra tình trạng của hắn lúc này.
" Ngươi thất thủ? " Hồ tộc quốc chủ hai mắt trừng lớn, một bộ hận không thể xông lên đâm chết đứa cháu trai này: " Ta nghe lời ngươi mới bày ra cục diện này, ngươi cư nhiên thất bại? Đồ vô dụng!! "
Những kẻ khác cũng mang ánh mắt căm ghét hướng về phía hắn. Bọn họ vốn dĩ có thể cùng Tây quốc kiềm chế lẫn nhau, hiện tại thế cục đều đã đổ vỡ, xấu hơn nữa là ngày tháng đào vong sau này. Bọn họ vốn có thể an tâm sống một đời.....
Thái độ của bọn họ quả thật giống như mồi lửa làm bùng lên cay nghiệt trong đầu Tsukimaru. Hắn cố không hơn kết quả của thất bại, hai mắt ngập tràn cười nhạo: " Các ngươi cũng có tư cách nói ta? Nếu không phải các ngươi lòng tham không đáy, ta chẳng lẽ có thể đắc thủ dễ dàng như vậy? Ta có ngày hôm nay không phải đều nhờ một tay các ngươi sao? Cho dù ta chết cũng muốn kéo các ngươi bồi táng cho ta!"
"...."
Những kẻ khác đương trường xanh mặt. Tsukimaru nói không sai, nhưng chính cái không sai đó mới khiến bọn họ càng thêm căm ghét. Có vài người muốn xông lên cùng hắn liều mạng, lại bị Aoi nhất loạt ngăn lại. Hồ tộc công chúa lãnh tĩnh ngăn cản, lí trí nói ra một câu:
" Trước rời khỏi nơi này đã rồi tính. "
Không ai phản đối quyết định của nàng, nhất loạt bỏ qua Tsukimaru rời đi. Ván cờ đã lật, còn ở lại mới là ngu ngốc. Bọn họ lúc này chỉ có thể nhanh chóng rời đi, di dời Hồ tộc đi nơi khác, tránh đi mũi nhọn Tây quốc này. Núi xanh còn đó, cũng không lo sau này không có củi đốt.
" Tsukimaru. " Aoi bỗng nhiên quay đầu, hai mắt lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt: " Ta không nghĩ đến chính là, ngươi thật sự đem cả Hồ tộc lôi vào vũng bùn này. Ngươi một chút cũng không nhớ nơi nào đem ngươi nuôi lớn...."
Nữ nhân vung tay, bội kiếm rơi trên mặt đất của Tsukimaru lập tức bay vào tay nàng ta. Aoi chấp khởi thân kiếm: " Dùng máu của ngươi cũng rửa không sạch mối nhục này!"
" Máu của ta? " Tsukimaru giống như đã không còn gì để mất, thần thái bình tĩnh đến kỳ lạ: " Ngươi có tư cách gì mà đòi lấy máu của ta?"
Naraku mắt lạnh nhìn bọn họ trong chốc lát lật mặt đối đầu, tựa như đang nhìn trò hề trên đường. Thấy những người khác quay đầu muốn bỏ đi trước, hắn cười nhạo một tiếng, như có sở cảm nhìn về một hướng.
Đang có một lượng yêu khí cực lớn tiến về phía này. Xem xét chính xác mà nói, có lẽ là Sesshomaru không sai.
Naraku bán hạ mi mắt, nhìn chằm chằm ngọc Tứ hồn trong tay.
Việc của hắn ở đây đã xong, cũng đến lúc nên trở lại rồi.
Cũng không nên để người kia một mình quá lâu.
Hồ tộc tộc nhân muốn lén lút rời đi càng nhanh càng tốt, không nghĩ đến trước mặt đột ngột xuất hiện vô số trùng độc chắn đường, khiến bọn họ xanh cả mặt. Trùng độc với yêu quái không phải thứ gì khó đối phó,nhưng nếu là hằng hà sa số trùng độc bao vây, chuyện này tự nhiên không thể nói đơn giản.
" Công chúa.... Chuyện này...." Một trong số đó nhanh chóng cầu cứu người chỉ huy bọn họ. Aoi nhìn thoáng qua độc trùng đen kịt, ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía Naraku:
" Chúng ta không thù không oán, các ngươi còn muốn tuyệt đường Hồ tộc? "
Tsukimaru trong mắt dâng lên cười nhạo rõ ràng: " Không thù không oán? Cũng phải thôi. Hồ tộc các ngươi đem ta nuôi lớn, hiện tại không phải tự ăn quả đắng mình trồng lên sao? Thế nào? Còn rất hài lòng đi?"
Hồ tộc chi chủ thật không ngờ hắn còn dám nói ra như vậy, nhất thời giận dữ công tâm, một bước đoạt lấy thanh kiếm trong tay Aoi: " Bạch nhãn lang!"
Tsukimaru cũng không buồn phản kháng. Đã đến bước đường này, chết trước chết sau cũng đều là chết. hắn chưa từng hối hận mình bày ra thế cục này, đương nhiên sẽ không sợ chết. Nói cho chính xác ra, từ ngày bắt đầu thiết cục, hắn có lẽ đã sớm đoán được kết thúc này. Hoặc thành công hoặc chết, hắn nếu đã không thành công, đương nhiên chờ đợi cũng chỉ có cái chết. đại khái về mặt tâm lý mà nói, hắn cũng chẳng có gì khác để mất, có vậy mới có thể thoải mái đâm đầu vào bố cục như hiện tại. Nếu đã chết thế nào cũng là chết, chi bằng chết trong tay kẻ khác còn tốt hơn đặt vào tay Sesshomaru.
Hắn tâm tồn tử chí, Naraku lại không để hắn như nguyện. Thanh kiếm bị đánh bay, Hồ tộc chi chủ hận không thể nhào lên giết chết cả hai: " Ngươi muốn can thiệp nội bộ Hồ tộc?"
" Các người hiện tại không phải nên cắm đầu chạy trước sao?" Naraku không chừa mặt mũi cười nhạo: " Trên người hắn nói gì cũng có một nửa huyết thống Bạch khuyển tộc, mạng của hắn cũng không phải của ngươi. Chờ Sesshomaru đến đây ngươi cũng đừng hối hận. "
Lời của Naraku quả thật cảnh tỉnh những người khác. Aoi kéo tay cha mình, trầm giọng nói: " Cha, chúng ta trước rời đi!"
Những người khác cũng một bộ hận không thể lập tức rời đi, không nghĩ đến thanh âm đời mạng lúc này lại vang lên.
" Muộn rồi."
Âm giọng này đối Naraku ấn tượng khắc sâu, vì vậy, hắn cũng không do dự quay đầu nhìn người đến. Mikazuki nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt bọn họ, còn rất khiến người khác tổn thọ mà cúi đầu: " Chư vị, một ngày tốt lành. "
Những người khác đã sớm sợ đến nhuyễn chân. Nghe danh không bằng gặp mặt, huống hồ khí tức của Mikazuki lúc này cùng hai chữ " quỷ dị " cũng kém không nhiều lắm. đương sự không thừa hơi để ý bọn họ, chỉ hơi nhướng mày: " Hoàng thân, chúng ta lại gặp mặt. "
" Đúng vậy. " Tsukimaru nhìn qua tương đối thờ ơ, hoàn toàn không có chút cảm xúc dư thừa nào cho cái kết của mình. Hắn nhàn nhạt ngẩng đầu, thở dài có vẻ tiếc nuối: " Thượng thiên quả nhiên bất công. Sesshomaru đã có tất cả, vậy nhưng còn có được hậu thuẫn của ngươi.... Chỉ tiếc ta không bắt gặp ngươi ngay từ đầu...."
Mikazuki hơi ngẩn ra, rất nhanh lại khôi phục biểu tình, vô thanh cười: " Đều là một chữ "duyên" mà thôi. Hoàng thân vì sao chưa từng nghĩ đến điện hạ kỳ thật có thể thoải mái trao lại Tây quốc cho ngươi? Cần phải huynh đệ tương tàn như vậy sao? Ngươi thừa biết cưỡng cầu cũng không thể còn gì?"
" Hẳn là đi. " Tsukimaru thoáng nhìn qua Hồ tộc tộc nhân, cười nhạo: " Thế nào? Hận không thể lột da ta? Các ngươi vẫn đang chờ đông sơn tái khỏi sao? "
Mikazuki không định làm phiền bọn họ cãi cọ. Sesshomaru có lẽ một lúc nữa mới đến, hắn nghi hoặc nhìn Naraku không biết từ lúc nào đã đến cạnh mình: " Ngươi cứu Higurashi tiểu thư? "
" Ta đã hoàn thành ước định. " Naraku không trả lời vào trọng tâm, chỉ nhìn hắn chằm chằm, gắt gao không bỏ sót một biểu tình nào: " Ngươi cũng nên thực hiện ước định của mình. "
Khẩn trương như vậy sao? Hắn lại không thất hứa lần nào.
" Hảo a. " Mikazuki không treo khẩu vị hắn, nhạt nhẽo nói: " Chờ việc nơi này xong xuôi, ta sẽ cùng ngươi trở lại thành trì. Nhưng hãy nhớ kỹ, chỉ có lần này nữa thôi. "
" Nếu ngươi vẫn còn chưa giải khúc mắc, Hitomi-san không có cơ hội tái sinh thêm bất kỳ lần nào nữa đâu, cho dù có là ta ra tay. "
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook