Chương 3.1:


Tác giả: Cố Phương Hoa.


Editor: Đắc Du.


Đông Phương Bất Bại vừa vào cửa liền cảm thấy không thích hợp. Sau khi đề phòng cảnh giác y liền đi đến bên mép giường, xốc lên  màn giường. Thiếu chút nữa y cho rằng y đã đi nhầm phòng!


Lệnh Hồ Xung cởi sạch, nằm trên giường y!


Đến khi y phát hiện người trên giường bị đánh thuốc mê đến choáng váng liền không biết nên làm gì cho đúng.


“Bình Nhất Chỉ cung cấp thuốc mê, đại trưởng lão lại ngầm cho phép đệ tử trong giáo làm thế vì… giáo chủ.”


Ám vệ cũng cảm thấy đề nghị này không tồi nên không ngăn cản việc Lệnh Hồ Xung bị đặt trên giường.


“Lui xuống đi!”.


“Vâng.”.


Đông Phương Bất Bại nhìn Lệnh Hồ Xung đang hôn mê, nhịn không được sờ sờ mặt hắn, lầm bầm: “Ngươi thật không biết phòng bị. Cũng nhẫn tâm như vậy. Không thích liền không chịu tới.”.


Bàn tay cũng không thành thật chút nào, sờ sờ thân thể xích lõa của Lệnh Hồ Xung.


“Hiện tại không phải ngươi cũng bị ta sờ hết hay sao?”.


“Ừm…” – Lệnh Hồ Xung không thoải mái, nhúc nhích, mày chau lại, mặt đầy ẩn nhẫn giống như đang mơ thấy gì đó.


Lệnh Hồ Xung đột nhiên phát ra âm thanh khiến Đông Phương Bất Bại giật mình, tay lập tức lùi về. Y quan sát vẻ mặt hắn một chút mới phát hiện có điểm không thích hợp. Trán đổ mồ hôi, thân hình vặn vẹo, Đông Phương Bất Bại dần chú ý đến phản ứng ở dưới thân Lệnh Hồ Xung. Y trực tiếp đỏ mặt! Tên này, còn rất lớn sao! Trong lòng y không ngừng hâm mộ, bắt đầu ngứa ngáy. Ngón tay y không nhịn được giật giật. Y hít sâu một hơi, lập tức xoay người.


“Ừ… Giáo chủ… Không… Dừng tay…”.


Đáng tiếc! Thuốc Bình Nhất Chỉ đâu đơn giản là thuốc mê!


Đông Phương Bất Bại vốn muốn làm quân tử trở lại đang định rời đi. Y không nghĩ Lệnh Hồ Xung sẽ rên như vậy liền lập tức xoay người lại, phát hiện hắn đang rơi vào mộng xuân, lại nhắc tới y!


Ha ha! Cái tên ngụy quân tử Lệnh Hồ Xung này, giả bộ giỏi thật! Thì ra… Trong lòng Đông Phương Bất Bại vô cùng đắc ý, ngồi lên mép giường, cúi sát đầu vào Lệnh Hồ Xung vuốt ve mặt hắn.


“Lệnh Hồ Xung? Lệnh Hồ Xung? Biết ta là ai không?”.


Lệnh Hồ Xung giống như nghe thấy, đôi mắt hé mở đầy khó khăn.


“Giáo, giáo chủ?”.


Tay không khống chế được vươn lên liền bị cầm lấy


Đông Phương Bất Bại không hề phòng bị hay đúng hơn là dung túng Lệnh Hồ Xung đem y kéo lên giường, trực tiếp đè dưới thân.Y nhướng mày nhìn nam nhân đang chìm vào tình dục.Thật dễ xúc động! Ynhịn không được liếm liếm môi, đắc ý nói:“Không phải ngươi mê mệt ta sao Lệnh Hồ Xung?”.


Lệnh Hồ Xung chỉ cảm thấy toàn thân nóng cháy. Trước mắt chính là vẻ mặt đầy câu dẫn của vị hồng y giáo chủ khiến hắn không thể nhịn được. Cho rằng đây chỉ là giấc mộng nên hắn không chút cố kị bạo lực, trực tiếp xé nát quần áo của người đang dưới thân, ôm cả người trần trụi thở dài:“Giáo chủ của ta… thực đẹp…”.


Đông Phương Bất Bại trong lòng hắn thật quá đẹp!


Đôi tay y quấn lên cổ hắn: “Lệnh Hồ Xung…”.


(Cắt chương là cả một nghệ thuật =)) Mọi người đoán chương sau có thịt không?)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương