[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão
-
Chương 107: Chất xúc tác
Đêm nay ánh trăng dường như mông lung rất nhiều, khiến Tsukimaru tựa hồ gặp ảo giác không nhỏ.
Thiếu nữ trước mặt một thân bạch y lóa mắt, mái tóc đen mượt bị gió đêm thổi tung, như lông vũ mềm mại cọ trên mặt hắn. Đôi mắt nhân loại như hắc trân châu long lanh trừng lớn, to tròn đáng yêu. Dung mạo tự nhiên là nhân trung long phượng, vậy nên khi so sánh với Tomoe một chút cũng không yếu thế, thậm chí còn lấn át hoàn toàn.
Hắn chưa từng để tâm nữ nhân bên người, nhưng người trước mặt là một ngoại lệ. Đáng tiếc, không nghĩ đến thiếu nữ xinh đẹp như vậy lại là.....
Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì đâu. Hắn chỉ cần biết, bất cứ thứ gì của Sesshomaru đều phải trở thành của hắn.
" Này! " Phát hiện kẻ đầu sỏ cư nhiên thất thần, Inuyasha nghiến răng muốn vùng thoát trói buộc, sau khi không thành công lập tức chuyển hướng nhấc chân: " Buông ra, tên khốn! "
Tsukimaru đương nhiên sẽ không bị đạp trúng, dễ dàng nhấc chân né tránh, kiềm chế trên tay càng thêm chặt. Hắn một tay bắt lấy cằm thiếu nữ, buông một lời ý vị không rõ: " Katsumiku sama. Đừng nhiệt tình quá như vậy, kiên nhẫn của ta cũng rất có hạn! "
" Hạn cái đầu ngươi! " Inuyasha bất mãn lên gối: " Ngươi tốt nhất buông ra! Ta là Yêu hậu, không phải người ngươi có thể tùy tiện đùa giỡn!!! "
Tóc mái che đi biểu tình trong mắt Tsukimaru, nhưng giọng nói thì lại bộc lộ toàn bộ cảm xúc của hắn: " Yêu hậu? Ta hứng thú chính là Yêu hậu chi vị này của ngươi. "
Đáng chết!
Inuyasha gần như không thoát khỏi trói buộc. Thần sắc cũng xấu đi trông thấy. Hắn ghét nhất chính là thân thể nhân loại này của mình: yếu đuối, và không có khả năng hoàn thủ, chỉ có thể mặc người khác bài bố.
Khuôn mặt Tsukimaru ngày một gần hơn, khiến Inuyasha sâu sắc cảm nhận độ điên khùng của người này. Hắn nghiến răng ken két nhìn ra xung quanh, đột nhiên kinh ngạc lên tiếng:
" S....Sesshomaru?"
Tsukimaru theo bản năng buông lỏng lực đạo, theo tầm nhìn thiếu nữ dời mắt. Không nghĩ đến trên chân đau xót, ngay sau đó là đau đớn phát ra từ bụng. Inuyasha quả thật không hề nể mặt, một gối vào thẳng giữa bụng hắn. Phải biết lực đạo một gối này không nhỏ chút nào, đủ khiến mặt nạ nhã nhặn của Tsukimaru vỡ ra, đổi thành khuôn mặt cau có.
Thời cơ là đây!
Tận dụng bản năng từ xương tủy của bán yêu, Inuyasha nhanh chóng tránh thoát giam cầm, lách người liền chạy trốn. Không cần biết thân thể nhân loại này chay được bao xa hay chạy thoát hay không, trước hết cứ chạy trước đã.
Lạ một điều là Tsukimaru cũng không đuổi theo. Inuyasha cũng không quan tâm nhiều như vậy, đâm đầu chạy thẳng ra khỏi nơi này.
Đôi mắt màu kim nhạt của Tsukimaru như thú săn mồi lóe lên trong đêm, gắt gao khóa chặt bóng lưng trước mặt.
Cứ chạy đi. Ngươi không thể thoát được đâu. Tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.
Sesshomaru, ngươi hãy chờ đợi món quà này đi.
Phía sau một gốc cây ở bìa rừng, Mikazuki nhíu mày nhìn bóng lưng âm u của Tsukimaru, cành hoa trong tay rằng rắc một tiếng liền gãy.
Người này..... hình như hắn dự đoán sai một chút mức độ biến thái của boss cuối rồi thì phải....
Inuyasha chạy đến thoát lực mới ra được khu đình viện bỏ hoang này. Phát hiện Tsukimaru tên điên kia không đuổi theo, hắn không khỏi tùng một hơi, mệt ngất ngư dừng lại thở dốc.
Thân thể nhân loại.... Thật đúng là vô dụng mà....Chỉ mới chạy một lúc như vậy.
Trước mắt hơi nhoáng lên, Inuyasha nhịn không được lắc đầu. Ước chừng là dược hiệu của sama sắp lui, vị cồn trong cổ họng dần dâng lên khiến hắn khó chịu không thôi.
Tên khốn Tsukimaru đó....Hắn rốt cuộc có ý gì? Phản ứng của kẻ đó hôm nay một chút cũng không bình thường. Là đang nhắm vào Sesshomaru, hay là muốn lợi dụng hắn để đối đầu với Sesshomaru? So với việc cứng đối cứng, mấy kế hoạch âm hiểm tiểu nhân này hình như càng thích hợp hơn với biểu hiện của Tsukimaru. Nhưng mà.....
Thiếu niên nhíu mày, bàn tay vô thức sờ lên cổ, nắm lấy viên ngọc đã lâu không để ý đến.
Rõ ràng sama vẫn còn ở đây, Tsukimaru lấy đâu ra tự tin bản thân có thể đánh bại Sesshomaru? Chưa nói phương diện vũ lực, chỉ xét riêng lực ảnh hưởng, Sesshomaru đã hoàn toàn bỏ xa hắn, đừng nói đến việc còn bức tường chống lưng cứng rắn như sama. Toàn Tây quốc có thể có người còn bất mãn với Sesshomaru, nhưng dám chắc không có ai dám đối đầu cùng Mikazuki-sama cả.
Người kia giống như kết giới thủ hộ Tây quốc tuyệt đối, ai cũng đừng mong vượt qua.
Suy đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn không có thêm manh mối nào. Inuyasha ảo não tựa vào gốc cây gần đó, đột nhiên cảm giác có tầm mắt rơi xuống trên người mình, theo bản năng căng chặt thân thể đề phòng.
Không lẽ Tsukimaru hiện tại đổi ý đuổi theo?
Theo bản năng nguyên thủy nhất của bán yêu, Inuyasha nghiêng đầu về vị trí mình đã phán đoán. Trong bóng đêm le lói ánh sáng, bóng dáng màu trắng lạnh lùng đứng cách đó không xa, thần sắc âm u rõ rệt.
Sesshomaru.
Inuyasha đầu tiên là thả lỏng thân thể, không tự giác thở phào một chút. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn rõ hơn, Inuyasha mới phát hiện ra Sesshomaru vẫn đứng yên tại chỗ, thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Thiếu niên trong lòng lộp bộp một tiếng. Nơi này cách đình viện lúc nãy không xa, lấy nhãn lực của Sesshomaru đương nhiên có thể nhìn rõ. Nếu như ngay từ đầu Sesshomaru đã đi cùng hắn, vậy chẳng phải....
Sự việc kế tiếp chứng minh hắn đoán không sai chút nào. Sesshomaru tựa như những ngày bọn họ còn chưa hòa hảo, không nói không rằng quay đầu rời đi, tựa hồ không quan tâm đến Inuyasha còn đứng tại chỗ.
Hắn biết, Sesshomaru nhất định đã hiểu lầm rồi. Cho rằng hắn và Tsukimaru....
" S....Sesshomaru! Ngươi chờ đã!" Inuyasha đương nhiên không thể mặc bản thân bị hiểu lầm như vậy, vội vã lảo đảo đuổi theo: " Ta không có.... "
Sesshomaru đi không nhanh, thậm chí còn rất thong thả. Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, hắn không chút do dự quay đầu, phản thủ đem cánh tay Inuyasha nắm lại trong tay, cười lạnh một tiếng: " Không có cái gì?! "
" Đau...." Lực đạo trên tay như muốn bóp nát cổ tay mình, Inuyasha không khỏi nhăn mặt: " Ngươi nghe ta nói, ta thật sự không có làm gì cả... "
Sesshomaru chỉ im lặng nhìn hắn. Trường hợp nhất thời rơi vào trầm mặc kéo dài. Inuyasha không biết nói gì hơn, chỉ có thể yên lặng chờ đợi phản ứng của Sesshomaru.
Hắn không biết Sesshomaru sẽ nghĩ như thế nào, nhưng chỉ mong nó không quá tồi tệ. Bọn họ khó khăn lắm mới chung sống hòa bình như vậy, thật sự không cần vì một ngoại nhân làm đổ vỡ mối quan hệ tốt đẹp này.
Nhìn thiếu niên đang thấp thỏm quan sát mình, Sesshomaru đột nhiên cảm thấy phiền táo không thôi, khí tức quanh người cũng theo đó lạnh lẽo xuống.
Hắn đương nhiên biết Inuyasha và Tsukimaru không có chuyện gì, và cũng chẳng có thể có chuyện gì, nhưng phiền muộn trong lòng cứ như nước lũ lan tràn khắp nơi. Hắn cảm thấy khó chịu, bực dọc, hơn hết là cảm giác tức giận không rõ nguyên do khi Tsukimaru chạm vào Inuyasha. Hắn chưa bao giờ cảm thấy khó chịu đến mức này, nhưng hiện tại lửa giận vẫn đang thiêu đốt bình tĩnh của hắn.
Hắn biết, Tsukimaru cố tình làm vậy để chọc tức bản thân, nhưng hắn không ngờ đến bản sẽ thật sự tức giận như vậy. Bản thân Sesshomaru là loại người gặp nguy không biến, chuyện có thể làm hắn tức giận vốn đã không nhiều, nhưng chuyện này thì không giống bản tính vốn có của hắn.
Có lẽ...... bản thân thật điên rồi chăng?
Inuyasha không chờ được câu trả lời từ Sesshomaru, thay vào đó là bóng lưng lạnh nhạt của hắn. Thiếu niên thân thể cứng đờ, cắn răng nhìn người trước mặt đang dần đi xa, đột nhiên hét lên:
" SESSHOMARU!!!!!! "
Cước bộ của người kia quả thật dừng lại, nhưng cũng không quay đầu nhìn hắn. Inuyasha cúi đầu, đôi mắt đen to tròn ẩn sau mái tóc, thanh âm không thể che giấu tức giận cùng run rẩy:
" Ngươi rốt cuộc tức giận cái gì chứ?!! Không phải đã nói ta thật sự không có làm gì sai sao? "
" Ngươi rốt cuộc còn muốn thế nào nữa?!!! "
" Ta đến đây không phải vì quan tâm muốn giúp đỡ ngươi sao?! Thái độ này của ngươi là gì chứ?? Vì sao lúc nào ngươi cũng là người quay lưng lại trước? Ta đã làm gì sai?!!!"
Bên khóemắt dần hiện ra thủy dịch lóng lánh, Inuyasha thở dốc, uất ức nói: " Ngươi vì sao vẫn luôn như vậy? Ta mệt mỏi lắm, lúc nào cũng phải để ý cảm xúc của ngươi để hành xử.....Chúng ta thẳng thắn nói chuyện một lần đi.. "
Đến khi nào ngươi mới có thể toàn tâm toàn ý chỉ nhìn về phía ta thôi? Đến khi nào thì thứ tình cảm đơn phương cấm kỵ này mới có hồi đáp cơ chứ? Hắn không phải thiên nhân, hắn cũng biết mệt mỏi.
Hắn không muốn vô vọng chờ đợi nữa. Hắn muốn thử một lần.
Ít nhất..... Cho hắn một cơ hội nói ra đi... sau này... lại cũng không có gì nuối tiếc, cho dù không gặp lại một lần nào nữa.
" Inuyasha.... " Sesshomaru quay đầu, một tay nhẹ nhàng mà không mất áp bách nắm lấy cằm thiếu niên, ép buộc hắn ngẩng đầu lên đối diện với mình: " Ngươi muốn ta làm cái gì? Ngươi biết ta nghĩ gì khi nhìn thấy loại cảnh tượng kia sao?"
Inuyasha cắn môi, ánh mắt vô tình chạm vào đôi mắt kim sắc lạnh nhạt của Sesshomaru, đột nhiên vươn ra hai tay.
Sesshomaru khó hiểu cử động của hắn, nhưng rất nhanh, xúc cảm ấm áp trên môi thay hắn giải đáp câu hỏi này.
Thiếu nữ trước mặt một thân bạch y lóa mắt, mái tóc đen mượt bị gió đêm thổi tung, như lông vũ mềm mại cọ trên mặt hắn. Đôi mắt nhân loại như hắc trân châu long lanh trừng lớn, to tròn đáng yêu. Dung mạo tự nhiên là nhân trung long phượng, vậy nên khi so sánh với Tomoe một chút cũng không yếu thế, thậm chí còn lấn át hoàn toàn.
Hắn chưa từng để tâm nữ nhân bên người, nhưng người trước mặt là một ngoại lệ. Đáng tiếc, không nghĩ đến thiếu nữ xinh đẹp như vậy lại là.....
Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì đâu. Hắn chỉ cần biết, bất cứ thứ gì của Sesshomaru đều phải trở thành của hắn.
" Này! " Phát hiện kẻ đầu sỏ cư nhiên thất thần, Inuyasha nghiến răng muốn vùng thoát trói buộc, sau khi không thành công lập tức chuyển hướng nhấc chân: " Buông ra, tên khốn! "
Tsukimaru đương nhiên sẽ không bị đạp trúng, dễ dàng nhấc chân né tránh, kiềm chế trên tay càng thêm chặt. Hắn một tay bắt lấy cằm thiếu nữ, buông một lời ý vị không rõ: " Katsumiku sama. Đừng nhiệt tình quá như vậy, kiên nhẫn của ta cũng rất có hạn! "
" Hạn cái đầu ngươi! " Inuyasha bất mãn lên gối: " Ngươi tốt nhất buông ra! Ta là Yêu hậu, không phải người ngươi có thể tùy tiện đùa giỡn!!! "
Tóc mái che đi biểu tình trong mắt Tsukimaru, nhưng giọng nói thì lại bộc lộ toàn bộ cảm xúc của hắn: " Yêu hậu? Ta hứng thú chính là Yêu hậu chi vị này của ngươi. "
Đáng chết!
Inuyasha gần như không thoát khỏi trói buộc. Thần sắc cũng xấu đi trông thấy. Hắn ghét nhất chính là thân thể nhân loại này của mình: yếu đuối, và không có khả năng hoàn thủ, chỉ có thể mặc người khác bài bố.
Khuôn mặt Tsukimaru ngày một gần hơn, khiến Inuyasha sâu sắc cảm nhận độ điên khùng của người này. Hắn nghiến răng ken két nhìn ra xung quanh, đột nhiên kinh ngạc lên tiếng:
" S....Sesshomaru?"
Tsukimaru theo bản năng buông lỏng lực đạo, theo tầm nhìn thiếu nữ dời mắt. Không nghĩ đến trên chân đau xót, ngay sau đó là đau đớn phát ra từ bụng. Inuyasha quả thật không hề nể mặt, một gối vào thẳng giữa bụng hắn. Phải biết lực đạo một gối này không nhỏ chút nào, đủ khiến mặt nạ nhã nhặn của Tsukimaru vỡ ra, đổi thành khuôn mặt cau có.
Thời cơ là đây!
Tận dụng bản năng từ xương tủy của bán yêu, Inuyasha nhanh chóng tránh thoát giam cầm, lách người liền chạy trốn. Không cần biết thân thể nhân loại này chay được bao xa hay chạy thoát hay không, trước hết cứ chạy trước đã.
Lạ một điều là Tsukimaru cũng không đuổi theo. Inuyasha cũng không quan tâm nhiều như vậy, đâm đầu chạy thẳng ra khỏi nơi này.
Đôi mắt màu kim nhạt của Tsukimaru như thú săn mồi lóe lên trong đêm, gắt gao khóa chặt bóng lưng trước mặt.
Cứ chạy đi. Ngươi không thể thoát được đâu. Tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn.
Sesshomaru, ngươi hãy chờ đợi món quà này đi.
Phía sau một gốc cây ở bìa rừng, Mikazuki nhíu mày nhìn bóng lưng âm u của Tsukimaru, cành hoa trong tay rằng rắc một tiếng liền gãy.
Người này..... hình như hắn dự đoán sai một chút mức độ biến thái của boss cuối rồi thì phải....
Inuyasha chạy đến thoát lực mới ra được khu đình viện bỏ hoang này. Phát hiện Tsukimaru tên điên kia không đuổi theo, hắn không khỏi tùng một hơi, mệt ngất ngư dừng lại thở dốc.
Thân thể nhân loại.... Thật đúng là vô dụng mà....Chỉ mới chạy một lúc như vậy.
Trước mắt hơi nhoáng lên, Inuyasha nhịn không được lắc đầu. Ước chừng là dược hiệu của sama sắp lui, vị cồn trong cổ họng dần dâng lên khiến hắn khó chịu không thôi.
Tên khốn Tsukimaru đó....Hắn rốt cuộc có ý gì? Phản ứng của kẻ đó hôm nay một chút cũng không bình thường. Là đang nhắm vào Sesshomaru, hay là muốn lợi dụng hắn để đối đầu với Sesshomaru? So với việc cứng đối cứng, mấy kế hoạch âm hiểm tiểu nhân này hình như càng thích hợp hơn với biểu hiện của Tsukimaru. Nhưng mà.....
Thiếu niên nhíu mày, bàn tay vô thức sờ lên cổ, nắm lấy viên ngọc đã lâu không để ý đến.
Rõ ràng sama vẫn còn ở đây, Tsukimaru lấy đâu ra tự tin bản thân có thể đánh bại Sesshomaru? Chưa nói phương diện vũ lực, chỉ xét riêng lực ảnh hưởng, Sesshomaru đã hoàn toàn bỏ xa hắn, đừng nói đến việc còn bức tường chống lưng cứng rắn như sama. Toàn Tây quốc có thể có người còn bất mãn với Sesshomaru, nhưng dám chắc không có ai dám đối đầu cùng Mikazuki-sama cả.
Người kia giống như kết giới thủ hộ Tây quốc tuyệt đối, ai cũng đừng mong vượt qua.
Suy đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn không có thêm manh mối nào. Inuyasha ảo não tựa vào gốc cây gần đó, đột nhiên cảm giác có tầm mắt rơi xuống trên người mình, theo bản năng căng chặt thân thể đề phòng.
Không lẽ Tsukimaru hiện tại đổi ý đuổi theo?
Theo bản năng nguyên thủy nhất của bán yêu, Inuyasha nghiêng đầu về vị trí mình đã phán đoán. Trong bóng đêm le lói ánh sáng, bóng dáng màu trắng lạnh lùng đứng cách đó không xa, thần sắc âm u rõ rệt.
Sesshomaru.
Inuyasha đầu tiên là thả lỏng thân thể, không tự giác thở phào một chút. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn rõ hơn, Inuyasha mới phát hiện ra Sesshomaru vẫn đứng yên tại chỗ, thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Thiếu niên trong lòng lộp bộp một tiếng. Nơi này cách đình viện lúc nãy không xa, lấy nhãn lực của Sesshomaru đương nhiên có thể nhìn rõ. Nếu như ngay từ đầu Sesshomaru đã đi cùng hắn, vậy chẳng phải....
Sự việc kế tiếp chứng minh hắn đoán không sai chút nào. Sesshomaru tựa như những ngày bọn họ còn chưa hòa hảo, không nói không rằng quay đầu rời đi, tựa hồ không quan tâm đến Inuyasha còn đứng tại chỗ.
Hắn biết, Sesshomaru nhất định đã hiểu lầm rồi. Cho rằng hắn và Tsukimaru....
" S....Sesshomaru! Ngươi chờ đã!" Inuyasha đương nhiên không thể mặc bản thân bị hiểu lầm như vậy, vội vã lảo đảo đuổi theo: " Ta không có.... "
Sesshomaru đi không nhanh, thậm chí còn rất thong thả. Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo, hắn không chút do dự quay đầu, phản thủ đem cánh tay Inuyasha nắm lại trong tay, cười lạnh một tiếng: " Không có cái gì?! "
" Đau...." Lực đạo trên tay như muốn bóp nát cổ tay mình, Inuyasha không khỏi nhăn mặt: " Ngươi nghe ta nói, ta thật sự không có làm gì cả... "
Sesshomaru chỉ im lặng nhìn hắn. Trường hợp nhất thời rơi vào trầm mặc kéo dài. Inuyasha không biết nói gì hơn, chỉ có thể yên lặng chờ đợi phản ứng của Sesshomaru.
Hắn không biết Sesshomaru sẽ nghĩ như thế nào, nhưng chỉ mong nó không quá tồi tệ. Bọn họ khó khăn lắm mới chung sống hòa bình như vậy, thật sự không cần vì một ngoại nhân làm đổ vỡ mối quan hệ tốt đẹp này.
Nhìn thiếu niên đang thấp thỏm quan sát mình, Sesshomaru đột nhiên cảm thấy phiền táo không thôi, khí tức quanh người cũng theo đó lạnh lẽo xuống.
Hắn đương nhiên biết Inuyasha và Tsukimaru không có chuyện gì, và cũng chẳng có thể có chuyện gì, nhưng phiền muộn trong lòng cứ như nước lũ lan tràn khắp nơi. Hắn cảm thấy khó chịu, bực dọc, hơn hết là cảm giác tức giận không rõ nguyên do khi Tsukimaru chạm vào Inuyasha. Hắn chưa bao giờ cảm thấy khó chịu đến mức này, nhưng hiện tại lửa giận vẫn đang thiêu đốt bình tĩnh của hắn.
Hắn biết, Tsukimaru cố tình làm vậy để chọc tức bản thân, nhưng hắn không ngờ đến bản sẽ thật sự tức giận như vậy. Bản thân Sesshomaru là loại người gặp nguy không biến, chuyện có thể làm hắn tức giận vốn đã không nhiều, nhưng chuyện này thì không giống bản tính vốn có của hắn.
Có lẽ...... bản thân thật điên rồi chăng?
Inuyasha không chờ được câu trả lời từ Sesshomaru, thay vào đó là bóng lưng lạnh nhạt của hắn. Thiếu niên thân thể cứng đờ, cắn răng nhìn người trước mặt đang dần đi xa, đột nhiên hét lên:
" SESSHOMARU!!!!!! "
Cước bộ của người kia quả thật dừng lại, nhưng cũng không quay đầu nhìn hắn. Inuyasha cúi đầu, đôi mắt đen to tròn ẩn sau mái tóc, thanh âm không thể che giấu tức giận cùng run rẩy:
" Ngươi rốt cuộc tức giận cái gì chứ?!! Không phải đã nói ta thật sự không có làm gì sai sao? "
" Ngươi rốt cuộc còn muốn thế nào nữa?!!! "
" Ta đến đây không phải vì quan tâm muốn giúp đỡ ngươi sao?! Thái độ này của ngươi là gì chứ?? Vì sao lúc nào ngươi cũng là người quay lưng lại trước? Ta đã làm gì sai?!!!"
Bên khóemắt dần hiện ra thủy dịch lóng lánh, Inuyasha thở dốc, uất ức nói: " Ngươi vì sao vẫn luôn như vậy? Ta mệt mỏi lắm, lúc nào cũng phải để ý cảm xúc của ngươi để hành xử.....Chúng ta thẳng thắn nói chuyện một lần đi.. "
Đến khi nào ngươi mới có thể toàn tâm toàn ý chỉ nhìn về phía ta thôi? Đến khi nào thì thứ tình cảm đơn phương cấm kỵ này mới có hồi đáp cơ chứ? Hắn không phải thiên nhân, hắn cũng biết mệt mỏi.
Hắn không muốn vô vọng chờ đợi nữa. Hắn muốn thử một lần.
Ít nhất..... Cho hắn một cơ hội nói ra đi... sau này... lại cũng không có gì nuối tiếc, cho dù không gặp lại một lần nào nữa.
" Inuyasha.... " Sesshomaru quay đầu, một tay nhẹ nhàng mà không mất áp bách nắm lấy cằm thiếu niên, ép buộc hắn ngẩng đầu lên đối diện với mình: " Ngươi muốn ta làm cái gì? Ngươi biết ta nghĩ gì khi nhìn thấy loại cảnh tượng kia sao?"
Inuyasha cắn môi, ánh mắt vô tình chạm vào đôi mắt kim sắc lạnh nhạt của Sesshomaru, đột nhiên vươn ra hai tay.
Sesshomaru khó hiểu cử động của hắn, nhưng rất nhanh, xúc cảm ấm áp trên môi thay hắn giải đáp câu hỏi này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook