Ánh Nguyệt nhíu mày, khó nhọc mở mắt-” Diêm Dương thật gạt người à, dám nói xuyên qua chỉ đau như kiến cắn. Kiến cắn cái đầu ông đó, cả cơ thể người ta hiện giờ đau giống như bị xe ủi cán qua cả chục lần. Ta mà gặp lại được ông thì ông biết tay ta“. Ánh nguyệt cảm thán.

”Oh My God, không thể tin được, đây là căn phòng ư? Nó còn bự hơn căn hộ trước kia của ta nữa! Bây giờ ta đã trở thành đại phú đại quý rồi! Cảm ơn ngài nha Diêm Vương đại nhân, ngài thật là tốt bụng, thật hà hào phóng......(thỉnh lượt bỏ bớt n từ nịnh hót Diêm Vương ca).

(Tg:“ Mới chửi con người ta xong, giờ lại khen không ngớt lời, lật mặt dễ sợ. Nhưng mà chị ơi! Chị bị ông Diêm Vương đó lừa bán đi rồi cũng không biết! Em thấy thật tội nghiệp cho chị... Aummm” Diêm Vương gia vội bịt miệng tác giả lại rồi nói:“ Nói nhỏ thôi, nó nghe bây giờ. Ta chỉ cho nó chút bài học thôi, ai biểu nó dám đe dọa ta.” Tg:“ Em thương xót cho chị.”)

Căn phòng được dát vàng, một màu vàng rực rỡ. Đã vậy trong phòng còn có rất nhiều đồ trang trí quý báu, nào là minh châu, ngọc trai, bạc, vàng( nhiều nhất là vàng). Chắc đắc lắm! Bán đi không biết được bao nhiêu tiền đây ta?(Tg:“ Thấy chưa ta nói bả đó thấy tiền sáng mắt mà.”)

Sau đó Ánh Nguyệt ta chạy đến bên chỗ chiếc gương đang treo trên tường. Giỡn hoài, là nữ nhân ai không mong muốn mình đẹp cơ chứ. Huống hồ gì, Diêm Vương đã từng nói sẽ cho ta xuyên thành mỹ nhân à! Ta thật sự muốn xem xem cơ thể ta xuyên vào tròn méo ra sao.

Chu choa mèn đét ơi! Người gì mà đẹp dữ thần ôn dậy nè. Khuôn mặt tròn, nhỏ nhắn, xinh xắn. Nước da trắng như mỡ đông, mềm mại, mịn màn như tơ lụa. Mái tóc dài, suôn mượt xỏa tự do trên đôi vai mảnh khảnh chẳng khác gì thác nước. Vầng trán rộng thể hiện sự thông minh. Đôi mắt to tròn ngập nước, lông mi dài, dày và cong vút, con ngươi màu đen huyền ảo cứ như lỗ đen vũ trụ cuốn người khác vào trầm luân. Chiếc mũi nhỏ, cao, trông rất đáng yêu. Đôi môi đỏ tự nhiên, hơi vểnh lên như trái dâu tây đang kêu gọi người ta cắn nuốt. Khuôn mặt thì đáng yêu như thiên sứ còn thân hình thì như ma quỷ. Thân hình cân đối, dáng người với tỷ lệ hoàn mỹ. Nhìn thân thể này chắc cũng chỉ khoảng 15, 16 tuổi, tức là chưa phát dục hoàn toàn, vậy mà đã đẹp như vậy? Thần linh cứu con, vậy khi phát dục hoàn toàn chẳng phải trở thành yêu nữ câu nhân hay sao? Nhưng mà sao nhìn cô gái này cứ thấy quen quen sao đâu đó, hình như là thấy ở đâu rồi? Ở đâu ta?

Trong lúc Ánh Nguyệt đang lục lại trí nhớ xem nàng đã thấy gương mặt này ở đâu thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra, một lão nhân khoảng 30 tuổi, tay cầm chậu nước, vẻ mặt hiền từ tiến vào. Khi nhìn thấy Ánh Nguyệt cô đây thì lộ rõ vẻ vui vẻ, cười nói-” Công chúa, ngài dậy rồi! Ari đã mang nước đến cho người rửa mặt đây.”

Ánh Nguyệt mơ hồ đáp lại-”Ừm.” Vừa dứt lời thì cái người tên Ari đó đã nhanh chóng giúp cô rửa mặt, thay quần áo. Vừa làm cô ta vừa nói-” Công chúa à, hôm nay vương tử Menfuisu từ sáng sớm đã ra trại huấn luyện để tập bắn cung rồi ạ!”

” Ngươi nói cho ta làm gì, mà Menfuisu đó là ai vậy?”- Ánh Nguyệt hỏi lại.

Ari hoảng hốt nhìn công chúa của mình, giọng nói run run mà nói-” Công chúa Asisu người làm sao vậy? Có thấy đau ở đâu không? Tại sao người lại không nhớ vương tử Menfuisu, ngài là em trai của người mà, còn là người mà người yêu thương nhất nữa chứ? Người không nhớ được gì sao?”- Ari nhìn công chúa nhà mình bằng ánh mắt không thể tin.

Thấy Ari nghi ngờ, Ánh Nguyệt cười gượng nói-” Ta không sao. Chỉ thấy hơi nhức đầu một chút thôi. Ngươi ra ngoài đi, ta thấy mệt cần nghỉ ngơi.”

”Dạ, công chúa nghỉ ngơi cho khỏe.”-Ari cung kính đáp, rồi bước ra ngoài, cũng không quên đóng kín cửa.

Sau khi đuổi khéo Ari xong, Ánh Nguyệt trở lại giường, nằm xuống và nhớ lại những lời Ari nói-”Asisu, Menfuisu, Ari, sao mấy cái tên này nghe quen quá vậy ta?”- Ánh Nguyệt lẩm bẩm. Nhưng không hiểu sao, Ánh Nguyệt cảm thấy rất mệt mỏi, rồi sau đó cô ngủ thiếp đi mất.

Trong lúc đó những kí ức trước kia của nguyên chủ lần lượt xuất hiện tựa như một cuốn phim quay chậm. Lúc này Ánh Nguyệt thật sự rất muốn chửi tục một tiếng. Thì ra thân thể này chính là của công chúa Asisu tức là nữ hoàng Asisu sau này và cũng chính là nữ phụ mà cô thấy tội nghiệp nhất, thương cảm nhất sau khi đọc xong quyển truyện Nữ Hoàng Ai Cập. Sau khi kế thừa toàn bộ trí nhớ của Asisu cô càng cảm thấy thương cô ấy hơn. Asisu cô ấy đã dành hết những năm tháng lúc nhỏ của mình để bảo vệ Menfuisu vậy mà cuối cùng lại có một kết cục bi thảm như vậy, bị xua đuổi, bị đẩy sang nước khác. Đúng là người kể đau lòng, người nghe rơi lệ mà.

Sau đó Ánh Nguyệt từ từ tỉnh dậy. Lúc nãy, sau khi thấy được hết kí ức của Asisu, cô còn nghe cô ấy thì thầm một câu-” Hãy thay tôi sống thật tốt, bảo vệ Hạ Ai Cập và thần dân của tôi. Xin cô!”

Ánh Nguyệt thì thầm như đang tự nhủ với bản thân cũng như an ủi cho Asisu-” Asisu, cô yên tâm, tôi hứa với cô sẽ thay cô sống thật tốt, tôi sẽ thay cô bảo vệ Hạ Ai Cập, giúp nó trở nên cường đại.”

Bỗng trong lúc này, một giọng nói vang lên-” Ánh Nguyệt, ta là nữ thần sông Nile, ta đã nhờ bạn thân của ta là Diêm Vương tìm cho ta một cô gái để thay thế cho Asisu. Và cô chính là người được chọn để thay đổi số phận bi thảm của Asisu. Ta mong cô sẽ làm được. Cô đừng quên, cô có năng lực điều khiển nước và nói chuyện với động vật. Những khả năng đó sẽ giúp cô. Tạm biệt.”

Ánh Nguyệt ngửa cổ lên trời mà nguyền rủa-” Diêm Vương gia, ông được lắm, dám bán ta. Ông chờ đó đi, khi nào gặp lại ông ta nhất định sẽ tính sổ với ông.Hứ!”

( Ở một nơi nào đó, Diêm Vương gia đang uống rượu với Phán Quan bỗng dưng bị sặc-”Hụ, hụ, hụ, đứa nào đang chửi ta vậy cà? Ta mà biết được là ai thì biết tay.”

Phán Quan thấy Diêm Vương bị sặc thì liền chạy đến bên cạnh đưa nước và vuốt vuốt mấy cái lên tấm lưng săn chắc của Diêm Vương gia (2 ông này đam mỹ chắc luôn) rồi nói-”Ngài bớt giận đi, uống nước đây nè.”)

Ánh Nguyệt, à không lúc này phải gọi là Asisu mới đúng chứ, đang cố nhớ lại từng chi tiết trong truyện và nghĩ cách để đối phó.

Hê! Làm nữ phụ thật sự không hề dễ dàng à! Trong khi nữ chính lúc nào cũng có 'm bàn tay vàng' của tác giả che chở còn nữ phụ thì không có gì hết. Nữ phụ cô đây thực sự chính là một đứa con ghẻ của tác giả mà!

(tg: “ Chị ơi! Chị yên tâm đi, chị tuy là con ghẻ của bà tác giả đó nhưng lạ là đứa con cưng của em mà.”)

”Phải làm gì để đối phó với nam, nữ chính đây ta?”- Asisu nghĩ thầm.

Bỗng dưng cô la lên một tiếng, làm cho chú chim đang đậu trên cành cây bên cửa sổ cũng phải giật mình mà rơi xuống đất mà chết.(Tg:“ Một phút mặc niệm cho chú chim xấu số. Amen, sự hi sinh của chú mày sẽ không là vô nghĩa“.)

”Quyết định vậy đi. Muốn sinh tồn trong cuốn truyện này ta phải làm theo 3 điều sau đây:

Thứ nhất: Tránh xa Menfuisu và Izumin cũng như trách trêu chọc đến dàn hậu cung của nữ chính Carol. Tránh xa trai đẹp, thực hiện câu nói ' Trai đẹp chỉ để ngắm, không phải để yêu'

(Tg:“ Sắc nữ như bà này mà làm được ta mới sợ. Đừng quên mỗi lần bả thấy trai đẹp là IQ trở thành 0. Cái tật hám trai khó bỏ lắm chị ơi! Em giống chị nên em biết mà.”)

Thứ hai: Tránh xa nữ chính, không đụng đến nữ chính. Khi có thời cơ thì phải nép sát bên nữ chính Carol để hưởng ké bàn tay vàng.

Cuối cùng: Tự tạo cho mình thế lực riêng, tránh sau này khi bị đuổi sẽ trở thành kẻ trắng tay. Cố gắng bám trụ vào Hạ Ai Cập. Và đặc biệt là phải đề phòng cái tên tể tướng khó ưa suốt ngày thấy Asisu chướng mắt- Imhotep.

Cũng may là mình xuyên vào lúc Asisu chỉ mới có 15 tuổi, cho nên kịch tình vẫn chưa xảy ra, vẫn còn thời gian để chuẩn bị. Trời còn thương mình.”

Sau khi tự kỉ nói chuyện một mình cả buổi trời cuối cùng Asisu cũng gọi Ari vào chỉnh lại trang phục để ra ngoài đi dạo. Tại sao phải đi dạo? Vì muốn tìm hiểu kĩ hơn về tình hình Ai Cập, hoàn cảnh của Ai Cập hiện giờ, người ta nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Huống hồ, trong truyện tranh vẽ phong cảnh của Ai Cập đẹp đến vậy tất nhiên là phải đi xem rồi. Nãy giờ ngồi tự kỉ có thấy được cảnh bên ngoài đâu

(Tg:“ Cái bà này đi ngắm cảnh là chính chứ tìm hiểu cái gì! Toàn ngụy biện!”)

Nhưng vì để tránh Menfuisu cho nên trước khi đi Asisu đã hỏi Ari đang ở đâu, khi biết hắn ta đang ở trong thư phòng học tập mới yên tâm đi. Còn Ari khi thấy công chúa Asisu của mình hỏi về vương tử Menfuisu thì rất vui vẻ, vì bà thấy cuối cùng công chúa của bà cũng giống như ngày thường hỏi thăm về vương tử.

*****

Trong khu vườn xinh đẹp ở hoàng cung Thượng Ai Cập, một thiếu nữ sở hữu cho mình một vẻ đẹp “nghiêng thành đổ nước”, đang khoát lên mình bộ y phục truyền thống của hoàng gia ai cập, trên đầu đội chiếc vương miệng hình rắn tượng trưng cho quyền lực của Ai Cập. Và đó không ai khác chính là Asisu của chúng ta. Những loài hoa xinh đẹp xung quanh thì cố gắng khoe ra vẻ đẹp của mình để mong sao có thể lọt được vào mắt xanh của Asisu nhưng bây giờ Asisu đâu có dư hơi đâu mà chú ý đến chúng, cô đang mệt muốn chết đây.

Vốn dĩ, Asisu muốn tham quan vườn hoa để xem rốt cuộc là đẹp đến cỡ nào. Lúc đầu thì rất vui vẻ nhưng sau đó cô lại muốn chửi 18 đời tổ tông của cái người xây nên cái vườn này. Xây chi mà bự dữ làm cô đi mệt muốn chết hà.

Bỗng Asisu thấy ở cách đó không xa có một cái đình nhỏ dành để hóng mát, thế là “nhanh như chớp” Asisu chạy ngay lại cái đình đó, ngồi phịch xuống ghế, vừa dùng tay xoa bóp đôi chân mỏi rã rời của mình vừa than trời trách đất. Cô không hề biết hành động vô tư, không một chút thục nữ của mình khi lọt vào mắt một người lại trở nên đáng yêu. Người đó vừa nhìn bóng dáng dễ thương kia, vừa cười một mình.

( Người đó là ai vậy ta?)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương