[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Xuyên Đến Yêu Hoàng Tử Hittite
-
Chương 25: Điểm sáng!
Tình hình địa đồ hiện tại cực kì rối rắm. Đều đang ở vào thế tiến không được mà lùi cũng không xong.
Sau vài tuần khai chiến, trong một lần đánh tổng lực lớn, quân của Mitanni đã buộc phải vượt sông Ceyban Nehri và cố thủ đợi viện trợ. Con sông này nằm ở phía Đông Nam Hittite, Tây Bắc Mitanni và phía Bắc Assyria. Và viện trợ từ Babylon do Ragashu đứng đầu đã tiến sát biên giới Assyria.
Nếu như đánh, phải là một trận thật lớn và dứt điểm. Vì quân chủ lực do vị hoàng tử Mitanni chỉ huy đang bị kẹp giữa quân của Izumin và Ragashu. Nếu như đánh một lần không thắng, Mitanni nhất định sẽ kéo quân viện trợ từ Kizzuwatna lên mà không đợi cánh quân từ Mitanni trực tiếp gửi tới nữa, lí do chỉ có một - cánh quân Shuttarna đang nắm giữ sức mạnh chủ lực ngang ngửa với quân đang tham chiến ngoài chiến trường. Nếu cánh quân này khởi động, nhất định quân của Babylon sẽ không thể tiến sâu vào chiến trường tham chiến và quân của Hittite sẽ bị cô lập. Đây là lí do Shuttarna lại tụ hội với Atorat ở chốn chợ tấp nập này, cũng là lí do Izumin cho một cánh quân thực lực đến đây tìm vị tướng đã về ở ẩn nọ. Anh muốn ông giúp anh an bài thật tốt, bọc phá từ bên ngoài tạo được điểm sáng cho trận chiến vô nghĩa này.
- - - - - - - - - -
-Chiến xa không phù hợp với địa hình ven sông, phải là đồng bằng. Huống hồ làm ra nhiều chiến xa phục vụ trong thời gian ngắn là hoàn toàn không thể, thanh nối làm bằng sắt đảm bảo độ êm và làm trục thì không nhiều. Nan giải!- Selena khịt mũi, cả khuôn mặt đỏ bừng vì sốt. Cô nằm liệt giường ba ngày liền sau khi uống chai thuốc thơm dịu mà vị đại phu nọ đưa. Cái may mắn là, dù cả cơ thể rất mệt mỏi nhưng thần trí của cô lại cực kì tỉnh táo.
Mấy ngày nay doanh trại ồn ào lên hẳn. Từng nhóm người thay phiên nhau trở về từ khu rừng cách chợ vài dặm. Theo tin tức Selena nhận được thì đây là một cánh quân lớn. Có vẻ được dùng trong trận chiến với Hittite, chỉ là không biết khi nào sẽ khởi binh. Và số lượng thì không đùa được- Ba vạn.
Cửa lều được hé lên, vị đại phu lần trước đến, dẫn theo một cậu trai trẻ. Hai người họ ngồi xuống, rất nghiêm trang kính cẩn. Nhìn họ như vậy, Selena cũng không dám tiếp tục nằm la liệt ra nữa liền trực tiếp ngồi dậy.
-Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ được gì?- vị đại phu hỏi Selena, ánh mắt rất nghiêm túc.
-Ừm, ta đã tìm được- vị đại phu gật đầu.
Cô đang ho cũng tự nhiên vì câu nói này mà cười phụt một tiếng
-Vâng, tôi cũng nghĩ là mình đã tìm được- Selena xoa xoa mặt, nói bằng giọng mũi nữa vời, đúng hơn là thì thầm- hẳn là ngài rồi!
-Vậy sao
Cô lại cười không nói, cùng vị đại phu đối mắt. Hai cặp mắt tương phản nhau, một đôi thì trong trẻo đầy vẻ khỏe khoắn sinh động của tuổi trẻ, một đôi lại sâu lắng tĩnh lặng đầy tinh tường của bậc trưởng bối, nhìn nhau, không nói gì thêm.
-Tình hình hiện tại phải đánh tổng lực- cậu trai trẻ đi bên cạnh vị đại phu nãy giờ mặt rất lạnh, cậu lôi từ trong ngực áo ra một cái bản đồ, liền trực tiếp hướng sự chú ý của hai người lại.
-Quân của Mitanni đang đóng ở đây, nhìn tuy là giống bị cô lập nhưng thực ra ta không thể làm gì họ. Ai cũng e sợ cánh quân viện trợ ở Kizzuwatna này. Cánh quân này có khả năng sẽ làm trận quyết định.
-Thế gọng kìm không dùng được sao?- Selena hỏi, mặc dù cô biết mình đang hỏi thừa vì ý tứ ở câu trước của cậu trai này đã quá rõ ràng.
-Trận gần nhất đã từng sử dụng, nhưng quân địch nhanh nhạy hơn ta nhiều, tướng của họ rất giỏi. Chỉ là đến giờ vẫn chưa biết vì sao cánh quân này chưa bị điều đi.
-Cô có suy nghĩ gì?- vị đại phu lúc này mới lên tiếng, tay ông mân mê vẽ vòng trên những dải núi bao quanh Hittite, như một cách thức để gợi nhớ gì đó.
Cô nhìn lược đồ, thật ra đã suy nghĩ rất lâu, cân nhắc suốt hai ngày nay cũng đã tìm được một phương án. Ánh mắt cô hướng tới hai nhánh sông chảy song song nhau, nhìn đến điểm tận cùng nơi tụ hội của chúng thì liền nhếch miệng.
Vị đại phu theo ánh mắt cô nhìn vào nơi cô chú ý.
-Sông Tigris và Euphrates?
-Vâng. Bắt nguồn từ Anatolia, thượng nguồn lại ở phía Đông của Hittite, đi dọc theo con sông Euphrates này về phía Đông Bắc sẽ tới hồ Van một hồ nước mặn thuộc vương quốc Urartu. Đi thêm một đoạn sẽ tới núi Ararat, những nơi dừng chân cực kì thích hợp cho những chuyến hành trình dài. Trọng điểm là nếu ta cho quân đi theo đường này, tới điểm nhô ra ở chỗ này liền có thể làm một cuộc tập kích về phía Tây, hợp với quân của triều đình theo thế gọng kìm ba chân, cắt đứt đường thoái lui của cánh quân chủ lực Mitanni ngoài chiến trận. Nếu chúng lui theo phía Bắc sẽ tiến lên thượng nguồn của ta, cho nên không tiến được. Mặt khác ta tiếp tục chia đôi một nửa đội hình đi theo nhánh sông Tigris, ta có thể cầm chân cho đến khi quân chủ lực của Mitanni bị đánh bại, sau đó xuôi theo phía Nam qua Assyria hoặc lội ngược lên phía Bắc để quay về Hittite theo đường biên giới phía Đông. Tuy nhiên nếu ta xuôi theo phía Nam thì tại điểm giao nhau ở hạ lưu này có thể bắt gặp cánh quân đang tháo lui của Mitanni, không cần tốn sức liền giải quyết ổn thỏa.
-Kế hoạch tốt- ông vuốt râu nhưng không làm ra vẻ gì đồng tình.
-Vấn đề nan giải là cánh quân viện trợ của Shuttarna ở đây giải quyết thế nào- Selena bĩu môi, giơ tay tỏ vẻ bó tay. Vấn đề này quả thực làm khó cô không ít.
-Tốt trên lí thuyết, cô còn trẻ, cần phải có kinh nghiệm thực chiến mới nhìn xa được. Kế hoạch hay, nhưng nhiều lỗ hổng, với lực lượng mỏng dính của cánh quân đang cắm quân gần đây, chia đôi đội hình là bất lợi. Còn có quân địch không động binh, ta cũng chả dám đánh, vì chúng thủ quá tốt.
-Lợi thế của ta là quân địch không biết tí gì về cánh quân này- cô cố bày tỏ thêm quan điểm, mặc dù biết bây giờ mà cãi cũng chỉ là cãi lí cùn.
-Đêm nay về suy nghĩ thật kĩ, chỉ cần giải đáp ta. Dùng binh thế nào hợp lí, giảm tổn thất, tăng thành công đến mức cao nhất có thể. Còn bây giờ, uống thuốc rồi nghỉ ngơi. Thuốc ta cho cô uống có tác dụng phụ, tĩnh dưỡng vẫn hơn.
Một loạt động tác thuần thục, thuốc được nấu rất nhanh, ngay cả băng gạt cũng được thay một cách nhanh chóng. Dường như là để bù lại khoảng thời gian nói chuyện vừa rồi.
Căn phòng yên tĩnh trở lại. Selena xoay người, suy nghĩ về chuyện đó. Cô thấy có chút nghẹn. Bị chê chắc rồi, quả thực cô không có tí kinh nghiệm thực chiến nào cho nên kế sách bị bác bỏ chẳng sai. Nhưng mà thay vì bắt cô nghĩ, ông ấy rõ ràng có thể cho ra một kế sách tốt hơn.
Gió thổi làm cửa lều bay phập phồng, mưa rơi lất phất khiến cổ họng ngứa ngáy, cô ho lụ khụ đến đau cả bụng.
Atorat lúc này từ ngoài đi vào, tay bưng một bát cháo còn bốc khói, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Selena.
-Nàng gầy đi nhiều rồi, ngồi dậy ăn một chút- giọng Atorat rất nhẹ, tay cầm muỗng khuấy đều làm mùi gừng bay nghi ngút. Hơi nồng đến muốn ngạt, lại một lần nữa khiến cơn ho tìm đến.
Cô dùng tay che miệng, ho đến khó chịu mà bắt đầu nôn khan.
-Tôi tự ăn được. Anh đi ra ngoài còn hơn. Không lại lây bệnh tôi- cô giơ tay muốn lấy tay cháo từ tay Atorat. Lại ho đến muốn bể phổi.
Atorat liền gạt tay cô, giọng nói lại trở nên nhẫn nại hơn một chút.
-Ta đút cho nàng
-Quả thực không cần
Atorat lúc này đột nhiêm nghiêm mặt. Tay múc cháo đến trước miệng cô. Cái ánh mắt khủng bố đến nghẹt thở đó liền khiến Selena không dám đôi co nữa. Cô là người bệnh, hiện tại không thể phản kháng ra trò.
Vị gừng nồng trong khoang miệng làm cơn ho của cô giảm đi đáng kể, cảm giác thoải mãi dễ chịu hơn.
-Nóng- cô mở miệng hà hơi, vẻ mặt hơi nhăn lại, cản thìa tiếp theo của Atorat mà vội lấy nước uống.
Atorat nhếch miệng, đưa thìa cháo lên thổi thổi đến lúc cảm thấy đã ấm mới tiếp tục đút cho cô.
Cánh môi hồng hồng nhuộm phấn nay lại hơi đỏ lên vì phỏng, bóng nước như tô son vì đang ăn khiến người ta cứ tập trung lại ở đấy.
Thìa cuối cùng được đút, Selena liền cảm thấy tâm tình cực kì thoải mái mà buông xuống trạng thái cảnh giác với Atorat.
Atorat vươn tay, dùng đầu ngón cái chạm vào khóe miệng cô lau đi ít cháo còn vướng lại, lại mân mê một đường trên môi Selena khiến cô trong chốc lát giật mình. Cằm cô bị nắm lấy, khoảng cách thoáng chốc thu hẹp.
-Anh làm gì?- Selena hơi hoảng, lấy tay chặn trước trán Atorat, hơi dùng lực mà đẩy. Hắn thuận tay, liền đặt trên eo cô kéo sát lại gần- mặt cách mặt đúng một gang tay
-Ta đem đến chút thuốc bổ- cửa lều bật mở, Shuttarna từ ngoài đi vào tay còn cầm theo một chén thuốc. Anh trợn mắt nhìn tình cảnh trước mặt.
Selena cảm thấy cực kì ngượng, cái tư thế này ám muội đến thế nào cô hiểu rõ. Nhưng rất rõ ràng không phải cô muốn vậy. Cô lại thử dùng lực đẩy Atorat, kết quả vẫn bị giữ cứng như lúc đầu.
-Tôi phải uống thuốc- cô nói giọng nhắc nhở.
-Được- lúc này Atorat mới chịu buông tay.
- - - - - - - -
Sau cơn mưa rào buổi chiều thời tiết buổi tối trở nên dễ chịu hơn.
Selena chậm chạp đứng dậy đi ra khỏi lều, đi vài bước ngồi xuống đống lửa đang đốt ở gần cửa doanh trại. Thời tiết dù thế nào thì với người ốm vẫn là rất lạnh. Nhưng nằm quá lâu khiến cả người cô biểu tình muốn ra ngoài rồi.
-Công nương mời dùng trà- một người bưng đến cho cô một cái tách bằng gỗ, mùi bạc hà thơm ngút khiến Selena thỏa mãn cười. Mùi này rất giống mùi trên túi thơm treo ngay thắt lưng của Izumin, phảng phất còn ngửi thấy cả mùi của hoa cúc. Cô ngẩng đầu nói một tiếng cảm ơn, nhìn rõ người trước mặt mà hơi bất ngờ. Là người bạch tạng cô cứu hồi nọ.
-Cậu khỏe rồi sao?- cô cười nói, tay nâng tách trà lên húp một ngụm.
-Vâng, lần đó thật cảm ơn cô- người này cúi đầu trả lời vì sợ mạo phạm, sau đó dần lùi về sau lưng cô chờ đợi. Không gian lại rơi vào tĩnh mặc.
-Da của cậu không thích hợp phơi nắng. Sau này hạn chế một chút liền có thể sinh hoạt bình thường- một lời khuyên này dù đã từng nói rồi nhưng cô vẫn muốn lặp lại, sau đó lại quay đầu nhìn phiên chợ tấp nập dời đi sự chú ý của mình, lấy tay lên che miệng mà ho.
-Cô.. không sợ tôi sao?- cậu này e dè khá lâu, dường như rất quyết tâm mới dám hỏi.
-Sợ? Khụ khụ. Sợ vì cái gì?- cô nhướn mày tỏ vẻ không hiểu.
-Bọn họ đều nói tôi là quái dị, không bình thường.
-Tôi không phải bọn họ. Kiến thức sinh học của tôi rất rõ ràng. Không kì thị cậu đâu- nói xong cô đặt tách trà xuống, mắt ngước hẳn về bên trái như đang cố nhớ điều gì. Sau đó nhặt từ dưới đất lên một thanh củi vẽ một cái sơ đồ.
-Nói cho dễ hiểu nhé. Bệnh của cậu không lây, mà di truyền từ đời bố mẹ sang con- cô vẽ một cây phả hệ, ngẫm nghĩ một lúc có nên ghi theo bên sinh học không, cuối cùng lại không ghi vì có ghi cũng chẳng ai hiểu. Cuối cùng lại suy nghĩ một lúc rồi lựa lời nói tiếp.
-Sau này cậu kết hôn với ai đó, chỉ cần cưới một người khỏe mạnh, trong nhà chưa từng có người bị bệnh thì con cậu sinh ra sẽ bình thường. Vì tính trạng trội át tính trạng lặn. Nói cho dễ hiểu thì bệnh của cậu sẽ bị át chế không di truyền qua con nếu vợ của cậu hoàn toàn bình thường ấy- nói xong cô cũng tự cảm thấy rối rồi, chịu thua luôn.
Cậu này tất nhiên lả chả hiểu gì thật, bằng nét mặt ngờ ngật như bao người mà Selena vẫn thấy mỗi khi cô nói cái gì kì lạ đã ám chỉ điều đó, nhưng cậu này không tỏ ra là quá muốn hiểu sâu vì mấy ngày nay cô hiểu rộng và khác lạ thế nào cậu đều thấy rồi.
-Người như tôi ai muốn gả con họ chứ- cậu nói bằng một giọng bông đùa. Trong khi cô lại đối cậu bằng một thái độ cực kì nghiêm túc.
-Vì cậu không đủ tự tin, chỉ vậy thôi.
Cô ngước đầu nhìn bầu trời đầy sao. Ánh đèn neon của thành phố thường khiến cho việc ngắm nhìn bầu trời rất khó, nhưng những ánh đuốc lập lòe này thì không, trông như những bông hoa lửa nhỏ điểm tô cho những điểm sáng bất tận trên bầu trời.
Ánh mắt cô là một dải ngân hà đầy sao sáng lấp lánh, cô trống tay ra sau lưng, rất chậm rãi mà nói
-Tình yêu đâu phân biệt cậu là ai, giàu hay nghèo, đến từ đâu, tôn giáo nào, màu da nào, người ta đánh giá cậu ra làm sao. Thực ra đến một thời điểm nào đó cậu sẽ gặp được một người sẵn sàng chấp nhận khuyết điểm của cậu.
Ngạc nhiên, cả những người nghe thấy cũng ngạc nhiên. Hẳn rồi.
-Cô gặp được người đó rồi sao?- chỉ là buộc mồm hỏi mà thôi.
-Ừm, chòm sao Orion của riêng tôi- cô cười đến thất thần. Hôm nay chòm sao Orion hiện hình rõ sáng, không chỉ còn là ba chấm thẳng hàng ám chỉ thắt đai của thợ săn nữa mà đầy đủ, sáng rõ giữa bầu trời bất tận.
Vai bất chợt cảm nhận được độ nặng, Selena quay đầu liền nhìn thấy Atorat đang choàng áo khoác cho mình. Còn Shuttarna thì đang cười tủm tỉm, dường như đang cực kì thích thú.
-Ta đưa nàng đi dạo phố- Atorat nói, cúi người nhấc bổng Selena lên. Từ lần cô khóc ở ngoài chợ nọ, chẳng hiểu sao Atorat lại coi cô như một người rất yếu đuối cần được bảo vệ.
-Tôi muốn tự đi- cô giãy người, không thích cảm giác đụng chạm người khác giới này cho lắm.
Phiên chợ tấp nập người qua lại. Thăm thú không phải mục đích chính của Selena mà cô muốn nghe lỏm thêm tình hình.
-Vừa rồi lũ lớn lắm, lụt nặng ở Hittite. Nhất là khu vực phía Nam, hạ lưu của những con sông lớn.
-Nước sông dâng quá cao nên quân của Mitanni rút quân xuống một đoạn xa. Giờ tàu bè chả ai dám ngược lên thượng nguồn nữa.
-Nghe nói trước lúc rút quân, phòng tuyến của Hittite bị chọc thủng một lỗ lớn. Tên hoàng tử nghe nói trọng thương không tiếp tục cầm quân nữa. Cũng may lại vào mùa lũ dâng, lần đó mà chớp thời cơ, chỉ sợ quân viện trợ còn chưa tới, có khi đám người Mitanni này đã công phá được một màn lớn rồi.
...
...
...
Tai của Selena bị bịt lại. Atorat mặt không biểu tình kéo cô đi vượt qua đám người trước mặt.
Tay cô vô thức siết chặt chiếc vòng trên cổ tay, bước chân có phần nặng nề nhưng rất nhanh liền tự trấn định lại.
Thật ra đúng là đôi lúc không biết gì lại tốt. Vì nếu nghe tin xấu mà không làm gì được sẽ bức bối trong lòng đến sinh tâm bệnh. Lúc này cô chọn cách bình thản đối diện mọi chuyện.
Tản bộ thêm một lúc, mùi bánh nướng ở góc cảng thơm phức tỏa khói trắng trông như sương đêm. Selena quay đầu lại nhìn, bụng liền không nghe lời mà đánh trống biểu tình một hồi. Mấy ngày nay toàn anh cháo trắng, uống trà mát, quả thật là chẳng khác nào ăn chay.
Mắt cô hướng tới động tác thành thục của người làm bánh, bất chợt nhớ tới một lần từng làm bánh bông lan sau lần bị đày ở ngoài công trường nô ɭệ trở về.
Lần đó cô cùng mấy người phụ nữ làm bánh nướng, đột nhiên muốn thử ăn bánh bông lan nướng bằng lò đất kiểu này mà nhanh tay sắn áo hì hục cả buổi. Bánh thơm mùi trứng đến nức mũi, mấy người phụ nữ được mời ai cũng tấm tắc khen ngon. Lúc đó vừa vặn Izumin giải quyết công vụ trở về, bà Mura sau khi nếm thử liền cắt một phần nhỏ mang lên mời anh.
-Sao lại đem cho anh ta?- cô tỏ ra bất bình, còn định ra bưng bánh ngược trở lại. Thật không ngờ Izumin lại lấy lại từ tay cô. Nhìn mặt cô mà khẽ cười một tiếng. Anh cắn thử một miếng rồi hai miếng, ba miếng. Sau đó cả phần Selena làm để trong bếp anh cũng ăn nốt. Không thèm ăn đồ ăn trưa.
-Ai làm cái này?- anh hỏi, anh muốn mang thứ mềm xốp này đến mời mẫu hậu cho buổi trà chiều.
Selena mặt không biểu tình. Bước chân rầm rầm mang cả cái mặt mèo dính đầy bột chưa lau ra nhìn anh mà lườm một cái.
-Tôi làm. Nhưng không làm nữa- cô nói như muốn bảo anh rằng anh có là vua cũng không ép được tôi.
Anh cười cười, đột nhiên kéo tay cô lại, rút từ trong tay áo ra một cái khăn, nhẹ nhàng mà lau mặt cho cô.
-Ừm- anh trả lời cô, miệng thổi thổi vết bột vướng trên mắt cô. Mặt Selena thoáng chốc đỏ bừng.
Nghĩ tới đây cô liền bật cười kết thúc dòng hồi tưởng. Nghe tiếng bánh kêu xì xèo mà thấy thích thú.
Shuttarna nhìn cô mà kinh ngạc vì sự biến hóa biểu cảm liên tục trên mặt cô, anh lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ đi lên phía trước đích thân đi mua bánh, rồi rất nhanh chóng đặt vào tay Selena miếng bánh nóng hổi. Cô cười cười, cắn một miếng to, cảm thấy mùi vị rất giống bánh tiêu từng ăn ở nhà. Rất thơm.
-Tủm- tiếng động rất lớn, sóng đánh mạnh nhanh chóng lấn áp sự việc vừa xảy ra.
-Có người rớt xuống biển!- tiếng một người hô hào.
Lại rầm một tiếng, sóng vỗ mạnh hơn vào những viên đá tảng to lớn.
Thủy chiều dâng cao, người vừa ngã liền bị cuốn ra xa bờ một đoạn. Vùng nước này dòng hải lưu chảy rất mạnh, người người kháo nhau như vậy nên không ai dám nhảy xuống.
-Là con trai trưởng thành, mới chỉ có bảy tuổi thôi. Làm ơn giúp với!
Những chiếc thuyền nhỏ được chèo tới vùng biển đó rất nhanh. Selena lúc này chen từ trong dòng người ra mới kịp nắm tình hình.
-Atorat- cô gọi một tiếng, chân mày xô vào nhau, dường như có chút sốt ruột
-Sao?- Atorat xoay người cô lại, có ý định kéo cô ra khỏi nơi náo nhiệt này.
Cô liền ra sức cản, giọng điệu trở nên khẩn thiết hơn một chút.
-Anh giúp được không? Chỉ sợ tới lúc họ tìm thấy thằng bé cũng không qua khỏi- một ánh mắt cực kì kiên định đang đặt sự kì vọng rất lớn.
Atorat không đáp, đẩy cô đến bên cạnh Shuttarna, chân sải bước lớn nhảy ùm xuống biển.
Một phút sau khi đầu của Atorat nhô lên khỏi mặt nước bế theo đứa bé thì đã bị dòng hải lưu kéo đi một đoạn rất xa. Thuyền gần đó liền nhanh chóng tiếp cận giúp anh lên thuyền. Đứa bé nằm yên bất động.
Selena liền chạy tới gần bờ đợi thuyền chèo vào.
-Vác thằng bé lên lưng anh, đừng hỏi gì hết- cô nói, theo chân Atorat đi sát vào trong đất liền. Cô quay lại cởϊ áσ choàng choàng cho Atorat, sau đó lướt qua anh rất nhanh đến gần xem tình hình. Mùi hương thanh khiết khiến cho Atorat trong một chốc ngẩn người.
-Đại phu đến chưa?- tiếng một người phụ nữ thúc giục, giọng nói cũng đã trở nên nghẹn ngào.
-Làm ơn để tôi thử- Selena tiến lại gần. Cô vỗ mặt đứa bé gọi nó để thử phản ứng. Thằng bé không đáp lại cô. Cô cúi đầu kề má vào gần miệng đứa bé, nhanh chóng đưa ra nhìn nhận.
-Hơi thở yếu quá- cô nhăn mặt, một tay nâng cằm, một tay đỡ trán liền nhanh chóng buông ra.
-Có ai ở đây biết hô hấp nhân tạo không?- cô nói vội. Bây giờ cô đang bệnh, ho đến muốn nổ phổi, nếu mà làm hô hấp nhân tạo quả thực không hay tẹo nào.
Chỉ có tiếng xì xầm nghi hoặc, đa số không ai đáp lại lời cô. Căn bản là không có thời gian để do dự. Mạng sống của những người đuối nước chỉ tính bằng phút. Quả thực là không còn lựa chọn.
Cô bóp mũi đứa bé, một lần dứt khoát liền tiến hành hô hấp nhân tạo.
-Cô làm gì?- người có vẻ là mẹ của đứa bé này muốn đẩy cô ra.
Cô gạt tay bà, lại tiếp tục làm động tác hô hấp. Cứ một chốc lại dùng gan bàn tay ép ngực. Làm liên tục hai phút cũng liên tục kiểm tra nhịp thở.
Tiếng người bàn tán lại phất lên. Bảo rằng việc cô làm rất kì quặc. Selena sau rất nhiều lần như vậy liền trở nên vô cảm luôn. Mặc kệ.
Má cô vừa áp vào miệng đứa bé kiểm tra nhịp thở một lần nữa thì thằng bé liền phun hết nước lên mặt cô. Nó thở một hơi mạnh, ho lụ khụ rồi sau đó là lớn tiếng khóc.
-Đại phu đến rồi- dòng người tự động dãn ra nhường đường.
-Xong rồi- cô thở phào đứng dậy, rẽ qua dòng người mà muốn quay về. Gió thổi một trận tê dại làm cô rùng hết người, vội lấy tay che miệng mà ho. Vì có đờm nên tiếng kêu rất thô, nghe vào quả thực rất sốt ruột.
-Khụ khụ- Cô bước được vài bước liền thấy đầu óc hơi choáng, gió thổi lạnh buốt khiến má cô đỏ ửng. Selena đưa tay đỡ trán, bước chân hụt làm xém ngã. Thật may vì Atorat kịp giữ cô lại.
-Lần sau đừng có chuyện gì cũng xem là chuyện của mình- cả người cô được bọc trong một tấm chăn cực dày, nằm gọn trong lòng Atorat, hướng về thẳng lều trại.
-Cho tôi xuống, khụ khụ- bỏ qua lời phản kháng của cô. Atorat đưa tay đụng vào trán cô, sau đó lại trầm giọng
-Sốt lại rồi
- - - - - - - -
Đại phu lại đến, lần này không có chút không gian riêng tư nào cả. Atorat cùng Shuttarna đều ngồi trong lều.
Selena yên tĩnh quay đầu nhìn chỗ khác. Đột nhiên lại suy nghĩ vì sao mọi chuyện lại tiến triển ra thế này. Một cường quốc như Hittite thế mà lại ở vào thế không thể giải quyết dứt điểm một quốc gia nhỏ lân cận. Mà cuộc chiến này, vốn đâu hề tồn tại trong truyện. Cô lại trở mình, suy nghĩ tới khát vọng của anh.
-Ta muốn làm chủ vùng biển Ege rộng lớn này...
Những lời đồn đoán của mấy người ngoài chợ kia vô thức vang lên trong đầu cô, không biết có phải thật không, rất đáng lo.
Cửa lều được vén lên, một người lính chạy vào, dường như là thông tin rất khẩn vì liền sau đó Shuttarna cùng Atorat lập tức ra ngoài.
Túp lều chỉ còn hai người, hai mắt già trẻ nhìn nhau.
Vị đại phu hắng giọng, sau đó rất ôn tồn mà nói.
-Hoàng tử dàn trận giả, kết quả là bị thương, nhưng lại gài được quân ta vào lòng địch- ông chậm rãi nói, tay khuấy đều nồi thuốc đang bốc khói ở bên cạnh.
-Vậy hẳn là cánh quân ở đây sắp được đưa ra trận- Selena gật gù, nằm xa ra một chút vì than nổ lách tách rất gần.
-Không sai. Sắp tới sẽ là một cuộc chiến dài.
Selena trầm mặc, đầu óc rất sốt ruột muốn giải quyết trận chiến vô nghĩa này.
-Giá mà quân ta ở đây đông hơn. Tình hình có khi khả quan hơn rất nhiều- cô quay đầu ho, chuyện vừa rồi ở bãi biển lại khiến cô khai sáng được vài điều, trong đầu đã bắt đầu suy tính một chiến lược mới.
-Có đối sách sao?- ông ôn tồn hỏi. Ánh mắt tinh tường đặt rất nhiều kì vọng.
-Vâng. Chi bằng xông vô hang cọp giải quyết cho lẹ
Ông nhìn Selena. Không hiểu thâm ý trong lời nói của cô lắm mà tiếp tục chờ đợi.
Cô ngồi dậy, uống chén thuốc được đưa tới, sau đó nhàn nhạt nói.
-Cánh quân ở Kizzuwatna này gần hơn so với cánh quân viện trợ từ Mitanni đến Hittite. Nếu như đã bị điều đi. Thứ nhất chứng tỏ mức nghiêm trọng của trận chiến. Thứ hai hoặc là đang bị dồn, hoặc là muốn giải quyết mạnh tay trong lúc chờ thêm cánh quân từ Mitanni đến san bằng chiến trường, khép lại cuộc chiến- cô nói đánh giá sơ bộ của mình.
-Ừm- vị đại phu vuốt râu tỏ vẻ đã biết, tiếp tục nghe cô trình bày.
-Nếu như quả thật cánh quân ở Kizzuwatna này là quân chủ lực thứ hai của Mitanni như do thám vậy thì ở kinh thành của họ nhất định chỉ còn lính ngự lâm và một vài đạo quân nhỏ. Canh gác nhất định rất lỏng lẻo. Hẳn cũng sẽ không nghĩ tới Hittite đủ sức vận động binh lực đánh ngược lại bọn họ, như vậy có thể xem đây là điểm sáng.
-Vậy là ngươi muốn đem đại quân đánh úp vào kinh thành Washukanni của Mitanni?- giọng ông không kinh ngạc lắm, đã từng suy nghĩ về điều này nhưng chưa có biện pháp phù hợp.
-Vâng. Từ đây đến Mitanni rất gần. Đường rút lui cũng rất thuận tiện. Có thể rút theo hai con đường tôi từng nói ở nhánh sông Tigris và Euphrates.
Giả thiết này ông cũng đã từng nghĩ liền rất nhanh trả lời Selena.
-Nếu xuôi theo phía Nam sẽ tiến tới Assyria một nước chư hầu của Mitanni, cầm thua là cái chắc. Huống hồ lại đang lụt nặng, xuôi đường sông rất không an toàn, mà ngược lên thượng nguồn lại càng không thể.
-Assyria hiện tại cũng là chư hầu của ta- cô phản bác.
-Cân nhắc nặng nhẹ hẳn Assyria không dám đụng vào nước ở gần mình hơn hết- ông nói chỉnh lại Selena.
Cô trau mày, nhớ tới vài điều vẩn vơ.
-Sau này Mitanni ngược lại sẽ trở thành chư hầu của ta lại còn bị sát nhập vào Assyria. Xem thường các nước chư hầu là điều rất không nên- cô lẩm bẩm, lại bắt đầu cân nhắc, dòng suy nghĩ cuộn trào như sóng.
Vị đại phu lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Ông dường như rất mong chờ câu trả lời tiếp theo của Selena, nói một sự thực rất phũ đợi xem cô giải quyết.
-Nếu như không giải quyết được dứt điểm, trận chiến sẽ lại dài thêm ra, kết quả mọi thứ không những không thay đổi lại làm mất đi một cánh quân hoàng tử đã tâm đắc cố tình dàn xếp ngoài vòng chiến này. Hậu quả rất nghiêm trọng nếu không thành công ngươi hiểu không?- giọng ông rất nghiêm, trong lòng đã ngầm chấp nhận khả năng của Selena.
Cô không giống như tỏ ra lo sợ, hai tay đan vào nhau, nhắm mắt, nghiêm túc suy tư một lúc.
Ánh mắt cô mở ra, thay đổi so với ban đầu, phảng phất đâu đó nét tự tin.
-Ngài đã bao giờ nghe về lối đánh thần tốc chưa?- cô hỏi, dù biết rằng nhất định đây là khái niệm mới với ông
-Thần tốc?- quả nhiên là không biết.
-Trong lịch sử nước tôi đã có người sử dụng lối đánh này, khiến đối phương trở tay không kịp- cô vô tình nhớ tới trận chiến của Nguyễn Huệ. Cảm thấy chỉ bằng cách của ông liền có thể giúp cô giải quyết một vấn đề lớn.
-Đánh thế nào?
-Thăm dò tình hình quân địch trước. Sau đó bí mật hành quân, đi ngày đêm tiến sát rồi đánh úp bất ngờ- cô nói rất ngắn gọn, sau đó lại suy nghĩ mà lựa lời xem tiếp theo phải nói thế nào.
- Quân không thể đi liên tục mà không nghỉ- ông lắc đầu.
Selena nói một cách cực kì đơn giản suy nghĩ của mình.
-Làm cáng bằng tre. Chia ba người một nhóm, hai người thay phiên khiêng một người trên cáng, tuần tự như vậy ai cũng sẽ được nghỉ ngơi. Tới những khúc sông nhỏ không cần phải mua thuyền mất thời gian mà trực tiếp dùng cáng vượt sông.
-Khả thi- ông gật đầu, kêu Selena tiếp tục.
Lối đánh này ta sẽ hành quân bí mật, tôi đã cân nhắc thay đổi đề phòng xa trước, phải khiến cho ngay cả quân ta cũng không biết mục đích chính là gì. Tránh phát sinh có quân cài, cũng tránh phát sinh kinh động đến quân chủ lực của ta, chỉ lãnh đạo mới được biết. Ông bà vẫn nói để lừa được địch thì trước tiên phải khiến quân ta tin ta đã. Mà điều gì càng bất ngờ thì phản ứng càng chậm. Như vậy đến lúc địch kịp phát giác ta đã đánh chi họ một cú rất đau rồi.
-Trấn áp lòng quân thế nào?- câu hỏi cuối cùng ông đặt ra cho Selena. Cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn, cũng không đòi hỏi cô phải suy nghĩ thêm nữa. Chỉ là không ngờ dường như nói đúng vào điều cô rất thích nghe.
-"Phong- Lâm- Hỏa- Sơn" binh pháp tôn tử- cô nhếch miệng cười rất tự tin, nhuần nhuyễn nói ra như đã thuộc lòng từ lâu.
-Di chuyển phải nhanh như gió cuốn, dừng lại phải tĩnh lặng như rừng cây, tấn công thì mãnh liệt như ngọn lửa và khi phòng thủ thì vững vàng như ngọn núi.
Ông cười rồi, thật sự cao hứng đến độ mặt đỏ bừng.
-Không nghĩ chỉ trong một ngày ngươi lại nghĩ được rất nhiều. Được, ngươi là người thứ hai Canaan ta công nhận chỉ sau tiên đế. Mọi chuyện còn lại ta sẽ thay ngươi lo.
Selena gật đầu nhếch miệng, cuối cùng ông cũng thừa nhận thân phận của mình, quá tốt rồi, cuối cùng điểm sáng của trận chiến đã xuất hiện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook