[Đồng Nhân Slam Dunk] Yên Lặng Gặp Lại Anh
-
Chương 17
Đó là rất nhiều năm về trước, Rukawa 18 tuổi không có gì khác biệt với bây giờ, mùa đông năm đó anh nhận được lời mời của NCAA, chuẩn bị hành trang tới nước Mỹ, trước đêm rời khỏi Nhật Bản vừa hay là ngày 31 tháng 12, anh bị đồng đội kéo tới một buổi tiệc hoan nghênh tân sinh viên.
Thật ra đối với Rukawa mà nói, tham dự dạ hội cũng chỉ là thay đổi một chỗ để ngủ mà thôi. Anh đeo mặt nạ, mệt mỏi ngồi ngủ gật trong góc, ngồi bên cạnh anh là bạn nhảy của anh đêm nay, bởi vì anh không hợp tác, cả đêm cô gái ấy đều phải ngồi ngốc ở đó.
Đương nhiên Rukawa biết cô gái này đang tức giận, nhưng mà, cô ấy thấy thế nào, anh cũng lười quan tâm.
Nhưng cố tình hai người lại không may mắn bị chọn lên sân khấu biểu diễn tiết mục.
Cô gái hát một bài, Rukawa không nhớ rõ giai điệu, chỉ nhớ mang máng có một câu là : “just like me they long to be close to you……”
Trong rất nhiều năm sau này, giai điệu ấy vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Rukawa một cách khó hiểu, anh dựa vào trí nhớ đi tìm rất lâu mới biết được, thì ra cô gái ấy đã hát ca khúc thành danh của The Carpenters [Close to you].
Cô gái hát xong thì tới phiên Rukawa, đương nhiên Rukawa không muốn ca hát trên sân khấu như thằng ngốc, 18 năm trong cuộc đời anh chưa từng xuất hiện tình huống này, mấy trăm con mắt đứng dưới sân khấu đều trừng lên nhìn anh.
Cũng may xuất hiện tình huống đột xuất, “tách” một tiếng, toàn bộ đèn trong đại sảnh đều tắt phụt, có lẽ là đứt cầu dao, đám người dưới sân khấu hỗn loạn, có nữ sinh nhát gan đã bắt đầu hét ra tiếng.
Rukawa cảm giác cô gái bên cạnh hơi rụt người về phía sau một chút, nếu cô ấy cũng thét chói tai như những nữ sinh phía dưới thì sẽ khiến người ta rất phiền lòng, vì thế Rukawa rất hiếm khi mở miệng, lại nói với cô : “Đứt cầu dao, một lát nữa sẽ hết thôi.”
“Tôi biết.” Không ngờ giọng cô gái lại rất bình tĩnh, đây là câu đầu tiên bọn họ nói với nhau trong đêm nay.
Bỗng nhiên cô nói : “Tôi chỉ đang nghĩ, khoảnh khắc này rất thích hợp hôn môi vụng trộm.”
Rukawa nghe thế nghiêng đầu nhìn về phía cô, chỉ nghe thấy giọng cô xảo quyệt hỏi : “Muốn thử không ?”
Lời còn chưa dứt, Rukawa cảm giác được một tiếng hít thở hướng về phía mình, trong bóng đêm, anh ngửi thấy mùi bạc hà thơm mát trên cổ cô gái cùng với mùi cồn nhàn nhạt, một giây khi hai đôi môi chạm vào nhau, cả người anh chấn động, dường như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng phất qua đầu quả tim, anh chưa bao giờ trải qua cảm giác này, kỳ diệu là anh cũng không cảm thấy kháng cự, tay anh vòng qua thắt lưng cô một cách vô thức.
Đám đông liên tục ồn ào hoảng loạn, không ai chú ý tới hai người đang im lặng hôn nhau trên sân khấu.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, lặng yên không tiếng động.
Không biết là ai đã bắt đầu đếm ngược.
3–2–1—
Tiếng chuông năm mới vang lên rung động, pháo hoa chiếu sáng khắp bầu trời ngoài cửa sổ, Rukawa nghe thấy cô gái bên cạnh ghé vào lỗ tai anh nói :”Chúc mừng năm mới, chàng trai không biết tên.”
Trong thời đại tín ngưỡng suy giảm này, tình yêu là niềm an ủi duy nhất của phần lớn mọi người, cuộc đời ngắn như vậy, phải ở bên người mình yêu, mới xem như không lãng phí.
Cho dù đã trải qua năm tháng nước chảy đá mòn, bạn phải tin tưởng, đi hết một vòng, bạn vẫn sẽ gặp lại người kia, xuyên qua dòng thời gian, sẽ có một người nắm tay bạn đến trọn đời.
Rất nhiều năm sau, Rukawa đang trên đường về nhà bị một cô gái kỳ lạ ngăn lại, gương mặt cô nhập nhèm nước mắt nước mũi, dáng vẻ vô cùng chật vật, cô run rẩy tự giới thiệu dưới nắm đấm của anh : “Chào anh…Tôi, tôi tên là Nakamori Ai…”
Rukawa nheo mắt lại, từ trước tới nay trí nhớ anh không được tốt lắm, nhưng cô gái đã cướp đi nụ hôn đầu của anh, anh vẫn nhớ rất rõ.
[Hoàn]
__________________________________________________________________________________
Lời tác giả cuối truyện :
Rốt cuộc đã xong.
Thở phào một hơi, cuối cùng cũng viết xong, vốn chỉ muốn viết hơn 30 nghìn chữ thôi, cứ viết cứ viết rồi lại vượt chỉ tiêu.
Chuyện xưa này từ cấu tứ đến khi hoàn thành mất tới 2 tháng, tốc độ viết văn của tôi thật sự rất chậm, cả đêm chống đỡ khốn khổ mới viết được 3 nghìn chữ, có thể kiên trì viết xong đối với tôi mà nói thật sự không dễ dàng gì, nhưng phần lớn lúc tôi viết thật sự rất vui vẻ, bởi vì viết chuyện xưa của họ tựa như đang nhìn thấy thanh xuân của mình vậy.
Cuối cùng vì sao Rukawa lại kéo Ai-chan đi nhảy nhỉ ? Bởi vì năm đó anh ấy đã để con gái nhà người ta chờ mình cả đêm, bây giờ phải bù lại thôi. Nhạc bọn họ nhảy chính là bài Close to you năm đó Ai-chan đã hát.
Tình tiết đám trẻ con Shohoku tụ tập lại ngay từ đầu khi viết cuốn truyện này tôi đã nghĩ tới rồi, bởi vì tôi nghĩ cho dù qua bao nhiêu năm, cho dù cách xa nhau thế nào, tình bạn đã từng kề vai chiến đấu của bọn họ nhất định sẽ không thay đổi.
Điều đáng khâm phục nhất trong Slam Dunk chính là tình bạn này, tuy rằng là viết đồng nhân văn, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình không thể xem nhẹ nó.
Tình cảm của Rukawa và Ai-chan vẫn sôi nổi như vậy, tôi viết thật sự rất vui vẻ, cuối cùng khi viết tới Haruko, khóe mắt tôi hơi cay một chút.
“Trong suốt những năm tháng thanh xuân đó của mình, có ánh mặt trời, có bóng rổ, có tiếng cười, có chàng trai mình thích.
Khoảng thời gian đó, đẹp tựa như một giấc mộng.”
Tôi nghĩ Haruko sẽ chậm rãi trưởng thành, cô ấy sẽ kết hôn với một ai đó khác, cô ấy đã không còn thích Rukawa từ lâu, nhưng mà, cô ấy cũng sẽ không quên Rukawa, tựa như chúng ta sẽ không quên tuổi thanh xuân của mình.
Ước muốn ban đầu khi viết câu chuyện này chỉ là cảm thấy một người đơn thuần như Rukawa nên có được một hạnh phúc đơn thuần, cho nên tôi muốn viết một câu chuyện cổ tích đã lớn. Một người đàn ông và một người phụ nữ, họ tình cờ gặp nhau, thuận lợi yêu nhau, sau đó kết hôn sinh con làm bạn cả đời.
Trong phần lớn bình luận, tôi không thể đồng ý với ý kiến Rukawa là người lạnh lùng, tôi tuyệt đối không cảm thấy anh ấy lạnh lùng, đối xử với những gì mình thích, anh ấy rất cuồng nhiệt, chỉ là chưa bao giờ nói ra miệng thôi, anh ấy là người nắm trong tay mọi việc, cho nên trong tình cảm của anh và Ai-chan, thật ra Rukawa luôn là người nắm quyền chủ động.
Tôi chỉ muốn nói một việc như vậy, Rukawa có thể có được hạnh phúc, hơn thế anh nên có được hạnh phúc.
Cách hiểu về Rukawa của mỗi người là khác nhau, đây chỉ là Rukawa trong lòng tôi, có lẽ còn có nhiều điều khác với anh ấy trong lòng các bạn. Bên trong câu chuyện còn nhiều thiếu sót, nhưng với tôi mà nói, nó đã đầy đủ lắm rồi.
Cuối cùng, cảm ơn mỗi người đã dừng lại đọc câu chuyện này, cảm ơn các bạn.
Cúi đầu.
__________
Lời editor muốn nói :
Phù ~ cuối cùng cũng xong, 17 chương truyện trong 3 ngày edit, chắc chưa bao giờ mình edit điên cuồng như vậy 🙂 Thật ra từ lâu mình đã muốn edit một truyện đồng nhân về Slam Dunk, chỉ tiếc truyện hay khó tìm, mình không biết cảm nhận của các bạn thế nào, nhưng đây là câu chuyện hay nhất mà mình đọc được về đồng nhân SD. Có thể nói, xuyên suốt qua câu chuyện, có những lúc mình cảm nhận được tuổi thanh xuân của mình (dù rằng mình cũng chưa già lắm :)) ), những năm tháng gắn bó với cuốn truyện Slam Dunk, nhớ lại bỗng cảm thấy thật hoài niệm. Mình edit câu chuyện này chỉ muốn lưu lại cho bản thân một kỷ niệm, đã 19 năm kể từ khi bộ truyện SD chính thức kết thúc, năm truyện kết thúc cũng là năm mình ra đời, nhưng thực tế thì phải tới 2005 mình mới được đọc nó, nhưng Rukawa, Hanamichi, Takenori.v.v…những nhân vật đó mãi mãi tồn tại trong ký ức của mình. Dù rằng bây giờ có rất nhiều truyện về đề tài bóng rổ, có nổi tiếng có chìm nghỉm, có vẽ đẹp có vẽ xấu, nhưng SD mãi mãi là bộ truyện duy nhất mang lại cho mình cảm giác sục sôi và cuồng nhiệt khi đọc nó, mặc dù mình là phái nữ 🙂
Cảm ơn các bạn đã đọc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook